Tô Tô
Chương 98
Ân Tô Tô sửng sốt vì câu “trò chơi” của Phí Nghi Châu. Não cô lập tức biến thành cái máy chiếu phim, bắt đầu tự động phát lại mấy cảnh tượng thường ngày sau khi đóng cửa phòng của bọn họ.
Chất lượng rất cao, cảnh nào cũng là cảnh phải dán nhãn “hạn chế”.
Rặng mây đỏ lại vờn quanh má cô, Ân Tô Tô giận dỗi vì anh nói không lựa lời, lôi chuyện này ra để vui đùa. Cô bèn trở tay véo mạnh vào lòng bàn tay anh, mắng khẽ: “Chúng ta đang ở bệnh viện, sắp vào thăm ông nội rồi đấy! Anh đứng đắn hơn một chút được không hả?”
Sức lực của cô không có lực sát thương cũng chẳng tạo thành vết thương gì trên tay anh cả, Phí Nghi Châu không những không thấy đau mà còn hưởng thụ sự ngây thơ hung hăng này của cô.
Anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Ân Tô Tô, chậm rãi nói với chất giọng tản mạn, ung dung: “Anh chỉ bảo là sẽ chơi trò chơi với em, còn chưa nói là trò chơi nào mà. Em nghĩ đến cái gì thế?”
“…” Hai má Ân Tô Tô càng nóng bỏng hơn, cô nghẹn lời vì câu anh vừa nói.
Phí Nghi Châu lại quay sang nhìn cô, khẽ nhướng mày, phản đòn: “Cô này, xin hỏi rốt cuộc ai mới là người không đứng đắn thế?”
Ân Tô Tô vừa bực mình vừa buồn cười, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mỉm cười nói: “Miệng lưỡi của anh Phí khéo léo quá, đúng là em không cãi lại anh được.”
Phí Nghi Châu bình tĩnh đáp: “Đúng là chỉ có em mới biết chuyện miệng lưỡi của anh có khéo léo hay không.”
Ân Tô Tô nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, lần này đến vành tai cô cũng đỏ rực cả lên. Cô cắn môi hồi lâu mà vẫn không nói ra được lời hờn dỗi nào, chỉ có thể trừng mắt, dùng ánh mắt trách móc anh vì đã “trêu chọc” cô ở trước mặt mọi người.
Hai người khe khẽ nói chuyện một lúc, chẳng biết đã đi tới cửa phòng bệnh từ bao giờ.
Bệnh viện Phí thị là trung tâm chữa trị cao cấp dưới trướng tập đoàn Phí thị. Ông cụ Phí - Phí Dự Chân vào viện thì tất nhiên phải ở trong phòng bệnh đơn VIP, cứ mỗi 2 tiếng là lại có bác sĩ đến kiểm tra phòng một lần, đi kèm với đó là đội điều dưỡng gồm nhân viên điều dưỡng, chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lý trị liệu. Có thể nói, hoàn cảnh nơi này hoàn toàn đứng đầu trong top đầu cả nước.
Đi đến trước cửa, một tay của Phí Nghi Châu nắm lấy tay Ân Tô Tô, một tay khác thì giơ lên, lịch sự ấn chuông điện tử trên cửa.
Reng reng.
Một lát sau, chuông điện tử được kết nối, giọng ông cụ vang lên trong loa, nghe không to và vang mà còn có đôi phần yếu ớt của người già: “Ai thế?”
Phí Nghi Châu cung kính mà trả lời: “Ông nội, là cháu đây ạ. Tô Tô tới thăm ông.”
Vừa nói hết câu, ông cụ Phí Dự Chân lập tức đáp: “Được được, hai đứa mau vào đi.”
Dì điều dưỡng mặc đồng phục đi ra mở cửa.
Ân Tô Tô cất bước đi vào theo Phí Nghi Châu. Cô ngước mắt quan sát phòng bệnh một vòng, chỉ thấy căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa, cả không gian rộng hơn trăm mét vuông đều được trang trí theo phong cách xa hoa, đơn giản kiểu Hồng Kông. Sau khi đi vào, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là sảnh dẫn vào trong, trên tủ giày có vài bó hoa tươi không mùi, màu sắc tươi sáng, cánh hoa thượng còn dính hơi nước, rõ ràng là có người thay mới hàng ngày.
Ân Tô Tô không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ nơi đây nào có giống bệnh viện, quả thực là không khác gì khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp được xây trong bệnh viện vậy.
Dì điều dưỡng cầm dép lê dùng một lần tới cho bọn họ thay.
Ân Tô Tô nhận lấy, cười nói cảm ơn với bà ấy rồi khom lưng đổi giày, sau đó đi theo dì điều dưỡng đến phòng vệ sinh để rửa tay khử trùng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này dì điều dưỡng mới đưa cặp đôi trẻ đi vòng qua phòng tiếp khách để vào phòng ngủ - nơi đặt giường bệnh và các thiết bị như máy đo điện tâm đồ.
Phí Dự Chân dựa nửa người vào thành giường bệnh, khi thấy cháu trai và cháu dâu, nụ cười hiền từ lập tức hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông cụ, ông ấy quan tâm hỏi: “Tô Tô, ông nghe A Ngưng bảo là hôm nay công việc của cháu bận lắm à?”
“Có hơi bận thôi chứ vẫn ổn ạ. Dạo này cháu vào đoàn đóng phim rồi thưa ông.” Ân Tô Tô nở nụ cười ngoan ngoãn với ông cụ Phí, cô và Phí Nghi Châu cùng nhau ngồi lên sô pha hai người gần giường bệnh.
“Đóng phim rất mệt.” Phí Dự Chân thở dài, nói: “Trước đây ông có mấy ông bạn viết sách, tác phẩm của họ được mua để làm phim điện ảnh, phim truyền hình. Mấy ông bạn đó đến trường quay xem, trở về liền kể với ông, bảo là đóng phim rất vất vả.”
Ân Tô Tô thành thật trả lời: “Thật ra nó còn liên quan đến thói quen quay phim của mỗi đạo diễn nữa ạ. Có vài đạo diễn cảm thấy buổi tối có nhiều linh cảm hơn nên thích kéo đoàn phim thâu đêm, như vậy là mệt nhất. Đạo diễn của bộ phim cháu đang quay cũng khá tốt, thường thì mỗi ngày chỉ cần quay khoảng mười tiếng là được.”
Phí Dự Chân kinh ngạc: “Cháu phải làm việc mười tiếng mỗi ngày à?”
Ân Tô Tô nghiêm túc tính giờ, nói: “Mười tiếng là chỉ dành riêng cho việc quay phim, nếu thêm cả thời gian cho mấy việc vụn vặt như trang điểm, hóa trang thì cháu phải làm việc khoảng mười một tiếng rưỡi một ngày ạ.”
“Vất vả như vậy mà còn tới thăm ông.” Phí Dự Chân không vui, liếc mắt nhìn Phí Nghi Châu: “A Ngưng, cháu cũng thật là. Chút bệnh vặt này của ông cũng có ảnh hưởng gì đến cái mạng già này đâu. Mình cháu biết là được rồi, nói với Tô Tô làm gì. Hai đứa là vợ chồng, cháu làm chồng thì phải săn sóc cho sự vất vả của con bé chứ.”
Phí Nghi Châu mỉm cười, cụp mắt nói: “Ông dạy phải ạ, cháu nhớ kỹ rồi, sau này cháu sẽ chú ý.”
Ân Tô Tô nghe hai ông cháu nói chuyện mà ngại ngùng, vội vàng nói: “Ông đừng trách A Ngưng ạ. Ông không khỏe, phải vào bệnh viện, về tình về lý thì người làm con cháu như cháu đều nên tới thăm. Hơn nữa cháu mới chỉ đến thăm ông một chuyến thôi, đâu có vất vả gì đâu ạ?”
Phí Dự Chân nở nụ cười hiền lành với cô, yêu thương nói: “Cháu có tấm lòng này là ông vui lắm rồi.”
Hai người ngồi một lát thì thấy dì điều dưỡng lấy một quả lê tuyết ra khỏi tủ lạnh, chuẩn bị gọt vỏ cho ông cụ ăn.
Ân Tô Tô thấy vậy thì vươn tay ra, cười nói: “Dì đưa cho cháu đi ạ, để cháu gọt cho ông nội.”
Dì điều dưỡng không biết phải làm sao, bà ấy chần chờ nhìn cậu cả đang ngồi một bên.
Nào ngờ Phí Nghi Châu không bảo bà ấy đưa lê cho mợ cả, cũng không bảo bà ấy tiếp tục gọt lê mà lại duỗi tay nhận lấy lê và dao gọt hoa quả trong tay bà ấy.
“Để tôi làm.” Phí Nghi Châu nói.
Dì điều dưỡng sửng sốt, không dám thắc mắc, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Ân Tô Tô ngồi bên cạnh thì tròn mắt vì ngạc nhiên. Ngay một giây trước khi Phí Nghi Châu bắt đầu gọt vỏ, cô vội vàng hành động, “vèo” một phát mà bắt lấy tay anh.
Động tác của Phí Nghi Châu dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi bằng ánh mắt: Em làm gì thế?
Ân Tô Tô nheo mắt với anh, cũng trả lời bằng mắt: Anh có tí nhạy bén nào không thế? Mau nhường lại cơ hội biểu hiện cho em đi.
Phí Nghi Châu không nói gì, vài giây sau, anh đưa quả lê cho cô, sau đó lại quay dao lại, để cô cầm vào chuôi dao.
Ân Tô Tô nhận lấy, lặng lẽ cười với anh rồi bắt đầu gọt vỏ lê.
Phí Nghi Châu cẩn thận nhìn động tác tay của cô, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Lưỡi dao sắc lắm đấy, em cẩn thận một chút.”
“Em biết.” Ân Tô Tô thoải mái cười, còn nói rất tự nhiên: “Hơn nữa nói đến chuyện gọt vỏ trái cây thì chắc chắn là em sẽ làm thường xuyên hơn cậu cả như anh rồi.”
Phí Nghi Châu nhướng mày, quay sang nhìn Phí Dự Chân, ánh mắt của hai người họ đều có vẻ rất sâu xa.
Một lát sau, Phí Dự Chân trên giường bệnh nhướng mày trêu chọc: “Tô Tô, có phải cháu nghĩ A Ngưng của chúng ta là người tay không dính nước, không phải làm bất kỳ việc gì không?”
Nghe vậy, Ân Tô Tô bỗng thấy hơi thấp thỏm. Cô ngước mắt cười với ông cụ Phí, trả lời: “Cháu không nghĩ là A Ngưng không làm gì hết đâu ông. Cháu chỉ cảm thấy với điều kiện sinh hoạt từ nhỏ của anh ấy thì đúng là anh ấy không cần phải tự làm những việc này.”
Nhưng lời mà Phí Dự Chân nói lại khiến Ân Tô Tô thấy rất bất ngờ.
“Cháu nói không sai, điều kiện nhà ông rất tốt, mấy đứa nó lớn lên trong hoàn cảnh này, đúng là không cần phải tự làm cái gì.” Phí Dự Chân thong thả cười: “Nhưng ở nhà chúng ta, cách dạy con trai trưởng của các thế hệ có đôi chút khác biệt với cách dạy mấy con cháu khác.”
Ân Tô Tô tò mò, động tác gọt vỏ lê cũng dừng lại, cô nhìn ông cụ Phí, hỏi: “Khác chỗ nào thế ạ?”
Phí Dự Chân nói: “Con trai trưởng của mỗi thế hệ không chỉ phải học các môn văn hóa, học lễ nghi, học nghệ thuật mà còn phải biết những kỹ năng sống cơ bản nữa.”
Ân Tô Tô khó hiểu, hoang mang nói: “Cháu không hiểu lắm thưa ông. Sao lại phải làm như thế ạ?”
Phí Dự Chân nghiêm túc nói: “Bởi vì con trai trưởng là người thừa kế của gia tộc, phải chịu gánh nặng nặng nhất, cũng phải đối mặt với sự nguy hiểm và áp lực lớn nhất. Bông hoa lớn lên trong nhà kính có thể nở khéo nở đẹp, nhưng lại không thể chống chịu được chút mưa gió nào.”
Ông cụ nói dứt lời, Ân Tô Tô cũng ngẩn người theo.
Tầm mắt và tư tưởng như vậy đúng là điều mà người bình thường khó có thể so sánh được. Phí thị có ông cụ tọa trấn, thảo nào gia phong tốt đẹp, thảo nào lại hiển hách nhiều năm như vậy. Từ trên xuống dưới đều không có mầm cây mọc lệch nào.
Ân Tô Tô chân thành nói: “Cháu lại được ông dạy dỗ rồi ạ.”
Từ Ân Tô Tô dùng khiến Phí Dự Chân chú ý, cười hỏi: “Sao cháu lại nói là ‘lại’?”
Ân Tô Tô ngừng một lát, cụp mắt cười mỉm, nói: “Bởi vì trước đây cháu từng nghe A Ngưng nhắc tới chuyện ông lập gia huấn cho nhà họ Phí. Cháu rất kính nể trí tuệ của ông.”
“Con bé này, câu nào cũng khen ông lên tận trời.” Phí Dự Chân cười khẽ, không ngờ mới hơi không chú ý mà đã không thở được, lại ho khù khụ.
Phí Nghi Châu cau mày, vội vàng đứng lên đi đến cạnh ông cụ, giúp ông ấy vuốt lưng.
Ân Tô Tô sửng sốt vì thấy ông cụ họ, cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, nói: “Ông cười chậm một chút ạ. Cháu nghe A Ngưng bảo là eo của ông không khỏe, ông nhất định phải cẩn thận.”
Phí Dự Chân ho khan một lúc rồi mới trở lại bình thường, ông ấy xua tay với vẻ thản nhiên: “Cái thân này của ông đã đặt nửa chân vào quan tài rồi, nào chỉ có mỗi eo không khỏe thôi đâu, cả người đều là bệnh tật.”
Ân Tô Tô nghiêm túc nói: “Ông đừng nói bậy, cháu thấy ông còn khỏe lắm, sống đếm 130, 140 tuổi cũng không vấn đề gì.”
“130, 140 tuổi?” Phí Dự Chân lại bị lời của Ân Tô Tô chọc cười: “Thế có mà thành yêu quái già!”
Phí Nghi Châu khẽ cười, nhẹ nhàng nói tiếp lời trêu ghẹo: “Ông à, cháu dâu của ông nói ngọt lắm đấy, sau này ông nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, quen rồi là được ấy mà.”
“Được.” Tâm trạng của ông cụ rất tốt, ông ấy nhìn Phí Nghi Châu, dặn dò: “Thế thì sau này cháu phải thường xuyên dẫn vợ cháu về nhà cũ thăm ông.”
Phí Nghi Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Chốc lát sau, vỏ lê đã được gọt bỏ hết, để lộ phần thịt quả tròn vo mọng nước.
Ân Tô Tô đưa lê cho ông cụ Phí, lại cười nói trò chuyện với ông ấy một lúc rồi mới rời đi cùng Phí Nghi Châu.
Dì điều dưỡng đưa hai người đến cửa phòng bệnh.
Sau khi tiễn bọn họ, bà ấy đóng cửa lại, đi về phòng ngủ, nhìn thời gian trên đồng hồ, dò hỏi: “Ông ơi, đã gần 10 giờ rồi. Hay là để cháu múc nước cho ông rửa mặt, nghỉ ngơi sớm nhé?”
Phí Dự Chân nằm trên giường bệnh, xua tay, hiền lành nói: “Cô cứ ra ngoài trước đi, nếu cần thì tôi sẽ ấn chuông.”
“Vâng.” Dì điều dưỡng cũng rời khỏi phòng bệnh.
Ông cụ Phí nửa ngồi nửa nằm mà dựa vào giường bệnh, quét mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong lòng trống rỗng.
Phí Dự Chân bỗng nhiên thở dài.
Thời trẻ ông ấy cũng là nhân vật có tiếng, đẹp trai quyết đoán, hiện giờ quyển sách về cuộc đời đã viết đến cuối, ông ấy bỗng phát hiện rằng hóa ra bản thân cũng chỉ là ông cụ bình thường mà thôi.
Khi cô đơn ông ấy lại thích nhớ lại, mà khi nhớ lại quá khứ liền sẽ càng nhớ con nhớ cháu.
Đặc biệt là lúc thời gian nhộn nhịp, vui vẻ vừa trôi qua.
Dường như giọng nói trong trẻo của cháu dâu vẫn đang quanh quẩn bên tai, làm căn phòng trống rỗng, yên lặng này càng thêm buồn bã.
Phí Dự Chân nằm im một lát, sau đó vén chăn, xuống giường. Ông ấy cầm theo nạng của chính mình, chậm rãi đi ra phòng ngủ, ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi qua phòng nghỉ của điều dưỡng ở bên ngoài phòng bệnh, ông cụ Phí khẽ nâng tay trái, lịch sự gõ cửa.
Tiếng “cộc cộc” vang lên, dì điều dưỡng đang xem video ngắn để giết thời gian lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn.
Thấy Phí Dự Chân, dì điều dưỡng sửng sốt, vội vàng đứng dậy: “Ông đây là…”
“Tôi vốn không định làm phiền cô, nhưng lại nghĩ nhỡ bộ xương già này của tôi đi đâu rồi ngã ra đấy thì lại vô tình làm cô thêm phiền.” Phí Dự Chân bình tĩnh nói: “Đi thôi, xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo với tôi một lát, nhân tiện hít thở ít không khí mới mẻ.”
Dì điều dưỡng đi xuống lầu với ông cụ.
Vườn hoa của khu phòng bệnh VIP có diện tích rất lớn, chủng loại cây xanh được trồng ở đây cũng nhiều. Tuy đang là mùa thu nhưng mấy bông hoa không biết tên vẫn nở rộ khoe sắc, trải rộng trên bụi cỏ màu xanh ngả vàng.
Phí Dự Chân chống nạng đi ở đằng trước, ánh mắt lang thang khắp nơi, không có mục tiêu cụ thể.
Dì điều dưỡng vẫn đi theo phía sau, cách một khoảng cách nhất định.
Không lâu sau, có tiếng nói chuyện vang lên ở cách đó không xa, chui vào lỗ tai đã không thính lắm của Phí Dự Chân.
Ông ấy tò mò, bèn từ từ đi về phía có tiếng trò chuyện. Sau khi vòng qua hòn non bộ có tượng phun nước, hai bóng người ở trong bóng tối đập vào đôi mắt già nua nhưng vẫn còn rất sáng của ông ấy.
Đó là một bà cụ ngồi trên xe lăn và một cô gái trẻ đang đẩy xe lăn.
Có lẽ bà ấy là bà nội của cô gái trẻ kia.
Cô gái trẻ khom lưng nói gì đó với bà cụ kia rồi xoay người, để bà ấy ngồi chờ tại chỗ, bản thân thì đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện.
Chất lượng rất cao, cảnh nào cũng là cảnh phải dán nhãn “hạn chế”.
Rặng mây đỏ lại vờn quanh má cô, Ân Tô Tô giận dỗi vì anh nói không lựa lời, lôi chuyện này ra để vui đùa. Cô bèn trở tay véo mạnh vào lòng bàn tay anh, mắng khẽ: “Chúng ta đang ở bệnh viện, sắp vào thăm ông nội rồi đấy! Anh đứng đắn hơn một chút được không hả?”
Sức lực của cô không có lực sát thương cũng chẳng tạo thành vết thương gì trên tay anh cả, Phí Nghi Châu không những không thấy đau mà còn hưởng thụ sự ngây thơ hung hăng này của cô.
Anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Ân Tô Tô, chậm rãi nói với chất giọng tản mạn, ung dung: “Anh chỉ bảo là sẽ chơi trò chơi với em, còn chưa nói là trò chơi nào mà. Em nghĩ đến cái gì thế?”
“…” Hai má Ân Tô Tô càng nóng bỏng hơn, cô nghẹn lời vì câu anh vừa nói.
Phí Nghi Châu lại quay sang nhìn cô, khẽ nhướng mày, phản đòn: “Cô này, xin hỏi rốt cuộc ai mới là người không đứng đắn thế?”
Ân Tô Tô vừa bực mình vừa buồn cười, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mỉm cười nói: “Miệng lưỡi của anh Phí khéo léo quá, đúng là em không cãi lại anh được.”
Phí Nghi Châu bình tĩnh đáp: “Đúng là chỉ có em mới biết chuyện miệng lưỡi của anh có khéo léo hay không.”
Ân Tô Tô nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, lần này đến vành tai cô cũng đỏ rực cả lên. Cô cắn môi hồi lâu mà vẫn không nói ra được lời hờn dỗi nào, chỉ có thể trừng mắt, dùng ánh mắt trách móc anh vì đã “trêu chọc” cô ở trước mặt mọi người.
Hai người khe khẽ nói chuyện một lúc, chẳng biết đã đi tới cửa phòng bệnh từ bao giờ.
Bệnh viện Phí thị là trung tâm chữa trị cao cấp dưới trướng tập đoàn Phí thị. Ông cụ Phí - Phí Dự Chân vào viện thì tất nhiên phải ở trong phòng bệnh đơn VIP, cứ mỗi 2 tiếng là lại có bác sĩ đến kiểm tra phòng một lần, đi kèm với đó là đội điều dưỡng gồm nhân viên điều dưỡng, chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia vật lý trị liệu. Có thể nói, hoàn cảnh nơi này hoàn toàn đứng đầu trong top đầu cả nước.
Đi đến trước cửa, một tay của Phí Nghi Châu nắm lấy tay Ân Tô Tô, một tay khác thì giơ lên, lịch sự ấn chuông điện tử trên cửa.
Reng reng.
Một lát sau, chuông điện tử được kết nối, giọng ông cụ vang lên trong loa, nghe không to và vang mà còn có đôi phần yếu ớt của người già: “Ai thế?”
Phí Nghi Châu cung kính mà trả lời: “Ông nội, là cháu đây ạ. Tô Tô tới thăm ông.”
Vừa nói hết câu, ông cụ Phí Dự Chân lập tức đáp: “Được được, hai đứa mau vào đi.”
Dì điều dưỡng mặc đồng phục đi ra mở cửa.
Ân Tô Tô cất bước đi vào theo Phí Nghi Châu. Cô ngước mắt quan sát phòng bệnh một vòng, chỉ thấy căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa, cả không gian rộng hơn trăm mét vuông đều được trang trí theo phong cách xa hoa, đơn giản kiểu Hồng Kông. Sau khi đi vào, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là sảnh dẫn vào trong, trên tủ giày có vài bó hoa tươi không mùi, màu sắc tươi sáng, cánh hoa thượng còn dính hơi nước, rõ ràng là có người thay mới hàng ngày.
Ân Tô Tô không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ nơi đây nào có giống bệnh viện, quả thực là không khác gì khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp được xây trong bệnh viện vậy.
Dì điều dưỡng cầm dép lê dùng một lần tới cho bọn họ thay.
Ân Tô Tô nhận lấy, cười nói cảm ơn với bà ấy rồi khom lưng đổi giày, sau đó đi theo dì điều dưỡng đến phòng vệ sinh để rửa tay khử trùng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, lúc này dì điều dưỡng mới đưa cặp đôi trẻ đi vòng qua phòng tiếp khách để vào phòng ngủ - nơi đặt giường bệnh và các thiết bị như máy đo điện tâm đồ.
Phí Dự Chân dựa nửa người vào thành giường bệnh, khi thấy cháu trai và cháu dâu, nụ cười hiền từ lập tức hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông cụ, ông ấy quan tâm hỏi: “Tô Tô, ông nghe A Ngưng bảo là hôm nay công việc của cháu bận lắm à?”
“Có hơi bận thôi chứ vẫn ổn ạ. Dạo này cháu vào đoàn đóng phim rồi thưa ông.” Ân Tô Tô nở nụ cười ngoan ngoãn với ông cụ Phí, cô và Phí Nghi Châu cùng nhau ngồi lên sô pha hai người gần giường bệnh.
“Đóng phim rất mệt.” Phí Dự Chân thở dài, nói: “Trước đây ông có mấy ông bạn viết sách, tác phẩm của họ được mua để làm phim điện ảnh, phim truyền hình. Mấy ông bạn đó đến trường quay xem, trở về liền kể với ông, bảo là đóng phim rất vất vả.”
Ân Tô Tô thành thật trả lời: “Thật ra nó còn liên quan đến thói quen quay phim của mỗi đạo diễn nữa ạ. Có vài đạo diễn cảm thấy buổi tối có nhiều linh cảm hơn nên thích kéo đoàn phim thâu đêm, như vậy là mệt nhất. Đạo diễn của bộ phim cháu đang quay cũng khá tốt, thường thì mỗi ngày chỉ cần quay khoảng mười tiếng là được.”
Phí Dự Chân kinh ngạc: “Cháu phải làm việc mười tiếng mỗi ngày à?”
Ân Tô Tô nghiêm túc tính giờ, nói: “Mười tiếng là chỉ dành riêng cho việc quay phim, nếu thêm cả thời gian cho mấy việc vụn vặt như trang điểm, hóa trang thì cháu phải làm việc khoảng mười một tiếng rưỡi một ngày ạ.”
“Vất vả như vậy mà còn tới thăm ông.” Phí Dự Chân không vui, liếc mắt nhìn Phí Nghi Châu: “A Ngưng, cháu cũng thật là. Chút bệnh vặt này của ông cũng có ảnh hưởng gì đến cái mạng già này đâu. Mình cháu biết là được rồi, nói với Tô Tô làm gì. Hai đứa là vợ chồng, cháu làm chồng thì phải săn sóc cho sự vất vả của con bé chứ.”
Phí Nghi Châu mỉm cười, cụp mắt nói: “Ông dạy phải ạ, cháu nhớ kỹ rồi, sau này cháu sẽ chú ý.”
Ân Tô Tô nghe hai ông cháu nói chuyện mà ngại ngùng, vội vàng nói: “Ông đừng trách A Ngưng ạ. Ông không khỏe, phải vào bệnh viện, về tình về lý thì người làm con cháu như cháu đều nên tới thăm. Hơn nữa cháu mới chỉ đến thăm ông một chuyến thôi, đâu có vất vả gì đâu ạ?”
Phí Dự Chân nở nụ cười hiền lành với cô, yêu thương nói: “Cháu có tấm lòng này là ông vui lắm rồi.”
Hai người ngồi một lát thì thấy dì điều dưỡng lấy một quả lê tuyết ra khỏi tủ lạnh, chuẩn bị gọt vỏ cho ông cụ ăn.
Ân Tô Tô thấy vậy thì vươn tay ra, cười nói: “Dì đưa cho cháu đi ạ, để cháu gọt cho ông nội.”
Dì điều dưỡng không biết phải làm sao, bà ấy chần chờ nhìn cậu cả đang ngồi một bên.
Nào ngờ Phí Nghi Châu không bảo bà ấy đưa lê cho mợ cả, cũng không bảo bà ấy tiếp tục gọt lê mà lại duỗi tay nhận lấy lê và dao gọt hoa quả trong tay bà ấy.
“Để tôi làm.” Phí Nghi Châu nói.
Dì điều dưỡng sửng sốt, không dám thắc mắc, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Ân Tô Tô ngồi bên cạnh thì tròn mắt vì ngạc nhiên. Ngay một giây trước khi Phí Nghi Châu bắt đầu gọt vỏ, cô vội vàng hành động, “vèo” một phát mà bắt lấy tay anh.
Động tác của Phí Nghi Châu dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, hỏi bằng ánh mắt: Em làm gì thế?
Ân Tô Tô nheo mắt với anh, cũng trả lời bằng mắt: Anh có tí nhạy bén nào không thế? Mau nhường lại cơ hội biểu hiện cho em đi.
Phí Nghi Châu không nói gì, vài giây sau, anh đưa quả lê cho cô, sau đó lại quay dao lại, để cô cầm vào chuôi dao.
Ân Tô Tô nhận lấy, lặng lẽ cười với anh rồi bắt đầu gọt vỏ lê.
Phí Nghi Châu cẩn thận nhìn động tác tay của cô, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Lưỡi dao sắc lắm đấy, em cẩn thận một chút.”
“Em biết.” Ân Tô Tô thoải mái cười, còn nói rất tự nhiên: “Hơn nữa nói đến chuyện gọt vỏ trái cây thì chắc chắn là em sẽ làm thường xuyên hơn cậu cả như anh rồi.”
Phí Nghi Châu nhướng mày, quay sang nhìn Phí Dự Chân, ánh mắt của hai người họ đều có vẻ rất sâu xa.
Một lát sau, Phí Dự Chân trên giường bệnh nhướng mày trêu chọc: “Tô Tô, có phải cháu nghĩ A Ngưng của chúng ta là người tay không dính nước, không phải làm bất kỳ việc gì không?”
Nghe vậy, Ân Tô Tô bỗng thấy hơi thấp thỏm. Cô ngước mắt cười với ông cụ Phí, trả lời: “Cháu không nghĩ là A Ngưng không làm gì hết đâu ông. Cháu chỉ cảm thấy với điều kiện sinh hoạt từ nhỏ của anh ấy thì đúng là anh ấy không cần phải tự làm những việc này.”
Nhưng lời mà Phí Dự Chân nói lại khiến Ân Tô Tô thấy rất bất ngờ.
“Cháu nói không sai, điều kiện nhà ông rất tốt, mấy đứa nó lớn lên trong hoàn cảnh này, đúng là không cần phải tự làm cái gì.” Phí Dự Chân thong thả cười: “Nhưng ở nhà chúng ta, cách dạy con trai trưởng của các thế hệ có đôi chút khác biệt với cách dạy mấy con cháu khác.”
Ân Tô Tô tò mò, động tác gọt vỏ lê cũng dừng lại, cô nhìn ông cụ Phí, hỏi: “Khác chỗ nào thế ạ?”
Phí Dự Chân nói: “Con trai trưởng của mỗi thế hệ không chỉ phải học các môn văn hóa, học lễ nghi, học nghệ thuật mà còn phải biết những kỹ năng sống cơ bản nữa.”
Ân Tô Tô khó hiểu, hoang mang nói: “Cháu không hiểu lắm thưa ông. Sao lại phải làm như thế ạ?”
Phí Dự Chân nghiêm túc nói: “Bởi vì con trai trưởng là người thừa kế của gia tộc, phải chịu gánh nặng nặng nhất, cũng phải đối mặt với sự nguy hiểm và áp lực lớn nhất. Bông hoa lớn lên trong nhà kính có thể nở khéo nở đẹp, nhưng lại không thể chống chịu được chút mưa gió nào.”
Ông cụ nói dứt lời, Ân Tô Tô cũng ngẩn người theo.
Tầm mắt và tư tưởng như vậy đúng là điều mà người bình thường khó có thể so sánh được. Phí thị có ông cụ tọa trấn, thảo nào gia phong tốt đẹp, thảo nào lại hiển hách nhiều năm như vậy. Từ trên xuống dưới đều không có mầm cây mọc lệch nào.
Ân Tô Tô chân thành nói: “Cháu lại được ông dạy dỗ rồi ạ.”
Từ Ân Tô Tô dùng khiến Phí Dự Chân chú ý, cười hỏi: “Sao cháu lại nói là ‘lại’?”
Ân Tô Tô ngừng một lát, cụp mắt cười mỉm, nói: “Bởi vì trước đây cháu từng nghe A Ngưng nhắc tới chuyện ông lập gia huấn cho nhà họ Phí. Cháu rất kính nể trí tuệ của ông.”
“Con bé này, câu nào cũng khen ông lên tận trời.” Phí Dự Chân cười khẽ, không ngờ mới hơi không chú ý mà đã không thở được, lại ho khù khụ.
Phí Nghi Châu cau mày, vội vàng đứng lên đi đến cạnh ông cụ, giúp ông ấy vuốt lưng.
Ân Tô Tô sửng sốt vì thấy ông cụ họ, cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, nói: “Ông cười chậm một chút ạ. Cháu nghe A Ngưng bảo là eo của ông không khỏe, ông nhất định phải cẩn thận.”
Phí Dự Chân ho khan một lúc rồi mới trở lại bình thường, ông ấy xua tay với vẻ thản nhiên: “Cái thân này của ông đã đặt nửa chân vào quan tài rồi, nào chỉ có mỗi eo không khỏe thôi đâu, cả người đều là bệnh tật.”
Ân Tô Tô nghiêm túc nói: “Ông đừng nói bậy, cháu thấy ông còn khỏe lắm, sống đếm 130, 140 tuổi cũng không vấn đề gì.”
“130, 140 tuổi?” Phí Dự Chân lại bị lời của Ân Tô Tô chọc cười: “Thế có mà thành yêu quái già!”
Phí Nghi Châu khẽ cười, nhẹ nhàng nói tiếp lời trêu ghẹo: “Ông à, cháu dâu của ông nói ngọt lắm đấy, sau này ông nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, quen rồi là được ấy mà.”
“Được.” Tâm trạng của ông cụ rất tốt, ông ấy nhìn Phí Nghi Châu, dặn dò: “Thế thì sau này cháu phải thường xuyên dẫn vợ cháu về nhà cũ thăm ông.”
Phí Nghi Châu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Chốc lát sau, vỏ lê đã được gọt bỏ hết, để lộ phần thịt quả tròn vo mọng nước.
Ân Tô Tô đưa lê cho ông cụ Phí, lại cười nói trò chuyện với ông ấy một lúc rồi mới rời đi cùng Phí Nghi Châu.
Dì điều dưỡng đưa hai người đến cửa phòng bệnh.
Sau khi tiễn bọn họ, bà ấy đóng cửa lại, đi về phòng ngủ, nhìn thời gian trên đồng hồ, dò hỏi: “Ông ơi, đã gần 10 giờ rồi. Hay là để cháu múc nước cho ông rửa mặt, nghỉ ngơi sớm nhé?”
Phí Dự Chân nằm trên giường bệnh, xua tay, hiền lành nói: “Cô cứ ra ngoài trước đi, nếu cần thì tôi sẽ ấn chuông.”
“Vâng.” Dì điều dưỡng cũng rời khỏi phòng bệnh.
Ông cụ Phí nửa ngồi nửa nằm mà dựa vào giường bệnh, quét mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong lòng trống rỗng.
Phí Dự Chân bỗng nhiên thở dài.
Thời trẻ ông ấy cũng là nhân vật có tiếng, đẹp trai quyết đoán, hiện giờ quyển sách về cuộc đời đã viết đến cuối, ông ấy bỗng phát hiện rằng hóa ra bản thân cũng chỉ là ông cụ bình thường mà thôi.
Khi cô đơn ông ấy lại thích nhớ lại, mà khi nhớ lại quá khứ liền sẽ càng nhớ con nhớ cháu.
Đặc biệt là lúc thời gian nhộn nhịp, vui vẻ vừa trôi qua.
Dường như giọng nói trong trẻo của cháu dâu vẫn đang quanh quẩn bên tai, làm căn phòng trống rỗng, yên lặng này càng thêm buồn bã.
Phí Dự Chân nằm im một lát, sau đó vén chăn, xuống giường. Ông ấy cầm theo nạng của chính mình, chậm rãi đi ra phòng ngủ, ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi qua phòng nghỉ của điều dưỡng ở bên ngoài phòng bệnh, ông cụ Phí khẽ nâng tay trái, lịch sự gõ cửa.
Tiếng “cộc cộc” vang lên, dì điều dưỡng đang xem video ngắn để giết thời gian lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn.
Thấy Phí Dự Chân, dì điều dưỡng sửng sốt, vội vàng đứng dậy: “Ông đây là…”
“Tôi vốn không định làm phiền cô, nhưng lại nghĩ nhỡ bộ xương già này của tôi đi đâu rồi ngã ra đấy thì lại vô tình làm cô thêm phiền.” Phí Dự Chân bình tĩnh nói: “Đi thôi, xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo với tôi một lát, nhân tiện hít thở ít không khí mới mẻ.”
Dì điều dưỡng đi xuống lầu với ông cụ.
Vườn hoa của khu phòng bệnh VIP có diện tích rất lớn, chủng loại cây xanh được trồng ở đây cũng nhiều. Tuy đang là mùa thu nhưng mấy bông hoa không biết tên vẫn nở rộ khoe sắc, trải rộng trên bụi cỏ màu xanh ngả vàng.
Phí Dự Chân chống nạng đi ở đằng trước, ánh mắt lang thang khắp nơi, không có mục tiêu cụ thể.
Dì điều dưỡng vẫn đi theo phía sau, cách một khoảng cách nhất định.
Không lâu sau, có tiếng nói chuyện vang lên ở cách đó không xa, chui vào lỗ tai đã không thính lắm của Phí Dự Chân.
Ông ấy tò mò, bèn từ từ đi về phía có tiếng trò chuyện. Sau khi vòng qua hòn non bộ có tượng phun nước, hai bóng người ở trong bóng tối đập vào đôi mắt già nua nhưng vẫn còn rất sáng của ông ấy.
Đó là một bà cụ ngồi trên xe lăn và một cô gái trẻ đang đẩy xe lăn.
Có lẽ bà ấy là bà nội của cô gái trẻ kia.
Cô gái trẻ khom lưng nói gì đó với bà cụ kia rồi xoay người, để bà ấy ngồi chờ tại chỗ, bản thân thì đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện.