Tòa Thành Trên Không - Trang 2
Chương 44
Editor: QinggWei
Trên ghế, Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn chen chúc nhau dưới tấm chăn, nhìn ánh sáng bầu trời dần hé sau những đóa mộc lan, sáng dần lên từng chút một.
Tay cô dừng ở đuôi lông mày của Trì Kinh Hồng, ngón tay cái cô vuốt lông mày của anh.
“Khi nào thì anh ta trở về?” Hồi lâu, Trì Kinh Hồng thấp giọng hỏi.
“Một tháng sau!” Trì Hồng Nhạn tay dừng một chút.
“Một tháng là đủ rồi!”
“Anh có ý gì!”
“Một tháng này!” Trì Kinh Hồng đặt tay kia của Trì Hồng Nhạn ở giữa môi mình: “Một tháng này, anh sẽ tìm một người thích hợp để bàn giao công việc của mình.”
“Sẽ tìm được người như vậy ư?”
“Đương nhiên, chỉ cần mức lương hàng năm em đưa ra đủ cao, em có thể thuê bất kỳ nhân tài chuyên nghiệp nào. Mấy năm gần đây, đất nước của chúng ta đã bắt đầu đi theo hệ thống CEO của nước ngoài. Khách sạn của chúng ta cũng đã thực hiện nó từ năm trước. Cho nên, hiện tại anh chỉ cần bàn giao lại công việc của mình cho họ và tiến hành các thủ tục pháp lý là có thể rời đi rồi.”
“Kinh Hồng… anh sẽ biến thành hai bàn tay trắng sau khi ở bên em.” Trình Hồng Nhạn u sầu nói.
“Em nói sai rồi, mất đi em anh mới như là hai bàn tay trắng.”
“Kinh Hồng, anh nói… anh nói…” Kinh Hồng anh nói chúng ta sẽ thành công ở bên nhau sao? Cuối cùng thì chúng ta sẽ ở bên nhau chứ? Cô ấy sẽ buông anh sao? Còn có cuối cùng chúng ta có thể chân chính mà an tâm ư? Còn có, còn có, rất nhiều rất nhiều…
Trì Hồng Nhạn không hỏi thêm câu nào nữa, cô chỉ tìm vị trí thoải mái dựa vào trong lòng Trì Kinh Hồng.
“Đừng để ý! Anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện! Em chỉ cần ở bên cạnh anh đừng nghĩ ngợi gì cả. Cứ vậy ở bên cạnh anh là đủ rồi. Nhớ kỹ! Nhé?”
“Đã biết.”
“Trong tháng này, em hãy sống ở đây đi.”
“Vâng.”
“Đợi chúng ta cùng đi mua chút đồ dùng hàng ngày.”
“Vâng.”
“Ở trên lầu có rất nhiều sách anh bình thường đã mua, em có thể đi nhìn xem, có mấy quyển em chắc hẳn sẽ thích, còn có một số quyển đã hết xuất bản, khi đó, anh ở Ireland đã mua không ít chúng. Có một lần… Hồng Nhạn…”
Trì Kinh Hồng vừa cúi đầu phát hiện người trong lòng mình đã ngủ từ lúc nào rồi, anh vén phần tóc che mặt cô ra sau tai và khẽ mỉm cười, tối qua… Anh hẳn đã làm cô mệt chết rồi!
Anh đứng lên, cẩn thận ôm cô vào lòng, người trong lòng thở ra tiếng thở nhẹ, trong hai mươi tám năm kể từ khi anh đến với thế giới này, đây là lần đầu tiên Trì Kinh Hồng chân thật chạm vào tư vị của hạnh phúc như vậy… loại tư vị hạnh phúc đó toàn bộ đều đến từ người phụ nữ gầy guộc trong tay này.
Anh sẽ không lại oán hận vận mệnh nữa, sẽ không oán trách nó đã khiến anh cô đơn từ khi còn nhỏ, sẽ không oán trách những người đã từng cười nhạo, những người đã vứt bỏ anh.
Chỉ cần cô ở bên anh là tốt rồi!
Trì Hồng Nhạn bị âm thanh lách ca lách cách đánh thức, tỉnh lại thì phát hiện trời đã chạng vạng, hình như cô đã ngủ rất lâu, mà Trì Kình Hồng hiện tại không có ở trong phòng.
Rửa mặt chải tóc xong, dọc theo âm thanh kia, cô đi tới lầu ba. Trong căn phòng lớn nhất trên lầu ba, Trì Hồng Nhạn nhìn thấy vài công nhân đang sửa sang, trang trí căn phòng, Trì Kinh Hồng đứng một bên.
“Kinh Hồng, họ đang làm gì vậy?”
Trì Kinh Hồng đi tới nắm tay cô: “Tỉnh rồi sao, đói bụng chưa?”
Gật gật đầu, hình như cô hơi đói rồi.
Anh kéo cô đi xuống lầu, nói: “Anh muốn sửa sang lại căn phòng trên lầu, anh cũng định đặt giường, tủ quần áo và một vài thứ khác cho nhà của chúng ta.”
“Vì sao?” Trì Hồng Nhạn ngừng lại.
“Vì sao ư?” Trì Kinh Hồng nở nụ cười xấu xa, sau đó đưa miệng ghé vào tai cô, giọng đầy ái muội nói: “Giường phòng của em quá nhỏ và hơi cũ, anh sợ nó không thể chịu nổi….”
Trì Hồng Nhạn mặt đỏ bừng.
“Một hai đêm nó còn miễn cưỡng chịu được, nhưng nếu cứ tiếp tục anh sợ sớm muộn gì nó cũng hỏng mất thôi, còn có…”
Trì Hồng Nhạn nhanh chóng chạy đến che miệng anh lại: “Đừng nói vấn đề này nữa.”
Không ngờ Trì Kinh Hồng lè lưỡi liếm tay cô.
Trì Hồng Nhạn lập tức lấy tay ra khỏi miệng anh, Trì Kinh Hồng còn biến thành lưu manh à!
“Còn có….” Cô vừa bỏ tay, Trì Kinh Hồng liền lên tiếng.
Cô kiễng chân lên dùng môi chặn miệng anh lại, liếm ngón tay thì kỳ quái, nhưng liếm miệng thì không, không những thế cô còn rất thích.
“Kinh Hồng, không nói nữa, được không?” Hơi thở như hương hoa lan thổi vào tai anh. Cô nắm bàn tay anh đang trên quần áo của cô, tùy ý đặt lên ngực mình.
Tốt, tốt lắm, không có gì không tốt, giờ phút này nếu cô muốn mạng anh anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý, nếu hiện tại không phải vẫn còn có nhân viên trên lầu, anh thật sự muốn ôm cô về phòng, mặc kệ giường kia có chịu nổi hay không.
Sau khi tiễn nhân viên trang trí xong, hai người ngồi xuống bàn ăn, nhìn sắc trời dần dần tối sầm lại, nửa ngày sau, Trì Hồng Nhạn cúi đầu hỏi: “Kinh Hồng, anh không cần trở về sao?”
“Ăn cơm đi!” Trì Kinh Hồng gắp những món cô yêu thích vào bát của cô: “Nếu tối qua em không xuất hiện, anh nghĩ bây giờ anh nhất định đang ở Đức, nên mọi người đều nghĩ bây giờ anh đang đi công tác, hơn nữa thời gian cho chuyến công tác này là một tuần.”
“Ồ!” Trì Hồng Nhạn cúi đầu, vội vàng ăn cơm che đi ý cười đang sắp lan tỏa kia, một tuần, nói cách khác một tuần kia cô và Trì Kinh Hồng có thể ở bên nhau.
“Nghĩ xem, em muốn đi đâu? Mặc kệ chuyện gì, một tuần này anh đều đi với em.”
“Không bằng, chúng ta về đảo Cổ Lãng Tự một chuyến đi?” Không biết ở đó có còn như xưa không, hòn đảo nhỏ ấy đã từng là nơi lưu giữ tất cả những khoảnh khắc tình yêu nảy mầm của cô.
Trì Kinh Hồng vỗ vỗ mũi Trì Hồng Nhạn: “Anh cũng nhớ nơi đó rồi.”
Trang cuối cùng trong cuốn nhật ký Trì Kinh Hồng viết: Khi tôi nhìn thấy người nằm bên cạnh tôi không phải là Trì Hồng Nhạn, tôi cuối cùng đã chịu thỏa hiệp với vận mệnh của mình, được thôi, Trì Hồng Nhạn, anh sẽ buông tay, ánh sáng sớm mai hắt lên gương phản chiếu khuôn mặt tôi đang cười, giống như một người đã chết.
Cô không bỏ được, không buông được khi Trì Kinh Hồng biến thành người như vậy, người rõ ràng là đang cười nhưng lại có vẻ như không cười.
Đứng trên tầng hai của phà, Trì Hồng Nhạn nhắm mắt hít sâu một hơi dài, làn gió biển mang dư vị mặn mặn đã lâu không được cảm nhận, cùng tiếng còi phà cập bến quen thuộc.
Hạ Môn là nơi có khí hậu đặc trưng của vùng biển, nơi đây ấm hơn rất nhiều so với Thượng Hải, thời điểm mùa xuân buông xuống thành phố Thượng Hải vẫn còn phảng phất đắm chìm trong mùa đông.
Hôm nay cô mặc váy, trên ngực thắt mảnh vải bạt màu đỏ, khi chuẩn bị xuống phà đến bến tàu, Trì Kinh Hồng bất ngờ bế cô lên khiến những người xung quanh liên tục nhìn cô, giống như vừa đến đây cô liền biến thành một cô ngốc, cô cứ vậy một bên vòng chặt tay khoác vào cổ Trì Kinh Hồng, một bên luôn nói với những người khác, vì tôi đang mặc váy khá bất tiện nên anh ấy mới bế tôi.
Ấn tượng đầu tiên của Trì Hồng Nhạn về nơi này là dường như đâu đâu cũng thấy bóng người, khắp nơi đều có người của các hãng du lịch cầm lá cờ nhỏ, xuất hiện nhiều cửa hàng hơn, nhiều biển quảng cáo hơn, quảng cáo điện tín chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được.
Thật may, ngôi nhà trước đây của họ vẫn như cũ khi cô rời đi, những dây leo xanh mướt bò khắp tường, mái nhà hình tròn màu đỏ và những khung cửa sổ bằng gỗ toát lên mùi cổ kính.
“Thật tốt, nó vẫn là bộ dáng trước khi em rời đi.” Trì Hồng Nhạn cao hứng nói.
Đương nhiên, nó vẫn sẽ giống như trước lúc cô rời đi, Trì Kinh Hồng hé miệng, anh mỗi năm đều cho người đến bảo dưỡng, còn có người của công ty dọn nhà cũng thường xuyên đến dọn dẹp đúng giờ.
Ngoại trừ những thứ trong phòng của cô bị chuyển ra ngoài kia, mọi thứ vẫn y như cũ, cứ như ngày hôm qua cô còn ở đây ăn cơm đi ngủ, chơi đùa bát nháo.
Trì Hồng Nhạn làm sao có thể không đoán được tất cả đều là vì Trì Kinh Hồng, cô đứng trong căn phòng trống trải của mình, đối mặt với cửa sổ dựa vào biển, như mơ hồ nhìn thấy bản thân đang lôi kéo Trì Kinh Hồng, nói với anh rằng gió biển có thể mang đi phiền muộn, khẽ cười, cô trước kia giống như luôn luôn nói vài điều ngớ ngẩn và mơ vài giấc mơ như thế, có một lần, cô đã từng mơ rằng Peter Pan đến gõ cửa sổ của cô và sau đó đưa cô đến một thế giới, thế giới mà ở đó cô không cần phải luôn ảo mộng rằng cô sẽ không phải lớn lên.
“Cười gì vậy?” Trì Kinh Hồng không biết xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ, anh ôm lấy cô.
“Kinh Hồng, cảm ơn anh.”
Cô quay đầu lại, hôn anh.
Trì Kinh Hông ôm cô trở về căn phòng anh từng ở, đưa tay muốn cởi quần áo của cô.
“Chúng ta còn chưa tắm đâu?” Vẻ mặt gấp gáp của Trì Kinh Hồng khiến cô không khỏi bật cười, trước đây Trì Kinh Hồng là một cậu bé kỳ cục, khiến cô rất nhiều lần khó chịu, hiện tại cô nhất định phải đòi lại từng cái một: “Em ở trong này tắm, anh qua phòng ông tắm đi, tắm xong chúng ta sẽ làm.”
“Làm xong rồi tắm, nếu không chúng ta tắm cùng nhau đi.” Gân xanh trên mặt Trì Kinh Hồng lộ ra.
“Không được, ở đây không có bồn tắm lớn nên sẽ không xảy ra chuyện anh hi vọng đâu.” Trì Hồng Nhạn tâm tình tốt lắc đầu: “Kinh Hồng, em tắm rửa thơm tho trên giường chờ anh được không? Hửm?”
Nhìn Trì Kinh Hồng chật vật chạy ra khỏi phòng, Trì Hồng Nhạn không ngừng cười khúc khích, cậu bé xấu xa, không phải lúc trước rất ngầu sao? Trước kia không phải còn cười nhạo bản thân hai mươi tuổi nhất định còn chưa phát dục sao?
Lúc này, điện thoại trong áo khoác của Trì Kinh Hồng vang lên, không ngừng vang lên, Trì Hồng Nhạn cảm thấy tim mình bắt đầu kích động, vào lúc này tối qua, điện thoại của Trì Kinh Hồng cũng vang lên như vậy, sau đó anh cầm điện thoại đi ra ngoài, cô lấy điện thoại của anh ra, quả nhiên, là cô ấy gọi tới.
Điện thoại vẫn đổ chuông, cô dè dặt cất lại rồi bước vào phòng tắm.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại, không biết thế nào Trì Hồng Nhạn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô chậm rãi tắm, cô muốn đem bản thân tắm rửa thơm ngào.
Có tiếng bước chân bước vào, sau đó, giống như đêm qua, anh đi ra ngoài bấm máy.
Trì Hồng Nhạn đờ đẫn vặn mở lại đài sen, mặc cho nước trong đài sen như cơn mưa to rơi xuống. Hiện tại, cô có chút sợ hãi, sợ đến mức muốn bật cười.
Thì ra đây là tâm trạng của việc làm nhân tình, thật giống như một con chuột vừa trốn ở nơi bí mật vừa sợ ánh sáng gần đó.
Có thể cùng Trì Kinh Hồng đi đến bước này quả thật không dễ dàng, chỉ có cô là người duy nhất hiểu được mình đã phải trải qua bao nhiêu giày vò, dù cho bản thân không thực sự hiểu về cách đối nhân xử thế, đôi khi, cô cũng không quá quan tâm đến điều đó, nhưng hết thảy đều đã nằm trong khuôn khổ hợp lý. Có lẽ do từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của ông với văn học truyền thống Trung Quốc, cô lúc nhỏ đã luôn ngưỡng mộ thứ tình yêu đầu bạc tóc mai đó. Tuy nhiên, Trì Kinh Hồng của hiện tại đã là chồng người phụ nữ khác!
- Hết chương 44-
Trên ghế, Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn chen chúc nhau dưới tấm chăn, nhìn ánh sáng bầu trời dần hé sau những đóa mộc lan, sáng dần lên từng chút một.
Tay cô dừng ở đuôi lông mày của Trì Kinh Hồng, ngón tay cái cô vuốt lông mày của anh.
“Khi nào thì anh ta trở về?” Hồi lâu, Trì Kinh Hồng thấp giọng hỏi.
“Một tháng sau!” Trì Hồng Nhạn tay dừng một chút.
“Một tháng là đủ rồi!”
“Anh có ý gì!”
“Một tháng này!” Trì Kinh Hồng đặt tay kia của Trì Hồng Nhạn ở giữa môi mình: “Một tháng này, anh sẽ tìm một người thích hợp để bàn giao công việc của mình.”
“Sẽ tìm được người như vậy ư?”
“Đương nhiên, chỉ cần mức lương hàng năm em đưa ra đủ cao, em có thể thuê bất kỳ nhân tài chuyên nghiệp nào. Mấy năm gần đây, đất nước của chúng ta đã bắt đầu đi theo hệ thống CEO của nước ngoài. Khách sạn của chúng ta cũng đã thực hiện nó từ năm trước. Cho nên, hiện tại anh chỉ cần bàn giao lại công việc của mình cho họ và tiến hành các thủ tục pháp lý là có thể rời đi rồi.”
“Kinh Hồng… anh sẽ biến thành hai bàn tay trắng sau khi ở bên em.” Trình Hồng Nhạn u sầu nói.
“Em nói sai rồi, mất đi em anh mới như là hai bàn tay trắng.”
“Kinh Hồng, anh nói… anh nói…” Kinh Hồng anh nói chúng ta sẽ thành công ở bên nhau sao? Cuối cùng thì chúng ta sẽ ở bên nhau chứ? Cô ấy sẽ buông anh sao? Còn có cuối cùng chúng ta có thể chân chính mà an tâm ư? Còn có, còn có, rất nhiều rất nhiều…
Trì Hồng Nhạn không hỏi thêm câu nào nữa, cô chỉ tìm vị trí thoải mái dựa vào trong lòng Trì Kinh Hồng.
“Đừng để ý! Anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện! Em chỉ cần ở bên cạnh anh đừng nghĩ ngợi gì cả. Cứ vậy ở bên cạnh anh là đủ rồi. Nhớ kỹ! Nhé?”
“Đã biết.”
“Trong tháng này, em hãy sống ở đây đi.”
“Vâng.”
“Đợi chúng ta cùng đi mua chút đồ dùng hàng ngày.”
“Vâng.”
“Ở trên lầu có rất nhiều sách anh bình thường đã mua, em có thể đi nhìn xem, có mấy quyển em chắc hẳn sẽ thích, còn có một số quyển đã hết xuất bản, khi đó, anh ở Ireland đã mua không ít chúng. Có một lần… Hồng Nhạn…”
Trì Kinh Hồng vừa cúi đầu phát hiện người trong lòng mình đã ngủ từ lúc nào rồi, anh vén phần tóc che mặt cô ra sau tai và khẽ mỉm cười, tối qua… Anh hẳn đã làm cô mệt chết rồi!
Anh đứng lên, cẩn thận ôm cô vào lòng, người trong lòng thở ra tiếng thở nhẹ, trong hai mươi tám năm kể từ khi anh đến với thế giới này, đây là lần đầu tiên Trì Kinh Hồng chân thật chạm vào tư vị của hạnh phúc như vậy… loại tư vị hạnh phúc đó toàn bộ đều đến từ người phụ nữ gầy guộc trong tay này.
Anh sẽ không lại oán hận vận mệnh nữa, sẽ không oán trách nó đã khiến anh cô đơn từ khi còn nhỏ, sẽ không oán trách những người đã từng cười nhạo, những người đã vứt bỏ anh.
Chỉ cần cô ở bên anh là tốt rồi!
Trì Hồng Nhạn bị âm thanh lách ca lách cách đánh thức, tỉnh lại thì phát hiện trời đã chạng vạng, hình như cô đã ngủ rất lâu, mà Trì Kình Hồng hiện tại không có ở trong phòng.
Rửa mặt chải tóc xong, dọc theo âm thanh kia, cô đi tới lầu ba. Trong căn phòng lớn nhất trên lầu ba, Trì Hồng Nhạn nhìn thấy vài công nhân đang sửa sang, trang trí căn phòng, Trì Kinh Hồng đứng một bên.
“Kinh Hồng, họ đang làm gì vậy?”
Trì Kinh Hồng đi tới nắm tay cô: “Tỉnh rồi sao, đói bụng chưa?”
Gật gật đầu, hình như cô hơi đói rồi.
Anh kéo cô đi xuống lầu, nói: “Anh muốn sửa sang lại căn phòng trên lầu, anh cũng định đặt giường, tủ quần áo và một vài thứ khác cho nhà của chúng ta.”
“Vì sao?” Trì Hồng Nhạn ngừng lại.
“Vì sao ư?” Trì Kinh Hồng nở nụ cười xấu xa, sau đó đưa miệng ghé vào tai cô, giọng đầy ái muội nói: “Giường phòng của em quá nhỏ và hơi cũ, anh sợ nó không thể chịu nổi….”
Trì Hồng Nhạn mặt đỏ bừng.
“Một hai đêm nó còn miễn cưỡng chịu được, nhưng nếu cứ tiếp tục anh sợ sớm muộn gì nó cũng hỏng mất thôi, còn có…”
Trì Hồng Nhạn nhanh chóng chạy đến che miệng anh lại: “Đừng nói vấn đề này nữa.”
Không ngờ Trì Kinh Hồng lè lưỡi liếm tay cô.
Trì Hồng Nhạn lập tức lấy tay ra khỏi miệng anh, Trì Kinh Hồng còn biến thành lưu manh à!
“Còn có….” Cô vừa bỏ tay, Trì Kinh Hồng liền lên tiếng.
Cô kiễng chân lên dùng môi chặn miệng anh lại, liếm ngón tay thì kỳ quái, nhưng liếm miệng thì không, không những thế cô còn rất thích.
“Kinh Hồng, không nói nữa, được không?” Hơi thở như hương hoa lan thổi vào tai anh. Cô nắm bàn tay anh đang trên quần áo của cô, tùy ý đặt lên ngực mình.
Tốt, tốt lắm, không có gì không tốt, giờ phút này nếu cô muốn mạng anh anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý, nếu hiện tại không phải vẫn còn có nhân viên trên lầu, anh thật sự muốn ôm cô về phòng, mặc kệ giường kia có chịu nổi hay không.
Sau khi tiễn nhân viên trang trí xong, hai người ngồi xuống bàn ăn, nhìn sắc trời dần dần tối sầm lại, nửa ngày sau, Trì Hồng Nhạn cúi đầu hỏi: “Kinh Hồng, anh không cần trở về sao?”
“Ăn cơm đi!” Trì Kinh Hồng gắp những món cô yêu thích vào bát của cô: “Nếu tối qua em không xuất hiện, anh nghĩ bây giờ anh nhất định đang ở Đức, nên mọi người đều nghĩ bây giờ anh đang đi công tác, hơn nữa thời gian cho chuyến công tác này là một tuần.”
“Ồ!” Trì Hồng Nhạn cúi đầu, vội vàng ăn cơm che đi ý cười đang sắp lan tỏa kia, một tuần, nói cách khác một tuần kia cô và Trì Kinh Hồng có thể ở bên nhau.
“Nghĩ xem, em muốn đi đâu? Mặc kệ chuyện gì, một tuần này anh đều đi với em.”
“Không bằng, chúng ta về đảo Cổ Lãng Tự một chuyến đi?” Không biết ở đó có còn như xưa không, hòn đảo nhỏ ấy đã từng là nơi lưu giữ tất cả những khoảnh khắc tình yêu nảy mầm của cô.
Trì Kinh Hồng vỗ vỗ mũi Trì Hồng Nhạn: “Anh cũng nhớ nơi đó rồi.”
Trang cuối cùng trong cuốn nhật ký Trì Kinh Hồng viết: Khi tôi nhìn thấy người nằm bên cạnh tôi không phải là Trì Hồng Nhạn, tôi cuối cùng đã chịu thỏa hiệp với vận mệnh của mình, được thôi, Trì Hồng Nhạn, anh sẽ buông tay, ánh sáng sớm mai hắt lên gương phản chiếu khuôn mặt tôi đang cười, giống như một người đã chết.
Cô không bỏ được, không buông được khi Trì Kinh Hồng biến thành người như vậy, người rõ ràng là đang cười nhưng lại có vẻ như không cười.
Đứng trên tầng hai của phà, Trì Hồng Nhạn nhắm mắt hít sâu một hơi dài, làn gió biển mang dư vị mặn mặn đã lâu không được cảm nhận, cùng tiếng còi phà cập bến quen thuộc.
Hạ Môn là nơi có khí hậu đặc trưng của vùng biển, nơi đây ấm hơn rất nhiều so với Thượng Hải, thời điểm mùa xuân buông xuống thành phố Thượng Hải vẫn còn phảng phất đắm chìm trong mùa đông.
Hôm nay cô mặc váy, trên ngực thắt mảnh vải bạt màu đỏ, khi chuẩn bị xuống phà đến bến tàu, Trì Kinh Hồng bất ngờ bế cô lên khiến những người xung quanh liên tục nhìn cô, giống như vừa đến đây cô liền biến thành một cô ngốc, cô cứ vậy một bên vòng chặt tay khoác vào cổ Trì Kinh Hồng, một bên luôn nói với những người khác, vì tôi đang mặc váy khá bất tiện nên anh ấy mới bế tôi.
Ấn tượng đầu tiên của Trì Hồng Nhạn về nơi này là dường như đâu đâu cũng thấy bóng người, khắp nơi đều có người của các hãng du lịch cầm lá cờ nhỏ, xuất hiện nhiều cửa hàng hơn, nhiều biển quảng cáo hơn, quảng cáo điện tín chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy được.
Thật may, ngôi nhà trước đây của họ vẫn như cũ khi cô rời đi, những dây leo xanh mướt bò khắp tường, mái nhà hình tròn màu đỏ và những khung cửa sổ bằng gỗ toát lên mùi cổ kính.
“Thật tốt, nó vẫn là bộ dáng trước khi em rời đi.” Trì Hồng Nhạn cao hứng nói.
Đương nhiên, nó vẫn sẽ giống như trước lúc cô rời đi, Trì Kinh Hồng hé miệng, anh mỗi năm đều cho người đến bảo dưỡng, còn có người của công ty dọn nhà cũng thường xuyên đến dọn dẹp đúng giờ.
Ngoại trừ những thứ trong phòng của cô bị chuyển ra ngoài kia, mọi thứ vẫn y như cũ, cứ như ngày hôm qua cô còn ở đây ăn cơm đi ngủ, chơi đùa bát nháo.
Trì Hồng Nhạn làm sao có thể không đoán được tất cả đều là vì Trì Kinh Hồng, cô đứng trong căn phòng trống trải của mình, đối mặt với cửa sổ dựa vào biển, như mơ hồ nhìn thấy bản thân đang lôi kéo Trì Kinh Hồng, nói với anh rằng gió biển có thể mang đi phiền muộn, khẽ cười, cô trước kia giống như luôn luôn nói vài điều ngớ ngẩn và mơ vài giấc mơ như thế, có một lần, cô đã từng mơ rằng Peter Pan đến gõ cửa sổ của cô và sau đó đưa cô đến một thế giới, thế giới mà ở đó cô không cần phải luôn ảo mộng rằng cô sẽ không phải lớn lên.
“Cười gì vậy?” Trì Kinh Hồng không biết xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ, anh ôm lấy cô.
“Kinh Hồng, cảm ơn anh.”
Cô quay đầu lại, hôn anh.
Trì Kinh Hông ôm cô trở về căn phòng anh từng ở, đưa tay muốn cởi quần áo của cô.
“Chúng ta còn chưa tắm đâu?” Vẻ mặt gấp gáp của Trì Kinh Hồng khiến cô không khỏi bật cười, trước đây Trì Kinh Hồng là một cậu bé kỳ cục, khiến cô rất nhiều lần khó chịu, hiện tại cô nhất định phải đòi lại từng cái một: “Em ở trong này tắm, anh qua phòng ông tắm đi, tắm xong chúng ta sẽ làm.”
“Làm xong rồi tắm, nếu không chúng ta tắm cùng nhau đi.” Gân xanh trên mặt Trì Kinh Hồng lộ ra.
“Không được, ở đây không có bồn tắm lớn nên sẽ không xảy ra chuyện anh hi vọng đâu.” Trì Hồng Nhạn tâm tình tốt lắc đầu: “Kinh Hồng, em tắm rửa thơm tho trên giường chờ anh được không? Hửm?”
Nhìn Trì Kinh Hồng chật vật chạy ra khỏi phòng, Trì Hồng Nhạn không ngừng cười khúc khích, cậu bé xấu xa, không phải lúc trước rất ngầu sao? Trước kia không phải còn cười nhạo bản thân hai mươi tuổi nhất định còn chưa phát dục sao?
Lúc này, điện thoại trong áo khoác của Trì Kinh Hồng vang lên, không ngừng vang lên, Trì Hồng Nhạn cảm thấy tim mình bắt đầu kích động, vào lúc này tối qua, điện thoại của Trì Kinh Hồng cũng vang lên như vậy, sau đó anh cầm điện thoại đi ra ngoài, cô lấy điện thoại của anh ra, quả nhiên, là cô ấy gọi tới.
Điện thoại vẫn đổ chuông, cô dè dặt cất lại rồi bước vào phòng tắm.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng lại, không biết thế nào Trì Hồng Nhạn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô chậm rãi tắm, cô muốn đem bản thân tắm rửa thơm ngào.
Có tiếng bước chân bước vào, sau đó, giống như đêm qua, anh đi ra ngoài bấm máy.
Trì Hồng Nhạn đờ đẫn vặn mở lại đài sen, mặc cho nước trong đài sen như cơn mưa to rơi xuống. Hiện tại, cô có chút sợ hãi, sợ đến mức muốn bật cười.
Thì ra đây là tâm trạng của việc làm nhân tình, thật giống như một con chuột vừa trốn ở nơi bí mật vừa sợ ánh sáng gần đó.
Có thể cùng Trì Kinh Hồng đi đến bước này quả thật không dễ dàng, chỉ có cô là người duy nhất hiểu được mình đã phải trải qua bao nhiêu giày vò, dù cho bản thân không thực sự hiểu về cách đối nhân xử thế, đôi khi, cô cũng không quá quan tâm đến điều đó, nhưng hết thảy đều đã nằm trong khuôn khổ hợp lý. Có lẽ do từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của ông với văn học truyền thống Trung Quốc, cô lúc nhỏ đã luôn ngưỡng mộ thứ tình yêu đầu bạc tóc mai đó. Tuy nhiên, Trì Kinh Hồng của hiện tại đã là chồng người phụ nữ khác!
- Hết chương 44-