Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn
Chương 113
Hai bộ phim mới của Lục Lâm Thành cách nhau hai tháng, Lương Yên cũng theo anh ở lại thành phố B chờ hai tháng, bộ phim thuộc thể loại hình sự vây bắt tội phạm tiếp theo của anh được quay ở một tỉnh thuộc phái Nam, Lương Yên vẫn đường xem là một diễn viên tuyến mười tám không được chú ý có lý tưởng hoài bão riêng, từ chối lời đề nghị của Lục Lâm Thành để cô cùng tham gia vào đoàn làm phim với anh đến tỉnh phía Nam, cô muốn trở lại phim trường Cổ Đông tiếp tục quay phim.
Lục Khương Mộc biết được tin Lương Yên rốt cuộc cũng muốn quay lại quay phim quả thực mừng đến rơi nước mắt, hóa ra tiểu tổ tông không chỉ lo yêu đương mà còn nhớ rõ lý tưởng trở thành một tiểu hoa nổi tiếng của mình, lập tức sắp xếp thử sức khắp nơi cho cô.
Lần này Lương Yên đảm nhận vai diễn tiểu cung nữ trong một bộ phim truyền hình cung đấu, không có lời thoại gì nhưng thỉnh thoảng cũng có thể đi theo phía sau nữ chính lộ mặt.
Lương Yên nhờ một diễn viên nhỏ trong tổ cũng đóng vai tiểu cung nữ chụp cho cô một bức ảnh mặc trang phục diễn ở đoàn làm phim, tăng thêm bộ lọc sau đó gửi cho Lục Lâm Thành.
Lương Yên: [Lục Lâm Thành không ở bên cạnh 10 ngày 7 giờ 6 phút 30 giây, nhớ anh nhớ anh nhớ anh…]
Hậu quả của việc quấn quýt không rời nhau trong suốt hai tháng chính là, bây giờ mới tách ra chưa được bao lâu đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Lục Lâm Thành quay xong, mở điện thoại ra, nhìn thấy bức ảnh Lương Yên gửi đến cho mình, mỉm cười rồi lưu vào bộ sưu tập.
Trả lời: [Ừm]
Lương Yên không thể ngờ rằng mình chờ hơn nửa ngày cuối cùng lại chỉ chờ được một chữ như thế này, hơn ngay ngay cả dấu chấm câu gì đó cùng không có, bĩu môi: [Lục Lâm Thành, anh lạnh lùng quá đi!]
Lục Lâm Thành nhìn màn hình điện thoại lại mỉm cười, tiếp tục trả lời: [Ừm]
Lương Yên: “… …”
Cô phẫn nộ bất bình, quyết định lấy độc trị độc, xóa hết tất cả tin nhắn đã soạn xong, chỉ hồi âm lại [A]
Lục Lâm Thành dường như cũng đang cố ý giằng co với cô, lại trả lời [Ừm]
Lương Yên tức giận không thôi, tiếp tục theo sát phía sau phản hồi [A]
Thế là giao diện trò chuyện của hai người chẳng lấy chốc đã bị một chuỗi “Ừm ừm a a” đóng chiếm.
Lương Yên nhìn những âm tiết đơn giản này, cuối cùng mới chợt phản ứng lại, phát ra một câu nghi ngờ chất vấn từ sâu thẳm trong tâm hồn, cuối cùng cô cùng không trả lời “a” nữa mà là:
[Lục Lâm Thành, anh có cảm thấy một chuỗi tin nhắn này của chúng ta rất giống với tiếng r.ên rỉ ở trên giường không?]
Lục Lâm Thành: "........."
Quả nhiên là một người phụ nữ đã từng xem phim khiêu dâm người lớn, những suy nghĩ trong đầu lúc này giống hệt như ngựa không mất cương một đi không trở lại.
Lương Yên vừa gửi xong tin nhắn này lập tức hối hận, làm sao bây giờ, hình tượng cô gái nhỏ đáng yêu thuần thuất trong lòng Lục Lâm Thành đã xong rồi.
Lương Yên nhanh tay nhanh mắt xóa tin nhắn này đi, đồng thời âm thầm cầu nguyện cho Lục Lâm Thành chưa đọc được.
Đúng lúc này, tiểu cung nữ vừa mới chụp ảnh cho cô đột nhiên đến gần: “Lương Yên, cô đang nói chuyện với ai vậy?’’
“Không… Không có ai cả.’’ Lương Yên hoảng hốt giật mình vội vàng dán chặt màn hình điện thoại vào quần áo, trên điện thoại cô ghi chú số điện thoại của Lục Lâm Thành bằng tên anh, ngộ nhớ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ! Chẳng phải chuyện tình cảm bí mật của hai người sẽ bị lộ ra ngoài sao!
Đáng tiếc tiểu cung nữ bên cạnh lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Lương Yên: “Không sao, không phải chỉ là Lục Lâm Thành thôi sao, giấu gì mà giấu.’’
Lương Yên lập tức hoảng sợ nhìn về phía cô ấy: “Cô…’’
Tiểu cung nữ: “Tôi cũng ghi chú số điện thoại của bạn trai mình là Lục Lâm Thành, mỗi làn nói chuyện với anh ấy lại có cảm giác như đang nói chuyện với Lục Lâm Thành vậy, có thể hiểu được mà.’’
Lương Yên: "........."
"Được rồi.’’ Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ đang đến giờ cơm, cơm hộp đã đến, khi tiếng còi báo cơm vang lên, hai người nhanh chóng chạy đến.
Không hiểu tại sao nhìn đến phần cơm bóng nỡ thịt băm và mùi cá của cơm đĩa (cơm có kèm theo thức ăn) Lương Yên đột nhiên lại cảm thấy không có khẩu vị.
Lương Yên thả hợp cơm xuống, không biết mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể là do thời tiết nóng nực, khẩu vị của cô rất không tốt, đôi khi cả người còn mềm nhũn không chút sức lực, tính khí cũng lúc tốt lúc xấu.
Lương Yên tùy tiện múc hai muỗng cơm, lấy điện thoại di động ra nói với Lục Lâm Thành gần đây cô luôn cảm thấy khó chịu trong người, ăn không ngon miệng, giống như ngã bệnh.
Lục Lâm Thành vừa thấy cô cô nói bị bệnh lập tức trở nên nghiêm túc, gửi đến một đống tin nhắn hỏi bệnh gì, khó chịu chỗ nào, đi đến bệnh viện khám chưa.
Mới vừa rồi còn chỉ dùng một tiếng “ừ” qua loa lấy lệ với cô, tại sao bây giờ lại dài dòng như thế này, Lương Yên phồng má trả lời: [Bệnh tương tư.]
Lục Lâm Thành: [Không được lấy chuyện bị bệnh ra làm trò đùa!]
[Rốt cuộc là trong người khó chịu thật hay đang gạt anh?]
Lương Yên biết Lục Lâm Thành sốt ruột, vội vàng trả lời anh: [Thật thật.]
[Nhưng mà em sẽ tự đi đến bệnh viện khám, anh tập trung quay phim đi, không cần phải lo lắng cho em đâu!]
[Nhưng mà nếu như bây giờ có thể nhận được một bức ảnh tự sướng của Lục tiên sinh thì bệnh tương tư sẽ tạm thời được thuyên giảm, em tin rằng cơm có khó ăn như thế nào đi chăng nữa em cũng có thể ăn hết.]
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Lục Lâm Thành phản hồi.
Lương Yên biết Lục Lâm Thành không thích tự chụp ảnh, cô thường xuyên cảm thán khuôn mặt anh đẹp trai như thế vậy mà lại không thích tự sướng, quả thực là phung phí của trời.
Lương Yên lắc lắc đầu, lúc đầu nghĩ chỉ ăn thêm hai miếng cơm nữa rồi đưa đi đổ, kết quả Lục Lâm Thành lại đột nhiên gửi đến một tin nhắn hình ảnh.
Lương Yên nhìn bức ảnh kia kích động đến dậm chân, tự sướng đấy a a a!
Rõ ràng là vừa mới chụp xong, bức ảnh cũng hơi mờ, góc độ chụp cũng rất kém, nhất định là mở camera trước rồi tùy tiện chụp một bức ảnh cho xong chuyện.
Lương Yên ôm điện thoại cảm động đến lệ nóng quanh tròng, Lục Lâm Thành đặc biệt chụp riêng cho cô một bức ánh tự sướng, Lương mỗ cô kiếp trước có tài đức gì thế này a a a!
Chỉ là Lục Lâm Thành gửi ảnh xong còn gửi đến một tin nhắc khác: [Nhớ ăn hết cơm.]
Lương Yên không ngừng gật đầu: [Vâng vâng vâng.]
Nhờ có bức ảnh tự sướng của Lục Lâm Thành, cuối cùng Lương Yên đã ăn hết sạch hộp cơm chẳng ra mùi vị gì, cuối cùng còn chụp ảnh lại gửi cho Lục Lâm Thành rồi chờ được khen ngợi.
Khoảng thời gian không có khẩu vị của Lương Yên kéo dài khoảng mấy ngày, cô nghĩ chắc có lẽ cũng không phải là bệnh nghiêm trọng gì, hơn nữa mỗi ngày đều phải làm việc không có thời gian xin nghỉ, vì thế vẫn luôn chần chừ không đến bệnh viện khám. Cho đến buổi chiều ngày hôm đó, một diễn viên cùng đóng vai tiểu cung nữ với cô đột nhiên ôm bụng chạy đếnn hỏi cô có băng vệ sinh hay không.
Lương Yên lục túi xách mình một lượt: “Xin lỗi, tôi không có.’’
Tiểu cung nữ đành phải đi tìm người khách hỏi xem.
Lương Yên để túi về chỗ cũ, sửa sang lại trang phục diễn trên người, nhìn thấy bóng lưng của tiểu cung nữ vừa rồi cầm băng vệ sinh chạy vào nhà vệ sinh.
Nhưng Lương Yên chỉ nhìn một cái lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nụ cười trên mặt Lương Yên lập tức trở nên cứng ngắc.
Mẹ nó! Cô đã không đến kỳ kinh nguyệt bao lâu rồi!!
Lương Yên vội vàng mở lịch trên điện thoại di động ra, bẻ đầu ngón tay tính xem kỳ kinh nguyệt lần trước của mình là lúc nào.
Lần trước là hai tháng trước…
Lương Yên toàn thân cứng đờ.
Lương Yên vô thức đặt hai tay lên bụng mình, nhớ đến khoảng thời gian quấn quýt yêu đương của cô và Lục Lâm Thành.
Về cơ bản mỗi lần quan hệ Lục Lâm Thành đều sử dụng biện pháp an toàn, nhưng đôi khi gấp gáp quá nhịn không được, sau đó anh mới dùng, hơn nữa hình như…
Lương Yên nuốt một ngụm nước miếng.
Không biết cô đã từng xem được ở đâu, nói vật kia cũng không phải an toàn một trăm phần trăm.
Làm… Làm thế nào bây giờ?
Buổi chiều hôm đó trong lúc quay phim Lương Yên đều thất thần mất hồn mất vía, mặc dù hầu hết thời gian cô chỉ cần đứng im làm bối cảnh, nhưng bối cảnh xuất thần vẫn bị đạo diễn mắng như thường.
Lương Yên kết thúc công việc, đeo khẩu trang và đội mũ che chắn cả người kín mít chạy đén hiệu thuốc mua que thử thai.
Cô dựa theo sách hướng dẫn bắt đầu thử, trên đó biểu hiện hai vạch màu đỏ nhàn nhạt..
Lương Yên cầm que thử thai hai vạch mà cánh tay không thể ngừng được bắt đầu run rẩy, cô cứng đờ nằm trên giường, một đêm trằn trọc ngủ không yên.
** **
Tỉnh Nam, Lục Lâm Thành tựa vào đầu giường xem kịch bản, chỉ là ánh mắt chốc chốc lại vào màn hình điện thoại tối om của mình.
Mỗi đêm Lương Yên đều sẽ nhắn tin Wechat với anh bán manh, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường.
Lục Lâm Thành nhớ đến ngày hôm nay cô đã nói với anh rằng cô cảm thấy trong người hơi khó chịu, còn dáng vẻ làm bộ mắc bệnh tương tư đáng thương của cô nữa.
Anh thở một hơi, thả kịch bản trong tay xuống, lên mạng tra thời gian và vé bay trong mấy ngày sắp tới.
Lục Lâm Thành chủ động gửi cho Lương Yên một tin nhắn [Ngủ ngon].
** **
Lương Yên đọc được tin nhắn chúc ngủ ngon của Lục Lâm Thành gửi đến, buồn bực vùi đầu vào trong gối.
Từ sau khi kiểm tra ra que thử thai hai vạch, cô mất hồn mất vía mất vía suốt mấy ngày trời, cũng không buồn liên lạc với Lục Lâm Thành mà chỉ ngẩn ngơ cầm điện thoại tra cứu các bệnh viện trong thành phố Cổ Đông.
Lục Lâm Thành gửi đến những tin nhắn chúc ngủ ngon, ngày mới tốt lành, tin nhắn hỏi han ân cần nhưng lần này lại đổi thành Lương Yên qua loa ầm ừ.
Trong phim trường, Lương Yên ôm bụng ngồi xốm trong góc tường.
Đầu óc cô bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Cô và Lục Lâm Thành đang là quan hệ yêu đường, cô cảm thấy Lục Lâm Thành hẳn là cũng rất thích cô nhưng không biết anh có thích đứa nhỏ đến bất ngờ này hay không. Với tình hình hiện tại của Lục Lâm Thành mà nói, anh đang trên đà bước lên thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, đã cầm được cúp ảnh đế, lấn sân sang con đường diễn xuất thành công như thế, nếu bây giờ đột nhiên có đứa nhỏ…
Lương Yên tưởng tượng đến đủ loại khả năng có thể sau khi Lục Lâm Thành biết được chuyện này, anh sẽ chia tay với cô sao, hay là bảo cô không cần đứa nhỏ này?
Các nam tài tử nổi tiếng trong giới giải trí này vô tình như thế nào cô hiểu rõ, rõ ràng trước đó còn lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người ta, nhưng mỗi lần bị fan hâm mộ đào ra chứng cứ lại lập tức không thương tiếc giẫm đạp phủi sạch quan hệ với cô gái đó. Tâm trạng của Lương Yên sa sút đến cực điểm.
Phó đạo diễn đi đến, nhìn thấu Lương Yên đang ngây ngốc trồi xổm ở góc tường.
Mấy ngày nay trạng thái của Lương Yên cực kỳ kém, không biết đã bị đạo diễn mắng bao nhiêu lần, nếu không phải mấy cảnh quay trước đó đã hoàn thành thì có lẽ vai diễn cung nữ làm nền sau lưng của cô sớm đã bị đổi.
Phó đạo diễn: "Có chuyện gì vậy? Cảm thấy không thoải mái trong người sao?’’
Lương Yên nghe thấy giọng nói của phó đạo diễn, lấy lại tinh thần, vịn người đứng lên: “Phó…Phó đạo diễn.’’
Phó đạo diễn nhìn dáng vẻ này của cô gái trước mắt, lắc lắc đầu..
Lần này chọn cô đảm nhận vai cung nữ đứng sau nữ chính thường xuyên được lộ diện trong ống kính, nguyên nhân quan trọng nhất là ngoại hình cô bé này rất xinh đẹp, nghe nói còn tốt nghiệp chính quy được đào tạo bài bản, tuổi tác cũng nhỏ, nói không chừng tương lai còn có thể đạt được một số thành tựu nhất định.
Vì thế phó đạo diễn quyết định tích lũy tài năng: “Được rồi, các cảnh quay chiều này của cô tôi sẽ sắp xếp lại, tôi cảm thấy mấy ngày nay cơ thể cô không được khỏe cho lắm, cho cô nghỉ ngơi nửa ngày, đi đến bệnh viện kiểm tra đi.’’
“Cảm ơn! Cảm ơn phó đạo diễn!’’ Lương Yên vô cùng biết ơn rời đi.
Cô kiêng dè thân phận của mình, đi đến một bệnh viện tư nhân nhỏ nào đó trong thành phố, làm đủ loại kiểm tra theo yêu cầu, cuối cùng cũng đã có kết quả
Lương Yên cất tờ kết quả kiểm tra vào túi, ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà.
Cô gọi một hộp thức ăn bên ngoài, ngồi trước bàn nhỏ trong phòng, vừa ăn vừa khóc.
Bàn tay nhỏ bé vô thức sờ sờ vào bụng dưới bằng phẳng của mình.
Hóa ra là có thật.
Cô nên làm gì bây giờ.
Cô ghé vào trên mặt bàn buồn bã suy nghĩ, ngay cả có người gõ cửa bên ngoài cũng không nghe thấy.
Điện thoại Lương Yên lại nhận được một cuộc gọi đến, là của Lục Lâm Thành.
Cô lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, nhận điện thoại: ‘’A lô.’’
Lục Lâm Thành: "Mở cửa."
Lương Yên: "Mở... Cửa cái gì?’’
Lục Lâm Thành: “Mở cửa nhà em.’’
Lương Yên cầm điện thoại di động chậm rãi đi lên, đi đến trước cửa, cầm chốt, khẩn trưởng xoay chốt.
Cánh cửa vừa mới mở ra cô đã nhìn thấy Lục Lâm Thành đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, đang cầm điện thoại đứng ngoài cửa nhà cô.
Lục Lâm Thành nhìn thấy hốc mắt và chóp mũi đỏ ửng của Lương Yên, nhíu mày hỏi: “Tại sao em lại khóc?’’
Lương Yên nghe được sự quan tâm của anh, phòng tuyến mình cố gắng xây dựng mấy ngày nay lập tức sụp đổ, nhào đến ôm chặt Lục Lâm Thành, ở trong ngực anh không ngừng rơi nước mắt.
“Sao anh lại đến đây, không phải anh đang bận quay phim sao?’’ Lương Yên nghẹn ngào hỏi.
“Anh đến trị bệnh tương tư của em chứ sao.’’ Lục Lâm Thành một tay ôm Lương Yên, một tay xoay người đóng cửa lại, “Cảm thấy khó chịu ở đâu? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?’’
Lương Yên lắng nghe anh nói, ôm chặt người đàn ông cố ý bay từ tỉnh Nam đến đây thăm mình.
Cô nghĩ, nếu như bây giờ anh bảo cô bỏ đứa bé này, cô cùng chấp nhận.
Lương Yên dùng mu bàn tay lau lai nước mắt trên mặt: “Em không bị bệnh.’’
Lục Lâm Thành: “Vậy ai bắt nạt em.’’
Lương Yên vẫn lắc đầu.
Cô kéo Lục Lâm Thành ngồi xuống, lấy hết dũng khí nói: “Lục Lâm Thành, hình như em đang mang thai.’’
Lương Yên nói xong, căng thẳng chờ đợi phản ứng của anh.
Lục Lâm Thành nghe được lầy cô lập tức giật mình.
Lương Yên cúi đầu, bất an đến cực điểm.
Hai tay cô bảo vệ trước bụng, một câu nói của anh có thể quyết định rốt cuộc đửa nhỏ này còn có thể ở trong bụng cô bao lâu nữa.
Một lúc lâu sau Lục Lâm Thành mới mở miệng.
Ánh mắt anh rơi vào cánh tay Lương Yên vẫn một mực che chở trước bụng hỏi: “Em muốn không?’’
“Hả?’’ Lương Yên không thể ngờ được câu trả lời của anh lại là như thế này, không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Lâm Thành nắm tay Lương Yên, đến bên hôi hôn một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nói: “Nếu như em quyết định muốn, vậy thì chúng ta kết hôn đi.’’
Lục Khương Mộc biết được tin Lương Yên rốt cuộc cũng muốn quay lại quay phim quả thực mừng đến rơi nước mắt, hóa ra tiểu tổ tông không chỉ lo yêu đương mà còn nhớ rõ lý tưởng trở thành một tiểu hoa nổi tiếng của mình, lập tức sắp xếp thử sức khắp nơi cho cô.
Lần này Lương Yên đảm nhận vai diễn tiểu cung nữ trong một bộ phim truyền hình cung đấu, không có lời thoại gì nhưng thỉnh thoảng cũng có thể đi theo phía sau nữ chính lộ mặt.
Lương Yên nhờ một diễn viên nhỏ trong tổ cũng đóng vai tiểu cung nữ chụp cho cô một bức ảnh mặc trang phục diễn ở đoàn làm phim, tăng thêm bộ lọc sau đó gửi cho Lục Lâm Thành.
Lương Yên: [Lục Lâm Thành không ở bên cạnh 10 ngày 7 giờ 6 phút 30 giây, nhớ anh nhớ anh nhớ anh…]
Hậu quả của việc quấn quýt không rời nhau trong suốt hai tháng chính là, bây giờ mới tách ra chưa được bao lâu đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Lục Lâm Thành quay xong, mở điện thoại ra, nhìn thấy bức ảnh Lương Yên gửi đến cho mình, mỉm cười rồi lưu vào bộ sưu tập.
Trả lời: [Ừm]
Lương Yên không thể ngờ rằng mình chờ hơn nửa ngày cuối cùng lại chỉ chờ được một chữ như thế này, hơn ngay ngay cả dấu chấm câu gì đó cùng không có, bĩu môi: [Lục Lâm Thành, anh lạnh lùng quá đi!]
Lục Lâm Thành nhìn màn hình điện thoại lại mỉm cười, tiếp tục trả lời: [Ừm]
Lương Yên: “… …”
Cô phẫn nộ bất bình, quyết định lấy độc trị độc, xóa hết tất cả tin nhắn đã soạn xong, chỉ hồi âm lại [A]
Lục Lâm Thành dường như cũng đang cố ý giằng co với cô, lại trả lời [Ừm]
Lương Yên tức giận không thôi, tiếp tục theo sát phía sau phản hồi [A]
Thế là giao diện trò chuyện của hai người chẳng lấy chốc đã bị một chuỗi “Ừm ừm a a” đóng chiếm.
Lương Yên nhìn những âm tiết đơn giản này, cuối cùng mới chợt phản ứng lại, phát ra một câu nghi ngờ chất vấn từ sâu thẳm trong tâm hồn, cuối cùng cô cùng không trả lời “a” nữa mà là:
[Lục Lâm Thành, anh có cảm thấy một chuỗi tin nhắn này của chúng ta rất giống với tiếng r.ên rỉ ở trên giường không?]
Lục Lâm Thành: "........."
Quả nhiên là một người phụ nữ đã từng xem phim khiêu dâm người lớn, những suy nghĩ trong đầu lúc này giống hệt như ngựa không mất cương một đi không trở lại.
Lương Yên vừa gửi xong tin nhắn này lập tức hối hận, làm sao bây giờ, hình tượng cô gái nhỏ đáng yêu thuần thuất trong lòng Lục Lâm Thành đã xong rồi.
Lương Yên nhanh tay nhanh mắt xóa tin nhắn này đi, đồng thời âm thầm cầu nguyện cho Lục Lâm Thành chưa đọc được.
Đúng lúc này, tiểu cung nữ vừa mới chụp ảnh cho cô đột nhiên đến gần: “Lương Yên, cô đang nói chuyện với ai vậy?’’
“Không… Không có ai cả.’’ Lương Yên hoảng hốt giật mình vội vàng dán chặt màn hình điện thoại vào quần áo, trên điện thoại cô ghi chú số điện thoại của Lục Lâm Thành bằng tên anh, ngộ nhớ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ! Chẳng phải chuyện tình cảm bí mật của hai người sẽ bị lộ ra ngoài sao!
Đáng tiếc tiểu cung nữ bên cạnh lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Lương Yên: “Không sao, không phải chỉ là Lục Lâm Thành thôi sao, giấu gì mà giấu.’’
Lương Yên lập tức hoảng sợ nhìn về phía cô ấy: “Cô…’’
Tiểu cung nữ: “Tôi cũng ghi chú số điện thoại của bạn trai mình là Lục Lâm Thành, mỗi làn nói chuyện với anh ấy lại có cảm giác như đang nói chuyện với Lục Lâm Thành vậy, có thể hiểu được mà.’’
Lương Yên: "........."
"Được rồi.’’ Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ đang đến giờ cơm, cơm hộp đã đến, khi tiếng còi báo cơm vang lên, hai người nhanh chóng chạy đến.
Không hiểu tại sao nhìn đến phần cơm bóng nỡ thịt băm và mùi cá của cơm đĩa (cơm có kèm theo thức ăn) Lương Yên đột nhiên lại cảm thấy không có khẩu vị.
Lương Yên thả hợp cơm xuống, không biết mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể là do thời tiết nóng nực, khẩu vị của cô rất không tốt, đôi khi cả người còn mềm nhũn không chút sức lực, tính khí cũng lúc tốt lúc xấu.
Lương Yên tùy tiện múc hai muỗng cơm, lấy điện thoại di động ra nói với Lục Lâm Thành gần đây cô luôn cảm thấy khó chịu trong người, ăn không ngon miệng, giống như ngã bệnh.
Lục Lâm Thành vừa thấy cô cô nói bị bệnh lập tức trở nên nghiêm túc, gửi đến một đống tin nhắn hỏi bệnh gì, khó chịu chỗ nào, đi đến bệnh viện khám chưa.
Mới vừa rồi còn chỉ dùng một tiếng “ừ” qua loa lấy lệ với cô, tại sao bây giờ lại dài dòng như thế này, Lương Yên phồng má trả lời: [Bệnh tương tư.]
Lục Lâm Thành: [Không được lấy chuyện bị bệnh ra làm trò đùa!]
[Rốt cuộc là trong người khó chịu thật hay đang gạt anh?]
Lương Yên biết Lục Lâm Thành sốt ruột, vội vàng trả lời anh: [Thật thật.]
[Nhưng mà em sẽ tự đi đến bệnh viện khám, anh tập trung quay phim đi, không cần phải lo lắng cho em đâu!]
[Nhưng mà nếu như bây giờ có thể nhận được một bức ảnh tự sướng của Lục tiên sinh thì bệnh tương tư sẽ tạm thời được thuyên giảm, em tin rằng cơm có khó ăn như thế nào đi chăng nữa em cũng có thể ăn hết.]
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Lục Lâm Thành phản hồi.
Lương Yên biết Lục Lâm Thành không thích tự chụp ảnh, cô thường xuyên cảm thán khuôn mặt anh đẹp trai như thế vậy mà lại không thích tự sướng, quả thực là phung phí của trời.
Lương Yên lắc lắc đầu, lúc đầu nghĩ chỉ ăn thêm hai miếng cơm nữa rồi đưa đi đổ, kết quả Lục Lâm Thành lại đột nhiên gửi đến một tin nhắn hình ảnh.
Lương Yên nhìn bức ảnh kia kích động đến dậm chân, tự sướng đấy a a a!
Rõ ràng là vừa mới chụp xong, bức ảnh cũng hơi mờ, góc độ chụp cũng rất kém, nhất định là mở camera trước rồi tùy tiện chụp một bức ảnh cho xong chuyện.
Lương Yên ôm điện thoại cảm động đến lệ nóng quanh tròng, Lục Lâm Thành đặc biệt chụp riêng cho cô một bức ánh tự sướng, Lương mỗ cô kiếp trước có tài đức gì thế này a a a!
Chỉ là Lục Lâm Thành gửi ảnh xong còn gửi đến một tin nhắc khác: [Nhớ ăn hết cơm.]
Lương Yên không ngừng gật đầu: [Vâng vâng vâng.]
Nhờ có bức ảnh tự sướng của Lục Lâm Thành, cuối cùng Lương Yên đã ăn hết sạch hộp cơm chẳng ra mùi vị gì, cuối cùng còn chụp ảnh lại gửi cho Lục Lâm Thành rồi chờ được khen ngợi.
Khoảng thời gian không có khẩu vị của Lương Yên kéo dài khoảng mấy ngày, cô nghĩ chắc có lẽ cũng không phải là bệnh nghiêm trọng gì, hơn nữa mỗi ngày đều phải làm việc không có thời gian xin nghỉ, vì thế vẫn luôn chần chừ không đến bệnh viện khám. Cho đến buổi chiều ngày hôm đó, một diễn viên cùng đóng vai tiểu cung nữ với cô đột nhiên ôm bụng chạy đếnn hỏi cô có băng vệ sinh hay không.
Lương Yên lục túi xách mình một lượt: “Xin lỗi, tôi không có.’’
Tiểu cung nữ đành phải đi tìm người khách hỏi xem.
Lương Yên để túi về chỗ cũ, sửa sang lại trang phục diễn trên người, nhìn thấy bóng lưng của tiểu cung nữ vừa rồi cầm băng vệ sinh chạy vào nhà vệ sinh.
Nhưng Lương Yên chỉ nhìn một cái lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nụ cười trên mặt Lương Yên lập tức trở nên cứng ngắc.
Mẹ nó! Cô đã không đến kỳ kinh nguyệt bao lâu rồi!!
Lương Yên vội vàng mở lịch trên điện thoại di động ra, bẻ đầu ngón tay tính xem kỳ kinh nguyệt lần trước của mình là lúc nào.
Lần trước là hai tháng trước…
Lương Yên toàn thân cứng đờ.
Lương Yên vô thức đặt hai tay lên bụng mình, nhớ đến khoảng thời gian quấn quýt yêu đương của cô và Lục Lâm Thành.
Về cơ bản mỗi lần quan hệ Lục Lâm Thành đều sử dụng biện pháp an toàn, nhưng đôi khi gấp gáp quá nhịn không được, sau đó anh mới dùng, hơn nữa hình như…
Lương Yên nuốt một ngụm nước miếng.
Không biết cô đã từng xem được ở đâu, nói vật kia cũng không phải an toàn một trăm phần trăm.
Làm… Làm thế nào bây giờ?
Buổi chiều hôm đó trong lúc quay phim Lương Yên đều thất thần mất hồn mất vía, mặc dù hầu hết thời gian cô chỉ cần đứng im làm bối cảnh, nhưng bối cảnh xuất thần vẫn bị đạo diễn mắng như thường.
Lương Yên kết thúc công việc, đeo khẩu trang và đội mũ che chắn cả người kín mít chạy đén hiệu thuốc mua que thử thai.
Cô dựa theo sách hướng dẫn bắt đầu thử, trên đó biểu hiện hai vạch màu đỏ nhàn nhạt..
Lương Yên cầm que thử thai hai vạch mà cánh tay không thể ngừng được bắt đầu run rẩy, cô cứng đờ nằm trên giường, một đêm trằn trọc ngủ không yên.
** **
Tỉnh Nam, Lục Lâm Thành tựa vào đầu giường xem kịch bản, chỉ là ánh mắt chốc chốc lại vào màn hình điện thoại tối om của mình.
Mỗi đêm Lương Yên đều sẽ nhắn tin Wechat với anh bán manh, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường.
Lục Lâm Thành nhớ đến ngày hôm nay cô đã nói với anh rằng cô cảm thấy trong người hơi khó chịu, còn dáng vẻ làm bộ mắc bệnh tương tư đáng thương của cô nữa.
Anh thở một hơi, thả kịch bản trong tay xuống, lên mạng tra thời gian và vé bay trong mấy ngày sắp tới.
Lục Lâm Thành chủ động gửi cho Lương Yên một tin nhắn [Ngủ ngon].
** **
Lương Yên đọc được tin nhắn chúc ngủ ngon của Lục Lâm Thành gửi đến, buồn bực vùi đầu vào trong gối.
Từ sau khi kiểm tra ra que thử thai hai vạch, cô mất hồn mất vía mất vía suốt mấy ngày trời, cũng không buồn liên lạc với Lục Lâm Thành mà chỉ ngẩn ngơ cầm điện thoại tra cứu các bệnh viện trong thành phố Cổ Đông.
Lục Lâm Thành gửi đến những tin nhắn chúc ngủ ngon, ngày mới tốt lành, tin nhắn hỏi han ân cần nhưng lần này lại đổi thành Lương Yên qua loa ầm ừ.
Trong phim trường, Lương Yên ôm bụng ngồi xốm trong góc tường.
Đầu óc cô bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Cô và Lục Lâm Thành đang là quan hệ yêu đường, cô cảm thấy Lục Lâm Thành hẳn là cũng rất thích cô nhưng không biết anh có thích đứa nhỏ đến bất ngờ này hay không. Với tình hình hiện tại của Lục Lâm Thành mà nói, anh đang trên đà bước lên thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, đã cầm được cúp ảnh đế, lấn sân sang con đường diễn xuất thành công như thế, nếu bây giờ đột nhiên có đứa nhỏ…
Lương Yên tưởng tượng đến đủ loại khả năng có thể sau khi Lục Lâm Thành biết được chuyện này, anh sẽ chia tay với cô sao, hay là bảo cô không cần đứa nhỏ này?
Các nam tài tử nổi tiếng trong giới giải trí này vô tình như thế nào cô hiểu rõ, rõ ràng trước đó còn lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người ta, nhưng mỗi lần bị fan hâm mộ đào ra chứng cứ lại lập tức không thương tiếc giẫm đạp phủi sạch quan hệ với cô gái đó. Tâm trạng của Lương Yên sa sút đến cực điểm.
Phó đạo diễn đi đến, nhìn thấu Lương Yên đang ngây ngốc trồi xổm ở góc tường.
Mấy ngày nay trạng thái của Lương Yên cực kỳ kém, không biết đã bị đạo diễn mắng bao nhiêu lần, nếu không phải mấy cảnh quay trước đó đã hoàn thành thì có lẽ vai diễn cung nữ làm nền sau lưng của cô sớm đã bị đổi.
Phó đạo diễn: "Có chuyện gì vậy? Cảm thấy không thoải mái trong người sao?’’
Lương Yên nghe thấy giọng nói của phó đạo diễn, lấy lại tinh thần, vịn người đứng lên: “Phó…Phó đạo diễn.’’
Phó đạo diễn nhìn dáng vẻ này của cô gái trước mắt, lắc lắc đầu..
Lần này chọn cô đảm nhận vai cung nữ đứng sau nữ chính thường xuyên được lộ diện trong ống kính, nguyên nhân quan trọng nhất là ngoại hình cô bé này rất xinh đẹp, nghe nói còn tốt nghiệp chính quy được đào tạo bài bản, tuổi tác cũng nhỏ, nói không chừng tương lai còn có thể đạt được một số thành tựu nhất định.
Vì thế phó đạo diễn quyết định tích lũy tài năng: “Được rồi, các cảnh quay chiều này của cô tôi sẽ sắp xếp lại, tôi cảm thấy mấy ngày nay cơ thể cô không được khỏe cho lắm, cho cô nghỉ ngơi nửa ngày, đi đến bệnh viện kiểm tra đi.’’
“Cảm ơn! Cảm ơn phó đạo diễn!’’ Lương Yên vô cùng biết ơn rời đi.
Cô kiêng dè thân phận của mình, đi đến một bệnh viện tư nhân nhỏ nào đó trong thành phố, làm đủ loại kiểm tra theo yêu cầu, cuối cùng cũng đã có kết quả
Lương Yên cất tờ kết quả kiểm tra vào túi, ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà.
Cô gọi một hộp thức ăn bên ngoài, ngồi trước bàn nhỏ trong phòng, vừa ăn vừa khóc.
Bàn tay nhỏ bé vô thức sờ sờ vào bụng dưới bằng phẳng của mình.
Hóa ra là có thật.
Cô nên làm gì bây giờ.
Cô ghé vào trên mặt bàn buồn bã suy nghĩ, ngay cả có người gõ cửa bên ngoài cũng không nghe thấy.
Điện thoại Lương Yên lại nhận được một cuộc gọi đến, là của Lục Lâm Thành.
Cô lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, nhận điện thoại: ‘’A lô.’’
Lục Lâm Thành: "Mở cửa."
Lương Yên: "Mở... Cửa cái gì?’’
Lục Lâm Thành: “Mở cửa nhà em.’’
Lương Yên cầm điện thoại di động chậm rãi đi lên, đi đến trước cửa, cầm chốt, khẩn trưởng xoay chốt.
Cánh cửa vừa mới mở ra cô đã nhìn thấy Lục Lâm Thành đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, đang cầm điện thoại đứng ngoài cửa nhà cô.
Lục Lâm Thành nhìn thấy hốc mắt và chóp mũi đỏ ửng của Lương Yên, nhíu mày hỏi: “Tại sao em lại khóc?’’
Lương Yên nghe được sự quan tâm của anh, phòng tuyến mình cố gắng xây dựng mấy ngày nay lập tức sụp đổ, nhào đến ôm chặt Lục Lâm Thành, ở trong ngực anh không ngừng rơi nước mắt.
“Sao anh lại đến đây, không phải anh đang bận quay phim sao?’’ Lương Yên nghẹn ngào hỏi.
“Anh đến trị bệnh tương tư của em chứ sao.’’ Lục Lâm Thành một tay ôm Lương Yên, một tay xoay người đóng cửa lại, “Cảm thấy khó chịu ở đâu? Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?’’
Lương Yên lắng nghe anh nói, ôm chặt người đàn ông cố ý bay từ tỉnh Nam đến đây thăm mình.
Cô nghĩ, nếu như bây giờ anh bảo cô bỏ đứa bé này, cô cùng chấp nhận.
Lương Yên dùng mu bàn tay lau lai nước mắt trên mặt: “Em không bị bệnh.’’
Lục Lâm Thành: “Vậy ai bắt nạt em.’’
Lương Yên vẫn lắc đầu.
Cô kéo Lục Lâm Thành ngồi xuống, lấy hết dũng khí nói: “Lục Lâm Thành, hình như em đang mang thai.’’
Lương Yên nói xong, căng thẳng chờ đợi phản ứng của anh.
Lục Lâm Thành nghe được lầy cô lập tức giật mình.
Lương Yên cúi đầu, bất an đến cực điểm.
Hai tay cô bảo vệ trước bụng, một câu nói của anh có thể quyết định rốt cuộc đửa nhỏ này còn có thể ở trong bụng cô bao lâu nữa.
Một lúc lâu sau Lục Lâm Thành mới mở miệng.
Ánh mắt anh rơi vào cánh tay Lương Yên vẫn một mực che chở trước bụng hỏi: “Em muốn không?’’
“Hả?’’ Lương Yên không thể ngờ được câu trả lời của anh lại là như thế này, không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Lâm Thành nắm tay Lương Yên, đến bên hôi hôn một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô nói: “Nếu như em quyết định muốn, vậy thì chúng ta kết hôn đi.’’