Tô Tô
Chương 83: "Anh muốn cho em mọi thứ tuyệt vời nhất"
Edit+beta: LQNN203
Bộ phim quà tặng "Người con gái hoàng thổ" được Vũ Lâm giới thiệu, kịch bản rất thú vị, Ân Tô Tô rất thích, sau khi đọc toàn bộ kịch bản vào ngày hôm sau, Ân Tô Tô không thể kìm nén sự phấn khích của mình mà gọi cho Lương Tịnh, nói rằng bản thân rất hy vọng tham gia bộ phim này, vào vai nữ chính Trần Tú Thủy.
Lương Tịnh luôn tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ nhà mình, có lời này của Ân Tô Tô, cô ấy nhanh chóng liên hệ với nhà sản xuất "Người con gái hoàng thổ", truyền đạt sự đánh giá cao của Ân Tô Tô đối với kịch bản.
Đối phương vui mừng khôn xiết, lập tức tổ chức tình huống tiếp theo, nồng nhiệt mời Lương Tịnh và Ân Tô Tô đến bàn bạc chi tiết.
Thời gian họp dự kiến vào hai giờ chiều cuối tuần này.
Thật trùng hợp, ngày này lại là sinh nhật của Phí Văn Mạn, cô con gái thứ sáu của Phí gia.
Khoảng tám giờ sáng, Ân Tô Tô vẫn còn rất buồn ngủ, cô ôm chăn nằm trên giường, định tiếp tục trò chuyện với Chu Công làm thế nào để trở nên thành công. Nhưng không ngờ có người ôm lấy eo cô, ôm vào lòng, chìm vào lồng ngực lạnh lẽo và quen thuộc.
Tiếp xúc da kề da, đường nét chắc chắn và săn chắc của người đàn ông vuốt ve sự mềm mại của cô, sự thân mật mơ hồ đến mức khiến trái tim người run rẩy, Ân Tô Tô gần như tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô nhíu mày, giơ tay dụi dụi mắt trong lòng Phí Nghi Chu, mơ hồ lẩm bẩm: "Mệt chết mất. Em muốn ngủ thêm một lúc nữa, anh đừng quấy rầy em."
Khi cô dụi mắt, lớp sa tanh màu xám đen bao phủ trên người cô trượt xuống vài tấc, để lộ đôi vai và chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô gái, điểm xuyết những họa tiết dâu tây, trực tiếp ám chỉ trận chiến giữa hai người đêm hôm trước căng thẳng đến mức nào.
Phí Nghi Chu dùng sức siết hai tay lại, từ phía sau ôm chặt cô gái trong ngực, nghe xong lời nói của cô, anh giữ im lặng rất ân cần, không mở mắt cũng không phát ra âm thanh, chỉ tìm kiếm nơi nào đó quen thuộc. Những đầu ngón tay như ngọc mân mê một cách lơ đễnh, như đang chơi đùa.
Sau khi bị người đàn ông hành hạ gần như suốt đêm ngày hôm qua, Ân Tô Tô lúc này cực kỳ nhạy cảm, sự ma sát của chiếc chăn sa tanh trên da khiến cô run rẩy, không thể chịu được sự trêu chọc như vậy.
Mặt cô nóng bừng, từ đôi môi hơi hé ra phát ra hai tiếng rên rỉ như mèo, cuối cùng bực bội mở mắt ra, nắm lấy bàn tay to lớn tinh nghịch của anh đưa lên môi cắn một cái.
Cảm thấy có chút đau đớn, Phí Nghi Chu nhướng mày, ngón tay véo má cô, xoay đầu cô lại, đối mặt với cô.
Hai má cô gái nhỏ đỏ bừng, sáng ngời như ánh hoàng hôn sau khi bị lửa thiêu rụi, chiếc cằm nhỏ nhắn cắm vào gan bàn tay của anh, cả khuôn mặt không lớn hơn lòng bàn tay anh, đôi mắt đen trong suốt cũng ươn ướt, như một con nai lạc trong rừng, trông yếu đuối, đáng thương và quyến rũ, dễ dàng khơi dậy dục vọng hủy diệt sâu trong lòng anh.
Ngón trỏ hơi ngứa ngáy, cảm giác như đâm vào tim.
Ánh sáng trong mắt Phí Nghi Chu nặng trĩu, anh bình tĩnh nhìn cô, hỏi: "Sao em lại cắn anh?"
"Anh nói xem!" Ân Tô Tô mở to mắt nhìn anh, toàn thân như một con mèo sắp xù lông, vừa tức vừa ấm ức, "Gần đây em đều làm việc cả ngày, đã đủ mệt mỏi rồi, anh còn không biết đau lòng cho em, để em nghỉ ngơi, ngày nào cũng giày vò em đến tối mịt!"
Phí Nghi Chu: "..."
Lời vừa dứt, trong phòng ngủ chính yên lặng khoảng hai giây.
Người con trai cả của nhà họ Phí nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi kim giây của đồng hồ treo tường chạm đến vạch thứ tư, anh mới mở miệng bình tĩnh nói: "Khoảng thời gian này em làm việc rất vất vả, tất nhiên là anh biết, tất nhiên cũng đau lòng cho em."
Ân Tô Tô dở khóc dở cười: "Thật sao, vậy xin hỏi vị tiên sinh này, "đau lòng" ngài đối với em phản ánh cụ thể ở đâu vậy?"
Phí Nghi Chu trả lời một cách uể oải và bình tĩnh: "Phản ánh cụ thể hằng đêm."
Ân Tô Tô: "?"
Ân Tô Tô không hiểu gì: "Ý anh là sao?"
Phí Nghi Chu tiếp tục lười biếng bình tĩnh nói: "Nghiên cứu liên quan cho thấy, cực khoái sinh lý có thể khiến cơ thể và tinh thần của con người thư giãn rất nhiều, càng nhiều lần, hiệu quả càng tốt. Em và anh mỗi tối làm chút chuyện "giày vò đến tối mịt", có thể giảm căng thẳng và điều chỉnh tâm trạng."
Giảm bớt căng thẳng? Điều chỉnh tâm trạng?
Có chuyện như vậy sao?
"..." Sau khi nghe ông chủ lớn này nói, Ân Tô Tô thực sự chết lặng. Cô kinh ngạc nhìn anh, giơ tay phải lên che ngực, cảm giác như sắp bị nhồi máu cơ tim.
Trong chốc lát, Ân Tô Tô nắm chặt tay, chống lại sự thôi thúc giết chóc, cong môi nở một nụ cười dịu dàng và tốt bụng nhất trong cuộc đời cô, nói: "Theo những gì ngài nói, em có nên nói lời cảm ơn với ngài không? Cảm ơn sự quan tâm và tình yêu chân thành của ngài?"
"Không cần." Phí Nghí Chu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc đen của cô, đưa lên môi hôn một cái, lười biếng nói: "Phu nhân không cần khách sáo với chồng em như vậy."
Vừa dứt lời, Ân Tô Tô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, dùng câu nói kinh điển của Quách Phù Dung trong "Vũ Lâm ngoại truyện" để trấn tĩnh bản thân: Thế giới đẹp đẽ như vậy, nhưng mày cáu kỉnh như vậy, không hay chút nào.
Lấy nhau hơn một năm, người đàn ông cợt nhả này da mặt dày đến mức nào không phải mày mới biết đây, không cần chấp nhặt với anh ấy.
Bỏ đi!
Giết người là bất hợp pháp. Nhẫn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, cầm thú vô liêm sỉ ắt có trời thu phục!
Cứ như vậy, Ân Tô Tô tự thôi miên bản thân nửa phút, sau đó cô mở mắt ra, bình tĩnh nhìn đại thiếu gia vô liêm sỉ, cười nói: "Xuất phát điểm của anh rất tốt, nhưng em chân thành đề nghị anh đừng xuất phát, em thực sự không cần cách "thư giãn thể xác và tinh thần" này mỗi tối đâu."
Nghe vậy, đại công tử nhà họ Phí cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói: "Được, ý kiến của em anh hiểu, cũng sẽ tôn trọng em hoàn toàn."
Ân Tô Tô nghe xong giật mình, trên trán cô lại xuất hiện một dấu hỏi lớn - Hả? Đây là ngẫm ra rồi?
Từ khi nào mà quỷ háo sắc bên ngoài lịch thiệp bên trong biến thái hoang tưởng lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Tuy nhiên, đúng lúc Ân Tô Tô vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên thì đại công tử lại nhàn nhã nói câu tiếp theo: "Từ giờ trở đi anh sẽ cố gắng hết sức cùng em làm vào ban ngày."
Ân Tô Tô: "..."
Người bình thường và biến thái thật sự không thể giao tiếp, chỉ là lãng phí ngôn từ và cách diễn đạt mà thôi.
Ân Tô Tô không nói nên lời, lười nghe anh chàng này luyên thuyên, cô ngồi dậy khỏi giường chuẩn bị đi dép vào.
Phí Nghi Chu nghiêng người liếc nhìn, vừa nhìn đã thấy bắp chân của cô gái lủng lẳng ở mép giường, đôi chân trần trắng nõn mềm mại, mang theo mấy phần gợi cảm, nhìn vô cùng đáng yêu.
Anh nhếch môi, đứng dậy rời khỏi giường, nhặt dép đi trong nhà của phụ nữ rồi cúi xuống xỏ vào cho cô.
Hành động này rõ ràng không còn xa lạ với Ân Tô Tô. Cô ngồi ở mép giường, hai chân bắt chéo, đôi mắt cụp xuống, trong tầm nhìn của cô, người đàn ông khom một chân dài, nửa quỳ trước mặt cô, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, biểu cảm điềm tĩnh, bắt mắt không thể tả.
Cô không khỏi mím môi mỉm cười, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, tâm trạng chán nản vừa rồi cũng từ u ám chuyển sang trong trẻo trong chớp mắt.
Phí Nghi Chu thậm chí không nhấc mí mắt lên, bình tĩnh nói: "Cười trộm gì đấy, tâm trạng tốt lên rồi?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào, mở to mắt buột miệng: "Anh có mắt trên đỉnh đầu à? Làm sao biết em đang cười trộm?"
"Đoán." Phí Nghi Chu tùy ý đáp lại.
Cô quá đơn giản và trong sáng, còn anh lại quá phức tạp và sâu sắc, anh rất dễ dàng nhìn thấu cô như một tờ giấy trắng.
Ân Tô Tô mím môi, sau đó hất cằm lên và lẩm bẩm kiêu ngạo: "Anh đừng cho rằng em đã nguôi giận, sáng sớm bị anh đánh thức như vậy em vẫn còn rất tức giận."
"Ừm, biết bảo bối của anh không vui." Phí Nghi Chu cười, mang xong cho cô hai chiếc dép, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Muốn chồng dỗ em thế nào?"
Ân Tô Tô trợn mắt nói: "Em vẫn chưa nghĩ xong. Nghĩ xong sẽ nói cho anh biết."
Trò chuyện một lúc, Ân Tô Tô đứng dậy đi vào phòng tắm, còn Phí Nghi Chu vào phòng thay đồ.
Ân Tô Tô bật bàn chải đánh răng điện lên và đánh răng, khi đang đánh răng, chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay người nhìn ra ngoài cửa, nói với âm lượng cao hơn một chút: "Chồng ơi, hai giờ chiều nay em có việc, phải đi sớm, trưa em không ăn cơm với anh đâu."
"Ừm, anh biết rồi." Phí Nghi Chu duyên dáng nâng cằm, ngón tay thắt nút cà vạt, "Làm xong việc thì gọi anh, anh đi đón em về nhà tổ mừng sinh nhật tiểu lục."
Ân Tô Tô ban đầu không có phản ứng gì, sửng sốt hai giây mới đột nhiên vỗ trán, nói: "May có anh nhắc em, suýt chút nữa em quên hôm nay là sinh nhật Mạn Mạn! Em để quà sinh nhật chuẩn bị cho em ấy trong ngăn kéo ở thư phòng, Ngưng Ngưng, anh nhớ mang theo giúp em nhé."
Phí Nghi Chu nhướng mày, ngữ khí dịu dàng trìu mến, nhìn cô nói: "Biết em có chút lơ đãng, đồ anh đã để trên xe rồi."
Ân Tô Tô cười ngượng nghịu với anh, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chồng."
*
Đúng hai giờ chiều, Ân Tô Tô và Lương Tịnh đến đúng giờ hẹn và gặp nhà sản xuất "Người con gái hoàng thổ" tại một quán cà phê cao cấp ở phía Đông thủ đô. Sau một hồi trao đổi, hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận miệng, về cơ bản đã quyết định vai nữ chính trong phim sẽ do Ân Tô Tô thủ vai.
Cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ và vui vẻ, khoảng hai giờ sau, Ân Tô Tô làm việc xong, cô lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện cho chồng kim chủ của mình.
Vì hôm nay là sinh nhật của Phí Văn Mạn nên Hà Kiến Cần biết ý không sắp xếp quá nhiều công việc hay lịch trình cho sếp nhà mình. Vì vậy khi Phí Nghi Chu tan sở lúc bốn giờ chiều liền đến gần quán cà phê để đợi vợ yêu quý của mình.
Sau khi đón Ân Tô Tô, cặp đôi bắt xe về nhà tổ của Phí gia.
Tiệc sinh nhật của Phí Văn Mạn bắt đầu lúc 7 giờ 30 tối, ngoài các anh chị em, lục tiểu thư còn mời một số bạn bè trong giới xã hội. Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu về nhà tổ vẫn còn sớm, hầu hết khách đều chưa đến, chỉ có Phí Văn Phạn, Phí Vân Lãng và chủ tiệc sinh nhật, tiểu lục đang ngồi trên sân thượng đánh Vương giả.
Sau khi tùy ý chào hỏi em trai em gái của mình, Phí Nghi Chu dẫn Ân Tô Tô về phía tòa nhà chính để gặp ông nội và hai trưởng bối của Phí gia.
Hoàng hôn trên dãy núi phía Tây, ánh chiều tà chiếu sáng tứ phía.
Phí Nghi Chu nắm tay Ân Tô Tô đi dọc theo con đường hẹp, đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Em nghĩ sao về đám cưới của chúng ta?"
Ân Tô Tô chớp mắt: "Sao đột nhiên anh lại nói chuyện này?"
Phí Nghi Chu đáp: "Ông nội đã cho người xem ngày rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngày cưới của chúng ta sẽ là một tháng nữa."
Ân Tô Tô cười ngượng ngùng, má hơi nóng lên nói: "Đều đã lãnh chứng lâu rồi, đám cưới đối với khách mời chỉ là hình thức, em thực sự không coi trọng lắm."
"Nhưng anh coi trọng." Anh nói.
"..." Cô chợt giật mình.
"Em là tình yêu đích thực của anh, là dâu trưởng của nhà họ Phí, tự đương thập lý hồng trang minh môi chính thú*." Phí Nghi Chu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không đáy, "Tô Tô, anh muốn cho em mọi thứ tuyệt vời nhất, bao gồm cả đám cưới hoành tráng và lãng mạn nhất từ trước đến nay."
*Là những phong tục truyền thống trong đám cưới cổ xưa của Trung Quốc, phản ánh sự chú trọng của người Trung Quốc cổ đại đối với hôn nhân và việc họ tuân thủ các nghi thức truyền thống.
Bộ phim quà tặng "Người con gái hoàng thổ" được Vũ Lâm giới thiệu, kịch bản rất thú vị, Ân Tô Tô rất thích, sau khi đọc toàn bộ kịch bản vào ngày hôm sau, Ân Tô Tô không thể kìm nén sự phấn khích của mình mà gọi cho Lương Tịnh, nói rằng bản thân rất hy vọng tham gia bộ phim này, vào vai nữ chính Trần Tú Thủy.
Lương Tịnh luôn tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ nhà mình, có lời này của Ân Tô Tô, cô ấy nhanh chóng liên hệ với nhà sản xuất "Người con gái hoàng thổ", truyền đạt sự đánh giá cao của Ân Tô Tô đối với kịch bản.
Đối phương vui mừng khôn xiết, lập tức tổ chức tình huống tiếp theo, nồng nhiệt mời Lương Tịnh và Ân Tô Tô đến bàn bạc chi tiết.
Thời gian họp dự kiến vào hai giờ chiều cuối tuần này.
Thật trùng hợp, ngày này lại là sinh nhật của Phí Văn Mạn, cô con gái thứ sáu của Phí gia.
Khoảng tám giờ sáng, Ân Tô Tô vẫn còn rất buồn ngủ, cô ôm chăn nằm trên giường, định tiếp tục trò chuyện với Chu Công làm thế nào để trở nên thành công. Nhưng không ngờ có người ôm lấy eo cô, ôm vào lòng, chìm vào lồng ngực lạnh lẽo và quen thuộc.
Tiếp xúc da kề da, đường nét chắc chắn và săn chắc của người đàn ông vuốt ve sự mềm mại của cô, sự thân mật mơ hồ đến mức khiến trái tim người run rẩy, Ân Tô Tô gần như tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô nhíu mày, giơ tay dụi dụi mắt trong lòng Phí Nghi Chu, mơ hồ lẩm bẩm: "Mệt chết mất. Em muốn ngủ thêm một lúc nữa, anh đừng quấy rầy em."
Khi cô dụi mắt, lớp sa tanh màu xám đen bao phủ trên người cô trượt xuống vài tấc, để lộ đôi vai và chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô gái, điểm xuyết những họa tiết dâu tây, trực tiếp ám chỉ trận chiến giữa hai người đêm hôm trước căng thẳng đến mức nào.
Phí Nghi Chu dùng sức siết hai tay lại, từ phía sau ôm chặt cô gái trong ngực, nghe xong lời nói của cô, anh giữ im lặng rất ân cần, không mở mắt cũng không phát ra âm thanh, chỉ tìm kiếm nơi nào đó quen thuộc. Những đầu ngón tay như ngọc mân mê một cách lơ đễnh, như đang chơi đùa.
Sau khi bị người đàn ông hành hạ gần như suốt đêm ngày hôm qua, Ân Tô Tô lúc này cực kỳ nhạy cảm, sự ma sát của chiếc chăn sa tanh trên da khiến cô run rẩy, không thể chịu được sự trêu chọc như vậy.
Mặt cô nóng bừng, từ đôi môi hơi hé ra phát ra hai tiếng rên rỉ như mèo, cuối cùng bực bội mở mắt ra, nắm lấy bàn tay to lớn tinh nghịch của anh đưa lên môi cắn một cái.
Cảm thấy có chút đau đớn, Phí Nghi Chu nhướng mày, ngón tay véo má cô, xoay đầu cô lại, đối mặt với cô.
Hai má cô gái nhỏ đỏ bừng, sáng ngời như ánh hoàng hôn sau khi bị lửa thiêu rụi, chiếc cằm nhỏ nhắn cắm vào gan bàn tay của anh, cả khuôn mặt không lớn hơn lòng bàn tay anh, đôi mắt đen trong suốt cũng ươn ướt, như một con nai lạc trong rừng, trông yếu đuối, đáng thương và quyến rũ, dễ dàng khơi dậy dục vọng hủy diệt sâu trong lòng anh.
Ngón trỏ hơi ngứa ngáy, cảm giác như đâm vào tim.
Ánh sáng trong mắt Phí Nghi Chu nặng trĩu, anh bình tĩnh nhìn cô, hỏi: "Sao em lại cắn anh?"
"Anh nói xem!" Ân Tô Tô mở to mắt nhìn anh, toàn thân như một con mèo sắp xù lông, vừa tức vừa ấm ức, "Gần đây em đều làm việc cả ngày, đã đủ mệt mỏi rồi, anh còn không biết đau lòng cho em, để em nghỉ ngơi, ngày nào cũng giày vò em đến tối mịt!"
Phí Nghi Chu: "..."
Lời vừa dứt, trong phòng ngủ chính yên lặng khoảng hai giây.
Người con trai cả của nhà họ Phí nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi kim giây của đồng hồ treo tường chạm đến vạch thứ tư, anh mới mở miệng bình tĩnh nói: "Khoảng thời gian này em làm việc rất vất vả, tất nhiên là anh biết, tất nhiên cũng đau lòng cho em."
Ân Tô Tô dở khóc dở cười: "Thật sao, vậy xin hỏi vị tiên sinh này, "đau lòng" ngài đối với em phản ánh cụ thể ở đâu vậy?"
Phí Nghi Chu trả lời một cách uể oải và bình tĩnh: "Phản ánh cụ thể hằng đêm."
Ân Tô Tô: "?"
Ân Tô Tô không hiểu gì: "Ý anh là sao?"
Phí Nghi Chu tiếp tục lười biếng bình tĩnh nói: "Nghiên cứu liên quan cho thấy, cực khoái sinh lý có thể khiến cơ thể và tinh thần của con người thư giãn rất nhiều, càng nhiều lần, hiệu quả càng tốt. Em và anh mỗi tối làm chút chuyện "giày vò đến tối mịt", có thể giảm căng thẳng và điều chỉnh tâm trạng."
Giảm bớt căng thẳng? Điều chỉnh tâm trạng?
Có chuyện như vậy sao?
"..." Sau khi nghe ông chủ lớn này nói, Ân Tô Tô thực sự chết lặng. Cô kinh ngạc nhìn anh, giơ tay phải lên che ngực, cảm giác như sắp bị nhồi máu cơ tim.
Trong chốc lát, Ân Tô Tô nắm chặt tay, chống lại sự thôi thúc giết chóc, cong môi nở một nụ cười dịu dàng và tốt bụng nhất trong cuộc đời cô, nói: "Theo những gì ngài nói, em có nên nói lời cảm ơn với ngài không? Cảm ơn sự quan tâm và tình yêu chân thành của ngài?"
"Không cần." Phí Nghí Chu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc đen của cô, đưa lên môi hôn một cái, lười biếng nói: "Phu nhân không cần khách sáo với chồng em như vậy."
Vừa dứt lời, Ân Tô Tô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, dùng câu nói kinh điển của Quách Phù Dung trong "Vũ Lâm ngoại truyện" để trấn tĩnh bản thân: Thế giới đẹp đẽ như vậy, nhưng mày cáu kỉnh như vậy, không hay chút nào.
Lấy nhau hơn một năm, người đàn ông cợt nhả này da mặt dày đến mức nào không phải mày mới biết đây, không cần chấp nhặt với anh ấy.
Bỏ đi!
Giết người là bất hợp pháp. Nhẫn một chút trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, cầm thú vô liêm sỉ ắt có trời thu phục!
Cứ như vậy, Ân Tô Tô tự thôi miên bản thân nửa phút, sau đó cô mở mắt ra, bình tĩnh nhìn đại thiếu gia vô liêm sỉ, cười nói: "Xuất phát điểm của anh rất tốt, nhưng em chân thành đề nghị anh đừng xuất phát, em thực sự không cần cách "thư giãn thể xác và tinh thần" này mỗi tối đâu."
Nghe vậy, đại công tử nhà họ Phí cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói: "Được, ý kiến của em anh hiểu, cũng sẽ tôn trọng em hoàn toàn."
Ân Tô Tô nghe xong giật mình, trên trán cô lại xuất hiện một dấu hỏi lớn - Hả? Đây là ngẫm ra rồi?
Từ khi nào mà quỷ háo sắc bên ngoài lịch thiệp bên trong biến thái hoang tưởng lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Tuy nhiên, đúng lúc Ân Tô Tô vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên thì đại công tử lại nhàn nhã nói câu tiếp theo: "Từ giờ trở đi anh sẽ cố gắng hết sức cùng em làm vào ban ngày."
Ân Tô Tô: "..."
Người bình thường và biến thái thật sự không thể giao tiếp, chỉ là lãng phí ngôn từ và cách diễn đạt mà thôi.
Ân Tô Tô không nói nên lời, lười nghe anh chàng này luyên thuyên, cô ngồi dậy khỏi giường chuẩn bị đi dép vào.
Phí Nghi Chu nghiêng người liếc nhìn, vừa nhìn đã thấy bắp chân của cô gái lủng lẳng ở mép giường, đôi chân trần trắng nõn mềm mại, mang theo mấy phần gợi cảm, nhìn vô cùng đáng yêu.
Anh nhếch môi, đứng dậy rời khỏi giường, nhặt dép đi trong nhà của phụ nữ rồi cúi xuống xỏ vào cho cô.
Hành động này rõ ràng không còn xa lạ với Ân Tô Tô. Cô ngồi ở mép giường, hai chân bắt chéo, đôi mắt cụp xuống, trong tầm nhìn của cô, người đàn ông khom một chân dài, nửa quỳ trước mặt cô, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, biểu cảm điềm tĩnh, bắt mắt không thể tả.
Cô không khỏi mím môi mỉm cười, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, tâm trạng chán nản vừa rồi cũng từ u ám chuyển sang trong trẻo trong chớp mắt.
Phí Nghi Chu thậm chí không nhấc mí mắt lên, bình tĩnh nói: "Cười trộm gì đấy, tâm trạng tốt lên rồi?"
Ân Tô Tô nghẹn ngào, mở to mắt buột miệng: "Anh có mắt trên đỉnh đầu à? Làm sao biết em đang cười trộm?"
"Đoán." Phí Nghi Chu tùy ý đáp lại.
Cô quá đơn giản và trong sáng, còn anh lại quá phức tạp và sâu sắc, anh rất dễ dàng nhìn thấu cô như một tờ giấy trắng.
Ân Tô Tô mím môi, sau đó hất cằm lên và lẩm bẩm kiêu ngạo: "Anh đừng cho rằng em đã nguôi giận, sáng sớm bị anh đánh thức như vậy em vẫn còn rất tức giận."
"Ừm, biết bảo bối của anh không vui." Phí Nghi Chu cười, mang xong cho cô hai chiếc dép, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Muốn chồng dỗ em thế nào?"
Ân Tô Tô trợn mắt nói: "Em vẫn chưa nghĩ xong. Nghĩ xong sẽ nói cho anh biết."
Trò chuyện một lúc, Ân Tô Tô đứng dậy đi vào phòng tắm, còn Phí Nghi Chu vào phòng thay đồ.
Ân Tô Tô bật bàn chải đánh răng điện lên và đánh răng, khi đang đánh răng, chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay người nhìn ra ngoài cửa, nói với âm lượng cao hơn một chút: "Chồng ơi, hai giờ chiều nay em có việc, phải đi sớm, trưa em không ăn cơm với anh đâu."
"Ừm, anh biết rồi." Phí Nghi Chu duyên dáng nâng cằm, ngón tay thắt nút cà vạt, "Làm xong việc thì gọi anh, anh đi đón em về nhà tổ mừng sinh nhật tiểu lục."
Ân Tô Tô ban đầu không có phản ứng gì, sửng sốt hai giây mới đột nhiên vỗ trán, nói: "May có anh nhắc em, suýt chút nữa em quên hôm nay là sinh nhật Mạn Mạn! Em để quà sinh nhật chuẩn bị cho em ấy trong ngăn kéo ở thư phòng, Ngưng Ngưng, anh nhớ mang theo giúp em nhé."
Phí Nghi Chu nhướng mày, ngữ khí dịu dàng trìu mến, nhìn cô nói: "Biết em có chút lơ đãng, đồ anh đã để trên xe rồi."
Ân Tô Tô cười ngượng nghịu với anh, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chồng."
*
Đúng hai giờ chiều, Ân Tô Tô và Lương Tịnh đến đúng giờ hẹn và gặp nhà sản xuất "Người con gái hoàng thổ" tại một quán cà phê cao cấp ở phía Đông thủ đô. Sau một hồi trao đổi, hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thuận miệng, về cơ bản đã quyết định vai nữ chính trong phim sẽ do Ân Tô Tô thủ vai.
Cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ và vui vẻ, khoảng hai giờ sau, Ân Tô Tô làm việc xong, cô lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện cho chồng kim chủ của mình.
Vì hôm nay là sinh nhật của Phí Văn Mạn nên Hà Kiến Cần biết ý không sắp xếp quá nhiều công việc hay lịch trình cho sếp nhà mình. Vì vậy khi Phí Nghi Chu tan sở lúc bốn giờ chiều liền đến gần quán cà phê để đợi vợ yêu quý của mình.
Sau khi đón Ân Tô Tô, cặp đôi bắt xe về nhà tổ của Phí gia.
Tiệc sinh nhật của Phí Văn Mạn bắt đầu lúc 7 giờ 30 tối, ngoài các anh chị em, lục tiểu thư còn mời một số bạn bè trong giới xã hội. Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu về nhà tổ vẫn còn sớm, hầu hết khách đều chưa đến, chỉ có Phí Văn Phạn, Phí Vân Lãng và chủ tiệc sinh nhật, tiểu lục đang ngồi trên sân thượng đánh Vương giả.
Sau khi tùy ý chào hỏi em trai em gái của mình, Phí Nghi Chu dẫn Ân Tô Tô về phía tòa nhà chính để gặp ông nội và hai trưởng bối của Phí gia.
Hoàng hôn trên dãy núi phía Tây, ánh chiều tà chiếu sáng tứ phía.
Phí Nghi Chu nắm tay Ân Tô Tô đi dọc theo con đường hẹp, đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Em nghĩ sao về đám cưới của chúng ta?"
Ân Tô Tô chớp mắt: "Sao đột nhiên anh lại nói chuyện này?"
Phí Nghi Chu đáp: "Ông nội đã cho người xem ngày rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngày cưới của chúng ta sẽ là một tháng nữa."
Ân Tô Tô cười ngượng ngùng, má hơi nóng lên nói: "Đều đã lãnh chứng lâu rồi, đám cưới đối với khách mời chỉ là hình thức, em thực sự không coi trọng lắm."
"Nhưng anh coi trọng." Anh nói.
"..." Cô chợt giật mình.
"Em là tình yêu đích thực của anh, là dâu trưởng của nhà họ Phí, tự đương thập lý hồng trang minh môi chính thú*." Phí Nghi Chu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không đáy, "Tô Tô, anh muốn cho em mọi thứ tuyệt vời nhất, bao gồm cả đám cưới hoành tráng và lãng mạn nhất từ trước đến nay."
*Là những phong tục truyền thống trong đám cưới cổ xưa của Trung Quốc, phản ánh sự chú trọng của người Trung Quốc cổ đại đối với hôn nhân và việc họ tuân thủ các nghi thức truyền thống.