Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tỏa Băng Tâm

Chương 7



Nháy mắt đã đến lễ hội mùa xuân.
Sập tối, Nghiêm Hủ đưa mặt nạ cho ta, “Khi ra ngoài rồi, phải đeo mặt nạ mọi lúc, phong tục của Nguyên Châu là, chỉ có thể tháo mặt nạ ra khi đối mặt với người mình ngưỡng mộ trong lòng.”
Ta nhìn chiếc mặt nạ mèo hoa nhỏ được vẽ chữ “Vương” trên trán, chỉ cười đáp: “Bắc Lương các ngươi cũng thật kỳ lạ, lễ hội mùa xuân này không phải vốn để cho nam nữ thoải mái đi xem mắt nhau sao? Sao còn phải đeo mặt nạ? Ngược lại không phù hợp với dân phong cởi mở của các ngươi.”
Nghiêm Hủ đến gần, thấp giọng nói: “Cái gọi là quân tử quý phẩm cách, chính là tướng mạo cũng không thể chỉ nhìn ở bề ngoài.”
Nói xong, ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tự nhiên lấy chiếc mặt nạ trên tay ta, đeo lên ngay ngắn cho ta.
“Phải đeo cho kĩ.” Hắn cười cười.
Từ lúc ta bị trúng nhuyễn hương tán, bị hắn đưa đến phủ thái thú, vẫn luôn chưa được ra ngoài, đêm nay ta lại có thể ra ngoài chơi, còn là lễ hội mùa xuân ở Nguyên Châu, náo nhiệt hơn cả năm mới, trong lòng ta cũng có một chút phấn khích.
Mà hội mùa xuân của Nguyên Châu, quả thật đúng như lời đồn. Ngoài đường lớn, đèn lồng được treo lên cao, tỏa sáng rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe ầm ầm.
Cảnh tượng lần này, so với đêm rằm tháng giêng, còn náo nhiệt hơn nhiều.
Chỉ là trên đường có rất nhiều người, ta không cẩn thận bị mấy đứa nhỏ va phải suýt ngã, may là có Nghiêm Hủ nhanh tay đỡ lấy ta.
Vừa đứng lại một chỗ, đứa nhỏ mới va vào ta quay trở lại, quan s.á.t ta từ trên xuống dưới, lấy ra một chiếc mặt nạ: “Vị cô nương này, cái này cho ngươi.”
Ta nghi hoặc đưa tay tiếp lấy, nhìn kĩ lại, hình vẽ trên chiếc mặt nạ này, không phải là lúc trước Bàng Nghệ đã dạy ta vẽ sao?
Nhìn tỉ mỉ thêm lần nữa, đây không phải là chiếc mặt nạ ta đã tự tay vẽ sao?
Ta hỏi đứa nhỏ: “Là người nào nhờ ngươi đưa chiếc mặt nạ này cho ta sao?”
Đứa nhỏ đáp: “Là một ca ca”, Chỉ tay vào cây cầu treo cách đó không xa, “Vừa nãy còn đứng đó, hiện tại không biết đã đi đâu rồi.”
Lúc này trên cầu treo quả nhiên không còn một bóng người, ta quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hủ, nói: “Chiếc mặt nạ này... là lúc ta vừa đến Nguyên Châu chưa bao lâu, Bàng Nghệ đã dạy ta vẽ. Lúc đó hắn cũng luôn nói với ta, vào lễ hội mùa xuân mọi người đều đeo mặt nạ... Không ngờ hội mùa xuân lại đến nhanh như vậy.”
Nghiêm Hủ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta dưới ống tay áo rộng.
Ta sửng sốt, muốn rút tay ra, Nghiêm Hủ lại giữ rất chặt, chỉ thấp giọng nói: “Đêm nay nhiều người hỗn tạp, người hạ dược cho nàng còn chưa bắt được, vẫn là nên nắm tay ta, cẩn thận một chút.”
Đêm nay không hiểu sao lòng bàn tay của hắn lại rất nóng, còn tay ta thì lại lạnh ngắt, hắn cứ nắm chặt bàn tay mát lạnh của ta như vậy, ta ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
May là đi chưa được mấy bước chân, ta liền thấy một quầy hàng nhỏ bán bánh hoa quế, phía trước chật ních người, ta kéo kéo Nghiêm Hủ: “Món này trông ngon quá.”
Hắn quay đầu cười: “Muốn ăn?”
Ta gật đầu.
“Người đang đợi cũng không ít, nhưng nếu nàng muốn ăn, ta đi mua cho nàng.”
Ta thấp giọng nói: “Tuy ngươi là hoàng tử, nhưng hôm nay phải vui vẻ với dân, đừng chen ngang, phải xếp hàng mới được.”
Hắn cười đáp: “Được.”
Ta chỉ tay lên cầu treo: “Phong cảnh trên cầu hẳn không tệ, ta lên cầu đợi ngươi.”
Ánh mắt hắn tối sầm lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường: “Được, đừng chạy lung tung.”
Ta gật đầu, xách váy đi lên cầu treo, quả nhiên từ trên cầu nhìn xuống, cảnh đường phố đẹp vô cùng. Mà đi xuống từ bên kia của cầu treo là sông hộ thành, lúc này đã có người thả thuyền giấy bên sông, mặc dù hình dáng của mấy chiếc thuyền giấy không giống nhau, nhưng ánh đèn được thắp sáng chính giữa khiến cả con sông hộ thành tỏa sáng như dải ngân hà.
Ta tùy ý đi bộ dọc theo cây cầu treo, lại tình cờ nhìn thấy thân ảnh của một cô nương ở nơi ít người bên cạnh sông hộ thành.
Người đi chơi đêm nay, hầu hết là bầu bạn cùng đi, người đi một mình, rất dễ thấy.
Chỉ thấy nàng kia thả một chiếc thuyền giấy xuống sông, tiếp theo chầm chậm bước từng bước về phía dòng sông.
Một suy nghĩ không tốt đột nhiên lóe lên trong tâm trí ta.
Sẽ không phải…
Ta không kịp nghĩ nhiều, người đã chạy như bay khỏi cây cầu treo.
Cũng may, tuy không có ai ở gần đó, nhưng nàng kia cách cầu treo cũng gần, vẫn chậm chạp từng bước, cho nên lúc ta kéo y phục của nàng lại, hai chân nàng còn chưa ngập xuống nước.
Ta thở hổn hển: “Cô nương đang làm gì vậy?”
Nàng kia quay đầu lại, vì đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy được biểu tình, dường như tự lẩm bẩm: “Hôn phu của ta không cần ta nữa, hắn đã nhìn trúng người khác rồi, muốn lui hôn với ta.”
Ta vội vàng nói: “Hắn muốn lui hôn với ngươi, ngươi nhất định phải quyên sinh sao?”
*Quyên sinh: Phí hoài bản thân mình, coi thường mạng sống của mình, không biết thương xót bản thân (thường chỉ tự s.á.t).
Nàng kia vừa khóc vừa nói: “Ta đã trở thành trò cười cho hàng xóm láng giềng, người người đều nói, là ta không đủ tốt, nên hôn phu kia của ta mới nhìn trúng người khác.”
Ta liều mạng kéo nàng lại: “Chỉ có chút chuyện này, ngươi nghĩ không thông sao? Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, hôn phu kia của ngươi sẽ rơi lệ vì ngươi sao?”
Nàng kia lòng như tro nguội: “Cái gì mà chút chuyện nhỏ? Cô nương nói nghe nhẹ nhàng quá, lại nói, xem như hôm nay ta đi c.h.ế.t, ta và cô nương cũng có quen biết nhau đâu, ngươi cực khổ đến quản ta làm gì?”
Nàng kia nhất quyết quay đầu, tiếp tục đi xuống sông, ta không có nhiều khí lực, ngược lại ta còn bị nàng kéo cả giày xuống nước.
Người cách hai chúng ta gần nhất, cũng phải năm sáu dặm, cho dù ta có hét thật lớn cũng sợ là không ai nghe thấy.
Ta dừng lại, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Tống Cẩn.
Muốn khuyên nhủ người khác, không gì tốt hơn là kể cho họ nghe chuyện gì đó thảm hơn chuyện của họ.
Nghĩ đến đây, ta dùng lực kéo mạnh tay áo nàng kia: “Cô nương, ngươi nghe ta kể câu chuyện của ta trước đã.”
Nàng kia dừng lại, quay đầu nhìn ta.
“Ta, ừm... ba năm trước, phụ thân ta vì quan hệ của hai nhà, đã hứa hôn ta với một vị công tử không hề quen biết ở một nơi xa.”
Cô nương kia quan s.á.t ta một phen: “Ngươi đã thành hôn rồi sao?”
Ta gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ta vốn sẽ thành hôn, nhưng nhà hắn xảy ra vài chuyện, phải hoãn lại hôn kỳ ba năm, mà ta cũng ở lại luôn nhà hắn, đường xá xa xôi không thể quay về nhà, sống ở nhà hắn như nhà của mình.”
Nàng kia cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Người kia, đối xử với ngươi không tốt sao?”
Ta thuận theo tình thế dẫn nàng kia ngồi xuống những tảng đá bên sông, đặt chiếc mặt nạ mà Bàng Nghệ đưa cho ta sang một bên, bắt đầu ôn tồn giảng giải: “Ta thấy hắn từ ánh nhìn đầu tiên đã thích hắn rồi, hắn... đối xử với ta rất tốt, chính là bởi vì rất tốt, ta mới cho rằng hắn cũng thích ta, càng ngày càng lún sâu vào, cho đến khi...”
Cô nương kia ước chừng đã bị ta khơi dậy sự tò mò, liền hỏi: “Cho đến khi nào?”
Ta hít sâu một hơi: “Cho đến khi đến một ngày ta phát hiện, hắn đã sớm định thân với một thanh mai trúc mã, đó mới là người trong lòng hắn.”
Cô nương kia há hốc mồm: “Hắn đã định thân rồi còn thành hôn với ngươi sao? Thành hôn với ngươi rồi còn lo lắng cho người khác, đây là hắn phụ ngươi.”
Ta lắc đầu: “Nói như thế nào nhỉ, luận chuyện đến trước, ta cũng không hợp lý... hơn nữa hắn vốn là một người ôn nhu, ta chỉ đem phần ôn nhu này hiểu lầm thành hắn thích ta.”
“Vậy thì vẫn là lỗi của hắn, hắn chỉ nên dịu dàng với người mình thích.”
Ta ngây người: “Có lẽ vậy... Sau đó thanh mai trúc mã của hắn mô phỏng chữ viết của ta, viết ba bức thư gửi cho tình lang, nhà hắn liền đem ta biếm vào... ừm, chính là một thôn trang không có ai ở, thanh mai trúc mã của hắn đến chỗ ta cố ý khoe khoang rồi nhảy xuống nước vu cáo hãm hại cho ta, hắn đều quay về hướng nàng ta, chỉ quan tâm nàng ta có bị thương hay không.”
Cô nương kia im lặng một lúc: “Nếu đã như vậy, ngươi cũng thật thê thảm.”
Ta thấy nàng kia dường như không kích động như vừa nãy nữa, liền tiếp tục nói: “Sau này hắn vì một vài chuyện mà trúng độc, để cứu mạng hắn, ta đã cho hắn uống thuốc giải người nhà đưa. Thuốc đó rất quý hiếm, ta cũng chỉ có một viên, là tẩu tẩu của ta đưa cho phòng khi cần đến.”
Cô nương kia đáp: “Hắn đối xử như thế với ngươi, ngươi còn đối xử với hắn như vậy, ngươi thích hắn nhiều lắm sao?” Nói xong, lại tiếp: “Ngươi đối xử như vậy với hắn, lần này hắn sẽ cảm động chứ?”
Ta cười: “Tiếc là không, hắn nghi ngờ sao ta lại mang thuốc giải bên người, thậm chí còn nghi ngờ ta cùng thuyền với đám người hại hắn.”
Cô nương kia trợn tròn mắt: “Mắt nhìn người của ngươi cũng không tốt rồi.”
Ta thở dài một hơi, cười: “Ngươi xem, có phải ta bi thảm hơn ngươi nhiều không?”
Nàng kia suy nghĩ một chút, ủ rũ nói: “Ngươi quả thật bi thảm hơn ta.” Rồi ngẩng đầu lên, “Vậy còn bây giờ thì sao? Ngươi vẫn ở bên cạnh hắn sao?”
Ta lắc đầu: “Sau đó ta không muốn hiểu nữa, liền rời đi, đến Nguyên Châu, ngươi xem, sau khi ta đến đây đã sống rất tốt, có một cuộc sống mới, bằng hữu mới, hơn nữa ta bi thảm như vậy rồi mà chưa bao giờ nghĩ đến việc quyên sinh.”
Cô nương kia cúi đầu một hồi lâu, đáp: “Bằng hữu mới... Vậy ngươi đã gặp được ý trung nhân mới chưa?”
Ta nhìn vào ánh mắt mong đợi của nàng, thầm nghĩ, câu chuyện này cần phải có một kết cục hoàn mỹ mới được, liền gật đầu: “Ừm, ta cũng gặp được một công tử mà mình ngưỡng mộ trong lòng, hắn thích ta, ta cũng thích hắn, chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ.”
Cô nương kia đột nhiên cười nhẹ, đứng dậy nhìn về phía sông hộ thành: “Quả thật, nghe xong chuyện của ngươi, ta cũng cảm thấy lui hôn cũng không hẳn là chuyện gì to tát.”
Lúc này một tì nữ bộ dạng vội vội vàng vàng chạy đến: “Nhị tiểu thư, sao người lại chạy đến đây, lo c.h.ế.t nô tì rồi.”
Cô nương kia cười: “Không có gì, ta đi thả thuyền giấy bên sông hộ thành... Chúng ta trở về đi.”
Sau đó, nàng quay lại, nói với ta: “Hôm nay có thể gặp được cô nương, âu cũng là duyên phận, ta là nhị cô nương của Liêu gia ở Bắc thành, dám hỏi tính danh cô nương, cô nương đã cứu ta, ngày khác sẽ đến cửa tạ ơn.”
Ta cười: “Ta tên Vân Nguyệt, là người Nhạc quốc, có điều, ta sẽ sớm rời khỏi Nguyên Châu, nếu có duyên... có lẽ chúng ta sẽ gặp lại.”
“Như vậy sao...” Giọng điệu nàng kinh ngạc, nhưng lại nghiêng đầu nhìn phía sau ta, cười, “Vị công tử nãy giờ vẫn luôn đứng ở phía sau kia, là người trong lòng của cô nương sao?”
Ta sửng sốt, quay đầu thì nhìn thấy Nghiêm Hủ đứng cách đó không xa.
Mặc dù hắn đeo mặt nạ, không thể nhìn rõ được dung nhan, nhưng tư thế thẳng tắp đẹp đẽ của hắn chưa bao giờ chói lọi như những vì sao trong đêm tối đến vậy, trên tay hắn cầm một túi giấy, hẳn là bánh hoa quế mà hắn vừa mua.
Ta chớp mắt, hắn đến từ lúc nào vậy?
Cô nương kia mỉm cười, đến gần thấp giọng nói với ta: “Ngươi bỏ người kia quả nhiên là đúng rồi, vị công tử này tuy không nhìn thấy rõ tướng mạo, nhưng chỉ cần nhìn vào tư thế phóng khoáng này thật phải để cho người khác phải ghen tị.”
Ta chỉ cười cười xem như đồng ý.
Sau khi cáo biệt với Liêu nhị cô nương, ta quay đầu nhìn Nghiêm Hủ, hắn vẫn như cũ đứng đó không nhúc nhích.
Lúc này không có người, yên tĩnh hơn nhiều so với ngoài đường lớn, cũng không biết những lời ta vừa nói ban nãy hắn đã nghe được bao nhiêu.
Ta nói: “Nghiêm Hủ?”
Hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng tháo mặt nạ ra, sau đó bước đến cùng ta đứng bên bờ sông, trong tay hắn cầm túi bánh hoa quế và chiếc mặt nạ vừa tháo.
Ta kinh ngạc: “Sao mà mua được nhanh như vậy? Sao ngươi biết ta ở đây?”
Vốn dự định cứu xong cô nương này liền quay trở lại cầu treo, ai ngờ hắn cư nhiên tìm ra ta rồi.
Nghiêm Hủ lãnh đạm nói: “... Không nhanh, xếp hàng cũng lâu rồi.”
Nói xong, hắn không nói gì nữa, cũng không đưa bánh hoa quế cho ta, chỉ nhìn những chấm đèn phản chiếu trên mặt sông, dường như ở đó có điều gì vô cùng thú vị.
Trong lòng ta thầm nghĩ, chẳng lẽ do ta không đứng ở cầu treo đợi hắn, nên hắn giận rồi?
Chuyện này đúng là ta sai, lúc đó hắn nói ta đợi trên cầu treo, đừng chạy lung tung.
Chỉ là lúc đó tình thế cấp bách, ta thật sự không nghĩ đến.
Dù sao bản thân cũng sai, ta nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, muốn giải thích với hắn: “Nghiêm Hủ...”
Ai ngờ hắn đột nhiên xoay người, tay ta đang kéo tay áo của hắn liền bị hắn nắm lấy, tay kia dùng lực ôm lấy ta, ta bị hắn ôm chặt vào lòng.
Bánh hoa quế và mặt nạ trên tay hắn đều rơi xuống đất, lúc này ta cũng không có thì giờ chú ý đến, hắn gục đầu nhẹ vào cổ vai ta, ta thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Bị hai tay hắn giữ chặt, đầu óc ta trống rỗng, chỉ lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi làm sao vậy?”
Một lúc lâu sau, hắn hít một hơi dài, thấp giọng nói vào tai ta: “Dọa c.h.ế.t ta rồi.”
Ta khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy hắn nhắm mắt, lông mi dài khẽ run.
Ta sững người một lúc lâu, nhìn từng dòng ngựa xe như nước trên đường xa xa, ngập ngừng hỏi: “Là... là do ta không ở trên cầu treo đợi ngươi sao?”
Hắn ôm ta chặt hơn: “... Không tìm được nàng, ta thật sự bị dọa c.h.ế.t rồi.”
Đáy lòng chợt dâng lên một cảm xúc lạ, ta nhẹ giọng giải thích: “Ta... không cố ý để ngươi lo lắng, lúc đó ở trên cầu ta nhìn thấy cô nương kia bộ dạng giống như muốn quyên sinh, bên cạnh nàng cũng không có ai, ta nhất thời vội vàng rời khỏi cầu, vốn định cứu nàng xong thì quay trở lại.”
Đợi một hồi, hắn mới thả lỏng mà ôm lấy cánh tay của ta: “Ta biết.” Hắn dừng lại một chút. “Ta chỉ là sợ hãi.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cũng đang cúi đầu xuống nhìn ta.
“Vân nhi, mấy năm này, ta xin lỗi.”
Ta sững sờ, bật cười: “Ngươi đã nghe được mấy lời vừa nãy ta nói với cô nương kia... Kỳ thật giống như lần trước ta nói, ngươi không cần phải xin lỗi ta, tình cảm là loại chuyện”, Ta tránh ánh mắt của hắn, “Không thể cưỡng cầu, mà ta cũng thật sự buông bỏ rồi, ngươi xem, chúng ta gần đây ở chung rất hòa hợp, mấy lời ta nói lúc nãy cũng chỉ là muốn khuyên cô nương kia đừng quyên sinh, nói... nói ừm, có hơi cường điệu một chút, thật sự ta cũng không đau khổ như vậy, thật đó.”
Ta ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi mắt của hắn sâu như bầu trời đêm lúc này, ánh sáng trong con ngươi hắn lại giống như những vì sao trên bầu trời, nhưng thứ sâu thẳm ẩn chứa trong đáy mắt hắn là một mảng nóng rực.
Ta hoảng loạn quay đầu làm dao động ánh mắt của hắn, nhìn ra phía mặt sông rồi giả vờ nói: “Ơ kìa, ngươi xem, con sông này luôn hướng về phía Nam, có phải về hướng Đại Tề không? Đợi qua vài ngày nữa ta trở về, vừa vặn Đại Tề cũng vào mùa xuân, cảnh sắc nhất định sẽ rất đẹp...”
Hắn bỗng đưa tay ra nhẹ nhàng vén mớ tóc rối bù trên trán ta: “Sau này, cho dù nàng muốn đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng nàng.”
Ta không hiểu ý trong lời hắn nói là gì, trong lòng giống như mọc lên một mớ cỏ dại, rất hỗn loạn.
Ta dứt khoát quay lưng về phía hắn: “Thời gian... cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về thôi?”
Hắn không đáp, duỗi tay trực tiếp xoay người ta lại, ta chỉ có thể nhìn qua chiếc mặt nạ mèo hoa của mình, bị buộc phải nhìn vào mắt hắn thông qua hai lỗ của mặt nạ.
“Vân nhi, sau này nàng muốn đi đâu, Tề quốc cũng tốt, Nhạc quốc cũng được, ta đều sẽ đi cùng nàng.”
Ta sửng sốt mở to mắt nhìn hắn.
“Nhưng bây giờ, nàng phải biết, đối với nàng, ta sẽ không buông tay nữa, cũng tuyệt đối không đưa nàng cho bất kì người nào khác.”
Trái tim ta như bị sấm sét đ.á.n.h vào, ta cứ đứng đó, cảm thấy cả người như bị một bùa chú kìm hãm, rõ ràng ta rất muốn đi, nhưng lại không thể di chuyển được.
Ta trầm mặc một lúc, thở dài: “Nghiêm Hủ... Ngươi nếu vì những gì vừa nghe được mà an ủi ta, thật sự không cần... Giữa ngươi và ta, dù sao còn có Triệu...”
Lời còn chưa kịp dứt, hắn đã giơ tay đẩy mặt nạ của ta, cạnh dưới của mặt nạ bị đẩy lên sống mũi ta, ngay tức khắc che đi đôi mắt của ta.
Không thể nhìn thấy khiến ta nhất thời cảm thấy bất an, ta muốn vươn tay định tháo mặt nạ xuống, nhưng hắn đã bắt lấy tay ta, trực tiếp kéo ra phía sau lưng ta.
Ta đang định mở miệng kháng nghị thì cánh môi ta bị hai mảnh mềm mại ấm áp chặn lại.
Trong đầu ta nổ ầm một tiếng.
Nụ hôn của hắn mềm mại như chiếc lông vũ rơi nhẹ xuống, giống như không muốn rời xa, lại giống như được đối xử như trân bảo, nhẹ nhàng ấn xuống viền môi của ta một lần lại một lần.
Mọi lời nói dang dở dường như đều ngập chìm trong nụ hôn rực rỡ ánh bình minh và gió nhẹ mưa phùn này.
Rõ ràng tầm nhìn của ta đã bị che bởi mặt nạ, nhưng ồn ào náo động bốn phía dường như đều ở rất xa ta, ta chỉ có thể cảm nhận được sự mềm mại trên đầu môi, càng lúc càng ôm chặt hắn hơn.
Hết thảy đều xảy ra thình lình làm khắp người ta khẽ run lên, không biết là ai đã đốt pháo ở đằng xa, tiếng pháo nổ vang lên đã thức tỉnh một tia tinh thần cuối cùng của ta, hồi thần lại rồi, ta chỉ muốn hoảng loạn quay đầu bỏ chạy.
Ai ngờ hắn lại không muốn buông ta ra, bá đạo giữ lấy đầu ta không cho ta nhúc nhích.
Hắn đỡ lấy ta, đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ mặt nạ của ta, bốn mắt nhìn nhau, hai mắt ta chứa lệ rưng rưng nhìn hắn, còn hai mắt hắn thì dường như ẩn chứa vô vàn tình ý lưu luyến.
Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng lau khóe mắt ta: “Giữa ta và nàng, không có ai hết. Vân nhi, ta chỉ thích nàng.”
Ta ngây người nhìn hắn.
Người mà ta đã từng hết lòng yêu thương, từng một lòng muốn cùng hắn ở nơi đất khách quê người trải qua một đời một thế, giờ phút này lại nói với ta, hắn chỉ thích ta.
Không hiểu sao trong đầu ta lại nhớ tới khoảng thời gian ta sống ở Thanh Môn Điện trước khi rời khỏi hoàng cung Bắc Lương.
Khi đó, ngày nào ta cũng ngồi ở hoa viên trước điện, một mình ngắm tuyết.
Ta cũng đã từng nghĩ rằng, cảnh tuyết rơi đẹp như vậy, nếu hai người có thể cùng nhau xem thì tốt biết mấy.
Nếu như hắn có thể thích ta nhiều như ta thích hắn, thì cũng tốt biết mấy.
Nhưng hắn hình như chưa bao giờ đến thăm ta, cũng chưa bao giờ hỏi ta ở lãnh cung sống có tốt không, ấm áp hay không, trong lòng có ủy khuất hay không.
Sau khi hắn trở về từ Phong huyện, ta đã nghĩ rằng có thể gặp hắn, nhưng những gì ta nghe được là hắn vội vội vàng vàng đi đến Triệu gia, chỉ vì Triệu Lăng bị bệnh.
Ta đến đây đã gần ba năm rồi.
Ngày đông ở Bắc Lương, thật sự quá lạnh quá lạnh rồi, một mình bước đi trong tuyết mà ta cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Nếu như lúc đó, hắn có thể nắm lấy đôi bàn tay ửng đỏ của ta, nói với ta rằng hắn thích ta, ta nhất định sẽ không thấy lạnh đến vậy.
Trong lòng ta chợt dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, ta không biết là chua xót hay sợ hãi. Ta không biết bản thân đang chua xót cái gì, nhưng ta biết bản thân đang sợ hãi cái gì.
Rõ ràng đều buông bỏ rồi, lại cứ vướng víu không rõ.
Kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, ta ngẩng đầu lên, bắt gặp trong mắt hắn có sự mong đợi: “Nghiêm Hủ, hay là chúng ta... đừng gặp nhau nữa.”
Thứ trong con ngươi hắn trong tức khắc tan thành từng mảnh, hắn đặt tay lên vai ta ấn mạnh: “Vân nhi...”
“Nghiêm Hủ, những gì ngươi vừa nghe được không hề sai, ba năm trước ta một mình đến Bắc Lương, xác thực từ ánh mắt đầu tiên đã thích ngươi. Ta đối với ngươi, có lẽ ngay từ đầu vì hoàng mệnh khó trái mà đi hòa thân, nhưng sau khi gặp ngươi rồi thì không phải vậy. Ta chỉ muốn... chỉ muốn làm thê tử của ngươi, chỉ muốn ở cạnh ngươi... Nhưng bây giờ”, Ta dừng lại một chút, nhìn ánh đèn điểm sao trên sông hộ thành, “Ta đã buông bỏ rồi, cũng không thích ngươi nữa.”
“Vân nhi”, Hắn sửng sốt nửa ngày, hơi dùng lục, cẩn thận từng li từng tí ôm ta vào lòng lần nữa, trầm giọng nói, “Nàng có thể đ.á.n.h ta, mắng ta, thậm chí chán ghét ta, bỏ mặc ta, chỉ là đừng để ta từ giờ không bao giờ gặp được nàng, Vân nhi, ta làm không được.”
Ta úp mặt vào ngực hắn, khóe mắt rưng rưng: “Nghiêm Hủ, ba năm rồi, là duyên phận chúng ta đã hết, chúng ta ai cũng không nợ ai... Cứ như vậy đi.”
Hắn lắc đầu: “Nếu như duyên phận đã hết, chúng ta sẽ không gặp lại nhau ở Nguyên Châu. Bắc Lương có nhiều nơi nhiều người như vậy, nhưng ta cứ cố ý đến Nguyên Châu, cứ cố ý một đêm đó nhìn thấy nàng trong đám người. Vân nhi, chúng ta không phải không có duyên phận, là duyên phận quấn quá chặt, mới để nàng một lần, rồi lại một lần gặp lại ta.”
Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mái tóc bị gió thổi bay loạn xạ của ta: “Cho dù hiện tại nàng không thích ta cũng không sao, chỉ cần để ta có thể gặp được nàng, có thể ở bên cạnh nàng... Vân nhi, nàng phải cho ta một cơ hội.”
Khóe mắt ta ướt nhòa, nước mắt thấm đẫm y phục của hắn.
Hắn thở dài một tiếng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ta: “Vân nhi, đừng không cần ta.”
Hai người quay trở lại phủ thái thú, Linh Tê đang thu dọn đồ đạc của ta, nhìn thấy ta và Nghiêm Hủ, liền đứng dậy hành lễ.
Nghiêm Hủ nhìn chằm chằm vào những rương tráp đang mở trên mặt đất.
Ta nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi đã nói xong lễ hội mùa xuân sẽ để ta quay lại Trương gia sao? Hôm nay ta đã viết thư cho Trương gia rồi, ngày mai... ta sẽ trở về.”
Hắn bất lực cười đáp: “Gấp như vậy sao?”
Ta cắn môi không nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn dường như thỏa hiệp: “Trở về Trương gia cũng được, ngày mai ta phái hai hộ vệ cùng nàng trở về.”
Ta lắc đầu: “Không cần, có Linh Tê là đủ rồi.”
Hắn đưa tay kéo ta đến trước mặt: “Gấp như vậy là muốn vạch rõ giới hạn với ta sao? Nếu đủ rồi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện nhuyễn hương tán.”
Ta quay mặt lại, vùng vẫy nói: “Cái đó do ta không cẩn thận, nếu ta cẩn thận một chút thì sẽ không sao.”
Hắn nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nàng còn không biết ai muốn hại nàng, sao không đề phòng cẩn thận?”
Ta không nói nên lời.
Thanh âm của hắn như một hồ nước êm ả: “Nghe lời, bọn họ đi cùng nàng, cho dù ta không thể ngày ngày gặp nàng, cũng có thể yên tâm làm chuyện của ta.”
Ta ngẩng đầu hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm chuyện gì?”
Hắn cười: “Một chuyện phức tạp, làm xong rồi nàng tự nhiên sẽ biết.”
“Nhưng mà”, Hắn ghé s.á.t vào tai ta, thấp giọng nói, “Vân nhi, nếu nàng nhân lúc này lén lút rời khỏi Nguyên Châu, ta sẽ đem tất cả những người mà nàng giao hảo tống vào đại lao, đã biết chưa?”
Ta trừng mắt, không dám tin những lời từ miệng hắn nói ra: “Ngươi có biết điều không?”
Hắn chạm nhẹ vào đầu ta, mềm giọng nói: “Biết điều. Nếu nàng không đi, ta sẽ biết điều.”
Cả một đêm ta đều ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, Linh Tê giúp ta thu dọn đồ đạc, bởi vì gần đây tiết trời đã ấm dần lên, lúc ta ở chỗ Nghiêm Hủ đã sắm thêm vài kiện y phục mỏng nhẹ, mấy cái rương tráp ban đầu lại không đủ chỗ, Linh Tê liền đi hậu viện mang thêm một cái khác tới.
Đầu óc ta mơ màng, chỉ ngơ ngác nhìn hai chiếc mặt nạ trên bàn.
Không lâu sau, Linh Tê dẫn hai tì nữ nâng một chiếc rương tiến vào, một tì nữ hỏi: “Có cần nô tì ở lại giúp cô nương thu dọn không?”
Ta nghe thanh âm này có chút quen thuộc, liền ngẩng đầu lên.
Đây không phải là hai tì nữ phụ trách phòng bếp nhỏ lúc Nghiêm Hủ sinh bệnh sao?
Đáng tiếc là sau khi ta dạy bọn họ cách nấu canh ấm, ngày hôm sau họ đã về nhà vì người thân nhiễm phong hàn.
Hai tì nữ hành lễ với ta, ta cười với họ: “Người nhà các ngươi bệnh phong hàn đã đỡ hơn chưa?”
Cả hai nghe xong liền nhìn nhau, nghi hoặc hỏi: “Cô nương có nhận nhầm người không?”
Ta ngẩn người: “Không nhận sai được, không phải ta đã dạy cho các ngươi cách nấu canh ấm sao?”
Một tì nữ đáp: “Cô nương đúng là đã dạy chúng ta, nhưng người nhà chúng ta gần đây không bị phong hàn, nên mới hỏi cô nương có phải nhầm chúng ta với các tỷ muội khác không.”
Đầu óc choáng váng của ta biến thành hỗn loạn: “Nhưng... người nhà các ngươi không sinh bệnh, sao hôm sau đó các ngươi không ở phòng bếp nhỏ nấu canh ấm cho nhị điện hạ?”
Tì nữ đáp: “Hôm sau đó... vì Chí Chính đại nhân nói hậu viện bên kia cần người giúp, liền chuyển chúng nô tì sang hậu viện, chỗ phòng bếp nhỏ thì nghe nói Chí Chính đại nhân đã an bài người khác.”
Lời của Chí Chính ngày hôm đó ta vẫn nhớ như in:
“Người nhà hai tì nữ kia cũng bị nhiễm phong hàn, điện hạ thông cảm cho hạ nhân, để cho bọn họ về chăm sóc người nhà. Cho nên... cho nên...”
Ta chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Bước ra khỏi phòng, bên ngoài là hai hộ vệ mà Nghiêm Hủ đã an bài cho ta, một người tên Phi Linh, người kia tên Hồng Phi.
Ta không vui hỏi: “Chí Chính đâu?”
Phi Linh cúi đầu cung kính đáp: “Chí Chính đại nhân sáng nay đã ra ngoài cùng nhị điện hạ, hiện tại hẳn là đã trên đường đến Lâm huyện rồi.”
Tốt, thật sự tốt.
Phi Linh ngước mắt nhìn sắc mặt của ta, cận thẩn nói: “Lúc nhị điện hạ rời đi, cô nương vẫn chưa thức dậy, nhị điện hạ nói thuộc hạ đưa cái này cho cô nương.”
Phi Linh tiếp lấy một cái tráp nhỏ trong tay Hồng Phi đưa cho ta.
Tâm tình ta không tốt, thầm nghĩ, hắn không lừa ta đã không tệ rồi, còn đưa ta đồ tốt, nên tùy ý mở tráp ra xem, vậy mà lại làm ta kinh ngạc.
Linh Tê đi tới, thấy ta ngơ ngác nhìn vào tráp, nghi hoặc hỏi: “Ơ? Sao trong tráp này toàn là những đồ vật liên quan đến hoa Băng Lăng? Đường nhân, tượng người, mặt nạ, chiết phiến...”
Ta ngẩng đầu: “Những thứ trong tráp này... đều cho ta sao?”
Phi Linh gật đầu: “Vâng, nhị điện hạ nói, cô nương thích mấy thứ đồ chơi này, hoa Băng Lăng thanh cao tao nhã, cho nên những thứ đồ này đều là điện hạ thu thập từ nhiều nơi khác nhau ở Nguyên Châu cho cô nương.”
Vậy đường nhân là làm cho ta? Những thứ đồ liên quan đến hoa Băng Lăng này, hóa ra đều dành cho... ta?
Một lúc lâu sau, ta đóng tráp lại, đưa cho Linh Tê.
Phi Linh thấy ta không nói gì, tưởng rằng ta không thích, vội vàng nói: “Cô nương dù không thích, nhưng đây cũng là... một mảnh tâm ý của điện hạ...”
Ta lắc đầu: “Không phải không thích, chỉ là”, ta cười, “Đều là những đồ vật về hoa Băng Lăng, lại thiếu mất viên đá Băng Lăng kia, cũng thật đáng tiếc.”
Viên đá hoa Băng Lăng đó, phỏng chừng đã bị ai khác nhặt mất rồi.
Lúc rời đi, Phi Linh nói Nghiêm Hủ có dặn dò, hôm nay đi từ cửa sau của phủ thái thú.
Tuy ta không biết ý của hắn là gì, nhưng cũng cảm thấy đi cửa sau tốt hơn nhiều so với đi cửa trước bị trăm mắt dõi theo, cũng ít đi phiền phức hơn.
Ai ngờ, đi cửa sau lại gặp Giang Tích Văn.
Trong lòng ta cảm khái, tin tức của nàng ta cũng thật nhanh, nhưng nghĩ lại, đây vốn là nhà người ta, có động tĩnh gì đều biết cũng là chuyện bình thường. Mỗi lần ta và nàng ta gặp nhau, ra về chẳng vui vẻ chút nào, nhưng nàng ta cứ muốn đến tìm ta, đúng là kỳ quái.
Vì vậy ta kiên trì nặn ra một nụ cười: “Giang tiểu thư.”
Giang Tích Văn đến gần, ánh mắt thương hại: “Vân cô nương, ta đã sớm nói với ngươi, lấy nhan sắc để hầu hạ, cuối cùng cũng không thể dùng được lâu dài, ngươi lại không nghe.”
Ta không muốn vướng víu với nàng ta nhiều, liền nói: “Giang tiểu thư giáo huấn phải.”
Nàng ta gật đầu: “Ngươi xem ngươi bây giờ, tiến vào từ cửa trước, đi ra từ cửa sau, không danh không phận, quả thật là so với mấy tiểu thiếp của thế gia vọng tộc cũng không bằng, ngươi phải biết, nhân đa chủy tạp, sau này ngươi còn có thể đi gặp người khác sao?”
*Nhân đa chủy tạp: Bí mật mà nhiều người biết thì khó giữ.
Ta đảo mắt: “Vậy Giang tiểu thư cảm thấy ta nên làm gì mới tốt?”
Giang Tích Văn cười, bước đến gần thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn được nhị điện hạ sủng ái trở lại, ta có một biện pháp giúp ngươi, ngươi cứ suy nghĩ kĩ đi rồi đến tìm ta.”
Ta sửng sốt một chút: “Vậy thật sự cảm tạ Giang tiểu thư.”
Lúc ở hoàng cung Đại Tề, Cảnh phi nương nương luôn dạy dỗ tiểu bối chúng ta, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, không thể tin.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.
Cho nên mấy lời nói của Giang Tích Văn, ta chỉ nghe rồi bỏ qua.
Trên đường trở về Trương phủ, Linh Tê nói nhỏ với ta: “Công chúa, Mạc Kỳ đã hồi tin rồi, hai ngày này thế tử sẽ đi đến chỗ chủ tử, còn Mạc Kỳ thì quay lại Nguyên Châu tụ họp với chúng ta.”
Ta gật đầu: “Được.”
Sau khi ở trong phủ thái thú, ta đã để Linh Tê bí mật gửi một phong thư cho Vân Hạc, chỉ kể sơ qua cho biểu ca nghe tình hình của ta, để biểu ca không phải lo lắng.
Vân Hạc rốt cuộc vẫn chưa tìm được Phong cô nương, bây giờ ngũ ca bên kia lại cần người tương trợ, tuy ta không biết chi tiết nhưng cũng biết đó nhất định là chuyện rất quan trọng.
Đợi Mạc Kỳ trở lại rồi, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Về đến Trương phủ, Huệ Tâm và Tiến Bằng đã đợi sẵn ở cửa.
Huệ Tâm vui vẻ nói: “Vân tỷ tỷ khí sắc thật tốt, có phải nhị hoàng tử đã đặc biệt nuôi dưỡng tỷ không?”
Tiến Bằng gõ trán Huệ Tâm: “Vẫn cứ vô tâm vô phế như vậy.”
*Vô tâm vô phế: Không tim, không phổi (thường chỉ người vô tâm, hoặc hay suy nghĩ đơn giản).
Ta cười cười, nhìn Tiến Bằng, biết hắn cũng vừa quay lại Nguyên Châu mấy ngày trước: “Đường đi lần này của Tiến Bằng huynh thuận lợi chứ?”
Tiến Bằng cười: “Một lời khó giải thích, về phòng trước rồi tính.”
Ba người chúng ta vào phòng, Huệ Tâm đóng cửa, hai người đều nhìn ta.
Ta nói: “Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, ta và nhị hoàng tử, đúng là người quen cũ, lần này ta trúng độc, cũng may có hắn và Tống Cẩn cứu ta, nếu không sợ là sẽ không thể gặp được các ngươi nữa.”
Hai người tự hiểu trong lòng, cũng không đi sâu vào quan hệ giữa ta và Nghiêm Hủ cũng như thân phận của ta.
Chỉ là Tiến Bằng cau mày: “Tiểu Vân, nhuyễn hương tán không phải là loại độc bình thường, muội có biết loại độc này được dùng ở đâu không?”
Ta sửng sốt: “Độc này còn được phân ra dùng ở đâu nữa sao? Cái này hình như không có ai nói với ta...”
Tiến Bằng chần chừ một chút rồi đáp: “Độc này, vì người trúng độc tứ chi sẽ vô lực, lại không thể nói được, kỳ thật chủ yếu được dùng để đối phó với các nữ tử không muốn bán thân trong thanh lâu kĩ viện, không chỉ giữ lại được thân thể của các nữ tử, mà còn phòng ngừa được họ kháng cự...”
Hóa ra là như vậy…
Vậy nên, mục đích của những người kia không phải là muốn g.i.ế.t ta.
Lưng ta đổ mồ hôi lạnh toát, rốt cuộc là ai hận ta đến mức muốn dùng loại thủ đoạn này để đối phó ta?
Tiến Bằng thấy ta im lặng thì vội nói: “Ta nghe Tống Cẩn nói, mấy người hại muội là những nạn dân ở các huyện có thiên tai, nên muội cũng không cần lo lắng quá, có thể bọn họ không phải bị người khác giật dây, chỉ muốn dùng cách này để đổi một ít tiền.”
Ta gật đầu: “Các ngươi cũng đừng lo lắng, lần này của ta dù có kinh sợ nhưng không quá nguy hiểm, ngược lại Tiến Bằng huynh đi lâu như vậy, việc làm ăn có suôn sẻ không?”
Tiến Bằng lắc đầu cười: “Thực tế thì không quá suôn sẻ, nếu không sao có thể lưu lại lâu như vậy.” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Mặc dù việc làm ăn không dễ làm, nhưng theo tổ huấn Trương gia, có một số nguyên tắc nên giữ hoặc không nên giữ.”
*Tổ huấn: Lời dạy bảo của tổ tiên
Ta nghe xong, trong lòng cũng rõ ràng hơn.
Huệ Tâm nhìn Tiến Bằng, rồi lại nhìn ta, làm nũng nói: “Ca ca, Vân tỷ tỷ vừa mới trở về, đừng nói về mấy cái làm ăn nữa, buổi chiều chúng ta đi xem hí kịch được không? Vân tỷ tỷ, có phải lâu rồi tỷ chưa xem hí kịch không?”
Ta nghĩ một chút, đúng là đã rất lâu rồi.
Huệ Tâm bĩu môi: “Bàng ca ca gần đây bận rộn việc nhà, ta cũng không thấy hắn một thời gian dài rồi.”
Buổi chiều, ta cùng Tiến Bằng, Huệ Tâm, còn có cả Lý Tư Phong, đi đến Lưu Phương Lầu xem hí kịch.
Huệ Tâm một đường vô cùng phấn khích, “Vân tỷ tỷ, vở kịch này tỷ nhất định sẽ thích.”
“Vì sao?”
Huệ Tâm thần bí nói: “Bởi vì vở kịch lần này, nghe nói là được cải biên từ bản hí kịch của Nhạc quốc, tỷ tỷ nhất định sẽ biết.”
Kịch của Nhạc quốc?
Bốn người lúc này đã đi đến dưới Lưu Phương Lầu, ta vừa định lên lầu thì ngước mắt lên liền nhìn thấy một người quen thuộc.
Vương Như Quân?
Hiếm thấy lần này nàng ta không ở một chỗ với Giang Tích Văn, cư nhiên lại một mình đi xem hí kịch.
Nàng ta cười nhẹ bước xuống, “Đã lâu không gặp Vân cô nương, có thể cùng cô nương nói vài lời không?”
Ta gật đầu, bọn Tiến Bằng ba người họ lên lầu trước.
“Vương cô nương muốn nói gì với ta?”
Không ngờ nàng ta không còn nụ cười dịu dàng như ban nãy, chỉ có vẻ mặt cười lạnh: “Vân cô nương quả nhiên không phải loại bình thường, vừa ra khỏi sân viện nhị hoàng tử liền ở có thể ở lại nhà công tử Trương gia.”
Ta tự hỏi liệu bản thân ta và Vương Như Quân đã từng có bất hòa gì không, nhưng lúc này thái độ thù địch lại hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta.
Ta đột nhiên nhớ đến Huệ Tâm đã từng nói nàng ta muốn nhập cung, còn có... chuyện hạ dược cho Nghiêm Hủ.
Ta không muốn cùng nàng ta đ.á.n.h đố, bèn nói: “Vương cô nương có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Chẳng lẽ Vương cô nương có ý với nhị hoàng tử, nên mới nhìn ta không thuận mắt?”
Vương Như Quân im lặng một hồi, mới nói: “Không sai, ta có ý với nhị hoàng tử, cho nên ta nhìn Vân cô nương câu dẫn nhị hoàng tử không thuận mắt, lại còn cùng Bàng Nghệ, Trương Tiến Bằng dây dưa không rõ.”
Ta buồn khổ trong lòng, quả nhiên liên quan đến cây hoa đào Nghiêm Hủ này, phiền phức cũng không ít.
Buổi sáng mới đi một Giang Tích Văn, buổi chiều lại tới một Vương Như Quân.
Nhẫn nại của ta cũng có giới hạn, huống gì vẫn là nên giúp Nghiêm Hủ xử lý đống hoa đào này, ta nói: “Cho dù ta có thủy tính dương hoa, không tuân nữ tắc hay không, đều là chuyện giữa ta và bọn họ, có liên quan gì đến Vương cô nương? Vương cô nương hà cớ gì nhọc lòng bận tâm đến chuyện này? Hôm nay ta còn phải xem kịch, cô nương cứ tự nhiên.”
*Thủy tính dương hoa: Dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương (chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất).
Nói xong ta liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ nàng ta lại nói: “Bởi vì ta thích hắn, không muốn nhìn thấy hắn bị ngươi làm tổn thương... Ngươi, không đáng.”
Ta dừng bước, quay đầu nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói: “Những câu này, ngươi nên đi nói với hắn, không phải nói với ta.”
Lên lầu hai, rẽ sang phải, liền thấy Huệ Tâm đang vẫy tay gọi ta.
Ta bước tới, cười nói: “Vị trí chỗ ngồi này rất tốt.”
Đuôi mày Huệ Tâm nhíu lại: “Còn không phải do hôm qua ta gặp Tư Phong, nói là hôm nay tỷ tỷ sẽ trở về, Tư Phong cũng biết tỷ tỷ thích xem kịch, vở kịch hôm nay lại từ Nhạc quốc truyền qua, liền đặt chỗ trước mới giữ lại được vị trí tốt này.”
Lý Tư Phong ngượng ngùng cười: “Nghe nói Vân cô nương bị thương, mấy ngày này đều ở chỗ nhị hoàng tử.”
Trương gia chỉ có Huệ Tâm và Tiến Bằng biết chuyện ta trúng độc, Lý Tư Phong không biết ngóc ngách chi tiết chuyện này, sợ là đã sớm quên chuyện ta giúp Tiểu Cẩm trên đường, ta gật đầu đáp: “Thương tích cũng không nghiêm trọng, thật ra là do vận khí không tốt, cường đạo ta gặp hôm đó hẳn là nạn dân của các huyện có thiên tai xung quanh, bởi vì ta đã gặp bọn chúng nên nhị hoàng tử giữ ta lại phủ thái thú để cung cấp manh mối, cũng xem như là một sự trợ giúp.”
Lý Tư Phong nghe xong liền thổn thức: “Quả thật mấy ngày trước người Nguyên Châu còn cảm khái năm nay nạn dân thật nhiều, nên thổ phỉ cũng nhiều, không nghĩ tới Vân cô nương cư nhiên bị đụng phải... Bây giờ những tên kia đã được tìm thấy chưa?”
Ta lắc đầu: “Vẫn chưa, có lẽ đã chạy khỏi Nguyên Châu rồi.”
Chí Chính đêm đó đã an bài người liên tục tìm kiếm, nhưng Tiểu Cẩm và tên nam tử kia dường như bốc hơi khỏi nhân gian, có tìm thế nào cũng không thấy.
Đang nói chuyện thì vở kịch trên vũ đài đã bắt đầu.
Vở kịch này được dựng thật tinh xảo, không biết đã thỉnh được ai vẽ ra một bức họa sông núi có trục khổng lồ treo trên vũ đài.
Lý Tư Phong nhìn thấy rất hưng phấn: “Tiến Bằng huynh, Vân cô nương, các ngươi xem, bức họa này có phải là Lưu Ly Sơn nổi tiếng ở Nhạc quốc không?”
Tiến Bằng nhìn qua rồi nói: “Đúng là vậy.” Quay đầu cười với ta, “Tính ra, năm đó ta đã gặp Vân huynh, Tống huynh ở Lưu Ly Sơn này.”
Lý Tư Phong tiếp lời: “Vân cô nương là người Nhạc quốc, chắc hẳn đã từng đi đến Lưu Ly Sơn phải không?”
Ta ngây ra, lắc đầu: “Ta từ nhỏ đều không đi ra khỏi nhà nhiều, nên cũng chưa từng tận mắt thấy ngọn núi này.”
Ta vốn không phải người Nhạc quốc, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, lần duy nhất ta đi xa trước khi đến Nguyên Châu, chính là đi đến Bắc Lương để hòa thân.
Nhưng vài năm trước, lúc ở trong cung tùy ý xem một bản du ký, ta có đọc qua truyền thuyết của ngọn núi này.
*Du ký: Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.
Lý Tư Phong ngạc nhiên: “Vân cô nương cư nhiên chưa từng đi đến Lưu Ly Sơn? Không phải người Nhạc quốc đều tôn Lưu Ly Sơn là thần sơn, lúc nữ tử cập kê thì đều phải đi bái một bái nhân duyên sao?”
Tiến Bằng cười cười nhìn ta: “E rằng chỉ là lời đồn mà thôi, nữ tử Nhạc quốc so với Bắc Lương còn yểu điệu hơn, nếu trong nhà có nữ tử mà đều phải đi đến Lưu Ly Sơn, sợ là ngồi xe ngựa mệt nhọc chịu không nổi.”
Lý Tư Phong ngượng ngùng cười: “Xem ta này, đúng là một tên mọt sách.”
Ta chỉ cười đáp lại, rồi tiếp tục xem kịch.
Vở kịch này kể về một gia tộc phú thứ ở dưới chân Lưu Ly Sơn, vốn sinh ra một cặp long phượng thai, nhưng nô bộc trong nhà đã lén lút thay xà đổi cột, hoán đổi nữ nhi của mình và vị tiểu thư gia với nhau, sau này hai nữ tử lớn lên, lại cùng lúc thích bằng hữu của ca ca.
Vở kịch được một nửa, nhờ cơ duyên trùng hợp, người tì nữ vốn là tiểu thư biết được bản thân mình mới là tiểu thư, nhưng nàng cũng biết được người mà nàng thích lại đi thích người vốn là nữ nhi của nô bộc, sau khi suy nghĩ kĩ càng, nàng quyết định không nói gì, rời nhà đi xa.
Huệ Tâm bĩu môi nói: “Ta vẫn không hiểu, tì nữ kia rõ ràng biết bản thân mình mới là tiểu thư, tại sao không nhận lại mà phải bỏ nhà đi xa?”
Lý Tư Phong ngẩn ra: “Cái này, trong lòng nữ tử nghĩ cái gì, ta cũng thật sự không hiểu.” Nói xong, liền nhìn qua ta cầu cứu.
Ta nhìn Huệ Tâm nói: “Đoán chừng là nàng kia có... nỗi khổ trong lòng, thỉnh thoảng quên đi cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Huệ Tâm hiểu như không hiểu nhìn ta.
Ta cười cười: “Chỉ là một vở kịch thôi, không cần quá coi trọng.”
Sau khi trở về Trương phủ dùng bữa tối, Huệ Tâm ở lại phòng ta nói chuyện phiếm, ta đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm nay gặp Vương Như Quân, liền hỏi: “Muội có biết nhà Vương Như Quân buôn bán cái gì không?”
Huệ Tâm ngước mắt suy nghĩ một lúc: “Hình như có một vài cửa hàng bán tơ lụa, ở Nguyên Châu chẳng qua chỉ là một thương hộ nhỏ mà thôi. Kỳ thật ta luôn thấy kỳ lạ, tuy nàng ta dung mạo cũng không tệ, nhưng luận xuất thân, nàng ta còn không bằng chúng ta, nhà nàng ta muốn đưa nàng ta tiến cung, cái này không phải là... giấc mộng viển vông sao?”
Sau khi Huệ Tâm rời đi, Linh Tê hỏi ta: “Công chúa lưu tâm đến Vương Như Quân sao?”
Ta nghĩ nghĩ: “Linh Tê, ngươi gần đây ra ngoài thăm dò tình hình của Vương gia xem, ta luôn cảm thấy Vương Như Quân... có chút kỳ lạ.”
Linh Tê gật đầu: “Ngày mai thuộc hạ sẽ đi.”
Đêm đến, ta tắt đèn rồi nhưng vẫn không thể ngủ được. Nghĩ lại thì, ta cảm thấy gian phòng có chút tối.
Mấy ngày ở chỗ Nghiêm Hủ, mỗi đêm trước khi đi ngủ, đều có thể nhìn thấy ánh đèn nhỏ trong gian nhỏ hắn ở bên cạnh.
Hình như mỗi đêm hắn đều ngủ muộn hơn ta, cũng không biết là bận cái gì.
Ta lắc đầu, thói quen là thứ rất dễ nuôi thành. Chẳng qua chỉ ở chỗ hắn vài ngày, sao ta vẫn quen đi ngủ với một ánh đèn bên cạnh? Có lẽ sau một thời gian nữa, ta sẽ quen với việc chìm vào giấc ngủ trong bóng tối trở lại.
Trưa hôm sau, Linh Tê vội vàng trở về, nhưng là thăm dò được một tin tức khác.
Hôm qua Nghiêm Hủ không đi được đến Lâm huyện, nửa đường bị một đám người muốn khiếu nại chặn lại, những người này đòi c.h.ế.t đòi sống, nói bản thân là thợ làm bị vắt kiệt sức, muốn nhị hoàng tử làm chủ.
Nghiêm Hủ không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp nhận đơn kiện rồi quay trở lại phủ thái thú.
Không ngờ, vừa khéo gặp phải hai người bị bắt vì gây rối ở cửa phủ thái thú, hai người này thấy Nghiêm Hủ, thoát khỏi hộ vệ của phủ thái thú, xông đến trước mặt Nghiêm Hủ trình sách lên.
Người ta nói rằng nhị hoàng tử xem sách xong liền vô cùng tức giận tại chỗ, vì trên tập sách có ghi lại tất cả các thương hộ bán muối lậu ở Nguyên Châu.
Bán muối lậu ở Bắc Lương bị xem là trọng tội, nhị hoàng tử đã yêu cầu tra rõ tất cả thương hộ ở Nguyên Châu, cho nên hôm nay, các thương nhân Nguyên Châu đều cảm thấy nguy hiểm, sợ rằng việc này sẽ liên lụy đến bản thân mình.
Ta nghe xong cũng kinh ngạc, ta biết Trương gia là thương hộ bán muối, liền vội vàng đi tìm Huệ Tâm và Tiến Bằng.
Tiến Bằng đang kiểm tra các khoản mục trên sổ sách, thấy ta và Huệ Tâm căng thẳng, cười nói: “Tiểu Vân, đi đêm nhiều mới gặp ma, Trương gia trước giờ vẫn làm ăn chân chính, nên sẽ không có chuyện.”
Ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Tiến Bằng cười lắc đầu: “Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đời đều theo ý trời, việc làm ăn mà ta nói hôm nọ, vì sao ta luôn không thỏa thuận là do đối phương muốn chúng ta hợp tác cùng bán muối lậu... Chỉ mới có mấy ngày đã xảy ra chuyện như thế này, nếu lúc đó Trương gia đáp ứng, ước chừng lúc này ta cũng đã ở trong đại lao rồi.”
Hóa ra là như vậy, chẳng trách hôm đó Tiến Bằng nói hắn đang tuân theo tổ huấn.
Biết được Trương gia sẽ không có chuyện gì, trái tim treo lơ lửng của ta cũng hạ xuống.
Một ngày nữa trôi qua, sau khi dùng xong bữa trưa, ta cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng quản gia Trương phủ đến nói với ta Vương Như Quân đang ở ngoài cửa phủ, mong được gặp mặt ta.
Dẫn theo Linh Tê đi ra cửa phủ, Vương Như Quân đứng đó với sắc mặt không tốt, thân thể loạng choạng, nếu không có tì nữ phía sau đỡ, dường như nàng ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ta bước tới, “Vương cô nương đây là…?”
Nàng ta nhìn ta với đôi mắt vô hồn, đột nhiên định đưa tay ra muốn tát ta một cái.
Ta nhất thời sững sờ, Linh Tê đã kịp thời bắt lấy cánh tay của nàng ta, lạnh giọng nói: “Ngươi làm cái gì?”
Quầng mắt của Vương Như Quân lập tức đỏ lên, thê lương kêu gào: “Ta làm cái gì? Ngươi đã làm cái gì? Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi đã hại c.h.ế.t Bàng Nghệ rồi, ngươi có biết không?”
Ta nhìn nàng ta, lại nhìn Linh Tê, Linh Tê lắc đầu với ta.
Ta để Linh Tê buông tay nàng ta ra, hỏi: “Ngươi nói Bàng Nghệ có chuyện gì?”
Nàng ta giống như đã bị rút hết sức lực cuối cùng, cả người ngã xuống đất: “Nhị hoàng tử đã tra đến Bàng gia, bắt Bàng Nghệ đi, nghe nói đã dùng cực hình rồi, Bàng Nghệ đến nửa cái mạng cũng không còn.”
Nước mắt nàng ta theo từng chuỗi rơi xuống: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi, ngươi cố ý tiếp cận Bàng Nghệ đúng không? Đều tại ngươi...”
Nghiêm Hủ bắt Bàng Nghệ đi, còn dùng cực hình?
Vương Như Quân vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi muốn hại c.h.ế.t chàng, ta làm sao để cứu chàng, ta làm sao để cứu chàng đây...”
Đột nhiên, nàng ta nhào đến cạnh chân ta: “Ngươi cứu chàng đi, nhị hoàng tử không phải thích ngươi sao? Ngươi cứu chàng đi...”
Ta nhìn nữ tử trước mắt mình, như thể ta chưa từng quen biết nàng ta.
Trước khi nói chuyện với ta ở Lưu Phương Lầu, nàng ta cho ta một ấn tượng, là một kẻ vâng vâng dạ dạ luôn theo s.á.t bên cạnh Giang Tích Văn. Bởi vì không như Giang Tích Văn phô trương hống hách, nàng ta dường như chỉ là một món đồ mà Giang gia tiểu thư mang theo bên mình, khiến cho người ta đôi khi lại quên mất sự tồn tại của nàng ta.
Người người đều nói nàng ta muốn tiến cung, nhưng hóa ra, nàng ta cũng có người trong lòng.
Mà người đó, là Bàng Nghệ…
Người trước mắt ta trông như phát điên, nhưng lại là vì Bàng Nghệ, ta quay trở lại phủ tìm Phi Linh: “Nhị điện hạ hôm nay có ở đây không?”
Phi Linh đáp: “Nhị điện hạ hôm nay chắc là có, Vân cô nương muốn... muốn tìm nhị điện hạ sao?”
Ta gật đầu: “Bởi vì khá gấp, ngươi không cần thông báo, cứ trực tiếp đưa ta đến đó. Ta đi hỏi một vài chuyện, sẽ không làm chậm trễ thời gian của nhị điện hạ.”
Phi Linh đưa ta đi đến phủ thái thú, Chí Chính lúc này đang đứng trông coi cửa phòng Nghiêm Hủ, nhìn thấy ta tuy sửng sốt một chút nhưng cũng nhanh chóng mở cửa cho ta.
Trong phòng, Nghiêm Hủ đang ngồi ở bàn lật xem sổ sách trên tay, ngước mắt lên nhìn thấy ta liền kinh ngạc: “Vân nhi?”
Trong mắt hắn dường như hiện lên một tia vui vẻ: “Sao nàng lại đến đây?”
“Nghiêm Hủ, nghe nói ngươi đang tra các thương hộ ở Nguyên Châu?”
Hắn trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Trương gia không sao.”
“Ta biết, Tiến Bằng làm việc luôn cẩn trọng, cũng không định thông đồng làm bậy. Chỉ là nghe nói ngươi tra đến Bàng gia, còn bắt cả Bàng Nghệ vào đại lao?”
Ánh mắt hắn tối lại: “Nàng đến vì Bàng Nghệ sao?”
Trong lòng ta lo lắng, gật đầu: “Bàng gia đến nay đã ba đời, loại đại trạch này, bên trong là phức tạp nhất. Mặc dù hôm nay Bàng Nghệ xem như đứng đầu Bàng gia nhưng hắn là người thành thật đáng tin, nếu Bàng gia thật sự có vấn đề, cũng không hẳn là hắn làm.”
Nghiêm Hủ cười lạnh: “Thành thật đáng tin? Nàng mới quen biết hắn bao lâu, liền biết hắn thành thật đáng tin rồi?”
Ta nhất thời không nói nên lời, nghĩ tới lúc đi chúc thọ ở Bàng gia trước đây, khi có người thông báo Bàng Nghệ xảy ra chuyện, sắc mặt của những người có mặt ở đó không giống nhau, ta hít một hơi dài: “Lúc trước tiệc chúc thọ của Bàng lão gia tử, ta đã đi đến Bàng gia, ta và ngươi đều lớn lên trong hoàng cung, làm sao có thể không hiểu, loại chuyện sâu trong đại trạch cũng giống như trong cung, bên ngoài nở mày nở mặt, bên trong rất phức tạp. Mặc dù Bàng Nghệ xem như thiếu đương gia, xảy ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm, không sai, nhưng ngươi đã muốn tra, không phải nên tra cho rõ ràng sao?”
Ai ngờ Nghiêm Hủ lại không nói gì, một lúc sau hắn đứng dậy: “Vậy nên trong mắt nàng, ta chính là kẻ dốt nát chỉ biết kết tội người khác mà không cần hỏi rõ sự tình?”
Ta sửng sốt tức khắc.
Tuy hôm nay ta đến đây có chuyện thỉnh cầu hắn, nhưng giọng điệu của hắn lại không tốt, ta đột nhiên có chút tức giận.
“Ta chưa bao giờ nói nhị điện hạ là kẻ dốt nát, chẳng qua chỉ bàn luận sự tình, nhị điện hạ không nghe được người khác nói như vậy sao?”
Hai người chúng ta cách nhau một cái bàn, mắt đối mắt.
Những thứ năm xưa không hiểu sao đột nhiên hiện về trong tâm trí ta.
Có lẽ hôm nay ta không nên đến tìm hắn, ta tĩnh tâm lại: “Ngươi chưa bao giờ tin ta phải không? Lúc trước ở trong cung cũng thế, hiện tại cũng vậy, những lời ta nói, người đều nghi ngờ. Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử tay cầm kiếm không vững mà thôi, còn có thể che giấu tâm tư xấu xa gì với ngươi chứ? Ngươi chưa bao giờ tin ta, có đúng không?”
Ta cắn môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, con chim non vừa hót ríu rít trên cành không biết đã bay đi đâu rồi.
Tiếng bước chân vang lên, hắn đứng dậy đi tới, ta lùi lại một bước, hắn liền kéo ta vào lòng, ngữ khí ôn nhu nói: “Được rồi, lông đều xù cả rồi...” Hắn sờ đầu ta, khẽ nói: “Vừa rồi là ta không tốt.”
Ta vốn đã mài kiếm tốt trong lòng, cầm đao mang khiên, chuẩn bị một trận chiến khốc liệt với hắn. Nhưng hắn lại ném mũ vứt giáp đến cầu hòa, khiến ta nhất thời không biết phải làm gì.
Rõ ràng là hắn kiếm chuyện trước.
Hắn thấp giọng nói: “Ta không phải không tin nàng, chỉ là, lần đầu tiên nàng chủ động tìm ta sau khi đến Nguyên Châu là mở miệng cầu tình cho một nam nhân khác, nàng nhẫn tâm như vậy sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu gì: “Cái gì mà nam nhân khác?”
Hắn rũ mắt: “Nuôi chó lâu ngày thì chó cũng có thể sinh ra tình cảm, mấy ngày này nàng ở đây với ta, đều không để ta trong lòng, người khác chỉ cần có chút gió lay cỏ động, nàng đã lo lắng như vậy rồi.”
Trong giọng điệu của hắn có sự chua chát, khiến ta không thể không giật mình.
Ta ngẩng đầu nói: “Ngươi đang nói gì vậy? Bàng Nghệ là bằng hữu của ta, hắn xảy ra chuyện, ta đương nhiên muốn giúp hắn, hôm nay xem như người xảy ra chuyện không phải hắn, mà là Tiến Bằng, Huệ Tâm, hay Tống Cẩn, ta cũng sẽ giúp họ y như vậy.”
Nghiêm Hủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của nàng là, nếu hôm nay người bán mặt nạ hay người làm đường nhân ngoài đường trước cửa Bàng phủ xảy ra chuyện, chỉ cần nàng quen biết họ, nàng cũng sẽ giúp họ đến tìm ta?”
Ta không nói nên lời, không biết hắn cứ quấn lấy mấy cái này để làm gì, chỉ nói: “Còn tùy vào tình hình, nếu như người thành thật bị hàm oan, ta đương nhiên cũng sẽ giúp bọn họ.”
Hắn cười: “Nàng đúng là thiện lương.” Nói xong hắn liền chuyển chủ đề, “Mấy cái mặt nạ, đường nhân kia, có thích không?”
Ta biết hắn đang hỏi về những thứ đồ trong tráp, không hiểu sao ta cảm thấy mặt hơi nóng lên: “Ngươi... ngươi học làm mấy cái đó làm gì...”
Hắn thẳng thắn đáp: “Bởi vì ta cảm thấy nàng sẽ thích.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao ngươi biết ta thích?”
Hắn kéo ta lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Nếu nàng không thích đồ ta làm, chẳng lẽ lại thích đồ hắn làm?”
“Hắn?” Ta khó hiểu, “Ai?”
Sau một lúc lâu, hắn mỉm cười, “Bỏ đi... Vân nhi, nếu như hôm nay nàng nghe được người xảy ra chuyện là ta, nàng sẽ như thế nào?”
Ta nghĩ thầm, sao lại chuyển sang chủ đề này, ta ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt vô cùng thâm thúy của hắn, “Lúc ngươi... trúng độc, không phải ta đã đưa cho ngươi viên thuốc giải độc duy nhất sao? Ngươi nói xem?”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Ta nghi hoặc: “Cái gì mà bây giờ?”
“Nếu bây giờ ta trúng độc, Vân nhi, nàng vẫn sẽ cứu ta chứ?”
Hôm nay hắn hỏi quá nhiều rồi.
Ta suy nghĩ một chút, kiên nhẫn nói: “Nếu như nguy hiểm đến tính mạng, bất kể chuyện gì đương nhiên ta cũng sẽ cứu ngươi.”
Nhìn thấy một tia sáng dịu dàng trong con ngươi của hắn, ta tiếp tục nói: “Không chỉ ngươi, nếu Bàng Nghệ, Tống Cẩn, Tiến Bằng trúng độc, ta cũng sẽ cứu họ.”
Hắn cúi đầu cười bất lực: “Được.”
Ta đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi còn chưa nói với ta, rốt cuộc ngươi đã làm gì với Bàng Nghệ?”
Nghiêm Hủ lãnh đạm đáp, “Hắn không có chuyện gì.”
Ta cau mày: “Nhưng bên ngoài đều nói ngươi dùng cực hình với hắn?”
Hắn cười: “Mới vừa nói là ta không tin nàng, bây giờ bên ngoài nói cái gì nàng cũng tin cái đấy sao? Nàng tin ta hay tin mấy lời đồn nhảm bên ngoài?” Hắn ngừng lại, “Sự tình vẫn đang được điều tra, trước khi tra rõ ràng, hắn sẽ không có chuyện gì.”
Hắn nói như vậy thì hẳn Bàng Nghệ đại khái không có chuyện gì, ta liền nói: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, ta xách váy: “Vậy ta về đây.”
“Vân nhi”, Hắn đột nhiên đưa tay nâng nhẹ cằm ta, buộc ta phải nhìn hắn, “Nếu ta thật sự dùng cực hình với hắn, nàng sẽ làm gì?”
Ta: “Hả?”
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm của ta, trong mắt như ẩn chứa một xoáy nước: “Nàng sẽ thương tiếc hắn? Sẽ chán ghét ta?”
Hắn áp đến quá gần, ta theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cằm lại bị hắn kìm chặt, không thể cử động.
Hắn càng lúc càng gần hơn: “Sẽ vậy sao?”
Lúc này ta mới phát hiện, Nghiêm Hủ người này, rất có khí thế vương giả.
Loại khí thế này, ta đã thấy qua trên người hoàng tổ phụ, phụ hoàng và ngũ ca của ta.
Nhị hoàng tử ôn nhu như nước trước kia, quả nhiên không phải là con người chân chính của hắn.
Sự đè ép của người đối diện đổ lên người ta, ta bất giác cắn môi, liền nhìn thấy một làn sóng gợn trong con ngươi của hắn, ánh mắt hắn đột ngột tối sầm, đầu cũng cúi nhẹ xuống.
Mùi Nguyệt Lân hương bao trùm lấy ta, hơi thở của hắn càng lúc càng gần ta, ngay khi môi của cả hai sắp chạm vào nhau, ta cuối cùng cũng hồi thần, đẩy hắn ra, lùi lại một bước thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn.
Tay hắn vẫn dừng tại chỗ không hề di chuyển.
Ta đè nén khó chịu trong lòng, mặt không đổi sắc, hơi ngẩng đầu nói: “Nhị điện hạ không phải vừa nói rồi sao? Ngươi lại không phải kẻ dốt nát, đương nhiên... cũng không sẽ không làm loại chuyện dốt nát như vậy.”
Nắng chiều tràn vào trong phòng, vừa vặn chiếu đến hắn, khiến hắn như có một tầng ánh sáng dịu dàng tản ra khắp người.
Hắn lắc đầu, trầm giọng cười một tiếng: “Hay là nàng sẽ dỗ dành ta?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...