Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tô Tô

Chương 52: C52: Nước lấp lánh



Edit+beta: LQNN203
Đôi khi Ân Tô Tô nghi ngờ Phí Nghi Chu có hai nhân cách. Nếu không, cô thực sự không thể hiểu nổi làm sao một người lại có thể có cả hai đức tính "hiền lành khiêm tốn" và "dữ dằn dã man" cùng một lúc.
Chẳng hạn như lúc này.
Cô bị anh giam cầm trước cửa sổ sát đất trong tư thế một con mèo duỗi người, tứ chi bị khóa chặt, thậm chí không gian vùng vẫy cũng bị vắt kiệt.
Lòng bàn tay anh quá rộng, các đốt ngón tay lại quá dài nên anh có thể dễ dàng bao vây cằm cô thậm chí cả nửa khuôn mặt của cô. Cô buộc phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cửa sổ sát đất trước mặt, nhìn thấy khuôn mặt phủ đầy màu hoa hồng, đôi môi hơi hé ra, đôi mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn của mình.
Hơi thở của cô phả vào cửa sổ, tạo thành một vòng sương mù trắng nhạt, màu sắc từ sáng đến tối.
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô qua tấm kính, hôn lên mặt và tai cô, giống như một tín đồ đang thờ thần, hôn cô một cách nồng nhiệt và thánh kính.
Nhưng đôi mắt anh tối đen, hỗn loạn và cực kỳ rực lửa, bàn tay còn lại của anh quá hống hách và ngang ngược, làm lơ sự sợ hãi và khẩn cầu trong mắt cô.
"..." Ân Tô Tô siết chặt các ngón tay lại với nhau, cau mày.
Một giây trước khi giọng nói phản đối thoát ra khỏi môi, Phí Nghi Chu đã hôn cô, nuốt chửng toàn bộ hơi thở của cô.
Trong cơn bàng hoàng, Ân Tô Tô nhìn thấy những đám mây màu hồng bay lên từ phía chân trời, như khói lại như hoàng hôn, còn cô là chiếc thuyền đơn độc trôi trên biển, trôi theo dòng nước như những chiếc lá.
Anh vốn là một quý ông đứng đắn, ôn nhuận như ngọc, nhưng bây giờ dường như là một người hoàn toàn khác, hôn cô một cách thân mật, thành thạo, bá đạo cường thế, dụ cô trầm luân.
Đầu óc cô không còn tỉnh táo, như đi vào cõi thần tiên, chỉ biết hợp tác trong quay cuồng.
Không biết bao lâu sau, món đồ chơi làm bằng kẹo trong lọ mật đã được ban phát từ bi vớt lên.
Ân Tô Tô giống như một cô búp bê Barbie xinh đẹp nhưng vô hồn, mờ mịt, ấm ức, tức giận và khó hiểu, trong lòng cô có đủ loại cảm xúc đan xen, nhưng cô thực sự không còn sức lực để tranh luận với anh, chỉ có thể cuộn tròn trên tấm thảm trải sàn trước cửa sổ như một con thú nhỏ.
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, thẳng thắn, không chút kiêng dè, anh cẩn thận nhìn toàn thân cô, chiêm ngưỡng bức tranh do chính tay mình điêu khắc.
Cô gái của anh thật xinh đẹp, đáng yêu, dù mặc trang phục gì, trang điểm thế nào cũng đều quyến rũ, trong sáng không ai sánh được.
Nhưng trong số tất cả các dáng vẻ thì Phí Nghi Chu thích dáng vẻ hiện tại nhất.
Lúc này, đôi mắt đen sáng của cô bị bao phủ bởi một làn sương mù mờ mịt và chứa đầy hơi ẩm. Má cô có màu hoa lựu với những vết nước mắt, đôi môi như màu máu, làn da khắp cơ thể được nhuộm một màu hồng mỏng của hoa anh đào.
Quá đẹp.
Vẻ ngoài đã bị thiêu rụi nặng nề bởi tình yêu bền bỉ của anh sắp bị vỡ thành từng mảnh, thực sự đẹp đến nghẹt thở.
Phí Nghi Chu dành rất nhiều thời gian để chiêm ngưỡng bức tranh, một lúc sau, nhân vật chính ở giữa bức tranh mới khôi phục lại một chút, sau khi định thần lại, cảm thấy xấu hổ và ấm ức, không khỏi cắn môi, cái mũi khụt khịt đỏ bừng vì khóc, túm chiếc gối dựa xuống thảm rồi ném vào mặt anh.
Phí Nghi Chu cũng không có ý trốn tránh, giơ tay chuẩn xác bắt lấy, sau đó nhẹ nhàng giơ cổ tay ném sang một bên.
Sau đó anh tiến lại gần cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e đường cong trên đôi má phúng phính của cô, trầm giọng hỏi: "Đã thấy rõ bộ dáng của mình chưa, có phải rất đẹp không?"
Những ngón tay thon dài vuốt v e khuôn mặt cô lấp lánh ẩm ướt.
Ân Tô Tô hơi giật mình, ngay sau đó mặt cô nóng đến mức có thể chiên một quả trứng. Cô quay đầu tránh né ngón tay anh đụng chạm, cắn môi, thực sự khó nói nên lời, một lúc sau, cô xấu hổ và tức giận trừng mắt nhìn anh, nói: "Đừng chạm vào mặt tôi, anh nhanh rửa tay đi..."
Khi lời nói phát ra, cô mới nhận ra giọng nói của mình rất mỏng manh và mềm mại, gần như là khàn khàn.
Ân Tô Tô xấu hổ, khó chịu cực kỳ, nhanh chóng im lặng.
Cách đó không xa, Phí Nghi Chu dừng lại một chút, sau khi hiểu được cô đang nói cái gì, anh rũ mi xuống, nhìn về phía tay phải của mình, đốt ngón tay thon dài tùy ý vung vẩy hai cái, tựa như đang nghiên cứu.
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, xấu hổ đến tuyệt vọng, môi mấp máy muốn nói điều gì khác, lại không nghĩ Phí Nghi Chu vậy mà chậm rãi nâng cánh tay lên, đưa ngón tay vào miệng.
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô sợ ngây người trước hành động của người đàn ông này, mắt cô mở to không nói nên lời.
Vẻ mặt Phí Nghi Chu lãnh đạm, ánh mắt hơi cụp xuống, cẩn thận nếm thử mùi vị trên đầu lưỡi, một lát sau mới hạ tay xuống. Anh quay người, lấy khăn giấy trên bàn ra, lười biếng dựa vào mép bàn, dùng khăn giấy lau tay, động tác vừa tao nhã vừa chậm rãi.
Ân Tô Tô vẫn đang bị sốc nặng, một lúc sau, cô hỏi với giọng khàn khàn khó tin: "Vừa rồi anh làm gì vậy?"
"Rửa tay."
Giọng điệu của anh rất tùy ý, anh dừng lại một chút, đột nhiên nhướng mi nhìn thẳng vào cô, bình tĩnh nói: "Có rất nhiều cách."
"..." Ân Tô Tô nghe vậy thì bị một ngọn lửa không rõ từ đâu đốt cháy từ đầu đến chân, xấu hổ và tức giận đan chéo như sóng, đơn giản túm lấy chiếc gối, che toàn bộ khuôn mặt như quả lựu của mình, lầm bầm ảo não, không dám nhìn anh nữa.
Phí Nghi Chu nhìn bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của cô gái, lau tay xong, anh ném khăn ướt vào thùng rác, sau đó đôi chân dài quay lại chỗ cô, cúi xuống, cánh tay dài ôm lấy cô, ôm cô lên từ tấm thảm trải sàn mềm mại.
Toàn bộ đầu của Ân Tô Tô đỏ bừng, khuôn mặt cô vùi sâu vào ngực anh.
Vì trong lòng có oán hận nên cũng không thèm quan tâm đ ến chiếc áo sơ mi của anh đắt tiền thế nào, tốn bao nhiêu công sức để chăm sóc, cô trực tiếp quay mặt dụi lên dụi xuống như muốn trút hết nỗi lòng, tất cả nước mắt và nước mũi đều dính vào quần áo anh.
Anh ôm cô vào lòng không nói một lời, cho đến khi bước đến chiếc ghế sô pha cạnh phòng thay đồ rồi ngồi xuống.

Đặt cơ thể mềm mại của Ân Tô Tô trên đùi, Phí Nghi Chu cụp mắt xuống nhìn cô, anh đột nhiên nheo mắt, ngón tay véo vào d ái tai nhỏ, dùng rất nhiều sức, giống như người lớn trừng phạt một đứa trẻ không nghe lời.
Da thịt của cô rất non mịn, dây thần kinh ở d ái tai vốn đã mỏng manh và phong phú, khi anh nhéo, cô kêu lên đau đớn rồi nhanh chóng tránh đi, bịt tai lại, ngước mắt nhìn anh chằm chằm, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Ân Tô Tô thực sự không hiểu tối nay ông chủ lớn này phát điên lên vì cái gì, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà lên tiếng, cố gắng không quá hung hăng, nói: "Anh bắt nạt tôi như vậy, còn nhéo tai tôi, rốt cuộc có ý gì?"
Phí Nghi Chu nhếch môi cười, trong giọng điệu có chút trào phúng và tự giễu, ngữ khí nhàn nhạt: "Ở đây hờn dỗi với anh nửa ngày, Ân tiểu thư vẫn không biết anh tức giận vì chuyện gì. Đúng lúc, dù sao cũng đã muộn không có việc gì làm, cho em vui vẻ một chút."
Ngày thường đại công tử nói chuyện sẽ không xen lẫn giọng Bắc Kinh, Ân Tô Tô trước đây đã quan sát thấy rằng chỉ khi thực sự không vui anh mới thỉnh thoảng nói vài lời như vậy.
Hiển nhiên, nói giọng Bắc Kinh, Ngưng Ngưng tức giận rồi.
Ân Tô Tô là người thức thời, hiểu được lời này, nghe xong liền nhận ra chồng kim chủ lúc này tâm trạng không tốt, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và thái độ.
Vì thế cô duỗi tay ra, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chân thành nói: "Thứ cho tôi ngu dốt, nhưng tôi thực sự không biết ngài không vui vì chuyện gì. Có thể cho tôi chút gợi ý được không?"
Phí Nghi Chu rũ mi nhìn cô, vẻ mặt không rõ ràng, không nói gì.
Ân Tô Tô không còn cách nào khác đành phải hạ giọng, làm nũng với anh, trong mắt cô tràn đầy chân thành: "Là anh nói, vợ chồng ở chung phải thành thật và tin tưởng lẫn nhau, giao tiếp rất quan trọng. Nếu không nói, làm sao tôi biết anh tức giận vì chuyện gì?"
Tính nết nũng nịu của cô gái nhỏ giống như một con mèo, điều này rất có ích với Phí Nghi Chu.
Anh im lặng một lúc, ngón tay chậm rãi vuốt v e đường viền má và lông mày của cô, dưới ánh mắt tò mò của cô, cuối cùng anh cũng ân cần nói: "Lần trước giữa em và ngôi sao nam đó xảy ra scandal, paparazzi bịa đặt khắp nơi trên mạng, khiến anh rất tức giận. Lần này em đến dự buổi ra mắt phim của bạn mình, lại ngồi chung với anh ta, còn trò chuyện rất vui vẻ, em nói xem vì sao anh tức giận?"
"..."
Sau khi nghe những gì người đàn ông nói, Ân Tô Tô rõ ràng là sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh với đôi mắt mở to như pha lê, khá bối rối.
Ánh mắt họ giao nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không ai nói gì.
Đột nhiên, Ân Tô Tô không nhịn được nữa, bật cười: "Phì!"
Phí Nghi Chu vốn không vui, nụ cười của cô như đổ thêm dầu vào lửa, khiến anh khẽ cau mày.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, vô cảm hỏi: "Rất buồn cười sao?"
Lúc này, vẻ dịu dàng trong mắt người con trai cả biến mất, khí tức quanh người lạnh lùng đến đáng sợ khiến Ân Tô Tô nhất thời không dám cười. Cô hắng giọng, nhanh chóng thu lại nụ cười, lấy thái độ ngay thẳng và tốt nhất, lắc đầu: "Không có, không buồn cười."
"Em đang cười nhạo anh nhỏ mọn phải không?" Anh ôm cằm cô hỏi.
"Không, không." Vẻ mặt không cười của anh đầy hung hãn, thực sự đáng sợ. Ân Tô Tô dùng hai tay ôm lấy cổ tay trắng nõn xinh đẹp của anh, nói: "Tôi chỉ nghĩ, anh vậy mà sẽ quan sát xem tôi trò chuyện với ai, sẽ cười với ai, rất mới lạ."
Phí Nghi Chu nghe vậy, vẫn không buông cô ra, nhưng mặt mày biểu lộ rõ ​​ràng đã ôn hòa hơn, nói: "Em là vợ anh, anh không quan sát em thì quan sát ai."
"Được rồi..." Ân Tô Tô cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, cô cong môi kiên nhẫn giải thích với anh: "Nói cho anh biết, chỗ ngồi xem phim tối nay là do ban tổ chức sắp xếp. Tiền bối Khúc Nhạn Thời và tôi trước đó cũng không biết người ngồi bên cạnh mình là ai. Về phần tôi trò chuyện với anh ấy..."
Nói đến đây, Ân Tô Tô dừng lại một lúc rồi khẽ thở dài: "Anh nhớ rõ vụ hot search đó, tiền bối Khúc cũng vậy. Anh thấy chúng tôi "trò chuyện vui vẻ", nhưng thực ra anh ấy đang xin lỗi tôi. Anh ấy thực sự cảm thấy khá áy náy về sự việc đó, nói rằng luôn muốn tìm cơ hội để nói lời xin lỗi với tôi."
Ân Tô Tô nói xong, Phí Nghi Chu cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, hồi lâu không đáp.
Chờ một lúc, cô không khỏi cau mày, thấp giọng hỏi: "Tôi đã giải thích hết với anh rồi, anh vẫn không vui sao?"
Không phải chứ.
Đàn ông đàn ang, còn là nhân vật vênh váo và kiêu ngạo như vậy, nhỏ nhen vậy sao?
Phí Nghi Chu hơi cúi đầu, nghiêng cằm cô về phía mình, hỏi: "Vậy vì sao em lại cười với anh ta, còn cười ngọt ngào như vậy?"
Ân Tô Tô bị sốc trước logic kỳ lạ của đại thiếu gia, xấu hổ nói: "Người ta nói chuyện với tôi, tôi không cười với họ chẳng lẽ xị mặt."
"Em rất ít khi cười với anh như vậy." Phí Nghi Chu cắn môi, không chút nao núng lộ ra vẻ bất mãn: "Anh không vui."
Ánh đỏ trên má và tai Ân Tô Tô càng sáng hơn, nhìn khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của anh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Cười kiểu gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e lông mày của cô, bình tĩnh nói: "Lông mày mở ra hoàn toàn, mắt như hai vầng trăng khuyết."
Những vết chai trên đầu ngón tay người đàn ông rất mỏng, nhưng khi chạm vào lại hơi cứng, khiến làn da cô bị căng thẳng.
Ngón tay anh từ từ trượt xuống, di chuyển đến môi cô, ấn nhẹ và xoa từ từ, nhìn đôi môi căng mọng hơi sưng lên, anh nhẹ nhàng nói tiếp: "Độ cong của môi rất trôi chảy, rất nhàn nhã."
Ân Tô Tô bị anh trêu chọc cho đến khi hơi thở có chút không ổn định, cô phải giữ cổ tay anh lại, nhẹ mắng: "Tối nay náo loạn lâu như vậy, còn chưa đủ sao?"
"Anh tức giận gần như cả đêm, có thể dễ dàng buông tha cho em như vậy sao." Phí Nghi Chu lười biếng cười lạnh, sau đó không nói nữa, những ngón tay khéo léo thuận theo ý muốn, không hề tự mãn chút nào.
Cô không phải đối thủ của anh, dù có căng da đầu cũng không chịu nổi, một lúc sau, nước mắt lại trào ra.
"Tôi sai rồi." Ân Tô Tô chỉ có thể thừa nhận sai lầm của mình, giọng nói mềm mại như cơ thể cô, đầu cô tựa vào hõm cổ anh, nước mắt từng giọt chảy ra từ khóe mắt, xin lỗi liên tục, "Tôi sai rồi tôi sai rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ quản lý biểu cảm mỗi ngày của mình, chỉ cười với anh như vậy thôi. Được chưa?"
Sau gần một đêm giằng co, cuối cùng Phí Nghi Chu cũng đạt được kết quả như mong muốn, anh khá hài lòng.

Anh hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, không chút để ý khen cô một tiếng "Ngoan".
Cô là một tờ giấy trắng tinh khiết không tì vết, khi cầm vào tay anh, bị anh cố chấp yêu thương, tùy ý bôi nhọ, miêu tả tất cả màu sắc anh yêu thích.
Ôm, hôn hay thân mật hơn, mọi biểu cảm, mọi phản ứng đều xuất phát từ bàn tay anh, mọi dấu hiệu đều do anh dự đoán và kiểm soát. Ngôn Tình Ngược
Một lúc sau, lại phát huy hết sức lực nũng nịu.
Lần này, Ân Tô Tô thực sự không thể mở được mí mắt, đầu óc cô không rõ ràng, đầu vùi vào chiếc cổ ấm áp của anh, toàn thân tràn ngập một loại buồn ngủ lười biếng, giống như con mèo con đang phơi nắng trong phòng máy lạnh vào giữa mùa hè.
"Mới hầu hạ như vậy đã không chịu nổi." Phí Nghi Chu một tay vòng qua eo cô, tay kia lấy khăn giấy, lười biếng lau tay, lại làm như vô ý nói, vô cùng xấu xa, "Em làm bằng nước sao?"
Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa bực, gần như 囧 chết đi được. Cô muốn véo vào cánh tay anh, nhưng không thể, cuối cùng, cô chỉ có thể nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đầy phiền muộn. Cô thậm chí không thèm làm ra vẻ cung kính ôn nhu, khàn giọng nói: "Anh bắt nạt tôi xong còn ở đây nói mát, có còn nhân tính không? Lương tâm bị chó ăn rồi?"
Phí Nghi Chu cười nhẹ, hôn cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, phải rất lâu mới có thể khiến cô gái nhỏ bình tĩnh lại.
Ngọt ngào một lúc.
Ân Tô Tô dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, đẩy anh ra, lẩm bẩm: "Buông tôi ra, tôi muốn đi tắm."
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nhếch môi với cô, thả lỏng cánh tay, buông cô ra.
Ân Tô Tô trượt xuống đùi anh, ngón chân chạm đất, giống như đang giẫm phải bông, cô không tìm được chút sức lực nào, mỗi bước đi đều như trôi nổi.
Hai má cô nóng bừng, cô nghiến răng cố nhịn, đi vào phòng thay đồ lấy ra một bộ váy ngủ sạch sẽ để thay. Khi bước ra, nhìn thấy người đàn ông bảnh bao đang ngồi trên ghế sô pha da, bắt tréo chân dài, mặt mày đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt như ngọc, từ mái tóc đến ngón chân đều toát lên vẻ cao quý.
Hoàn toàn khác với cách anh bắt nạt cô đến mức khóc lóc cầu xin thương xót.
Ân Tô Tô nhìn thấy anh như vậy, cô cảm thấy tức giận. Cô bước tới, giơ chân mang dép trong nhà, dùng hết sức đá vào anh.
Phí Nghi Chu: "..."
Sau khi Ân Tô Tô đá anh, sợ bị trừng phạt, cô nhanh chóng làm mặt quỷ với anh, rồi cầm váy ngủ trốn trong phòng tắm.
Cạch cạch, khóa cửa phòng tắm.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Tim đập điên cuồng trong lồ ng ngực, Ân Tô Tô cảm thấy trong lòng bồn chồn, cô vừa cảm thấy vui mừng khi báo thù thành công vừa cảm thấy bất an. Cho nên cô áp tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe những gì đang diễn ra bên ngoài.
Hai giây sau, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, chậm rãi đến gần.
"Cộc cộc", người đàn ông bên ngoài gõ cửa, trầm giọng nói: "Mở cửa."
"Không mở." Ân Tô Tô hừ hai tiếng, cảm thấy mình rất có lý, "Anh bắt nạt tôi, tôi đá một cái cũng là xứng đáng."
"Em vừa đá vào bắp chân anh, rất đau." Cảm xúc Phí Nghi Chu nghe có vẻ bình tĩnh, "Mở cửa ra đích thân xin lỗi anh, xem như bỏ qua."
Khi Ân Tô Tô nghe anh nói "rất đau", trái tim cô thắt lại không thể giải thích được, cũng cảm thấy tội lỗi. Nhưng mở cửa và xin lỗi như thế này có vẻ rất mất mặt.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn lựa chọn cứng rắn, hắng giọng nói: "Tôi, nếu tôi không mở thì anh định làm gì?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Nếu em không mở cửa, tối nay anh sẽ vào trong em."
Ân Tô Tô: "..."
Anh nói tiếp: "Làm em ngày mai không thể đến trường quay, thậm chí không thể ra khỏi giường. Em không tin thì cứ thử xem."
Ân Tô Tô: "..."
"Anh đếm đến ba." Phí Nghi Chu tùy ý đứng, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhướng mày, nhìn chiếc đèn tường đối diện, bắt đầu đếm: "Một."
Trước khi "hai" được nói ra, cánh cửa phòng tắm vốn đang đóng và khóa đã mở ra với một tiếng "cạch".
Ân Tô Tô cuối cùng đã nhượng bộ. Nụ cười cứng ngắc trên môi, cô bước ra khỏi đó như một con rùa di chuyển chậm chạp.
Phí Nghi Chu nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn, trong mắt dần dần nở nụ cười. Chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Ân Tô Tô cúi đầu đi đến gần anh, mi cụp xuống, thái độ cực kỳ tốt: "Xin lỗi, vừa rồi đáng lẽ tôi không nên đá ngài. Tôi tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, mong ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi."
Phí Nghi Chu: "Đó là cách em xin lỗi?"
"..." Ân Tô Tô bối rối ngước mắt lên, dại ra vài giây, sau đó theo phản xạ khoanh tay sợ hãi ôm mình, lắp bắp, "Anh, anh, anh, anh còn muốn làm gì nữa? Chính anh đã nói xin lỗi là sẽ không chạm vào tôi."
Phí Nghi Chu khẽ hừ một tiếng, cúi người xuống, cắn mạnh vào chóp mũi hồng hồng nhỏ nhắn của cô trả thù lại cú đá.

Nghe tiếng cô kêu đau, anh hài lòng buông tay ra, đưa tay ôm cô vào lòng.
Phí Nghi Chu cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Năm ngày nữa anh sẽ bay đến Macao tham dự tiệc rượu, em đi cùng anh."
"Hả?" Ân Tô Tô có vẻ ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi: "Năm ngày nữa, cụ thể là khoảng thời gian nào?"
Phí Nghi Chu nói: "Buổi tối, có lẽ cần em xin nghỉ nửa ngày, nếu như bên đoàn làm phim khó xin, anh có thể xin cho em."
"..." Ân Tô Tô nghẹn ngào, cười khô khan nói: "Những người trong đoàn của chúng tôi đều rất tốt, xin nghỉ nửa ngày chắc không phải là vấn đề lớn. Không cần phiền ngài."
Suy nghĩ vài giây, cô nghĩ tới một vấn đề mấu chốt khác, ngập ngừng hỏi: "Vậy, nếu tôi đi cùng anh, tôi sẽ đi với tư cách gì?"
"Có thể là vợ, bạn gái, hoặc là bạn anh." Phí Nghi Chu ôm cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trán anh chạm vào cô, hơi thở hòa quyện với cô, "Cũng có thể là mượn một minh tinh nổi tiếng làm bạn nữ đồng hành."
"Được, vậy.... Bạn nữ đồng hành đi." Ân Tô Tô chọn phương án an toàn nhất. Bị anh ôm quá chặt, cô sợ anh lại làm chuyện gì đó, trong lòng luôn hoảng sợ, xấu hổ nói, "Anh còn gì muốn nói không? Nếu không thì tôi thật sự phải đi tắm rồi, thấy có chút... Không thoải mái."
"Chỗ nào không thoải mái?" Anh nói mà không mở mắt, giọng nói khàn khàn, rõ ràng biết còn cố hỏi, chỉ để khiến cô đỏ mặt trước mặt anh.
Ân Tô Tô thực sự xấu hổ khi biết anh lại muốn trêu chọc cô, mặt cô đỏ bừng, tức giận gọi tên anh: "Phí A Ngưng!"
Nghe được âm thanh, Phí Nghi Chu đột nhiên siết chặt ngón tay, tiến lại gần cô, hôn thật mạnh lên môi cô, giọng nói khàn khàn tự giễu nhưng lại vô cùng nhẫn nại: "Em đã cân nhắc hậu quả việc gọi nhũ danh của anh vào thời điểm này chưa?"
Ân Tô Tô không quan tâm đ ến hậu quả, cô chỉ biết nếu ở bên anh trong bầu không khí và trạng thái này thì sẽ có chuyện xảy ra.
Thế là cô đẩy mạnh anh một chút. Không ngờ lần này Phí Nghi Chu cũng đồng thời buông tay ra, lùi lại nửa bước, vậy mà thả cô ra.
Ân Tô Tô hơi giật mình, sau khi tránh xa anh ra, đôi mắt cô vô thức cụp xuống, nhìn vào chân trái của anh vừa rồi bị cô đá.
"... Chân anh, thật sự đau lắm sao?" Cô mím môi, bất giác cau mày, vẻ mặt lo lắng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Thật sự xin lỗi."
Phí Nghi Chu dựa lưng vào tường, lười biếng nhếch môi: "Lừa em đấy. Ngoan, đi tắm đi."
"... Được rồi." Ân Tô Tô không thể quyết định lời nào của anh là thật lời nào là giả, vì vậy cô liếc nhìn bắp chân anh vài lần, cuối cùng mới quay người bước vào phòng tắm.
Đóng cửa lại.
Sau khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt, Phí Nghi Chu đưa tay lấy điếu thuốc trong hộp ra rồi châm lửa. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay rồi bước đến bên cửa sổ.
Mở cửa sổ thông gió.
Cơn gió đêm mùa thu mang đến cảm giác ớn lạnh trên mặt, cái lạnh ập đến, như thể một vũ khí nóng đỏ được nhúng vào nước đá, làm lạnh cơn nghiện đôi chút.
Phí Nghi Chu thở ra một làn khói, nhắm mắt lại, một tay véo mạnh giữa mày.
Một người luôn có khả năng kiềm chế h@m muốn của mình và giữ bình tĩnh, giờ đây lại bị nghẹn đến mức cảm giác như sắp nổ tung.
Nếu thích đến cực điểm sẽ bị ám ảnh, một mặt muốn yêu thương bảo vệ không đành lòng bắt nạt, mặt khác lại mâu thuẫn, muốn nghe cô gọi, muốn thấy cô điên, muốn hung hăng chiếm hữu cô, muốn cô khóc vì anh.
Nghĩ cũng khá tò mò.
Anh muốn xem cô sẽ tiếp tục thử thách anh bao lâu nữa, đồng thời cũng muốn xem anh có thể kiên trì với quyết tâm của mình được bao lâu.
*
Trong phòng tắm, Ân Tô Tô c ởi quần áo và bước vào bồn tắm chứa đầy nước bong bóng.
Gần đây, cuộc sống hôn nhân của cô với con trai lớn nhà họ Phí ngày càng trở nên không thuần khiết, càng ngày càng hỗn loạn, ngày nào không phải cảm thấy choáng váng và yếu chân, thì cũng là sắp bị choáng váng và yếu chân.
Ân Tô Tô rất khó chịu nên vùi nửa khuôn mặt vào nước nóng, ục ục phun ra vài bong bóng.
Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần Phí Nghi Chu, tất phải háo sắc.
Ân Tô Tô cảm thấy buồn bã vì dường như mình đã bị chồng mình dạy hư...
Đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy hai tiếng "ding", là điện thoại của cô được đặt trong một chiếc túi trong suốt không thấm nước.
Ân Tô Tô lắc đầu thu về suy nghĩ, duỗi cánh tay trắng nõn và ướt át ra khỏi mặt nước, chộp lấy điện thoại, mở khóa và kiểm tra.
Tin nhắn WeChat xuất phát từ nhóm "Vườn ươm của phú bà".
Ân Tô Tô bấm vào.
Hứa Tiểu Phù: [@Lương Tịnh @Tô Tô các chị mau lên đây! Người đâu người đâu! Vừa rồi Hướng Vũ Lâm đăng Weibo, hình như Tô Tô có trong ảnh!Được cư dân mạng chọn ra, tất cả đều vội vàng đăng lên Weibo!]
Hứa Tiểu Phù: [Tình huống gì vậy?]
"..." Ân Tô Tô cau mày nghi hoặc, cắt WeChat chuyển đến Weibo.
Sau khi dạo một vòng, cơ bản đã hiểu rõ nội dung sự việc: Vào khoảng 10 giờ rưỡi tối nay, Hướng Vũ Lâm đã đăng một bài ngắn về cái kết thành công của buổi ra mắt "Tam Sinh Hoa". Cảm ơn đội ngũ sáng tạo và các khách mời đã đã đến xem phim, cảm ơn đội ngũ hậu cần cũng cảm ơn ông chủ Hoa Nhất, đăng bốn bức ảnh, hai bức ảnh tiệc mừng, một bức ảnh tĩnh và một bức ảnh đời thường chụp tại buổi công chiếu.
Nhưng trong bức ảnh đời thường này, 90% bức ảnh là màu đen tuyền, không thể nhìn rõ khuôn mặt của ai, ngoại trừ khuôn mặt của Ân Tô Tô.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, đang tập trung nhìn vào màn hình lớn, như thể đang hoàn toàn đắm chìm vào cốt truyện của bộ phim.
Ân Tô Tô: "..."
Không thể không ngưỡng mộ khả năng diễn xuất của cô, biểu cảm tận tâm và thái độ xa xưa, ai mà ngờ được rằng cô đã phàn nàn tám mươi ngàn lần rằng bộ phim khó xem.
Không hổ là cô.
Trong lòng Ân Tô Tô cảm thấy hãnh diện vài giây, sau đó thuận tiện nhấp vào phần bình luận dưới bài đăng trên Weibo của Hướng Vũ Lâm.

Lầu 1: [A a a tôi không quan tâm, thổ lộ với vợ tôi trước đã, anh yêu em!]
Lầu 2: ["Tam Sinh Hoa" sắp chính thức ra mắt, hoa nở bất phân thắng bại, duyên định ba kiếp, chúc các bạn phòng vé đại thắng.]
Lầu 3: [Nhìn ảnh sân khấu của phim đã cảm thấy vô cùng đẹp! A a a, bảo bối Vũ Lâm có mắt chọn phim rất tốt, lần này chắc chắn sẽ giành được giải thưởng.]
Lầu 4: [??? Có phải khách mời xem phim ở hình 4 là Ân Tô Tô không?]
Lầu 5: [Oa oa đúng thật là Tô Tô, bảo bối Vũ Lâm và Tô Tô vậy mà là bạn? Ôi trời, đúng là sự hợp tác trong mơ. Hai chị gái tôi thích vậy mà có mối quan hệ rất tốt!]
Lầu 6: [Cả hai đều là người của Hoa Nhất, quan hệ tốt là chuyện bình thường.]
Lầu 7: [QY* bắt nạt hồ già** còn mua hot search bẩn, chỉ chơi với người nổi, XYL* làm bạn với hồ già, còn cố ý cảm ơn, cùng là đại hoa giống nhau, khó trách một người lật xe, một người vẫn nổi tiếng, nhân phẩm cao thấp rành rành rồi [ăn dưa]
*Là tên phiên âm viết tắt của Tần Viện và Hướng Vũ Lâm.
**Ý chỉ ngôi sao kém nổi.
Lầu 8: [Có người nói Ân Tô Tô thực sự rất xinh đẹp, ảnh mờ như vậy cũng có thể thấy cô ấy đẹp cỡ nào.]
...
Nhìn hàng loạt thao tác thần kỳ do sư tỷ mình thực hiện, Ân Tô Tô nhướng mày, trong mắt tràn đầy thích thú.
Lúc này, Lương Tịnh trong nhóm đã trồi lên.
Lương Tịnh: [Yo yo yo, động tác thật nhanh.]
Lương Tịnh: [Lần trước danh tiếng của Tô Tô đã được nâng cao rất nhiều nhờ đoạn ghi âm của Tần Viện, lượng fan hâm mộ tăng vọt, lúc này buộc chặt với Tô Tô, có thể xào tình bạn giúp bộ phim nổi tiếng, đồng thời cũng có thể tạo dựng một nhân vật trong sạch, lại có thể nhân tiện lôi đối thủ Tần Viện một mất một còn ra đánh cho tan xác, còn có thể nhân tiện cho chúng ta một ân huệ, một mũi tên trúng bốn con nhạn, ai ya, không hổ là phong cách của "Bố già tiêu đề" chúng ta. Chị phải học tập!"]
Lương Tịnh: [@Tô Tô, Hướng Vũ Lâm đã theo dõi em trên Weibo, lát nữa kiểm tra chút nhé.]
Ân Tô Tô im lặng vài giây, gõ chữ: [Vâng.]
Ngay khi di chuyển ngón tay để đóng trang, vài giây sau một tin nhắn mới xuất hiện.
Ân Tô Tô quay lại giao diện hộp thoại, phát hiện ra người gửi lần này là Hướng Vũ Lâm.
Hướng Vũ Lâm: [Bảo bối Tô Tô, cảm ơn em đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham dự buổi ra mắt phim ngày hôm nay, yêu em.]
Ân Tô Tô thuận tiện trả lời: [Chị Vũ Lâm khách sáo quá, phim rất hay, chúc mọi việc suôn sẻ ạ.]
Hướng Vũ Lâm: [Ha ha ha, cảm ơn em.]
Hai chị em plastic trò chuyện với nhau.
Lúc này lại có một tiếng "ding" khác.
Ân Tô Tô cau mày, tự hỏi sao tối nay lại có nhiều người gửi tin nhắn cho cô như vậy.
Sau khi suy nghĩ, quay lại hộp thoại và xem xét.
Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [Sao ở trong đó lâu như vậy, cũng không có tiếng nước.]
Khóe miệng Ân Tô Tô giật giật hai lần, cô trả lời "Tôi đang ngâm mình, ngoan, tự anh chơi đi", lại chuyển sang hộp thoại với Hướng Vũ Lâm.
Kết quả là, trong quá trình tắm rửa, Ân Tô Tô tùy ý chuyển đổi giữa ba hộp thoại, trả lời tin nhắn nhóm WeChat của bộ ba, trả lời tin nhắn của người chồng kim chủ, đồng thời chị em plastic trò chuyện với tiền bối đại hoa.
Hướng Vũ Lâm: [Đúng rồi Tô Tô, hôm nay Phí tổng và Phạn tổng là đi cùng em tới sao, em rất thân với Phí Nghi Chu và Phí Văn Phạn?]
Ân Tô Tô: [Em và Phí Văn Phạn đã gặp nhau vài lần trước đây khi ký hợp đồng phim "Phàm độ", xem như là quen biết nhau. Lúc đó cậu ấy đã đến công ty, chị cũng đã biết rồi.]
Hướng Vũ Lâm: [Ồ ồ.]
Hướng Vũ Lâm: [Vậy tổng giám đốc Phí Nghi Chu thì sao, hình như anh ta cũng đến công ty lúc ký hợp đồng. Em cũng quen biết anh ta?]
"..." Trong lòng Ân Tô Tô trầm xuống. Cô nhận ra sự xuất hiện đột ngột của hai vị công tử trong buổi ra mắt tối nay đã khiến Hướng Vũ Lâm nghi ngờ nên nhanh chóng thoát khỏi hộp thoại, nhấp vào nhóm WeChat vườn ươm của phú bà thảo luận biện pháp đối phó.
Chụp ảnh màn hình và gửi cho nhóm, câu trả lời của Lương Tịnh xuất hiện ngay lập tức.
Lương Tịnh: [??? Hôm nay Phí Nghi Chu và Phí Văn Phạn cũng đến buổi ra mắt? Vì sao?]
Trán Ân Tô Tô đổ mồ hôi lạnh, cô bình tĩnh trả lời: [Chắc là rảnh rỗi.]
[Hướng Vũ Lâm dò hỏi mãi, em nên nói gì đây?]
Lương Tịnh: [Nói cái đầu em! Cô gái này rất thông minh, em đừng gõ thêm một từ hay dấu câu nào, cũng đừng giải thích. Chỉ cần nói em không thân, thế là xong!]
Có chị Lương quản lý đưa ra đề xuất nên Ân Tô Tô đương nhiên làm theo tất cả. Cô vội vàng cắt ra lần nữa, soạn chữ cẩn thận, trả lời Hướng Vũ Lâm.
[Em và Phí Nghi Chu không thân chút nào.]
Sau khi nhập xong và xác nhận không có lỗi chính tả, Ân Tô Tô trịnh trọng nhấn nút gửi.
Khoảng ba giây sau, đối phương hiện lên tin nhắn trả lời: [?]
"..." Ân Tô Tô ngơ ngác, cô đang định gửi lại một dấu chấm hỏi cho Vũ Lâm, nhưng khi đảo mắt, chợt phát hiện ra hình đại diện phía trước dấu chấm hỏi không phải là poster phim "Tam Sinh Hoa" của tiền bối đại hoa.
Đó là một góc khung cảnh tuyết rơi trong Tử Cấm Thành.
"..." Ân Tô Tô run tay, sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống nước.
Cô thực sự đã gửi câu nói lạnh lùng và ngắn gọn "Em và Phí Nghi Chu không thân chút nào" cho chồng Phí Nghi Chu của mình?!


Chương trước Chương tiếp
Loading...