Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 8: Fan số một



[Chỉ là "Khanh" mà thôi? Tôi vừa xem qua rồi, chủ kênh đối diện là sinh viên Khoa Diễn xuất, cũng đâu phải xuất thân chính quy gì đâu, hình như cậu hơi hiểu lầm về độ khó của vũ đạo trong bài "Khanh" này rồi ấy nhể?]
[Đúng đó, chủ kênh nhỏ kia thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì... Người nào nhảy tốt bài này đều hot cả, nhưng đại đa số những bản cover hot đều đã được cải biên để giảm độ khó, cứ không phải thích là ké được fame từ bài "Khanh" này đâu, kỹ thuật trong hí khúc và kỹ thuật nhảy nhót bình thường khác nhau vl.]
Thái độ của fan Trình Bất Ngộ đều giống nhau, không nói nên lời: [Tiểu Trình à, anh phải tự giải quyết chuyện này rồi, tụi em không còn tiền nữa đâu. Anh tự nói nên giờ anh phải tự thu dọn hậu quả đó...]
Tuy rằng nói như vậy, vẫn có một bộ phận fan tiếp tục nỗ lực, tặng cho cậu một vài phần quà: [Lần này không giống với mấy lần trước đâu, thua là anh chủ kênh phải trả 50.000 đó! Ôi mẹ ơi, nền tảng còn lấy hoa hồng nữa chứ, cái này mà thua một cái là lỗ, lỗ thảm luôn!!]
Còn có một số người giữ thái độ chờ xem: [Em tin tưởng chủ kênh! Nói thật, mặc dù chủ kênh bên kia rất nổi, nhiều fan, nhưng chủ kênh của chúng ta cũng là người đứng đầu chuyên ngành trong Tinh Truyền, hàng thật giá thật! Loại PK này sẽ được đề xuất lên trang đầu, đến lúc đó sẽ có nhiều người qua đường bấm vào xem thử thôi!]
Trình Bất Ngộ điều chỉnh thiết bị một lát, dọn một khoảng trống phía sau.
Căn hộ cậu và Chu Tiểu Nguyên thuê chung vốn là ký túc xá cho học sinh trường trung học nghệ thuật trực thuộc(1) Tinh Truyền, rất nhỏ, cách âm cũng không tốt lắm, nhưng may là giá thuê rẻ.
(1) trung học trực thuộc: giống như ở VN mình có các trường phổ thông trực thuộc như Chuyên Sư phạm trực thuộc Sư phạm HN nè, hoặc chuyên KHTN thuộc Trường Đại học KHTN.
Hai người mỗi người ở một bên, bình thường khi Trình Bất Ngộ biên tập VLOG, ra ngoài quay chụp tư liệu sống, Chu Tiểu Nguyên sẽ ở bên cạnh học thuộc thoại của mình.
Di động của Cố Như Trác lại rung lên, lại là giọng nói ồn ào của Ngô Vũ Quang: "Cố ca, bé xinh đẹp đang nhảy cover bài của cậu kia! Cố ca, Cố ca, cậu có nghe không vậy?"
Cố Như Trác lười biếng đáp: "Tôi đang xem."
Ngô Vũ Quang thấy mình đoán trúng nên không khỏi vui vẻ: "** má nó chứ! Cậu giả vờ giỏi đấy! Tôi đã nói là thẩm mỹ của tôi không thể nào tệ được mà!"
"Cậu cảm thấy..." Cố Như Trác bỗng nhiên hỏi cậu ta: "Lần PK này ai sẽ thắng?"
"Trình Bất Ngộ không thể nào thắng được đâu, fan của cậu ấy ít như vậy..." Ngô Vũ Quang khách quan đánh giá tình hình: "Thật ra không phải tôi không thể nạp tiền cho bé xinh đẹp, nhưng đây không phải là kế lâu dài, người đẹp lúc nào mà chẳng có, nếu như cậu ấy muốn thật sự nổi tiếng lâu dài, không thể nào cứ mỗi năm đề phải dựa vào ông chủ lớn nào đó làm ATM cho mình được."
Những người trong vòng tròn bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều chuyện lộn xộn, đương nhiên là người tỉnh táo nhất trong những tình huống như thế này.
Cố Như Trác không nói gì, anh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình live stream như cũ, đôi mắt đen thẫm như mực.
Âm nhạc vang lên, tiếng chiêng gõ chậm đều đều, mở đầu của "Khanh" chính là động tác vận giáp trụ, sửa mũ mão trước khi ra trận(2) tiêu chuẩn của hí khúc, tay áo đung đưa bên thân, Trình Bất Ngộ chỉ vừa đứng đó, dáng vẻ đã chuẩn mười mươi.
(2) gốc là 起霸 (khởi bá). Video minh họa ở cmt.
Tài năng của Trình Bất Ngộ là thứ không thể bàn cãi, nếu không Trình Phương Tuyết đã không bị cậu thu hút ngay dù chỉ mới liếc mắt qua, còn thu nhận cậu làm học trò dù cậu đã đến tuổi thiếu niên. Tư thế, dáng người, khí chất, sự mềm dẻo, khả năng học hỏi, mọi thứ của cậu đều xứng đáng với danh hiệu đệ tử sau cuối của Bắc Phái.
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, thậm chỉ là độ cong rất nhỏ của đầu ngón tay, đều không sai một li, bởi vì đây chính là tiêu chuẩn của người học kinh kịch.
Đạn mạc yên tĩnh một hồi.
Không lâu sau, lác đác những bình luận như bông tuyết ập vào: [** má! ** má! ** má! Tôi cảm giác như đang coi đêm khiêu vũ thường niên(*) của năm nay vậy!!]
(*) Nguyên câu là 我有预感今年的年度翻跳有了! Tui không hiểu lắm.... Chắc là kiểu một hoạt động có quy mô lớn của các nền tảng, tổng hợp dancer nào nhảy hay để biểu diễn, tóm lại là khen nhó.
Lượt xem tăng mạnh trong thời gian thực, nhưng lần này không phải vì tiêu đề của Thu Dao Ngọc, mà là bởi vì chính Trình Bất Ngộ.
Lúc này, độ hot của trận PK này đã bùng nổ, có người nhấp vào vì vẻ ngoài đẹp trai của Trình Bất Ngộ trên trang bìa, có người là vì "Khanh" nên mới xxem.
Nhóm fan của Trình Bất Ngộ sắp điên cmnr: [Cứu tui!! Tại sao ảnh không ở Khu Vũ đạo vậy hở, làm video này chẳng phải sẽ hot hơn nhiều so với VLOG kỳ thi nghệ thuật hả?]
[Kiểu này chắc chắn là có nền tảng Kinh kịch! Tại sao trước giờ anh ấy chưa từng nhắc đến?]
[Cái này chắc khỏi cần phải so với chủ kênh học cấp tốc ba tháng kia đâu nhỉ?]
Đương nhiên là không cần so sánh, sự khác biệt khi nhảy "Khanh" giữa Trình Bất Ngộ và Thu Dao Ngọc đã rõ rành rành trước mắt.
Xuất thân chính quy, có nền tảng vững chắc về võ thuật trong Kinh kịch, mức độ kiểm soát cơ bắp, thân hình và lực của động tác hoàn toàn không cùng cấp bậc với người thường.
Hơn nữa với một vũ đạo khó như vậy, động tác của Trình Bất Ngộ vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, giống như hạc trắng vút bay trong gió, bản thân bài hát này chính là sự kết hợp giữa rock và hí khúc, tao nhã mà điên cuồng, hầu hết người bình thường đều không thể thể hiện được cái hồn mà Cố Như Trác gửi gắm, cái nhịp ấm áp mê người rồi lại hờ hững giết người đó. Bởi vì người bình thường không thể tưởng tượng được — ngoài mặt Cố Như Trác là chàng trai ấm áp xán lạn, nhưng bên trong là người đàn ông lạnh lùng âm trầm.
Chỉ có Trình Bất Ngộ biết.
Cậu có thể sao chép, tái hiện hoàn toàn con người Cố Như Trác.
Dù cho dáng vẻ, khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, trong khoảnh khắc đó, ngay cả nhóm fan của Cố Như Trác cũng sốc đến ngây người — như thể ngay lúc này đây, linh hồn của Cố Như Trác đang rót vào cơ thể Trình Bất Ngộ.
Nụ cười ấm áp mà bất cần của chàng trai giống hệt nhau, ánh mắt lạnh thấu xương cũng giống nhau như đúc, như là ánh lửa mãnh liệt giữa trời hè, khiến cho ai nhìn vào cậu cũng đều cháy rụi thành tro, không thể thở nổi.

[Cậu ấy là AI à trời ơi... Lần đầu tiên tôi thấy một người có thể nhảy như vậy!]
[Còn ai dám nói không phải? Thật sự rất giống Cố Như Trác... Như thể là là chính Tiểu Trác Gia vậy! Tôi không thể nói được giống như thế nào, nhưng chính là cảm giác vừa ấm áp xán lạn vừa có sát khí đó!]
[Chào mọi người, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ Tiểu Trình là vợ tôi, nhưng giờ tôi bắt đầu muốn kêu chồng ơi rồi.]
Trước màn hình, khuôn mặt của Cố Như Trác thật bình tĩnh, chỉ là đôi mắt hơi cụp xuống, vẫn đang nhìn Trình Bất Ngộ.
Nhìn phong thái giống anh đến từng centimet, cả người đều là bóng dáng của anh, một cái bóng tên Cố Như Trác. Cảm giác này... bỗng khiến anh hưng phấn đến lạ, là sự hưng phấn nổi lên từ sâu trong máu xương cốt tủy.
Ký ức năm đó sống lại như thể đang ở ngay trước mắt.
Khi đó, Trình Bất Ngộ đã dần chấp nhận mối quan hệ kỳ quái này của bọn họ — nếm thử mùi vị nguy hiểm của tình yêu, cậu nằm nhoài trên đầu gồi anh, nhìn anh viết lời bài hát.
"Anh vẫn chưa tìm được nhạc cụ thích hợp sao?" Cậu hỏi anh.
Sự kết hợp giữa rock và tinh hoa dân tộc vẫn luôn là hướng đi mà Cố Như Trác muốn thử, anh tiện tay xoa nhẹ đầu cậu, đáp: "Ừm. Em có ý tưởng gì không? Anh muốn một âm thanh có thể phá vỡ thế trận; nhưng lại uyển chuyển, quý giá hơn cả sáo và tì bà; đây không phải là tiếng ca nơi sa trường, mà là một nhạc khúc của kẻ mất nước."
Hai người bọn họ không hề thấy chuyện này có gì bất ngờ.
Tất cả mọi người đều nghĩ Cố Như Trác ôn hòa rực rỡ, nhưng anh lại muốn làm một bài hát của kẻ mất nước, bởi lẽ trời sinh anh đã ở trong áo lụa gấm hoa, thay đổi liên tục, mê đắm hưởng lạc.
Trình Bất Ngộ nói: "Anh có một chiếc đồng hồ quả quýt cũ bằng vàng, em thích nghe âm thanh khi nó bị tháo ra khỏi dây chuyền." Cậu ngẫm nghĩ: "Cao độ chắc là... E7."
"Anh biết rồi." Lúc này Cố Như Trác mới nhớ tới, đó là âm thanh bụi vàng rơi xuống bàn, anh cười rộ lên, còn lặp lại lần nữa: "Anh biết rồi. Tất cả nhạc cụ đều là sự cố gắng bắt chước của con người đối với bội âm thiên nhiên, chẳng có nhạc cụ nào có thể làm nên âm thanh của gió và núi, bài hát này của, không cần bất kỳ nhạc cụ nào cả.
Đó là đêm "Khanh" bắt đầu được sinh ra.
Anh tựa người vào ghế dựa, gió đêm phất phơ qua ban công, Trình Bất Ngộ dựa vào đầu gối anh, ngoan ngoãn như một bé hồ ly đã được thuần hóa.
Anh vươn tay kéo cậu dậy, giữ cậu trong lòng, đầu ngón tay xoa xoa hai má mềm mãi trắng nõn của cậu.
Anh hôn cậu, cực kỳ mãnh liệt, cũng cực kỳ hung hãn. Môi răng mềm maị, hơi thở ấm áp, trên đầu bọn họ, chỉ còn những vì sao đang yên tĩnh lập lòe.
*
[Anh ấy vẫn luôn bị ép lượt xem, đây là lần đầu tiên ảnh đến gần trang đầu nhất phải không nhỉ?] Nhóm fan cũng bắt đầu kích động: [Thả bình luận! Gửi đạn mạc đi!! Anh ấy không cho chúng ta tiêu tiền, chúng ta có thể không tiêu tiền, nhưng phải để người đẹp được lên trang đầu chứ!]
Bài "Khanh" kéo dài tổng cộng bốn phút ba giây, chỉ vừa mới qua chưa đến một phút, độ hot của trận PK đã leo lên đến vị trí thứ chín trên trang đầu, chỉ cần vượt qua ba vị trí nữa là có thể tiến vào top độ hot trong thời gian thực của trang đầu.
Lúc này Trình Bất Ngộ mới nhảy được quá nửa bài hát.
Sắc mặt Thu Dao Ngọc đã bắt đầu lộ ra vẻ nhục nhã, khó chịu. Fan trong phòng live stream của gã không nói nên lời, thế rồi bị khơi dậy ý chí chiến đấu lại: [Ngọc Ngọc, không sao đâu! Chúng ta sẽ không thua, số fan bên chúng ta đủ đè bẹp người kia!]
Nhưng vào lúc này, một hiệu ứng phần thưởng đặc biệt quét qua màn hình lớn trên toàn web.
[Người dùng @Ba ngàn ánh trăng đã tặng cho Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi một phần Tôm hùm đất.]
[Người dùng @Cố Như Trác, học giả nghiên cứu cấp 10(3), đã tặng cho Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi hai trăm phần Que cay.]
(3) Học giả nghiên cứu cấp 10: cấp bậc cho thành viên trong nền tảng thôi, kiểu như thành viên VVVVIP của nền tảng.
Ngày càng có nhiều người đổ xô vào phòng live stream, nạp tiền tặng Trình Bất Ngộ, thanh PK của hai bên đã nhanh chóng đuổi kịp nhau, thậm chí thanh PK của cậu còn hơi nhỉnh hơn người kia.
Bình luận chạy qua như mưa, tỷ lệ nhấp chuột tăng vọt, đến phút thứ ba, trang PK của hai người đã vọt lên vị trí thứ ba của trang đầu.
Khi bài hát kết thúc, Trình Bất Ngộ hơi thở dốc, cậu điều chỉnh hô hấp của mình rồi quay lại ngồi trước mắt tính.


Cậu hơi đứng lại, phong thái lập tức quay lại như lúc ban đầu, thành dáng vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt, sự tương phản ngay lập tức này cực kỳ đối lập nhau, như thể chỉ khi cậu đang nhảy, mới có thể sống, mới có thể điên cuồng như vậy.
— Thời gian PK đếm ngược còn một phút.
Nhóm fan của Thu Dao Ngọc cố hết sức để tặng quà cho gã, nhưng không thể nào sánh được với sự yêu thích của rất nhiều người qua đường — Trình Bất Ngộ không có người hâm mộ giàu có, nhưng quà tặng cho cậu cứ đến đều đều, số lượng ngày càng khổng lồ.
Đếm ngược kết thúc.
Trình Bất Ngộ thắng!
[Năm mươi ngàn tệ!!! Aaaaaaaa!!] Nhóm fan còn kích động hơn cả Trình Bất Ngộ: [Con trai chúng ta cuối cùng cũng không phải ăn mỳ gói và malatang khi live stream nữa rồi!! Giỏi lắm con trai!]
[Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh.] Sắc mặt của Thu Dao Ngọc thay đổi trong giây lát, sau đó lại thay bằng ý cười uyển chuyển: "Tôi thua, quà là năm mươi ngàn nhỉ? Không sao, xem ra cuối cùng tôi cũng có cơ hội đứng đầu danh sách tặng quà của cậu rồi."

Thu Dao Ngọc vào phòng live stream của Trình Bất Ngộ, nhìn danh sách tặng quà của cậu, suy nghĩ một lát rồi cười cười: "Haha, tôi đứng đầu thật à, danh sách quà từ hai đến năm trăm tệ, năm mươi ngàn của tôi chắc ở trên bảng này lâu lắm nhỉ?"
Trình Bất Ngộ bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, cảm ơn, người xem live stream của tôi đều là học sinh cả thôi, tôi cũng không muốn bọn họ phải chú ý đến thứ hạng trong danh sách tặng quà làm gì."
[Nói hay lắm!]
Đạn mạc lại xổ ra một tràng khen ngơi, chỉ có nhóm fan trẻ tuổi của Trình Bất Ngộ nghe xong liền cảm thấy bùng lửa giận trong lòng — làm sao có thể để một tên như vậy đứng đầu trong danh sách fan cứng của Trình Bất Ngộ?
Giờ có thể trách ai bây giờ!
Thu Dao Ngọc bắt đầu lợi dụng tình thế, nhân cơ hội này khoe ra một dãy danh sách fan tặng quà sặc mùi tiền trong phòng live stream của mình: "Mọi người đến xem nhé, năm phần Gà om, tôi nói được làm được, bây giờ đi nạp tiền tặng cho cậu ấy."
(*) đoạn này chắc Thu Dao Ngọc đang quay màn hình của mình để làm minh chứng chuyển khoản.
[Ông chủ thật hào phóng! Streamer nhỏ kia nhớ cảm ơn quà tặng đi đấy!]
Thu Dao Ngọc không tặng luôn mười lần mà chia năm mươi ngàn kia ra thành mười phần quà năm ngàn để tặng.
[Thu Dao Ngọc tặng Trình Bất Ngộ không cần hành gừng tỏi một phần Sườn heo chua ngọt.]
Trình Bất Ngộ không tỏ ra phản ứng gì mấy, bình tĩnh nói: "Cảm ơn Thu Dao Ngọc đã tặng quà."
Dần dần có người phát hiện ra dụng ý của tên kia: [Tặng mười lần, nghĩa là Tiểu Trình phải cảm ơn gã mười lần! Cái này không phải là nhận thua mà là đến khoe khoang nhiều tiền để làm nhục người ta!]
Thu Dao Ngọc tặng lần thứ hai.
Trình Bất Ngộ vẫn bình tĩnh nói: "Cảm ơn Thu Dao Ngọc đã tặng quà."
Bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng đến nghẹt thở, thậm chí còn đậm mùi thuốc súng hơn cả lúc PK.
"Cảm ơn Thu Dao Ngọc đã tặng quà."
Trình Bất Ngộ rũ mắt đọc đi đọc lại, đọc đến lần thứ tư, một cái tên mới bỗng nhảy vào trong bảng fan tặng quà.
"Cảm ơn... Cố Như Trác, đã tặng..."
Trình Bất Ngộ lúc này có hơi giật mình, thanh âm hơi nghẹn lại.
Tài khoản này đột nhiên xuất hiện, mang theo dấu chứng nhận vàng của nền tảng, khi bấm vào thì chưa thấy bất kỳ cập nhật nào, nhưng số người theo dõi lại cao đến khó tin.
Thật sự là tài khoản chính chủ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhưng hoạt động của tài khoản này vẫn chưa dừng lại.
Thu Dao Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn đang tặng quà, cứ tặng thêm hết lần này đến lần khác.
[Thu Dao Ngọc] tặng cho chủ kênh phần quà năm ngàn tệ.
[Cố Như Trác] tặng cho chủ kênh phần quà mười ngàn tệ. Hiệu ứng đặc biệt sẽ hiện lên trang đầu nền tảng.
[Thu Dao Ngọc] tặng cho chủ kênh phần quà năm ngàn tệ.
[Cố Như Trác] tặng cho chủ kênh phần quà mười ngàn tệ. Hiệu ứng đặc biệt sẽ hiện lên trang đầu nền tảng.
Thu Dao Ngọc tặng quà một lần, Cố Như Trác sẽ lập tức tặng một phần quà với giá trị gấp đôi theo sau, ung dung thoải mái, như thể số tiền đó chẳng đáng là bao.
Anh cầm tài khoản có chứng thực của bản thân, thản nhiên vượt qua Thu Dao Ngọc, chễm chệ ngồi lên vị trí fan số một của Trình Bất Ngộ.
—--------Hết chương 8—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: tên nào xem live stream đều là kẻ ngốc, xem live stream mà còn nạp tiền là kẻ ngốc nhất trong những kẻ ngốc.
Tiểu Cố: tôi là đồ ngốc.
Người xem tỉnh táo: chúng tôi không có tiền, mấy chuyện như tặng quà cứ giao cho Cố Như Trác là được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...