Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước
Chương 13
Mỗi lời nói của Giang Dã như xoáy mạnh vào tim tôi, đau đến nghẹn thở.
Tôi phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại. Nghĩ đến cảnh Giang Dã và Duẫn Hạo (Trương Nam) đánh nhau, tôi không thể không hỏi Giang Dã: "Tại sao em lại đánh nhau với Trương Nam? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi nhớ rõ, trong hai năm tôi yêu Trương Nam, quan hệ giữa Giang Dã và anh ta rất tốt, đôi khi còn tốt đến mức khiến tôi, người chị ruột của Giang Dã, phải ghen tỵ.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Giang Dã lập tức tức giận: "Chính là Trương Nam đã hại chec chị! Người đáng chec ngày hôm đó không phải chị, mà là hắn! Hắn đúng là một kẻ k.h.ố.n n.ạ.n!"
Lời nói của Giang Dã như một cú đánh mạnh vào đầu tôi. Liên tưởng đến những gì Giản Chu đã nói trước đó, tôi không biết phải phản ứng ra sao.
Tại sao hắn lại làm vậy? Hắn làm vậy để được gì? Hắn giec tôi rồi, lương tâm hắn có thể yên ổn không?
Giang Dã thấy tôi đang chìm trong suy nghĩ, liền tiếp tục: "Hắn đã lấy chiếc thẻ ngân hàng mà chị giao cho hắn trước khi chec và rút hết tiền trong đó. Hắn còn nói rằng hắn đã làm gì đó với chiếc xe, để hôm đó chị không thể nào sống sót được."
Tôi ngẩng đầu lên, không thể tin nổi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy Trương Nam quá xa lạ. Chúng tôi đã yêu nhau hai năm, và ngay trước khi chec, tôi chỉ nhờ hắn một việc duy nhất, nhưng hắn lại phản bội tôi một cách tàn nhẫn như vậy.
Trước khi chec, tôi đã đưa cho Trương Nam một chiếc thẻ ngân hàng, đó là số tiền tôi tiết kiệm được từ những công việc bán thời gian trong suốt những năm đại học. Dù không nhiều, nhưng cũng có khoảng 100.000 tệ, đó là những gì tôi đã tích góp bằng mồ hôi và nước mắt. Tôi đã dặn hắn đưa thẻ đó cho ba mẹ tôi và đã nói cho hắn biết mật khẩu.
Nhưng không ngờ, hắn lại là một kẻ độc ác như vậy. Trong hai năm yêu nhau, tôi đã cho hắn tất cả những gì mình có thể, nhưng hắn lại muốn lấy mạng tôi và cả số tiền cuối cùng tôi để lại cho ba mẹ.
Tôi từng nghĩ rằng Trương Nam là một người xuất thân khó khăn. Nhà hắn ở một ngôi làng hẻo lánh, việc hắn có thể đậu đại học là điều không dễ dàng. Hắn từng kể với tôi rằng, nhờ sự tằn tiện của ba mẹ, hắn mới có thể đi học.
Ở đại học, hắn luôn chăm chỉ làm thêm, học lực xuất sắc, được thầy cô và bạn bè đánh giá rất cao. Với ngoại hình ưa nhìn, học lực tốt và sự nỗ lực, Trương Nam đã thu hút rất nhiều sự chú ý, trong đó có tôi.
Tôi và hắn là bạn cùng lớp, càng tiếp xúc, tôi càng yêu hắn. Khi tôi mạnh dạn tỏ tình, hắn đã đồng ý. Chúng tôi đã yêu nhau hai năm, và còn tính đến chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp. Tôi không quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của hắn, không quan tâm hắn nghèo, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Nhưng hắn lại muốn tôi chec. Và không chỉ muốn lấy mạng tôi, hắn còn lấy đi thứ cuối cùng tôi để lại cho gia đình mình.
Một con người như vậy, thật đáng chec.
"Em làm sao biết được chuyện này? Ba mẹ có biết không?" Nhận ra bộ mặt thật của Trương Nam, tôi vẫn giữ bình tĩnh, muốn biết tại sao Giang Dã biết chuyện này, và liệu ba mẹ tôi có biết không. Nếu ba mẹ biết, họ chắc chắn sẽ đau lòng lắm, vì con gái họ đã không nhìn thấu lòng người, để rồi họ phải chịu nỗi đau mất con.
Giang Dã lắc đầu: "Em không dám nói với ba mẹ, em chỉ mới biết sáng nay thôi. Hôm qua hắn uống say, trong lúc say rượu hắn đã nói với bạn mình. Bạn hắn tưởng hắn nói linh tinh nên không để ý. Nhưng những lời đó đã được bạn cùng lớp của em nghe thấy, người từng gặp chị và Trương Nam."
Tôi bật cười, cười ra nước mắt. Hóa ra cái chec của tôi lại có thể trở thành chủ đề bàn tán trong những câu chuyện say rượu của người khác.
"Chúng ta hãy hợp tác, để hắn phải trả giá xứng đáng," Giản Chu, người nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng. "Anh tin rằng việc d.i.ệ.t v.o.n.g của Vũ Quốc vào năm Khang Bình thứ bảy cũng có liên quan đến Duẫn Hạo. Dù hắn không phải kẻ chủ mưu thì hắn chắc chắn là đồng phạm."
Giang Dã nhìn Giản Chu chằm chằm, đôi mắt đột nhiên mở to: "Anh, anh chẳng phải là..."
Giản Chu cười nhẹ: "Có vẻ như em vẫn nhớ tôi."
"Chị ơi, chuyện này là sao? Sao anh ta cũng ở đây?" Giang Dã quay sang tôi với ánh mắt cầu cứu. "Hôm qua anh ta không có đến nhà mình mà? Sao em lại có thể nhìn thấy anh ta được?”
"Chị à, không phải em có đôi mắt âm dương đấy chứ?"
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Giang Dã, tôi không nhịn được cười, liền giải thích sơ qua mọi chuyện cho em trai nghe.
Giang Dã nghe xong câu chuyện, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin: "Tuy em biết trên đời này có những điều kỳ bí, nhưng thế này thì đúng là quá kỳ diệu!"
"Dù chị có là Công chúa Hoa Dương hay ai đi nữa, với em, chị vẫn là chị ruột của em," Giang Dã nói một cách nghiêm túc, "Chúng ta cùng nhau trả thù. Dù hắn là Duẫn Hạo hay Trương Nam, hắn đều là kẻ tội ác tày trời. Một con người như vậy là mối họa cho xã hội!"
"Muốn trả thù thì phải lên kế hoạch cẩn thận," Giản Chu nhìn tôi và Giang Dã, nói với giọng đầy quyết đoán, "Chúng ta phải đảm bảo không để xảy ra sai sót."
Tôi phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại. Nghĩ đến cảnh Giang Dã và Duẫn Hạo (Trương Nam) đánh nhau, tôi không thể không hỏi Giang Dã: "Tại sao em lại đánh nhau với Trương Nam? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi nhớ rõ, trong hai năm tôi yêu Trương Nam, quan hệ giữa Giang Dã và anh ta rất tốt, đôi khi còn tốt đến mức khiến tôi, người chị ruột của Giang Dã, phải ghen tỵ.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Giang Dã lập tức tức giận: "Chính là Trương Nam đã hại chec chị! Người đáng chec ngày hôm đó không phải chị, mà là hắn! Hắn đúng là một kẻ k.h.ố.n n.ạ.n!"
Lời nói của Giang Dã như một cú đánh mạnh vào đầu tôi. Liên tưởng đến những gì Giản Chu đã nói trước đó, tôi không biết phải phản ứng ra sao.
Tại sao hắn lại làm vậy? Hắn làm vậy để được gì? Hắn giec tôi rồi, lương tâm hắn có thể yên ổn không?
Giang Dã thấy tôi đang chìm trong suy nghĩ, liền tiếp tục: "Hắn đã lấy chiếc thẻ ngân hàng mà chị giao cho hắn trước khi chec và rút hết tiền trong đó. Hắn còn nói rằng hắn đã làm gì đó với chiếc xe, để hôm đó chị không thể nào sống sót được."
Tôi ngẩng đầu lên, không thể tin nổi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy Trương Nam quá xa lạ. Chúng tôi đã yêu nhau hai năm, và ngay trước khi chec, tôi chỉ nhờ hắn một việc duy nhất, nhưng hắn lại phản bội tôi một cách tàn nhẫn như vậy.
Trước khi chec, tôi đã đưa cho Trương Nam một chiếc thẻ ngân hàng, đó là số tiền tôi tiết kiệm được từ những công việc bán thời gian trong suốt những năm đại học. Dù không nhiều, nhưng cũng có khoảng 100.000 tệ, đó là những gì tôi đã tích góp bằng mồ hôi và nước mắt. Tôi đã dặn hắn đưa thẻ đó cho ba mẹ tôi và đã nói cho hắn biết mật khẩu.
Nhưng không ngờ, hắn lại là một kẻ độc ác như vậy. Trong hai năm yêu nhau, tôi đã cho hắn tất cả những gì mình có thể, nhưng hắn lại muốn lấy mạng tôi và cả số tiền cuối cùng tôi để lại cho ba mẹ.
Tôi từng nghĩ rằng Trương Nam là một người xuất thân khó khăn. Nhà hắn ở một ngôi làng hẻo lánh, việc hắn có thể đậu đại học là điều không dễ dàng. Hắn từng kể với tôi rằng, nhờ sự tằn tiện của ba mẹ, hắn mới có thể đi học.
Ở đại học, hắn luôn chăm chỉ làm thêm, học lực xuất sắc, được thầy cô và bạn bè đánh giá rất cao. Với ngoại hình ưa nhìn, học lực tốt và sự nỗ lực, Trương Nam đã thu hút rất nhiều sự chú ý, trong đó có tôi.
Tôi và hắn là bạn cùng lớp, càng tiếp xúc, tôi càng yêu hắn. Khi tôi mạnh dạn tỏ tình, hắn đã đồng ý. Chúng tôi đã yêu nhau hai năm, và còn tính đến chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp. Tôi không quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của hắn, không quan tâm hắn nghèo, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Nhưng hắn lại muốn tôi chec. Và không chỉ muốn lấy mạng tôi, hắn còn lấy đi thứ cuối cùng tôi để lại cho gia đình mình.
Một con người như vậy, thật đáng chec.
"Em làm sao biết được chuyện này? Ba mẹ có biết không?" Nhận ra bộ mặt thật của Trương Nam, tôi vẫn giữ bình tĩnh, muốn biết tại sao Giang Dã biết chuyện này, và liệu ba mẹ tôi có biết không. Nếu ba mẹ biết, họ chắc chắn sẽ đau lòng lắm, vì con gái họ đã không nhìn thấu lòng người, để rồi họ phải chịu nỗi đau mất con.
Giang Dã lắc đầu: "Em không dám nói với ba mẹ, em chỉ mới biết sáng nay thôi. Hôm qua hắn uống say, trong lúc say rượu hắn đã nói với bạn mình. Bạn hắn tưởng hắn nói linh tinh nên không để ý. Nhưng những lời đó đã được bạn cùng lớp của em nghe thấy, người từng gặp chị và Trương Nam."
Tôi bật cười, cười ra nước mắt. Hóa ra cái chec của tôi lại có thể trở thành chủ đề bàn tán trong những câu chuyện say rượu của người khác.
"Chúng ta hãy hợp tác, để hắn phải trả giá xứng đáng," Giản Chu, người nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng. "Anh tin rằng việc d.i.ệ.t v.o.n.g của Vũ Quốc vào năm Khang Bình thứ bảy cũng có liên quan đến Duẫn Hạo. Dù hắn không phải kẻ chủ mưu thì hắn chắc chắn là đồng phạm."
Giang Dã nhìn Giản Chu chằm chằm, đôi mắt đột nhiên mở to: "Anh, anh chẳng phải là..."
Giản Chu cười nhẹ: "Có vẻ như em vẫn nhớ tôi."
"Chị ơi, chuyện này là sao? Sao anh ta cũng ở đây?" Giang Dã quay sang tôi với ánh mắt cầu cứu. "Hôm qua anh ta không có đến nhà mình mà? Sao em lại có thể nhìn thấy anh ta được?”
"Chị à, không phải em có đôi mắt âm dương đấy chứ?"
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Giang Dã, tôi không nhịn được cười, liền giải thích sơ qua mọi chuyện cho em trai nghe.
Giang Dã nghe xong câu chuyện, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin: "Tuy em biết trên đời này có những điều kỳ bí, nhưng thế này thì đúng là quá kỳ diệu!"
"Dù chị có là Công chúa Hoa Dương hay ai đi nữa, với em, chị vẫn là chị ruột của em," Giang Dã nói một cách nghiêm túc, "Chúng ta cùng nhau trả thù. Dù hắn là Duẫn Hạo hay Trương Nam, hắn đều là kẻ tội ác tày trời. Một con người như vậy là mối họa cho xã hội!"
"Muốn trả thù thì phải lên kế hoạch cẩn thận," Giản Chu nhìn tôi và Giang Dã, nói với giọng đầy quyết đoán, "Chúng ta phải đảm bảo không để xảy ra sai sót."