Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn
Chương 41
Ngày hôm sau, vào buổi chiều trong thời gian làm việc, tại công viên Nam Tĩnh gió xuân đưa nắng ấm tươi đẹp, nơi nơi đều là các bà bác ông cụ nhảy khiêu vũ hình vuông xung quanh quảng trường, chơi bóng tập thể dục hoặc đánh Thái Cực quyền, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, biểu dương xã hội chủ nghĩa hài hòa.
(*Nhảy vuông (square dance) là một điệu nhảy cho bốn cặp vợ chồng (tổng cộng tám vũ công) được sắp xếp trong một hình vuông, với một cặp ở mỗi bên, đối diện giữa quảng trường.)
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên ngồi xổm trên một cột đá nhỏ trong công viên, khóe miệng run rẩy nhìn những đội nhảy vuông hàng ngũ chỉnh tề đang nhảy theo nhạc đệm, người múa dẫn đầu là một ông cụ mang phong thái xuất chúng nổi bật nhất trong tất cả các bà bác bên dưới.
Bởi vì trong công viên này đều là các bà bác ông cụ lớn tuổi, nên cho dù Lương Yên nghênh đón nhìn thẳng mặt vào người ta không cần né tránh cũng chẳng có ai nhận ra cô, Lục Lâm Thành cũng chỉ đơn giản đội một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, thỉnh thoảng có một lão thái thái đi ngang qua sẽ liếc nhìn anh ta một cái, cũng không biết là vì cảm thấy Lục Lâm Thành thoạt nhìn rất quen mắt hay chỉ đơn thuần là thấy tiểu tử này có ngoại hình vô cùng đẹp trai nữa.
Lúc hai người ra ngoài đều cố ý ăn mặc bình thường, quần áo đậm màu, đứng giữa các bà bác ông cụ lại có một cảm giác hài hòa không thể giải thích được.
Cho nên mới nói, những nghệ sĩ nổi tiếng đi ra ngoài đường thường che chắn bản bản thân mình kín mít nhất có thể, gì mà khẩu trang, gì mà kính râm, tất cả chỉ là làm ra vẻ, dường như rất sợ bị người khác nhận ra, nhưng rồi cuối cùng người dễ thu hút sự chú ý của mọi người nhất trong đám đông lại chính là bạn. Cứ ăn mặc bình thường như vậy lại hay, bây giờ xã hội này tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của chính mình, nào có ai rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đi quan tâm một người qua đường trông như thế nào, rốt cuộc có phải là minh tinh nổi tiếng hay không đâu.
Lương Yên khẽ ngâm nga theo nhạc nền của bài nhảy vuông, cuối cùng vẫn không nhìn được ngẩng đầu lên nhìn Lục Lâm Thành: “Anh gọi tôi ra đây làm gì?’’
Ánh mắt Lục Lâm Thành nhìn xa xăm: “Đến những nơi trước kia chúng ta đã từng đến sẽ phần nào giúp cho em nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.’’
Anh đã xin tư vấn của mấy bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, tất cả bọn họ đều nói rằng đối với những bệnh nhân mất trí nhớ, việc tái diễn một số ký ức khắc sâu vào tâm trí họ trong quá khứ sẽ hỗ trợ kích thích phục hồi trí nhớ.
Lục Lâm Thành trăn trở nhớ lại những ký ức câu chuyện khắc sâu giữa mình và Lương Yên, lại còn phải làm sao để tái diễn lại một các thuận lợi nhất, vì thế anh đã ngay lập tức nghĩ đến công viên này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành hẹn cô ra đây là có chuyện lớn quan trọng gì muốn thông báo, nhưng loại chuyện mất trí nhớ này ngay cả chính bản thân cô còn cảm thấy không cần thiết phải khôi phục, không biết tại sao Lục Lâm Thành lại tỏ ra sốt sắng đến thế, lập tức nhảy từ trên tảng đá xuống: “Trước kia tôi đã từng đến đây sao? Cùng với anh?’’
Lục Lâm Thành đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Đi theo tôi.’’
Lương Yên tránh khỏi bàn tay anh, rõ ràng đang rất không vui, đứng cách xa Lục Lâm Thành một chút, nhìn xung quanh nói: “Lôi lôi kéo kéo cái gì vậy, bị chụp ảnh thì phải làm sao?’’ Mặc dù ở đây đều là những người trung niên hoặc lớn tuổi, nhưng ngộ nhỡ vẫn còn một bà bác nào đó chưa phai mờ tuổi teen vẫn có tinh thần theo đuổi thần tượng thì sao? Ly hôn cũng đã ly hôn rồi mà bây giờ còn bị chụp ảnh ở bên cạnh nhau thì còn ra dáng vẻ gì nữa chứ.
Lục Lâm Thành đưa tay bắt hụt, vân vê ngón tay: “Cũng tốt.’’
Hai người thoải mái từ từ đi dạo xung quanh hồ nhân tạo trong công viên hai vòng.
Lục Lâm Thành đi rất chậm, đây chính là chuyện lãng mạn nhất có liên quan đến Lương Yên trong ký ức của anh, trước đây khi Lương Yên gọi anh đến công viên giải trí dành cho người già này, cô còn vỗ ngực đảm bảo tất cả bà bác ông cụ ở đây đều không nhận ra anh, sẽ không có người chụp lén hai người bọn họ nữa.
Lúc ấy anh đã cau mày nhìn Lương Yên vỗ ngực đảm bảo, sau đó miễn cưỡng cùng cô đi dạo xung quanh chiếc hồ nhân tạo trong công viên này hai vòng.
Anh nhớ rõ lúc đi tản bộ Lương Yên vẫn một mực cố ý hay vô tình trò chuyện với mình, nhưng từ đầu đến cuối anh lại nghiêm mặt tựa như một cái hũ nút, không trả lời cũng như không quan tâm đến cô.
Đi hết vòng thứ hai, Lục Lâm Thành dừng lại, nhìn gò má Lương Yên, hơi dè dặt hỏi: “Cảm giác thế nào, có nhớ ra được gì không?’’
Lương Yên chậm rãi nghiêng đầu, ném cho anh một vẻ mặt phức tạp kiểu “Tôi nên nhớ ra chuyện gì sao?’’
Lục Lâm Thành hơi sửng sốt: “… Hay là chúng ta lại đi thêm hai vòng nữa.’’
Lương Yên nhìn anh, rốt cuộc không thể nhịnđược nữa, nói: “Lục Lâm Thành, anh rãnh rỗi quá nhỉ?’’ Cho nên hôm nay hắn gọi cô ra đây là để tìm lại ký ức đã đánh mất cho người vợ trước của mình ư? Từ khi nào mà thời gian của một ảnh đế lại không đáng giá thế này?
Lục Lâm Thành rất rảnh rỗi: “…”
Lương Yên không thể làm gì khác hơn là lại cùng đi với Lục Lâm Thành một lúc nữa, không biết rốt cuộc là cô tìm lại trí nhớ cho Lục Lâm Thành hay là Lục Lâm Thành đang tìm cho cô nữa. Hai người đang đi trên đường thì đụng phải một bà mẹ trẻ đang bế con mình dạo bộ, lúc đi ngang qua bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thành, cuối cùng không thể nén nổi tò mò ôm đứa nhỏ chạy đến: “Xin hỏi anh là Lục Lâm Thành sao?’’
Ai bảo sẽ không bị nhận ra, bây giờ không phải đã bị nhận ra rồi sao, cũng may hai người trong lúc tản bộ đứng cách nhau một khoảng cách khá xa, hơn nữa người mẹ đó chỉ chú ý đến một mình Lục Lâm Thành, vì thế Lương Yên vội vàng giả vờ như không biết Lục Lâm Thành rời khỏi nơi này.
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua Lương Yên đang cắm đầu chạy trốn, sau đó lại khẽ gật đầu với mẹ của đứa trẻ.
Trước khi mẹ đứa trẻ kịp thời thốt ra tiếng hét chói tai, Lục Lâm Thành đã kịp thời làm một động tác tay “suỵt”.
Mẹ đứa trẻ vội vàng che miệng mình lại.
Chuyện đối phó với việc bị fan nhận ra này Lục Lâm Thành đã vô cùng thành thục, ký tên cho mẹ đứa trẻ, khéo léo từ chối chụp chung, sau khi đuổi khéo cô ấy đi, ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy bóng dáng của Lương Yên đâu nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Lương Yên: [Tôi còn có việc, đi trước đây.]
Lục Lâm Thành buồn bực tắt điện thoại.
*****
Thực ra Lương Yên không đi trước, chỉ là cô cảm thấy việc đi tản bộ cùng với Lục Lâm Thành trong công viên giải trí dành cho người già để tìm lại ký ức thực sự rất ngu ngốc, vừa tìm được cơ hội đã lập tức thoát ra, sau đó nhìn thời tiết hôm nay cũng không tệ, thế là quyết định một mình đi dạo công viên.
Lương Yên vừa đi lang thang dạo bộ vừa nhìn sang chỗ các bà các cụ đang nhảy vuông.
Âm nhạc nhảy vuông vẫn còn vang lên, nhưng lại không thấy ai nhảy, tất cả mọi người đều vây quanh một chỗ giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
Lương Yên tò mò đi theo sau chạy đến thì phát hiện một lão thái thái mặc đồng phục nhảy vuông ngã xuống trên mặt đất, che ngực bất tỉnh nhân sự.
Những người vây xung quanh và bạn nhảy với lão thái thái đều luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào.
Lương Yên cũng sợ hết hồn, nhìn thấy các ông bà cụ già cả đang hoảng loạn không có cách gì, lập tức nhớ đến những bài học huấn luyện mình đã tiếp thu được trong những ngày qua. Lương Yên vội vàng chen lấn xông lên phía trước, nhớ lại các bước khôi phục nhịp tim, một bên vừa đưa tay sờ động mạch trên cổ lão thái thái xem có còn hay không một bên vừa nghiêng người nói với đám đông đã tụ tập xung quanh: “Mau gọi 120.’’
“Được được được, gọi ngay.’’ Có người luống cuống tay chân lấy điện thoại ra.
Lương Yên không thể cảm nhận được động mạch chính nơi cổ lão thái thái đập đều nữa, những lúc như thế này chỉ cần kéo dài thêm một phút thì sẽ thêm một phần nguy hiểm đến tính mạng, Lương Yên quỳ trên mặt đất, căng da đầu bắt đầu làm động tác ép tim sơ cứu.
Trong bộ phim “Nhân tâm” sẽ có một phân cảnh từng dạy qua phương pháp này, cô cũng từng được thực hành với người nộm, lúc đó bác sĩ dạy cấp cứu còn khen ngợi cô nữa, nhưng bây giờ áp dụng lên người thật, Lương Yên mới phát hiện ngực của con người còn cứng hơn người nộm rất nhiều.
Lương Yên đan xen hai bàn tay lại từng cái từng cái ép xuống lồng ngực lão thái thái, trong đầu ghi nhớ tiến hành ép tim bên ngoài là hô hấp nhân tạo là 30:2, ấn đủ ba mươi lần, cô tiếp tục nâng cằm lão thái thái lên, giữ lỗ mũi bà làm hô hấp nhân tạo.
Đám đông xung quanh cũng căng thẳng nhìn Lương Yên sơ cứu.
Tiến hành ép tim là một quá trình vô cùng tiêu tốn sức lực, để đạt đến biên độ mức ép ngực sâu cần phải dùng rất nhiều sức, bình thường trong phòng cấp cứu sẽ có mấy bác sĩ y tá thay nhau làm, sức lực của Lương Yên rất lớn, lúc đầu làm còn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, sau đó lại dần dần cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi nữa, bắt đầu thở hổn hển.
Mệt quá.
Xe cấp cứu vẫn còn chưa đến nữa.
Lương Yên cắn răng, tiếp tục làm đến mức cánh tay đã mỏi rã rời, trên trán ướt đẫm mồ hôi mới nghe được âm thanh của xe cấp cứu.
Nhân viên y tế trên xe cấp cứu nhanh chóng chạy xuống, thay Lương Yên sơ cứu, sau đó mang lão thái thái lên băng ca mang đi.
Mấy bạn bè thân thiết với lão thái thái cũng đi theo lên xe.
Xe cấp cứu mở tiếng còi báo động rồi nhanh chóng rời đi.
Các bà các cụ vây xung quanh đều đưa mắt nhìn theo hướng xe cấp cứu chạy đi, Lương Yên cũng nhìn một cái, ngay khi đang chuẩn bị lặng lẽ chui vào trong đám đông thì đột nhiên có một phóng viên dẫn theo nhiếp ảnh gia chạy về phía này.
Mỗi ngày các bà các cụ đều vô cùng rãnh rỗi, cũng không biết là ai đã gọi vào số điện thoại đường dây nóng của một chương trình dân sinh nào đó, xe cứu thương chân trước vừa đến, xe của đài truyền hình đã có mặt ngay lập tức.
Lương Yên cúi đầu chuẩn bị chạy trốn, nữ phóng viên vội vàng ngăn cản cô lại: “Vị tiểu thư này, vị tiểu thư thấy việc nghĩa hăng hái này xin dừng bước, có thể đồng ý thực hiện một đoạn phỏng vấn với chúng tôi được không?’’
Lương Yên một tay che mặt, né người tránh khỏi ống kính: “Xin lỗi, tôi không phải, dám làm việc nghĩa không phải là tôi.’’
Nữ phóng viên: “Ha?’’
Đúng lúc này, ông cụ dẫn đầu nhảy vuông lại ở bên cạnh nhìn rõ quá trình sơ cứu của Lương Yên từ đầu đến cuối đột nhiên đi ra: “Cô gái nhỏ này, rõ ràng người vừa rồi đã cứu người là cháu, tại sao lại không chịu thừa nhận thế?’’
Nữ phóng viên nghe vậy lại đưa micro đến trước mặt Lương Yên:: “Vị tiểu thư này hãy nói một câu đi, thấy việc nghĩa xông pha làm là chuyện tốt mà.’’
Ông cụ nắm lấy cổ tay Lương Yên kéo cô đến trước ống kính: “Người trẻ tuổi bây giờ như thế là không được rồi, làm việc tốt mà không muốn để lại tên tuổi, như vậy sao được chứ, đã làm được việc tốt thì phải để cho mọi người biết đến tên của cháu, khen ngợi cháu, có thể sau này mới có thể có nhiều người trẻ thích làm những điều có ý nghĩa giống như cháu được, cháu nói có đúng không?’’ Ông cụ hỏi nữ phóng viên.
Nữ phóng viên: “Đúng vậy đúng vậy, vị tiểu thư này, tại sao cô làm được việc có ích mà còn xấu hổ như thế chứ?’’
Lương Yên: “………………”
Lương Yên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dáng vẻ của ông cụ này như thế nếu cô không công khai tiếp nhận biểu dương thì sẽ không để cho cô đi, chỉ đành phải bỏ bàn tay đang che trên mặt xuống.
Cô và nữ phóng viên liếc mắt nhìn nhau một cái, nữ phóng viên cũng đang mỉm cười nhìn cô, biểu cảm trên mặt không hề có một chút ngạc nhiên nào.
Lương Yên: “???”
Không biết cô?
Nhưng mà cũng phải thôi, cô ấy là phóng viên chuyên mục dân sinh chứ không phải là phóng viên giải trí, không biết cô cũng là chuyện có thể giải thích được.
Nữ phóng viên đưa micro đến trước mặt Lương Yên, mỉm cười hỏi cô: “Xin hỏi vị tiểu thư này họ của cô là gì.’’
Lương Yên nhìn thoáng quan camera đen thui, cười cười: “Tôi họ… Lương.’’
Nữ phóng viên: “Xin chào Lương tiểu thư thấy việc nghĩa hăng hái làm, theo như tôi được biết thì các hoạt động trong công viên này bình thường chỉ dành cho người già, tại sao hôm nay cô lại đến đây?’’
Lương Yên: “…” Là chồng trước của tôi gọi tôi đến.
Nữ phóng viên: “Nghe mọi người nói vào lúc lão thái thái ngã xuống tất cả mọi người xung quanh vô cùng luống cuống hốt hoảng, là cô đứng ra hướng dẫn mọi người gọi xe cấp cứu, hơn nữa lại còn tiến hành sơ cứu cho lão thái thái, xin hỏi cô đang công tác ở lĩnh vực liên quan đến chữa bệnh sao? Hay là người đã từng có kinh nghiệm kiến thức về lĩnh vực này?’’
Lương Yên: “………………”
Nàng cười gượng một tiếng: “Gần đây tôi…À… Có một bộ phim… À không đúng… Đúng là công việc liên quan đến lĩnh vực này, cho nên đã từng được huấn luyện qua.’’
Nữ phóng viên: “ Hóa ra là như thế, vậy xin hỏi Lương tiểu thư, bây giờ cô có thể thuật lại một cách đơn giản chuyện vừa xảy ra được không?’’
Lương Yên: “………….”
Đây có lẽ chính là cuộc phỏng vấn lúng túng nhất mà cô thực hiện trong cuộc đời này, phát biểu xong cảm tưởng, nói đến vốn từ nghèo nàn không thể nói được nữa, ông cụ và nữ phóng viên mới miễn cưỡng để cô đi.
Đêm đó, chuyên mục dân sinh của đài truyền hình địa phương đã phát một tin tức như thế này: “Hôm nay, ở công viên Nam Tĩnh, trong lúc đang nhảy vuông, một lão thái thái đột nhiên phát bệnh tim, may mắn đã nhận được công tác sơ cứu ép tim kịp thời của một công dân thành phố nhiệt tình, tranh thủ được thời gian quý báu trong lúc chờ xe cấp cứu đến, sau đây mời quý vị khán giả xem cuộc phỏng vấn ngắn của phóng viên đài chúng tôi với vị Lương tiểu thư nhiệt tình này.’’
Vào ban ngày ở hiện trường xảy ra sự việc không có người nhận ra được Lương Yên, nhưng đến tối lúc xem TV, vẫn luôn có người trẻ tuổi cùng phụ huynh của mình xem tin tức thời sự.
Công dân thành phố nhiệt tình Lương tiểu thư tiếp nhận cuộc phỏng vấn xuất hiện ở trên TV.
Đại truyền hình còn chiếu một đoạn video clip ghi lại cảnh Lương Yên cấp cứu cho lão thái thái do quần chúng vây quanh quay lại.
Khương Mộc đang ở trong nhà mình, vừa xem TV vừa tập thể dục trên máy chạy bộ.
Lúc tìm đến công dân thành phố nhiệt tình xuất hiện trên TV đã bị dọa đến mức thiếu chút nữa dạng thẳng chân.
Khương Mộc nhanh chóng gọi điện cho Lương Yên, hắn còn chưa kịp mở lời, Lương Yên đã khẳng định ngay lập tức: “Đúng vậy, không sai, chính là tôi.’’
Hai bên đều đồng thời trầm mặc mấy giây.
Sau đó, trong điện thoại của Lương Yên phát ra tiếng cười ha hả vô sỉ của Khương Mộc: “Ha ha ha ha ha ha ha ha… Công dân thành phố nhiệt tình… Lương tiểu thư… Má ơi, tôi ha ha ha ha ha… Chẳng lẽ vẫn không có người nhận ra cô sao.’’
Lương Yên oán giận đáp trả: “Nghệ sĩ dưới tay anh không bị người ta nhận ra còn không biết xấu hổ mà cười nữa.’’
Khương Mộc gian khổ ngừng cười: “Cho nên bây giờ có muốn tôi đi mua một hot search cho cô không?’’
Lương Yên rời khỏi giao diện cuộc điện thoại nhìn thoáng qua bảng hot search, lạnh mặt nói: “Mua cái rắm, đã lên.’’
“Công dân thành phố nhiệt tình Lương nữ sĩ” thẳng tiến bước lên bảng hot search, cuối cùng yên ổn ngồi ở vị trí thứ nhất.
(*Nhảy vuông (square dance) là một điệu nhảy cho bốn cặp vợ chồng (tổng cộng tám vũ công) được sắp xếp trong một hình vuông, với một cặp ở mỗi bên, đối diện giữa quảng trường.)
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên ngồi xổm trên một cột đá nhỏ trong công viên, khóe miệng run rẩy nhìn những đội nhảy vuông hàng ngũ chỉnh tề đang nhảy theo nhạc đệm, người múa dẫn đầu là một ông cụ mang phong thái xuất chúng nổi bật nhất trong tất cả các bà bác bên dưới.
Bởi vì trong công viên này đều là các bà bác ông cụ lớn tuổi, nên cho dù Lương Yên nghênh đón nhìn thẳng mặt vào người ta không cần né tránh cũng chẳng có ai nhận ra cô, Lục Lâm Thành cũng chỉ đơn giản đội một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, thỉnh thoảng có một lão thái thái đi ngang qua sẽ liếc nhìn anh ta một cái, cũng không biết là vì cảm thấy Lục Lâm Thành thoạt nhìn rất quen mắt hay chỉ đơn thuần là thấy tiểu tử này có ngoại hình vô cùng đẹp trai nữa.
Lúc hai người ra ngoài đều cố ý ăn mặc bình thường, quần áo đậm màu, đứng giữa các bà bác ông cụ lại có một cảm giác hài hòa không thể giải thích được.
Cho nên mới nói, những nghệ sĩ nổi tiếng đi ra ngoài đường thường che chắn bản bản thân mình kín mít nhất có thể, gì mà khẩu trang, gì mà kính râm, tất cả chỉ là làm ra vẻ, dường như rất sợ bị người khác nhận ra, nhưng rồi cuối cùng người dễ thu hút sự chú ý của mọi người nhất trong đám đông lại chính là bạn. Cứ ăn mặc bình thường như vậy lại hay, bây giờ xã hội này tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của chính mình, nào có ai rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đi quan tâm một người qua đường trông như thế nào, rốt cuộc có phải là minh tinh nổi tiếng hay không đâu.
Lương Yên khẽ ngâm nga theo nhạc nền của bài nhảy vuông, cuối cùng vẫn không nhìn được ngẩng đầu lên nhìn Lục Lâm Thành: “Anh gọi tôi ra đây làm gì?’’
Ánh mắt Lục Lâm Thành nhìn xa xăm: “Đến những nơi trước kia chúng ta đã từng đến sẽ phần nào giúp cho em nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.’’
Anh đã xin tư vấn của mấy bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, tất cả bọn họ đều nói rằng đối với những bệnh nhân mất trí nhớ, việc tái diễn một số ký ức khắc sâu vào tâm trí họ trong quá khứ sẽ hỗ trợ kích thích phục hồi trí nhớ.
Lục Lâm Thành trăn trở nhớ lại những ký ức câu chuyện khắc sâu giữa mình và Lương Yên, lại còn phải làm sao để tái diễn lại một các thuận lợi nhất, vì thế anh đã ngay lập tức nghĩ đến công viên này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành hẹn cô ra đây là có chuyện lớn quan trọng gì muốn thông báo, nhưng loại chuyện mất trí nhớ này ngay cả chính bản thân cô còn cảm thấy không cần thiết phải khôi phục, không biết tại sao Lục Lâm Thành lại tỏ ra sốt sắng đến thế, lập tức nhảy từ trên tảng đá xuống: “Trước kia tôi đã từng đến đây sao? Cùng với anh?’’
Lục Lâm Thành đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Đi theo tôi.’’
Lương Yên tránh khỏi bàn tay anh, rõ ràng đang rất không vui, đứng cách xa Lục Lâm Thành một chút, nhìn xung quanh nói: “Lôi lôi kéo kéo cái gì vậy, bị chụp ảnh thì phải làm sao?’’ Mặc dù ở đây đều là những người trung niên hoặc lớn tuổi, nhưng ngộ nhỡ vẫn còn một bà bác nào đó chưa phai mờ tuổi teen vẫn có tinh thần theo đuổi thần tượng thì sao? Ly hôn cũng đã ly hôn rồi mà bây giờ còn bị chụp ảnh ở bên cạnh nhau thì còn ra dáng vẻ gì nữa chứ.
Lục Lâm Thành đưa tay bắt hụt, vân vê ngón tay: “Cũng tốt.’’
Hai người thoải mái từ từ đi dạo xung quanh hồ nhân tạo trong công viên hai vòng.
Lục Lâm Thành đi rất chậm, đây chính là chuyện lãng mạn nhất có liên quan đến Lương Yên trong ký ức của anh, trước đây khi Lương Yên gọi anh đến công viên giải trí dành cho người già này, cô còn vỗ ngực đảm bảo tất cả bà bác ông cụ ở đây đều không nhận ra anh, sẽ không có người chụp lén hai người bọn họ nữa.
Lúc ấy anh đã cau mày nhìn Lương Yên vỗ ngực đảm bảo, sau đó miễn cưỡng cùng cô đi dạo xung quanh chiếc hồ nhân tạo trong công viên này hai vòng.
Anh nhớ rõ lúc đi tản bộ Lương Yên vẫn một mực cố ý hay vô tình trò chuyện với mình, nhưng từ đầu đến cuối anh lại nghiêm mặt tựa như một cái hũ nút, không trả lời cũng như không quan tâm đến cô.
Đi hết vòng thứ hai, Lục Lâm Thành dừng lại, nhìn gò má Lương Yên, hơi dè dặt hỏi: “Cảm giác thế nào, có nhớ ra được gì không?’’
Lương Yên chậm rãi nghiêng đầu, ném cho anh một vẻ mặt phức tạp kiểu “Tôi nên nhớ ra chuyện gì sao?’’
Lục Lâm Thành hơi sửng sốt: “… Hay là chúng ta lại đi thêm hai vòng nữa.’’
Lương Yên nhìn anh, rốt cuộc không thể nhịnđược nữa, nói: “Lục Lâm Thành, anh rãnh rỗi quá nhỉ?’’ Cho nên hôm nay hắn gọi cô ra đây là để tìm lại ký ức đã đánh mất cho người vợ trước của mình ư? Từ khi nào mà thời gian của một ảnh đế lại không đáng giá thế này?
Lục Lâm Thành rất rảnh rỗi: “…”
Lương Yên không thể làm gì khác hơn là lại cùng đi với Lục Lâm Thành một lúc nữa, không biết rốt cuộc là cô tìm lại trí nhớ cho Lục Lâm Thành hay là Lục Lâm Thành đang tìm cho cô nữa. Hai người đang đi trên đường thì đụng phải một bà mẹ trẻ đang bế con mình dạo bộ, lúc đi ngang qua bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thành, cuối cùng không thể nén nổi tò mò ôm đứa nhỏ chạy đến: “Xin hỏi anh là Lục Lâm Thành sao?’’
Ai bảo sẽ không bị nhận ra, bây giờ không phải đã bị nhận ra rồi sao, cũng may hai người trong lúc tản bộ đứng cách nhau một khoảng cách khá xa, hơn nữa người mẹ đó chỉ chú ý đến một mình Lục Lâm Thành, vì thế Lương Yên vội vàng giả vờ như không biết Lục Lâm Thành rời khỏi nơi này.
Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua Lương Yên đang cắm đầu chạy trốn, sau đó lại khẽ gật đầu với mẹ của đứa trẻ.
Trước khi mẹ đứa trẻ kịp thời thốt ra tiếng hét chói tai, Lục Lâm Thành đã kịp thời làm một động tác tay “suỵt”.
Mẹ đứa trẻ vội vàng che miệng mình lại.
Chuyện đối phó với việc bị fan nhận ra này Lục Lâm Thành đã vô cùng thành thục, ký tên cho mẹ đứa trẻ, khéo léo từ chối chụp chung, sau khi đuổi khéo cô ấy đi, ngẩng đầu nhìn lên đã không thấy bóng dáng của Lương Yên đâu nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Lương Yên: [Tôi còn có việc, đi trước đây.]
Lục Lâm Thành buồn bực tắt điện thoại.
*****
Thực ra Lương Yên không đi trước, chỉ là cô cảm thấy việc đi tản bộ cùng với Lục Lâm Thành trong công viên giải trí dành cho người già để tìm lại ký ức thực sự rất ngu ngốc, vừa tìm được cơ hội đã lập tức thoát ra, sau đó nhìn thời tiết hôm nay cũng không tệ, thế là quyết định một mình đi dạo công viên.
Lương Yên vừa đi lang thang dạo bộ vừa nhìn sang chỗ các bà các cụ đang nhảy vuông.
Âm nhạc nhảy vuông vẫn còn vang lên, nhưng lại không thấy ai nhảy, tất cả mọi người đều vây quanh một chỗ giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
Lương Yên tò mò đi theo sau chạy đến thì phát hiện một lão thái thái mặc đồng phục nhảy vuông ngã xuống trên mặt đất, che ngực bất tỉnh nhân sự.
Những người vây xung quanh và bạn nhảy với lão thái thái đều luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào.
Lương Yên cũng sợ hết hồn, nhìn thấy các ông bà cụ già cả đang hoảng loạn không có cách gì, lập tức nhớ đến những bài học huấn luyện mình đã tiếp thu được trong những ngày qua. Lương Yên vội vàng chen lấn xông lên phía trước, nhớ lại các bước khôi phục nhịp tim, một bên vừa đưa tay sờ động mạch trên cổ lão thái thái xem có còn hay không một bên vừa nghiêng người nói với đám đông đã tụ tập xung quanh: “Mau gọi 120.’’
“Được được được, gọi ngay.’’ Có người luống cuống tay chân lấy điện thoại ra.
Lương Yên không thể cảm nhận được động mạch chính nơi cổ lão thái thái đập đều nữa, những lúc như thế này chỉ cần kéo dài thêm một phút thì sẽ thêm một phần nguy hiểm đến tính mạng, Lương Yên quỳ trên mặt đất, căng da đầu bắt đầu làm động tác ép tim sơ cứu.
Trong bộ phim “Nhân tâm” sẽ có một phân cảnh từng dạy qua phương pháp này, cô cũng từng được thực hành với người nộm, lúc đó bác sĩ dạy cấp cứu còn khen ngợi cô nữa, nhưng bây giờ áp dụng lên người thật, Lương Yên mới phát hiện ngực của con người còn cứng hơn người nộm rất nhiều.
Lương Yên đan xen hai bàn tay lại từng cái từng cái ép xuống lồng ngực lão thái thái, trong đầu ghi nhớ tiến hành ép tim bên ngoài là hô hấp nhân tạo là 30:2, ấn đủ ba mươi lần, cô tiếp tục nâng cằm lão thái thái lên, giữ lỗ mũi bà làm hô hấp nhân tạo.
Đám đông xung quanh cũng căng thẳng nhìn Lương Yên sơ cứu.
Tiến hành ép tim là một quá trình vô cùng tiêu tốn sức lực, để đạt đến biên độ mức ép ngực sâu cần phải dùng rất nhiều sức, bình thường trong phòng cấp cứu sẽ có mấy bác sĩ y tá thay nhau làm, sức lực của Lương Yên rất lớn, lúc đầu làm còn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, sau đó lại dần dần cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi nữa, bắt đầu thở hổn hển.
Mệt quá.
Xe cấp cứu vẫn còn chưa đến nữa.
Lương Yên cắn răng, tiếp tục làm đến mức cánh tay đã mỏi rã rời, trên trán ướt đẫm mồ hôi mới nghe được âm thanh của xe cấp cứu.
Nhân viên y tế trên xe cấp cứu nhanh chóng chạy xuống, thay Lương Yên sơ cứu, sau đó mang lão thái thái lên băng ca mang đi.
Mấy bạn bè thân thiết với lão thái thái cũng đi theo lên xe.
Xe cấp cứu mở tiếng còi báo động rồi nhanh chóng rời đi.
Các bà các cụ vây xung quanh đều đưa mắt nhìn theo hướng xe cấp cứu chạy đi, Lương Yên cũng nhìn một cái, ngay khi đang chuẩn bị lặng lẽ chui vào trong đám đông thì đột nhiên có một phóng viên dẫn theo nhiếp ảnh gia chạy về phía này.
Mỗi ngày các bà các cụ đều vô cùng rãnh rỗi, cũng không biết là ai đã gọi vào số điện thoại đường dây nóng của một chương trình dân sinh nào đó, xe cứu thương chân trước vừa đến, xe của đài truyền hình đã có mặt ngay lập tức.
Lương Yên cúi đầu chuẩn bị chạy trốn, nữ phóng viên vội vàng ngăn cản cô lại: “Vị tiểu thư này, vị tiểu thư thấy việc nghĩa hăng hái này xin dừng bước, có thể đồng ý thực hiện một đoạn phỏng vấn với chúng tôi được không?’’
Lương Yên một tay che mặt, né người tránh khỏi ống kính: “Xin lỗi, tôi không phải, dám làm việc nghĩa không phải là tôi.’’
Nữ phóng viên: “Ha?’’
Đúng lúc này, ông cụ dẫn đầu nhảy vuông lại ở bên cạnh nhìn rõ quá trình sơ cứu của Lương Yên từ đầu đến cuối đột nhiên đi ra: “Cô gái nhỏ này, rõ ràng người vừa rồi đã cứu người là cháu, tại sao lại không chịu thừa nhận thế?’’
Nữ phóng viên nghe vậy lại đưa micro đến trước mặt Lương Yên:: “Vị tiểu thư này hãy nói một câu đi, thấy việc nghĩa xông pha làm là chuyện tốt mà.’’
Ông cụ nắm lấy cổ tay Lương Yên kéo cô đến trước ống kính: “Người trẻ tuổi bây giờ như thế là không được rồi, làm việc tốt mà không muốn để lại tên tuổi, như vậy sao được chứ, đã làm được việc tốt thì phải để cho mọi người biết đến tên của cháu, khen ngợi cháu, có thể sau này mới có thể có nhiều người trẻ thích làm những điều có ý nghĩa giống như cháu được, cháu nói có đúng không?’’ Ông cụ hỏi nữ phóng viên.
Nữ phóng viên: “Đúng vậy đúng vậy, vị tiểu thư này, tại sao cô làm được việc có ích mà còn xấu hổ như thế chứ?’’
Lương Yên: “………………”
Lương Yên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dáng vẻ của ông cụ này như thế nếu cô không công khai tiếp nhận biểu dương thì sẽ không để cho cô đi, chỉ đành phải bỏ bàn tay đang che trên mặt xuống.
Cô và nữ phóng viên liếc mắt nhìn nhau một cái, nữ phóng viên cũng đang mỉm cười nhìn cô, biểu cảm trên mặt không hề có một chút ngạc nhiên nào.
Lương Yên: “???”
Không biết cô?
Nhưng mà cũng phải thôi, cô ấy là phóng viên chuyên mục dân sinh chứ không phải là phóng viên giải trí, không biết cô cũng là chuyện có thể giải thích được.
Nữ phóng viên đưa micro đến trước mặt Lương Yên, mỉm cười hỏi cô: “Xin hỏi vị tiểu thư này họ của cô là gì.’’
Lương Yên nhìn thoáng quan camera đen thui, cười cười: “Tôi họ… Lương.’’
Nữ phóng viên: “Xin chào Lương tiểu thư thấy việc nghĩa hăng hái làm, theo như tôi được biết thì các hoạt động trong công viên này bình thường chỉ dành cho người già, tại sao hôm nay cô lại đến đây?’’
Lương Yên: “…” Là chồng trước của tôi gọi tôi đến.
Nữ phóng viên: “Nghe mọi người nói vào lúc lão thái thái ngã xuống tất cả mọi người xung quanh vô cùng luống cuống hốt hoảng, là cô đứng ra hướng dẫn mọi người gọi xe cấp cứu, hơn nữa lại còn tiến hành sơ cứu cho lão thái thái, xin hỏi cô đang công tác ở lĩnh vực liên quan đến chữa bệnh sao? Hay là người đã từng có kinh nghiệm kiến thức về lĩnh vực này?’’
Lương Yên: “………………”
Nàng cười gượng một tiếng: “Gần đây tôi…À… Có một bộ phim… À không đúng… Đúng là công việc liên quan đến lĩnh vực này, cho nên đã từng được huấn luyện qua.’’
Nữ phóng viên: “ Hóa ra là như thế, vậy xin hỏi Lương tiểu thư, bây giờ cô có thể thuật lại một cách đơn giản chuyện vừa xảy ra được không?’’
Lương Yên: “………….”
Đây có lẽ chính là cuộc phỏng vấn lúng túng nhất mà cô thực hiện trong cuộc đời này, phát biểu xong cảm tưởng, nói đến vốn từ nghèo nàn không thể nói được nữa, ông cụ và nữ phóng viên mới miễn cưỡng để cô đi.
Đêm đó, chuyên mục dân sinh của đài truyền hình địa phương đã phát một tin tức như thế này: “Hôm nay, ở công viên Nam Tĩnh, trong lúc đang nhảy vuông, một lão thái thái đột nhiên phát bệnh tim, may mắn đã nhận được công tác sơ cứu ép tim kịp thời của một công dân thành phố nhiệt tình, tranh thủ được thời gian quý báu trong lúc chờ xe cấp cứu đến, sau đây mời quý vị khán giả xem cuộc phỏng vấn ngắn của phóng viên đài chúng tôi với vị Lương tiểu thư nhiệt tình này.’’
Vào ban ngày ở hiện trường xảy ra sự việc không có người nhận ra được Lương Yên, nhưng đến tối lúc xem TV, vẫn luôn có người trẻ tuổi cùng phụ huynh của mình xem tin tức thời sự.
Công dân thành phố nhiệt tình Lương tiểu thư tiếp nhận cuộc phỏng vấn xuất hiện ở trên TV.
Đại truyền hình còn chiếu một đoạn video clip ghi lại cảnh Lương Yên cấp cứu cho lão thái thái do quần chúng vây quanh quay lại.
Khương Mộc đang ở trong nhà mình, vừa xem TV vừa tập thể dục trên máy chạy bộ.
Lúc tìm đến công dân thành phố nhiệt tình xuất hiện trên TV đã bị dọa đến mức thiếu chút nữa dạng thẳng chân.
Khương Mộc nhanh chóng gọi điện cho Lương Yên, hắn còn chưa kịp mở lời, Lương Yên đã khẳng định ngay lập tức: “Đúng vậy, không sai, chính là tôi.’’
Hai bên đều đồng thời trầm mặc mấy giây.
Sau đó, trong điện thoại của Lương Yên phát ra tiếng cười ha hả vô sỉ của Khương Mộc: “Ha ha ha ha ha ha ha ha… Công dân thành phố nhiệt tình… Lương tiểu thư… Má ơi, tôi ha ha ha ha ha… Chẳng lẽ vẫn không có người nhận ra cô sao.’’
Lương Yên oán giận đáp trả: “Nghệ sĩ dưới tay anh không bị người ta nhận ra còn không biết xấu hổ mà cười nữa.’’
Khương Mộc gian khổ ngừng cười: “Cho nên bây giờ có muốn tôi đi mua một hot search cho cô không?’’
Lương Yên rời khỏi giao diện cuộc điện thoại nhìn thoáng qua bảng hot search, lạnh mặt nói: “Mua cái rắm, đã lên.’’
“Công dân thành phố nhiệt tình Lương nữ sĩ” thẳng tiến bước lên bảng hot search, cuối cùng yên ổn ngồi ở vị trí thứ nhất.