Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tòa Thành Trên Không - Trang 2

Chương 31



Editor: Linh LeKhi Lâm An lên ba tuổi, mẹ ôm về một cô bé và nói với anh rằng từ giờ trở đi đây chính là em gái của anh. Mẹ còn vì nó mà nghĩ ra cái tên Lâm Kiều.
Lâm Kiều là một cô bé rất ngoan ngoãn. Sự xuất hiện của nó đã mang lại rất nhiều niềm vui cho ngôi nhà của họ. Tuy nhiên, có vẻ như bố anh không quá thích nó. Vào độ tuổi thiếu niên, Lâm Kiều được bác sĩ chẩn đoán bị bệnh tim bẩm sinh di truyền.
Mẹ có vẻ như không ngạc nhiên khi biết kết quả đó. Sau này, Lâm An mới biết được nguyên nhân là do Lâm Kiều là con gái của bạn mẹ, người bạn đấy của mẹ không kết hôn, cũng không biết là đứa bé của ai, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn lựa chọn sinh nó ra dù biết bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Kiều có một người mẹ rất tuyệt vời.
Tuy nhiên, bệnh của Lâm Kiều mỗi năm đều đòi hỏi một khoản chi phí lớn. Khoản chi phí đó khiến cho những gia đình không mấy giàu có phải giật gấu vá vai (*). Bố làm tài xế lái xe taxi sắc mặt càng ngày càng không tốt, thời gian mẹ tăng ca ở xưởng cũng càng ngày càng dài.
(*) Giật gấu vá vai: Lấy chỗ này đắp chỗ kia tạm bợ, cho qua chuyện.
Vì thế mà Lâm An thường thấy Lâm Kiều lén lút trốn đi và khóc lóc nỉ non. Mỗi lúc như thế, Lâm An thường an ủi Lâm Kiều rằng sẽ tốt lên thôi. Chờ anh trai tốt nghiệp rồi sẽ tốt lên thôi.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, với sự giúp đỡ nhiệt tình của một người, mẹ tìm được một tổ chức từ thiện, tổ chức từ thiện đó đã đem tình hình của họ gửi tới một quỹ khác chuyên giúp đõ nhưng gia đình có người bị mắc bệnh tim bẩm sinh.
Ở tuổi mười chín, Lâm Kiều phẫu thuật ghép tim thành công. Tổ chức đó có chuyên gia tim mạch có năng lực nhất và đội ngũ y tế chuyên nghiệp có hai mươi “số” mỗi năm. Có nghĩ là cứ mỗi năm họ sẽ có điều kiện cứu sống được hai mươi người.
Sau này, Lâm An mới biết được rằng tổ chức đó thuộc tập đoàn “Vạn Hào” rất có tiếng tăm ở Thượng Hải. Ở Trung Quốc, họ không chỉ có những cơ sở như thế này ở Thượng Hải mà còn có mười mấy cơ sở ở những nơi khác nữa. Họ cam kết có những chuyên gia xuất sắc cả trong và ngoài nước.
Mẹ là một người rất truyền thống, luôn có nguyên tắc nhận ơn thì nhất định phải trả ơn, đưa Lâm An hằng ngày đứng trước cổng tổng bộ Vạn Hào chờ, muốn tự mình nói lời cảm tạ đối với ngài Trì Kinh Hồng- người sáng lập ra quỹ đó.
Nhưng những người ở nơi đó nói rằng ngài Trì rất bận rộn và muốn gặp ngài ấy phải cần tới vận khí.
Lâm An nghĩa rằng vận khí của họ rất tốt. Mười ngày sau họ thực sự gặp được anh ấy. Lúc đấy, họ đã rất quen với người bảo vệ ở đó rồi, người ấy chỉ vào một chiếc xe và nói rằng đó là xe của ngài Trì.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Trì Kinh Hồng, Lâm An cảm thấy rằng người cũng như tên. Khi anh ấy bước xuống xe, quần áo tối màu, bộ dáng thâm trầm, đứng ở trong tòa nhà cao tầng, tựa như Kinh Hồng.(*)
(*) Mình cũng không biết giải thích ra sao về cái tên này. Mình chỉ biết đó là một cái tên rất đẹp. Ở cuối truyện có người từng nói như thế này: Nếu anh không phải tên là Kinh Hồng thì không có cái tên nào hợp với anh hơn được nữa.
Mẹ cứ như thế đi qua, ngàn ơn vạn tạ, liên miên một lúc liền hỏi, mẹ của con gái ngài cũng là sinh con gái xong rồi rời đi ư?
Sau đó mẹ mới phát hiện ra rằng dường như mình đã bất tri bất giác mà nói quá nhiều, kể cả tới thân thế của Lâm Kiều.
Hãy đối xử tốt với cô ấy và đừng để cho cô ấy cô đơn tịch mịch. Anh ấy vỗ nhẹ vào vai mẹ và nói.
Lâm Kiều cũng biết được thân thế của mình trong lúc được ghép tim. Vào giai đoạn đó, tâm trạng của nó rất không ổn định. Nó không tin rằng cuộc phẫu thuận của mình sẽ đem lại một cho nó cuộc sống như người bình thường. Ngài Trì thỉnh thoảng có gọi điện đến để an ủi nó. Cũng không biết là anh ấy nói cái gì mà nghe xong Lâm Kiều cười rất vui vẻ.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm An đến Vạn Hào thực tập. Lúc này, vì mối quan hệ với Lâm Kiều, anh và Trì Kinh Hồng cũng có thể nói là không mấy xa lạ.
Trì Kinh Hồng rất tốt với Lâm Kiều, thỉnh thoảng anh ấy sẽ tới gặp nó. Lúc đầu, Lâm An có chút bất an. Anh biết rằng em gái mình bị Trì Kinh Hồng mê hoặc rồi, nhưng Trì Kinh Hồng đã có một gia đình hạnh phúc cùng một người vợ xinh đẹp.
Tôi chỉ xem Lâm Kiều như em gái mình. Có một lần, lúc đã uống một chút rượu, Trì Kinh Hồng nói với anh như thế. Lúc này anh đã trở thành thư ký của Trì Kinh Hồng.
“ Cả đời này, ở nơi này sẽ không bao giờ động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào khác.” Anh ấy vỗ vỗ ngực mình, vỗ bồm bộp như đang phát tiết một cái gì đó.
Ngài Trì là một người đàn ông tốt. Anh ấy yêu vợ rất nhiều, Lâm An mơ hồ nghĩ. Anh đã từng gặp vợ của Trì Kinh Hồng, một người phụ nữ xinh đẹp và thanh lịch. Cô ấy đứng bên cạnh ngài Trì một cách tự nhiên như thể trời đất tạo nên. Như thể có thể đứng bên cạnh một người đàn ông như Trì Kinh Hồng ngoài cô ấy ra không còn ai khác.
Cho nên, ngài Trì và bà Trì là thần tiên quyến lữ. Cho nên, giấc mộng của Lâm Kiều chỉ có thể định sẵn là kính trung hoa, thủy trung nguyệt (*).
(*) Hoa trong gương, trăng trong nước.
Trong hai năm trở thành thư ký của ngài Trì, Lâm An phát hiện ra rằng ngài Trì cứ vào ngày mùng một tháng bảy là sẽ say rượu, mỗi khi say thường rất hay phát cáu.
Năm đầu tiên cũng không có gì, chỉ ngồi huýt sáo cả đêm, Lâm An lo lắng đi qua và muốn đưa anh ấy về nhà, ai biết được khi nhìn thấy anh, anh ấy liền cáu lên, chỉ vào anh, cậu cút đi, ai cho cậu tới đây, nhất định là tại cậu dọa cho cô ấy sợ chạy mất rồi.
Sau đó, anh ấy lấy một cái gì đó đánh vào người anh.
Năm thứ hai, anh ấy hét lên với không khí, Trì Hồng Nhạn, không phải em nói chỉ giận anh trong vòng một phút thôi sao? Em đúng là kẻ nói dối, chỉ biết nói với anh mấy lời hoa lá này thôi, cũng chỉ biết dùng mấy lời đó để dỗ anh thôi.
Cuối cùng, anh ấy chỉ lặp đi lặp lại câu này, Trì Hồng Nhạn, không phải em nói em chỉ giận anh trong vòng một phút thôi sao?
Kể từ đó, Lâm An nhớ tên của Trì Hồng Nhạn. Đó là vết thương của ngài Trì, Lâm An luôn nhớ rằng ngài Trì hết sức đau đớn mỗi khi gọi cái tên này.
Mối quan hệ giữa Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn là gì?  Có lẽ họ hẳn là anh chị em! Vậy thì bây giờ anh ấy (cô ấy) ở đâu? Thi thoảng, Lâm An có chút tò mò.
Tuy nhiên, Lâm An không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại gặp người tên Trì Hồng Nhạn ấy.
Hôm đó, bà Trì nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều với sự bất mãn cực độ, Lâm An lúc đó mới nhận ra rằng dường như bà Trì đã hiểu lầm. Sau khi nghe lời giải thích, bà Trì mới thôi cau mày.
Tuy nhiên, Lâm An thấy rằng ngài Trì chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng bên cạnh bà Trì. Lâm An liếc nhìn, bộ dạng của người phụ nữ đó cũng không phải là quá đẹp, tuy nhiên lại có một loại khí chất riêng khiến người khác đã gặp là không thể quên được, làm cho người ta cảm thấy rất tự nhiên. Ví dụ như bộ quần áo cô ấy mặc trên người hôm nay, nếu là ở trên người người khác thì sẽ rất không phù hợp, như thể chỉ có đàn ông mới mặc được kiểu đó, nhưng khi nó ở trên người người phụ nữ này tạo ra cảm giác rất quyến rũ.
Một lát sau, Lâm An nhớ rằng mình có để một cái gì đó ở chỗ nghỉ riêng của ngài Trì. Vừa định cầm cuốn sổ lên và rời đi thì thấy có hai người bước vào phòng. Sau khi thấy rõ hai người vừa đi vào là ai, Lâm An cảm thấy như muốn đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Cuối cùng, anh đứng ở sau tấm bình phong, muốn đợi hai người đó băng bó vết thương xong rồi mới rời đi.
Có thể là ngài Trì bị thương. Người phụ nữ vừa mới đứng phía sau bà Trì đang băng bó vết thương cho ngài Trì. Cả hai đều im lặng không nói chuyện, một lúc sau.
“ Đã được chưa?” Lâm An nghe ngài Trì nói.
“ Được rồi! Thật may là mảnh thủy tinh không cắm quá sâu. Tốt hơn hết là nên tới bệnh viện kiểm tra.” Người phụ nữ kia trả lời.
“ Á... A...” Người phụ nữ kia vừa trả lời xong liền phát ra tiếng hét ngắt quãng.
Lưu ly trong suốt phía trên tường phản chiếu rõ chiếc sofa màu trắng. Người đàn ông cao lớn ấn người phụ nữ mảnh khảnh xuống ghế sofa. Người phụ nữ kịch liệt giãy dụa, tay cô ấy đánh vào lưng người đàn ông.
Hình ảnh này đủ để làm cho Lâm An choáng váng. Sau đó.
“ Anh buông tay ra, anh, đồ khốn này...” Người phụ nữ khó nhọc thở hổn hển: “ Anh buông tay ra, anh điên à...?”
“ Anh có điên cũng là bị em làm cho phát điên đấy! Ai cho phép em để anh ta chạm vào em? Ai cho phép?” Giọng nói của ngài Trì giống như con thú đang bị vây khốn: “ Ai cho phép? Hả? Trì Hồng Nhạn. Sao em dám...”
“ Trì... Anh Trì, làm ơn... làm ơn buông tôi ra...” Giọng nói của người phụ nữ lộ ra ý cầu xin.
“ Thế nào? Không phải trước đây em luôn muốn được anh ôm là?” Ngài Trì thở hổn hển, rồi áo khoác của người phụ nữ bị anh ấy cởi ra, và rồi, sau đó dường như là tiếng quần áo bị xé rách.
“ Hiện tại, anh không quản được nhiều việc như thế, cũng không đủ kiên nhẫn để chơi với em. Trì Hồng Nhạn, ngay bây giờ anh sẽ muốn em ngay tại đây, anh sẽ nhắc bạn nhớ một chút về lần đầu tiên của hai chúng ta.”
Đầu của ngài Trì vùi vào ngực của người phụ nữ, tay kia cởi quần áo của mình ra.
“ Anh Trì.” Người phụ nữ nức nở: “ Trì Kinh Hồng, tôi xin anh đấy, đừng làm như thế, tôi xin anh...”
Lúc này, ngài Trì mới dừng lại như bị điện giật.
Nhịn không được, Lâm An ngẩng đầu, thấy sắc mặt ngài Trì tối sầm lại và máu đang chảy ra từ khóe miệng. Áo khoác của người phụ nữ kia rơi xuống sàn, đường viền cổ áo bị rách, lộ ra áo lót ren đen, mái tóc rối bù và khuôn mặt đẫm nước mắt.
Cô ấy cúi xuống nhặt quần áo lên và mặc lại. Sau đó, cô ấy nhìn ngài Trì đang ngồi ôm đầu ở trên ghế sofa và rời đi. Lâm An cảm thấy rằng ánh mắt của người phụ nữ khi nhìn ngài Trì rất phức tạp.
“ Anh Trì, tôi hy vọng đây sẽ là ảo giác cuối cùng mà anh có. Sau này, tôi sẽ không cho phép anh làm như thế này với tôi bất kỳ một lần nào nữa.” Trước khi rời đi, người phụ nữ đó còn lạnh lùng nói như thế.
Sau khi người phụ nữ đó rời đi, ngài Trì ngẩn người nhìn vào cánh cửa. Sau đó, anh ấy cẩn thận nhặt chiếc khăn lụa mà người phụ nữ đó làm rơi trên đất. Anh ấy vùi mặt vào chiếc khăn, giọng nói lộ rõ vẻ ảo não, xin lỗi, Hồng Nhạn.
Có phải người phụ nữ đó là Trì Hồng Nhạn, là Hồng Nhạn mà ngài Trì đã từng gọi tên khi say.
Vài ngày sau, Lâm An mới biết được rằng thật ra người phụ nữ đó không được gọi là Trì Hồng Nhạn mà là Tracy. Điều làm anh cảm thấy ngạc nhiên hơn cả đó là thân phận của người phụ nữ đó, cô ấy là vợ của anh trai bà Trì.
Lâm An không muốn đoán nữa, đoán những vướng mắc tình cảm thuộc về họ, nhưng nhiệm vụ kế tiếp mà ngài Trì giao cho anh khiến anh không thể không lấy thân phận một người ngoài cuộc vô tình bị vướng vào những khúc mắc tình cảm trong đó.
Hôm đó, ngài Trì đưa anh một chiếc ô tô màu đen bình thường, trong xe còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí lái xe.
Ngài Trì kéo anh ngồi trước cửa sổ bằng kính màu đen và nhìn chằm chằm vào cánh cửa hiệu sách. Ngay sau đó, Lâm An thấy người phụ nữ tên Tracy đó bước ra từ hiệu sách. Ánh mắt của ngài Trì gắt gao dõi theo cô ấy.
Người phụ nữ đó vừa mới bước ra khỏi cửa, ngay lập tức có một người nước ngoài mang balo chạy tới trước mặt cô ấy, có vẻ như là muốn hỏi đường. Người phụ nữ chỉ vào một hướng, sau đó, người nước ngoài liên ôm ấy người phụ nữ đó.
Lúc này, Lâm An thấy ngài Trì đang nhíu mày.
Người phụ nữ đó vừa đi vừa liên tục ngoảnh lại nhìn theo hướng người nước ngoài đang đi, như thể xem liệu anh ta có đang tìm đúng đường hay không.
“ Cẩn thận.” Ngài Trì đột nhiên kêu lên.
Vừa nói xong, Lâm An thấy người phụ nữ đó đụng đầu vào cột đèn. Xem ra là đụng không nhẹ. Cô ấy không ngừng xoa xoa trán và nhìn vào cột đèn cô ấy vừa đụng vào một lát, như thể đang hỏi tại sao lúc nãy lại đụng vào cô ấy, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
“ Đồ ngốc.” Lâm An nghe được ngài Trì khẽ mắng một câu.
“ Lâm An, cậu nhìn cô ấy cho thật kỹ.” Ngài Trì chỉ vào người phụ nữ đó. “ Trong khoảng thời gian này tôi muốn cậu theo sát cô ấy, sau đó nói với tôi bất kể mọi thứ cô ấy làm, bất kể mọi nơi cô ấy đi.”
Vì thế mà, Lâm An, một người từ thư ký cấp cao của Trì Kinh Hồng này trở thành một thám tử ngầm, người đàn ông như anh đây dù sao cũng là thư ký có uy tín hàng đầu ở Thượng Hải.
Mặc dù không biết lý do tại sao ngài Trì lại nói anh làm như thế này, nhưng Lâm An cũng sẽ không đặt câu hỏi. Theo anh, Trì Kinh Hồng luôn là một người đàn ông biết bày mưu tính kế, sở dĩ anh ấy làm như thế chắc chắn là có mục đích riêng của mình.
Vài ngày nay, Lâm An luôn đi theo sau người phụ nữ tên Tracy này. Người phụ nữ tên Tracy này thực sự rất kỳ lạ. Cô ấy thường ở trong hiệu sách cả buổi trời. Cô ấy cũng thích ngồi một chỗ có ánh sáng, thư giãn, vừa uống cà phê vừa nhàn nhã ngắm nhìn cảnh vật trên đường. Thỉnh thoảng sẽ đi tới siêu thị. Mỗi lần người phụ nữ này đi siêu thị, cô ấy sẽ kiểm tra danh sách các siêu thị. Có một lần, ánh mắt như muốn giết người của cô nhân viên thu ngân khi cô ấy đưa ra tờ dollar. Lâm An thấy mỗi khi cô ấy lấy tiền ra luôn để một ít tiền vào hộp quyên góp của Hội Chữ thập đỏ đặt trong siêu thị, có đôi khi cô ấy còn để tới cả hàng trăm dollar.
Ngày hôm đó, Thượng Hải đón một ngày nắng từ lâu đã không thấy. Tuy rằng trong không khí vẫn còn ít sương giá, Tracy mặc chiếc áo len màu đen và quàng một chiếc khăn cổ màu đỏ đi trên một con phố ở Thượng Hải. Có một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp đã kéo cô ấy tới quán cà phê. Khi cô ấy bước ra trông như người mất hồn vậy. Lâm An bèn gọi điện thoại cho ngài Trì.
Trong vô thức, Lâm An dường như có ấn tượng tốt về Tracy. Đây chắc cũng là một người phụ nữ rất tốt!
Anh đi theo cô ấy tới viện dưỡng lão. Anh thấy cô ấy gối đầu lên đầu gối của một bà lão tóc trắng xóa. Anh loáng thoáng nghe thấy cô ấy lẩm bẩm: “ Mẹ ơi, con phải làm sao đây?”
Cô cứ lặp đi lặp lại câu đó.
Khi anh gọi điện thông báo cho ngài Trì về tình hình, anh ấy bình tĩnh nói cho anh một địa chỉ, anh ấy muốn anh tới đó. Anh ấy còn nói rằng một lát nữa thôi, Tracy chắc chắn sẽ tới nơi đó.
Cuối cùng, giọng anh ấy khẽ run lên, nói: “ Ở yên đó, đừng kinh động tới cô ấy. Cũng tuyệt đối đừng để cô ấy phát hiện ra. Chỉ cần đứng ở đó là được!”
Trong tòa nhà có kiến trúc cổ xưa đó, anh thấy cô ấy lặng người đứng ở đó hồi lâu, sau đó, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng kia ra.
Tác giả có điều muốn nói: Chương tiếp theo sẽ dâng tặng thời khắc hoàn mỹ của Hồng Nhạn và Kinh Hồng.
- --------------------------
Hết chương 31
Chương trước Chương tiếp
Loading...