Tô Tô
Chương 93
Sau đó, Ân Tô Tô kiên nhẫn thuyết phục đủ kiểu một lúc lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được cậu cả Phí miễn cưỡng ngồi vào hàng 11.
So với cậu cả bỗng nhiên rất lập dị, cậu tư dễ tính hơn nhiều. Anh ấy đi theo đuôi anh cả, ngồi xuống ghế, không nói tiếng nào, ghếch chân xem phim.
Thu xếp xong cho hai vị khách không mời mà đến, Ân Tô Tô phồng má thở phào nhẹ nhõm, lại khom lưng như mèo trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Cũng rất khéo, cô vừa ngồi yên vị thì ảnh đế ngủ hết nửa bộ phim cũng tỉnh.
Khúc Nhạn Thời ngáp một tiếng, lười biếng điều chỉnh lại tư thế ngồi, hững hờ thuận miệng nói: “Cô đi đón bạn à?”
“À... Vâng.” Ân Tô Tô suy nghĩ rất thận trọng, cẩn thận trong việc dùng từ: “Có điều nói đúng ra thì là bạn của chị Vũ Lâm, tôi cũng có quen biết nên đi đón giúp thôi.”
Nghe vậy, Khúc Nhạn Thời liếc nhìn cô một cái.
Trên đầu cô gái trẻ tuổi có đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ thẫm, mái tóc uốn xoăn màu đen được búi thấp bên dưới vành mũ, chiếc áo hoodie màu trắng và quần jean, trông sạch sẽ, ngăn nắp và dịu dàng. Mấy sợi tóc rối thò ra bên dưới mũ, nhẹ nhàng rủ xuống hai bên má, khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ của Ân Tô Tô lại càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, không chút phấn son nhưng vẫn động lòng người.
Khúc Nhạn Thời lặng im một lúc lâu mới lên tiếng, giọng điệu không để lộ quá nhiều cảm xúc: “Tôi rất ngại vì chuyện scandal lên hot search lần trước.”
Ân Tô Tô ngẩn người, bất giác quay qua nhìn Khúc Nhạn Thời, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Nếu như Khúc Nhạn Thời không nhắc đến thì thực ra cô đã sắp quên scandal hot search đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió kia rồi.
Không chờ cô mở miệng, Khúc Nhạn Thời đã tự nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi với cô thật đàng hoàng.”
Ân Tô Tô mấp máy môi, đang muốn mở miệng thì Khúc Nhạn Thời lại nói tiếp, ngữ điệu thong dong, không vội vã: “Tôi biết chuyện này là do có người đứng sau giở trò. Có điều dù sao chuyện này cũng là do tôi mà ra, tôi xin được xin lỗi cô một lần nữa. Đây là lỗi của tôi.”
“... Chuyện này thật ra cũng không có gì đâu.” Ân Tô Tô hơi mất tự nhiên: “Không ai ngờ được rằng lúc ấy lại có thợ săn ảnh chụp trộm từ tòa nhà đối diện.”
Ngày hôm đó, ở Paika Building, Khúc Nhạn Thời đã đưa tay nhặt hộ hạt cơm dính ở khóe miệng cho cô, một cử chỉ vô tình như vậy lại dẫn tới một loạt sóng to gió lớn sau đó.
Đây cũng coi như là một loại duyên phận kì lạ.
Khúc Nhạn Thời nhìn chằm chằm vào góc nghiêng xinh đẹp, trắng trẻo của cô rồi bỗng nhoẻn cười, lười biếng nói: “Cô vẫn còn trẻ nhưng lại có lòng độ lượng, cô không thù tôi à?”
Ân Tô Tô nhìn Khúc Nhạn Thời, nở nụ cười, nhún vai không mấy bận tâm: “Kẻ cầm đầu vụ đó đã phải nhận trừng phạt thích đáng rồi. Thực ra cả hai chúng ta đều là người bị hại, vốn không nên ghi hận lẫn nhau.”
Khúc Nhạn Thời khẽ nhướng mày không nói lời nào rồi thôi không nhìn cô nữa.
...
Ở hàng ghế 11.
Cậu tư Phí ngồi bắt chéo chân, ngón tay thi thoảng lại gõ trán, mắt nhìn dán vào màn hình, đã gần đạt tới trạng thái ngẩn người, như thể một giây sau là có thể lập tức ngủ luôn.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh không biết thổi từ đâu tới luồn vào cổ áo của Phí Văn Phạm khiến anh ấy lập tức lạnh cóng, tỉnh táo trở lại.
“Ôi chao.” Cậu tư Phí ngờ vực nhìn trái, nhìn phải, nhìn xung quanh, cực kỳ hoang mang nhủ thầm: “Nơi này bật điều hòa ấm như vậy, gió lạnh ở đâu ra vậy chứ?”
Phí Văn Phạm nhìn đông nhìn tây mấy giây rồi nhanh chóng khóa chặt được mục tiêu.
Anh cả của anh ấy đang lạnh mặt ngồi trên ghế, khí thế toàn thân lạnh lùng đáng sợ như thể lớp băng dày ba thước.
Phí Văn Phạm: “?”
Phí Văn Phạm nhíu mày, bối rối khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, khó bề phân biệt của anh cả nhà mình. Anh ấy vội vàng nhìn theo hướng anh cả nhìn.
Vừa khéo trông thấy nét mặt tươi cười của chị dâu đang hướng về một người đàn ông, khóe môi cong lên, đuôi mắt xếch cao, cười rõ ngọt ngào.
Thấy vậy, cậu tư sử dụng bộ nào IQ 140 của mình nhanh chóng phân tích, hiểu ra vấn đề.
Phí Văn Phạm nghiêng người tới gần Phí Nghi Châu, hỏi nhỏ: “Anh cả, có phải anh không thích người đàn ông ngồi cạnh chị dâu không?”
Phí Nghi Châu không thay đổi sắc mặt, trả lời lạnh tanh: “Không phải.”
Phí Văn Phạm nghe vậy, trong lòng tỏ ý “anh cứ giả vờ đi”, anh ấy hắng giọng, sau đó lại nói nhỏ: “Anh cả, người đó tên là Khúc Nhạn Thời, là một diễn viên. Mặc dù muốn chặn mọi hoạt động của người này thì hơi khó nhưng chỉ cần anh nói một câu em sẽ làm ngay.”
Phí Nghi Châu liếc em trai một cái, ngữ khí càng lạnh nhạt hơn: “Anh là người ngang ngược như vậy ư?”
Phí Văn Phạm: “...”
Phí Nghi Châu: “Anh là người giở thủ đoạn thô bạo như vậy à?”
Phí Văn Phạm: “...”
Phí Nghi Châu: “Anh là người ghen phát điên vì vợ mình cười với người đàn ông khác chắc?”
Phí Văn Phạm: “...”
Đối mặt với ba câu hỏi hóc búa này, cậu tư không phản bác được, chỉ có thể lặng im mấy giây, mang theo vài phần áy náy nói: “Xin lỗi anh cả, là em hiểu lầm anh.”
...
Đúng mười giờ tối, bộ phim [Tam Sinh Hoa] kết thúc, trên màn ảnh rộng bắt đầu chiếu danh sách những người tham gia sản xuất bộ phim. Cùng lúc đó, cuối cùng phòng chiếu phim cũng sáng đèn.
Đoàn làm phim đứng dậy, lần lượt lên sân khấu, bắt đầu hỏi đáp với cánh phóng viên đang có mặt ở đây.
Nữ MC mặc âu phục màu hồng có kinh nghiệm phong phú, thuận lợi hoàn thành toàn bộ mọi thủ tục trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó tuyên bố buổi chiếu thử đã thành công tốt đẹp.
Sau khi buổi chiếu thử kết thúc, phóng viên, khách quý được mời tới dự và những người hâm mộ điện ảnh đều đứng dậy ra về.
Hướng Vũ Lâm bước xuống sân khấu, đang định đi chào Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời ngồi ở hàng 7 rồi mời họ dự tiệc mừng công vào buổi đêm, không ngờ vừa mới xuống sân khấu, cô ta đã bị hai bóng người ở hàng 11 thu hút sự chú ý.
Trong hai người đó, một người mặc âu phục tối màu được may đo thủ công, một người mặc đồ Prada may đo cao cấp, ngoại hình của cả hai đều thuộc loại ngàn dặm mới có một người. Người đầu tiên có khí khái cao quý, thoải mái, trầm ổn, còn người thứ hai kiêu ngạo, buông tuồng, bực bội ra mặt, khiến Hướng Vũ Lâm giật mình trợn to mắt.
Cô ta đã nhận ra một trong hai vị khách quý này.
“Tổng giám đốc Phí?”
Dù sao cũng là người yêu cũ từng khiến mình yêu say đắm, cho dù người đàn ông lãng tử chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến ngành giải trí chao đảo này có biến thành tro thì Hướng Vũ Lâm cũng vẫn có thể nhận ra.
Cô ta bỏ quên cả Khúc Nhạn Thời, đi vội tới hàng 11, kinh ngạc và hoài nghi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Đối mặt với đôi mắt đẹp long lanh của người yêu cũ, Phí Văn Phạm ho khan một tiếng, hơi lúng túng đổi tư thế ngồi, đánh mắt nhìn anh cả, sau đó tự giác nói: “Chuyện là, chẳng phải cô có phim mới hay sao, tôi đến xem thôi. Ừ, diễn không tồi, rất tốt.”
“Đến xem em ư?” Hướng Vũ Lâm hiểu rõ biệt tài dẻo miệng của Phí Văn Phạm, yêu kiều “hừ” một tiếng, nửa đùa nửa ghen nói: “Làm gì có chuyện đó chứ, anh tới đây với Tô Tô đúng không?”
Không đợi Phí Văn Phạm trả lời, Hướng Vũ Lâm đã nhìn sang bên cạnh anh ấy.
Hướng Vũ Lâm chần chừ hỏi: “Vị này là...”
Cô ta còn chưa kịp hỏi cho xong thì trong đoàn làm phim đã có người giật mình thốt lên thật to: “Tổng giám đốc Phí, tổng giám đốc Phạm?”
Chỉ tám chữ ngắn gọn, bao gồm hai cách xưng hô nhưng lập tức khiến mọi người hiểu ra: Phí Văn Phạm là ông lớn hàng đầu trong giới, người người gặp anh ấy đều phải tôn kính gọi anh ấy là tổng giám đốc Phí, thế nhưng chỉ có một trường hợp đặc biệt anh ấy mới được gọi là “tổng giám đốc Phạm”.
Mọi người không giấu nổi biểu cảm kinh hãi, thật sự là quá giật mình, ai nấy đều ngơ ngác.
Chẳng ai ngờ được rằng, buổi chiếu thử quy mô không lớn của bọn họ lại có thể mời được người của Phí thị tới xem phim!
Đạo diễn và nhà sản xuất không rảnh nghĩ xem ai mời được Phí Nghi Châu tới đây, chỉ lo nhanh chân chạy lại chào hỏi anh, mừng rỡ nói: “Tổng giám đốc Phí, tổng giám đốc Phạm, hai vị đến dự buổi chiếu thử của chúng tôi thế này khiến chúng tôi thật sự quá vinh hạnh! Tôi, tôi mừng quá, không biết phải nói gì.”
Đạo diễn dằn tâm trạng kích động xuống, tiếp tục cười hỏi: “Không biết tổng giám đốc Phí và tổng giám đốc Phạm nhận lời mời của ai tới dự vậy ạ?”
Phí Nghi Châu lạnh nhạt không nói lời nào.
Quá bóng được đẩy qua cho Phí Văn Phạm. Phí Văn Phạm thoáng khựng lại rồi đáp hết sức tự nhiên: “Tôi và Vũ Lâm là bạn bè, cô ấy có phim mới, tôi tới góp vui.”
“Thì ra là thế.” Đạo diễn cười nói, ngay sau đó lại nhiệt tình mời mọc: “Chúng tôi đang định chuẩn bị tổ chức tiệc mừng công, nếu tổng giám đốc Phí và tổng giám đốc Phạm có thời gian, không biết hai anh có thể tới chung vui với chúng tôi được không?”
“Không được.” Phí Văn Phạm phát giác ra khí thế trên người anh cả càng ngày càng lạnh lùng, biết anh sắp cạn kiệt kiên nhẫn bèn xua tay từ chối: “Chúc phim của mọi người cháy vé nhé, chúng tôi đi đây.”
Phí Văn Phạm vừa nói xong, Phí Nghi Châu lập tức mặc kệ tất cả mọi người, xoay người rời đi. Phí Văn Phạm bèn cất bước đi theo sau.
Lúc này, Ân Tô Tô đã hoàn toàn hóa thành người qua đường. Cô chớp mắt, nhìn thấy anh chồng đại gia của mình đã đi mất, cô cũng vội vàng chạy theo.
Không ngờ cô mới bước chưa được mấy bước thì đã bị Hướng Vũ Lâm kéo cánh tay lại.
Hướng Vũ Lâm không hiểu, hỏi nhỏ: “Tổng giám đốc Phí và tổng giám đốc Phạm đi công chuyện của bọn họ, em đi theo làm gì?”
“Em...” Ân Tô Tô nghẹn lời, đầu óc nhất thời quá tải, không tìm ra được lời giải thích nào ổn thỏa, khuôn mặt trắng trẻo lập tức đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, cậu cả nhà họ Phí vốn đã đi ra ngoài hành lang, từ đầu đến cuối không nói gì lại bỗng dưng ngừng bước, quay đầu lại nhìn sau lưng, ánh mắt rất nặng nề.
Mọi người hoang mang, căng thẳng, nơm nớp lo sợ, không biết ông lớn muốn làm gì.
“Cô Ân Tô Tô.” Phí Nghi Châu mở miệng, gọi đầy lịch sự, nghe đầy xa cách,
Ân Tô Tô: “...”
Mọi người:?
Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, nói tiếp: “Không phải cô nói muốn đi nhờ xe hay sao, đi thôi.”
Ân Tô Tô nghẹn lời, thưa dạ gật đầu: “... À vâng được rồi, tôi qua ngay đây.”
Mọi người:???
Kết quả là, trước ánh mắt kinh ngạc và bối rối của một đám Ảnh đế, Ảnh hậu, nhà sản xuất lớn, đạo diễn nổi tiếng, diễn viên flop kiêm ngôi sao nhỏ Ân Tô Tô cứ thế đi theo hai cậu ấm nhà giàu đầy đẳng cấp rời khỏi đây.
...
Sau khi hoàn thành sứ mệnh làm lá chắn, cậu ấm Phí Văn Phạm ôm trái tim mong manh bị tổn thương của chó độc thân, phẩy ống tay áo, không cần nhận công lao, nhanh chân chuồn trước.
Ân Tô Tô đi cùng anh chồng đại gia, ngồi lên chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh.
Sau khi Phí Nghi Châu đến rạp chiếu phim Thế Kỷ, anh đã bảo Trần Chí Sinh lái chiếc Maybach về Nam Tân. Lúc này, bên trong chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh là vị tài xế mới do Hà Kiến Cần tuyển dụng, bình thường chỉ chuyên lái xe thường.
Tài xế mới này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm lái xe hơn hai mươi năm, tính cách trầm ổn, kiệm lời, vì người này họ Trương nên người nhà họ Phí gọi ông ấy là chú Trương.
Đêm đã khuya, đường xá thông suốt, Thanh Ảnh chạy vun vút, chỉ bốn mươi phút sau đã về đến nhà họ Phí ở Nam Tân.
Trên đường đi, Ân Tô Tô cực kỳ mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế, ngủ gật cực kỳ ngon lành.
Trong lúc mơ màng, thấy xe dừng hẳn, Ân Tô Tô ngáp một cái, mở mắt ra, lẩm bẩm hỏi “đến rồi à” rồi định xuống xe.
Không ngờ ngón tay cô mới chạm vào tay nắm cửa xe, còn chưa kịp đẩy nó ra thì cửa đã được người khác mở giúp.
Ân Tô Tô ngây người, ngước cổ lên nhìn, không chờ cô thấy rõ biểu cảm của Phí Nghi Châu, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, anh đã bế bổng cô lên.
Ân Tô Tô hô lên một tiếng, bất giác ôm lấy cổ Phí Nghi Châu, để anh bế mình về thẳng phòng ngủ chính.
“Anh làm gì vậy?” Trái tim Ân Tô Tô đập loạn nhịp, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông: “Bỏ em xuống đi.”
Phí Nghi Châu không nói gì, cứ thế đi thẳng về phía trước, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.
Vào trong thang máy, ra khỏi thang máy, mở cửa phòng ngủ, nhanh chân sải bước đi vào trong.
Ân Tô Tô sợ bạt vía kinh hồn, hoảng sợ chết đi được, cô không biết tại sao bỗng nhiên anh chồng đại gia lại phát điên, chỉ có thể siết năm ngón tay ôm chặt lấy anh, sợ anh tức giận, ném cô ngã xuống đất.
Suốt toàn bộ quá trình, Phí Nghi Châu chưa hề nói một câu, anh bế người trong ngực tới trước cửa sổ sát đất, cúi người, đặt cô xuống tấm thảm trải sàn êm ái.
Đầu gối của Ân Tô Tô quỳ trên thảm, nhịp tim đập vang như sấm, cô không nhịn được mở miệng hỏi lại: “Rốt cuộc anh muốn làm gì...”
Không ngờ giây tiếp theo, toàn bộ xương cằm cô bị người đàn ông ôm trọn, chặn lại những lời cô muốn nói.
Thân hình cao lớn của anh đè lên, gần như nuốt chửng toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô, một cánh tay dài chống bên cạnh người cô, tay phải giữ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, nâng cao mặt cô lên, ép cô nhìn về phía cửa sổ trước mặt.
Cửa sổ không dính một hạt bụi, sạch sẽ như mới, tựa như tấm gương có thể phản chiếu rõ mồn một cảnh tượng đằng trước.
“Tại sao em lại cười với người đàn ông khác ngọt ngào đến như vậy?” Anh nhìn chằm chằm bóng cô in trên cửa sổ sát đất, cánh môi mỏng kề sát vào tai cô, tiếng nói rất khẽ.
“...” Đôi mắt Ân Tô Tô hoang mang không chút giả vờ, cô không hiểu anh đang nói gì.
Cười ngọt ngào đến như vậy là sao?
“Anh đã bao giờ nhắc nhở em…” Anh cắn dái tai của cô: “Là đừng chọc anh chưa?”
Ân Tô Tô bị anh khóa lại, không kịp phòng bị chút nào đã bị tập kích, cô hừ khẽ, chau mày, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Đầu gối mềm, thảm cũng êm, cô quỳ không vững, tay trái bất giác giơ lên, chống vào cửa sổ trước mặt.
“Tại sao lại không ngoan?” Giọng anh khàn khàn, đê mê lưu luyến, tan vào trong bóng đêm đen đặc, khiến lòng người chao đảo.
“...”
Còi báo động trong đầu Ân Tô Tô ngân lên một hồi dài.
Cô có dự cảm cực kỳ chẳng lành.
Tay Phí Nghi Châu ấn lên cửa sổ, bàn tay với khớp xương rõ ràng hoàn toàn bao phủ bàn tay nhỏ thanh tú của cô, anh cắn nhẹ tai và má cô, thủ thỉ hỏi cô: “Em có muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mình lên đỉnh đẹp thế nào không, Tô Tô?”
So với cậu cả bỗng nhiên rất lập dị, cậu tư dễ tính hơn nhiều. Anh ấy đi theo đuôi anh cả, ngồi xuống ghế, không nói tiếng nào, ghếch chân xem phim.
Thu xếp xong cho hai vị khách không mời mà đến, Ân Tô Tô phồng má thở phào nhẹ nhõm, lại khom lưng như mèo trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Cũng rất khéo, cô vừa ngồi yên vị thì ảnh đế ngủ hết nửa bộ phim cũng tỉnh.
Khúc Nhạn Thời ngáp một tiếng, lười biếng điều chỉnh lại tư thế ngồi, hững hờ thuận miệng nói: “Cô đi đón bạn à?”
“À... Vâng.” Ân Tô Tô suy nghĩ rất thận trọng, cẩn thận trong việc dùng từ: “Có điều nói đúng ra thì là bạn của chị Vũ Lâm, tôi cũng có quen biết nên đi đón giúp thôi.”
Nghe vậy, Khúc Nhạn Thời liếc nhìn cô một cái.
Trên đầu cô gái trẻ tuổi có đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ thẫm, mái tóc uốn xoăn màu đen được búi thấp bên dưới vành mũ, chiếc áo hoodie màu trắng và quần jean, trông sạch sẽ, ngăn nắp và dịu dàng. Mấy sợi tóc rối thò ra bên dưới mũ, nhẹ nhàng rủ xuống hai bên má, khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ của Ân Tô Tô lại càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, không chút phấn son nhưng vẫn động lòng người.
Khúc Nhạn Thời lặng im một lúc lâu mới lên tiếng, giọng điệu không để lộ quá nhiều cảm xúc: “Tôi rất ngại vì chuyện scandal lên hot search lần trước.”
Ân Tô Tô ngẩn người, bất giác quay qua nhìn Khúc Nhạn Thời, trong lòng hơi ngạc nhiên.
Nếu như Khúc Nhạn Thời không nhắc đến thì thực ra cô đã sắp quên scandal hot search đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió kia rồi.
Không chờ cô mở miệng, Khúc Nhạn Thời đã tự nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi với cô thật đàng hoàng.”
Ân Tô Tô mấp máy môi, đang muốn mở miệng thì Khúc Nhạn Thời lại nói tiếp, ngữ điệu thong dong, không vội vã: “Tôi biết chuyện này là do có người đứng sau giở trò. Có điều dù sao chuyện này cũng là do tôi mà ra, tôi xin được xin lỗi cô một lần nữa. Đây là lỗi của tôi.”
“... Chuyện này thật ra cũng không có gì đâu.” Ân Tô Tô hơi mất tự nhiên: “Không ai ngờ được rằng lúc ấy lại có thợ săn ảnh chụp trộm từ tòa nhà đối diện.”
Ngày hôm đó, ở Paika Building, Khúc Nhạn Thời đã đưa tay nhặt hộ hạt cơm dính ở khóe miệng cho cô, một cử chỉ vô tình như vậy lại dẫn tới một loạt sóng to gió lớn sau đó.
Đây cũng coi như là một loại duyên phận kì lạ.
Khúc Nhạn Thời nhìn chằm chằm vào góc nghiêng xinh đẹp, trắng trẻo của cô rồi bỗng nhoẻn cười, lười biếng nói: “Cô vẫn còn trẻ nhưng lại có lòng độ lượng, cô không thù tôi à?”
Ân Tô Tô nhìn Khúc Nhạn Thời, nở nụ cười, nhún vai không mấy bận tâm: “Kẻ cầm đầu vụ đó đã phải nhận trừng phạt thích đáng rồi. Thực ra cả hai chúng ta đều là người bị hại, vốn không nên ghi hận lẫn nhau.”
Khúc Nhạn Thời khẽ nhướng mày không nói lời nào rồi thôi không nhìn cô nữa.
...
Ở hàng ghế 11.
Cậu tư Phí ngồi bắt chéo chân, ngón tay thi thoảng lại gõ trán, mắt nhìn dán vào màn hình, đã gần đạt tới trạng thái ngẩn người, như thể một giây sau là có thể lập tức ngủ luôn.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh không biết thổi từ đâu tới luồn vào cổ áo của Phí Văn Phạm khiến anh ấy lập tức lạnh cóng, tỉnh táo trở lại.
“Ôi chao.” Cậu tư Phí ngờ vực nhìn trái, nhìn phải, nhìn xung quanh, cực kỳ hoang mang nhủ thầm: “Nơi này bật điều hòa ấm như vậy, gió lạnh ở đâu ra vậy chứ?”
Phí Văn Phạm nhìn đông nhìn tây mấy giây rồi nhanh chóng khóa chặt được mục tiêu.
Anh cả của anh ấy đang lạnh mặt ngồi trên ghế, khí thế toàn thân lạnh lùng đáng sợ như thể lớp băng dày ba thước.
Phí Văn Phạm: “?”
Phí Văn Phạm nhíu mày, bối rối khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, khó bề phân biệt của anh cả nhà mình. Anh ấy vội vàng nhìn theo hướng anh cả nhìn.
Vừa khéo trông thấy nét mặt tươi cười của chị dâu đang hướng về một người đàn ông, khóe môi cong lên, đuôi mắt xếch cao, cười rõ ngọt ngào.
Thấy vậy, cậu tư sử dụng bộ nào IQ 140 của mình nhanh chóng phân tích, hiểu ra vấn đề.
Phí Văn Phạm nghiêng người tới gần Phí Nghi Châu, hỏi nhỏ: “Anh cả, có phải anh không thích người đàn ông ngồi cạnh chị dâu không?”
Phí Nghi Châu không thay đổi sắc mặt, trả lời lạnh tanh: “Không phải.”
Phí Văn Phạm nghe vậy, trong lòng tỏ ý “anh cứ giả vờ đi”, anh ấy hắng giọng, sau đó lại nói nhỏ: “Anh cả, người đó tên là Khúc Nhạn Thời, là một diễn viên. Mặc dù muốn chặn mọi hoạt động của người này thì hơi khó nhưng chỉ cần anh nói một câu em sẽ làm ngay.”
Phí Nghi Châu liếc em trai một cái, ngữ khí càng lạnh nhạt hơn: “Anh là người ngang ngược như vậy ư?”
Phí Văn Phạm: “...”
Phí Nghi Châu: “Anh là người giở thủ đoạn thô bạo như vậy à?”
Phí Văn Phạm: “...”
Phí Nghi Châu: “Anh là người ghen phát điên vì vợ mình cười với người đàn ông khác chắc?”
Phí Văn Phạm: “...”
Đối mặt với ba câu hỏi hóc búa này, cậu tư không phản bác được, chỉ có thể lặng im mấy giây, mang theo vài phần áy náy nói: “Xin lỗi anh cả, là em hiểu lầm anh.”
...
Đúng mười giờ tối, bộ phim [Tam Sinh Hoa] kết thúc, trên màn ảnh rộng bắt đầu chiếu danh sách những người tham gia sản xuất bộ phim. Cùng lúc đó, cuối cùng phòng chiếu phim cũng sáng đèn.
Đoàn làm phim đứng dậy, lần lượt lên sân khấu, bắt đầu hỏi đáp với cánh phóng viên đang có mặt ở đây.
Nữ MC mặc âu phục màu hồng có kinh nghiệm phong phú, thuận lợi hoàn thành toàn bộ mọi thủ tục trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó tuyên bố buổi chiếu thử đã thành công tốt đẹp.
Sau khi buổi chiếu thử kết thúc, phóng viên, khách quý được mời tới dự và những người hâm mộ điện ảnh đều đứng dậy ra về.
Hướng Vũ Lâm bước xuống sân khấu, đang định đi chào Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời ngồi ở hàng 7 rồi mời họ dự tiệc mừng công vào buổi đêm, không ngờ vừa mới xuống sân khấu, cô ta đã bị hai bóng người ở hàng 11 thu hút sự chú ý.
Trong hai người đó, một người mặc âu phục tối màu được may đo thủ công, một người mặc đồ Prada may đo cao cấp, ngoại hình của cả hai đều thuộc loại ngàn dặm mới có một người. Người đầu tiên có khí khái cao quý, thoải mái, trầm ổn, còn người thứ hai kiêu ngạo, buông tuồng, bực bội ra mặt, khiến Hướng Vũ Lâm giật mình trợn to mắt.
Cô ta đã nhận ra một trong hai vị khách quý này.
“Tổng giám đốc Phí?”
Dù sao cũng là người yêu cũ từng khiến mình yêu say đắm, cho dù người đàn ông lãng tử chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến ngành giải trí chao đảo này có biến thành tro thì Hướng Vũ Lâm cũng vẫn có thể nhận ra.
Cô ta bỏ quên cả Khúc Nhạn Thời, đi vội tới hàng 11, kinh ngạc và hoài nghi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Đối mặt với đôi mắt đẹp long lanh của người yêu cũ, Phí Văn Phạm ho khan một tiếng, hơi lúng túng đổi tư thế ngồi, đánh mắt nhìn anh cả, sau đó tự giác nói: “Chuyện là, chẳng phải cô có phim mới hay sao, tôi đến xem thôi. Ừ, diễn không tồi, rất tốt.”
“Đến xem em ư?” Hướng Vũ Lâm hiểu rõ biệt tài dẻo miệng của Phí Văn Phạm, yêu kiều “hừ” một tiếng, nửa đùa nửa ghen nói: “Làm gì có chuyện đó chứ, anh tới đây với Tô Tô đúng không?”
Không đợi Phí Văn Phạm trả lời, Hướng Vũ Lâm đã nhìn sang bên cạnh anh ấy.
Hướng Vũ Lâm chần chừ hỏi: “Vị này là...”
Cô ta còn chưa kịp hỏi cho xong thì trong đoàn làm phim đã có người giật mình thốt lên thật to: “Tổng giám đốc Phí, tổng giám đốc Phạm?”
Chỉ tám chữ ngắn gọn, bao gồm hai cách xưng hô nhưng lập tức khiến mọi người hiểu ra: Phí Văn Phạm là ông lớn hàng đầu trong giới, người người gặp anh ấy đều phải tôn kính gọi anh ấy là tổng giám đốc Phí, thế nhưng chỉ có một trường hợp đặc biệt anh ấy mới được gọi là “tổng giám đốc Phạm”.
Mọi người không giấu nổi biểu cảm kinh hãi, thật sự là quá giật mình, ai nấy đều ngơ ngác.
Chẳng ai ngờ được rằng, buổi chiếu thử quy mô không lớn của bọn họ lại có thể mời được người của Phí thị tới xem phim!
Đạo diễn và nhà sản xuất không rảnh nghĩ xem ai mời được Phí Nghi Châu tới đây, chỉ lo nhanh chân chạy lại chào hỏi anh, mừng rỡ nói: “Tổng giám đốc Phí, tổng giám đốc Phạm, hai vị đến dự buổi chiếu thử của chúng tôi thế này khiến chúng tôi thật sự quá vinh hạnh! Tôi, tôi mừng quá, không biết phải nói gì.”
Đạo diễn dằn tâm trạng kích động xuống, tiếp tục cười hỏi: “Không biết tổng giám đốc Phí và tổng giám đốc Phạm nhận lời mời của ai tới dự vậy ạ?”
Phí Nghi Châu lạnh nhạt không nói lời nào.
Quá bóng được đẩy qua cho Phí Văn Phạm. Phí Văn Phạm thoáng khựng lại rồi đáp hết sức tự nhiên: “Tôi và Vũ Lâm là bạn bè, cô ấy có phim mới, tôi tới góp vui.”
“Thì ra là thế.” Đạo diễn cười nói, ngay sau đó lại nhiệt tình mời mọc: “Chúng tôi đang định chuẩn bị tổ chức tiệc mừng công, nếu tổng giám đốc Phí và tổng giám đốc Phạm có thời gian, không biết hai anh có thể tới chung vui với chúng tôi được không?”
“Không được.” Phí Văn Phạm phát giác ra khí thế trên người anh cả càng ngày càng lạnh lùng, biết anh sắp cạn kiệt kiên nhẫn bèn xua tay từ chối: “Chúc phim của mọi người cháy vé nhé, chúng tôi đi đây.”
Phí Văn Phạm vừa nói xong, Phí Nghi Châu lập tức mặc kệ tất cả mọi người, xoay người rời đi. Phí Văn Phạm bèn cất bước đi theo sau.
Lúc này, Ân Tô Tô đã hoàn toàn hóa thành người qua đường. Cô chớp mắt, nhìn thấy anh chồng đại gia của mình đã đi mất, cô cũng vội vàng chạy theo.
Không ngờ cô mới bước chưa được mấy bước thì đã bị Hướng Vũ Lâm kéo cánh tay lại.
Hướng Vũ Lâm không hiểu, hỏi nhỏ: “Tổng giám đốc Phí và tổng giám đốc Phạm đi công chuyện của bọn họ, em đi theo làm gì?”
“Em...” Ân Tô Tô nghẹn lời, đầu óc nhất thời quá tải, không tìm ra được lời giải thích nào ổn thỏa, khuôn mặt trắng trẻo lập tức đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, cậu cả nhà họ Phí vốn đã đi ra ngoài hành lang, từ đầu đến cuối không nói gì lại bỗng dưng ngừng bước, quay đầu lại nhìn sau lưng, ánh mắt rất nặng nề.
Mọi người hoang mang, căng thẳng, nơm nớp lo sợ, không biết ông lớn muốn làm gì.
“Cô Ân Tô Tô.” Phí Nghi Châu mở miệng, gọi đầy lịch sự, nghe đầy xa cách,
Ân Tô Tô: “...”
Mọi người:?
Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, nói tiếp: “Không phải cô nói muốn đi nhờ xe hay sao, đi thôi.”
Ân Tô Tô nghẹn lời, thưa dạ gật đầu: “... À vâng được rồi, tôi qua ngay đây.”
Mọi người:???
Kết quả là, trước ánh mắt kinh ngạc và bối rối của một đám Ảnh đế, Ảnh hậu, nhà sản xuất lớn, đạo diễn nổi tiếng, diễn viên flop kiêm ngôi sao nhỏ Ân Tô Tô cứ thế đi theo hai cậu ấm nhà giàu đầy đẳng cấp rời khỏi đây.
...
Sau khi hoàn thành sứ mệnh làm lá chắn, cậu ấm Phí Văn Phạm ôm trái tim mong manh bị tổn thương của chó độc thân, phẩy ống tay áo, không cần nhận công lao, nhanh chân chuồn trước.
Ân Tô Tô đi cùng anh chồng đại gia, ngồi lên chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh.
Sau khi Phí Nghi Châu đến rạp chiếu phim Thế Kỷ, anh đã bảo Trần Chí Sinh lái chiếc Maybach về Nam Tân. Lúc này, bên trong chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh là vị tài xế mới do Hà Kiến Cần tuyển dụng, bình thường chỉ chuyên lái xe thường.
Tài xế mới này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm lái xe hơn hai mươi năm, tính cách trầm ổn, kiệm lời, vì người này họ Trương nên người nhà họ Phí gọi ông ấy là chú Trương.
Đêm đã khuya, đường xá thông suốt, Thanh Ảnh chạy vun vút, chỉ bốn mươi phút sau đã về đến nhà họ Phí ở Nam Tân.
Trên đường đi, Ân Tô Tô cực kỳ mệt mỏi, ngồi dựa vào ghế, ngủ gật cực kỳ ngon lành.
Trong lúc mơ màng, thấy xe dừng hẳn, Ân Tô Tô ngáp một cái, mở mắt ra, lẩm bẩm hỏi “đến rồi à” rồi định xuống xe.
Không ngờ ngón tay cô mới chạm vào tay nắm cửa xe, còn chưa kịp đẩy nó ra thì cửa đã được người khác mở giúp.
Ân Tô Tô ngây người, ngước cổ lên nhìn, không chờ cô thấy rõ biểu cảm của Phí Nghi Châu, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, anh đã bế bổng cô lên.
Ân Tô Tô hô lên một tiếng, bất giác ôm lấy cổ Phí Nghi Châu, để anh bế mình về thẳng phòng ngủ chính.
“Anh làm gì vậy?” Trái tim Ân Tô Tô đập loạn nhịp, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông: “Bỏ em xuống đi.”
Phí Nghi Châu không nói gì, cứ thế đi thẳng về phía trước, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.
Vào trong thang máy, ra khỏi thang máy, mở cửa phòng ngủ, nhanh chân sải bước đi vào trong.
Ân Tô Tô sợ bạt vía kinh hồn, hoảng sợ chết đi được, cô không biết tại sao bỗng nhiên anh chồng đại gia lại phát điên, chỉ có thể siết năm ngón tay ôm chặt lấy anh, sợ anh tức giận, ném cô ngã xuống đất.
Suốt toàn bộ quá trình, Phí Nghi Châu chưa hề nói một câu, anh bế người trong ngực tới trước cửa sổ sát đất, cúi người, đặt cô xuống tấm thảm trải sàn êm ái.
Đầu gối của Ân Tô Tô quỳ trên thảm, nhịp tim đập vang như sấm, cô không nhịn được mở miệng hỏi lại: “Rốt cuộc anh muốn làm gì...”
Không ngờ giây tiếp theo, toàn bộ xương cằm cô bị người đàn ông ôm trọn, chặn lại những lời cô muốn nói.
Thân hình cao lớn của anh đè lên, gần như nuốt chửng toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô, một cánh tay dài chống bên cạnh người cô, tay phải giữ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, nâng cao mặt cô lên, ép cô nhìn về phía cửa sổ trước mặt.
Cửa sổ không dính một hạt bụi, sạch sẽ như mới, tựa như tấm gương có thể phản chiếu rõ mồn một cảnh tượng đằng trước.
“Tại sao em lại cười với người đàn ông khác ngọt ngào đến như vậy?” Anh nhìn chằm chằm bóng cô in trên cửa sổ sát đất, cánh môi mỏng kề sát vào tai cô, tiếng nói rất khẽ.
“...” Đôi mắt Ân Tô Tô hoang mang không chút giả vờ, cô không hiểu anh đang nói gì.
Cười ngọt ngào đến như vậy là sao?
“Anh đã bao giờ nhắc nhở em…” Anh cắn dái tai của cô: “Là đừng chọc anh chưa?”
Ân Tô Tô bị anh khóa lại, không kịp phòng bị chút nào đã bị tập kích, cô hừ khẽ, chau mày, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Đầu gối mềm, thảm cũng êm, cô quỳ không vững, tay trái bất giác giơ lên, chống vào cửa sổ trước mặt.
“Tại sao lại không ngoan?” Giọng anh khàn khàn, đê mê lưu luyến, tan vào trong bóng đêm đen đặc, khiến lòng người chao đảo.
“...”
Còi báo động trong đầu Ân Tô Tô ngân lên một hồi dài.
Cô có dự cảm cực kỳ chẳng lành.
Tay Phí Nghi Châu ấn lên cửa sổ, bàn tay với khớp xương rõ ràng hoàn toàn bao phủ bàn tay nhỏ thanh tú của cô, anh cắn nhẹ tai và má cô, thủ thỉ hỏi cô: “Em có muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mình lên đỉnh đẹp thế nào không, Tô Tô?”