Tổ Thần Chí Tôn
Chương 83
Bằng nhi cũng không biết dùng bí pháp gì, lại đem thực lực tăng lên tới cấp bảy đỉnh phong, nghênh chiến hai cấp bảy cao thủ, nếu không Diệp gia bảo tổn thất thảm trọng hơn!
Còn lại thực lực kém hơn, căn bản ngay cả tư cách tham chiến cũng không có, khí thế những cấp chín cấp tám cao thủ, liền đụng bọn họ bay ra ngoài.
Sưu sưu sưu, từng đạo tên nỏ phòng thủ thành hướng đám người Vân Dịch Huyền bắn tới, bởi vì tràng diện vô cùng hỗn loạn, người Diệp gia tộc trên tường thành lo lắng thương tổn người mình, thật không dám dùng phòng thủ thành nỗ, chỉ có thể nhìn đúng một chút khe hở tác xạ.
Thình thịch, Diệp Chiến Thiên bị Ngưu lão Nhị đánh một búa, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, oa phun ra một ngụm máu tươi.
- Diệp Chiến Thiên, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Vân Dịch Huyền thấy thế, cười lạnh nói, lại càng bước bước ép sát.
Hai mắt Diệp Chiến Thiên biến thành màu đen, nếu không phải Lôi Đế Quyết đầy đủ mạnh mẽ, hắn đã sớm chống đở không nối rồi, mạnh mẽ vận chuyển huyền khí, gắt gao kéo Vân Dịch Huyền cùng Ngưu lão Nhị, nhìn bên trong bảo một đám tộc nhân đang đẫm máu chiến đấu, hắn biết, hắn không thể ngã xuống, nếu như hắn ngã xuống, Diệp gia bảo sẽ gặp phải một trường giết chóc.
Hắn là chiến thần của gia tộc, Lục thúc đã chết, vậy cũng chỉ có hắn, mới có thể mang theo các tộc nhân sống sót!
Ngay cả tan xương nát thịt, cũng phải che được các tộc nhân chu toàn, nếu không có mặt mũi gì đi gặp Diệp gia liệt tổ liệt tông!
Diệp Chiến Thiên mạnh mẽ thúc dục huyền khí trong cơ thể, không kịp xoa dịu những huyền khí này đối thân thể tạo thành thương tổn, thân thể hơi cong, giống như một đầu mãnh hổ bị thương, ánh mắt phệ người ngó chừng Vân Dịch Huyền cùng Ngưu lão Nhị dần dần tiến tới gần.
- Lại còn không chịu bó tay chịu trói, thật là có điểm cốt khí.
Ngưu lão Nhị nhìn thoáng qua Diệp Chiến Thiên.
- Bất quá ở trên chiến trường, lão tử giết người như ngóe, có cốt khí thấy cũng nhiều, tất cả đều bị lưu tinh chuỳ của lão tử đập thành thịt nát, xem ngươi có thể đón thêm ta một búa nữa hay không!
Lưu tinh chuỳ gào thét nện xuống.
Diệp Thương Huyền cùng Diệp Thần đang chạy nhanh, nơi xa như có như không truyền đến mấy tiếng đương đương đương chuông báo động, là phương hướng Diệp gia bảo truyền đến, trong lòng không khỏi rùng mình.
- Thần nhi, là chuông báo động của Diệp gia bảo!
Diệp Thương Huyền lo lắng hô.
Trong lòng Diệp Thần rùng mình, đây là chuông báo động địch tập kích, chẳng lẻ Diệp gia bảo bị tập!
Hai người chẳng quan tâm nói chuyện, sưu sưu, hai đạo thân ảnh bắn nhanh ra, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Trong lòng Diệp Thần lo lắng, bên trong Diệp gia bảo chỉ có phụ hôn một cái cấp chín, trên đường Vân Dịch Huyền rời đi, lúc bọn họ nói chuyện lại nhắc tới cái gì Ngưu lão Nhị, có thể là một cấp chín cao thủ, nếu đối phương có hai cấp chín cao thủ trở lên, kia Diệp gia bảo liền phiền toái, hắn cho là Vân gia bảo không nhanh như vậy triệu tập đến nhân thủ đối phó Diệp gia bảo, ít nhất cũng phải một hai ngày thời gian, không nghĩ tới động tác của bọn họ nhanh như vậy.
Nơi này cách Diệp gia bảo cũng không phải rất xa, đem hết toàn lực mà nói, có thể ở bên trong một khắc đồng hồ chạy tới, hy vọng còn có thể tới kịp! Trong lòng Diệp Thần vô cùng lo lắng.
Thời điểm bọn hắn chạy như điên, trong rừng cây bên cạnh có ba thân ảnh hướng Diệp Thương Huyền cùng Diệp Thần bay vút mà đến.
Thần hồn Diệp Thần quét qua, gấp giọng nói:
- Thúc công, ba cấp chín sơ kỳ, là người Vân gia bảo ngăn chặn chúng ta!
Vân Dịch Dương làm sao triệu tập đến nhiều cao thủ như thế!
- Ngươi trước hồi bảo, ba người này giao cho ta, ta làm rụng bọn họ xong, lập tức đi qua!
Diệp Thương Huyền vội la lên, quát khẽ một tiếng, vận chuyển Lôi Đế Quyết, bắn người dựng lên, hướng ba cấp chín sơ kỳ cao thủ kia xông tới.
Diệp Thần cước bộ ngừng một chút, lấy thực lực thúc công đối phó ba cấp chín sơ kỳ hẳn là không có vấn đề gì, chẳng qua là trong vòng nửa giờ, sợ rằng rất khó quyết ra thắng bại, bất kể như thế nào, thúc công tự vệ là không ngại.
- Thúc công cẩn thận, ta về bảo trước!
Hắn tung người lướt lên, hướng Diệp gia bảo chạy như điên.
Vân gia bảo lại phái ba cấp chín cao thủ ở nửa đường ngăn chặn bọn họ, không biết đến tột cùng tới bao nhiêu cao thủ, bên trong Diệp gia bảo đến tột cùng thế nào, hướng phía trước mặt nhìn lại, Diệp gia bảo đã xa xa nhìn thấy.
Bên trong Diệp gia bảo một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất để lại mười mấy cỗ thi thể, tộc nhân bị thương cũng không ở số ít, người Vân gia bảo cũng đã chết hai người.
Ở dưới hai đại cấp chín cao thủ bước bước ép sát, huyền khí trong cơ thể Diệp Chiến Thiên đã hao tổn được không sai biệt lắm, đến đèn cạn dầu hết, nhìn quanh tộc nhân bên trong bảo, không khỏi bi từ đó tới, chẳng lẻ Diệp gia bảo ta thật muốn diệt tộc sao?
Hắn rống giận một tiếng, đem tất cả huyền khí ngưng tụ đến tay phải, một quyền hướng Vân Dịch Huyền oanh đi ra ngoài, oanh một tiếng nổ tung.
Vân Dịch Huyền bị đánh một quyền, lảo đảo lui lại mấy bước, may nhờ khí lực của Diệp Chiến Thiên sắp hao hết, nếu không một quyền này khẳng định để cho hắn bị thương nặng, mắng một tiếng:
- Ngoan cố chống cự, bản thân ta muốn nhìn, ngươi còn có thể chống bao lâu!
- Hắn đã là đèn cạn dầu rồi, giao cho ta, ngươi đi đối phó những người khác.
Ngưu lão Nhị âm lãnh cười một tiếng nói.
Diệp Chiến Thiên xuất ra một quyền này, một tia huyền khí cuối cùng trong cơ thể đã hao hết, miễn cưỡng vịn tường đứng vững, ngay cả tầm mắt cũng có chút mơ hồ, nhìn Ngưu lão Nhị dần dần tiến tới, hiện tại hắn cho dù muốn phản kích, cũng là hữu tâm vô lực!
Các tộc nhân, tạm biệt gặp lại sau, Diệp Chiến Thiên ta đi trước một bước, Diệp Chiến Thiên ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Đại bá, tiếp lấy!
Cách đó không xa truyền đến một tiếng quát thanh thúy, là Diệp Nhu, nàng nhìn thấy Diệp Chiến Thiên chống đở không nối, trong lòng lo lắng, tay phải vừa động, đem một khối ngọc bội ném tới.
Diệp Chiến Thiên miễn cưỡng đem ngọc bội kia đón ở trong tay, nhất thời cảm giác một cổ huyền khí kỳ dị tiến vào thân thể của mình, bảo vệ tâm mạch sắp vỡ vụn, vùng đan điền vậy mà ngưng tụ ra một tia huyền khí.
- Đồ cô nàng kia có chút cổ quái! Đoán chừng là một bảo bối.
Thấy Diệp Chiến Thiên có một chút biến hóa, Ngưu lão nhị quát lên.
- Vân Dịch Huyền, đi bắt cô nàng kia, nhớ kỹ, phải bắt sống, lão tử còn muốn chơi một chút!
Ngưu lão nhị nhìn sang Diệp Nhu, hắn nhiều năm qua theo quân phản loạn Thiên Vân vào nam ra bắc, sau lại đầu nhập dưới trướng Đông Lâm quận Vương, chính mình xây xong sơn trại, đoạt lấy không ít dân nữ, lại chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Mặc dù Vân Dịch Huyền đối với Ngưu lão nhị háo sắc có chút bất mãn, nhưng vẫn là tung người hướng Diệp Nhu đuổi theo.
Oanh, Diệp Chiến Thiên cùng Ngưu lão nhị vừa chạm nhau một chưởng, hai mắt tối sầm, gần muốn ngất đi, cho dù có ngọc bội của Nhu nhi, cũng là vô lực hồi thiên, lúc này Diệp Chiến Thiên ngay cả đứng cũng không vững, chớ nói chi là chống cự.
Còn lại thực lực kém hơn, căn bản ngay cả tư cách tham chiến cũng không có, khí thế những cấp chín cấp tám cao thủ, liền đụng bọn họ bay ra ngoài.
Sưu sưu sưu, từng đạo tên nỏ phòng thủ thành hướng đám người Vân Dịch Huyền bắn tới, bởi vì tràng diện vô cùng hỗn loạn, người Diệp gia tộc trên tường thành lo lắng thương tổn người mình, thật không dám dùng phòng thủ thành nỗ, chỉ có thể nhìn đúng một chút khe hở tác xạ.
Thình thịch, Diệp Chiến Thiên bị Ngưu lão Nhị đánh một búa, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, oa phun ra một ngụm máu tươi.
- Diệp Chiến Thiên, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!
Vân Dịch Huyền thấy thế, cười lạnh nói, lại càng bước bước ép sát.
Hai mắt Diệp Chiến Thiên biến thành màu đen, nếu không phải Lôi Đế Quyết đầy đủ mạnh mẽ, hắn đã sớm chống đở không nối rồi, mạnh mẽ vận chuyển huyền khí, gắt gao kéo Vân Dịch Huyền cùng Ngưu lão Nhị, nhìn bên trong bảo một đám tộc nhân đang đẫm máu chiến đấu, hắn biết, hắn không thể ngã xuống, nếu như hắn ngã xuống, Diệp gia bảo sẽ gặp phải một trường giết chóc.
Hắn là chiến thần của gia tộc, Lục thúc đã chết, vậy cũng chỉ có hắn, mới có thể mang theo các tộc nhân sống sót!
Ngay cả tan xương nát thịt, cũng phải che được các tộc nhân chu toàn, nếu không có mặt mũi gì đi gặp Diệp gia liệt tổ liệt tông!
Diệp Chiến Thiên mạnh mẽ thúc dục huyền khí trong cơ thể, không kịp xoa dịu những huyền khí này đối thân thể tạo thành thương tổn, thân thể hơi cong, giống như một đầu mãnh hổ bị thương, ánh mắt phệ người ngó chừng Vân Dịch Huyền cùng Ngưu lão Nhị dần dần tiến tới gần.
- Lại còn không chịu bó tay chịu trói, thật là có điểm cốt khí.
Ngưu lão Nhị nhìn thoáng qua Diệp Chiến Thiên.
- Bất quá ở trên chiến trường, lão tử giết người như ngóe, có cốt khí thấy cũng nhiều, tất cả đều bị lưu tinh chuỳ của lão tử đập thành thịt nát, xem ngươi có thể đón thêm ta một búa nữa hay không!
Lưu tinh chuỳ gào thét nện xuống.
Diệp Thương Huyền cùng Diệp Thần đang chạy nhanh, nơi xa như có như không truyền đến mấy tiếng đương đương đương chuông báo động, là phương hướng Diệp gia bảo truyền đến, trong lòng không khỏi rùng mình.
- Thần nhi, là chuông báo động của Diệp gia bảo!
Diệp Thương Huyền lo lắng hô.
Trong lòng Diệp Thần rùng mình, đây là chuông báo động địch tập kích, chẳng lẻ Diệp gia bảo bị tập!
Hai người chẳng quan tâm nói chuyện, sưu sưu, hai đạo thân ảnh bắn nhanh ra, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Trong lòng Diệp Thần lo lắng, bên trong Diệp gia bảo chỉ có phụ hôn một cái cấp chín, trên đường Vân Dịch Huyền rời đi, lúc bọn họ nói chuyện lại nhắc tới cái gì Ngưu lão Nhị, có thể là một cấp chín cao thủ, nếu đối phương có hai cấp chín cao thủ trở lên, kia Diệp gia bảo liền phiền toái, hắn cho là Vân gia bảo không nhanh như vậy triệu tập đến nhân thủ đối phó Diệp gia bảo, ít nhất cũng phải một hai ngày thời gian, không nghĩ tới động tác của bọn họ nhanh như vậy.
Nơi này cách Diệp gia bảo cũng không phải rất xa, đem hết toàn lực mà nói, có thể ở bên trong một khắc đồng hồ chạy tới, hy vọng còn có thể tới kịp! Trong lòng Diệp Thần vô cùng lo lắng.
Thời điểm bọn hắn chạy như điên, trong rừng cây bên cạnh có ba thân ảnh hướng Diệp Thương Huyền cùng Diệp Thần bay vút mà đến.
Thần hồn Diệp Thần quét qua, gấp giọng nói:
- Thúc công, ba cấp chín sơ kỳ, là người Vân gia bảo ngăn chặn chúng ta!
Vân Dịch Dương làm sao triệu tập đến nhiều cao thủ như thế!
- Ngươi trước hồi bảo, ba người này giao cho ta, ta làm rụng bọn họ xong, lập tức đi qua!
Diệp Thương Huyền vội la lên, quát khẽ một tiếng, vận chuyển Lôi Đế Quyết, bắn người dựng lên, hướng ba cấp chín sơ kỳ cao thủ kia xông tới.
Diệp Thần cước bộ ngừng một chút, lấy thực lực thúc công đối phó ba cấp chín sơ kỳ hẳn là không có vấn đề gì, chẳng qua là trong vòng nửa giờ, sợ rằng rất khó quyết ra thắng bại, bất kể như thế nào, thúc công tự vệ là không ngại.
- Thúc công cẩn thận, ta về bảo trước!
Hắn tung người lướt lên, hướng Diệp gia bảo chạy như điên.
Vân gia bảo lại phái ba cấp chín cao thủ ở nửa đường ngăn chặn bọn họ, không biết đến tột cùng tới bao nhiêu cao thủ, bên trong Diệp gia bảo đến tột cùng thế nào, hướng phía trước mặt nhìn lại, Diệp gia bảo đã xa xa nhìn thấy.
Bên trong Diệp gia bảo một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất để lại mười mấy cỗ thi thể, tộc nhân bị thương cũng không ở số ít, người Vân gia bảo cũng đã chết hai người.
Ở dưới hai đại cấp chín cao thủ bước bước ép sát, huyền khí trong cơ thể Diệp Chiến Thiên đã hao tổn được không sai biệt lắm, đến đèn cạn dầu hết, nhìn quanh tộc nhân bên trong bảo, không khỏi bi từ đó tới, chẳng lẻ Diệp gia bảo ta thật muốn diệt tộc sao?
Hắn rống giận một tiếng, đem tất cả huyền khí ngưng tụ đến tay phải, một quyền hướng Vân Dịch Huyền oanh đi ra ngoài, oanh một tiếng nổ tung.
Vân Dịch Huyền bị đánh một quyền, lảo đảo lui lại mấy bước, may nhờ khí lực của Diệp Chiến Thiên sắp hao hết, nếu không một quyền này khẳng định để cho hắn bị thương nặng, mắng một tiếng:
- Ngoan cố chống cự, bản thân ta muốn nhìn, ngươi còn có thể chống bao lâu!
- Hắn đã là đèn cạn dầu rồi, giao cho ta, ngươi đi đối phó những người khác.
Ngưu lão Nhị âm lãnh cười một tiếng nói.
Diệp Chiến Thiên xuất ra một quyền này, một tia huyền khí cuối cùng trong cơ thể đã hao hết, miễn cưỡng vịn tường đứng vững, ngay cả tầm mắt cũng có chút mơ hồ, nhìn Ngưu lão Nhị dần dần tiến tới, hiện tại hắn cho dù muốn phản kích, cũng là hữu tâm vô lực!
Các tộc nhân, tạm biệt gặp lại sau, Diệp Chiến Thiên ta đi trước một bước, Diệp Chiến Thiên ho khan mấy tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Đại bá, tiếp lấy!
Cách đó không xa truyền đến một tiếng quát thanh thúy, là Diệp Nhu, nàng nhìn thấy Diệp Chiến Thiên chống đở không nối, trong lòng lo lắng, tay phải vừa động, đem một khối ngọc bội ném tới.
Diệp Chiến Thiên miễn cưỡng đem ngọc bội kia đón ở trong tay, nhất thời cảm giác một cổ huyền khí kỳ dị tiến vào thân thể của mình, bảo vệ tâm mạch sắp vỡ vụn, vùng đan điền vậy mà ngưng tụ ra một tia huyền khí.
- Đồ cô nàng kia có chút cổ quái! Đoán chừng là một bảo bối.
Thấy Diệp Chiến Thiên có một chút biến hóa, Ngưu lão nhị quát lên.
- Vân Dịch Huyền, đi bắt cô nàng kia, nhớ kỹ, phải bắt sống, lão tử còn muốn chơi một chút!
Ngưu lão nhị nhìn sang Diệp Nhu, hắn nhiều năm qua theo quân phản loạn Thiên Vân vào nam ra bắc, sau lại đầu nhập dưới trướng Đông Lâm quận Vương, chính mình xây xong sơn trại, đoạt lấy không ít dân nữ, lại chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Mặc dù Vân Dịch Huyền đối với Ngưu lão nhị háo sắc có chút bất mãn, nhưng vẫn là tung người hướng Diệp Nhu đuổi theo.
Oanh, Diệp Chiến Thiên cùng Ngưu lão nhị vừa chạm nhau một chưởng, hai mắt tối sầm, gần muốn ngất đi, cho dù có ngọc bội của Nhu nhi, cũng là vô lực hồi thiên, lúc này Diệp Chiến Thiên ngay cả đứng cũng không vững, chớ nói chi là chống cự.