Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn
Chương 110
Từ sau đêm sinh nhật của Lục Lâm Thành hôm đó Lương Yên vẫn còn chìm đắm trong cảm giác phấn khích không thôi, bất kế đang làm việc gì, lúc nào cũng có thể mỉm cười ngây ngô.
Ngay cả đang ngồi ăn đồ nương bên vỉa hè cũng có thể nhìn chân gà nướng cười đến xuân tâm rạo rực.
Khương Mộc thực sự không thể nhìn nổi nữa rồi, buông xiên nướng xuống: “Tôi nói này, cô có thể ngừng cười được chưa.”
Lương Yên phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt tựa như đang nhìn cẩu độc thân liếc hắn một cái: “Anh sẽ không thể hiểu được đâu.”
Khương Mộc giả vờ muốn đứng dậy: “Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao, có bạn trai rồi thì sao nửa đêm nửa hôm lại còn gọi tôi đi ăn xiên nướng với cô, đi tìm bạn trai cô đi.”
“Thôi mà, tôi sai rồi được chưa.” Lương Yên vội vàng giữ Khương Mộc lại, giống như lấy lòng đưa một chân gà nướng vừa mới nướng xong đi đến trước mặt Khương Mộc, “Cho anh cho anh này, chúng ta từ từ ăn.”
Khương Mộc chắn một miếng chân gà, vừa cúi đầu ăn vừa hỏi: “Lục Lâm Thành đâu? Tại sao không bảo anh ta đi với cô.”
Lương Yên dùng ống hút uống Sprite, rầu rĩ nói: “Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ một ảnh đế Lục Lâm Thành ngồi trên bằng ghế nhỏ trong một sạp hàng bẩn thỉu ven đường, sau đó hăng hay ăn loại thịt không rõ nguồn gốc chưa qua kiểm dịch đến miệng đầy dầu mở như anh không?’’
Khương Mộc ăn đến miệng đầy giầu mỡ: “… … …”
Lương Yên hướng về phía Khương Mộc búng tay một tiếng: “Tôi nói đúng rồi phải không?’’
Khương Mộc hầm hừ buông chân gà chỉ mới ăn được một nửa xuống: “Cô đúng là thấy sắc quên bạn, một người đàn ông thối tha cũng có thể khiến cô choáng váng đến mê muội.”
Lương Yên nhớ đến mùi hương mát lạnh trên người Lục Lâm Thành: “Anh ấy không phải là người đàn ông thối, anh ấy rất thơm.”
Một lần nữa Khương Mộc lại chắc chắn Lương Yên thực sự đã vô phương cứu chữa rồi.
Lương Yên vùi đầu vào ăn, nhưng Khương Mộc lại một mực giữ im lặng, hắn nghĩ đến những lời của Lương Yên, sau đó đột nhiên cảm thấy mất hết khẩu vị, nhìn dáng vẻ đang ăn ngấu nghiến của cô hỏi: “Cô và Lục Lâm Thành, không làm việc gì khác nữa sao?’’
Lương Yên đang ăn thịt dê nướng: “Hả?’’
Khương Mộc nhìn thấy ánh mắt vẫn trong trẻo của người phụ nữ trước mắt mặc dù bây giờ hai người bọn họ đang ngồi dưới ánh đèn mờ ảo của sạp hàng nhỏ, không nhịn được hỏi: “Cô và Lục Lâm Thành, ngoại trừ… “Làm” ra, không làm gì khác nữa sao?’’
Lương Yên hơi sửng sốt.
Khương Mộc: “Cùng đi xem phim? Đi dạo phố? Tìm nhà hàng ăn cơm?’’
Lương Yên nhớ lại.
Hình như…Không có thật.
Hai người bọn họ gặp mặt, phần lớn đều ở trong phòng khách sạn của Lục Lâm Thành, sau đó ngoại trừ “làm ra” thực sự vẫn chỉ là “làm” mà thôi.
Giống như trong đêm sinh nhật hôm đó, cô nhảy xong bài hát bày tỏ của mình, anh nói anh rất thích, cuối cũng vẫn bị mang đến trên giường.
Lương Yên lắc lắc đầu, sau đó oán giận nhìn Khương Mộc: “Anh ấy đi đến đâu cũng có thể bị nhận ra, sao có thể đi ra ngoài hẹn hò được.”
“Được rồi, anh không cần phải lo cho tôi.” Khương Mộc lại cầm một xiên khoai tây nướng lên, “Tôi thực sự là bạn gái của anh ấy, bạn gái bí mật đường đường chính chính.”
Khương Mộc nhìn thấy Lương Yên dường như cũng không thèm để ý đến chuyện này, không nói nữa.
Lương Yên cười hì hì ăn khoai tây, sau đó ngay khi ánh mắt Khương Mộc rời khỏi người cô, nụ cười cũng từ từ biến mất.
Cô vẫn tự nói với chính mình không sao đâu.
** ** ** ** ***
Bộ phim mới của Lục Lâm Thành ở phim trường Cổ Đông đã quay xong, trở lại thành phố B, lúc đầu Lương Yên vẫn còn ở lại phim trường Cổ Đông không ngừng lăn lộn trong hàng ngũ diễn viên quần chúng trong các đoàn làm phim khác nhau, nhưng lúc Lục Lâm Thành trở về cũng đã thuận tiện mua cho cô một vé máy bay đến thành phố B sau khi đoàn làm phim mà cô đang đảm nhận công việc diễn viên đóng thế đóng máy.
Lúc Lương Yên nhìn thấy thông tin về chuyến bay lập tức phấn khích đến mức chỉ muốn sung sướng gào thét lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh, sau đó quanh co lòng vòng hỏi địa chỉ nhà của Lục Lâm Thành ở thành phố B.
Lục Lâm Thành gửi địa chỉ nhà mình cho cô, Lương Yên học đại học ở thành phố B nên vẫn còn tương đối hiểu rõ về vị trí này, đây là một trong những khu dân cư cao cấp nhất ở thành phố B, nghe nói rất nhiều minh tinh khác cũng ở khu này.
Vì thế Lương Yên bắt đầu lấy địa chỉ của Lục Lâm Thành làm trung tâm rồi tra cứu các khách sạn lân cận, chỉ là khi nhìn thấy giá cả của mấy khách sạn xung quanh đó lại cảm thấy hơi đau ví, sau đó quyết định chọn hai khách sạn khá rẻ gửi cho Lục Lâm Thành.
[Em nên ở đâu thì tốt hơn, anh giúp em chọn một cái nhé! Cười tủm tỉm.jpg.]
Lục Lâm Thành không lập tức phản hồi.
Biết rõ anh bề bộn nhiều việc cho nên mới không thể trả lời tin nhắn kịp thời, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn được tâm trạng kích động của Lương Yên lúc này, lại gửi liên tiếp mấy tin nhắn.
[Sẽ ở đó mấy ngày nhỉ, nếu như ở lâu thì em sẽ thuê phòng thay vì phải ở khách sạn.]
Một tiếng trôi qua, Lục Lâm Thành vẫn chưa phản hồi.
[Đọc được tin nhắn thì trả lời em, không có việc gì quan trọng lắm, không cần gấp gáp đâu. Đẩy mắt kính.jpg.]
Hai tiếng đã trôi qua, Lục Lâm Thành vẫn chưa phản hồi.
Lúc này Lương Yên mới sốt ruột không chờ được nữa.
[Anh đọc được tin nhắn của em không, em đến đó ở đâu bây giờ? Vô cùng đáng thương.jpg.]
Bốn tiếng trôi qua, Lương Yên vẫn không hề nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào của Lục Lâm Thành.
Lương Yên:
[Có phải anh đang hối hận vì đã mua vé máy bay cho em đến thành phố B không? Khóc lớn.jpg. Đừng vậy mà, nếu anh không muốn anh cứ trực tiếp nói thẳng, em sẽ chấp nhận được mà. Than vãn.jpg.]
Cả ngày hôm nay Lục Lâm Thành đều ở trong phòng thu âm lồng tiếng cho bộ phim mới của mình, để đảm bảo phòng thu âm yên tĩnh tuyệt đối nên không mang điện thoại, anh vừa kết thúc công việc đã cầm máy, vừa mới cầm máy lên đã nhìn thấy một chuỗi tin nhắn của Lương Yên.
Thời gian nào cũng có.
Từ icon cười tủm tỉm cho đến đẩy kính mắt rồi vô cùng đáng thương cho đến gào khóc, những hình ảnh sinh động cho thấy những cung bậc cảm xúc của Lương Yên trong mấy tiếng chờ đợi anh phản hồi.
Lục Lâm Thành nhìn thông tin khách sạn cô Lương Yên gửi đến cho anh, nhíu mày.
Cô tìm khách sạn để làm gì vậy?
Anh nhìn chằm chằm vào icon của Lương Yên, tưởng tượng đến dáng vẻ của cô lúc gửi cho anh những tin nhắn này, chân mày đột nhiên giãn ra, mỉm cười.
Anh trả lời rất ngắn gọn.
[Chiều nay anh bận thu âm.]
[Trực tiếp đến ở trong nhà anh.]
Lục Lâm Thành vẫn không thấy phản hồi tin nhắn, Lương Yên đang chìm trong cảm giác buồn bã duỗi tay duỗi chân nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ, cho đến khi điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.
Lương Yên miễn cưỡng nhìn lên màn hình điện thoại một cái.
Sau đó giống hệt như được lên dây cót, cả người đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Nhìn thấy mấy dòng chữ Lục Lâm Thành gửi đến trong lòng cô ngạc nhiên mừng rỡ lại cảm thấy hốt hoảng không thôi.
Lục Lâm Thành, bảo cô…Trực tiếp đến ở trong nhà anh?!
Chuyện này chuyện này…Có được xem là đang ở chung không…
Lương Yên che trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, như vậy không tốt đâu, hai người bọn họ vẫn còn chưa kết hôn mà.
Nhưng anh lại bảo cô ở trong nhà mình!
Lương Yên nện thình thịch lên giường, phát điên mất thôi, phát điên mất thôi.
Lý trí nói cho cô biết chuyện sống chung với một người đàn ông khi hai người chưa kết hôn là không đúng, nhưng tình cảm lại nói rằng nếu như người đàn ông này là Lục Lâm Thành thì lý trí không muốn cái quái gì nữa.
Lương Yên vừa khinh bỉ chính mình ngón tay vừa lập tức động thủ phản hổi tin nhắn của Lục Lâm Thành: [Được ạ!]
Đó là Lục Lâm Thành đấy,
Con mẹ nó cái này ai mà chịu nổi.
** ** ** ** ** ** **
Lương Yên kéo vali xuất hiện trước cửa nhà Lục Lâm Thành.
Khóa cửa bằng vân tay, Lục Lâm Thành nắm ngón tay cáo của cô để cho khóa phân biệt ba lần, sau đó ghi nhớ.
Lương Yên dùng vân tay của mình ở cửa nhà Lục Lâm Thành.
Vừa bước vào cửa, Lục Lâm Thành đã cầm một đôi dép lê trong tủ để giày ra đưa cho cô.
Lương Yên đi dép lê cỡ lớn của anh tựa như một con thuyền nhỏ, lúc đi đứng hơi bất tiện, không nhịn được hỏi: “Có cái khác nhỏ hơn một chút không?’’
Lục Lâm Thành: “Bình thường không có ai đến đây nên không có, lần sau sẽ đi mua cho em.”
Sự chú ý của Lương Yên tập trung vào trong cụm từ “Bình thường không có ai đến đây”, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cong môi cười trộm một tiếng.
Cô bắt đầu đỏ mặt sắp xếp tất cả đồ đã của mình thật gọn gàng.
Quần áo bỏ vào trong phòng để quần áo của anh, khăn mặt treo bên cạnh khăn mặt của anh, đặt một chiếc cốc thủy tinh in hình dâu tây dễ thương trên bàn trà trong phòng khách, trên mặt ghế sô pha màu xám tro xuất hiện thêm một chiếc gối dựa màu vàng nhạt, ngay cả trên giường cũng thả đầy những đồ chơi bằng lông nhung.
Khi Lục Lâm Thành nhìn thấy chiếc cốc thủy tinh in hình dâu tây của Lương Yên mới biết hóa ra cảm giác trong nhà có một người phụ nữ lại là thế này.
Hơi thở lạnh lẽo và đơn giản trong căn nhà của một người đàn ông độc thân lập tức bị thổi bay, thay vào đó là bầu không khí ấm áp tựa như chiếc gối dựa màu vàng nhạt ấy.
Mãi cho đến khi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ Lương Yên vẫn có một cảm giác mơ mơ màng màng không chân thật.
Đây là nhà của Lục Lâm Thành, chắc chắn không sai.
Cô không tự tiện xông vào nhà dân, là Lục Lâm Thành mời cô vào ở, cũng chắc chắn không sai.
Lương Yên nhớ lại câu nói “Nhưng anh thích em” mà Lục Lâm Thành đã nói với cô trong ngày sinh nhật của mình.
Không sai không sai, Lục Lâm Thành nói anh thích cô.
Lương Yên rất muốn được nghe anh nói lại một lần nữa.
Vốn dĩ cô nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng không hiểu tại sao lúc này lại đột nhiên nghĩ đến những lời Khương Mộc đã nói trong đêm ăn thịt nước ấy.
Bây giờ cô chuyển đến ở với anh, không phải sẽ dễ dàng làm chuyện đó hơn sao?
Cô là bạn gái của anh, anh thích bạn gái, không phải là… Công cụ phát tiết.
Quả nhiên, Lục Lâm Thành lại nhào đến, quấn quýt lấy cô.
Lương Yên đẩy anh ra một chút, lấy hết dũng khí nói: “Lục Lâm Thành, anh thích em đúng không?’’
“Ừm.” Lục Lâm Thành không có thời gian phân tâm.
Lương Yên nghe thấy hốc mắt lập tức đỏ bừng, vừa ngoan ngoãn phối hợp với anh vừa nói: “Lục Lâm Thành, vậy chúng ta đi hẹn hò được không?’’
Lục Lâm Thành ở trên ngươi cô dừng lại trong chốc lát.
Lương Yên hơi tủi thân nhìn anh: “Hai chúng ta chưa từng đi hẹn hò như các cặp bình thường khác, cẩn thận một chút, không bị chụp đến được không?’’
Lục Lâm Thành đối mặt với ánh mắt ủy khuất của cô, lại nghĩ đến quả thực ở thành phố Cổ Đông hai người bọn họ chưa từng hẹn hò gì đó, đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương không biết các bước chính xác như thế nào, vì thế cúi người hôn lên môi cô một cái: “Được.”
Lương Yên vô cùng cao hứng, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xem nên đi đâu, cho đến khi Lục Lâm Thành thấy cô phân tâm, không vui ghé sát bên tai cô hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Lương Yên vội vàng hồi phục lại tinh thần, quẫn bách không thôi, thiếu chút nữa đã quên mất bây giờ còn phải cùng anh làm chuyện xấu.
Thế là trong đêm nay, lần đầu tiên Lương Yên lại biết điều ngoan ngoãn phối hợp với anh như thế, tùy theo anh giở trò cầm thú gì, không kêu mệt cũng không kêu đau, chỉ biết mềm nhũn r.ên rỉ, cuối cùng tựa như một chú mèo con cuồn trọn trong ngực Lục Lâm Thành ngủ mất.
Ngày hôm sau, Lục Lâm Thành vẫn dậy sớm như thường lệ.
Tối hôm qua Lương Yên rất mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ.
Lục Lâm Thành không muốn gọi thức ăn ngoài, bình thường anh ở một mình nên trong nhà cũng không thuê người giúp việc. Lục Lâm Thành tự tay làm bữa sáng, anh muốn chiên trứng ốp lết nhưng lại không biết nên cho nhiều dầu hay ít dầu, thế là đổ vào trong chảo một lượng nhỏ, chụp ảnh lại rồi gửi cho người đại diện Trác Dương của mình hỏi dầu dùng để làm trứng ốp lết như thế này đã được chưa.
Bình thường Trác Dương sẽ thường xuyên làm cơm, Lục Lâm Thành đã từng được thưởng thức tay nghề của cô ấy cảm thấy cũng không tệ lắm.
Trác Dương vừa dậy đã nhận được tin nhắn của Lục Lâm Thành.
Trác Dương: [ Đủ rồi, đừng để dầu nóng quá nhé.]
Trác Dương đang không hiểu tại sao hôm nay Lục Lâm Thành lại tự mình chuẩn bị vừa sáng, nhìn kỹ lại ảnh chụp của anh gửi đến, đột nhiên phát hiện ra điểm khác thường.
Trong góc bên phải ảnh chụp, trên bàn nấu ăn có đặt hai cốc sữa bò.
Hai cốc.
Trong đó có một chiếc cốc thủy tin in hình dâu tây, phối hợp với một cốc sửa bò trong suốt rất đẹp mắt.
Trong lòng Trác Dương chợt giật mình hoảng hốt.
Lục Lâm Thành cố chấp với căn bệnh thích sạch sẽ của mình đến nhường nào cô biết rõ hơn ai hết, anh lạnh lùng như thế nào cô cũng biết, lúc trước học tập ở nước ngoài có biết bao cô gái ngoại quốc theo đuổi, sau khi về nước xuất đạo các cô gái muốn quyến rũ anh cũng nhiều vô số kể, nhưng tất cả đều bị ánh mắt chán ghét tựa như đang nhìn một con ruồi của Lục Lâm Thành dọa cho bỏ chạy.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này, sáng sớm lại chạy đi nấu cơm! Cho một cô gái!
Trác Dương: [Lục Lâm Thành, có phải anh đang kim ốc tàng kiều không?]
Lục Lâm Thành nhìn thấy màu sắc quả trứng gà ốp lết của mình cũng không tệ lắm, đang chuẩn bị đi gọi Lương Yên thức dậy ăn sáng thì đúng lúc này lại nhìn thấy tin nhắn của Trác Dương hiển thị trên màn hình.
Có được xem là thế không nhỉ? Lục Lâm Thành nhìn về phía phòng ngủ, Lương Yên còn đang ngủ trong đó.
Cho nên có lẽ là kim ốc tàng kiều đi.
Lục Lâm Thành trả lời tin nhắn Trác Dương: “Ừ.”
Ngay cả đang ngồi ăn đồ nương bên vỉa hè cũng có thể nhìn chân gà nướng cười đến xuân tâm rạo rực.
Khương Mộc thực sự không thể nhìn nổi nữa rồi, buông xiên nướng xuống: “Tôi nói này, cô có thể ngừng cười được chưa.”
Lương Yên phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt tựa như đang nhìn cẩu độc thân liếc hắn một cái: “Anh sẽ không thể hiểu được đâu.”
Khương Mộc giả vờ muốn đứng dậy: “Có bạn trai thì ghê gớm lắm sao, có bạn trai rồi thì sao nửa đêm nửa hôm lại còn gọi tôi đi ăn xiên nướng với cô, đi tìm bạn trai cô đi.”
“Thôi mà, tôi sai rồi được chưa.” Lương Yên vội vàng giữ Khương Mộc lại, giống như lấy lòng đưa một chân gà nướng vừa mới nướng xong đi đến trước mặt Khương Mộc, “Cho anh cho anh này, chúng ta từ từ ăn.”
Khương Mộc chắn một miếng chân gà, vừa cúi đầu ăn vừa hỏi: “Lục Lâm Thành đâu? Tại sao không bảo anh ta đi với cô.”
Lương Yên dùng ống hút uống Sprite, rầu rĩ nói: “Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ một ảnh đế Lục Lâm Thành ngồi trên bằng ghế nhỏ trong một sạp hàng bẩn thỉu ven đường, sau đó hăng hay ăn loại thịt không rõ nguồn gốc chưa qua kiểm dịch đến miệng đầy dầu mở như anh không?’’
Khương Mộc ăn đến miệng đầy giầu mỡ: “… … …”
Lương Yên hướng về phía Khương Mộc búng tay một tiếng: “Tôi nói đúng rồi phải không?’’
Khương Mộc hầm hừ buông chân gà chỉ mới ăn được một nửa xuống: “Cô đúng là thấy sắc quên bạn, một người đàn ông thối tha cũng có thể khiến cô choáng váng đến mê muội.”
Lương Yên nhớ đến mùi hương mát lạnh trên người Lục Lâm Thành: “Anh ấy không phải là người đàn ông thối, anh ấy rất thơm.”
Một lần nữa Khương Mộc lại chắc chắn Lương Yên thực sự đã vô phương cứu chữa rồi.
Lương Yên vùi đầu vào ăn, nhưng Khương Mộc lại một mực giữ im lặng, hắn nghĩ đến những lời của Lương Yên, sau đó đột nhiên cảm thấy mất hết khẩu vị, nhìn dáng vẻ đang ăn ngấu nghiến của cô hỏi: “Cô và Lục Lâm Thành, không làm việc gì khác nữa sao?’’
Lương Yên đang ăn thịt dê nướng: “Hả?’’
Khương Mộc nhìn thấy ánh mắt vẫn trong trẻo của người phụ nữ trước mắt mặc dù bây giờ hai người bọn họ đang ngồi dưới ánh đèn mờ ảo của sạp hàng nhỏ, không nhịn được hỏi: “Cô và Lục Lâm Thành, ngoại trừ… “Làm” ra, không làm gì khác nữa sao?’’
Lương Yên hơi sửng sốt.
Khương Mộc: “Cùng đi xem phim? Đi dạo phố? Tìm nhà hàng ăn cơm?’’
Lương Yên nhớ lại.
Hình như…Không có thật.
Hai người bọn họ gặp mặt, phần lớn đều ở trong phòng khách sạn của Lục Lâm Thành, sau đó ngoại trừ “làm ra” thực sự vẫn chỉ là “làm” mà thôi.
Giống như trong đêm sinh nhật hôm đó, cô nhảy xong bài hát bày tỏ của mình, anh nói anh rất thích, cuối cũng vẫn bị mang đến trên giường.
Lương Yên lắc lắc đầu, sau đó oán giận nhìn Khương Mộc: “Anh ấy đi đến đâu cũng có thể bị nhận ra, sao có thể đi ra ngoài hẹn hò được.”
“Được rồi, anh không cần phải lo cho tôi.” Khương Mộc lại cầm một xiên khoai tây nướng lên, “Tôi thực sự là bạn gái của anh ấy, bạn gái bí mật đường đường chính chính.”
Khương Mộc nhìn thấy Lương Yên dường như cũng không thèm để ý đến chuyện này, không nói nữa.
Lương Yên cười hì hì ăn khoai tây, sau đó ngay khi ánh mắt Khương Mộc rời khỏi người cô, nụ cười cũng từ từ biến mất.
Cô vẫn tự nói với chính mình không sao đâu.
** ** ** ** ***
Bộ phim mới của Lục Lâm Thành ở phim trường Cổ Đông đã quay xong, trở lại thành phố B, lúc đầu Lương Yên vẫn còn ở lại phim trường Cổ Đông không ngừng lăn lộn trong hàng ngũ diễn viên quần chúng trong các đoàn làm phim khác nhau, nhưng lúc Lục Lâm Thành trở về cũng đã thuận tiện mua cho cô một vé máy bay đến thành phố B sau khi đoàn làm phim mà cô đang đảm nhận công việc diễn viên đóng thế đóng máy.
Lúc Lương Yên nhìn thấy thông tin về chuyến bay lập tức phấn khích đến mức chỉ muốn sung sướng gào thét lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra tương đối bình tĩnh, sau đó quanh co lòng vòng hỏi địa chỉ nhà của Lục Lâm Thành ở thành phố B.
Lục Lâm Thành gửi địa chỉ nhà mình cho cô, Lương Yên học đại học ở thành phố B nên vẫn còn tương đối hiểu rõ về vị trí này, đây là một trong những khu dân cư cao cấp nhất ở thành phố B, nghe nói rất nhiều minh tinh khác cũng ở khu này.
Vì thế Lương Yên bắt đầu lấy địa chỉ của Lục Lâm Thành làm trung tâm rồi tra cứu các khách sạn lân cận, chỉ là khi nhìn thấy giá cả của mấy khách sạn xung quanh đó lại cảm thấy hơi đau ví, sau đó quyết định chọn hai khách sạn khá rẻ gửi cho Lục Lâm Thành.
[Em nên ở đâu thì tốt hơn, anh giúp em chọn một cái nhé! Cười tủm tỉm.jpg.]
Lục Lâm Thành không lập tức phản hồi.
Biết rõ anh bề bộn nhiều việc cho nên mới không thể trả lời tin nhắn kịp thời, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn được tâm trạng kích động của Lương Yên lúc này, lại gửi liên tiếp mấy tin nhắn.
[Sẽ ở đó mấy ngày nhỉ, nếu như ở lâu thì em sẽ thuê phòng thay vì phải ở khách sạn.]
Một tiếng trôi qua, Lục Lâm Thành vẫn chưa phản hồi.
[Đọc được tin nhắn thì trả lời em, không có việc gì quan trọng lắm, không cần gấp gáp đâu. Đẩy mắt kính.jpg.]
Hai tiếng đã trôi qua, Lục Lâm Thành vẫn chưa phản hồi.
Lúc này Lương Yên mới sốt ruột không chờ được nữa.
[Anh đọc được tin nhắn của em không, em đến đó ở đâu bây giờ? Vô cùng đáng thương.jpg.]
Bốn tiếng trôi qua, Lương Yên vẫn không hề nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào của Lục Lâm Thành.
Lương Yên:
[Có phải anh đang hối hận vì đã mua vé máy bay cho em đến thành phố B không? Khóc lớn.jpg. Đừng vậy mà, nếu anh không muốn anh cứ trực tiếp nói thẳng, em sẽ chấp nhận được mà. Than vãn.jpg.]
Cả ngày hôm nay Lục Lâm Thành đều ở trong phòng thu âm lồng tiếng cho bộ phim mới của mình, để đảm bảo phòng thu âm yên tĩnh tuyệt đối nên không mang điện thoại, anh vừa kết thúc công việc đã cầm máy, vừa mới cầm máy lên đã nhìn thấy một chuỗi tin nhắn của Lương Yên.
Thời gian nào cũng có.
Từ icon cười tủm tỉm cho đến đẩy kính mắt rồi vô cùng đáng thương cho đến gào khóc, những hình ảnh sinh động cho thấy những cung bậc cảm xúc của Lương Yên trong mấy tiếng chờ đợi anh phản hồi.
Lục Lâm Thành nhìn thông tin khách sạn cô Lương Yên gửi đến cho anh, nhíu mày.
Cô tìm khách sạn để làm gì vậy?
Anh nhìn chằm chằm vào icon của Lương Yên, tưởng tượng đến dáng vẻ của cô lúc gửi cho anh những tin nhắn này, chân mày đột nhiên giãn ra, mỉm cười.
Anh trả lời rất ngắn gọn.
[Chiều nay anh bận thu âm.]
[Trực tiếp đến ở trong nhà anh.]
Lục Lâm Thành vẫn không thấy phản hồi tin nhắn, Lương Yên đang chìm trong cảm giác buồn bã duỗi tay duỗi chân nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ, cho đến khi điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn mới.
Lương Yên miễn cưỡng nhìn lên màn hình điện thoại một cái.
Sau đó giống hệt như được lên dây cót, cả người đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Nhìn thấy mấy dòng chữ Lục Lâm Thành gửi đến trong lòng cô ngạc nhiên mừng rỡ lại cảm thấy hốt hoảng không thôi.
Lục Lâm Thành, bảo cô…Trực tiếp đến ở trong nhà anh?!
Chuyện này chuyện này…Có được xem là đang ở chung không…
Lương Yên che trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, như vậy không tốt đâu, hai người bọn họ vẫn còn chưa kết hôn mà.
Nhưng anh lại bảo cô ở trong nhà mình!
Lương Yên nện thình thịch lên giường, phát điên mất thôi, phát điên mất thôi.
Lý trí nói cho cô biết chuyện sống chung với một người đàn ông khi hai người chưa kết hôn là không đúng, nhưng tình cảm lại nói rằng nếu như người đàn ông này là Lục Lâm Thành thì lý trí không muốn cái quái gì nữa.
Lương Yên vừa khinh bỉ chính mình ngón tay vừa lập tức động thủ phản hổi tin nhắn của Lục Lâm Thành: [Được ạ!]
Đó là Lục Lâm Thành đấy,
Con mẹ nó cái này ai mà chịu nổi.
** ** ** ** ** ** **
Lương Yên kéo vali xuất hiện trước cửa nhà Lục Lâm Thành.
Khóa cửa bằng vân tay, Lục Lâm Thành nắm ngón tay cáo của cô để cho khóa phân biệt ba lần, sau đó ghi nhớ.
Lương Yên dùng vân tay của mình ở cửa nhà Lục Lâm Thành.
Vừa bước vào cửa, Lục Lâm Thành đã cầm một đôi dép lê trong tủ để giày ra đưa cho cô.
Lương Yên đi dép lê cỡ lớn của anh tựa như một con thuyền nhỏ, lúc đi đứng hơi bất tiện, không nhịn được hỏi: “Có cái khác nhỏ hơn một chút không?’’
Lục Lâm Thành: “Bình thường không có ai đến đây nên không có, lần sau sẽ đi mua cho em.”
Sự chú ý của Lương Yên tập trung vào trong cụm từ “Bình thường không có ai đến đây”, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cong môi cười trộm một tiếng.
Cô bắt đầu đỏ mặt sắp xếp tất cả đồ đã của mình thật gọn gàng.
Quần áo bỏ vào trong phòng để quần áo của anh, khăn mặt treo bên cạnh khăn mặt của anh, đặt một chiếc cốc thủy tinh in hình dâu tây dễ thương trên bàn trà trong phòng khách, trên mặt ghế sô pha màu xám tro xuất hiện thêm một chiếc gối dựa màu vàng nhạt, ngay cả trên giường cũng thả đầy những đồ chơi bằng lông nhung.
Khi Lục Lâm Thành nhìn thấy chiếc cốc thủy tinh in hình dâu tây của Lương Yên mới biết hóa ra cảm giác trong nhà có một người phụ nữ lại là thế này.
Hơi thở lạnh lẽo và đơn giản trong căn nhà của một người đàn ông độc thân lập tức bị thổi bay, thay vào đó là bầu không khí ấm áp tựa như chiếc gối dựa màu vàng nhạt ấy.
Mãi cho đến khi nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ Lương Yên vẫn có một cảm giác mơ mơ màng màng không chân thật.
Đây là nhà của Lục Lâm Thành, chắc chắn không sai.
Cô không tự tiện xông vào nhà dân, là Lục Lâm Thành mời cô vào ở, cũng chắc chắn không sai.
Lương Yên nhớ lại câu nói “Nhưng anh thích em” mà Lục Lâm Thành đã nói với cô trong ngày sinh nhật của mình.
Không sai không sai, Lục Lâm Thành nói anh thích cô.
Lương Yên rất muốn được nghe anh nói lại một lần nữa.
Vốn dĩ cô nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng không hiểu tại sao lúc này lại đột nhiên nghĩ đến những lời Khương Mộc đã nói trong đêm ăn thịt nước ấy.
Bây giờ cô chuyển đến ở với anh, không phải sẽ dễ dàng làm chuyện đó hơn sao?
Cô là bạn gái của anh, anh thích bạn gái, không phải là… Công cụ phát tiết.
Quả nhiên, Lục Lâm Thành lại nhào đến, quấn quýt lấy cô.
Lương Yên đẩy anh ra một chút, lấy hết dũng khí nói: “Lục Lâm Thành, anh thích em đúng không?’’
“Ừm.” Lục Lâm Thành không có thời gian phân tâm.
Lương Yên nghe thấy hốc mắt lập tức đỏ bừng, vừa ngoan ngoãn phối hợp với anh vừa nói: “Lục Lâm Thành, vậy chúng ta đi hẹn hò được không?’’
Lục Lâm Thành ở trên ngươi cô dừng lại trong chốc lát.
Lương Yên hơi tủi thân nhìn anh: “Hai chúng ta chưa từng đi hẹn hò như các cặp bình thường khác, cẩn thận một chút, không bị chụp đến được không?’’
Lục Lâm Thành đối mặt với ánh mắt ủy khuất của cô, lại nghĩ đến quả thực ở thành phố Cổ Đông hai người bọn họ chưa từng hẹn hò gì đó, đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương không biết các bước chính xác như thế nào, vì thế cúi người hôn lên môi cô một cái: “Được.”
Lương Yên vô cùng cao hứng, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xem nên đi đâu, cho đến khi Lục Lâm Thành thấy cô phân tâm, không vui ghé sát bên tai cô hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Lương Yên vội vàng hồi phục lại tinh thần, quẫn bách không thôi, thiếu chút nữa đã quên mất bây giờ còn phải cùng anh làm chuyện xấu.
Thế là trong đêm nay, lần đầu tiên Lương Yên lại biết điều ngoan ngoãn phối hợp với anh như thế, tùy theo anh giở trò cầm thú gì, không kêu mệt cũng không kêu đau, chỉ biết mềm nhũn r.ên rỉ, cuối cùng tựa như một chú mèo con cuồn trọn trong ngực Lục Lâm Thành ngủ mất.
Ngày hôm sau, Lục Lâm Thành vẫn dậy sớm như thường lệ.
Tối hôm qua Lương Yên rất mệt mỏi, vẫn còn đang ngủ.
Lục Lâm Thành không muốn gọi thức ăn ngoài, bình thường anh ở một mình nên trong nhà cũng không thuê người giúp việc. Lục Lâm Thành tự tay làm bữa sáng, anh muốn chiên trứng ốp lết nhưng lại không biết nên cho nhiều dầu hay ít dầu, thế là đổ vào trong chảo một lượng nhỏ, chụp ảnh lại rồi gửi cho người đại diện Trác Dương của mình hỏi dầu dùng để làm trứng ốp lết như thế này đã được chưa.
Bình thường Trác Dương sẽ thường xuyên làm cơm, Lục Lâm Thành đã từng được thưởng thức tay nghề của cô ấy cảm thấy cũng không tệ lắm.
Trác Dương vừa dậy đã nhận được tin nhắn của Lục Lâm Thành.
Trác Dương: [ Đủ rồi, đừng để dầu nóng quá nhé.]
Trác Dương đang không hiểu tại sao hôm nay Lục Lâm Thành lại tự mình chuẩn bị vừa sáng, nhìn kỹ lại ảnh chụp của anh gửi đến, đột nhiên phát hiện ra điểm khác thường.
Trong góc bên phải ảnh chụp, trên bàn nấu ăn có đặt hai cốc sữa bò.
Hai cốc.
Trong đó có một chiếc cốc thủy tin in hình dâu tây, phối hợp với một cốc sửa bò trong suốt rất đẹp mắt.
Trong lòng Trác Dương chợt giật mình hoảng hốt.
Lục Lâm Thành cố chấp với căn bệnh thích sạch sẽ của mình đến nhường nào cô biết rõ hơn ai hết, anh lạnh lùng như thế nào cô cũng biết, lúc trước học tập ở nước ngoài có biết bao cô gái ngoại quốc theo đuổi, sau khi về nước xuất đạo các cô gái muốn quyến rũ anh cũng nhiều vô số kể, nhưng tất cả đều bị ánh mắt chán ghét tựa như đang nhìn một con ruồi của Lục Lâm Thành dọa cho bỏ chạy.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này, sáng sớm lại chạy đi nấu cơm! Cho một cô gái!
Trác Dương: [Lục Lâm Thành, có phải anh đang kim ốc tàng kiều không?]
Lục Lâm Thành nhìn thấy màu sắc quả trứng gà ốp lết của mình cũng không tệ lắm, đang chuẩn bị đi gọi Lương Yên thức dậy ăn sáng thì đúng lúc này lại nhìn thấy tin nhắn của Trác Dương hiển thị trên màn hình.
Có được xem là thế không nhỉ? Lục Lâm Thành nhìn về phía phòng ngủ, Lương Yên còn đang ngủ trong đó.
Cho nên có lẽ là kim ốc tàng kiều đi.
Lục Lâm Thành trả lời tin nhắn Trác Dương: “Ừ.”