Tòa Thành Trên Không - Trang 2
Chương 20
Editor: Linh Le
Vào đầu tháng hai, theo yêu cầu mãnh liệt của Cô (*), Lệ Xuân Hiểu đã đưa Trì Kinh Hồng cùng chị họ đầu đến sân bay để đón Tống Thư Nhiên.
(*) Cô ở đây nghĩ là “aunt” nhé. Từ nay mình sẽ viết hoa chữ “Cô” để tránh nhầm lẫn với đại từ nhân xưng nhé.
Ngày hôm đó, lúc chạng vạng, Cô nói với Lệ Xuân Hiểu rằng hãy thân thiện hơn với anh trai mình, tất nhiên là với cả người chị dâu chưa từng gặp mặt nữa.
Đối với người vợ chưa từng gặp mặt của Tống Thư Nhiên, Cô có đôi lời phàn nàn, vì hai người bọn họ tiền trảm hậu tấu, sau đó lại chỉ ở bên kia đại dương gọi một cuộc điện thoại nói là, cháu kết hôn rồi.
Anh ấy kết hôn hai năm nhưng vẫn chưa đưa vợ đến cho Cô gặp mặt, nhưng may là, nghe nói vợ của Tống Thư Nhiên có quốc tịch Trung Quốc, điều này làm Cô khá hài lòng. Điều khiến cô lo lắng nhất đó là anh ấy kết hôn với một người phụ nữ ngoại quốc.
Kỳ thực, Lệ Xuân Hiểu không hề ghét Tống Thư Nhiên. Tống Thư Nhiên lớn hơn cô bốn tuổi. Khi bố cô lần đầu đưa cô đến Lệ gia, Tống Thư Nhiên đối xử rất tốt với cô trong mọi hoàn cảnh. Có lần cô hỏi anh ấy vì sao, anh ấy chỉ cười nhẹ với cô và nói, chuyện của người lớn không liên quan gì tới trẻ con. Trong mấy năm họ sống cùng nhau, mặc dù cô bướng bỉnh không gọi anh ấy là anh trai, nhưng trong tâm trí cô, từ lâu cô đã coi anh ấy là anh trai.
Người đàn ông tên Tống Thư Nhiên thừa hưởng khí chất ôn hòa của mẹ anh ấy cùng với cái tên tao nhã của mình. Nhưng trong sự dịu dàng ôn hòa đó là sự bướng bỉnh và quật cường.
Cho nên, trong ấn tượng của Lệ Xuân Hiểu, Tống Thư Nhiên là một con người mâu thuẫn. Anh ấy có thể tha thứ cho cô và chấp nhận cô nhưng lại không chấp nhận bố mình.
Cuối cùng, anh ấy đã đi theo mẹ mình và hòan toàn xóa bỏ họ của mình. Phải biết là, ở Thượng Hải, Lệ Cương và “Vạn Hào” là một biểu tượng của vinh quang và sự giàu có.
Ngày hôm đó, sân bay Phố Đông rất náo nhiệt. Có vẻ như một vài đoàn làm phim cũng đang ở trên chuyến bay từ Đức về. Ngoài ra, còn có một số nhà báo và người hâm mộ bộ phim giành chỗ một cách vô trật tự, dẫn đến sự hỗn loạn trong đại sảnh sân bay. Trong sự hỗn loạn đó, họ thấy Tống Thư Nhiên, anh ấy đang đứng đó như tìm kiếm một thứ gì.
Cô bước tới ôm chầm lấy anh ấy.
Lệ Xuân Hiểu nắm lấy tay Trì Kinh Hồng và nở một nụ cười với Tống Thư Nhiên. Tống Thư Nhiên đưa tay ra chào hỏi cô.
“ Này Thư Nhiên.” Chị họ đầu chống nạnh. “ Người phụ nữ của em đâu? Cô ấy không về với em à?”
Lệ Xuân Hiểu cũng cảm thấy tò mò về cái tên có thể khiến Tống Thư Nhiên từ bỏ cuộc sống độc thân. Cô ghé vào tai Trì Kinh Hồng và nói: “ Anh đoán xem, có phải Tống Thư Nhiên thấy em rể của mình đẹp trai như thế, sợ linh hồn của vợ mình bị anh lấy mất nên đã giấu cô ấy đi không?”
Trì Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
Tống Thư Nhiên cũng bày ra bộ dạng bối rối. Cuối cùng, đôi mắt anh rơi vào một bức tượng điêu khắc ở sân bay. Sau đó, anh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và cưng chiều.
Lệ Xuân Hiểu nhìn theo ánh mắt của anh ấy, thấy một vạt váy dài đầy màu sắc ló ra bên cạnh bức tượng điêu khắc.
“ Đi ra đi, đừng trốn nữa, anh thấy em rồi, cô gái Gypsy của anh!”
Cứ như thế, Tống Thư Nhiên đưa tay ra kéo cô gái Gypsy của mình ra khỏi bức tượng điêu khắc.
Cứ như thế, anh ấy kéo cô ấy đứng trước mặt họ.
Cô ấy đứng đó, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, chiếc cằm sắc sảo, làn da trắng mịn, đôi mắt cô ấy đặc biệt đen láy, hàng lông mày đậm nét, mái tóc xoăn dài, bên ngoài bộ váy Gypsy đầy màu sắc là một chiếc áo khoác da màu đen khiến người ta bất ngờ, khiến cho người ta cảm giác như cô gái này vừa đi ra từ cánh rừng vậy.
Người phụ nữ đó có một ngoại hình không quá nổi bật. Cô ấy đứng ở đại sảnh sân bay, nơi mọi người vội vã đi qua, cô ấy đứng lẳng lặng ở đó, sinh ra một cảm giác độc lập.
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương (*). Đây là ấn tượng đầu tiên của Lệ Xuân Hiểu dành cho vợ Tống Thư Nhiên.
(*) Nguyên văn là 所谓伊人,在水一方. Nghĩa là Người mà ta nhắc đến, đang ở vùng nước mênh mông phương nào. Câu thơ trong bài “Kiêm gia 2” của Khổng Tử.
“ Vợ tôi, Tracy.” Tống Thư Nhiên năm tay người phụ nữ ấy, vui vẻ giới thiệu.
Lúc này, Lệ Xuân Hiểu cảm thấy tay mình nhói lên. Cô cảm thấy dường như Trì Kinh Hồng đang muốn bẻ gãy tay cô. Cô cũng thấy tay Trì Kinh Hồng khẽ run lên.
Tống Thư Nhiên nắm lấy tay vợ mình, giới thiệu từng người một, cuối cùng giới thiệu đến lượt họ.
“ Em gái anh, Lệ Xuân Hiểu, còn đây là em rể anh, Trì Kinh Hồng.”
Người phụ nữ tên Tracy ấy mỉm cười lịch sự với họ. Khóe miệng cô hơi mỉm cười, đôi mắt cô ấy hơi không được tự nhiên, có một nỗi bi thương không thể giải thích ở trong đôi mắt cô ấy, và cô cũng biết được nguyên do.
Trì Kinh Hồng buông tay cô ra và giơ tay ra, Tống Thư Nhiên sửng sốt một lúc rồi cũng đưa tay ra bắt lấy.
Rõ ràng, bàn tay của Trì Kinh Hồng không hướng về phía Tống Thư Nhiên,ngay khi anh ra khỏi sân bay, Lệ Xuân Hiểu nhận ra điều đó, rồi lại cau mày nhìn chồng mình, người đàn ông này rốt cuộc phải lơ đãng tới mức nào chứ.
Bởi vì Tống Thư Nhiên mang theo rất nhiều hành lý nên chiếc xe Cayenne Trì Kình Hồng lái hôm nay trở nên hữu dụng.
Ngay khi chiếc xe đi đến chỗ cầu vượt, Tống Thư Nhiên không kìm được mà quay sang nhìn vợ mình.
“ Em có mệt không?”
Qua chiếc gương trên xe, Lệ Xuân Hiểu thấy Tống Thư Nhiên đang cầm lấy tay cô ấy, bàn tay to lớn của anh ấy nắm lấy bàn tay thon thả cân đối của cô ấy, một bức tranh thật ấm áp và đẹp đẽ.
Người đàn ông dịu dàng nho nhã, người phụ nữ ôn nhu uyển chuyển.
Tống Thư Nhiên đặt tay lên trán vợ. Trên đường đến đây, cô ấy bị sốt nhẹ. Nhưng may là cô ấy đã hạ sốt sau khi uống thuốc trên máy bay.
“ Này! Bác sĩ Tống, đừng coi em là bệnh nhân của anh nhé.”
Tracy miễn cưỡng dựa vào ghế theo sự ép buộc của Tống Thư Nhiên.
Cô lắc đầu khi thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Thư Nhiên. Có lẽ, anh trai cô thực sự rất yêu người phụ nữ tên Tracy này. Nếu Tần Tiếu Quân nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất buồn.
Các tòa nhà bên ngoài ô cửa kính lướt qua như một cơn gió, Lệ Xuân Hiểu chợt nhận ra chồng mình đang phóng xe với một tốc độ rất cao, từng chiếc ô tô một bị anh bỏ lại phía sau, Trì Kinh Hồng giống như đang tự sát.
Trì Kinh Hồng đang đua xe sao? Lệ Xuân Hiểu rất ngạc nhiên bởi Trì Kinh Hồng chưa bao giờ làm điều gì đó như thế này cả.
“ Này! Lệ Xuân Hiểu, em có thể nói với em rể của anh lái xe chậm hơn không, Tracy vừa mới uống thuốc trên máy bay. Lái xe như thế này không ổn.”
Tống Thư Nhiên nói với giọng khá to, anh cau mày nhìn người đàn ông đang lái xe. Anh khá xa lạ với người em rể này. Lúc trước khi bố anh qua đời, Cô cũng chỉ vội vàng giới thiệu, chứ anh cũng không quá hiểu rõ. Nhưng ngay lập tức, anh cũng có ý chấp nhận người em rể này.
Người đàn ông tên Trì Kinh Hồng này cũng có một vẻ ngoài khó quên như tên của mình.
Mặc quần áo tang màu đen, đứng ở đó như có một biển cô đơn.
Một người đàn ông như vậy là đủ để làm cho mọi phụ nữ trên thế giới này bị mê hoặc. Đây là ấn tượng đầy tiên của anh về anh ấy.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, Trì Kinh Hồng cứ như thế quay đâu lại, nhoài người ra ghế sau, sau đó.
“ Em đã uống thuốc gì mà trong người lại không thoải mái? Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra không? Bây giờ còn cảm thấy khó chịu nữa không?”
Trì Kinh Hồng vội vàng buông ra một loạt câu hỏi. Mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào Tracy.
Lệ Xuân Hiểu nghĩ khoảnh khắc đó thật kỳ lạ, như thể mọi thứ đều sai. Rõ ràng, ba người còn lại trong xe cũng cảm thấy điều đó.
Bầu không khí bỗng chốc nặng nề và khó xử.
“ Tôi không sao đâu.” Tracy là người phá vỡ sự im lặng trước, giọng cô ấy hơi ngượng ngùng: “ Không sao đâu, anh Trì, trên đường đến đây, tôi chỉ bị sốt nhẹ thôi. Sau đó, Thư Nhiên đã cho tôi uống thuốc hạ sốt. Bây giờ tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
Sau tình huống này, Trì Kinh Hồng giảm tốc độ xe xuống.
Về tới Lệ trạch, quản gia đến và chuyển hành lý của Tống Thư Nhiên đến căn phòng ở phía tây ngôi nhà, nơi Tống Thư Nhiên ở trước khi tới Đức sinh sống. Quản gia Hách, người đã nhìn anh ấy lớn lên, cứ vài ba ngày đều quét dọn căn phòng đó một lần, nó vẫn không thay đổi gì so với lúc trước khi anh ấy rời đi.
Cô rất cao hứng vì sự trở lại của cháu trai yêu dấu nên đã tự mình xuống bếp. Sự xuất hiện của chị họ đầu, cô con gái năm tuổi của chị ấy cùng vợ chồng Tống Thư Nhiên đã làm cho Lệ trạch náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trì Kinh Hồng, người từng nói rằng có hẹn với hàng của mình vào bữa tối, nay lại nói là khách hàng có việc hủy hẹn nên cũng ở lại ăn cơm tối với gia đình.
Trong bữa tối, dĩ nhiên, người Cô cường thế dĩ nhiên sẽ không bỏ qua màn “ thẩm vấn” vợ của Tống Thư Nhiên. Ấn tượng đầu tiên của Cô về Tracy có vẻ khá tốt. Lúc ở trong bếp, Lệ Xuân Hiểu nghe Cô nói với quản gia Hách rằng, vợ của Tống Thư Nhiên về cơ bản là ổn. Cô ấy trầm tính, tốt bụng, khí chất không tầm thường, cũng không mở miệng ra là ABXD, tiếng quốc ngữ nói rất chuẩn xác.
Cô và dượng là Đại biểu Quốc hội, vậy nên có lòng tự tôn dân tốc rất cao.
Cô đặt đũa xuống và nhìn thằng vào Tracy.
“ Quê của Tracy là ở đâu?”
“ Cô, Tracy là người gốc Thượng Hải.” Tống Thư Nhiên khoe: “ Thật không thể ngờ được! Cô ấy và cháu là đồng hương.”
Lần đầu tiên nghe nói rằng quê của Tracy là Thượng Hải, anh ấy đã rất vui. Chúa ơi! Con rất biết ơn vì sự sắp xếp của Người.
Trong một khoảnh khắc, Lệ Xuân Hiểu dường như thấy tay của Trì Kinh Hồng run lên, nước trong ly của anh gần như sánh ra ngoài.
“ Ôi, thật sao?” Cô trở nên thích thú: “ Vậy thì, cháu có thể nói tiếng địa phương Thượng Hải chứ?”
“ Vâng!” Tracy gật đầu. “ Nhưng cũng không quá thông thạo ạ, bởi vì lúc thiếu niên, cháu đã rời Thượng Hải và cùng gia đình đến Đức.”
“ Gia đình của Tracy có những ai ở Đức?” Cô thân thiết hỏi.
Trì Kinh Hồng đặt cốc nước xuống, dựa lưng vào ghế, dùng khăn lau tay, Lệ Xuân Hiểu đặt tay mình lên bàn tay ấy. Gần đây, vì “ Vạn Hào” muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài, anh đã rất bận rộn. Từ khi ở sân bay về tới giờ mặt anh tái nhợt hẳn đi.
Đôi mắt của Tracy vô tình lướt qua chúng, Trì Kinh Hồng đặt tay lên cốc nước lần nữa, Lệ Xuân Hiểu nhìn vào bàn tay trống không của mình và bắt đầu cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
“ Ngoài ra còn có mẹ, bố, em trai và em gái nữa.”
Cô ngước mắt lên nhàn nhạt nói.
Sau này, khi Lệ Xuân Hiểu nghĩ lại, cô cảm nhận được rằng có một cơn sóng ngầm cuồn cuộn chảy trong bàn ăn hôm đó.
- -------------------------
Hết chương 20
Vào đầu tháng hai, theo yêu cầu mãnh liệt của Cô (*), Lệ Xuân Hiểu đã đưa Trì Kinh Hồng cùng chị họ đầu đến sân bay để đón Tống Thư Nhiên.
(*) Cô ở đây nghĩ là “aunt” nhé. Từ nay mình sẽ viết hoa chữ “Cô” để tránh nhầm lẫn với đại từ nhân xưng nhé.
Ngày hôm đó, lúc chạng vạng, Cô nói với Lệ Xuân Hiểu rằng hãy thân thiện hơn với anh trai mình, tất nhiên là với cả người chị dâu chưa từng gặp mặt nữa.
Đối với người vợ chưa từng gặp mặt của Tống Thư Nhiên, Cô có đôi lời phàn nàn, vì hai người bọn họ tiền trảm hậu tấu, sau đó lại chỉ ở bên kia đại dương gọi một cuộc điện thoại nói là, cháu kết hôn rồi.
Anh ấy kết hôn hai năm nhưng vẫn chưa đưa vợ đến cho Cô gặp mặt, nhưng may là, nghe nói vợ của Tống Thư Nhiên có quốc tịch Trung Quốc, điều này làm Cô khá hài lòng. Điều khiến cô lo lắng nhất đó là anh ấy kết hôn với một người phụ nữ ngoại quốc.
Kỳ thực, Lệ Xuân Hiểu không hề ghét Tống Thư Nhiên. Tống Thư Nhiên lớn hơn cô bốn tuổi. Khi bố cô lần đầu đưa cô đến Lệ gia, Tống Thư Nhiên đối xử rất tốt với cô trong mọi hoàn cảnh. Có lần cô hỏi anh ấy vì sao, anh ấy chỉ cười nhẹ với cô và nói, chuyện của người lớn không liên quan gì tới trẻ con. Trong mấy năm họ sống cùng nhau, mặc dù cô bướng bỉnh không gọi anh ấy là anh trai, nhưng trong tâm trí cô, từ lâu cô đã coi anh ấy là anh trai.
Người đàn ông tên Tống Thư Nhiên thừa hưởng khí chất ôn hòa của mẹ anh ấy cùng với cái tên tao nhã của mình. Nhưng trong sự dịu dàng ôn hòa đó là sự bướng bỉnh và quật cường.
Cho nên, trong ấn tượng của Lệ Xuân Hiểu, Tống Thư Nhiên là một con người mâu thuẫn. Anh ấy có thể tha thứ cho cô và chấp nhận cô nhưng lại không chấp nhận bố mình.
Cuối cùng, anh ấy đã đi theo mẹ mình và hòan toàn xóa bỏ họ của mình. Phải biết là, ở Thượng Hải, Lệ Cương và “Vạn Hào” là một biểu tượng của vinh quang và sự giàu có.
Ngày hôm đó, sân bay Phố Đông rất náo nhiệt. Có vẻ như một vài đoàn làm phim cũng đang ở trên chuyến bay từ Đức về. Ngoài ra, còn có một số nhà báo và người hâm mộ bộ phim giành chỗ một cách vô trật tự, dẫn đến sự hỗn loạn trong đại sảnh sân bay. Trong sự hỗn loạn đó, họ thấy Tống Thư Nhiên, anh ấy đang đứng đó như tìm kiếm một thứ gì.
Cô bước tới ôm chầm lấy anh ấy.
Lệ Xuân Hiểu nắm lấy tay Trì Kinh Hồng và nở một nụ cười với Tống Thư Nhiên. Tống Thư Nhiên đưa tay ra chào hỏi cô.
“ Này Thư Nhiên.” Chị họ đầu chống nạnh. “ Người phụ nữ của em đâu? Cô ấy không về với em à?”
Lệ Xuân Hiểu cũng cảm thấy tò mò về cái tên có thể khiến Tống Thư Nhiên từ bỏ cuộc sống độc thân. Cô ghé vào tai Trì Kinh Hồng và nói: “ Anh đoán xem, có phải Tống Thư Nhiên thấy em rể của mình đẹp trai như thế, sợ linh hồn của vợ mình bị anh lấy mất nên đã giấu cô ấy đi không?”
Trì Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
Tống Thư Nhiên cũng bày ra bộ dạng bối rối. Cuối cùng, đôi mắt anh rơi vào một bức tượng điêu khắc ở sân bay. Sau đó, anh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và cưng chiều.
Lệ Xuân Hiểu nhìn theo ánh mắt của anh ấy, thấy một vạt váy dài đầy màu sắc ló ra bên cạnh bức tượng điêu khắc.
“ Đi ra đi, đừng trốn nữa, anh thấy em rồi, cô gái Gypsy của anh!”
Cứ như thế, Tống Thư Nhiên đưa tay ra kéo cô gái Gypsy của mình ra khỏi bức tượng điêu khắc.
Cứ như thế, anh ấy kéo cô ấy đứng trước mặt họ.
Cô ấy đứng đó, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, chiếc cằm sắc sảo, làn da trắng mịn, đôi mắt cô ấy đặc biệt đen láy, hàng lông mày đậm nét, mái tóc xoăn dài, bên ngoài bộ váy Gypsy đầy màu sắc là một chiếc áo khoác da màu đen khiến người ta bất ngờ, khiến cho người ta cảm giác như cô gái này vừa đi ra từ cánh rừng vậy.
Người phụ nữ đó có một ngoại hình không quá nổi bật. Cô ấy đứng ở đại sảnh sân bay, nơi mọi người vội vã đi qua, cô ấy đứng lẳng lặng ở đó, sinh ra một cảm giác độc lập.
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương (*). Đây là ấn tượng đầu tiên của Lệ Xuân Hiểu dành cho vợ Tống Thư Nhiên.
(*) Nguyên văn là 所谓伊人,在水一方. Nghĩa là Người mà ta nhắc đến, đang ở vùng nước mênh mông phương nào. Câu thơ trong bài “Kiêm gia 2” của Khổng Tử.
“ Vợ tôi, Tracy.” Tống Thư Nhiên năm tay người phụ nữ ấy, vui vẻ giới thiệu.
Lúc này, Lệ Xuân Hiểu cảm thấy tay mình nhói lên. Cô cảm thấy dường như Trì Kinh Hồng đang muốn bẻ gãy tay cô. Cô cũng thấy tay Trì Kinh Hồng khẽ run lên.
Tống Thư Nhiên nắm lấy tay vợ mình, giới thiệu từng người một, cuối cùng giới thiệu đến lượt họ.
“ Em gái anh, Lệ Xuân Hiểu, còn đây là em rể anh, Trì Kinh Hồng.”
Người phụ nữ tên Tracy ấy mỉm cười lịch sự với họ. Khóe miệng cô hơi mỉm cười, đôi mắt cô ấy hơi không được tự nhiên, có một nỗi bi thương không thể giải thích ở trong đôi mắt cô ấy, và cô cũng biết được nguyên do.
Trì Kinh Hồng buông tay cô ra và giơ tay ra, Tống Thư Nhiên sửng sốt một lúc rồi cũng đưa tay ra bắt lấy.
Rõ ràng, bàn tay của Trì Kinh Hồng không hướng về phía Tống Thư Nhiên,ngay khi anh ra khỏi sân bay, Lệ Xuân Hiểu nhận ra điều đó, rồi lại cau mày nhìn chồng mình, người đàn ông này rốt cuộc phải lơ đãng tới mức nào chứ.
Bởi vì Tống Thư Nhiên mang theo rất nhiều hành lý nên chiếc xe Cayenne Trì Kình Hồng lái hôm nay trở nên hữu dụng.
Ngay khi chiếc xe đi đến chỗ cầu vượt, Tống Thư Nhiên không kìm được mà quay sang nhìn vợ mình.
“ Em có mệt không?”
Qua chiếc gương trên xe, Lệ Xuân Hiểu thấy Tống Thư Nhiên đang cầm lấy tay cô ấy, bàn tay to lớn của anh ấy nắm lấy bàn tay thon thả cân đối của cô ấy, một bức tranh thật ấm áp và đẹp đẽ.
Người đàn ông dịu dàng nho nhã, người phụ nữ ôn nhu uyển chuyển.
Tống Thư Nhiên đặt tay lên trán vợ. Trên đường đến đây, cô ấy bị sốt nhẹ. Nhưng may là cô ấy đã hạ sốt sau khi uống thuốc trên máy bay.
“ Này! Bác sĩ Tống, đừng coi em là bệnh nhân của anh nhé.”
Tracy miễn cưỡng dựa vào ghế theo sự ép buộc của Tống Thư Nhiên.
Cô lắc đầu khi thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Thư Nhiên. Có lẽ, anh trai cô thực sự rất yêu người phụ nữ tên Tracy này. Nếu Tần Tiếu Quân nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất buồn.
Các tòa nhà bên ngoài ô cửa kính lướt qua như một cơn gió, Lệ Xuân Hiểu chợt nhận ra chồng mình đang phóng xe với một tốc độ rất cao, từng chiếc ô tô một bị anh bỏ lại phía sau, Trì Kinh Hồng giống như đang tự sát.
Trì Kinh Hồng đang đua xe sao? Lệ Xuân Hiểu rất ngạc nhiên bởi Trì Kinh Hồng chưa bao giờ làm điều gì đó như thế này cả.
“ Này! Lệ Xuân Hiểu, em có thể nói với em rể của anh lái xe chậm hơn không, Tracy vừa mới uống thuốc trên máy bay. Lái xe như thế này không ổn.”
Tống Thư Nhiên nói với giọng khá to, anh cau mày nhìn người đàn ông đang lái xe. Anh khá xa lạ với người em rể này. Lúc trước khi bố anh qua đời, Cô cũng chỉ vội vàng giới thiệu, chứ anh cũng không quá hiểu rõ. Nhưng ngay lập tức, anh cũng có ý chấp nhận người em rể này.
Người đàn ông tên Trì Kinh Hồng này cũng có một vẻ ngoài khó quên như tên của mình.
Mặc quần áo tang màu đen, đứng ở đó như có một biển cô đơn.
Một người đàn ông như vậy là đủ để làm cho mọi phụ nữ trên thế giới này bị mê hoặc. Đây là ấn tượng đầy tiên của anh về anh ấy.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, Trì Kinh Hồng cứ như thế quay đâu lại, nhoài người ra ghế sau, sau đó.
“ Em đã uống thuốc gì mà trong người lại không thoải mái? Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra không? Bây giờ còn cảm thấy khó chịu nữa không?”
Trì Kinh Hồng vội vàng buông ra một loạt câu hỏi. Mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào Tracy.
Lệ Xuân Hiểu nghĩ khoảnh khắc đó thật kỳ lạ, như thể mọi thứ đều sai. Rõ ràng, ba người còn lại trong xe cũng cảm thấy điều đó.
Bầu không khí bỗng chốc nặng nề và khó xử.
“ Tôi không sao đâu.” Tracy là người phá vỡ sự im lặng trước, giọng cô ấy hơi ngượng ngùng: “ Không sao đâu, anh Trì, trên đường đến đây, tôi chỉ bị sốt nhẹ thôi. Sau đó, Thư Nhiên đã cho tôi uống thuốc hạ sốt. Bây giờ tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
Sau tình huống này, Trì Kinh Hồng giảm tốc độ xe xuống.
Về tới Lệ trạch, quản gia đến và chuyển hành lý của Tống Thư Nhiên đến căn phòng ở phía tây ngôi nhà, nơi Tống Thư Nhiên ở trước khi tới Đức sinh sống. Quản gia Hách, người đã nhìn anh ấy lớn lên, cứ vài ba ngày đều quét dọn căn phòng đó một lần, nó vẫn không thay đổi gì so với lúc trước khi anh ấy rời đi.
Cô rất cao hứng vì sự trở lại của cháu trai yêu dấu nên đã tự mình xuống bếp. Sự xuất hiện của chị họ đầu, cô con gái năm tuổi của chị ấy cùng vợ chồng Tống Thư Nhiên đã làm cho Lệ trạch náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trì Kinh Hồng, người từng nói rằng có hẹn với hàng của mình vào bữa tối, nay lại nói là khách hàng có việc hủy hẹn nên cũng ở lại ăn cơm tối với gia đình.
Trong bữa tối, dĩ nhiên, người Cô cường thế dĩ nhiên sẽ không bỏ qua màn “ thẩm vấn” vợ của Tống Thư Nhiên. Ấn tượng đầu tiên của Cô về Tracy có vẻ khá tốt. Lúc ở trong bếp, Lệ Xuân Hiểu nghe Cô nói với quản gia Hách rằng, vợ của Tống Thư Nhiên về cơ bản là ổn. Cô ấy trầm tính, tốt bụng, khí chất không tầm thường, cũng không mở miệng ra là ABXD, tiếng quốc ngữ nói rất chuẩn xác.
Cô và dượng là Đại biểu Quốc hội, vậy nên có lòng tự tôn dân tốc rất cao.
Cô đặt đũa xuống và nhìn thằng vào Tracy.
“ Quê của Tracy là ở đâu?”
“ Cô, Tracy là người gốc Thượng Hải.” Tống Thư Nhiên khoe: “ Thật không thể ngờ được! Cô ấy và cháu là đồng hương.”
Lần đầu tiên nghe nói rằng quê của Tracy là Thượng Hải, anh ấy đã rất vui. Chúa ơi! Con rất biết ơn vì sự sắp xếp của Người.
Trong một khoảnh khắc, Lệ Xuân Hiểu dường như thấy tay của Trì Kinh Hồng run lên, nước trong ly của anh gần như sánh ra ngoài.
“ Ôi, thật sao?” Cô trở nên thích thú: “ Vậy thì, cháu có thể nói tiếng địa phương Thượng Hải chứ?”
“ Vâng!” Tracy gật đầu. “ Nhưng cũng không quá thông thạo ạ, bởi vì lúc thiếu niên, cháu đã rời Thượng Hải và cùng gia đình đến Đức.”
“ Gia đình của Tracy có những ai ở Đức?” Cô thân thiết hỏi.
Trì Kinh Hồng đặt cốc nước xuống, dựa lưng vào ghế, dùng khăn lau tay, Lệ Xuân Hiểu đặt tay mình lên bàn tay ấy. Gần đây, vì “ Vạn Hào” muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài, anh đã rất bận rộn. Từ khi ở sân bay về tới giờ mặt anh tái nhợt hẳn đi.
Đôi mắt của Tracy vô tình lướt qua chúng, Trì Kinh Hồng đặt tay lên cốc nước lần nữa, Lệ Xuân Hiểu nhìn vào bàn tay trống không của mình và bắt đầu cảm thấy hoảng sợ vô cớ.
“ Ngoài ra còn có mẹ, bố, em trai và em gái nữa.”
Cô ngước mắt lên nhàn nhạt nói.
Sau này, khi Lệ Xuân Hiểu nghĩ lại, cô cảm nhận được rằng có một cơn sóng ngầm cuồn cuộn chảy trong bàn ăn hôm đó.
- -------------------------
Hết chương 20