Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước
Chương 1
Nhờ phước của gia đình tôi, tôi đã trở thành con ma bận rộn nhất ở â.m p.h.ủ, không thua kém gì Diêm Vương.
Hôm đó, khi tôi dắt người điếc về nhà, thấy trước cửa có đặt một cái hộp rất to. Quá mệt mỏi, tôi chống hông, tay ôm đầu, không biết cả nhà lại đốt cho tôi thứ gì nữa.
“Giang Nguyệt, ba mẹ cô lại gửi cho cô cái gì hay ho thế?”
Mấy con ma ngó nghiêng từ trên bờ tường, mặt đầy tò mò trêu đùa.
Tôi kiệt sức, uể oải đáp: “Không biết nữa, mong là không phải thứ gì cần tôi phục vụ.”
“Cái hộp này khá to đấy, chắc là chứa cái gì đó rất hoành tráng. Mau mở ra xem đi, cho bọn tôi mở rộng tầm mắt!” Cậu hàng xóm tên A Nam cười thúc giục.
Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này không phải là người hầu hay động vật nữa, tốt nhất là thứ gì đó giúp tôi giải phóng đôi tay, như đồ gia dụng chẳng hạn.
Xoẹt một tiếng, tôi xé tấm niêm phong trên hộp ra. Khi nhìn rõ bên trong, tôi ngớ người.
Ba mẹ đốt cho tôi một người bạn trai?
Đám ma đứng trên tường đã không thể chờ đợi lâu hơn, chen chúc đứng cạnh tôi, ríu rít nói không ngớt.
“Là một anh chàng đẹp trai đấy!” Tiểu Phượng si mê nói.
Đại Long bĩu môi nhìn Tiểu Phượng: “Thu lại nước dãi của cô đi. Đây là người của Giang Nguyệt, không phải của cô.”
“Gia đình Giang Nguyệt thương cô ấy thật, lần này đốt cho cô ấy một anh chàng đẹp trai quá đi!”
Tôi bối rối nhìn người đàn ông trong hộp, không khỏi thắc mắc: “Sao anh ta vẫn chưa tỉnh dậy? Anh ta là hoàng tử ngủ trong rừng à?”
“Hahaha, hoàng tử ngủ trong rừng!” A Nam ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Có phải cô phải hôn anh ta một cái thì anh ta mới tỉnh không?”
“Chuyện đó để tôi làm cho.” Tiểu Phượng vừa nói vừa định cúi đầu hôn lên mặt người đàn ông trong hộp.
Khi Tiểu Phượng gần như chạm vào khuôn mặt anh ta, đột nhiên người đàn ông trong hộp đưa tay ra, chặn mặt Tiểu Phượng lại.
“Thì ra không phải là hoàng tử ngủ trong rừng à!” Đại Long cảm thán. “Giang Nguyệt, cô cũng phải công nhận đi, gia đình cô thật biết cách chọn đàn ông, anh ta đẹp trai thật. Ngay cả tôi, mỹ nam của â.m p.h.ủ, còn thấy xấu hổ.”
Tôi nhếch mép cười, mỹ nam â.m p.h.ủ sao? Đại Long có phải đang hiểu nhầm về nhan sắc của mình không?
Người đàn ông trong hộp từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh lùng và đầy vẻ không hài lòng: “Ồn ào quá!”
“Wow! Giọng hay quá!”
“Này, anh đẹp trai! Tên anh là gì?”
“Anh chec thế nào? Có thảm không?”
Tôi thở dài, đẩy ba con ma trước mặt ra chỗ khác, rồi bực bội nói với người đàn ông đàng nằm trong hộp: “Anh định nằm trong hộp bao lâu nữa? Nếu ngồi dậy được thì ngồi dậy đi!”
Sau khi người đàn ông bước ra khỏi hộp, tôi liền từ đầu đến chân quan sát kỹ anh ta.
“Cô nhìn cái gì mà nhìn?” Giọng anh ta tỏ vẻ không vui.
Tốt quá! Biết nói chuyện, nghe rõ, nhìn thấy, và quan trọng nhất là còn có thể đi lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đầy một lúc sau lại thấy lo lắng, bèn dò hỏi: “Anh có bệnh tật gì không?”
Tôi thật sự mong anh ta là một người khỏe mạnh. Nếu cứ ba ngày hai bữa lại cần đi chữa bệnh thì tôi không thể cõng nổi anh chàng cao to này đâu.
Khuôn mặt anh ta thoáng đỏ lên, nhanh chóng trả lời: “Không có.”
Nghe vậy, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống. Lần nay, ba mẹ và em trai cuối cùng cũng làm đúng một việc. Tối nay tôi nhất định phải báo mộng để cảm ơn họ.
Sau khi tiễn Đại Long, Tiểu Phượng và A Nam đi, tôi cùng người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Tôi mở lời hỏi: “Anh tên gì?”
Khuôn mặt anh ta lộ vẻ phiền phức: “Giản Chu.”
“Anh là người sống rồi chec hay là người giấy được đốt tới đây?”
Tôi thật sự tò mò. Theo lý thuyết, người giấy không thể nào đẹp trai đến vậy. Nếu anh ta từng là người sống, thì đã chec như thế nào chứ? Và tại sao gia đình tôi lại đốt anh ta cho tôi?
Nghe đến đây, Giản Chu giận dữ đứng dậy: “Còn không phải tại cậu em trai tốt của cô sao! Tôi đắc tội với ai chứ?”
Em trai tôi? Nó làm gì rồi? Sao tôi nghe như việc Giản Chu đến đây có chút gì đó không hợp pháp?
Tôi bối rối hỏi: “Em trai tôi làm gì cơ?”
“Làm gì à?” Giản Chu cười lạnh lùng. “Tôi còn chưa chec hẳn, vậy mà cậu em trai tốt của cô đã ép tôi và cô cùng làm đám cưới m.a rồi!”
Cái gì! Đám cưới m.a?
Tôi ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn loạn, không biết nên phản ứng thế nào. Dù ở â.m p.h.ủ đã nghe nói có những cặp đôi làm đám cưới m.a, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại có một “người chồng ma”.
Khoan đã! Hình như tôi đã bỏ sót một chi tiết, Giản Chu vừa nói anh ta chưa chec hẳn?
Tôi hốt hoảng hỏi: “Anh nói anh chưa chec hẳn là sao?”
Giản Chu kể lại sơ lược tình huống, khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Em trai tôi lần này gây họa lớn rồi! Nếu không khéo còn mất mạng, sớm phải xuống đây đoàn tụ với tôi.
Hôm đó, khi tôi dắt người điếc về nhà, thấy trước cửa có đặt một cái hộp rất to. Quá mệt mỏi, tôi chống hông, tay ôm đầu, không biết cả nhà lại đốt cho tôi thứ gì nữa.
“Giang Nguyệt, ba mẹ cô lại gửi cho cô cái gì hay ho thế?”
Mấy con ma ngó nghiêng từ trên bờ tường, mặt đầy tò mò trêu đùa.
Tôi kiệt sức, uể oải đáp: “Không biết nữa, mong là không phải thứ gì cần tôi phục vụ.”
“Cái hộp này khá to đấy, chắc là chứa cái gì đó rất hoành tráng. Mau mở ra xem đi, cho bọn tôi mở rộng tầm mắt!” Cậu hàng xóm tên A Nam cười thúc giục.
Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này không phải là người hầu hay động vật nữa, tốt nhất là thứ gì đó giúp tôi giải phóng đôi tay, như đồ gia dụng chẳng hạn.
Xoẹt một tiếng, tôi xé tấm niêm phong trên hộp ra. Khi nhìn rõ bên trong, tôi ngớ người.
Ba mẹ đốt cho tôi một người bạn trai?
Đám ma đứng trên tường đã không thể chờ đợi lâu hơn, chen chúc đứng cạnh tôi, ríu rít nói không ngớt.
“Là một anh chàng đẹp trai đấy!” Tiểu Phượng si mê nói.
Đại Long bĩu môi nhìn Tiểu Phượng: “Thu lại nước dãi của cô đi. Đây là người của Giang Nguyệt, không phải của cô.”
“Gia đình Giang Nguyệt thương cô ấy thật, lần này đốt cho cô ấy một anh chàng đẹp trai quá đi!”
Tôi bối rối nhìn người đàn ông trong hộp, không khỏi thắc mắc: “Sao anh ta vẫn chưa tỉnh dậy? Anh ta là hoàng tử ngủ trong rừng à?”
“Hahaha, hoàng tử ngủ trong rừng!” A Nam ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Có phải cô phải hôn anh ta một cái thì anh ta mới tỉnh không?”
“Chuyện đó để tôi làm cho.” Tiểu Phượng vừa nói vừa định cúi đầu hôn lên mặt người đàn ông trong hộp.
Khi Tiểu Phượng gần như chạm vào khuôn mặt anh ta, đột nhiên người đàn ông trong hộp đưa tay ra, chặn mặt Tiểu Phượng lại.
“Thì ra không phải là hoàng tử ngủ trong rừng à!” Đại Long cảm thán. “Giang Nguyệt, cô cũng phải công nhận đi, gia đình cô thật biết cách chọn đàn ông, anh ta đẹp trai thật. Ngay cả tôi, mỹ nam của â.m p.h.ủ, còn thấy xấu hổ.”
Tôi nhếch mép cười, mỹ nam â.m p.h.ủ sao? Đại Long có phải đang hiểu nhầm về nhan sắc của mình không?
Người đàn ông trong hộp từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh lùng và đầy vẻ không hài lòng: “Ồn ào quá!”
“Wow! Giọng hay quá!”
“Này, anh đẹp trai! Tên anh là gì?”
“Anh chec thế nào? Có thảm không?”
Tôi thở dài, đẩy ba con ma trước mặt ra chỗ khác, rồi bực bội nói với người đàn ông đàng nằm trong hộp: “Anh định nằm trong hộp bao lâu nữa? Nếu ngồi dậy được thì ngồi dậy đi!”
Sau khi người đàn ông bước ra khỏi hộp, tôi liền từ đầu đến chân quan sát kỹ anh ta.
“Cô nhìn cái gì mà nhìn?” Giọng anh ta tỏ vẻ không vui.
Tốt quá! Biết nói chuyện, nghe rõ, nhìn thấy, và quan trọng nhất là còn có thể đi lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đầy một lúc sau lại thấy lo lắng, bèn dò hỏi: “Anh có bệnh tật gì không?”
Tôi thật sự mong anh ta là một người khỏe mạnh. Nếu cứ ba ngày hai bữa lại cần đi chữa bệnh thì tôi không thể cõng nổi anh chàng cao to này đâu.
Khuôn mặt anh ta thoáng đỏ lên, nhanh chóng trả lời: “Không có.”
Nghe vậy, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống. Lần nay, ba mẹ và em trai cuối cùng cũng làm đúng một việc. Tối nay tôi nhất định phải báo mộng để cảm ơn họ.
Sau khi tiễn Đại Long, Tiểu Phượng và A Nam đi, tôi cùng người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Tôi mở lời hỏi: “Anh tên gì?”
Khuôn mặt anh ta lộ vẻ phiền phức: “Giản Chu.”
“Anh là người sống rồi chec hay là người giấy được đốt tới đây?”
Tôi thật sự tò mò. Theo lý thuyết, người giấy không thể nào đẹp trai đến vậy. Nếu anh ta từng là người sống, thì đã chec như thế nào chứ? Và tại sao gia đình tôi lại đốt anh ta cho tôi?
Nghe đến đây, Giản Chu giận dữ đứng dậy: “Còn không phải tại cậu em trai tốt của cô sao! Tôi đắc tội với ai chứ?”
Em trai tôi? Nó làm gì rồi? Sao tôi nghe như việc Giản Chu đến đây có chút gì đó không hợp pháp?
Tôi bối rối hỏi: “Em trai tôi làm gì cơ?”
“Làm gì à?” Giản Chu cười lạnh lùng. “Tôi còn chưa chec hẳn, vậy mà cậu em trai tốt của cô đã ép tôi và cô cùng làm đám cưới m.a rồi!”
Cái gì! Đám cưới m.a?
Tôi ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn loạn, không biết nên phản ứng thế nào. Dù ở â.m p.h.ủ đã nghe nói có những cặp đôi làm đám cưới m.a, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại có một “người chồng ma”.
Khoan đã! Hình như tôi đã bỏ sót một chi tiết, Giản Chu vừa nói anh ta chưa chec hẳn?
Tôi hốt hoảng hỏi: “Anh nói anh chưa chec hẳn là sao?”
Giản Chu kể lại sơ lược tình huống, khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Em trai tôi lần này gây họa lớn rồi! Nếu không khéo còn mất mạng, sớm phải xuống đây đoàn tụ với tôi.