Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
Chương 15: Chúc mừng năm mới, bạn Hà Diệp
Vào tháng mười hai, không khí lạnh mạnh tràn về thành phố An, nửa tháng đầu mặc áo khoác dày còn chống chọi được với cái giá rét ở đây, nhưng đến giữa tháng thì trời đổ mưa tầm tã, nhiệt độ cao nhất vỏn vẹn mười độ, Hà Diệp không thể không lôi nhiều áo khoác phao ra để giữ ấm.
Thứ hai, dự báo thời tiết hôm nay từ mưa to chuyển sang tuyết rơi kèm mưa.
Trong tiếng mưa lộp độp, hai ba con Hà Diệp vừa nói cười vui vẻ vừa ăn sáng, chiếc điện thoại Hà Diệp đặt trong phòng ngủ bỗng dưng đổ chuông, có người gọi video.
Hà Dũng ngạc nhiên nhìn con gái mình.
Hà Diệp cũng thắc mắc ai lại tìm mình vào giờ này, chạy vào xem, không ngờ đó là Châu Hướng Minh.
Cô bắt máy.
Châu Hướng Minh ở đầu dây bên kia còn ngồi trên giường, tóc rối bời như tổ quạ.
Hà Diệp ngay lập tức quay màn hình điện thoại đi.
Châu Hướng Minh nói với giọng ngây thơ vô tội: "Tôi mặc đồ ngủ kín mít mà, không đến nỗi đó chứ?"
Hà Diệp trề môi ở nơi anh ấy không nhìn thấy: "Có chuyện gì không?"
Châu Hướng Minh: "Ngoài trời mưa to quá, ba tôi bảo hôm nay ông ấy sẽ đưa đón cậu đi học, chở cậu và Lục Tân đi luôn. Bảy giờ đúng cậu cứ xuống gara dưới hầm chờ bọn tôi nhé, bọn tôi ở ngay trước cửa tòa nhà số 7 của cậu đó."
Hà Diệp hơi do dự, bảy giờ đúng thì cô có thể đến thẳng lớp bằng xe buýt mà.
Châu Hướng Minh: "Cậu đừng có ngốc, trời càng mưa người ta tranh nhau đi xe buýt càng đông, đừng để đến lúc không những không lên xe được mà còn làm ướt một bộ quần áo đấy."
Anh ấy nói rất có lý, Hà Diệp không còn cách nào khác ngoài đồng ý: "Vậy nhờ cậu gửi lời cám ơn của tôi đến chú nhé."
Châu Hướng Minh: "Cảm ơn tôi là được rồi, có tôi thì ông ấy mới cho cậu quá giang mà."
Hà Diệp: …
Cô ngắt cuộc gọi video, trở lại phòng ăn rồi giải thích lại cho ba.
Hà Dũng: "Ừ, hồi đi siêu thị ba cũng từng trò chuyện với ba thằng bé một lần, nghe cách ăn nói có vẻ chu đáo lắm, thảo nào sinh được nhóc Châu Hướng Minh lịch sự, lễ phép như vậy."
Hà Diệp gật đầu tán thành.
Ăn sáng xong, cô ở nhà học từ vựng tiếng Anh một lượt rồi mới đi thang máy xuống gara dưới hầm.
Chờ khoảng chừng năm, sáu phút, có một chiếc xe Porsche quen thuộc đi tới, Châu Hướng Minh từ sau cửa sổ ở ghế lái phụ vẫy tay với cô.
Hà Diệp mỉm cười với ba Châu đang ngồi trên ghế lái thay cho lời chào hỏi. Chờ xe dừng lại, cô mở cửa sau xe ra chui vào.
Lục Tân đã ngồi sẵn ở trong, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen làm tôn lên gương mặt trắng nõn, khí chất toát ra từ anh có vẻ cũng lạnh lẽo hơn trong thời tiết này.
"Chào buổi sáng." Hà Diệp chào hỏi, cúi đầu thắt dây an toàn.
Kể từ chuyện bức ảnh tại đại hội thể dục thể thao, số lần hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng ít, chỉ trao đổi dăm ba câu vào buổi trực nhật tối mỗi tuần.
Còn Châu Hướng Minh thì ngược lại, Hà Diệp đã có thể tiếp xúc với anh ấy tự nhiên hơn.
Có lẽ bởi vì vốn dĩ hình tượng và tính cách của Lục Tân đã tạo cho anh một sự khó gần hơn so với Châu Hướng Minh.
Chiếc Porsche lái ra khỏi gara dưới hầm, nước mưa ngay lập tức giáng lộp bộp xuống mui xe.
Châu Hướng Minh nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài một lúc, đột nhiên càm ràm: "Như này là mưa kèm tuyết đó hả? Ghét nhất là thời tiết này, một là tuôn một trận mưa xối xả luôn, hai là cho tuyết ập tới luôn, chứ đi chung với nhau thì được gì, muốn chơi tuyết mà cũng không được nữa!"
Hà Diệp ngóng ra con đường cách đó không xa.
Cũng giống như bông tuyết nhỏ li ti vừa đậu trên kính cửa sổ đã tan thành nước, đường sá nhầy nhụa bùn nước cũng chẳng tài nào đọng nổi một bãi tuyết nào.
Porsche lái đến cổng trường trung học phổ thông số 2.
Trước khi xuống xe, Hà Diệp xem đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ năm phút, còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi sáng, có lẽ sẽ không bị trễ giờ.
Cô chuẩn bị bung ô ra.
"Khoan đã."
Hà Diệp khó hiểu nhìn về phía Lục Tân, lại thấy anh mở cửa xe làm tiếng "Cạch!" vang lên, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Mưa to như trút nước nhưng Lục Tân bung ô rất từ tốn, rồi anh từ từ vòng về phía cô.
Xuyên qua cửa kính xe, Hà Diệp nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của cậu con trai dưới ô dù, đôi mắt hẹp dài ấy nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên anh đang chờ cô xuống xe.
"Thằng bé Lục Tân này biết chu đáo với người khác từ nhỏ rồi."
Ba Châu trên ghế lái quay đầu sang, thấy vậy thì cười nói.
Nghe ông ấy nói vậy, Hà Diệp lặng lẽ dán tag "quý ông ga lăng" cho Lục Tân.
"Tạm biệt chú ạ."
Chào ba Châu xong, Hà Diệp mở cửa xe ra, Lục Tân đang đứng ngoài hơi nghiêng người, thế nhưng cây dù vẫn luôn giữ nguyên trên đỉnh đầu Hà Diệp.
"Cảm ơn cậu."
Hà Diệp nhanh chóng bung ô của mình ra, giữ khoảng cách với anh.
Châu Hướng Minh liếc mắt nhìn Lục Tân một cách đầy ẩn ý, sau đó vẫy tay với ba mình.
Mấy thằng nhóc bây giờ đúng là! Ba Châu lắc đầu, lái xe đi.
Thời tiết xấu nên học sinh nào cũng che dù, vội vàng cất những bước chân hối hả trên sân trường, không một ai còn tâm trạng nào để chú ý đến những học sinh khác.
Lục Tân nói với Hà Diệp: "Tôi đi siêu thị mua sữa tươi, cậu vào trước đi."
Câu này quá đúng ý Hà Diệp, cô mỉm cười vẫy tay với hai cậu con trai rồi bước trên con đường đẫm nước trơn trượt, từ từ hoà vào đám đông.
Lục Tân vẫn cứ mãi dõi theo đôi boot đi mưa màu đen mà cô đang dùng.
Châu Hướng Minh tặc lưỡi dăm bận: "Cậu cứ lặng thầm lặng lẽ, lúc gần lúc xa như thế thì đến bao giờ cô ấy mới phát hiện được chứ?"
Vẫn như mọi khi, Lục Tân tự động xem lời nói của anh ấy như gió thoảng bên tai.
…
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, nhóm trực nhật Hà Diệp và Lục Tân ở lại, Châu Hướng Minh cũng ở lại vì không nóng lòng về vội, muốn chờ hai người đi xe về chung với mình.
Có anh ấy khiêng ghế giúp, tốc độ trực nhật của Lục Tân nhanh hơn thấy rõ.
Chín giờ năm mươi phút, ba người đóng kỹ cửa phòng học. Châu Hướng Minh vừa ngâm nga vừa đi đầu, Hà Diệp ở giữa, còn Lục Tân thì im lặng đi cuối hàng.
Châu Hướng Minh: "Bây giờ cơ bản chỉ toàn tuyết rơi thôi, có lẽ sáng mai chơi trò xây người tuyết được rồi đó."
Ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Hà Diệp thầm đánh giá: Chơi trò xây người tuyết á? Cậu dậy nổi không mà đòi?
Xuống tầng một của tòa nhà dạy học, Châu Hướng Minh bung dù, bước tung tăng ra ngoài mà chẳng thèm nhìn đường nhìn nẻo. Hà Diệp đứng trên bậc thang, vừa định đi xuống thì Châu Hướng Minh ở đằng trước bất chợt "á" lên ầm ĩ, trượt một phát, trong giây lát ngồi cái "uỵch" xuống đất.
Hà Diệp và Lục Tân tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình:...
Châu Hướng Minh đơ ra mấy giây vì cú ngã. Sau khi hoàn hồn, anh ấy cuống quýt đứng lên, vừa cười vừa quở hai đứa bạn đang đứng xem trò hay: "Chỗ này trơn lắm, hai cậu cẩn thận đấy, không lại đi theo vết xe đổ của tôi nữa!"
Hà Diệp chú ý đến lớp tuyết bùn mỏng đắp trên mặt sàn lát đá hoa, nghe Châu Hướng Minh nói xong cũng không dám đi nữa.
Lục Tân chìa tay về phía cô: "Vịn tôi, đi từ từ thôi."
Anh đã nắm tay lại, rõ ràng ý anh là Hà Diệp hãy nắm cổ tay mình.
Như thế người khác dễ chấp nhận hơn, Hà Diệp rụt rè nắm tay anh cách một lớp áo, hai người đồng thời đi xuống bậc thang.
Lục Tân có dáng người cao ráo, giữ ô cũng cao, đặt chồng lên ô của Hà Diệp.
Cánh tay anh vẫn thật vững vàng, không một chút chao đảo dù rằng Hà Diệp trong lúc thấp thỏm đã vô tình ghì chặt lấy tay anh, Lục Tân cẩn thận dõi theo từng bước chân của cô để phòng cô ngã chúi về phía trước.
Châu Hướng Minh đi một mình, đứng chờ giữa đường từ nãy. Nhìn bóng dáng hệt như tay trong tay của hai người, anh ấy bỗng dưng thấy hơi hâm mộ.
Yêu đương thích thật, cho dù chỉ là thầm mến thôi thì ít ra cũng còn đỡ hơn phận làm bóng đèn.
...
Thi cuối kỳ sẽ diễn ra vào ngày hai mươi tư và hai mươi lăm tháng một, ngày hăm sáu sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Bài vở quá nhiều, mặc dù Hà Diệp đã dành thời gian dọn bớt một vài cuốn sách đi nhưng lúc rời khỏi lớp học vào buổi tối ngày hai mươi ba, cặp cô vẫn nhét đầy sách đến nỗi căng phồng cả lên.
Sau khi ra khỏi khuôn viên trường được một khoảng, Châu Hướng Minh đuổi theo, còn Lục Tân đi sau.
Châu Hướng Minh giữ nhiệm vụ bắt chuyện: "Hà Diệp, cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông chưa?"
Hà Diệp: "Cũng không có gì đặc biệt, thi xong tôi sẽ về quê, ở với ông bà nội đến năm mới rồi về."
Châu Hướng Minh: "Quê cậu ở đâu?"
Hà Diệp: "Ngay ngoại ô thôi."
Châu Hướng Minh: "Quê cậu gần thật, quê tôi ở thành phố Ninh nên phải đi tàu cao tốc ba tiếng đồng hồ lận. Lục Tân thì dễ hơn, cả nhà cậu ấy đều sinh ra và lớn lên tại thành phố An cả, là người địa phương đó."
Hà Diệp nhoẻn môi cười.
Châu Hướng Minh liếc sang anh em tốt của mình, tiếp tục dò hỏi: "Mùng bốn bọn tôi sẽ về, còn cậu thì sao?"
Hà Diệp: "Chắc là mùng sáu."
Châu Hướng Minh: "Tốt quá, lúc đó chúng ta cùng nhau làm bài tập nhé!"
Hà Diệp:...
Thấm thoát hai ngày thi cử đã trôi qua. Thi xong, Hà Diệp xếp vài bộ quần áo vào hành lý rồi tự lên xe về quê.
Cả ông nội Hà lẫn bà nội Hà đều rất thích cô cháu gái học cừ này, hai người vây quanh Hà Diệp mà ân cần hỏi han cô, chuẩn bị sẵn rất nhiều quà vặt để tặng cô.
Người nông thôn thường thích thăm viếng bà con họ hàng, nhưng hai ông bà biết cháu gái thích học nên không ép Hà Diệp xuống nhà đãi khách. Hà Diệp cũng tiếp tục cuộc sống giải đề để chuẩn bị cho kỳ thi, khi thì phụ ông bà nội làm việc nhà, khi thì quét dọn vệ sinh, khi thì chuẩn bị bữa ăn cho gia đình.
Cô vừa hiếu thảo lại vừa hiểu chuyện, bà nội Hà không muốn để cháu gái vất vả bèn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt và mịn màng của cháu gái, nở nụ cười đầy tự hào: "Tiểu Diệp nhà ta là một cô gái thông minh, sau này phải thi đậu trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp thì tìm một công việc tốt chứ đừng học bà, chỉ biết lúi húi bên mấy mẫu đất và bếp núc cả đời."
Hà Diệp: "Điều kiện thời bà nội khác mà ạ, nếu bà sinh vào thời nay thì chắc chắn bà cũng được thi đại học ạ."
Bà nội Hà cười vui vẻ, cuối cùng vẫn đuổi cháu gái ra khỏi nhà bếp, bảo Hà Diệp cứ đi học bài hoặc xem ti vi tùy thích.
Hà Diệp trở về vào ngày hai mươi tám tháng Chạp, gia đình đoàn tụ làm cho không khí đón năm mới càng ấm cúng và náo nhiệt hơn cả.
Đêm ba mươi, Hà Diệp xem Gala lễ hội mừng xuân cùng gia đình, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn chúc Tết gửi hàng loạt từ các bạn.
Ti vi chuyển sang tiết mục không thú vị lắm, Hà Diệp lấy điện thoại ra chơi.
Châu Hướng Minh @ mọi người: [Chúc mừng năm mới!]
Anh ấy còn gửi một bì lì xì thử thách vận may, ai cũng có phần.
Hà Diệp nhấn vào bì lì xì, giành được 0.01 tệ "siêu bự", thành công đứng bét trong danh sách mở lì xì.
Châu Hướng Minh @ Hà Diệp: [Trung bình mỗi người năm tệ lận mà, tài vận của cậu coi bộ nhiều chông gai lắm đó!]
Hà Diệp cắn môi. Đúng lúc này, Lục Tân cũng gửi một bì lì xì thử thách may mắn vào nhóm.
Những người khác đều tranh nhau giành giật, Hà Diệp tiếp tục nhấn vào.
Vật đổi sao dời, không ngờ lần này Hà Diệp lại cướp được "88.88" tệ, trong khi tổng số tiền trong bì lì xì mà Lục Tân gửi lại bằng Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh: [666.jpg]
Chu Tình: [666.jpg]
Tưởng Linh Linh: [666*.jpg]
* 666 đại diện cho tài lộc lẫn vận may, ngoài ra 666 được viết là 六 六六, phát âm là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”, nôm na đám bạn muốn nói Hà Diệp "Ghê chưa ghê chưa".
Hà Diệp vội vàng gửi bì lì xì trị giá một trăm tệ vào nhằm dời sự chú ý của mọi người vào đây.
Tin nhắn ib hiện ra trên cửa sổ trò chuyện, tổ trưởng: [Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý.]
Đó là một lời chúc y như văn mẫu, Hà Diệp mỉm cười nhắn tin trả lời: [Chúc mừng năm mới, chúc cậu cũng vạn sự như ý.]
...
Mùa xuân năm nay của Lục Tân chẳng có gì khác biệt so với những năm trước.
Ngày mùng năm tháng một, anh rủ Châu Hướng Minh đi leo núi thật sớm.
Leo đến đỉnh núi, vầng thái dương đỏ hỏn ung dung buông những tia nắng sớm xuống thế gian, xua tan đi hết những đám mây xanh mịt mù, mặt hồ phía xa kia gợn sóng lăn tăn.
Châu Hướng Minh hùng dũng đứng trên tảng đá lớn, học sói tru những tiếng thật vang. Hú xong, anh ấy nghiêng đầu qua, thấy Lục Tân với thân hình cao ráo, vẻ mặt lạnh lẽo, thờ ơ, ánh mắt đầy trầm tĩnh đang đứng ở bên cạnh, phong thái của anh nom chẳng hề giống với độ tuổi học sinh cấp ba chút nào.
Tuy nhiên, Châu Hướng Minh biết rằng ít nhất bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm ngoái, sự lạnh lùng của Lục Tân chỉ còn nằm tại vẻ bề ngoài, trái tim anh đã bị một cô gái đánh cắp, xao xuyến vì cô ấy như một vài đứa con trai khác rồi.
"Ngày mai Hà Diệp về rồi, không gặp nhau mấy ngày trời, ai kia có nhớ cô ấy hông ta?"
"Cậu không nói tôi cũng biết tỏng rồi, một ngày không thấy như cách ba thu giống trong truyện chứ giề?"
"Ơ kìa, ở trên này thêm chút nữa đi, sao chưa gì đã xuống rồi?"
Ánh mặt trời êm ái chiếu sáng con đường mòn trải dài miên man trên núi đồi vời vợi, bao trùm cả bóng hai cậu con trai người đi trước, người đi sau ấy.
Sáng hôm sau, Lục Tân đến cửa phía Đông để mua trái cây.
Cửa cuốn của siêu thị Quang Minh lại mở, anh có thể nhìn thấy bóng hình Hà Diệp quét dọn giúp nhân viên siêu thị trong đó qua kính cửa sổ. Dù làm không ngơi tay nhưng cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi.
Lục Tân cũng mỉm cười.
Chúc mừng năm mới, bạn Hà Diệp.
Thứ hai, dự báo thời tiết hôm nay từ mưa to chuyển sang tuyết rơi kèm mưa.
Trong tiếng mưa lộp độp, hai ba con Hà Diệp vừa nói cười vui vẻ vừa ăn sáng, chiếc điện thoại Hà Diệp đặt trong phòng ngủ bỗng dưng đổ chuông, có người gọi video.
Hà Dũng ngạc nhiên nhìn con gái mình.
Hà Diệp cũng thắc mắc ai lại tìm mình vào giờ này, chạy vào xem, không ngờ đó là Châu Hướng Minh.
Cô bắt máy.
Châu Hướng Minh ở đầu dây bên kia còn ngồi trên giường, tóc rối bời như tổ quạ.
Hà Diệp ngay lập tức quay màn hình điện thoại đi.
Châu Hướng Minh nói với giọng ngây thơ vô tội: "Tôi mặc đồ ngủ kín mít mà, không đến nỗi đó chứ?"
Hà Diệp trề môi ở nơi anh ấy không nhìn thấy: "Có chuyện gì không?"
Châu Hướng Minh: "Ngoài trời mưa to quá, ba tôi bảo hôm nay ông ấy sẽ đưa đón cậu đi học, chở cậu và Lục Tân đi luôn. Bảy giờ đúng cậu cứ xuống gara dưới hầm chờ bọn tôi nhé, bọn tôi ở ngay trước cửa tòa nhà số 7 của cậu đó."
Hà Diệp hơi do dự, bảy giờ đúng thì cô có thể đến thẳng lớp bằng xe buýt mà.
Châu Hướng Minh: "Cậu đừng có ngốc, trời càng mưa người ta tranh nhau đi xe buýt càng đông, đừng để đến lúc không những không lên xe được mà còn làm ướt một bộ quần áo đấy."
Anh ấy nói rất có lý, Hà Diệp không còn cách nào khác ngoài đồng ý: "Vậy nhờ cậu gửi lời cám ơn của tôi đến chú nhé."
Châu Hướng Minh: "Cảm ơn tôi là được rồi, có tôi thì ông ấy mới cho cậu quá giang mà."
Hà Diệp: …
Cô ngắt cuộc gọi video, trở lại phòng ăn rồi giải thích lại cho ba.
Hà Dũng: "Ừ, hồi đi siêu thị ba cũng từng trò chuyện với ba thằng bé một lần, nghe cách ăn nói có vẻ chu đáo lắm, thảo nào sinh được nhóc Châu Hướng Minh lịch sự, lễ phép như vậy."
Hà Diệp gật đầu tán thành.
Ăn sáng xong, cô ở nhà học từ vựng tiếng Anh một lượt rồi mới đi thang máy xuống gara dưới hầm.
Chờ khoảng chừng năm, sáu phút, có một chiếc xe Porsche quen thuộc đi tới, Châu Hướng Minh từ sau cửa sổ ở ghế lái phụ vẫy tay với cô.
Hà Diệp mỉm cười với ba Châu đang ngồi trên ghế lái thay cho lời chào hỏi. Chờ xe dừng lại, cô mở cửa sau xe ra chui vào.
Lục Tân đã ngồi sẵn ở trong, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen làm tôn lên gương mặt trắng nõn, khí chất toát ra từ anh có vẻ cũng lạnh lẽo hơn trong thời tiết này.
"Chào buổi sáng." Hà Diệp chào hỏi, cúi đầu thắt dây an toàn.
Kể từ chuyện bức ảnh tại đại hội thể dục thể thao, số lần hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng ít, chỉ trao đổi dăm ba câu vào buổi trực nhật tối mỗi tuần.
Còn Châu Hướng Minh thì ngược lại, Hà Diệp đã có thể tiếp xúc với anh ấy tự nhiên hơn.
Có lẽ bởi vì vốn dĩ hình tượng và tính cách của Lục Tân đã tạo cho anh một sự khó gần hơn so với Châu Hướng Minh.
Chiếc Porsche lái ra khỏi gara dưới hầm, nước mưa ngay lập tức giáng lộp bộp xuống mui xe.
Châu Hướng Minh nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài một lúc, đột nhiên càm ràm: "Như này là mưa kèm tuyết đó hả? Ghét nhất là thời tiết này, một là tuôn một trận mưa xối xả luôn, hai là cho tuyết ập tới luôn, chứ đi chung với nhau thì được gì, muốn chơi tuyết mà cũng không được nữa!"
Hà Diệp ngóng ra con đường cách đó không xa.
Cũng giống như bông tuyết nhỏ li ti vừa đậu trên kính cửa sổ đã tan thành nước, đường sá nhầy nhụa bùn nước cũng chẳng tài nào đọng nổi một bãi tuyết nào.
Porsche lái đến cổng trường trung học phổ thông số 2.
Trước khi xuống xe, Hà Diệp xem đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ năm phút, còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi sáng, có lẽ sẽ không bị trễ giờ.
Cô chuẩn bị bung ô ra.
"Khoan đã."
Hà Diệp khó hiểu nhìn về phía Lục Tân, lại thấy anh mở cửa xe làm tiếng "Cạch!" vang lên, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Mưa to như trút nước nhưng Lục Tân bung ô rất từ tốn, rồi anh từ từ vòng về phía cô.
Xuyên qua cửa kính xe, Hà Diệp nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của cậu con trai dưới ô dù, đôi mắt hẹp dài ấy nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên anh đang chờ cô xuống xe.
"Thằng bé Lục Tân này biết chu đáo với người khác từ nhỏ rồi."
Ba Châu trên ghế lái quay đầu sang, thấy vậy thì cười nói.
Nghe ông ấy nói vậy, Hà Diệp lặng lẽ dán tag "quý ông ga lăng" cho Lục Tân.
"Tạm biệt chú ạ."
Chào ba Châu xong, Hà Diệp mở cửa xe ra, Lục Tân đang đứng ngoài hơi nghiêng người, thế nhưng cây dù vẫn luôn giữ nguyên trên đỉnh đầu Hà Diệp.
"Cảm ơn cậu."
Hà Diệp nhanh chóng bung ô của mình ra, giữ khoảng cách với anh.
Châu Hướng Minh liếc mắt nhìn Lục Tân một cách đầy ẩn ý, sau đó vẫy tay với ba mình.
Mấy thằng nhóc bây giờ đúng là! Ba Châu lắc đầu, lái xe đi.
Thời tiết xấu nên học sinh nào cũng che dù, vội vàng cất những bước chân hối hả trên sân trường, không một ai còn tâm trạng nào để chú ý đến những học sinh khác.
Lục Tân nói với Hà Diệp: "Tôi đi siêu thị mua sữa tươi, cậu vào trước đi."
Câu này quá đúng ý Hà Diệp, cô mỉm cười vẫy tay với hai cậu con trai rồi bước trên con đường đẫm nước trơn trượt, từ từ hoà vào đám đông.
Lục Tân vẫn cứ mãi dõi theo đôi boot đi mưa màu đen mà cô đang dùng.
Châu Hướng Minh tặc lưỡi dăm bận: "Cậu cứ lặng thầm lặng lẽ, lúc gần lúc xa như thế thì đến bao giờ cô ấy mới phát hiện được chứ?"
Vẫn như mọi khi, Lục Tân tự động xem lời nói của anh ấy như gió thoảng bên tai.
…
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, nhóm trực nhật Hà Diệp và Lục Tân ở lại, Châu Hướng Minh cũng ở lại vì không nóng lòng về vội, muốn chờ hai người đi xe về chung với mình.
Có anh ấy khiêng ghế giúp, tốc độ trực nhật của Lục Tân nhanh hơn thấy rõ.
Chín giờ năm mươi phút, ba người đóng kỹ cửa phòng học. Châu Hướng Minh vừa ngâm nga vừa đi đầu, Hà Diệp ở giữa, còn Lục Tân thì im lặng đi cuối hàng.
Châu Hướng Minh: "Bây giờ cơ bản chỉ toàn tuyết rơi thôi, có lẽ sáng mai chơi trò xây người tuyết được rồi đó."
Ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Hà Diệp thầm đánh giá: Chơi trò xây người tuyết á? Cậu dậy nổi không mà đòi?
Xuống tầng một của tòa nhà dạy học, Châu Hướng Minh bung dù, bước tung tăng ra ngoài mà chẳng thèm nhìn đường nhìn nẻo. Hà Diệp đứng trên bậc thang, vừa định đi xuống thì Châu Hướng Minh ở đằng trước bất chợt "á" lên ầm ĩ, trượt một phát, trong giây lát ngồi cái "uỵch" xuống đất.
Hà Diệp và Lục Tân tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình:...
Châu Hướng Minh đơ ra mấy giây vì cú ngã. Sau khi hoàn hồn, anh ấy cuống quýt đứng lên, vừa cười vừa quở hai đứa bạn đang đứng xem trò hay: "Chỗ này trơn lắm, hai cậu cẩn thận đấy, không lại đi theo vết xe đổ của tôi nữa!"
Hà Diệp chú ý đến lớp tuyết bùn mỏng đắp trên mặt sàn lát đá hoa, nghe Châu Hướng Minh nói xong cũng không dám đi nữa.
Lục Tân chìa tay về phía cô: "Vịn tôi, đi từ từ thôi."
Anh đã nắm tay lại, rõ ràng ý anh là Hà Diệp hãy nắm cổ tay mình.
Như thế người khác dễ chấp nhận hơn, Hà Diệp rụt rè nắm tay anh cách một lớp áo, hai người đồng thời đi xuống bậc thang.
Lục Tân có dáng người cao ráo, giữ ô cũng cao, đặt chồng lên ô của Hà Diệp.
Cánh tay anh vẫn thật vững vàng, không một chút chao đảo dù rằng Hà Diệp trong lúc thấp thỏm đã vô tình ghì chặt lấy tay anh, Lục Tân cẩn thận dõi theo từng bước chân của cô để phòng cô ngã chúi về phía trước.
Châu Hướng Minh đi một mình, đứng chờ giữa đường từ nãy. Nhìn bóng dáng hệt như tay trong tay của hai người, anh ấy bỗng dưng thấy hơi hâm mộ.
Yêu đương thích thật, cho dù chỉ là thầm mến thôi thì ít ra cũng còn đỡ hơn phận làm bóng đèn.
...
Thi cuối kỳ sẽ diễn ra vào ngày hai mươi tư và hai mươi lăm tháng một, ngày hăm sáu sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Bài vở quá nhiều, mặc dù Hà Diệp đã dành thời gian dọn bớt một vài cuốn sách đi nhưng lúc rời khỏi lớp học vào buổi tối ngày hai mươi ba, cặp cô vẫn nhét đầy sách đến nỗi căng phồng cả lên.
Sau khi ra khỏi khuôn viên trường được một khoảng, Châu Hướng Minh đuổi theo, còn Lục Tân đi sau.
Châu Hướng Minh giữ nhiệm vụ bắt chuyện: "Hà Diệp, cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông chưa?"
Hà Diệp: "Cũng không có gì đặc biệt, thi xong tôi sẽ về quê, ở với ông bà nội đến năm mới rồi về."
Châu Hướng Minh: "Quê cậu ở đâu?"
Hà Diệp: "Ngay ngoại ô thôi."
Châu Hướng Minh: "Quê cậu gần thật, quê tôi ở thành phố Ninh nên phải đi tàu cao tốc ba tiếng đồng hồ lận. Lục Tân thì dễ hơn, cả nhà cậu ấy đều sinh ra và lớn lên tại thành phố An cả, là người địa phương đó."
Hà Diệp nhoẻn môi cười.
Châu Hướng Minh liếc sang anh em tốt của mình, tiếp tục dò hỏi: "Mùng bốn bọn tôi sẽ về, còn cậu thì sao?"
Hà Diệp: "Chắc là mùng sáu."
Châu Hướng Minh: "Tốt quá, lúc đó chúng ta cùng nhau làm bài tập nhé!"
Hà Diệp:...
Thấm thoát hai ngày thi cử đã trôi qua. Thi xong, Hà Diệp xếp vài bộ quần áo vào hành lý rồi tự lên xe về quê.
Cả ông nội Hà lẫn bà nội Hà đều rất thích cô cháu gái học cừ này, hai người vây quanh Hà Diệp mà ân cần hỏi han cô, chuẩn bị sẵn rất nhiều quà vặt để tặng cô.
Người nông thôn thường thích thăm viếng bà con họ hàng, nhưng hai ông bà biết cháu gái thích học nên không ép Hà Diệp xuống nhà đãi khách. Hà Diệp cũng tiếp tục cuộc sống giải đề để chuẩn bị cho kỳ thi, khi thì phụ ông bà nội làm việc nhà, khi thì quét dọn vệ sinh, khi thì chuẩn bị bữa ăn cho gia đình.
Cô vừa hiếu thảo lại vừa hiểu chuyện, bà nội Hà không muốn để cháu gái vất vả bèn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt và mịn màng của cháu gái, nở nụ cười đầy tự hào: "Tiểu Diệp nhà ta là một cô gái thông minh, sau này phải thi đậu trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp thì tìm một công việc tốt chứ đừng học bà, chỉ biết lúi húi bên mấy mẫu đất và bếp núc cả đời."
Hà Diệp: "Điều kiện thời bà nội khác mà ạ, nếu bà sinh vào thời nay thì chắc chắn bà cũng được thi đại học ạ."
Bà nội Hà cười vui vẻ, cuối cùng vẫn đuổi cháu gái ra khỏi nhà bếp, bảo Hà Diệp cứ đi học bài hoặc xem ti vi tùy thích.
Hà Diệp trở về vào ngày hai mươi tám tháng Chạp, gia đình đoàn tụ làm cho không khí đón năm mới càng ấm cúng và náo nhiệt hơn cả.
Đêm ba mươi, Hà Diệp xem Gala lễ hội mừng xuân cùng gia đình, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn chúc Tết gửi hàng loạt từ các bạn.
Ti vi chuyển sang tiết mục không thú vị lắm, Hà Diệp lấy điện thoại ra chơi.
Châu Hướng Minh @ mọi người: [Chúc mừng năm mới!]
Anh ấy còn gửi một bì lì xì thử thách vận may, ai cũng có phần.
Hà Diệp nhấn vào bì lì xì, giành được 0.01 tệ "siêu bự", thành công đứng bét trong danh sách mở lì xì.
Châu Hướng Minh @ Hà Diệp: [Trung bình mỗi người năm tệ lận mà, tài vận của cậu coi bộ nhiều chông gai lắm đó!]
Hà Diệp cắn môi. Đúng lúc này, Lục Tân cũng gửi một bì lì xì thử thách may mắn vào nhóm.
Những người khác đều tranh nhau giành giật, Hà Diệp tiếp tục nhấn vào.
Vật đổi sao dời, không ngờ lần này Hà Diệp lại cướp được "88.88" tệ, trong khi tổng số tiền trong bì lì xì mà Lục Tân gửi lại bằng Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh: [666.jpg]
Chu Tình: [666.jpg]
Tưởng Linh Linh: [666*.jpg]
* 666 đại diện cho tài lộc lẫn vận may, ngoài ra 666 được viết là 六 六六, phát âm là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”, nôm na đám bạn muốn nói Hà Diệp "Ghê chưa ghê chưa".
Hà Diệp vội vàng gửi bì lì xì trị giá một trăm tệ vào nhằm dời sự chú ý của mọi người vào đây.
Tin nhắn ib hiện ra trên cửa sổ trò chuyện, tổ trưởng: [Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý.]
Đó là một lời chúc y như văn mẫu, Hà Diệp mỉm cười nhắn tin trả lời: [Chúc mừng năm mới, chúc cậu cũng vạn sự như ý.]
...
Mùa xuân năm nay của Lục Tân chẳng có gì khác biệt so với những năm trước.
Ngày mùng năm tháng một, anh rủ Châu Hướng Minh đi leo núi thật sớm.
Leo đến đỉnh núi, vầng thái dương đỏ hỏn ung dung buông những tia nắng sớm xuống thế gian, xua tan đi hết những đám mây xanh mịt mù, mặt hồ phía xa kia gợn sóng lăn tăn.
Châu Hướng Minh hùng dũng đứng trên tảng đá lớn, học sói tru những tiếng thật vang. Hú xong, anh ấy nghiêng đầu qua, thấy Lục Tân với thân hình cao ráo, vẻ mặt lạnh lẽo, thờ ơ, ánh mắt đầy trầm tĩnh đang đứng ở bên cạnh, phong thái của anh nom chẳng hề giống với độ tuổi học sinh cấp ba chút nào.
Tuy nhiên, Châu Hướng Minh biết rằng ít nhất bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm ngoái, sự lạnh lùng của Lục Tân chỉ còn nằm tại vẻ bề ngoài, trái tim anh đã bị một cô gái đánh cắp, xao xuyến vì cô ấy như một vài đứa con trai khác rồi.
"Ngày mai Hà Diệp về rồi, không gặp nhau mấy ngày trời, ai kia có nhớ cô ấy hông ta?"
"Cậu không nói tôi cũng biết tỏng rồi, một ngày không thấy như cách ba thu giống trong truyện chứ giề?"
"Ơ kìa, ở trên này thêm chút nữa đi, sao chưa gì đã xuống rồi?"
Ánh mặt trời êm ái chiếu sáng con đường mòn trải dài miên man trên núi đồi vời vợi, bao trùm cả bóng hai cậu con trai người đi trước, người đi sau ấy.
Sáng hôm sau, Lục Tân đến cửa phía Đông để mua trái cây.
Cửa cuốn của siêu thị Quang Minh lại mở, anh có thể nhìn thấy bóng hình Hà Diệp quét dọn giúp nhân viên siêu thị trong đó qua kính cửa sổ. Dù làm không ngơi tay nhưng cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi.
Lục Tân cũng mỉm cười.
Chúc mừng năm mới, bạn Hà Diệp.