Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc
Chương 47: Biện minh
Bạch Sơ Ý là người đầu tiên bại trận, đôi mắt đỏ bừng, đi tới trước cửa, không biết là cố ý hay vô tình để lộ ra dáng vẻ yếu đuối, nhưng ánh mắt kiên định: "Toàn Minh… Chúng ta ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện đi."
Toàn Minh mấp máy môi, tay chân lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn, khi ánh mắt quét qua Bạch Sơ Ý, nàng không phân biệt được là hận, là sợ hãi, là ghê tởm hay là hối hận, cô cũng chỉ có thể thu lại hết những tâm tình vào trong lòng, thậm chí có chút ngốc nghếch mơ hồ đồng ý: " Ừm... "
Chỉ là khi cả hai xuất hiện cùng nhau một lần nữa, họ lập tức thu hút sự chú ý của những sinh viên đi ngang qua tầng này, có những sinh viên cùng lớp, khác lớp nhưng cùng chuyên ngành, cùng khoa...
Cô đã quá ngây thơ rồi.
Toàn Minh không ngờ hai ngày trước, màn kịch dưới lầu trong ký túc xá nữ vẫn chưa hạ màn, vẫn là đề tài bàn tán của các sinh viên nữ trong tòa nhà này.
Cướp đàn ông, tát thẳng vào mặt, giống như một màn trả thù đáng tự hào, có thể họ không ác ý, chỉ là đề tài bàn tán lúc nhàn rỗi mà thôi, nhưng tin đồn lan truyền trong tòa nhà này chẳng khác nào bệnh dịch, sau đó là bạn cùng lớp, toàn bộ chuyên ngành, khoa, trường...
Mà những điều này, Toàn Minh cũng không kịp lên tiếng thừa nhận, cũng không thể lên tiếng biện minh cho mình.
Ký túc xá mà họ ở cũng ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả tòa nhà. Một người trở thành "tiểu tam", còn người kia có quan hệ tình cảm với cha ruột của mình. Dù tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng thực ra hai chuyện kinh tởm nhưng không liên quan lại liên quan tới nhau… Đúng là thú vị.
Họ đến quán cà phê nhỏ nơi Dương Niệm tìm Bạch Sơ Ý, nơi này vừa mới mở cửa, người bán hàng trước quầy tò mò nhìn họ, như muốn nói tại sao hai người họ lại tới đây sớm vậy.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, nhưng không thể nói đây là cuộc nói chuyện bình tĩnh.
Chủ yếu vẫn là Bạch Sơ Ý lên tiếng.
Cô ấy dường như đã phải lấy rất nhiều can đảm để nói với Toàn Minh về những tranh chấp của bản thân với Dương Niệm và Duẫn Đổng. Sau đó, khi cô ấy nói về chuyện của Toàn Minh, cô ấy đã thú nhận nói bản thân mình đã chụp bức ảnh như thế nào, rồi bật khóc, nước mắt rơi xuống thấm ướt khăn trải bản: "Hôm đó… Khi mình và cô ta ở quán cà phê này... Mình cho cô ta xem ảnh trong điện thoại... Cô ta vô tình nhìn thấy ảnh chụp của hai người… Nhưng mình thật sự không nói cho cô ta biết người bên trong bức ảnh là ai… Không ngờ cô ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cậu…"
"Đã để cậu dính líu vào chuyện này... Mình thực sự xin lỗi, hai ngày nay mình đã đi tìm Dương Niệm, nhưng căn bản là cô ta không thèm để ý đến mình... Vì vậy, cho đến bây giờ mình cũng không biết sao cô ta có thể đoán được chuyện của cậu và ba cậu…” Lúc này, Bạch Sơ Ý đột nhiên dừng lại, hai mắt to tròn đỏ hoe, không thể nói được nữa, nước mắt từng giọt một rơi xuống.
"Cậu cũng thấy đấy… Phó Trừng cùng Lý Hòa Hòa, hai cậu ấy đã biết chuyện của chúng ta. Vài ngày trước khi cậu không có ở đây… Các bạn học trong lớp cũng đều đã biết..." Bạch Sơ Ý tuyệt vọng che miệng lại, nức nở nghẹn ngào, từng lời nói ra thật sự khiến cho người ta phải thót tim.
Lời thú nhận của Bạch Sơ Ý giống như đang bóc trần vết sẹo của đối phương, cô ấy kể những gì mình đã thấy, còn Toàn Minh thì bị đâm sau lưng - bị vạch mặt trực diện, hóa ra lại là cảm giác như vậy.
Khinh thường nhau nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau, cùng nhau tự giễu cợt, đây mới là bộ mặt thật của cái gọi là "bạn bè" trên đời - chẳng lẽ chỉ có cô và Bạch Sơ Ý sao.
Tuy nhiên, nhân duyên với cô bạn này có thể sẽ kết thúc tại đây.
Bạch Sơ Ý nói đứt quãng, Toàn Minh cũng cúi mặt im lặng lắng nghe, dường như sắc mặt cũng không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi cùng khó chịu, nhịp tim hỗn loạn, mấy lần muốn để Bạch Sơ Ý lại rồi chạy trốn.
"Mình cũng sẽ không biện minh cho chuyện bức ảnh... Mình thật sự không nghĩ sẽ đem chuyện này nói cho bất cứ người nào, mình vẫn luôn xem cậu là bạn bè... Cho nên mình gọi cậu ra… Là muốn ở trước mặt cậu xóa bức ảnh này đi." Bạch Sơ Ý cảm thấy quá trình hối lỗi và ăn năn tội lỗi của mình giống như xé bỏ lớp da đẹp đẽ, hiền lành và nhân hậu của cô ấy, lộ ra bộ mặt thật chật vật xấu xí.
Bạch Sơ Ý lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp, đưa điện thoại cho Toàn Minh, người vốn luôn trầm mặc không nói gì.
Quang cảnh phía xa do điện thoại di động chụp, tuy rằng sau khi phóng to biểu cảm của nhân vật trong ảnh không rõ ràng lắm, nhưng có thể thấy rõ danh tính và hành vi của người trong ảnh.
Trong bức ảnh này, Toàn Minh thực sự đã chống cự, co rúm người lại.
Bức ảnh đó dường như đang ngang nhiên tuyên bố cô là tội đồ - đây là bằng chứng cho tội lỗi ghê tởm của bản thân.
Toàn Minh không đành lòng nhìn thêm, cũng không thèm tập trung, nhanh chóng dùng đầu ngón tay gõ lên màn hình vài cái, xác nhận xóa xong liền nhắm mắt dựa lưng vào sô pha.
Sau đó Bạch Sơ Ý lại ngập ngừng nói gì đó, nhưng Toàn Minh không nghe, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thận trọng của người đối diện, cô không biết nên trả lời như thế nào, tới khi cô ngây ngốc quay về, lại tiếp tục lo lắng không biết sẽ phải đối mặt với ngày mai như thế nào.
Ngày hôm sau lại bắt đầu một tuần mới, khi Toàn Minh nhìn thấy các bạn học trong lớp, cô có thể cảm thấy một số nam sinh và nữ sinh không chú ý đến mình, nhưng cũng có những người thường xuyên nhìn về phía cô, tuy rằng khi giảng viên lên lớp bọn họ không bàn tán nữa.
Khi đó, Toàn Minh còn cho rằng chuyện này mọi người bàn tán vài ngày rồi sẽ thôi, Dương Niệm sẽ dần biến mất khỏi cuộc đời cô, bởi vì cô không thừa nhận việc này, cũng không có bất cứ lời biện minh nào, sự tò mò của mọi người sẽ không dừng ở một việc quá lâu, hơn nữa tất cả những gì họ nghe được chỉ là một vài từ mơ hồ bật ra từ miệng Dương Niệm vào ngày hôm đó, những điều còn lại thì không rõ ràng.
Mãi đến hai ba ngày trôi qua như chết đi sống lại, Toàn Minh mới nghe từ nơi khác, Dương Niệm vì muốn bản thân được hả giận, đã đem tất cả mọi chuyện đăng lên vòng bạn bè- kể cả khi chỉ có bạn của cô ta mới nhìn thấy được.
Nhưng bây giờ, sau vài ngày, chuyện này vượt qua hai ngôi trường, lọt vào tai cô.
Ngay khi màn đêm cuối cùng cũng bắt đầu, những gì diễn ra trước mặt cô là một sự thật nghiêm trọng. Vốn dĩ tâm trạng như tro tàn của Toàn Minh cũng đã đủ khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng từ lúc đó, cô biết rằng trong tương lai có thể sẽ có nhiều sóng gió dữ dội hơn.
Thượng Đế sẽ không tha thứ cho một đứa trẻ làm sai mà vẫn còn khăng khăng cố chấp.
Quả báo của cô cuối cùng cũng đã đến.
******
Trên thực tế, đêm đó trong lúc tức giận, Dương Niệm đã đem chuyện này đăng lên vòng bạn bè, cô ta chỉ là nuốt không trôi chuyện Bạch Sơ Ý cùng Duẫn Đổng bắt tay đùa giỡn mình, phản bội mình, ngay cả Bạch Sơ Ý cũng không ra tay, vậy mà Chung Toàn Minh dựa vào cái gì dám đánh cô ta, còn khiến cô ta trở thành trò cười trước mặt nhiều người như vậy.
Những người trẻ tuổi sẽ đăng đồ ăn, phong cảnh và bạn trai / bạn gái của họ, cũng có thể khoe khoang, đăng tải những niềm vui, bất mãn, tức giận của mình ở trên vòng bạn bè.
Mặc dù những bài đăng trên đó mang theo cảm xúc chủ quan rất mạnh, nhưng cô ta chỉ viết ra từng chữ những gì bản thân đã thấy, đã nghe và đã trải qua. Mỗi lời nói đều là sự thật, mà cô ta cũng không làm gì thẹn với lòng. Chân thành và cảm động, mọi người không khỏi xót xa cho cô ta. Dù không nói rõ đó là ai nhưng bạn bè của cô ta bắt đầu đoán xem hai cô gái trong bài viết là ai.
Dù học ở hai trường khác nhau nhưng trong khuôn viên trường đại học vẫn luôn có người có nhiều bạn bè, luôn giữ liên lạc với nhau, hơn nữa ngày đó rất nhiều người đi ngang qua đã nhanh tay chụp ảnh lại, vì thế vốn dĩ có những người vẫn đang âm thầm đoán già đoán non, khi nhìn thấy những gì Dương Niệm viết ra, rốt cuộc cũng bỗng nhiên hiểu ra- hóa ra là như vậy, dĩ nhiên hai cô gái kia là người như thế.
Ngày đó tất cả những người không liên quan chứng kiến một màn kia, đều trở thành một phần tử của chất xúc tác, bởi vì loạn luân hấp dẫn hơn chuyện cướp bạn trai, mà mọi người vẫn luôn thích những chuyện vặn vẹo như vậy, lại càng thích xem những chuyện bất chính, sỉ nhục người khác.
Sự bốc đồng của những người trẻ tuổi có thể so sánh với sự tò mò của họ.
Vì thế mà tin tức bắt đầu lan truyền như virus giữa hai trường, cứ thế lan truyền, cũng không có bất cứ uy hiếp nào, chẳng khác gì con rận tí hon nhảy qua từng người một, đối với những sinh viên bình thường mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện phiếm mỗi lúc nhàn rỗi mà thôi.
Những chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện học hành cũng như cuộc sống của họ.
Toàn Minh mấp máy môi, tay chân lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn, khi ánh mắt quét qua Bạch Sơ Ý, nàng không phân biệt được là hận, là sợ hãi, là ghê tởm hay là hối hận, cô cũng chỉ có thể thu lại hết những tâm tình vào trong lòng, thậm chí có chút ngốc nghếch mơ hồ đồng ý: " Ừm... "
Chỉ là khi cả hai xuất hiện cùng nhau một lần nữa, họ lập tức thu hút sự chú ý của những sinh viên đi ngang qua tầng này, có những sinh viên cùng lớp, khác lớp nhưng cùng chuyên ngành, cùng khoa...
Cô đã quá ngây thơ rồi.
Toàn Minh không ngờ hai ngày trước, màn kịch dưới lầu trong ký túc xá nữ vẫn chưa hạ màn, vẫn là đề tài bàn tán của các sinh viên nữ trong tòa nhà này.
Cướp đàn ông, tát thẳng vào mặt, giống như một màn trả thù đáng tự hào, có thể họ không ác ý, chỉ là đề tài bàn tán lúc nhàn rỗi mà thôi, nhưng tin đồn lan truyền trong tòa nhà này chẳng khác nào bệnh dịch, sau đó là bạn cùng lớp, toàn bộ chuyên ngành, khoa, trường...
Mà những điều này, Toàn Minh cũng không kịp lên tiếng thừa nhận, cũng không thể lên tiếng biện minh cho mình.
Ký túc xá mà họ ở cũng ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả tòa nhà. Một người trở thành "tiểu tam", còn người kia có quan hệ tình cảm với cha ruột của mình. Dù tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng thực ra hai chuyện kinh tởm nhưng không liên quan lại liên quan tới nhau… Đúng là thú vị.
Họ đến quán cà phê nhỏ nơi Dương Niệm tìm Bạch Sơ Ý, nơi này vừa mới mở cửa, người bán hàng trước quầy tò mò nhìn họ, như muốn nói tại sao hai người họ lại tới đây sớm vậy.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, nhưng không thể nói đây là cuộc nói chuyện bình tĩnh.
Chủ yếu vẫn là Bạch Sơ Ý lên tiếng.
Cô ấy dường như đã phải lấy rất nhiều can đảm để nói với Toàn Minh về những tranh chấp của bản thân với Dương Niệm và Duẫn Đổng. Sau đó, khi cô ấy nói về chuyện của Toàn Minh, cô ấy đã thú nhận nói bản thân mình đã chụp bức ảnh như thế nào, rồi bật khóc, nước mắt rơi xuống thấm ướt khăn trải bản: "Hôm đó… Khi mình và cô ta ở quán cà phê này... Mình cho cô ta xem ảnh trong điện thoại... Cô ta vô tình nhìn thấy ảnh chụp của hai người… Nhưng mình thật sự không nói cho cô ta biết người bên trong bức ảnh là ai… Không ngờ cô ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cậu…"
"Đã để cậu dính líu vào chuyện này... Mình thực sự xin lỗi, hai ngày nay mình đã đi tìm Dương Niệm, nhưng căn bản là cô ta không thèm để ý đến mình... Vì vậy, cho đến bây giờ mình cũng không biết sao cô ta có thể đoán được chuyện của cậu và ba cậu…” Lúc này, Bạch Sơ Ý đột nhiên dừng lại, hai mắt to tròn đỏ hoe, không thể nói được nữa, nước mắt từng giọt một rơi xuống.
"Cậu cũng thấy đấy… Phó Trừng cùng Lý Hòa Hòa, hai cậu ấy đã biết chuyện của chúng ta. Vài ngày trước khi cậu không có ở đây… Các bạn học trong lớp cũng đều đã biết..." Bạch Sơ Ý tuyệt vọng che miệng lại, nức nở nghẹn ngào, từng lời nói ra thật sự khiến cho người ta phải thót tim.
Lời thú nhận của Bạch Sơ Ý giống như đang bóc trần vết sẹo của đối phương, cô ấy kể những gì mình đã thấy, còn Toàn Minh thì bị đâm sau lưng - bị vạch mặt trực diện, hóa ra lại là cảm giác như vậy.
Khinh thường nhau nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau, cùng nhau tự giễu cợt, đây mới là bộ mặt thật của cái gọi là "bạn bè" trên đời - chẳng lẽ chỉ có cô và Bạch Sơ Ý sao.
Tuy nhiên, nhân duyên với cô bạn này có thể sẽ kết thúc tại đây.
Bạch Sơ Ý nói đứt quãng, Toàn Minh cũng cúi mặt im lặng lắng nghe, dường như sắc mặt cũng không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi cùng khó chịu, nhịp tim hỗn loạn, mấy lần muốn để Bạch Sơ Ý lại rồi chạy trốn.
"Mình cũng sẽ không biện minh cho chuyện bức ảnh... Mình thật sự không nghĩ sẽ đem chuyện này nói cho bất cứ người nào, mình vẫn luôn xem cậu là bạn bè... Cho nên mình gọi cậu ra… Là muốn ở trước mặt cậu xóa bức ảnh này đi." Bạch Sơ Ý cảm thấy quá trình hối lỗi và ăn năn tội lỗi của mình giống như xé bỏ lớp da đẹp đẽ, hiền lành và nhân hậu của cô ấy, lộ ra bộ mặt thật chật vật xấu xí.
Bạch Sơ Ý lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp, đưa điện thoại cho Toàn Minh, người vốn luôn trầm mặc không nói gì.
Quang cảnh phía xa do điện thoại di động chụp, tuy rằng sau khi phóng to biểu cảm của nhân vật trong ảnh không rõ ràng lắm, nhưng có thể thấy rõ danh tính và hành vi của người trong ảnh.
Trong bức ảnh này, Toàn Minh thực sự đã chống cự, co rúm người lại.
Bức ảnh đó dường như đang ngang nhiên tuyên bố cô là tội đồ - đây là bằng chứng cho tội lỗi ghê tởm của bản thân.
Toàn Minh không đành lòng nhìn thêm, cũng không thèm tập trung, nhanh chóng dùng đầu ngón tay gõ lên màn hình vài cái, xác nhận xóa xong liền nhắm mắt dựa lưng vào sô pha.
Sau đó Bạch Sơ Ý lại ngập ngừng nói gì đó, nhưng Toàn Minh không nghe, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thận trọng của người đối diện, cô không biết nên trả lời như thế nào, tới khi cô ngây ngốc quay về, lại tiếp tục lo lắng không biết sẽ phải đối mặt với ngày mai như thế nào.
Ngày hôm sau lại bắt đầu một tuần mới, khi Toàn Minh nhìn thấy các bạn học trong lớp, cô có thể cảm thấy một số nam sinh và nữ sinh không chú ý đến mình, nhưng cũng có những người thường xuyên nhìn về phía cô, tuy rằng khi giảng viên lên lớp bọn họ không bàn tán nữa.
Khi đó, Toàn Minh còn cho rằng chuyện này mọi người bàn tán vài ngày rồi sẽ thôi, Dương Niệm sẽ dần biến mất khỏi cuộc đời cô, bởi vì cô không thừa nhận việc này, cũng không có bất cứ lời biện minh nào, sự tò mò của mọi người sẽ không dừng ở một việc quá lâu, hơn nữa tất cả những gì họ nghe được chỉ là một vài từ mơ hồ bật ra từ miệng Dương Niệm vào ngày hôm đó, những điều còn lại thì không rõ ràng.
Mãi đến hai ba ngày trôi qua như chết đi sống lại, Toàn Minh mới nghe từ nơi khác, Dương Niệm vì muốn bản thân được hả giận, đã đem tất cả mọi chuyện đăng lên vòng bạn bè- kể cả khi chỉ có bạn của cô ta mới nhìn thấy được.
Nhưng bây giờ, sau vài ngày, chuyện này vượt qua hai ngôi trường, lọt vào tai cô.
Ngay khi màn đêm cuối cùng cũng bắt đầu, những gì diễn ra trước mặt cô là một sự thật nghiêm trọng. Vốn dĩ tâm trạng như tro tàn của Toàn Minh cũng đã đủ khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng từ lúc đó, cô biết rằng trong tương lai có thể sẽ có nhiều sóng gió dữ dội hơn.
Thượng Đế sẽ không tha thứ cho một đứa trẻ làm sai mà vẫn còn khăng khăng cố chấp.
Quả báo của cô cuối cùng cũng đã đến.
******
Trên thực tế, đêm đó trong lúc tức giận, Dương Niệm đã đem chuyện này đăng lên vòng bạn bè, cô ta chỉ là nuốt không trôi chuyện Bạch Sơ Ý cùng Duẫn Đổng bắt tay đùa giỡn mình, phản bội mình, ngay cả Bạch Sơ Ý cũng không ra tay, vậy mà Chung Toàn Minh dựa vào cái gì dám đánh cô ta, còn khiến cô ta trở thành trò cười trước mặt nhiều người như vậy.
Những người trẻ tuổi sẽ đăng đồ ăn, phong cảnh và bạn trai / bạn gái của họ, cũng có thể khoe khoang, đăng tải những niềm vui, bất mãn, tức giận của mình ở trên vòng bạn bè.
Mặc dù những bài đăng trên đó mang theo cảm xúc chủ quan rất mạnh, nhưng cô ta chỉ viết ra từng chữ những gì bản thân đã thấy, đã nghe và đã trải qua. Mỗi lời nói đều là sự thật, mà cô ta cũng không làm gì thẹn với lòng. Chân thành và cảm động, mọi người không khỏi xót xa cho cô ta. Dù không nói rõ đó là ai nhưng bạn bè của cô ta bắt đầu đoán xem hai cô gái trong bài viết là ai.
Dù học ở hai trường khác nhau nhưng trong khuôn viên trường đại học vẫn luôn có người có nhiều bạn bè, luôn giữ liên lạc với nhau, hơn nữa ngày đó rất nhiều người đi ngang qua đã nhanh tay chụp ảnh lại, vì thế vốn dĩ có những người vẫn đang âm thầm đoán già đoán non, khi nhìn thấy những gì Dương Niệm viết ra, rốt cuộc cũng bỗng nhiên hiểu ra- hóa ra là như vậy, dĩ nhiên hai cô gái kia là người như thế.
Ngày đó tất cả những người không liên quan chứng kiến một màn kia, đều trở thành một phần tử của chất xúc tác, bởi vì loạn luân hấp dẫn hơn chuyện cướp bạn trai, mà mọi người vẫn luôn thích những chuyện vặn vẹo như vậy, lại càng thích xem những chuyện bất chính, sỉ nhục người khác.
Sự bốc đồng của những người trẻ tuổi có thể so sánh với sự tò mò của họ.
Vì thế mà tin tức bắt đầu lan truyền như virus giữa hai trường, cứ thế lan truyền, cũng không có bất cứ uy hiếp nào, chẳng khác gì con rận tí hon nhảy qua từng người một, đối với những sinh viên bình thường mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện phiếm mỗi lúc nhàn rỗi mà thôi.
Những chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện học hành cũng như cuộc sống của họ.