Tô Tô
Chương 91
Nhờ có “kinh nghiệm” tối qua nên hôm nay Ân Tô Tô diễn cảnh yêu đương vụng trộm quay cận mặt chỉ một lần là xong.
“Tốt lắm!” Đạo diễn cầm kịch bản ngồi sau máy giám sát cười tươi, giơ tay lên cười với Ân Tô Tô: “Vất vả cho cô Ân rồi! Biểu cảm và ánh mắt đều rất chính xác, chính là cảm giác cấm kỵ nhưng lại khó kiềm chế nổi bản thân này!”
Hứa Tiểu Phù đứng bên cạnh hưng phấn vỗ tay không phát ra tiếng động, bật ngón tay cái khen cô.
Ân Tô Tô cười, thả lỏng tinh thần.
Được đạo diễn khen ngợi, vượt qua được một cửa ải khó khăn, cuối cùng tảng đá khổng lồ treo trong lòng bọn Ân Tô Tô cũng rơi xuống, niềm vui dâng lên từ tận đáy lòng. Việc quay phim cả ngày hôm đó cũng trở nên thuận lợi hơn.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối, Ân Tô Tô quay xong cảnh cuối cùng của ngày hôm nay. Cô lần lượt nói cảm ơn mọi người đã vất vả với từng nhân viên đang có mặt ở phim trường rồi trở về phòng nghỉ để tẩy trang.
Ân Tô Tô xem giờ, áng chừng giờ này chạy tới chỗ tổ chức buổi chiếu thử sẽ bị muộn mười mấy phút.
Cô ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Hướng Vũ Lâm: [Chị Vũ Lâm, em xin lỗi, em vừa mới xong việc, giờ em tới ngay đây. Chắc nửa tiếng nữa em mới tới được, thật ngại quá.]
Hướng Vũ Lâm nhanh chóng nhắn lại, tin nhắn viết: [Ồ, em đến được là chị đã vui lắm rồi! Bao giờ đến thì gọi điện cho chị nhé.]
Ân Tô Tô thoát ra khỏi giao diện chat với Hướng Vũ Lâm, nhớ ra gì đó nên lại vội vàng tìm trong danh sách bạn bè người được chú thích là “Anh đẹp giai nhiều tiền” có ảnh đại diện là Cố Cung trong tuyết, nhắn địa chỉ tổ chức buổi chiếu thử cho anh.
Đối phương cũng lập tức nhắn lại cho cô: [Anh nhận được rồi.]
“...” Đầu ngón tay của Ân Tô Tô dừng lại ở ô nhập tin nhắn, khóe môi bất giác nhoẻn cười, cô gõ: [Vậy thì phiền anh chờ em một chút nha chồng.]
Nhấn gửi đi xong, cô khóa màn hình lại.
...
Đường đi không được thông thoáng lắm, bị tắc ở mấy đoạn liền, có đoạn đằng trước còn xảy ra tai nạn giao thông xe húc đuôi nhau, cho nên mãi tám giờ hai lăm Ân Tô Tô mới tới được cửa địa điểm tổ chức buổi chiếu thử [Tam Sinh Hoa].
Cô vẫy tay chào tạm biệt Trần Chí Sinh, đeo khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai, nhanh chóng xuống xe. Tới khi đã vào thang máy rồi, cô mới nhắn tin cho Hướng Vũ Lâm báo tin mình đã gần tới nơi.
Do tổ chức buổi chiếu thử nên toàn bộ tầng bốn của rạp chiếu phim đều có nhân viên bảo an đứng gác.
Ân Tô Tô chạy vội tới cửa phòng chiếu phim thì bị bảo vệ chặn lại, đòi cô phải đưa thiếp mời ra. Ân Tô Tô hoàn hồn, vội vàng lấy điện thoại di động ra, định bụng mở thiệp mời điện tử mà Hướng Vũ Lâm đã gửi cho mình.
Không ngờ đúng lúc này cột sóng lại yếu, mạng bị lag, thiệp mời load mãi không hiển thị được.
Đúng lúc Ân Tô Tô đang nhíu mày lo lắng thì một giọng nữ trong trẻo, quyến rũ nói vọng ra từ trong phòng chiếu phim, thân thiết gọi cô: “Tô Tô!”
Ân Tô Tô ngước mắt lên nhìn.
Một ngôi sao nữ mặc trang phục bình thường, mỉm cười đi về phía cô.
Hướng Vũ Lâm mặc áo phông trắng cơ bản, trước ngực là logo của “Tam Sinh Hoa”, bên dưới mặc quần jean cạp cao ống bó sáng màu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp hút mắt. Mái tóc dài, dày, mềm được buông xõa trên bờ vai. Phong cách ăn mặc giản dị này không thể che lấp được phong thái xinh đẹp toàn thân.
Ân Tô Tô cũng mỉm cười, lịch sự chào: “Chị Vũ Lâm.”
“Đây là bạn tôi, tôi mời cô ấy tới dự.” Sau khi nói rõ với bảo vệ xong, Hướng Vũ Lâm thân mật khoác tay Ân Tô Tô, dẫn cô vào trong phòng.
Trên màn ảnh rộng đang chiếu phim, phòng chiếu phim lớn như vậy nhưng hoàn toàn tĩnh lặng và tối om.
Hướng Vũ Lâm dẫn Ân Tô Tô tới lối đi cạnh khu vực ghế VIP, nói nhỏ: “Em ngồi ở ghế số 8 hàng số 7 nhé, sau lưng ghế có dán tên em đó, em đi đi, đợi xem xong chúng ta nói chuyện sau.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị Vũ Lâm.” Ân Tô Tô luôn mỉm cười lịch sự từ đầu đến cuối, lên tiếng cảm ơn đàn chị cùng công ty.
“Cảm ơn gì chứ.” Hướng Vũ Lâm càng cười ngọt ngào hơn: “Em bận rộn như vậy còn từ phim trường tới đây ủng hộ chị, chị phải cảm ơn em mới phải.”
Hàn huyên xong, Hướng Vũ Lâm quay về chỗ ngồi của mình ở hàng ghế trước.
Ân Tô Tô khom lưng mò mẫm đi tới ghế số 8 hàng số 7.
Chẳng bao lâu sau, dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình lớn, cô đã loáng thoáng trông thấy ba chữ “Ân Tô Tô”, biết đó là ghế của mình, cô rón rén ngồi vào chỗ.
Ân Tô Tô ngồi xuống, bắt đầu xem phim.
Đạo diễn của bộ phim [Tam Sinh Hoa] là một đạo diễn chuyên về dòng phim văn nghệ, tác phẩm của người này chưa chắc đã ăn khách nhưng phần lớn đều giành được giải thưởng, thuộc kiểu mà ban giám khảo của các giải yêu thích. Hướng Vũ Lâm nhận lời tham gia bộ phim này cũng là vì muốn tranh giải.
Tiếc là bộ phim này là phim văn nghệ, kịch bản khó hiểu, ngôn ngữ ống kính phong phú, Ân Tô Tô không xem hai mươi mấy phút đầu, bắt đầu xem từ giữa nên không hiểu mấy.
Chẳng bao lâu sau, cô bắt đầu thấy không thể ngồi nổi nữa.
Nhưng lúc này, hàng ghế đầu trong phòng chiếu phim toàn là người trong đoàn làm phim sản xuất bộ phim này, cô là khách do diễn viên nữ chính mời tới ủng hộ phim, đương nhiên không thể bỏ về giữa chừng. Không thể tập trung xem nổi lại không thể ra về, Ân Tô Tô đành nhắm mắt ngủ gật.
Sợ những người khác trong phòng chiếu phim phát hiện ra rồi chụp lại ảnh, Ân Tô Tô rất cẩn thận kéo thấp vành mũ xuống, che khuất toàn bộ khuôn mặt mình từ phần mũi trở lên.
Cô mơ màng ngủ được một lát thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, rất khẽ mà cũng rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Ân Tô Tô nghe thấy tiếng cười này, loáng thoáng cảm thấy quen tai, cô chau mày, mở mắt ra, đẩy vành mũ cao lên một chút, liếc nhìn sang bên cạnh.
Người ngồi cạnh cô là một đồng nghiệp nam cũng đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai giống cô.
Ánh sáng lạnh trên màn hình lớn hắt lên mặt người này. Khuôn mặt ấy đẹp sắc sảo tới mức khó dùng từ ngữ trần tục để miêu tả, toát lên đôi phần kiêu hãnh, lạnh nhạt, tản mạn, không coi ai ra gì. Khóe mắt người này có một nốt ruồi chu sa đẹp tới giật mình.
“... Đàn anh Khúc Nhạn Thời?”
Ân Tô Tô kinh ngạc khẽ gọi, vội giảm âm lượng xuống, lịch sự bắt chuyện: “Anh cũng tới xem chiếu thử à? Khéo thật đấy, chào anh, chào anh.”
Khúc Nhạn Thời liếc nhìn sang bên cạnh, hờ hững nhìn Ân Tô Tô một cái rồi lạnh nhạt gật đầu, đáp lại: “Chào cô.”
Chào hỏi xong, nhất thời Ân Tô Tô không tìm được chủ đề để nói tiếp nên lại im lặng nhìn màn ảnh rộng.
Cô nghĩ thầm, quả nhiên thói đời toàn những người trông mặt mà thết đãi.
Với địa vị trước kia của cô, muốn ngồi cùng hàng với Khúc Nhạn Thời đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Vậy mà giờ cô lại được ngồi ngang hàng với Khúc Nhạn Thời rồi.
Vốn cô muốn ngủ gật một lúc nhưng phen này thì không thể nữa. Ảnh đế và các nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi đầy bên cạnh và bên trên cô, có cho cô mười lá gan cô cũng không dám ngủ tiếp.
Cứ thế ngồi mà không nói gì thì cũng lạ, không biết liệu đàn anh có nghĩ cô lạnh lùng hay không?
Ân Tô Tô hơi thấp thỏm, trong đầu suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó cô hắng giọng, bắt chuyện: “Phim này quay hay thật, đúng là phim hay.”
Khúc Nhạn Thời lạnh nhạt nói: “Hay đến mức làm cô ngủ gật luôn, đúng là phim hay thật.”
Ân Tô Tô: “.”
Tâng bốc bị vạch mặt ngay tại trận, Ân Tô Tô xấu hổ im lặng, không biết phải nói gì nữa.
Không bao lâu sau, cô nghe thấy bên cạnh có tiếng quần áo sột soạt.
Cô bối rối quay đầu nhìn, trông thấy vị ảnh đế họ Khúc nọ đã kéo thấp vành mũ xuống, đôi tay thon dài khoanh trước ngực, thân thể cao lớn uể oải trượt thấp xuống, bắt đầu đánh một giấc.
Ân Tô Tô: “...”
“Tôi ngủ một lát.” Anh ấy bỗng nhiên nói mà không mở mắt ra: “Cô muốn ngủ thì đừng ngáy to làm tôi thức giấc nhé.”
Ân Tô Tô: “?”
Xưa nay Ân Tô Tô chưa từng thấy vị khách mời nào tới ủng hộ mà lại không nể mặt như vậy, không khỏi choáng toàn tập, nghẹn họng nhìn trân trối.
Ân Tô Tô xoắn xuýt một lúc, cuối cùng xuất phát từ lòng nhiệt tình và ý tốt, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Khúc à, anh ngủ thế này không được hay lắm đâu, lỡ như bị đoàn làm phim nhìn thấy…”
“Vậy thì cô đừng ngủ.” Khúc Nhạn Thời lạnh nhạt nói.
Ân Tô Tô mờ mịt: “Hả?”
“Cô ngồi trông chừng đi, có người tới thì gọi tôi dậy.”
“...” Sao lại sai bảo người khác tự nhiên như thế chứ? Tôi thân với anh lắm hả?
Thấy Khúc Nhạn Thời đã nhắm mắt ngủ ngon lành, Ân Tô Tô không khỏi giần giật khóe môi, bó tay toàn tập.
Không khí đang ngượng ngập, lặng ngắt thì điện thoại trong tay cô bỗng “ting” một tiếng, có tin nhắn WeChat mới.
Để tránh quấy rầy người khác xem phim, Ân Tô Tô chu đáo hạ độ sáng của màn hình xuống mức thấp nhất rồi mới nhấp mở WeChat xem thử, đôi mắt long lanh lập tức sáng lấp lánh.
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Anh tới dưới lầu rồi.]
Ân Tô Tô cười, gõ chữ nhắn lại: [Ừ, tốt.]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Phim thế nào?]
Ân Tô Tô ngẫm nghĩ, chần chừ rồi gõ một hàng chữ: [Rất có chiều sâu, rất có ẩn ý sâu xa, ẩn giấu rất nhiều suy tưởng, đòi hỏi khán giả phải có trình độ tương đối cao.]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Xem ra không hợp gu của em rồi.]
Lúc này, Khúc Nhạn Thời ngồi bên cạnh hình như bị ánh sáng từ màn hình của Ân Tô Tô quấy rầy nên nhíu mày, quay mặt qua hướng khác.
Ân Tô Tô để ý thấy vậy vội nhắn: [Trong phòng chiếu phim quá tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại làm phiền đàn anh ngồi bên cạnh nằm nghỉ. Em không nói chuyện với anh nữa nhé.]
...
Bên trong chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh đậu trong bãi đậu xe ngoài trời phía trước rạp chiếu phim.
Phí Nghi Châu mặc Âu phục phẳng phiu, đôi chân dài tao nhã bắt chéo. Sau khi nhận được tin nhắn vợ gửi, anh nhìn chằm chằm vào chữ “đàn anh”, khẽ di chuyển ngón tay nhắn lại: [Đàn anh nào vậy?]
Hai giây sau, tin nhắn mới tới.
Là một cái tên: [Khúc Nhạn Thời]
“...” Phí Nghi Châu nhíu mày hết sức kín đáo. Anh cảm thấy cái tên này quen mắt nên cúi đầu, cố gắng nhớ lại. Chỉ giây lát sau, đôi môi mỏng của anh mím lại, anh lạnh mặt bấm tắt màn hình điện thoại.
Anh nhớ ra rồi.
Khúc Nhạn Thời là ngôi sao nam từng có tin đồn với cô.
...
Nửa giờ sau.
Ân Tô Tô lên dây cót tinh thần ngồi xem bộ phim điện ảnh, lúc này đã cơ bản xem hiểu đại khái, đang chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, bỗng nhiên điện thoại lại “ting” một tiếng, màn hình sáng lên.
Cô nhíu mày, mở app WeChat ra nhìn, nháy mắt hoá đá tại chỗ.
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Anh đang đứng trước cửa phòng chiếu phim rồi, em ra đây đón anh đi.]
Tin tức này quá kinh dị, ngón tay Ân Tô Tô giần giật run rẩy nhắn lại: [?]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Phải xuất trình thiệp mời, anh không có.]
“... @# $%”
Ân Tô Tô kinh ngạc để điện thoại di động xuống, nhìn thẳng về phía trước, nét mặt lộ rõ sự bối rối.
Xin hỏi dây thần kinh trong đầu đại gia anh minh tài giỏi của cô bị chập ở đâu mà chẳng nói chẳng rằng đã xông lên đây để làm gì?
“Tốt lắm!” Đạo diễn cầm kịch bản ngồi sau máy giám sát cười tươi, giơ tay lên cười với Ân Tô Tô: “Vất vả cho cô Ân rồi! Biểu cảm và ánh mắt đều rất chính xác, chính là cảm giác cấm kỵ nhưng lại khó kiềm chế nổi bản thân này!”
Hứa Tiểu Phù đứng bên cạnh hưng phấn vỗ tay không phát ra tiếng động, bật ngón tay cái khen cô.
Ân Tô Tô cười, thả lỏng tinh thần.
Được đạo diễn khen ngợi, vượt qua được một cửa ải khó khăn, cuối cùng tảng đá khổng lồ treo trong lòng bọn Ân Tô Tô cũng rơi xuống, niềm vui dâng lên từ tận đáy lòng. Việc quay phim cả ngày hôm đó cũng trở nên thuận lợi hơn.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút tối, Ân Tô Tô quay xong cảnh cuối cùng của ngày hôm nay. Cô lần lượt nói cảm ơn mọi người đã vất vả với từng nhân viên đang có mặt ở phim trường rồi trở về phòng nghỉ để tẩy trang.
Ân Tô Tô xem giờ, áng chừng giờ này chạy tới chỗ tổ chức buổi chiếu thử sẽ bị muộn mười mấy phút.
Cô ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Hướng Vũ Lâm: [Chị Vũ Lâm, em xin lỗi, em vừa mới xong việc, giờ em tới ngay đây. Chắc nửa tiếng nữa em mới tới được, thật ngại quá.]
Hướng Vũ Lâm nhanh chóng nhắn lại, tin nhắn viết: [Ồ, em đến được là chị đã vui lắm rồi! Bao giờ đến thì gọi điện cho chị nhé.]
Ân Tô Tô thoát ra khỏi giao diện chat với Hướng Vũ Lâm, nhớ ra gì đó nên lại vội vàng tìm trong danh sách bạn bè người được chú thích là “Anh đẹp giai nhiều tiền” có ảnh đại diện là Cố Cung trong tuyết, nhắn địa chỉ tổ chức buổi chiếu thử cho anh.
Đối phương cũng lập tức nhắn lại cho cô: [Anh nhận được rồi.]
“...” Đầu ngón tay của Ân Tô Tô dừng lại ở ô nhập tin nhắn, khóe môi bất giác nhoẻn cười, cô gõ: [Vậy thì phiền anh chờ em một chút nha chồng.]
Nhấn gửi đi xong, cô khóa màn hình lại.
...
Đường đi không được thông thoáng lắm, bị tắc ở mấy đoạn liền, có đoạn đằng trước còn xảy ra tai nạn giao thông xe húc đuôi nhau, cho nên mãi tám giờ hai lăm Ân Tô Tô mới tới được cửa địa điểm tổ chức buổi chiếu thử [Tam Sinh Hoa].
Cô vẫy tay chào tạm biệt Trần Chí Sinh, đeo khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai, nhanh chóng xuống xe. Tới khi đã vào thang máy rồi, cô mới nhắn tin cho Hướng Vũ Lâm báo tin mình đã gần tới nơi.
Do tổ chức buổi chiếu thử nên toàn bộ tầng bốn của rạp chiếu phim đều có nhân viên bảo an đứng gác.
Ân Tô Tô chạy vội tới cửa phòng chiếu phim thì bị bảo vệ chặn lại, đòi cô phải đưa thiếp mời ra. Ân Tô Tô hoàn hồn, vội vàng lấy điện thoại di động ra, định bụng mở thiệp mời điện tử mà Hướng Vũ Lâm đã gửi cho mình.
Không ngờ đúng lúc này cột sóng lại yếu, mạng bị lag, thiệp mời load mãi không hiển thị được.
Đúng lúc Ân Tô Tô đang nhíu mày lo lắng thì một giọng nữ trong trẻo, quyến rũ nói vọng ra từ trong phòng chiếu phim, thân thiết gọi cô: “Tô Tô!”
Ân Tô Tô ngước mắt lên nhìn.
Một ngôi sao nữ mặc trang phục bình thường, mỉm cười đi về phía cô.
Hướng Vũ Lâm mặc áo phông trắng cơ bản, trước ngực là logo của “Tam Sinh Hoa”, bên dưới mặc quần jean cạp cao ống bó sáng màu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp hút mắt. Mái tóc dài, dày, mềm được buông xõa trên bờ vai. Phong cách ăn mặc giản dị này không thể che lấp được phong thái xinh đẹp toàn thân.
Ân Tô Tô cũng mỉm cười, lịch sự chào: “Chị Vũ Lâm.”
“Đây là bạn tôi, tôi mời cô ấy tới dự.” Sau khi nói rõ với bảo vệ xong, Hướng Vũ Lâm thân mật khoác tay Ân Tô Tô, dẫn cô vào trong phòng.
Trên màn ảnh rộng đang chiếu phim, phòng chiếu phim lớn như vậy nhưng hoàn toàn tĩnh lặng và tối om.
Hướng Vũ Lâm dẫn Ân Tô Tô tới lối đi cạnh khu vực ghế VIP, nói nhỏ: “Em ngồi ở ghế số 8 hàng số 7 nhé, sau lưng ghế có dán tên em đó, em đi đi, đợi xem xong chúng ta nói chuyện sau.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị Vũ Lâm.” Ân Tô Tô luôn mỉm cười lịch sự từ đầu đến cuối, lên tiếng cảm ơn đàn chị cùng công ty.
“Cảm ơn gì chứ.” Hướng Vũ Lâm càng cười ngọt ngào hơn: “Em bận rộn như vậy còn từ phim trường tới đây ủng hộ chị, chị phải cảm ơn em mới phải.”
Hàn huyên xong, Hướng Vũ Lâm quay về chỗ ngồi của mình ở hàng ghế trước.
Ân Tô Tô khom lưng mò mẫm đi tới ghế số 8 hàng số 7.
Chẳng bao lâu sau, dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình lớn, cô đã loáng thoáng trông thấy ba chữ “Ân Tô Tô”, biết đó là ghế của mình, cô rón rén ngồi vào chỗ.
Ân Tô Tô ngồi xuống, bắt đầu xem phim.
Đạo diễn của bộ phim [Tam Sinh Hoa] là một đạo diễn chuyên về dòng phim văn nghệ, tác phẩm của người này chưa chắc đã ăn khách nhưng phần lớn đều giành được giải thưởng, thuộc kiểu mà ban giám khảo của các giải yêu thích. Hướng Vũ Lâm nhận lời tham gia bộ phim này cũng là vì muốn tranh giải.
Tiếc là bộ phim này là phim văn nghệ, kịch bản khó hiểu, ngôn ngữ ống kính phong phú, Ân Tô Tô không xem hai mươi mấy phút đầu, bắt đầu xem từ giữa nên không hiểu mấy.
Chẳng bao lâu sau, cô bắt đầu thấy không thể ngồi nổi nữa.
Nhưng lúc này, hàng ghế đầu trong phòng chiếu phim toàn là người trong đoàn làm phim sản xuất bộ phim này, cô là khách do diễn viên nữ chính mời tới ủng hộ phim, đương nhiên không thể bỏ về giữa chừng. Không thể tập trung xem nổi lại không thể ra về, Ân Tô Tô đành nhắm mắt ngủ gật.
Sợ những người khác trong phòng chiếu phim phát hiện ra rồi chụp lại ảnh, Ân Tô Tô rất cẩn thận kéo thấp vành mũ xuống, che khuất toàn bộ khuôn mặt mình từ phần mũi trở lên.
Cô mơ màng ngủ được một lát thì đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, rất khẽ mà cũng rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Ân Tô Tô nghe thấy tiếng cười này, loáng thoáng cảm thấy quen tai, cô chau mày, mở mắt ra, đẩy vành mũ cao lên một chút, liếc nhìn sang bên cạnh.
Người ngồi cạnh cô là một đồng nghiệp nam cũng đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai giống cô.
Ánh sáng lạnh trên màn hình lớn hắt lên mặt người này. Khuôn mặt ấy đẹp sắc sảo tới mức khó dùng từ ngữ trần tục để miêu tả, toát lên đôi phần kiêu hãnh, lạnh nhạt, tản mạn, không coi ai ra gì. Khóe mắt người này có một nốt ruồi chu sa đẹp tới giật mình.
“... Đàn anh Khúc Nhạn Thời?”
Ân Tô Tô kinh ngạc khẽ gọi, vội giảm âm lượng xuống, lịch sự bắt chuyện: “Anh cũng tới xem chiếu thử à? Khéo thật đấy, chào anh, chào anh.”
Khúc Nhạn Thời liếc nhìn sang bên cạnh, hờ hững nhìn Ân Tô Tô một cái rồi lạnh nhạt gật đầu, đáp lại: “Chào cô.”
Chào hỏi xong, nhất thời Ân Tô Tô không tìm được chủ đề để nói tiếp nên lại im lặng nhìn màn ảnh rộng.
Cô nghĩ thầm, quả nhiên thói đời toàn những người trông mặt mà thết đãi.
Với địa vị trước kia của cô, muốn ngồi cùng hàng với Khúc Nhạn Thời đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Vậy mà giờ cô lại được ngồi ngang hàng với Khúc Nhạn Thời rồi.
Vốn cô muốn ngủ gật một lúc nhưng phen này thì không thể nữa. Ảnh đế và các nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi đầy bên cạnh và bên trên cô, có cho cô mười lá gan cô cũng không dám ngủ tiếp.
Cứ thế ngồi mà không nói gì thì cũng lạ, không biết liệu đàn anh có nghĩ cô lạnh lùng hay không?
Ân Tô Tô hơi thấp thỏm, trong đầu suy nghĩ lung tung một hồi, sau đó cô hắng giọng, bắt chuyện: “Phim này quay hay thật, đúng là phim hay.”
Khúc Nhạn Thời lạnh nhạt nói: “Hay đến mức làm cô ngủ gật luôn, đúng là phim hay thật.”
Ân Tô Tô: “.”
Tâng bốc bị vạch mặt ngay tại trận, Ân Tô Tô xấu hổ im lặng, không biết phải nói gì nữa.
Không bao lâu sau, cô nghe thấy bên cạnh có tiếng quần áo sột soạt.
Cô bối rối quay đầu nhìn, trông thấy vị ảnh đế họ Khúc nọ đã kéo thấp vành mũ xuống, đôi tay thon dài khoanh trước ngực, thân thể cao lớn uể oải trượt thấp xuống, bắt đầu đánh một giấc.
Ân Tô Tô: “...”
“Tôi ngủ một lát.” Anh ấy bỗng nhiên nói mà không mở mắt ra: “Cô muốn ngủ thì đừng ngáy to làm tôi thức giấc nhé.”
Ân Tô Tô: “?”
Xưa nay Ân Tô Tô chưa từng thấy vị khách mời nào tới ủng hộ mà lại không nể mặt như vậy, không khỏi choáng toàn tập, nghẹn họng nhìn trân trối.
Ân Tô Tô xoắn xuýt một lúc, cuối cùng xuất phát từ lòng nhiệt tình và ý tốt, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Khúc à, anh ngủ thế này không được hay lắm đâu, lỡ như bị đoàn làm phim nhìn thấy…”
“Vậy thì cô đừng ngủ.” Khúc Nhạn Thời lạnh nhạt nói.
Ân Tô Tô mờ mịt: “Hả?”
“Cô ngồi trông chừng đi, có người tới thì gọi tôi dậy.”
“...” Sao lại sai bảo người khác tự nhiên như thế chứ? Tôi thân với anh lắm hả?
Thấy Khúc Nhạn Thời đã nhắm mắt ngủ ngon lành, Ân Tô Tô không khỏi giần giật khóe môi, bó tay toàn tập.
Không khí đang ngượng ngập, lặng ngắt thì điện thoại trong tay cô bỗng “ting” một tiếng, có tin nhắn WeChat mới.
Để tránh quấy rầy người khác xem phim, Ân Tô Tô chu đáo hạ độ sáng của màn hình xuống mức thấp nhất rồi mới nhấp mở WeChat xem thử, đôi mắt long lanh lập tức sáng lấp lánh.
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Anh tới dưới lầu rồi.]
Ân Tô Tô cười, gõ chữ nhắn lại: [Ừ, tốt.]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Phim thế nào?]
Ân Tô Tô ngẫm nghĩ, chần chừ rồi gõ một hàng chữ: [Rất có chiều sâu, rất có ẩn ý sâu xa, ẩn giấu rất nhiều suy tưởng, đòi hỏi khán giả phải có trình độ tương đối cao.]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Xem ra không hợp gu của em rồi.]
Lúc này, Khúc Nhạn Thời ngồi bên cạnh hình như bị ánh sáng từ màn hình của Ân Tô Tô quấy rầy nên nhíu mày, quay mặt qua hướng khác.
Ân Tô Tô để ý thấy vậy vội nhắn: [Trong phòng chiếu phim quá tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại làm phiền đàn anh ngồi bên cạnh nằm nghỉ. Em không nói chuyện với anh nữa nhé.]
...
Bên trong chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh đậu trong bãi đậu xe ngoài trời phía trước rạp chiếu phim.
Phí Nghi Châu mặc Âu phục phẳng phiu, đôi chân dài tao nhã bắt chéo. Sau khi nhận được tin nhắn vợ gửi, anh nhìn chằm chằm vào chữ “đàn anh”, khẽ di chuyển ngón tay nhắn lại: [Đàn anh nào vậy?]
Hai giây sau, tin nhắn mới tới.
Là một cái tên: [Khúc Nhạn Thời]
“...” Phí Nghi Châu nhíu mày hết sức kín đáo. Anh cảm thấy cái tên này quen mắt nên cúi đầu, cố gắng nhớ lại. Chỉ giây lát sau, đôi môi mỏng của anh mím lại, anh lạnh mặt bấm tắt màn hình điện thoại.
Anh nhớ ra rồi.
Khúc Nhạn Thời là ngôi sao nam từng có tin đồn với cô.
...
Nửa giờ sau.
Ân Tô Tô lên dây cót tinh thần ngồi xem bộ phim điện ảnh, lúc này đã cơ bản xem hiểu đại khái, đang chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, bỗng nhiên điện thoại lại “ting” một tiếng, màn hình sáng lên.
Cô nhíu mày, mở app WeChat ra nhìn, nháy mắt hoá đá tại chỗ.
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Anh đang đứng trước cửa phòng chiếu phim rồi, em ra đây đón anh đi.]
Tin tức này quá kinh dị, ngón tay Ân Tô Tô giần giật run rẩy nhắn lại: [?]
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Phải xuất trình thiệp mời, anh không có.]
“... @# $%”
Ân Tô Tô kinh ngạc để điện thoại di động xuống, nhìn thẳng về phía trước, nét mặt lộ rõ sự bối rối.
Xin hỏi dây thần kinh trong đầu đại gia anh minh tài giỏi của cô bị chập ở đâu mà chẳng nói chẳng rằng đã xông lên đây để làm gì?