Tòa Thành Trên Không - Trang 2
Chương 48
Editor: QinggWei
Sáu ngày ở trên đảo nhỏ, Trì Hồng Nhạn rời đi với phiền muộn quanh quẩn trong lòng. Ông ngoại đã không còn, nhiều cha sứ cũng trở về Thụy Điển, những người hàng xóm cũ cũng chuyển đi nơi khác, hòn đảo nhỏ đã không còn sự yên tĩnh cùng chất phác như trước, khắp nơi đều có dấu ấn của nhân tạo. Nhưng, chỉ cần ở đó có Trì Kinh Hồng, những điều đó có quan trọng gì đâu?
Lúc trở về, Thượng Hải đã lên đèn, bọn họ trở lại căn nhà cũ ở ngoại ô, cô có chút ỉu xìu nhưng Trì Kinh Hồng thì ngược lại, anh cao hứng kéo cô lên trên lầu ba, nói muốn cô xem phòng của họ được bày trí ra sao.
Căn phòng đó được bày trí theo ý thích của Trì Hồng Nhạn, mang phong cách hoài cổ, nhưng chiếc giường đôi lớn vẫn khiến cô có chút chói mắt.
“Thích không?” Anh vòng tay qua eo cô.
Cô gật đầu.
“Thấy giường của chúng ta không?” Anh hỏi thật ái muội.
“Có phải kế tiếp anh sẽ nói, chúng ta thử xem chất lượng giường?” Trì Hồng Nhạn liếc mắt, căn phòng này có đủ thứ, ngay cả phòng thay quần áo cũng chất đầy quần áo, giày dép, túi xách chưa gỡ nhãn mác, tất cả đều theo kích cỡ của cô, rực rỡ muôn màu.
Cô thở dài một hơi.
“Em không thích những bộ quần áo này sao?” Trì Kinh Hồng ở bên người cô dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Vì sao muốn mua quần áo cho em?”
“Anh muốn mua rất nhiều thứ cho em, muốn mua khuyên tai, mua giày, tất cả mọi thứ xinh đẹp cho em. Anh muốn tự mình đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới để đổi lấy niềm vui của em.”
“Đồ ngốc.” Thật không ngờ Kinh Hồng của cô cũng sẽ làm ra loại chuyện này.
“Vậy em vui sao?”
“Vâng!” Mặt cô dụi dụi vào ngực anh như một con mèo để xua đuổi hơi ẩm ướt trên đôi mắt của cô.
Ăn tối xong, Trì Hồng Nhạn lau bát, Trì Kinh Hồng dọn bàn ăn, họ không nói gì, nhưng cảnh tượng ấm áp đến mức cô gần như suýt bật khóc.
“Kinh Hồng.” Sau khi dọn dẹp xong, Trì Hồng Nhạn nhỏ giọng hỏi: “Em pha trà cho anh nhé?
“Được!” Trì Kinh Hồng đáp: “Anh cũng vừa định uống trà!”
Trì Hồng Nhạn vui vẻ chạy đi lấy lá trà, cứ như vậy, Trì Kinh Hồng có thể ở đây thêm một lúc nữa.
Cô bật TV lên, chậm rãi pha trà, Trì Kinh Hồng đang đọc báo cáo tài chính và tin kinh tế, sau khi đọc xong, anh mới nhớ đến chuyện uống trà.
“Bằng không, để em pha lại, trà nguội từ lâu rồi.”
“Không cần đâu.” Trì Kinh Hồng uống hết cốc trà cô pha rồi đứng dậy.
“Kinh… Kinh Hồng, anh phải về sao?” Trì Hồng Nhạn mong chờ nhìn anh.
Trì Kinh Hồng “xùy” bật cười một tiếng: “Thảo nào trông em lại kỳ quái đến thế, ai nói anh sẽ trở về.”
Sau đó, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Em ở đây, đâu anh cũng không đi!”
Trì Hồng Nhạn trở nên mâu thuẫn một lúc, cô há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, để Trì Kinh Hồng trở lại bên cô ấy đi, nhưng cô thế nào cũng không thể thốt nên lời, cô rõ ràng không thích Trì Kinh Hồng trở lại bên cạnh cô ấy.
“Nói xem, em có muốn anh ở lại không? Hửm?” Trì Kinh Hồng hà hơi bên tai cô: “Hồng Nhạn! Ở đây, chỉ có duy nhất một căn nhà, vì giao thông không thuận tiện nên không có ai ở, nói không chừng sẽ có cái gì không sạch sẽ, trước kia, em không phải rất sợ ma đấy sao? Hử? Muốn anh ở lại cùng em không?”
“Vậy anh ở lại đi!” Trì Hồng Nhạn tỏ vẻ sợ hãi: “Kinh Hồng, anh cũng biết em sợ nhất là ma!”
“Vậy em muốn anh ở lại một đêm thôi ư? Còn về sau thì sao?” Trì Kinh Hồng liên tiếp dụ dỗ.
“Về sau cũng ở lại. Trì Kinh Hồng, em muốn anh về sau đều ở lại!” Cô không quan tâm, cô đã giao ước với Thượng đế rằng kiếp sau cô sẽ xuống địa ngục, thế nên đời này cô liền theo tâm tình của bản thân mà sống. Cô không muốn Trì Kinh Hồng vừa mới trở lại bên cô mà lại rời đi!
Trì Kinh Hồng rất hài lòng ôm cô, hiện tại anh muốn thử chiếc giường mới của họ xem nó có đạt tiêu chuẩn không, còn có độ đàn hồi thế nào. Tất cả các thông số của chiếc giường đều được đặt làm riêng theo yêu cầu của anh.
Trì Kinh Hồng vừa làm bữa sáng cảm thấy bực tức, ví dụ như, người phụ nữ còn nằm trên giường đêm qua đã thề rằng cô muốn đưa anh đi làm, nhưng thực tế, cô lại ôm chiếc giường đẩy hết mọi chuyện cho anh, cô trách anh làm cô mệt đến đứng dậy không nổi.
Được rồi! Trì Hồng Nhạn nói cũng có có chút đạo lý, chỉ sợ sau này đều như vậy mất, vừa phải đi làm lại còn phải giúp người phụ nữ yêu giường kia làm bữa sáng.
Lớp kính của quầy tủ phản chiếu nụ cười tươi cười thoải mái không tự chủ của anh, sung sướng kéo lên trên khóe miệng anh. Không biết bao lâu anh đã không cười tươi như vậy. Tay anh dừng trên chiếc ly nở nụ cười.
Trong mơ ngủ, Trì Hồng Nhạn nhìn thấy Trì Kinh Hồng đang thay quần áo trước mặt mình, trong ánh ban mai cô như trông thấy thân thể hoàn hảo của vị thần Apollo trong đền thờ Hy Lạp, cô khó khăn nuốt nước miếng.
Người nọ như có mắt đằng sau lưng: “Hồng Nhạn, nhìn đẹp không!”
“Sao anh lại thay quần áo ở đây?” Trì Hồng Nhạn che giấu nói.
“Anh đang vội!” Anh cúi người, vỗ đầu cô: “Em giúp anh cài nút áo đi.”
Trì Hồng Nhạn ngoan ngoãn vươn tay.
“Anh đi làm!” Anh hôn hôn cô: “Nhớ ăn sáng đấy!”
Trì Hồng Nhạn hai tay nắm chặt góc chăn, chôn đầu vào trong chăn, hạnh phúc sáng nay khiến cô run run không thôi.
Vài ngày tới, Trì Kinh Hồng mỗi ngày đều trở về sau khi tan ca, ngoại trừ việc anh không ở lại ăn tối vào ngày đầu tiên, còn lại anh đều trở về ăn tối cùng cô. Ăn bữa tối mà cô làm không ngon.
Bọn họ rất ăn ý không đề cập về nơi Lệ gia tráng lệ kia.
Đêm nay, sắc mặt Trì Kinh Hồng không được tốt lắm, anh gối đầu lên đùi cô, nhắm mắt lại, anh vừa mới thoát khỏi một đống công văn.
“Rất mệt à?” Trì Hồng Nhạn đặt tay lên huyệt thái dương của anh nhẹ nhàng xoa.
“Ừ!” Trì Kinh Hồng nhắm mắt lại: “Mấy lão già trong công ty cứ cãi nhau ầm ĩ.”
“Cãi nhau về chuyện gì?”
“Còn không phải do họ không thích anh thuê các nhân viên chuyên nghiệp từ nước ngoài về thay thế đi hoàng thân quốc thích của họ hay sao. Mối quan hệ gia đình cá nhân của người Trung Quốc thực sự vừa dài lại thối”, Trì Kinh Hồng phàn nàn.
“Kinh Hồng.” Cô chần chừ một lúc: “Việc bàn giao công việc của anh thế nào? Có thuận lợi không?”
“Đều thuận lợi, trước mắt, điều anh muốn là không để lộ bất kỳ dấu vết nào.” Trì Kinh Hồng ngồi dậy, nắm chặt tay cô: “Hồng Nhạn, cho anh một chút thời gian, anh phải làm mọi thứ thật êm xuôi rồi có thể rời đi, đó là anh nợ cô ấy, cũng là điều duy nhất anh có thể làm cho cô ấy.”
“Em hiểu mà, Kinh Hồng.” Trì Hồng Nhạn nhìn anh thật sâu: “Kinh Hồng, anh không cần sốt ruột, em nguyện ý đợi anh, bao lâu cũng nguyện ý.”
Cô đẩy đẩy người Trì Kinh Hồng: “Anh không cần đi làm sao?”
Mặc kệ cô, anh vươn một chân đè cô xuống, tay phủ lên ngực cô.
“Kinh Hồng, anh sắp muộn làm rồi đó!” Cô nắm lấy chân anh, nhưng chúng quá nặng và cô đẩy nổi anh ra.
“Hôm nay là chủ nhật, anh không cần phải đi làm.” Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
“Anh chẳng phải chưa bao giờ có chủ nhật sao?” Trì Hồng Nhạn nhớ Trì Kinh Hồng dường như chủ nhật nào cũng đều ở công ty làm việc.
“Anh cũng có phải người máy đâu.” Anh đè cô xuống dưới thân: “Bây giờ anh muốn có chủ nhật rảnh rỗi như những người đàn ông khác. Mấy ngày nay ngốc ở nhà em không chán sao? Buổi chiều anh đưa em đi dạo! Nói cho anh biết em muốn đi đâu nào!”
Trì Hồng Nhạn vuốt nhẹ tóc Trì Kinh Hồng, cô tựa đầu vào vai anh. Cô biết mình làm sai, giống như căn phòng này, giống như chiếc giường đôi này, giống như thời khắc ngọt ngào nhấn chìm tất cả mọi người trong giây phút này, những thứ đó đều được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
“Không nghĩ ra muốn đi đâu sao?”
“Chúng ta đi mua sắm đi!”
Cô muốn đưa Trì Kinh Hồng đến cửa hàng, muốn chọn quần áo, mặc thử từng cái cho anh, giống như điều mà cô đã khao khát từ lâu.
Vào chủ nhật, trung tâm mua sắm người đến người đi tấp nập, dạo phố cùng với Trì Kinh Hồng là một việc khó khăn. Ban đầu, cô còn đắc chí trước sự ái mộ mà những người phụ nữ dành cho Trì Kinh Hồng, cô giống như một người mẹ chứng kiến con của mình lớn lên, trở thành người được mọi người chú ý, đây là Kinh Hồng của cô.
Trì Kinh Hồng hôm nay rất ưa nhìn, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, quần tây trắng và mái tóc hơi rối khiến anh trở nên kiêu ngạo, phóng túng và nổi bật giữa đám đông.
Dần dần, Trì Hồng Nhạn trở nên ghen tị, đặc biệt là khi những cô gái trẻ và đẹp hơn cô đang liếc mắt đưa tình với Trì Kinh Hồng, tư vị trong lòng bắt đầu thay đổi, cô nhìn vào khuôn mặt thản nhiên và tự đắc của Trì Kinh Hồng. Cô không khỏi tức giận, liền đeo chiếc túi vải nhàu nhĩ nhập khẩu từ Đức lên vai anh, rồi lấy một mắt kính bình thường mà người mọt sách hay đeo, nhưng cặp kính được mang trên người anh liền có phong thái khác hẳn.
“Em đừng lo!” Trì Kinh Hồng ôm eo cô: “Trong mắt anh, không ai trong số đó đẹp bằng em đâu.”
Thật ngây thơ! Trì Hồng Nhạn hung hăng tự đánh bản thân mình một cái. Cô dựa vào vai Trì Kinh Hồng, cười khẩy: “Ý của anh là, em là tình nhân trong mắt Tây Thi hả.”
Lập tức, hai chữ tình nhân đó khiến trái tim cô kích động, cuối cùng, cô cười khổ, Trì Hồng Nhạn mày trở thành người nhạy cảm từ khi nào vậy?
Sự thật chứng minh, Thượng đế là một người có sở thích xấu xa, thích nhìn trộm lòng người, thích đem bản chất hèn nhát của con người chứng tỏ ra ngoài.
Cho nên, khi họ ăn tối trong nhà hàng, Trì Hồng Nhạn bước ra từ toilet nhìn thấy Trì Kinh Hồng đang trò chuyện với một người mang giày da mặc vest, cô vô thức tránh sang một bên.
Sau khi người đó rời đi, cô vô lực xuất hiện từ trong bóng tối, sau đó chạm được ánh mắt buồn bã của Trì Kinh Hồng, như muốn nói, anh biết, anh biết cô sẽ làm vậy.
Không làm như vậy thì còn có thể thế nào?
Trên đường về hai người đều im lặng, đằng sau xe có những túi đồ lớn nhỏ từ trung tâm mua sắm, cả buổi chiều cô cứ như cô vợ lải nhải chọn đồ cho chồng, cái này quá sặc sỡ, cái này mặc không ổn, cái này rất tốt, cái này mặc rất đẹp. Mà Trì Kinh Hồng, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô để cô tùy ý bài bố tất cả.
- Hết chương 48-
Sáu ngày ở trên đảo nhỏ, Trì Hồng Nhạn rời đi với phiền muộn quanh quẩn trong lòng. Ông ngoại đã không còn, nhiều cha sứ cũng trở về Thụy Điển, những người hàng xóm cũ cũng chuyển đi nơi khác, hòn đảo nhỏ đã không còn sự yên tĩnh cùng chất phác như trước, khắp nơi đều có dấu ấn của nhân tạo. Nhưng, chỉ cần ở đó có Trì Kinh Hồng, những điều đó có quan trọng gì đâu?
Lúc trở về, Thượng Hải đã lên đèn, bọn họ trở lại căn nhà cũ ở ngoại ô, cô có chút ỉu xìu nhưng Trì Kinh Hồng thì ngược lại, anh cao hứng kéo cô lên trên lầu ba, nói muốn cô xem phòng của họ được bày trí ra sao.
Căn phòng đó được bày trí theo ý thích của Trì Hồng Nhạn, mang phong cách hoài cổ, nhưng chiếc giường đôi lớn vẫn khiến cô có chút chói mắt.
“Thích không?” Anh vòng tay qua eo cô.
Cô gật đầu.
“Thấy giường của chúng ta không?” Anh hỏi thật ái muội.
“Có phải kế tiếp anh sẽ nói, chúng ta thử xem chất lượng giường?” Trì Hồng Nhạn liếc mắt, căn phòng này có đủ thứ, ngay cả phòng thay quần áo cũng chất đầy quần áo, giày dép, túi xách chưa gỡ nhãn mác, tất cả đều theo kích cỡ của cô, rực rỡ muôn màu.
Cô thở dài một hơi.
“Em không thích những bộ quần áo này sao?” Trì Kinh Hồng ở bên người cô dè dặt cẩn trọng hỏi.
“Vì sao muốn mua quần áo cho em?”
“Anh muốn mua rất nhiều thứ cho em, muốn mua khuyên tai, mua giày, tất cả mọi thứ xinh đẹp cho em. Anh muốn tự mình đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới để đổi lấy niềm vui của em.”
“Đồ ngốc.” Thật không ngờ Kinh Hồng của cô cũng sẽ làm ra loại chuyện này.
“Vậy em vui sao?”
“Vâng!” Mặt cô dụi dụi vào ngực anh như một con mèo để xua đuổi hơi ẩm ướt trên đôi mắt của cô.
Ăn tối xong, Trì Hồng Nhạn lau bát, Trì Kinh Hồng dọn bàn ăn, họ không nói gì, nhưng cảnh tượng ấm áp đến mức cô gần như suýt bật khóc.
“Kinh Hồng.” Sau khi dọn dẹp xong, Trì Hồng Nhạn nhỏ giọng hỏi: “Em pha trà cho anh nhé?
“Được!” Trì Kinh Hồng đáp: “Anh cũng vừa định uống trà!”
Trì Hồng Nhạn vui vẻ chạy đi lấy lá trà, cứ như vậy, Trì Kinh Hồng có thể ở đây thêm một lúc nữa.
Cô bật TV lên, chậm rãi pha trà, Trì Kinh Hồng đang đọc báo cáo tài chính và tin kinh tế, sau khi đọc xong, anh mới nhớ đến chuyện uống trà.
“Bằng không, để em pha lại, trà nguội từ lâu rồi.”
“Không cần đâu.” Trì Kinh Hồng uống hết cốc trà cô pha rồi đứng dậy.
“Kinh… Kinh Hồng, anh phải về sao?” Trì Hồng Nhạn mong chờ nhìn anh.
Trì Kinh Hồng “xùy” bật cười một tiếng: “Thảo nào trông em lại kỳ quái đến thế, ai nói anh sẽ trở về.”
Sau đó, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Em ở đây, đâu anh cũng không đi!”
Trì Hồng Nhạn trở nên mâu thuẫn một lúc, cô há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, để Trì Kinh Hồng trở lại bên cô ấy đi, nhưng cô thế nào cũng không thể thốt nên lời, cô rõ ràng không thích Trì Kinh Hồng trở lại bên cạnh cô ấy.
“Nói xem, em có muốn anh ở lại không? Hửm?” Trì Kinh Hồng hà hơi bên tai cô: “Hồng Nhạn! Ở đây, chỉ có duy nhất một căn nhà, vì giao thông không thuận tiện nên không có ai ở, nói không chừng sẽ có cái gì không sạch sẽ, trước kia, em không phải rất sợ ma đấy sao? Hử? Muốn anh ở lại cùng em không?”
“Vậy anh ở lại đi!” Trì Hồng Nhạn tỏ vẻ sợ hãi: “Kinh Hồng, anh cũng biết em sợ nhất là ma!”
“Vậy em muốn anh ở lại một đêm thôi ư? Còn về sau thì sao?” Trì Kinh Hồng liên tiếp dụ dỗ.
“Về sau cũng ở lại. Trì Kinh Hồng, em muốn anh về sau đều ở lại!” Cô không quan tâm, cô đã giao ước với Thượng đế rằng kiếp sau cô sẽ xuống địa ngục, thế nên đời này cô liền theo tâm tình của bản thân mà sống. Cô không muốn Trì Kinh Hồng vừa mới trở lại bên cô mà lại rời đi!
Trì Kinh Hồng rất hài lòng ôm cô, hiện tại anh muốn thử chiếc giường mới của họ xem nó có đạt tiêu chuẩn không, còn có độ đàn hồi thế nào. Tất cả các thông số của chiếc giường đều được đặt làm riêng theo yêu cầu của anh.
Trì Kinh Hồng vừa làm bữa sáng cảm thấy bực tức, ví dụ như, người phụ nữ còn nằm trên giường đêm qua đã thề rằng cô muốn đưa anh đi làm, nhưng thực tế, cô lại ôm chiếc giường đẩy hết mọi chuyện cho anh, cô trách anh làm cô mệt đến đứng dậy không nổi.
Được rồi! Trì Hồng Nhạn nói cũng có có chút đạo lý, chỉ sợ sau này đều như vậy mất, vừa phải đi làm lại còn phải giúp người phụ nữ yêu giường kia làm bữa sáng.
Lớp kính của quầy tủ phản chiếu nụ cười tươi cười thoải mái không tự chủ của anh, sung sướng kéo lên trên khóe miệng anh. Không biết bao lâu anh đã không cười tươi như vậy. Tay anh dừng trên chiếc ly nở nụ cười.
Trong mơ ngủ, Trì Hồng Nhạn nhìn thấy Trì Kinh Hồng đang thay quần áo trước mặt mình, trong ánh ban mai cô như trông thấy thân thể hoàn hảo của vị thần Apollo trong đền thờ Hy Lạp, cô khó khăn nuốt nước miếng.
Người nọ như có mắt đằng sau lưng: “Hồng Nhạn, nhìn đẹp không!”
“Sao anh lại thay quần áo ở đây?” Trì Hồng Nhạn che giấu nói.
“Anh đang vội!” Anh cúi người, vỗ đầu cô: “Em giúp anh cài nút áo đi.”
Trì Hồng Nhạn ngoan ngoãn vươn tay.
“Anh đi làm!” Anh hôn hôn cô: “Nhớ ăn sáng đấy!”
Trì Hồng Nhạn hai tay nắm chặt góc chăn, chôn đầu vào trong chăn, hạnh phúc sáng nay khiến cô run run không thôi.
Vài ngày tới, Trì Kinh Hồng mỗi ngày đều trở về sau khi tan ca, ngoại trừ việc anh không ở lại ăn tối vào ngày đầu tiên, còn lại anh đều trở về ăn tối cùng cô. Ăn bữa tối mà cô làm không ngon.
Bọn họ rất ăn ý không đề cập về nơi Lệ gia tráng lệ kia.
Đêm nay, sắc mặt Trì Kinh Hồng không được tốt lắm, anh gối đầu lên đùi cô, nhắm mắt lại, anh vừa mới thoát khỏi một đống công văn.
“Rất mệt à?” Trì Hồng Nhạn đặt tay lên huyệt thái dương của anh nhẹ nhàng xoa.
“Ừ!” Trì Kinh Hồng nhắm mắt lại: “Mấy lão già trong công ty cứ cãi nhau ầm ĩ.”
“Cãi nhau về chuyện gì?”
“Còn không phải do họ không thích anh thuê các nhân viên chuyên nghiệp từ nước ngoài về thay thế đi hoàng thân quốc thích của họ hay sao. Mối quan hệ gia đình cá nhân của người Trung Quốc thực sự vừa dài lại thối”, Trì Kinh Hồng phàn nàn.
“Kinh Hồng.” Cô chần chừ một lúc: “Việc bàn giao công việc của anh thế nào? Có thuận lợi không?”
“Đều thuận lợi, trước mắt, điều anh muốn là không để lộ bất kỳ dấu vết nào.” Trì Kinh Hồng ngồi dậy, nắm chặt tay cô: “Hồng Nhạn, cho anh một chút thời gian, anh phải làm mọi thứ thật êm xuôi rồi có thể rời đi, đó là anh nợ cô ấy, cũng là điều duy nhất anh có thể làm cho cô ấy.”
“Em hiểu mà, Kinh Hồng.” Trì Hồng Nhạn nhìn anh thật sâu: “Kinh Hồng, anh không cần sốt ruột, em nguyện ý đợi anh, bao lâu cũng nguyện ý.”
Cô đẩy đẩy người Trì Kinh Hồng: “Anh không cần đi làm sao?”
Mặc kệ cô, anh vươn một chân đè cô xuống, tay phủ lên ngực cô.
“Kinh Hồng, anh sắp muộn làm rồi đó!” Cô nắm lấy chân anh, nhưng chúng quá nặng và cô đẩy nổi anh ra.
“Hôm nay là chủ nhật, anh không cần phải đi làm.” Anh đưa tay ôm cô vào lòng.
“Anh chẳng phải chưa bao giờ có chủ nhật sao?” Trì Hồng Nhạn nhớ Trì Kinh Hồng dường như chủ nhật nào cũng đều ở công ty làm việc.
“Anh cũng có phải người máy đâu.” Anh đè cô xuống dưới thân: “Bây giờ anh muốn có chủ nhật rảnh rỗi như những người đàn ông khác. Mấy ngày nay ngốc ở nhà em không chán sao? Buổi chiều anh đưa em đi dạo! Nói cho anh biết em muốn đi đâu nào!”
Trì Hồng Nhạn vuốt nhẹ tóc Trì Kinh Hồng, cô tựa đầu vào vai anh. Cô biết mình làm sai, giống như căn phòng này, giống như chiếc giường đôi này, giống như thời khắc ngọt ngào nhấn chìm tất cả mọi người trong giây phút này, những thứ đó đều được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
“Không nghĩ ra muốn đi đâu sao?”
“Chúng ta đi mua sắm đi!”
Cô muốn đưa Trì Kinh Hồng đến cửa hàng, muốn chọn quần áo, mặc thử từng cái cho anh, giống như điều mà cô đã khao khát từ lâu.
Vào chủ nhật, trung tâm mua sắm người đến người đi tấp nập, dạo phố cùng với Trì Kinh Hồng là một việc khó khăn. Ban đầu, cô còn đắc chí trước sự ái mộ mà những người phụ nữ dành cho Trì Kinh Hồng, cô giống như một người mẹ chứng kiến con của mình lớn lên, trở thành người được mọi người chú ý, đây là Kinh Hồng của cô.
Trì Kinh Hồng hôm nay rất ưa nhìn, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, quần tây trắng và mái tóc hơi rối khiến anh trở nên kiêu ngạo, phóng túng và nổi bật giữa đám đông.
Dần dần, Trì Hồng Nhạn trở nên ghen tị, đặc biệt là khi những cô gái trẻ và đẹp hơn cô đang liếc mắt đưa tình với Trì Kinh Hồng, tư vị trong lòng bắt đầu thay đổi, cô nhìn vào khuôn mặt thản nhiên và tự đắc của Trì Kinh Hồng. Cô không khỏi tức giận, liền đeo chiếc túi vải nhàu nhĩ nhập khẩu từ Đức lên vai anh, rồi lấy một mắt kính bình thường mà người mọt sách hay đeo, nhưng cặp kính được mang trên người anh liền có phong thái khác hẳn.
“Em đừng lo!” Trì Kinh Hồng ôm eo cô: “Trong mắt anh, không ai trong số đó đẹp bằng em đâu.”
Thật ngây thơ! Trì Hồng Nhạn hung hăng tự đánh bản thân mình một cái. Cô dựa vào vai Trì Kinh Hồng, cười khẩy: “Ý của anh là, em là tình nhân trong mắt Tây Thi hả.”
Lập tức, hai chữ tình nhân đó khiến trái tim cô kích động, cuối cùng, cô cười khổ, Trì Hồng Nhạn mày trở thành người nhạy cảm từ khi nào vậy?
Sự thật chứng minh, Thượng đế là một người có sở thích xấu xa, thích nhìn trộm lòng người, thích đem bản chất hèn nhát của con người chứng tỏ ra ngoài.
Cho nên, khi họ ăn tối trong nhà hàng, Trì Hồng Nhạn bước ra từ toilet nhìn thấy Trì Kinh Hồng đang trò chuyện với một người mang giày da mặc vest, cô vô thức tránh sang một bên.
Sau khi người đó rời đi, cô vô lực xuất hiện từ trong bóng tối, sau đó chạm được ánh mắt buồn bã của Trì Kinh Hồng, như muốn nói, anh biết, anh biết cô sẽ làm vậy.
Không làm như vậy thì còn có thể thế nào?
Trên đường về hai người đều im lặng, đằng sau xe có những túi đồ lớn nhỏ từ trung tâm mua sắm, cả buổi chiều cô cứ như cô vợ lải nhải chọn đồ cho chồng, cái này quá sặc sỡ, cái này mặc không ổn, cái này rất tốt, cái này mặc rất đẹp. Mà Trì Kinh Hồng, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô để cô tùy ý bài bố tất cả.
- Hết chương 48-