Tòa Thành Trên Không - Trang 2
Chương 60
Editor: QinggWei
Trì Kinh Hồng tỉnh lại một cơn đau đầu liền ập đến, Lệ Xuân Hiểu ngồi bên cạnh giường, dịu dàng cười với anh, dịu dàng phàn nàn anh sao uống nhiều rượu vậy, dịu dàng trách cứ anh quên lời bác sĩ dặn.
Chỉ là, cô không hỏi người đáng lẽ là đang ở Thái Lan làm sao bây giờ lại xuất hiện ở Thượng Hải.
Còn có, vào sáng sớm, ảnh chụp anh say khướt cả đêm đã xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau, cả trên các trang web lớn, tất nhiên, anh còn đang ôm ấp một mỹ nữ. Những bức ảnh cùng với tiêu đề bóng gió khiến chuyện của anh trở thành chủ đề nóng nhất ở bến Thượng Hải. Có nhiều phiên bản khác nhau.
Tên của Lâm Kiều cũng bị gián tiếp lục ra.
Nhiều người xem náo nhiệt đồn đoán, liệu Lâm Kiều có bị đuổi việc ngay lập tức, liệu vợ của Trì Kinh Hồng có tìm Lâm Kiều quyết đấu một chọi một, hay liệu Trì Kinh Hồng có nhanh chóng ra mặt để làm sáng tỏ, sau đó vợ chồng Trì Kinh Hồng sẽ thể hiện ân ái ở một số nơi công cộng, chẳng hẳn sánh bước ở các sự kiện hào môn màu hồng quyền lực.
Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi.
Nhưng, cuối cùng quần chúng đều mở rộng tầm mắt, Lâm Kiều không bị đuổi việc vẫn đi theo Trì Kinh Hồng làm phiên dịch, cũng không có cuộc gặp gỡ nói rõ, càng không có cuộc đấu tay đôi giữa hai người phụ nữ.
Lại có truyền thông đào ra Lâm Kiều chính là người thụ hưởng Quỹ trái tim của Trì Kinh Hồng, Lâm Kiều và Trì Kinh Hồng chỉ là tình anh em, giao tình của cô ta với Lệ Xuân Hiểu cũng rất tốt.
Vì thế, hình tượng của Trì Kinh Hồng ngày càng tăng cao lên, cả “Vạn Hào” cũng được hưởng ké theo. Nó không còn chỉ đơn giản là đại diện cho một tập đoàn kinh doanh.
Sau khi sóng gió lắng xuống, Lâm An thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là do Lâm Kiều gây ra, nhưng sắc mặt Ngài Trì càng ngày càng âm trầm, tính khí cũng càng lúc càng tệ đi.
Nhìn Trì tiên sinh đang họp, Lâm An cúi thấp đầu, sợ mình lại chạm phải xui rủi, vừa nãy Trì tiên sinh đã mắng xối xả thiên kim của giám đốc Chúc vừa tốt nghiệp đến đây học tập, sinh viên tốt nghiệp Havard bị nói thành một con búp bê lớn lên bằng ăn thức ăn nhanh không dinh dưỡng và thiếu anbumin.
Sau cuộc họp, Trì Kinh Hồng mệt mỏi dựa vào ghế làm việc, một tiếng chuông vang lên, quen thuộc khiến tim người ta đập nhanh, anh nhắm mắt lại, tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.
Số của chiếc điện thoại này trên thế giới chỉ có duy nhất một người biết, Trì Kinh Hồng chăm chú lắng nghe, đó thực sự không phải nghe lầm, nó quả thực đã đổ chuông.
Anh vô cảm bắt máy, bên kia, là giọng nói của cô.
“Kinh Hồng, em làm mất chìa khóa rồi, không vào được!” Giọng nói bên kia rất bình tĩnh, như thể đang nói về thời tiết hôm nay.
Trì Kinh Hồng cười, anh cảm thấy hiện tại có chút buồn cười, Trì Hồng Nhạn xem ra đã đánh giá bản thân quá cao, cho rằng một cú điện thoại là có thể khiến anh phe phẩy đuôi lao tới, cô dựa vào cái gì?
“Biết rồi!” Nói xong liền cúp điện thoại, Trì Kinh Hồng gọi Lâm An đi vào.
Lúc này là thời khắc Lâm An vui mừng nhất, anh là thư ký riêng của Trì tiên sinh, hiện tại, người đó trở lại, anh liền ý thức ngày tháng dè dặt khúm núm của mình sắp kết thúc, uy lực nổi giận của Trì tiên sinh thật làm cho người ta rùng mình.
Trì Hồng Nhạn đứng trước cửa nhà, trong lòng một mảnh bất an không yên, cô không mất chìa khóa, vừa rồi là nói dối, cô phát hiện cô không biết phải giải thích hành vi của mình với Trì Kinh Hồng thế nào, nhưng, lúc đó, nếu cô không rời đi, cô đều không biết nên đối mặt với mọi việc tiếp theo như thế nào.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ ở Nepal, cô nhìn đám mây xa xôi phía chân trời, trong lòng tràn đầy nhớ nhung, sau đó không chậm một phút đồng hồ, cứ vậy cô đã đến đây.
Trái tim chung quy đặt trên người anh, dù trốn đến chân trời góc biển cũng đều vô dụng.
Nhưng Trì Hồng Nhạn thật không ngờ tới, là Lâm An! Anh ta ấp úng nói Trì tiên sinh hiện tại đang bận, đặt chìa khóa vào tay cô.
Thở dài một hơi, Trì Hồng Nhạn gọi Lâm An đang chạy nạn lại.
Lâm Kiều phát hiện chiều nay Trì tiên sinh rõ ràng không còn trạng thái, đầu tiên là đổi địa điểm gặp gỡ với chủ tịch công ty du lịch Nhật Bản từ phòng khách sang gặp trực tiếp trong văn phòng, sau đó thay đổi hình tượng của trước đây là một doanh nhân khôn khéo, khi trao đổi lúc nào cũng lơ đễnh thất thần, cuối cùng, dứt khoát qua loa kết thúc, Lâm Kiều còn phát hiện trong bốn mươi phút ngắn ngủi Trì tiên sinh đã nhìn đồng hồ không dưới mười lần.
Sau khi tiễn khách Nhật về, Lâm Kiều phát hiện Lâm An không còn ở trong phòng thư ký.
“Trì tiên sinh, anh muốn dùng cà phê không ạ?” Lâm Kiều nhỏ giọng với Trì Kinh Hồng đang dựa vào ghế sô pha và nhắm mắt dưỡng thần.
Anh tựa như không nghe thấy, Lâm Kiều đang lo lắng có nên nói lại không, Lâm An đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào, Trì Kinh Hồng nhanh chóng mở to mắt.
Trì Kinh Hồng vẫy tay với Lâm Kiều, ý bảo có thể lui ra, Lâm Kiều ra khỏi phòng làm việc, vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong phòng thư ký, cô đứng nghiêng người, hơi ngẩng đầu, giống như đang nhìn bức tranh trên tường.
Ngập ngừng một chút, Lâm Kiều trong lòng chợt dâng lên một trận chua xót, hóa ra tất cả sự lơ đễnh của Trì tiên sinh chiều nay đều là vì cô ấy!
Trì Kinh Hồng lạnh lùng nhìn người trước mặt, đen gầy, nhìn tựa như một con khỉ.
Mà Trì Hồng Nhạn không dám nhìn thẳng Trì Kinh Hồng, cô vặn tay, trong làm việc xa hoa của Trì Kinh Hồng này, cô cảm thấy mình hiện tại giống như dân tị nạn, thời điểm bước chân vào đế quốc kinh doanh này, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, trong gương thang máy, Trì Hồng Nhạn mới phát hiện bản thân tệ hại đến mức nào, chiếc áo sơ mi màu đất rộng được người bản xứ ở Nepal gọi là áo choàng hòa thượng, chiếc quần rằn ri, đường may bẩn bụi bặm, phong trần mệt mỏi. Đi vội quá, nên Trì Hồng Nhạn đã quên sửa soạn cho bản thân một chút.
“Tới đây có chuyện gì?” Trì Kinh Hồng không có biểu cảm gì, giọng nói xa cách như thể cô là người anh mới gặp.
Hít sâu một hơi, Trì Hồng Nhạn đi về phía Trì Kinh Hồng, ầm ừ cô nói: “Kinh Hồng, em về rồi đây!”
“Ừ!” Anh lạnh lùng đáp lại, Trì Kinh Hồng còn không nhìn cô, anh cúi đầu mở văn liệu trên tay.
“Xin lỗi anh, Kinh Hồng! Nếu lúc đó em không làm như vậy, em không biết mình còn có thể làm gì, có một số việc em rất cần thời gian, cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng cẩn thận, lúc đó, em không biết bản thân cần bao nhiêu thời gian, cho nên…”
“Nên lại bỏ đi không lời từ biệt? Trì Hồng Nhạn, ở phương diện này cô thật sự là làm không biết chán à!” Ánh mắt anh vẫn dừng trên văn kiện, giọng nói mang theo châm chọc: “Có phải nếu cả đời cô nghĩ không rõ thì cả đời sẽ không trở về đúng không.”
Trì Hồng Nhạn trầm mặc, đúng vậy, lúc đó cô đã tồn tại tâm lý như vậy, nhưng đến cuối cùng, nhớ nhung đã chiến thắng hết thảy, hết thảy luân thường đạo lý, hết thảy cảm giác tội lỗi và áy náy với Tống Thư Nhiên.
“Kinh Hồng, không phải hiện tại em đã trở về rồi sao?” Khi nói lời này, Trì Hồng Nhạn cũng cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.
Trì Kinh Hồng tức giận bật cười, anh đứng dậy chỉ vào Trì Hồng Nhạn: “Vậy hiện tại có phải tôi nên bày tỏ lòng cảm kích với cô không, hả? Cảm kích cô đã quay lại bên tôi, Trì Hồng Nhạn, cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó, dù yêu đến cỡ nào thì cũng có giới hạn, cô đã thách thức giới hạn của tôi, giới hạn của một thằng đàn ông. “
“Thế nên, Trì Hồng Nhạn, cô nghe rõ cho tôi, hiện tại cô đã không còn hiếm lạ gì với tôi nữa rồi, muốn ở hay đi đều không liên quan đến tôi, chị dâu.”
Tiếng “chị dâu” kia khiến Trì Hồng Nhạn chấn động, sau đó là hoảng loạn vô tận lan tràn đến. Vội vàng chạy tới, Trì Hồng Nhạn ôm lấy cổ anh. Không quản nơi này là phòng làm việc vắt trên người anh, tìm kiếm môi anh, giống như đây là cách thức duy nhất để xua đi nỗi sợ hãi của bản thân.
Cơ thể Trì Kinh Hồng bị kiềm hãm, Trì Hồng Nhạn thừa lúc cạy răng của anh ra, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi anh.
Trên thế gian này, có ai đó đã được định sẵn trở thành thuốc độc của một người, như Trì Kinh Hồng đối với Trì Hồng Nhạn, rõ ràng là hận cô, tức giận vì cô quá tùy tiện, nhưng sau khi tiếp xúc hơi thở của cô, tất cả các giác quan của anh bắt đầu thức tỉnh, sau đó là trầm mê.
Tay anh không tự chủ thò vào trong quần áo của cô, khi chiếc cúc áo ngực bị giấu đi cào vào tay anh, Trì Kinh Hồng đẩy cô ra một cách thô bạo.
Mỉm cười, cười rạng rỡ hơn bao giờ hết: “Trì Hồng Nhạn, cô đã dùng thủ đoạn của mình, nhưng làm sao đây? Sự câu dẫn của cô bây giờ đối với tôi đã không có tác dụng.”
Bức tường như gương phản chiếu bộ dáng chật vật của cô, sửa sang lại quần áo, Trì Hồng Nhạn yên lặng rời khỏi phòng làm việc, Trì Kinh Hồng nói cô không hiếm lạ nữa, Trì Kinh Hồng gọi cô là chị dâu.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Trì Kinh Hồng đè lại bụng bản thân, dạ dày của anh lại bắt đầu đau quặn lên, đây đã là lần thứ mấy trong tháng này, lần này lại càng hung hãn hơn.
Đáng chết, đều là do Trì Hồng Nhạn gây ra.
Thời điểm Lâm Kiều bước vào liền thấy cảnh tượng, Trì tiên sinh sắc mặt tái nhợt, thắt lưng hơi cúi xuống, Lâm Kiều cuống quít tìm thuốc dạ dày từ trong ngăn bàn, cô hoang mang rối loạn rót nước.
Trì Kinh Hồng uống thuốc, ngồi một bên nhìn chằm chằm Lâm Kiều.
Lâm Kiều không né tránh, nhìn lại anh.
Cách một thước, Trì Kinh Hồng chậm rãi nói.
“Lâm Kiều, tôi không có tốt như cô tưởng tượng đâu, cảm xúc tôi đặt lên người cô thực ra là đến từ một người khác, người đó cũng là một bệnh nhân tim bẩm sinh như cô, cũng giống như cô, mẹ cô ấy vừa sinh ra cô ấy liền rời đi, tôi nói như vậy hẳn là cô rõ rồi chứ?”
Lâm Kiều khó chấp nhận cúi thấp đầu xuống.
“Trong lòng tôi, cô cũng như Lâm An, đều là cấp dưới của tôi. Nếu như cô còn muốn ở lại làm công việc này, tôi hi vọng cô có thể buông bỏ tình cảm cá nhân, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.”
Lâm An nhìn thấy em gái thần hồn phách lạc bước ra khỏi văn phòng của Trì tiên sinh liền kéo cô qua một bên.
“Lâm Kiều, đủ rồi, em còn muốn chấp mê bất ngộ tới khi nào.” Lâm An đè thấp giọng nói, tình yêu này thật sự là tự lừa dối mình, Lâm Kiều trước nay đều ngoan ngoãn không biết từ ra cái chấp niệm như vậy.
“Em biết! Anh!” Lâm Kiều ngẩng đầu lên. Đôi mắt ngấn lệ: “Em đều biết cả, anh! Em biết là sai, em đều biết, anh.”
“Nhưng mà, anh!” Lâm Kiều vỗ vỗ vị trí kia trong lòng: “Là nơi này không theo sự khống chế của em, nó luôn không tự chủ.”
Lâm An kéo Lâm Kiều vào lòng, lặng nghe tiếng khóc nức nở của cô.
- Hết chương 60-
—————
Trì Kinh Hồng tỉnh lại một cơn đau đầu liền ập đến, Lệ Xuân Hiểu ngồi bên cạnh giường, dịu dàng cười với anh, dịu dàng phàn nàn anh sao uống nhiều rượu vậy, dịu dàng trách cứ anh quên lời bác sĩ dặn.
Chỉ là, cô không hỏi người đáng lẽ là đang ở Thái Lan làm sao bây giờ lại xuất hiện ở Thượng Hải.
Còn có, vào sáng sớm, ảnh chụp anh say khướt cả đêm đã xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau, cả trên các trang web lớn, tất nhiên, anh còn đang ôm ấp một mỹ nữ. Những bức ảnh cùng với tiêu đề bóng gió khiến chuyện của anh trở thành chủ đề nóng nhất ở bến Thượng Hải. Có nhiều phiên bản khác nhau.
Tên của Lâm Kiều cũng bị gián tiếp lục ra.
Nhiều người xem náo nhiệt đồn đoán, liệu Lâm Kiều có bị đuổi việc ngay lập tức, liệu vợ của Trì Kinh Hồng có tìm Lâm Kiều quyết đấu một chọi một, hay liệu Trì Kinh Hồng có nhanh chóng ra mặt để làm sáng tỏ, sau đó vợ chồng Trì Kinh Hồng sẽ thể hiện ân ái ở một số nơi công cộng, chẳng hẳn sánh bước ở các sự kiện hào môn màu hồng quyền lực.
Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi.
Nhưng, cuối cùng quần chúng đều mở rộng tầm mắt, Lâm Kiều không bị đuổi việc vẫn đi theo Trì Kinh Hồng làm phiên dịch, cũng không có cuộc gặp gỡ nói rõ, càng không có cuộc đấu tay đôi giữa hai người phụ nữ.
Lại có truyền thông đào ra Lâm Kiều chính là người thụ hưởng Quỹ trái tim của Trì Kinh Hồng, Lâm Kiều và Trì Kinh Hồng chỉ là tình anh em, giao tình của cô ta với Lệ Xuân Hiểu cũng rất tốt.
Vì thế, hình tượng của Trì Kinh Hồng ngày càng tăng cao lên, cả “Vạn Hào” cũng được hưởng ké theo. Nó không còn chỉ đơn giản là đại diện cho một tập đoàn kinh doanh.
Sau khi sóng gió lắng xuống, Lâm An thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là do Lâm Kiều gây ra, nhưng sắc mặt Ngài Trì càng ngày càng âm trầm, tính khí cũng càng lúc càng tệ đi.
Nhìn Trì tiên sinh đang họp, Lâm An cúi thấp đầu, sợ mình lại chạm phải xui rủi, vừa nãy Trì tiên sinh đã mắng xối xả thiên kim của giám đốc Chúc vừa tốt nghiệp đến đây học tập, sinh viên tốt nghiệp Havard bị nói thành một con búp bê lớn lên bằng ăn thức ăn nhanh không dinh dưỡng và thiếu anbumin.
Sau cuộc họp, Trì Kinh Hồng mệt mỏi dựa vào ghế làm việc, một tiếng chuông vang lên, quen thuộc khiến tim người ta đập nhanh, anh nhắm mắt lại, tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.
Số của chiếc điện thoại này trên thế giới chỉ có duy nhất một người biết, Trì Kinh Hồng chăm chú lắng nghe, đó thực sự không phải nghe lầm, nó quả thực đã đổ chuông.
Anh vô cảm bắt máy, bên kia, là giọng nói của cô.
“Kinh Hồng, em làm mất chìa khóa rồi, không vào được!” Giọng nói bên kia rất bình tĩnh, như thể đang nói về thời tiết hôm nay.
Trì Kinh Hồng cười, anh cảm thấy hiện tại có chút buồn cười, Trì Hồng Nhạn xem ra đã đánh giá bản thân quá cao, cho rằng một cú điện thoại là có thể khiến anh phe phẩy đuôi lao tới, cô dựa vào cái gì?
“Biết rồi!” Nói xong liền cúp điện thoại, Trì Kinh Hồng gọi Lâm An đi vào.
Lúc này là thời khắc Lâm An vui mừng nhất, anh là thư ký riêng của Trì tiên sinh, hiện tại, người đó trở lại, anh liền ý thức ngày tháng dè dặt khúm núm của mình sắp kết thúc, uy lực nổi giận của Trì tiên sinh thật làm cho người ta rùng mình.
Trì Hồng Nhạn đứng trước cửa nhà, trong lòng một mảnh bất an không yên, cô không mất chìa khóa, vừa rồi là nói dối, cô phát hiện cô không biết phải giải thích hành vi của mình với Trì Kinh Hồng thế nào, nhưng, lúc đó, nếu cô không rời đi, cô đều không biết nên đối mặt với mọi việc tiếp theo như thế nào.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ ở Nepal, cô nhìn đám mây xa xôi phía chân trời, trong lòng tràn đầy nhớ nhung, sau đó không chậm một phút đồng hồ, cứ vậy cô đã đến đây.
Trái tim chung quy đặt trên người anh, dù trốn đến chân trời góc biển cũng đều vô dụng.
Nhưng Trì Hồng Nhạn thật không ngờ tới, là Lâm An! Anh ta ấp úng nói Trì tiên sinh hiện tại đang bận, đặt chìa khóa vào tay cô.
Thở dài một hơi, Trì Hồng Nhạn gọi Lâm An đang chạy nạn lại.
Lâm Kiều phát hiện chiều nay Trì tiên sinh rõ ràng không còn trạng thái, đầu tiên là đổi địa điểm gặp gỡ với chủ tịch công ty du lịch Nhật Bản từ phòng khách sang gặp trực tiếp trong văn phòng, sau đó thay đổi hình tượng của trước đây là một doanh nhân khôn khéo, khi trao đổi lúc nào cũng lơ đễnh thất thần, cuối cùng, dứt khoát qua loa kết thúc, Lâm Kiều còn phát hiện trong bốn mươi phút ngắn ngủi Trì tiên sinh đã nhìn đồng hồ không dưới mười lần.
Sau khi tiễn khách Nhật về, Lâm Kiều phát hiện Lâm An không còn ở trong phòng thư ký.
“Trì tiên sinh, anh muốn dùng cà phê không ạ?” Lâm Kiều nhỏ giọng với Trì Kinh Hồng đang dựa vào ghế sô pha và nhắm mắt dưỡng thần.
Anh tựa như không nghe thấy, Lâm Kiều đang lo lắng có nên nói lại không, Lâm An đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào, Trì Kinh Hồng nhanh chóng mở to mắt.
Trì Kinh Hồng vẫy tay với Lâm Kiều, ý bảo có thể lui ra, Lâm Kiều ra khỏi phòng làm việc, vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong phòng thư ký, cô đứng nghiêng người, hơi ngẩng đầu, giống như đang nhìn bức tranh trên tường.
Ngập ngừng một chút, Lâm Kiều trong lòng chợt dâng lên một trận chua xót, hóa ra tất cả sự lơ đễnh của Trì tiên sinh chiều nay đều là vì cô ấy!
Trì Kinh Hồng lạnh lùng nhìn người trước mặt, đen gầy, nhìn tựa như một con khỉ.
Mà Trì Hồng Nhạn không dám nhìn thẳng Trì Kinh Hồng, cô vặn tay, trong làm việc xa hoa của Trì Kinh Hồng này, cô cảm thấy mình hiện tại giống như dân tị nạn, thời điểm bước chân vào đế quốc kinh doanh này, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, trong gương thang máy, Trì Hồng Nhạn mới phát hiện bản thân tệ hại đến mức nào, chiếc áo sơ mi màu đất rộng được người bản xứ ở Nepal gọi là áo choàng hòa thượng, chiếc quần rằn ri, đường may bẩn bụi bặm, phong trần mệt mỏi. Đi vội quá, nên Trì Hồng Nhạn đã quên sửa soạn cho bản thân một chút.
“Tới đây có chuyện gì?” Trì Kinh Hồng không có biểu cảm gì, giọng nói xa cách như thể cô là người anh mới gặp.
Hít sâu một hơi, Trì Hồng Nhạn đi về phía Trì Kinh Hồng, ầm ừ cô nói: “Kinh Hồng, em về rồi đây!”
“Ừ!” Anh lạnh lùng đáp lại, Trì Kinh Hồng còn không nhìn cô, anh cúi đầu mở văn liệu trên tay.
“Xin lỗi anh, Kinh Hồng! Nếu lúc đó em không làm như vậy, em không biết mình còn có thể làm gì, có một số việc em rất cần thời gian, cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng cẩn thận, lúc đó, em không biết bản thân cần bao nhiêu thời gian, cho nên…”
“Nên lại bỏ đi không lời từ biệt? Trì Hồng Nhạn, ở phương diện này cô thật sự là làm không biết chán à!” Ánh mắt anh vẫn dừng trên văn kiện, giọng nói mang theo châm chọc: “Có phải nếu cả đời cô nghĩ không rõ thì cả đời sẽ không trở về đúng không.”
Trì Hồng Nhạn trầm mặc, đúng vậy, lúc đó cô đã tồn tại tâm lý như vậy, nhưng đến cuối cùng, nhớ nhung đã chiến thắng hết thảy, hết thảy luân thường đạo lý, hết thảy cảm giác tội lỗi và áy náy với Tống Thư Nhiên.
“Kinh Hồng, không phải hiện tại em đã trở về rồi sao?” Khi nói lời này, Trì Hồng Nhạn cũng cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.
Trì Kinh Hồng tức giận bật cười, anh đứng dậy chỉ vào Trì Hồng Nhạn: “Vậy hiện tại có phải tôi nên bày tỏ lòng cảm kích với cô không, hả? Cảm kích cô đã quay lại bên tôi, Trì Hồng Nhạn, cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó, dù yêu đến cỡ nào thì cũng có giới hạn, cô đã thách thức giới hạn của tôi, giới hạn của một thằng đàn ông. “
“Thế nên, Trì Hồng Nhạn, cô nghe rõ cho tôi, hiện tại cô đã không còn hiếm lạ gì với tôi nữa rồi, muốn ở hay đi đều không liên quan đến tôi, chị dâu.”
Tiếng “chị dâu” kia khiến Trì Hồng Nhạn chấn động, sau đó là hoảng loạn vô tận lan tràn đến. Vội vàng chạy tới, Trì Hồng Nhạn ôm lấy cổ anh. Không quản nơi này là phòng làm việc vắt trên người anh, tìm kiếm môi anh, giống như đây là cách thức duy nhất để xua đi nỗi sợ hãi của bản thân.
Cơ thể Trì Kinh Hồng bị kiềm hãm, Trì Hồng Nhạn thừa lúc cạy răng của anh ra, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi anh.
Trên thế gian này, có ai đó đã được định sẵn trở thành thuốc độc của một người, như Trì Kinh Hồng đối với Trì Hồng Nhạn, rõ ràng là hận cô, tức giận vì cô quá tùy tiện, nhưng sau khi tiếp xúc hơi thở của cô, tất cả các giác quan của anh bắt đầu thức tỉnh, sau đó là trầm mê.
Tay anh không tự chủ thò vào trong quần áo của cô, khi chiếc cúc áo ngực bị giấu đi cào vào tay anh, Trì Kinh Hồng đẩy cô ra một cách thô bạo.
Mỉm cười, cười rạng rỡ hơn bao giờ hết: “Trì Hồng Nhạn, cô đã dùng thủ đoạn của mình, nhưng làm sao đây? Sự câu dẫn của cô bây giờ đối với tôi đã không có tác dụng.”
Bức tường như gương phản chiếu bộ dáng chật vật của cô, sửa sang lại quần áo, Trì Hồng Nhạn yên lặng rời khỏi phòng làm việc, Trì Kinh Hồng nói cô không hiếm lạ nữa, Trì Kinh Hồng gọi cô là chị dâu.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Trì Kinh Hồng đè lại bụng bản thân, dạ dày của anh lại bắt đầu đau quặn lên, đây đã là lần thứ mấy trong tháng này, lần này lại càng hung hãn hơn.
Đáng chết, đều là do Trì Hồng Nhạn gây ra.
Thời điểm Lâm Kiều bước vào liền thấy cảnh tượng, Trì tiên sinh sắc mặt tái nhợt, thắt lưng hơi cúi xuống, Lâm Kiều cuống quít tìm thuốc dạ dày từ trong ngăn bàn, cô hoang mang rối loạn rót nước.
Trì Kinh Hồng uống thuốc, ngồi một bên nhìn chằm chằm Lâm Kiều.
Lâm Kiều không né tránh, nhìn lại anh.
Cách một thước, Trì Kinh Hồng chậm rãi nói.
“Lâm Kiều, tôi không có tốt như cô tưởng tượng đâu, cảm xúc tôi đặt lên người cô thực ra là đến từ một người khác, người đó cũng là một bệnh nhân tim bẩm sinh như cô, cũng giống như cô, mẹ cô ấy vừa sinh ra cô ấy liền rời đi, tôi nói như vậy hẳn là cô rõ rồi chứ?”
Lâm Kiều khó chấp nhận cúi thấp đầu xuống.
“Trong lòng tôi, cô cũng như Lâm An, đều là cấp dưới của tôi. Nếu như cô còn muốn ở lại làm công việc này, tôi hi vọng cô có thể buông bỏ tình cảm cá nhân, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.”
Lâm An nhìn thấy em gái thần hồn phách lạc bước ra khỏi văn phòng của Trì tiên sinh liền kéo cô qua một bên.
“Lâm Kiều, đủ rồi, em còn muốn chấp mê bất ngộ tới khi nào.” Lâm An đè thấp giọng nói, tình yêu này thật sự là tự lừa dối mình, Lâm Kiều trước nay đều ngoan ngoãn không biết từ ra cái chấp niệm như vậy.
“Em biết! Anh!” Lâm Kiều ngẩng đầu lên. Đôi mắt ngấn lệ: “Em đều biết cả, anh! Em biết là sai, em đều biết, anh.”
“Nhưng mà, anh!” Lâm Kiều vỗ vỗ vị trí kia trong lòng: “Là nơi này không theo sự khống chế của em, nó luôn không tự chủ.”
Lâm An kéo Lâm Kiều vào lòng, lặng nghe tiếng khóc nức nở của cô.
- Hết chương 60-
—————