Tôi Đang Mang Thai Đứa Con Của Sếp
Chương 4
(4/6)
7.
Giật mình tỉnh lại, trời đã sáng, nhìn đống bừa bộn dưới sàn nhà, ký ức đêm qua chợt ùa về trong đầu, trong nháy mắt, cả người tôi lạnh toát.
Đêm qua tôi cưỡng hôn Kỷ Tư Minh!
Tôi cuống quýt cúi đầu xem quần áo mình, đã được thay rồi!
Là ai? Ai đã thay cho tôi?
Tôi vò đầu bứt tai như một con dở, chợt nhớ lại hết những gì xảy ra sau khi mà cưỡng hôn hôm qua của tôi!
Vâng, tôi, Kỷ Tư Minh, thế mà lại ngủ với nhau rồi!
Tôi thấy trong phòng không có ai, cho nên vội vàng mặc lại quần áo rồi chạy ngay ra ngoài, vừa định gọi tên Kỷ Tư Minh thì bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi tao nhã đang ngồi ở ngoài phòng khách.
Là mẹ của Kỷ Tư Minh...
Tôi sợ tới mức gần như chết lặng: "Dì Kỷ..."
Mẹ Kỷ cũng hoàn hồn sau khi bị kinh ngạc quá độ, lúc này bà đang quan sát tôi, nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, bà ấy tỏ ra ngượng ngùng nói: "... Cháu ổn chứ?"
Tôi xấu hổ: "Dạ, dạ ổn, ổn lắm ạ..."
Tôi nên nói cái gì bây giờ.
Qua đêm ở nhà con của người ta, còn đang mặc đồ của con người ta đây này, có phải bà ấy sẽ cảm thấy tôi quá vô liêm sỉ không?
Cứu với!
"Em ở đây à?"
Giọng nói điềm tĩnh của Kỷ Tư Minh truyền tới từ ban công, thấy anh ấy đang nghe điện thoại, tôi liền nhìn anh ấy bằng ánh mắt cầu cứu.
Tuy nhiên, anh ấy vẫn bình tĩnh cúp điện thoại, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ, ban nãy con quên nói với mẹ, cô ấy đang ở chỗ con."
Tôi: "..."
Kỷ Tư Minh! Cái tên da mặt dày này, tôi thực sự phục cái khả năng này của anh ấy đấy.
Sao anh ấy có thể mặt không đỏ, tim không đập mà nói ra lời này chứ?
Mẹ Kỷ nhìn qua nhìn lại hai chúng tôi: "Lúc mẹ nghe Tiểu Lương nói, mẹ còn tưởng là nó nói bậy, bây giờ nhìn thấy, thì ra là thật à?"
Dừng một chút, bà ấy lại nhìn cái bụng phẳng lì của tôi với vẻ mặt phức tạp: "Mấy tháng đầu, các con nên tiết chế chút."
Mấy tháng đầu?
"Con biết mà mẹ."
"Con biết cái gì mà biết! Nhìn con gái nhà người ta đây này, con làm con bé ra nông nỗi này đây hả!"
Mẹ Kỷ đột nhiên nổi giận, nhưng Kỷ Tư Minh vẫn có vẻ thờ ơ không chút lo lắng nào.
Mẹ Kỷ cảm thấy vừa rồi có lẽ mình quá hung dữ, cho nên vội vàng dịu dàng nói: "Lâm... Thiển Thiển à, bố mẹ con biết chuyện chưa? Dù thế nào thì hai nhà chúng ta nhất định phải gặp mặt nói chuyện nhé."
Nhất thời tôi không hiểu ý mẹ Kỷ lắm, nghi hoặc nhìn sang Kỷ Tư Minh.
Anh ấy đi tới chỗ tôi, ôm lấy vai tôi rồi nói: "Mẹ, tình hình bây giờ rất cấp bách."
"Còn có thể không cấp bách sao! Con bé đã mang thai rồi còn gì. Mau lên! Con còn đợi tới khi bụng con bé nhô lên mới cho con bé mặc váy cưới hả!"
Mẹ Kỷ trở nên cáu kỉnh.
Ừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Mẹ Kỷ Tư Minh hiểu lầm là tôi đang mang thai con của anh ấy?
Tôi vội vàng giải thích: "Dì ơi, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, con không có mang thai, quan hệ của con với sếp cũng không phải như dì nghĩ đâu!"
Nhưng thái độ của mẹ Kỷ lại biểu hiện như kiểu: Con nói gì vậy, dì không hiểu gì hớt.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi hốt hoảng nhìn Kỷ Tư Minh bên cạnh, tôi còn phải đối diện với người nào nữa vậy!
"Để con ra mở cửa."
Tôi với mẹ Kỷ trầm mặc đứng ở trong phòng khách, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà vài giây sau, tiếng gầm như sư tử Hà Đông của mẹ tôi vang lên dữ dội!
"Lâm Thiển! Con nhóc chết tiệt này! Có nhà không ở mà lại đi qua đêm ở nhà người khác là thế nào hả!"
Tôi trợn mắt nhìn về phía cửa, sợ tới mức cứng đờ cả người: "Mẹ!"
Nhìn bộ quần áo tôi đang mặc, còn có mấy dấu vết mờ ám trên cổ, nghĩ kiểu gì cũng không thoát được cái tội này.
"Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau có được không!"
Xấu hổ quá đi!
Kỷ Tư Minh và mẹ Kỷ cũng đi qua khuyên nhủ, sau đó, bốn người chúng tôi rốt cuộc cũng đã có thể yên lặng ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới biết mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, Kỷ Tư Minh sợ mẹ tôi sẽ lo lắng cho nên đã bắt máy rồi nói địa chỉ cho bà ấy nghe.
"Bà thông gia, tôi vừa nói với chúng là sẽ đi tới thăm hỏi nhà bà đây." Mẹ Kỷ khéo léo lên tiếng.
Nhưng mà mẹ tôi ở đối diện lại không có chút ý tứ hùa theo nào: "Ai là thông gia với chị?"
Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, kéo kéo ống tay áo mẹ tôi, nhỏ giọng khuyên can: "Mẹ, mẹ của sếp con đó, mẹ khách khí với người ta chút, trở về con sẽ giải thích..."
"Bà thông gia, để chậm trễ tới bây giờ là lỗi của chúng tôi, hiện tại Thiển Thiển đã có thai, vì vậy chúng ta nên tổ chức đám cưới sớm mới phải."
"..."
Nhìn tròng mắt đang trợn trừng lên của mẹ tôi đi, về nhà tôi phải giải thích chuyện này với bà ấy ra sao bây giờ!
"Bà thông gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng có được không? Thiển Thiển vừa mới tỉnh, để con bé đi ăn chút gì đó đã nhé."
Thật ra trong lòng bà cảm thấy vô cùng có lỗi, dù sao thì con trai mình làm con gái nhà người ta có bầu trước khi kết hôn là một việc vô cùng thất lễ.
Thấy bà ấy nói thế, mẹ tôi nhìn Kỷ Tư Minh, lại nhìn sang mẹ Kỷ: "... Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người phụ nữ cùng nhau ra ngoài.
Tôi suy sụp ngả người ra phía sau, ngước mắt nhìn Kỷ Tư Minh còn đang cười được, tôi nổi giận nói: "Sếp, anh đã nghĩ ra cách để giải thích cho cái mớ hỗn độn này chưa vậy?"
Anh nhướng mày, ra vẻ ngây thơ: "Hửm, sao tôi phải giải thích? Chuyện mang thai không phải do em tự bịa ra ầ?"
"Em..."
Đã quá muộn rồi.
"Hơn nữa, đêm qua em mượn rượu làm càn, tôi còn chưa tính sổ với em đâu."
"..." Mặt tôi nóng lên, có chút xấu hổ nói: "Hôm qua chúng ta thực sự ấy ấy rồi hả?"
"Đoán xem?" Anh nhướng mày, khóe môi cong lên cười giễu cợt.
Tôi đoán, đến dấu hôn trên cổ cũng có rồi, hẳn là... ấy ấy rồi đi...
8.
"Là em say rượu làm loạn, nhưng mà người đang gặp bất lợi là anh..."
"Sao tôi lại gặp bất lợi?"
Tôi đưa điện thoại của mình cho anh ấy. Là giao diện WeChat của nhóm công ty, từ tối hôm qua Lương Du đã gào mồm lên trong nhóm, nói là Kỷ Tư Minh sắp làm cha rồi.
Bây giờ thì cả công ty tôi đều đã biết hết rồi.
Mặc dù vẫn chưa biết tôi là mẹ của đứa bé.
"Khi không tôi lại thành người sắp làm cha rồi, em có cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm không? Em đi đâu kiếm một đứa trẻ về đây?"
Tôi rất muốn khóc, nhưng lại không khóc ra nước mắt nổi: "Phụ trách kiểu gì bây giờ, em có mang thai đâu..."
"Bây giờ tạo vẫn còn kịp."
"Hả?"
Anh ấy đột nhiên tới gần, mâu quang thâm thúy mãnh liệt chăm chú nhìn tôi: "Tối hôm qua... thư ký Lâm thực nhiệt tình, còn đòi hỏi hết lần này tới lần khác."
Mặt tôi trắng bệch: "Thật... thật vậy sao?"
Anh nhàn nhạt nhìn tôi một lúc, mắt thấy hồn tôi như sắp lìa khỏi xác tới nơi thì đột nhiên lại cười nhẹ một cái: "Em đúng là chẳng nhớ gì."
Hửm?
"Đùa em thôi, tối hôm qua chưa làm gì hết."
Tôi vui sướng hét lên: "Thật sao!"
Anh nhướng mày, đứng dậy: "Thư ký Lâm, lúc em mặc quần áo lên không nhận nợ, trông em như một tra nữ vậy."
"..."
Vừa nhắc tới quần áo, tôi lại bắt đầu giãy giụa: "Nếu tối hôm qua không xảy ra chuyện gì, vậy quần áo của em..."
"Ừ, là tôi thay."
Tôi khóc òa lên: "Huhu!"
Cái gì tôi cũng nhớ rõ, cho dù hôm qua tôi bắt nạt anh ấy, nhưng tôi lại thực sự không có ấn tượng gì nhiều, cái gì cũng chưa cảm nhận được mà đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi.
"Tối hôm qua em nôn khắp người, ngay cả ga giường cũng bị em làm bẩn, tôi không thay cho em thì phải làm sao?"
Trong lòng anh có chút bất đắc dĩ: "Em cảm thấy mình thiệt đúng không, vậy tới đây, tôi cũng cởi cho em xem?"
Vừa nói anh vừa c ởi quần áo ra, tôi sợ tới mức vội vàng nhào tới cản anh lại.
Đúng lúc đó, mẹ tôi và mẹ Kỷ cùng lúc bước vào, nhìn thấy tôi đang mạnh mẽ "cưỡng đoạt" Kỷ Tư Minh, hai người cứng đờ đứng tại chỗ, sau đó liền ăn ý mở miệng: "Hai đứa cứ tiếp tục, bọn mẹ đi trước."
Kỷ Tư Minh nhìn cánh cửa được đóng lại, nói: "Tình huống bây giờ, thư ký Lâm muốn nguyên vẹn đi ra, sợ là không được rồi."
Tôi lo lắng bồn chồn: "Vậy phải làm sao đây, kết hôn sao?"
"Thật sao?"
"..."
Thực ra cũng không nên quá ảo tưởng, tôi cũng suýt nghĩ anh ấy thích tôi đó.
Chậc, dù sao tôi cũng phải rời khỏi nhà của Kỷ Tư Minh ngay lập tức mới được.
Sau khi thay quần áo xong, tôi vội vàng lao ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, sau khi chạy được một đoạn, tôi lại bực bội nghĩ, sao tôi phải chạy chứ, dù sao ngày mai cũng phải nhìn thấy anh mà?
Đúng thế, tôi là thư ký của sếp mà.
Về đến nhà, mẹ tôi đang gọi điện cho cô dì chú bác bốn phương tám chuyện, nội dung cuộc trò chuyện lại là chuyện lấy chồng sinh con!
Tôi biết ngay mà!
Tôi sợ tới mức vội vàng ngăn lại giải thích cho bà nghe, nhưng sau khi nghe xong, bà ấy lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nói mẹ giận thì cũng đã giận rồi, con còn giấu giếm làm cái gì nữa.
Hu hu, cũng không biết trước đó mẹ tôi với mẹ Kỷ đã nói cái gì với nhau nữa!
Vừa vào công ty, tôi đã thấy mọi người tụm năm tụm ba tám chuyện.
Tôi nghĩ là họ đang bàn tán về mình, nhưng ai mà ngờ là họ lại đang thảo luận xem bao giờ Kỷ Tư Minh với Lam Tâm Nhã kết hôn!
"Thư ký Lâm, cô với sếp rất thân thiết với nhau có đúng không, chắc cô đã nghe được chút thông tin nhỉ?"
Tôi đột nhiên có chút mất mát.
Sao mọi người đều nghi ngờ sếp với Lam Tâm Nhã chứ.
Sau khi chống đối với bọn họ vài câu, tôi bước vào trong phòng thư ký. Thư ký Lý nói là ông chủ đã tới, ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta lại bồi thêm một câu là anh ấy sẽ đi gặp Lam Tâm Nhã.
Mặc dù tôi biết gần đây công ty của tôi và công ty Lam Tâm Nhã đang bàn hợp đồng, sếp đi chắc cũng chỉ thảo luận một chút thôi, nhưng sau khi nghe xong, không hiểu sao tôi lại có chút bận tâm.
Sau đó, Lương Du tới tìm tôi đi ăn cơm để nói chuyện, anh ta còn hứa là sẽ không tiết lộ bí mật nữa đâu.
"Giám đốc Lương tự đi ăn đi, tôi còn có việc."
"Không sao. Việc gì thì để sau đi, hôm nay Tư Minh không có ở đây, tôi phải thay cậu ta chăm sóc tốt cho cô..."
"Được rồi!"
Vân phòng thư ký vẫn còn có người khác, vì vậy nên tôi đã nhanh chóng ngắt lời anh ta.
Hai chúng tôi tới nhà hàng gần công ty để dùng bữa, suốt bữa ăn, Lương Du đều rất cẩn thận, đối xử với tôi như đối xử với bà bầu vậy, tôi nhịn không được lườm anh ta: "Giám đốc Lương, anh bình thường chút có được không?"
Làm lố quá đó!
"Không phải cô đang mang thai sao? Chăm sóc bà bầu là việc phải làm đó."
"Đã nói là tôi không có thai... anh có nghe hiểu không vậy?"
"Hiểu hiểu."
Anh ta chớp chớp mắt vài cái với tôi, rót nước ấm trong bình vào cốc rồi đưa tôi.
"Được lắm nha thư ký Lâm, tới cả mẹ của Tư Minh cô cũng thu phục được luôn?"
"Chia tay đi! Anh là đồ dối trá! Thật uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!"
Đang bực bội vì không biết nên giải thích chuyện hôm đó cho Lương Du thế nào thì ở một góc của nhà hàng lại truyền tới thanh âm của Từ Mộng Dao.
Tôi nhìn qua, ồ, còn có cả Dư Dịch Dương nữa.
"Dư Dịch Dương?"
"Anh biết hắn à?"
"Cậu ta là con trai của tài xế nhà Tư Minh, tôi có gặp qua vài lần."
Lương Du nói xong mới kịp phản ứng, hỏi: "Hai người cũng biết nhau?"
"Chung lớp cấp ba."
Lương Du kinh ngạc: "Thế giới nhỏ bé ghê, thế mà cô với Dư Dịch Dương lại là bạn học."
Đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới một trận ồn ào: "Cô cho là mình không sai hả, cô từng dùng thủ đoạn dơ bẩn gì sau lưng Lâm Thiển, chính cô không rõ sao! Cô luôn cướp đi những thứ mà cô ấy có, giờ cô đi cướp đi, cướp đi cho tôi xem!"
"Cô cho rằng mình là cái thá gì, ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn mà còn muốn tôi cung phụng cô à! Cô còn muốn tôi so cô với Lâm Thiển, từ hồi cấp ba tới bây giờ, cô đã bao giờ thắng được cô ấy chưa? Bây giờ người ta trèo được lên người Kỷ Tư Minh rồi, chỉ riêng điểm này thôi, cô đã không sánh được với cô ấy nữa rồi!"
Vì một số mâu thuẫn mà hai người trưởng thành nhào vào tranh cãi với nhau như mấy đứa con nít cấp hai.
Nhân tiện, tôi thực sự phục rồi, hai người cãi nhau thì cãi nhau đi, sao cứ phải nhắc thêm cái tên "Lâm Thiển" vào làm gì?
Nhà hàng này gần công ty như vậy, nhỡ bị đồng nghiệp nào nghe được thì phải làm sao, chậc!
"Thư ký Lâm, cô đừng quá để bụng..."
Lương Du như thể đang chán ghét hộ Kỷ Tư Minh.
"... Người trẻ chưa hiểu sự đời ấy mà."
7.
Giật mình tỉnh lại, trời đã sáng, nhìn đống bừa bộn dưới sàn nhà, ký ức đêm qua chợt ùa về trong đầu, trong nháy mắt, cả người tôi lạnh toát.
Đêm qua tôi cưỡng hôn Kỷ Tư Minh!
Tôi cuống quýt cúi đầu xem quần áo mình, đã được thay rồi!
Là ai? Ai đã thay cho tôi?
Tôi vò đầu bứt tai như một con dở, chợt nhớ lại hết những gì xảy ra sau khi mà cưỡng hôn hôm qua của tôi!
Vâng, tôi, Kỷ Tư Minh, thế mà lại ngủ với nhau rồi!
Tôi thấy trong phòng không có ai, cho nên vội vàng mặc lại quần áo rồi chạy ngay ra ngoài, vừa định gọi tên Kỷ Tư Minh thì bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi tao nhã đang ngồi ở ngoài phòng khách.
Là mẹ của Kỷ Tư Minh...
Tôi sợ tới mức gần như chết lặng: "Dì Kỷ..."
Mẹ Kỷ cũng hoàn hồn sau khi bị kinh ngạc quá độ, lúc này bà đang quan sát tôi, nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, bà ấy tỏ ra ngượng ngùng nói: "... Cháu ổn chứ?"
Tôi xấu hổ: "Dạ, dạ ổn, ổn lắm ạ..."
Tôi nên nói cái gì bây giờ.
Qua đêm ở nhà con của người ta, còn đang mặc đồ của con người ta đây này, có phải bà ấy sẽ cảm thấy tôi quá vô liêm sỉ không?
Cứu với!
"Em ở đây à?"
Giọng nói điềm tĩnh của Kỷ Tư Minh truyền tới từ ban công, thấy anh ấy đang nghe điện thoại, tôi liền nhìn anh ấy bằng ánh mắt cầu cứu.
Tuy nhiên, anh ấy vẫn bình tĩnh cúp điện thoại, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ, ban nãy con quên nói với mẹ, cô ấy đang ở chỗ con."
Tôi: "..."
Kỷ Tư Minh! Cái tên da mặt dày này, tôi thực sự phục cái khả năng này của anh ấy đấy.
Sao anh ấy có thể mặt không đỏ, tim không đập mà nói ra lời này chứ?
Mẹ Kỷ nhìn qua nhìn lại hai chúng tôi: "Lúc mẹ nghe Tiểu Lương nói, mẹ còn tưởng là nó nói bậy, bây giờ nhìn thấy, thì ra là thật à?"
Dừng một chút, bà ấy lại nhìn cái bụng phẳng lì của tôi với vẻ mặt phức tạp: "Mấy tháng đầu, các con nên tiết chế chút."
Mấy tháng đầu?
"Con biết mà mẹ."
"Con biết cái gì mà biết! Nhìn con gái nhà người ta đây này, con làm con bé ra nông nỗi này đây hả!"
Mẹ Kỷ đột nhiên nổi giận, nhưng Kỷ Tư Minh vẫn có vẻ thờ ơ không chút lo lắng nào.
Mẹ Kỷ cảm thấy vừa rồi có lẽ mình quá hung dữ, cho nên vội vàng dịu dàng nói: "Lâm... Thiển Thiển à, bố mẹ con biết chuyện chưa? Dù thế nào thì hai nhà chúng ta nhất định phải gặp mặt nói chuyện nhé."
Nhất thời tôi không hiểu ý mẹ Kỷ lắm, nghi hoặc nhìn sang Kỷ Tư Minh.
Anh ấy đi tới chỗ tôi, ôm lấy vai tôi rồi nói: "Mẹ, tình hình bây giờ rất cấp bách."
"Còn có thể không cấp bách sao! Con bé đã mang thai rồi còn gì. Mau lên! Con còn đợi tới khi bụng con bé nhô lên mới cho con bé mặc váy cưới hả!"
Mẹ Kỷ trở nên cáu kỉnh.
Ừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Mẹ Kỷ Tư Minh hiểu lầm là tôi đang mang thai con của anh ấy?
Tôi vội vàng giải thích: "Dì ơi, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, con không có mang thai, quan hệ của con với sếp cũng không phải như dì nghĩ đâu!"
Nhưng thái độ của mẹ Kỷ lại biểu hiện như kiểu: Con nói gì vậy, dì không hiểu gì hớt.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi hốt hoảng nhìn Kỷ Tư Minh bên cạnh, tôi còn phải đối diện với người nào nữa vậy!
"Để con ra mở cửa."
Tôi với mẹ Kỷ trầm mặc đứng ở trong phòng khách, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà vài giây sau, tiếng gầm như sư tử Hà Đông của mẹ tôi vang lên dữ dội!
"Lâm Thiển! Con nhóc chết tiệt này! Có nhà không ở mà lại đi qua đêm ở nhà người khác là thế nào hả!"
Tôi trợn mắt nhìn về phía cửa, sợ tới mức cứng đờ cả người: "Mẹ!"
Nhìn bộ quần áo tôi đang mặc, còn có mấy dấu vết mờ ám trên cổ, nghĩ kiểu gì cũng không thoát được cái tội này.
"Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói sau có được không!"
Xấu hổ quá đi!
Kỷ Tư Minh và mẹ Kỷ cũng đi qua khuyên nhủ, sau đó, bốn người chúng tôi rốt cuộc cũng đã có thể yên lặng ngồi xuống nói chuyện.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới biết mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, Kỷ Tư Minh sợ mẹ tôi sẽ lo lắng cho nên đã bắt máy rồi nói địa chỉ cho bà ấy nghe.
"Bà thông gia, tôi vừa nói với chúng là sẽ đi tới thăm hỏi nhà bà đây." Mẹ Kỷ khéo léo lên tiếng.
Nhưng mà mẹ tôi ở đối diện lại không có chút ý tứ hùa theo nào: "Ai là thông gia với chị?"
Tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, kéo kéo ống tay áo mẹ tôi, nhỏ giọng khuyên can: "Mẹ, mẹ của sếp con đó, mẹ khách khí với người ta chút, trở về con sẽ giải thích..."
"Bà thông gia, để chậm trễ tới bây giờ là lỗi của chúng tôi, hiện tại Thiển Thiển đã có thai, vì vậy chúng ta nên tổ chức đám cưới sớm mới phải."
"..."
Nhìn tròng mắt đang trợn trừng lên của mẹ tôi đi, về nhà tôi phải giải thích chuyện này với bà ấy ra sao bây giờ!
"Bà thông gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng có được không? Thiển Thiển vừa mới tỉnh, để con bé đi ăn chút gì đó đã nhé."
Thật ra trong lòng bà cảm thấy vô cùng có lỗi, dù sao thì con trai mình làm con gái nhà người ta có bầu trước khi kết hôn là một việc vô cùng thất lễ.
Thấy bà ấy nói thế, mẹ tôi nhìn Kỷ Tư Minh, lại nhìn sang mẹ Kỷ: "... Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người phụ nữ cùng nhau ra ngoài.
Tôi suy sụp ngả người ra phía sau, ngước mắt nhìn Kỷ Tư Minh còn đang cười được, tôi nổi giận nói: "Sếp, anh đã nghĩ ra cách để giải thích cho cái mớ hỗn độn này chưa vậy?"
Anh nhướng mày, ra vẻ ngây thơ: "Hửm, sao tôi phải giải thích? Chuyện mang thai không phải do em tự bịa ra ầ?"
"Em..."
Đã quá muộn rồi.
"Hơn nữa, đêm qua em mượn rượu làm càn, tôi còn chưa tính sổ với em đâu."
"..." Mặt tôi nóng lên, có chút xấu hổ nói: "Hôm qua chúng ta thực sự ấy ấy rồi hả?"
"Đoán xem?" Anh nhướng mày, khóe môi cong lên cười giễu cợt.
Tôi đoán, đến dấu hôn trên cổ cũng có rồi, hẳn là... ấy ấy rồi đi...
8.
"Là em say rượu làm loạn, nhưng mà người đang gặp bất lợi là anh..."
"Sao tôi lại gặp bất lợi?"
Tôi đưa điện thoại của mình cho anh ấy. Là giao diện WeChat của nhóm công ty, từ tối hôm qua Lương Du đã gào mồm lên trong nhóm, nói là Kỷ Tư Minh sắp làm cha rồi.
Bây giờ thì cả công ty tôi đều đã biết hết rồi.
Mặc dù vẫn chưa biết tôi là mẹ của đứa bé.
"Khi không tôi lại thành người sắp làm cha rồi, em có cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm không? Em đi đâu kiếm một đứa trẻ về đây?"
Tôi rất muốn khóc, nhưng lại không khóc ra nước mắt nổi: "Phụ trách kiểu gì bây giờ, em có mang thai đâu..."
"Bây giờ tạo vẫn còn kịp."
"Hả?"
Anh ấy đột nhiên tới gần, mâu quang thâm thúy mãnh liệt chăm chú nhìn tôi: "Tối hôm qua... thư ký Lâm thực nhiệt tình, còn đòi hỏi hết lần này tới lần khác."
Mặt tôi trắng bệch: "Thật... thật vậy sao?"
Anh nhàn nhạt nhìn tôi một lúc, mắt thấy hồn tôi như sắp lìa khỏi xác tới nơi thì đột nhiên lại cười nhẹ một cái: "Em đúng là chẳng nhớ gì."
Hửm?
"Đùa em thôi, tối hôm qua chưa làm gì hết."
Tôi vui sướng hét lên: "Thật sao!"
Anh nhướng mày, đứng dậy: "Thư ký Lâm, lúc em mặc quần áo lên không nhận nợ, trông em như một tra nữ vậy."
"..."
Vừa nhắc tới quần áo, tôi lại bắt đầu giãy giụa: "Nếu tối hôm qua không xảy ra chuyện gì, vậy quần áo của em..."
"Ừ, là tôi thay."
Tôi khóc òa lên: "Huhu!"
Cái gì tôi cũng nhớ rõ, cho dù hôm qua tôi bắt nạt anh ấy, nhưng tôi lại thực sự không có ấn tượng gì nhiều, cái gì cũng chưa cảm nhận được mà đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi.
"Tối hôm qua em nôn khắp người, ngay cả ga giường cũng bị em làm bẩn, tôi không thay cho em thì phải làm sao?"
Trong lòng anh có chút bất đắc dĩ: "Em cảm thấy mình thiệt đúng không, vậy tới đây, tôi cũng cởi cho em xem?"
Vừa nói anh vừa c ởi quần áo ra, tôi sợ tới mức vội vàng nhào tới cản anh lại.
Đúng lúc đó, mẹ tôi và mẹ Kỷ cùng lúc bước vào, nhìn thấy tôi đang mạnh mẽ "cưỡng đoạt" Kỷ Tư Minh, hai người cứng đờ đứng tại chỗ, sau đó liền ăn ý mở miệng: "Hai đứa cứ tiếp tục, bọn mẹ đi trước."
Kỷ Tư Minh nhìn cánh cửa được đóng lại, nói: "Tình huống bây giờ, thư ký Lâm muốn nguyên vẹn đi ra, sợ là không được rồi."
Tôi lo lắng bồn chồn: "Vậy phải làm sao đây, kết hôn sao?"
"Thật sao?"
"..."
Thực ra cũng không nên quá ảo tưởng, tôi cũng suýt nghĩ anh ấy thích tôi đó.
Chậc, dù sao tôi cũng phải rời khỏi nhà của Kỷ Tư Minh ngay lập tức mới được.
Sau khi thay quần áo xong, tôi vội vàng lao ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, sau khi chạy được một đoạn, tôi lại bực bội nghĩ, sao tôi phải chạy chứ, dù sao ngày mai cũng phải nhìn thấy anh mà?
Đúng thế, tôi là thư ký của sếp mà.
Về đến nhà, mẹ tôi đang gọi điện cho cô dì chú bác bốn phương tám chuyện, nội dung cuộc trò chuyện lại là chuyện lấy chồng sinh con!
Tôi biết ngay mà!
Tôi sợ tới mức vội vàng ngăn lại giải thích cho bà nghe, nhưng sau khi nghe xong, bà ấy lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nói mẹ giận thì cũng đã giận rồi, con còn giấu giếm làm cái gì nữa.
Hu hu, cũng không biết trước đó mẹ tôi với mẹ Kỷ đã nói cái gì với nhau nữa!
Vừa vào công ty, tôi đã thấy mọi người tụm năm tụm ba tám chuyện.
Tôi nghĩ là họ đang bàn tán về mình, nhưng ai mà ngờ là họ lại đang thảo luận xem bao giờ Kỷ Tư Minh với Lam Tâm Nhã kết hôn!
"Thư ký Lâm, cô với sếp rất thân thiết với nhau có đúng không, chắc cô đã nghe được chút thông tin nhỉ?"
Tôi đột nhiên có chút mất mát.
Sao mọi người đều nghi ngờ sếp với Lam Tâm Nhã chứ.
Sau khi chống đối với bọn họ vài câu, tôi bước vào trong phòng thư ký. Thư ký Lý nói là ông chủ đã tới, ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta lại bồi thêm một câu là anh ấy sẽ đi gặp Lam Tâm Nhã.
Mặc dù tôi biết gần đây công ty của tôi và công ty Lam Tâm Nhã đang bàn hợp đồng, sếp đi chắc cũng chỉ thảo luận một chút thôi, nhưng sau khi nghe xong, không hiểu sao tôi lại có chút bận tâm.
Sau đó, Lương Du tới tìm tôi đi ăn cơm để nói chuyện, anh ta còn hứa là sẽ không tiết lộ bí mật nữa đâu.
"Giám đốc Lương tự đi ăn đi, tôi còn có việc."
"Không sao. Việc gì thì để sau đi, hôm nay Tư Minh không có ở đây, tôi phải thay cậu ta chăm sóc tốt cho cô..."
"Được rồi!"
Vân phòng thư ký vẫn còn có người khác, vì vậy nên tôi đã nhanh chóng ngắt lời anh ta.
Hai chúng tôi tới nhà hàng gần công ty để dùng bữa, suốt bữa ăn, Lương Du đều rất cẩn thận, đối xử với tôi như đối xử với bà bầu vậy, tôi nhịn không được lườm anh ta: "Giám đốc Lương, anh bình thường chút có được không?"
Làm lố quá đó!
"Không phải cô đang mang thai sao? Chăm sóc bà bầu là việc phải làm đó."
"Đã nói là tôi không có thai... anh có nghe hiểu không vậy?"
"Hiểu hiểu."
Anh ta chớp chớp mắt vài cái với tôi, rót nước ấm trong bình vào cốc rồi đưa tôi.
"Được lắm nha thư ký Lâm, tới cả mẹ của Tư Minh cô cũng thu phục được luôn?"
"Chia tay đi! Anh là đồ dối trá! Thật uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!"
Đang bực bội vì không biết nên giải thích chuyện hôm đó cho Lương Du thế nào thì ở một góc của nhà hàng lại truyền tới thanh âm của Từ Mộng Dao.
Tôi nhìn qua, ồ, còn có cả Dư Dịch Dương nữa.
"Dư Dịch Dương?"
"Anh biết hắn à?"
"Cậu ta là con trai của tài xế nhà Tư Minh, tôi có gặp qua vài lần."
Lương Du nói xong mới kịp phản ứng, hỏi: "Hai người cũng biết nhau?"
"Chung lớp cấp ba."
Lương Du kinh ngạc: "Thế giới nhỏ bé ghê, thế mà cô với Dư Dịch Dương lại là bạn học."
Đang nói chuyện, bên kia lại truyền tới một trận ồn ào: "Cô cho là mình không sai hả, cô từng dùng thủ đoạn dơ bẩn gì sau lưng Lâm Thiển, chính cô không rõ sao! Cô luôn cướp đi những thứ mà cô ấy có, giờ cô đi cướp đi, cướp đi cho tôi xem!"
"Cô cho rằng mình là cái thá gì, ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn mà còn muốn tôi cung phụng cô à! Cô còn muốn tôi so cô với Lâm Thiển, từ hồi cấp ba tới bây giờ, cô đã bao giờ thắng được cô ấy chưa? Bây giờ người ta trèo được lên người Kỷ Tư Minh rồi, chỉ riêng điểm này thôi, cô đã không sánh được với cô ấy nữa rồi!"
Vì một số mâu thuẫn mà hai người trưởng thành nhào vào tranh cãi với nhau như mấy đứa con nít cấp hai.
Nhân tiện, tôi thực sự phục rồi, hai người cãi nhau thì cãi nhau đi, sao cứ phải nhắc thêm cái tên "Lâm Thiển" vào làm gì?
Nhà hàng này gần công ty như vậy, nhỡ bị đồng nghiệp nào nghe được thì phải làm sao, chậc!
"Thư ký Lâm, cô đừng quá để bụng..."
Lương Du như thể đang chán ghét hộ Kỷ Tư Minh.
"... Người trẻ chưa hiểu sự đời ấy mà."