Tô Tô
Chương 89
Hôm nay Trần Chí Sinh đi ra ngoài có việc riêng nên anh ta không lái chiếc Maybach của Phí Nghi Châu mà lái chiếc Land Rover Cross Country của mình.
Khi đến nơi, hầm để xe của bệnh viện Phí thị đã kín chỗ nên anh ta cũng không ngần ngại mà đánh lái cho xe chạy thẳng vào bãi đậu xe ngoài trời.
Trời đã về khuya, sảnh khám bệnh tầng một không có ai. Một vài cô trung niên mặc đồng phục đang cầm chổi và giẻ lau để dọn dẹp.
Trần Chí Sinh bước ra khỏi tòa nhà, xuống bậc thang rồi đứng ở rìa hành lang. Anh ta lấy ra một hộp thuốc từ trong túi áo khoác đen, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên nắp hộp, quen tay lấy ra một điếu, cho lên miệng rồi châm lửa.
Những người bước ra từ môi trường quân đội đều là những người thô bạo, từng trải qua mưa bom bão đạn, liếm máu lưỡi dao, khí chất khác xa với những cậu ấm cao quý, không nhiễm bụi trần, xuất thân từ gia đình giàu có. Có người sử dụng bật lửa được đặt làm riêng có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ, nhưng anh ta chỉ mua một chiếc bật lửa ven đường có giá một nhân dân tệ và có thể sử dụng nó trong ba đến năm tháng.
Sau khi hít hai hơi, Trần Chí Sinh đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó qua khóe mắt, anh ta nheo mắt lại vì khói.
Trong đêm tối, phía cổng bệnh viện vắng tanh, mọi thứ đều có vẻ tiêu điều. Vì vậy, dáng người màu vàng tươi kia càng trở nên đặc biệt bắt mắt.
Cô gái mặc một chiếc áo len màu vàng, rộng thùng thình. Hẳn là kiểu dáng oversize đang phổ biến. Nó khiến đôi chân dài của cô ấy trông càng thẳng và gầy hơn. Hình như cô ấy đang tìm kiếm ai đó, nhưng hình như cũng có vẻ do dự, cô ấy cầm chiếc điện thoại di động đứng đó, nhìn xung quanh, trông có vẻ bối rối.
Trần Chí Sinh vô thức nhìn xuống, chú ý đến đôi chân trắng nõn của cô, sau hai đầu gối đều có một hõm nông, trông bắt mắt hơn cả lúm đồng tiền hình quả lê trên mặt cô.
Anh ta vừa hút thuốc vừa đánh giá cô ở khoảng cách vài mét. Anh ta không biết mục đích đối phương đến làm gì nên cũng không chào hỏi.
Tuy nhiên vào giây tiếp theo, hành động của cô gái khiến Trần Chí Sinh không ngờ tới, cô ấy cắn môi bấm vào điện thoại một vài lần, sau đó điện thoại trong túi anh ta rung lên.
Brừ brừ.
Trần Chí Sinh bước vài bước, phủi tàn thuốc vào thùng rác rồi cầm điện thoại lên nghe. Anh ta chỉ một câu: "Quay người lại."
Cổng lớn bệnh viện, Hứa Tiểu Phù giơ cao điện thoại di động lên, nhịp tim tăng nhanh, cô ấy đang loay hoay không biết nên mở lời sao cho không bị đột ngột và tự nhiên chút. Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, cô ấy sửng sốt đến ngây người.
Cô ấy vô thức làm theo lời nói của anh ta, xoay người lại.
Người đàn ông cao lớn, điếu thuốc được kẹp giữa các đầu ngón tay một cách lười biếng, khuôn mặt tuấn tú ẩn sau làn khói, vẻ mặt mơ hồ, không thể nhìn ra được biểu cảm là gì.
"..." Tim cô ấy đập loạn mấy nhịp, Hứa Tiểu Phù nuốt khan, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước từng bước đi về phía anh ta.
Khi đến gần.
Trần Chí Sinh dí tắt đầu thuốc rồi vứt tàn thuốc vào gạt tàn phía trên thùng rác, nghiêng đầu thổi ra làn khói thuốc cuối cùng.
“Cô tìm tôi à?” Anh ta nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh nhạt hỏi.
"Ồ, đúng vậy." Hứa Tiểu Phù xấu hổ gật đầu.
“Có chuyện gì à?” Anh ta lại hỏi.
"Tôi nghe chị Tô Tô nói hôm nay anh xin nghỉ phép đến bệnh viện. Vừa hay tôi tan làm sớm, nên muốn qua xem có giúp được gì không..."
Lúc này trong lòng Hứa Tiểu Phù thực sự loạn như cào cào, chiều này thấy anh ta rời đi, cô ấy thấy tò mò, nên đã hỏi vu vơ Ân Tô Tô. Lúc đó bà chủ Ân đang bận nhập vai vào trạng thái nhân vật, nên trả lời cũng qua loa, cũng không có nói gì nhiều, chỉ nói anh ta phải đến bệnh viện tư nhân Phí thị.
Nghe thấy Trần Chí Sinh phải xin nghỉ phép để đến bệnh viện, Hứa Tiểu Phù theo phản xạ nghĩ ngay là anh ta không khỏe nên phải đến bệnh viện đăng ký khám bệnh. Nhân lúc hôm nay Tô Tô về sớm, cô ấy cũng xong việc sớm, nên dứt khoát tiện đường đến tìm anh ta, muốn hỏi thăm tình hình.
Trần Chí Sinh nhìn đôi má đỏ bừng của cô nhóc, bình tĩnh nói: “Tôi đến bệnh viện để đi cùng bà nội của đồng đội đi khám bác sĩ bệnh, không phải tôi đi khám.”
Hứa Tiểu Phù: "..."
Hứa Tiểu Phù nhận ra mình như đang diễn hề, lại càng thấy xấu hổ, cô đứng chết trân tại chỗ, môi mấp máy, không nói ra được lời nào.
Trần Chí Sinh nhìn ra cô đang ngượng ngùng, thì chuyển đề tài một cách tự nhiên, anh ta liếc nhìn đôi chân dưới áo len của cô, hơi nâng cằm lên, giọng điệu thản nhiên không hề có chút trêu chọc hay cười nhạo: “Thời tiết này mà cô mặc như vậy, cô không thấy lạnh à?"
"Tôi học được từ một blogger thời trang đó. Nó được gọi là cách phối đồ ẩn phần dưới." Mặt Hứa Tiểu Phù càng đỏ hơn, cô ấy nhỏ giọng trả lời anh ta: "Hơn nữa tôi có dán miếng giữ nhiệt trên lưng, nên không lạnh."
Trần Chí Sinh nghe vậy, hai hàng lông mày nhướng cao, biểu thị anh ta đã được mở rộng tầm mắt.
Hai người không phải là thân quen lắm, mối quan hệ này dù có nói cụ thể đến đâu, thì cũng chỉ là “đồng nghiệp” mới làm việc cùng nhau được vài ngày. Sau khi trò chuyện, hai người rơi vào im lặng, không còn lời nào để nói nữa.
Hứa Tiểu Phù cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, nhưng nhất thời không tìm được chủ đề nào để nói, cô ấy đang cau mày suy nghĩ thì người đàn ông cao lớn đối diện như đang thương hoa tiếc ngọc mà lên tiếng.
Trần Chí Sinh: “Cô ăn tối chưa?”
“…Vẫn chưa.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
"Vừa hay tôi cũng chưa ăn, vậy đi ăn cùng nhé." Trần Chí Sinh nói với giọng bình tĩnh, rồi dẫn cô gái nhỏ đến chiếc Land Rover của mình.
Trước khi lên xe, cô ấy còn lịch sự dừng lại, thò đầu ra, ngón trỏ mảnh khảnh chỉ vào chỗ ghế phụ rồi hỏi: "Tôi ngồi đây có tiện không?"
"Ngồi đâu cũng được." Trần Chí Sinh nói.
Cô ấy gật đầu, kìm nén sự phấn khích trong lòng, nhanh chóng ngoan ngoãn lên xe, chủ động thắt dây an toàn.
Cô ấy nhìn xung quanh, thấy chiếc xe này rất giống anh cả về ngoại hình lẫn nội thất bên trong, mang lại cảm giác cứng cáp và thản nhiên.
Nó hoàn toàn khác với chiếc Maybach mà cô ấy đã ngồi trước đây. Chiếc xe đó được trang bị nước hoa, từng chi tiết đều đáng chú ý, tinh xảo đến cực điểm, nhưng xe của anh ta lại rất thoải mái, không có mùi gì có thể gọi là "thơm", nhưng lại không khó chịu chút nào, chỉ khiến mọi người cảm thấy như mùi của ánh nắng.
Hứa Tiểu Phù đảo mắt, bình tĩnh nhìn chung quanh, giống như một con sóc nhỏ vô tình lạc vào một khu rừng xa lạ.
Lúc này, Trần Chí Sinh nổ máy, thản nhiên hỏi cô ấy: “Sao muộn thế này rồi vẫn chưa ăn cơm?”
“Thường ngày tôi ăn tối hơi muộn.” Hứa Tiểu Phù nói: “Đó là vấn đề về thói quen cá nhân.”
Trần Chí Sinh lười biếng cười nói: “Đây hình như không phải thói quen tốt.”
Cô ấy hơi ngượng ngùng, thấp giọng đáp lại với vẻ kiên quyết: “Tôi cũng biết đó không phải là thói quen tốt, tôi đang dần sửa lại.”
Trần Chí Sinh cảm thấy cô gái này khá ngoan, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, thuận miệng hỏi: “Cô có muốn ăn gì không?”
Hứa Tiểu Phù lắc đầu.
Trần Chí Sinh: “Vậy để tôi quyết định, chọn một địa điểm gần nhà cô một chút, ăn tối xong tôi sẽ đưa cô về.”
Hứa Tiểu Phù không ngờ anh lại quan tâm đến mình như vậy, cô ấy thoáng sửng sốt, nhanh chóng nói: “Không cần đâu, không cần đâu, anh cứ tìm đại một chỗ ăn thôi, ăn xong tôi tự bắt xe buýt hoặc bắt taxi về nhà cũng được."
“Mọi người đều là đồng nghiệp.” Anh ta thản nhiên nói, nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cách đầy ẩn ý: “Hơi nữa cô là đàn chị, thỉnh thoảng chèn ép đàn em chút cũng là điều nên làm, không cần khách khí như vậy đâu.”
Hứa Tiểu Phù: "..."
Hứa Tiểu Phù buồn bã che mặt, thầm nghĩ người này thù dai quá đi. Tối đó ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói mấy lời như ‘đàn chị’, không ngờ người ta nhớ đến bây giờ, còn cố ý kể lại để chế nhạo cô ấy nữa…
Hứa Tiểu Phù nghĩ đi nghĩ lại nhưng không có lựa chọn nào khác, đành phải nói: "Được, vậy nghe theo anh. Địa chỉ nhà tôi là..."
“Tôi biết.” Anh ta nhìn thẳng con đường phía trước, bình tĩnh ngắt lời cô ấy: “Lần trước tôi từng đưa cô về, tôi nhớ rồi.”
Trái tim Hứa Tiểu Phù vô cớ loạn nhịp, cô mím môi, mặt nóng bừng lên.
*
Trong phòng làm việc nhà chính Nam Tân, cuộc họp video kéo dài suốt hai giờ.
Khi Phí Nghi Châu cúp video, cơ thể Ân Tô Tô đã hoàn toàn mềm nhũn, đôi mắt cô như phủ một lớp sương mù, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, đôi má ửng hồng, cô gần như ngã gục trên bàn làm việc của anh.
Mất một lúc rồi mà chưa thể ổn định được hô hấp.
Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm như biển cả.
Dáng vẻ của cô lúc này, nói sao nhỉ? Thật sự là mỏng manh một cách đáng thương, giống như một con búp bê thủy tinh bị chơi hỏng, chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ vỡ. Nhưng cô càng mỏng manh, yếu đuối, đáng thương bao nhiêu thì anh lại càng không nhịn được mà muốn bắt nạt cô bấy nhiêu.
Cuối cùng, sự thương hại đã chiếm ưu thế, anh cúi đầu hôn lên đôi môi vốn đã đỏ mọng và sưng tấy của cô, hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, bế cô lên khỏi bàn rồi ôm cô vào lòng.
Ân Tô Tô nức nở, hai tay nắm lấy tay áo vest của anh, vùi đầu thật sâu vào cổ anh, không đủ can đảm để ngẩng lên lần nữa.
Những chuyện mà trước đây đến tưởng tượng cũng không thể nghĩ đến, những chuyện khiến cô run rẩy ngay cả khi nhớ lại, đều được anh thực hiện một cách vô cùng ‘có tâm’.
Ân Tô Tô không không thể đi chết.
Cô hối hận quá đi mất.
Tối nay cô bị sao mà lại chạy đến tìm anh ngay lúc anh chuẩn bị họp? Lấy đá tự đập chân mình, khiến cho lúc bị anh liếm sâu vào, cô suýt thì cắn ngón tay đến chảy máu, cô không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể để mặc pháo hoa màu hoa hồng lần lượt nổ bùng lên trong đầu mình.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô cảm thấy vừa xấu hổ vừa ấm ức. Không hiểu sao lại ngang ngạnh như vậy, tiếng nức nở ngày càng to hơn, cuối cùng cô khóc đến không ngừng được.
Phí Nghi Châu nhìn thấy nước mắt cô rơi không kìm được, thì không động đậy, trong lòng cũng rối bời. Anh hôn lên má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, ngoan nào. Đừng khóc nữa."
Cô khóc nức nở, để mặc anh ôm cô vào lòng hồi lâu, không muốn nói một câu nào.
Cuối cùng, anh nhận thua, thở dài xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, anh sai rồi, tất cả là lỗi của anh. Anh sẽ không tái phạm nữa, em đừng khóc.”
Nghe anh thừa nhận lỗi lầm của mình, Ân Tô Tô cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, không vui lẩm bẩm: "Anh thực sự biết sai rồi à? Anh kiểm điểm lại xem mình đã sai ở đâu."
Phí Nghi Châu trả lời cô: “Anh không nên đè em xuống bàn ăn em.”
Ân Tô Tô: "..."
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiếp tục bình tĩnh thú nhận: “Đáng lẽ anh không nên mất kiềm chế mà để lại vết răng trên chân em.”
"Đủ rồi!" Cô đỏ mặt đến mức gần như mất cảm giác. Cô hoảng sợ giơ tay lên che cái miệng hư hỏng của anh, thấp giọng nói: "Anh đang nói linh tinh gì vậy? Ai bảo anh nói điều này?"
Phí Nghi Châu: "Anh không nói nhảm, anh chỉ đang sâu sắc kiểm điểm lại thôi."
Ân Tô Tô nghẹn họng đến mức không nói nên lời, cô không khỏi giơ tay kéo mạnh cà vạt của anh để trút giận.
“Em đừng giận nữa.” Anh giơ tay ôm lấy eo cô, dính sát vào người cô, môi anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô, dùng lực nhẹ nhàng, với sự tinh tế và kiên nhẫn nhất trên đời: “Để đền bù cho em, và bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất đến em. Ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua sắm, có được không?”
Ân Tô Tô hạ mi xuống một cách thờ ơ và ậm ừ nói: "Mua cái gì? Tôi nên mua trang sức sang trọng và váy thời trang cao cấp, hay da cá sấu Himalaya đây? Đừng quên, bây giờ tôi cũng rất giàu có đó nha."
Nói cách khác, những món quà thông thường giờ đã không thể nào lọt vào tầm mắt cô được.
Phí Nghi Châu cười nhẹ, kiên nhẫn nói: "Vậy em muốn làm gì, nói ra anh nghe, chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ cố hết sức đáp ứng em."
“Để sau đi.” Cô khóc đến nghẹt mũi, giọng nói cũng thay đổi, càng tăng thêm sức quyến rũ của cô: “Đợi tôi nghĩ xong rồi sẽ hành hạ anh một trận.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Phí Nghi Châu một tay ôm lấy cô, một tay cầm điện thoại lên, ấn nút trả lời, nói với giọng lạnh nhạt: “Alo.”
"..." Ân Tô Tô dang rộng hai chân như một con gấu túi và ngồi trong lòng của người đàn ông. Cô chớp đôi mắt ướt đẫm vì khóc. Trong vài giây, cô đột nhiên có cảm giác trả được thù.
Giọng của Phí Tông Tễ vang lên từ trong điện thoại, anh ta lịch sự nói: "Anh cả, hôm nay A Sinh đưa bạn của cậu ta đến đây, đã đưa bà cụ vào nhập viện rồi. Nếu tình hình có gì mới, em sẽ báo cho anh biết."
“Ừ.” Phí Nghi Châu tùy ý đáp lại: “Đã phiền em rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, phiền gì chứ.” Phí Tông Tễ mỉm cười, đột nhiên nhớ ra điều gì đó lại nói tiếp: “À đúng rồi anh cả, vừa rồi anh hai gọi điện cho em, nói rằng vốn dĩ anh ấy định cuối năm sẽ về nước, nhưng có khả năng sẽ về sớm hơn."
Phí Nghi Châu: "Ừm… Shh."
Đầu bên kia điện thoại, cậu Năm nghe thấy tiếng anh cả nhà mình thở dốc, anh ta thoáng sửng sốt, thấy khó hiểu nên hỏi thăm: "Anh cả, có chuyện gì à?"
“… Không có gì.” Phí Nghi Châu nuốt nước bọt, ổn định giọng nói, anh cúi đầu xuống, nhìn con mèo nghịch ngợm trong lòng, đôi mắt anh tối sầm, mang theo một nét cảnh cáo.
Phí Tông Tễ không nghi ngờ gì nữa, nhanh chóng tiếp tục nói về việc Phí Thanh Dữ về nước sớm.
Ân Tô Tô nheo mắt lại, không vui khi thấy Phí Nghi Châu vẫn có thể nói chuyện điện thoại như không có chuyện gì, giây tiếp theo cô lại mở miệng, một lần nữa cắn lên yết hầu đầy gợi cảm của anh một cách chính xác.
Phí Nghi Châu: "..."
*Cảm thấy tình cảm đã đủ chín muồi, nữ chính đã bạo dạn hơn nên chương sau team cho đổi xưng em.
Khi đến nơi, hầm để xe của bệnh viện Phí thị đã kín chỗ nên anh ta cũng không ngần ngại mà đánh lái cho xe chạy thẳng vào bãi đậu xe ngoài trời.
Trời đã về khuya, sảnh khám bệnh tầng một không có ai. Một vài cô trung niên mặc đồng phục đang cầm chổi và giẻ lau để dọn dẹp.
Trần Chí Sinh bước ra khỏi tòa nhà, xuống bậc thang rồi đứng ở rìa hành lang. Anh ta lấy ra một hộp thuốc từ trong túi áo khoác đen, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên nắp hộp, quen tay lấy ra một điếu, cho lên miệng rồi châm lửa.
Những người bước ra từ môi trường quân đội đều là những người thô bạo, từng trải qua mưa bom bão đạn, liếm máu lưỡi dao, khí chất khác xa với những cậu ấm cao quý, không nhiễm bụi trần, xuất thân từ gia đình giàu có. Có người sử dụng bật lửa được đặt làm riêng có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ, nhưng anh ta chỉ mua một chiếc bật lửa ven đường có giá một nhân dân tệ và có thể sử dụng nó trong ba đến năm tháng.
Sau khi hít hai hơi, Trần Chí Sinh đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó qua khóe mắt, anh ta nheo mắt lại vì khói.
Trong đêm tối, phía cổng bệnh viện vắng tanh, mọi thứ đều có vẻ tiêu điều. Vì vậy, dáng người màu vàng tươi kia càng trở nên đặc biệt bắt mắt.
Cô gái mặc một chiếc áo len màu vàng, rộng thùng thình. Hẳn là kiểu dáng oversize đang phổ biến. Nó khiến đôi chân dài của cô ấy trông càng thẳng và gầy hơn. Hình như cô ấy đang tìm kiếm ai đó, nhưng hình như cũng có vẻ do dự, cô ấy cầm chiếc điện thoại di động đứng đó, nhìn xung quanh, trông có vẻ bối rối.
Trần Chí Sinh vô thức nhìn xuống, chú ý đến đôi chân trắng nõn của cô, sau hai đầu gối đều có một hõm nông, trông bắt mắt hơn cả lúm đồng tiền hình quả lê trên mặt cô.
Anh ta vừa hút thuốc vừa đánh giá cô ở khoảng cách vài mét. Anh ta không biết mục đích đối phương đến làm gì nên cũng không chào hỏi.
Tuy nhiên vào giây tiếp theo, hành động của cô gái khiến Trần Chí Sinh không ngờ tới, cô ấy cắn môi bấm vào điện thoại một vài lần, sau đó điện thoại trong túi anh ta rung lên.
Brừ brừ.
Trần Chí Sinh bước vài bước, phủi tàn thuốc vào thùng rác rồi cầm điện thoại lên nghe. Anh ta chỉ một câu: "Quay người lại."
Cổng lớn bệnh viện, Hứa Tiểu Phù giơ cao điện thoại di động lên, nhịp tim tăng nhanh, cô ấy đang loay hoay không biết nên mở lời sao cho không bị đột ngột và tự nhiên chút. Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, cô ấy sửng sốt đến ngây người.
Cô ấy vô thức làm theo lời nói của anh ta, xoay người lại.
Người đàn ông cao lớn, điếu thuốc được kẹp giữa các đầu ngón tay một cách lười biếng, khuôn mặt tuấn tú ẩn sau làn khói, vẻ mặt mơ hồ, không thể nhìn ra được biểu cảm là gì.
"..." Tim cô ấy đập loạn mấy nhịp, Hứa Tiểu Phù nuốt khan, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước từng bước đi về phía anh ta.
Khi đến gần.
Trần Chí Sinh dí tắt đầu thuốc rồi vứt tàn thuốc vào gạt tàn phía trên thùng rác, nghiêng đầu thổi ra làn khói thuốc cuối cùng.
“Cô tìm tôi à?” Anh ta nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh nhạt hỏi.
"Ồ, đúng vậy." Hứa Tiểu Phù xấu hổ gật đầu.
“Có chuyện gì à?” Anh ta lại hỏi.
"Tôi nghe chị Tô Tô nói hôm nay anh xin nghỉ phép đến bệnh viện. Vừa hay tôi tan làm sớm, nên muốn qua xem có giúp được gì không..."
Lúc này trong lòng Hứa Tiểu Phù thực sự loạn như cào cào, chiều này thấy anh ta rời đi, cô ấy thấy tò mò, nên đã hỏi vu vơ Ân Tô Tô. Lúc đó bà chủ Ân đang bận nhập vai vào trạng thái nhân vật, nên trả lời cũng qua loa, cũng không có nói gì nhiều, chỉ nói anh ta phải đến bệnh viện tư nhân Phí thị.
Nghe thấy Trần Chí Sinh phải xin nghỉ phép để đến bệnh viện, Hứa Tiểu Phù theo phản xạ nghĩ ngay là anh ta không khỏe nên phải đến bệnh viện đăng ký khám bệnh. Nhân lúc hôm nay Tô Tô về sớm, cô ấy cũng xong việc sớm, nên dứt khoát tiện đường đến tìm anh ta, muốn hỏi thăm tình hình.
Trần Chí Sinh nhìn đôi má đỏ bừng của cô nhóc, bình tĩnh nói: “Tôi đến bệnh viện để đi cùng bà nội của đồng đội đi khám bác sĩ bệnh, không phải tôi đi khám.”
Hứa Tiểu Phù: "..."
Hứa Tiểu Phù nhận ra mình như đang diễn hề, lại càng thấy xấu hổ, cô đứng chết trân tại chỗ, môi mấp máy, không nói ra được lời nào.
Trần Chí Sinh nhìn ra cô đang ngượng ngùng, thì chuyển đề tài một cách tự nhiên, anh ta liếc nhìn đôi chân dưới áo len của cô, hơi nâng cằm lên, giọng điệu thản nhiên không hề có chút trêu chọc hay cười nhạo: “Thời tiết này mà cô mặc như vậy, cô không thấy lạnh à?"
"Tôi học được từ một blogger thời trang đó. Nó được gọi là cách phối đồ ẩn phần dưới." Mặt Hứa Tiểu Phù càng đỏ hơn, cô ấy nhỏ giọng trả lời anh ta: "Hơn nữa tôi có dán miếng giữ nhiệt trên lưng, nên không lạnh."
Trần Chí Sinh nghe vậy, hai hàng lông mày nhướng cao, biểu thị anh ta đã được mở rộng tầm mắt.
Hai người không phải là thân quen lắm, mối quan hệ này dù có nói cụ thể đến đâu, thì cũng chỉ là “đồng nghiệp” mới làm việc cùng nhau được vài ngày. Sau khi trò chuyện, hai người rơi vào im lặng, không còn lời nào để nói nữa.
Hứa Tiểu Phù cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, nhưng nhất thời không tìm được chủ đề nào để nói, cô ấy đang cau mày suy nghĩ thì người đàn ông cao lớn đối diện như đang thương hoa tiếc ngọc mà lên tiếng.
Trần Chí Sinh: “Cô ăn tối chưa?”
“…Vẫn chưa.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
"Vừa hay tôi cũng chưa ăn, vậy đi ăn cùng nhé." Trần Chí Sinh nói với giọng bình tĩnh, rồi dẫn cô gái nhỏ đến chiếc Land Rover của mình.
Trước khi lên xe, cô ấy còn lịch sự dừng lại, thò đầu ra, ngón trỏ mảnh khảnh chỉ vào chỗ ghế phụ rồi hỏi: "Tôi ngồi đây có tiện không?"
"Ngồi đâu cũng được." Trần Chí Sinh nói.
Cô ấy gật đầu, kìm nén sự phấn khích trong lòng, nhanh chóng ngoan ngoãn lên xe, chủ động thắt dây an toàn.
Cô ấy nhìn xung quanh, thấy chiếc xe này rất giống anh cả về ngoại hình lẫn nội thất bên trong, mang lại cảm giác cứng cáp và thản nhiên.
Nó hoàn toàn khác với chiếc Maybach mà cô ấy đã ngồi trước đây. Chiếc xe đó được trang bị nước hoa, từng chi tiết đều đáng chú ý, tinh xảo đến cực điểm, nhưng xe của anh ta lại rất thoải mái, không có mùi gì có thể gọi là "thơm", nhưng lại không khó chịu chút nào, chỉ khiến mọi người cảm thấy như mùi của ánh nắng.
Hứa Tiểu Phù đảo mắt, bình tĩnh nhìn chung quanh, giống như một con sóc nhỏ vô tình lạc vào một khu rừng xa lạ.
Lúc này, Trần Chí Sinh nổ máy, thản nhiên hỏi cô ấy: “Sao muộn thế này rồi vẫn chưa ăn cơm?”
“Thường ngày tôi ăn tối hơi muộn.” Hứa Tiểu Phù nói: “Đó là vấn đề về thói quen cá nhân.”
Trần Chí Sinh lười biếng cười nói: “Đây hình như không phải thói quen tốt.”
Cô ấy hơi ngượng ngùng, thấp giọng đáp lại với vẻ kiên quyết: “Tôi cũng biết đó không phải là thói quen tốt, tôi đang dần sửa lại.”
Trần Chí Sinh cảm thấy cô gái này khá ngoan, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, thuận miệng hỏi: “Cô có muốn ăn gì không?”
Hứa Tiểu Phù lắc đầu.
Trần Chí Sinh: “Vậy để tôi quyết định, chọn một địa điểm gần nhà cô một chút, ăn tối xong tôi sẽ đưa cô về.”
Hứa Tiểu Phù không ngờ anh lại quan tâm đến mình như vậy, cô ấy thoáng sửng sốt, nhanh chóng nói: “Không cần đâu, không cần đâu, anh cứ tìm đại một chỗ ăn thôi, ăn xong tôi tự bắt xe buýt hoặc bắt taxi về nhà cũng được."
“Mọi người đều là đồng nghiệp.” Anh ta thản nhiên nói, nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cách đầy ẩn ý: “Hơi nữa cô là đàn chị, thỉnh thoảng chèn ép đàn em chút cũng là điều nên làm, không cần khách khí như vậy đâu.”
Hứa Tiểu Phù: "..."
Hứa Tiểu Phù buồn bã che mặt, thầm nghĩ người này thù dai quá đi. Tối đó ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói mấy lời như ‘đàn chị’, không ngờ người ta nhớ đến bây giờ, còn cố ý kể lại để chế nhạo cô ấy nữa…
Hứa Tiểu Phù nghĩ đi nghĩ lại nhưng không có lựa chọn nào khác, đành phải nói: "Được, vậy nghe theo anh. Địa chỉ nhà tôi là..."
“Tôi biết.” Anh ta nhìn thẳng con đường phía trước, bình tĩnh ngắt lời cô ấy: “Lần trước tôi từng đưa cô về, tôi nhớ rồi.”
Trái tim Hứa Tiểu Phù vô cớ loạn nhịp, cô mím môi, mặt nóng bừng lên.
*
Trong phòng làm việc nhà chính Nam Tân, cuộc họp video kéo dài suốt hai giờ.
Khi Phí Nghi Châu cúp video, cơ thể Ân Tô Tô đã hoàn toàn mềm nhũn, đôi mắt cô như phủ một lớp sương mù, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, đôi má ửng hồng, cô gần như ngã gục trên bàn làm việc của anh.
Mất một lúc rồi mà chưa thể ổn định được hô hấp.
Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm như biển cả.
Dáng vẻ của cô lúc này, nói sao nhỉ? Thật sự là mỏng manh một cách đáng thương, giống như một con búp bê thủy tinh bị chơi hỏng, chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ vỡ. Nhưng cô càng mỏng manh, yếu đuối, đáng thương bao nhiêu thì anh lại càng không nhịn được mà muốn bắt nạt cô bấy nhiêu.
Cuối cùng, sự thương hại đã chiếm ưu thế, anh cúi đầu hôn lên đôi môi vốn đã đỏ mọng và sưng tấy của cô, hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, bế cô lên khỏi bàn rồi ôm cô vào lòng.
Ân Tô Tô nức nở, hai tay nắm lấy tay áo vest của anh, vùi đầu thật sâu vào cổ anh, không đủ can đảm để ngẩng lên lần nữa.
Những chuyện mà trước đây đến tưởng tượng cũng không thể nghĩ đến, những chuyện khiến cô run rẩy ngay cả khi nhớ lại, đều được anh thực hiện một cách vô cùng ‘có tâm’.
Ân Tô Tô không không thể đi chết.
Cô hối hận quá đi mất.
Tối nay cô bị sao mà lại chạy đến tìm anh ngay lúc anh chuẩn bị họp? Lấy đá tự đập chân mình, khiến cho lúc bị anh liếm sâu vào, cô suýt thì cắn ngón tay đến chảy máu, cô không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể để mặc pháo hoa màu hoa hồng lần lượt nổ bùng lên trong đầu mình.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô cảm thấy vừa xấu hổ vừa ấm ức. Không hiểu sao lại ngang ngạnh như vậy, tiếng nức nở ngày càng to hơn, cuối cùng cô khóc đến không ngừng được.
Phí Nghi Châu nhìn thấy nước mắt cô rơi không kìm được, thì không động đậy, trong lòng cũng rối bời. Anh hôn lên má cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, ngoan nào. Đừng khóc nữa."
Cô khóc nức nở, để mặc anh ôm cô vào lòng hồi lâu, không muốn nói một câu nào.
Cuối cùng, anh nhận thua, thở dài xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, anh sai rồi, tất cả là lỗi của anh. Anh sẽ không tái phạm nữa, em đừng khóc.”
Nghe anh thừa nhận lỗi lầm của mình, Ân Tô Tô cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, không vui lẩm bẩm: "Anh thực sự biết sai rồi à? Anh kiểm điểm lại xem mình đã sai ở đâu."
Phí Nghi Châu trả lời cô: “Anh không nên đè em xuống bàn ăn em.”
Ân Tô Tô: "..."
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiếp tục bình tĩnh thú nhận: “Đáng lẽ anh không nên mất kiềm chế mà để lại vết răng trên chân em.”
"Đủ rồi!" Cô đỏ mặt đến mức gần như mất cảm giác. Cô hoảng sợ giơ tay lên che cái miệng hư hỏng của anh, thấp giọng nói: "Anh đang nói linh tinh gì vậy? Ai bảo anh nói điều này?"
Phí Nghi Châu: "Anh không nói nhảm, anh chỉ đang sâu sắc kiểm điểm lại thôi."
Ân Tô Tô nghẹn họng đến mức không nói nên lời, cô không khỏi giơ tay kéo mạnh cà vạt của anh để trút giận.
“Em đừng giận nữa.” Anh giơ tay ôm lấy eo cô, dính sát vào người cô, môi anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô, dùng lực nhẹ nhàng, với sự tinh tế và kiên nhẫn nhất trên đời: “Để đền bù cho em, và bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất đến em. Ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua sắm, có được không?”
Ân Tô Tô hạ mi xuống một cách thờ ơ và ậm ừ nói: "Mua cái gì? Tôi nên mua trang sức sang trọng và váy thời trang cao cấp, hay da cá sấu Himalaya đây? Đừng quên, bây giờ tôi cũng rất giàu có đó nha."
Nói cách khác, những món quà thông thường giờ đã không thể nào lọt vào tầm mắt cô được.
Phí Nghi Châu cười nhẹ, kiên nhẫn nói: "Vậy em muốn làm gì, nói ra anh nghe, chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ cố hết sức đáp ứng em."
“Để sau đi.” Cô khóc đến nghẹt mũi, giọng nói cũng thay đổi, càng tăng thêm sức quyến rũ của cô: “Đợi tôi nghĩ xong rồi sẽ hành hạ anh một trận.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Phí Nghi Châu một tay ôm lấy cô, một tay cầm điện thoại lên, ấn nút trả lời, nói với giọng lạnh nhạt: “Alo.”
"..." Ân Tô Tô dang rộng hai chân như một con gấu túi và ngồi trong lòng của người đàn ông. Cô chớp đôi mắt ướt đẫm vì khóc. Trong vài giây, cô đột nhiên có cảm giác trả được thù.
Giọng của Phí Tông Tễ vang lên từ trong điện thoại, anh ta lịch sự nói: "Anh cả, hôm nay A Sinh đưa bạn của cậu ta đến đây, đã đưa bà cụ vào nhập viện rồi. Nếu tình hình có gì mới, em sẽ báo cho anh biết."
“Ừ.” Phí Nghi Châu tùy ý đáp lại: “Đã phiền em rồi.”
“Chuyện nhỏ thôi mà, phiền gì chứ.” Phí Tông Tễ mỉm cười, đột nhiên nhớ ra điều gì đó lại nói tiếp: “À đúng rồi anh cả, vừa rồi anh hai gọi điện cho em, nói rằng vốn dĩ anh ấy định cuối năm sẽ về nước, nhưng có khả năng sẽ về sớm hơn."
Phí Nghi Châu: "Ừm… Shh."
Đầu bên kia điện thoại, cậu Năm nghe thấy tiếng anh cả nhà mình thở dốc, anh ta thoáng sửng sốt, thấy khó hiểu nên hỏi thăm: "Anh cả, có chuyện gì à?"
“… Không có gì.” Phí Nghi Châu nuốt nước bọt, ổn định giọng nói, anh cúi đầu xuống, nhìn con mèo nghịch ngợm trong lòng, đôi mắt anh tối sầm, mang theo một nét cảnh cáo.
Phí Tông Tễ không nghi ngờ gì nữa, nhanh chóng tiếp tục nói về việc Phí Thanh Dữ về nước sớm.
Ân Tô Tô nheo mắt lại, không vui khi thấy Phí Nghi Châu vẫn có thể nói chuyện điện thoại như không có chuyện gì, giây tiếp theo cô lại mở miệng, một lần nữa cắn lên yết hầu đầy gợi cảm của anh một cách chính xác.
Phí Nghi Châu: "..."
*Cảm thấy tình cảm đã đủ chín muồi, nữ chính đã bạo dạn hơn nên chương sau team cho đổi xưng em.