Tổ Thần Chí Tôn
Chương 662
- Hiên Dật sư đệ, không cần nóng vội như thế, chư vị thái thượng trưởng lão rất bận rộn, nào có quản chuyện nhỏ này. Chuyện này do ta làm chủ, các vị sư đệ nhất định có thể đi bái tế sư tôn. Sư huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, trước ôn chuyện cũ chứ?
Hiên Minh cao giọng cười nói:
- Thời gian gần đây ta thu không ít đệ tử đắc ý, vừa vặn giới thiệu cho chư vị sư đệ.
Hắn vừa dứt lời, mấy người từ hậu viện đi tới.
Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ nhìn thấy những người kia đều ngơ ngẩn, trên mặt xuất hiện thần thái tức giận.
Mấy người ki chính là Lôi Nghị, Diêm Thành, Hach Phong bị Hiên Dật dược tôn trục xuất sư môn!
Ba người đồng loạt đi đến bên người Hiên Minh, cũng không có nhìn Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ.
Diệp Thần xem như hiểu rồi, thì ra chuyện này là do Hiên Minh thôi động!
Nhìn thấy Hiên Dật dược tôn, cảm xúc của LeeHur kích động, Diệp Thần lên tiếng thản nhiên nói:
- Sư bá, sư điệt vốn không nên lắm miệng, nhưng nhìn tháy ba người này ta không thể không nói, lão nhân gia ngươi thu đệ tử nhìn không chính xác rồi, mấy người kia đều là học nghệ không tinh, bị sư tôn ta đuổi ra khỏi môn tường, mấy người này được sư bá thu làm đệ tử đắc ý, không thể không nói ánh mắt của ngài có vấn đề.
Nghe được Diệp Thần nói thế, lại nhìn qua biểu lộ của Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ, đám người Thận Vũ xem như hiểu rồi, cũng có chút phẫn nộ, thì ra Hiên Minh cũng đào mấy đệ tử củ Dật Hiên bên này.
Sắc mặt Hiên Minh biến hóa, không nghĩ tới bị một tiểu bối chế ngạo, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ cái gì, trưởng bối nói chuyện làm gì có phần vãn bối như ngươi xen vào. Mấy đệ tử này là tự nguyện rời khỏi Hiên Dật, gia nhập môn hạ của Hiên Minh ta.
- Không sai!
Lôi Nghị, Diêm Thành, Hách Phong ba người nhao nhao đáp, nhìn chằm chằm vào Diệp Thần.
Từ khi bọn họ rời khỏi môn hạ của Hiên Dật dược tôn, gia nhập môn hạ Hiên Minh môn hạ thì bọn họ mới biết chênh lệch như ngày và đêm, mấy đệ tử vốn có của Hiên Minh được chia cho những thứ tốt, căn bản không tới phiên bọn họ, Hiên Minh cũng không dạy bọn họ luyện đan, ở chỗ này bọn họ chính là nô bộc làm việc miễn phí! Bọn họ hoài niệm thời gian làm môn hạ của Hiên Dật dược tôn, trong nội tâm lại hối hận.
Nhưng mà bọn họ không thể không làm theo lời Hiên Minh, nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm.
Hiên Minh răn dạy Diệp Thần, bộ dáng rung đùi đắc ý, nhìn qua biểu lộ của Hiên Dật dược tôn thì thấy Hiên Dật dược tôn tức giận, hắn cảm thấy đắc ý, nhớ năm đó mình ở phương diện đan đạo thiên phú cao hơn Hiên Dật nhiều lắm, vốn tưởng rằng có thể được sư tôn ưu ái, không nghĩ tới sư tôn vẫn không xem trọng hắn, ngược lại đặt rất nhiều tinh lực dạy bảo Hiên Dật và mấy đệ tử tư chất bình thường.
Nhìn thấy đám người Hiên Dật thì đáy lòng Hiên Minh cảm thấy không vui, đám người Hiên Dật có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.
Hơn nữa hắn đào đi mấy đệ tử đắc ý của Hiên Dật, cũng có vài phần kh0ái cảm trả thù.
- Chuyện này sợ là sư bá hiểu lầm, ta chỉ nói thay sư tôn mà thôi.
Diệp Thần không quan tâm Hiên Minh, tiếp tục nói:
- Mấy đệ tử mà thôi, dám nói rời khỏi sư môn là rời khỏi sư môn? Đó là khi sư diệt tổ! Nếu đổi lại là sư bá, môn hạ đệ tử muốn rời khỏi sư môn, sư bá sẽ cảm thấy thế nào? Còn không phải đánh chết bọn họ? Cho nên mấy đệ tử này căn bản không phải bản thân mình rời khỏi sư môn, mà là bị sư tôn đuổi đi.
- Thì thế nào?
Hiên Minh tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, đôi mắt nguy hiểm híp lại, tiểu bối này đúng là lớn mật, dám chống đối hắn lần nữa.
- Sư bá tuyển nhận đệ tử đắc ý cũng chỉ là đồ rác rưởi mà sư tôn ta vứt ra ngoài, không ngờ còn được sư bá xem trọng, ta còn cảm thấy xấu hổ thay sư bá đấy.
Diệp Thần biểu lộ thành khẩn nói ra, dường như không có nhìn thấy thần sắc tức giận của Hiên Minh.
Nghe được Diệp Thần nói thế đám người Thận Vũ cũng phải cười khẽ một tiếng.
Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người đỏ mặt, khúm núm không nói gì.
Hiên Minh tức giận không thôi, nhưng mà Diệp Thần nói hắn không phản bác được, lạnh lùng trừng Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người.
- Hiên Minh sư huynh, Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong tư chất đều rất không tồi, ba người thật sự không phải là do ta trục xuất sư môn, mà là Hiên Dật ta tự biết vô năng không dạy được bọn họ, mới cho bọn họ đi bái sư khác, mong rằng Hiên Minh sư huynh chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Hiên Dật dược tôn lúc này ngăn cản Diệp Thần, âm thanh ôn hòa nói ra. Hắn cũng đã sắp xuống mồ. Tiếp tục đi tranh giành làm cái gì, dù sao đám người Lôi Nghị cũng theo hắn lâu rồi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người Thận Vũ nhìn qua Hiên Dật dược tôn, vành mắt hồng lên, cả đời này trừ sư tôn ra, Hiên Dật sư huynh là người bọn họ kính nể nhất.
Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người đối đãi sư tôn như thế, sư tôn vẫn lấy ơn báo oán, đối với bọn họ thế nào? Mà ngay cả Diệp Thần cũng khâm phục sư tôn khoan hồng độ lượng. Tuy kính trọng cách làm người của sư tôn, nhưng Diệp Thần vẫn có phong cách xử sự của mình. Người tốt với ta, ta báo ơn gấp bội, người xấu với ta, ta trả lại gấp bội.
Diệp Thần lạnh lùng nhìn qua Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong.
Lúc này Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong dường như cảm thấy mình sai rồi, đều cúi đầu, trầm mặc không nói.
Diệp Thần tin tưởng vững chắc, chó không đổi tính ăn cứt, muốn cho Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong mang ơn Hiên Dật dược tôn là không thể nào.
Hiên Minh cố nén tức giận. Quét mắt nhìn qua Diệp Thần, trách mắng:
- Một đệ tử còn dám làm càn như thế, xem ra Hiên Dật sư đệ quản giáo không nghiêm ah, đệ tử như thế ta không đánh chết mới lạ.
- Diệp Thần và ta là đồ cũng là hữu. Hắn có quyền lực nói chuyện thay ta.
Hiên Dật dược tôn lắc đầu, bình thản nói ra.
- Chỉ là mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, không ngờ dám xưng bằng gọi hữu, Hiên Dật, ngươi càng sống càng thụt lùi.
Hiên Minh uống một miệng trà, mỉa mai nói ra.
Nếu không phải hoàn thành di nguyện của sư tôn, Diệp Thần mới không muốn dây dưa với gia hỏa Hiên Minh này, đã sớm đập hắn rồi.
- Sư tôn khoan hồng độ lượng. Nhưng mà một mặt nhượng bộ lại khiến tiểu nhân được một tấc muốn tiến một thước, theo ta thấy tiểu nhân như vậy nói nhảm với hắn làm gì. Tôi Hồn Đan của Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão rõ ràng là hắn trộm, lại giá họa cho sư tôn và sư thúc, người như vậy không giáo huấn là không được mà!
Thần sắc Diệp Thần lạnh lùng nói ra, hắn có nhiều chuyện cần làm, mới không muốn ở chỗ này nhiều lời với Hiên Minh.
- Ngươi nói ai trộm Tôi Hồn Đan?
Hiên Minh giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận đứng lên, chỉ vào Diệp Thần quát hỏi.
- Ta nói là ngươi trộm!
Diệp Thần không nhân nhượng nói ra.
Hiên Minh cao giọng cười nói:
- Thời gian gần đây ta thu không ít đệ tử đắc ý, vừa vặn giới thiệu cho chư vị sư đệ.
Hắn vừa dứt lời, mấy người từ hậu viện đi tới.
Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ nhìn thấy những người kia đều ngơ ngẩn, trên mặt xuất hiện thần thái tức giận.
Mấy người ki chính là Lôi Nghị, Diêm Thành, Hach Phong bị Hiên Dật dược tôn trục xuất sư môn!
Ba người đồng loạt đi đến bên người Hiên Minh, cũng không có nhìn Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ.
Diệp Thần xem như hiểu rồi, thì ra chuyện này là do Hiên Minh thôi động!
Nhìn thấy Hiên Dật dược tôn, cảm xúc của LeeHur kích động, Diệp Thần lên tiếng thản nhiên nói:
- Sư bá, sư điệt vốn không nên lắm miệng, nhưng nhìn tháy ba người này ta không thể không nói, lão nhân gia ngươi thu đệ tử nhìn không chính xác rồi, mấy người kia đều là học nghệ không tinh, bị sư tôn ta đuổi ra khỏi môn tường, mấy người này được sư bá thu làm đệ tử đắc ý, không thể không nói ánh mắt của ngài có vấn đề.
Nghe được Diệp Thần nói thế, lại nhìn qua biểu lộ của Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ, đám người Thận Vũ xem như hiểu rồi, cũng có chút phẫn nộ, thì ra Hiên Minh cũng đào mấy đệ tử củ Dật Hiên bên này.
Sắc mặt Hiên Minh biến hóa, không nghĩ tới bị một tiểu bối chế ngạo, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
- Ngươi tính toán thơm bơ cái gì, trưởng bối nói chuyện làm gì có phần vãn bối như ngươi xen vào. Mấy đệ tử này là tự nguyện rời khỏi Hiên Dật, gia nhập môn hạ của Hiên Minh ta.
- Không sai!
Lôi Nghị, Diêm Thành, Hách Phong ba người nhao nhao đáp, nhìn chằm chằm vào Diệp Thần.
Từ khi bọn họ rời khỏi môn hạ của Hiên Dật dược tôn, gia nhập môn hạ Hiên Minh môn hạ thì bọn họ mới biết chênh lệch như ngày và đêm, mấy đệ tử vốn có của Hiên Minh được chia cho những thứ tốt, căn bản không tới phiên bọn họ, Hiên Minh cũng không dạy bọn họ luyện đan, ở chỗ này bọn họ chính là nô bộc làm việc miễn phí! Bọn họ hoài niệm thời gian làm môn hạ của Hiên Dật dược tôn, trong nội tâm lại hối hận.
Nhưng mà bọn họ không thể không làm theo lời Hiên Minh, nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm.
Hiên Minh răn dạy Diệp Thần, bộ dáng rung đùi đắc ý, nhìn qua biểu lộ của Hiên Dật dược tôn thì thấy Hiên Dật dược tôn tức giận, hắn cảm thấy đắc ý, nhớ năm đó mình ở phương diện đan đạo thiên phú cao hơn Hiên Dật nhiều lắm, vốn tưởng rằng có thể được sư tôn ưu ái, không nghĩ tới sư tôn vẫn không xem trọng hắn, ngược lại đặt rất nhiều tinh lực dạy bảo Hiên Dật và mấy đệ tử tư chất bình thường.
Nhìn thấy đám người Hiên Dật thì đáy lòng Hiên Minh cảm thấy không vui, đám người Hiên Dật có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.
Hơn nữa hắn đào đi mấy đệ tử đắc ý của Hiên Dật, cũng có vài phần kh0ái cảm trả thù.
- Chuyện này sợ là sư bá hiểu lầm, ta chỉ nói thay sư tôn mà thôi.
Diệp Thần không quan tâm Hiên Minh, tiếp tục nói:
- Mấy đệ tử mà thôi, dám nói rời khỏi sư môn là rời khỏi sư môn? Đó là khi sư diệt tổ! Nếu đổi lại là sư bá, môn hạ đệ tử muốn rời khỏi sư môn, sư bá sẽ cảm thấy thế nào? Còn không phải đánh chết bọn họ? Cho nên mấy đệ tử này căn bản không phải bản thân mình rời khỏi sư môn, mà là bị sư tôn đuổi đi.
- Thì thế nào?
Hiên Minh tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, đôi mắt nguy hiểm híp lại, tiểu bối này đúng là lớn mật, dám chống đối hắn lần nữa.
- Sư bá tuyển nhận đệ tử đắc ý cũng chỉ là đồ rác rưởi mà sư tôn ta vứt ra ngoài, không ngờ còn được sư bá xem trọng, ta còn cảm thấy xấu hổ thay sư bá đấy.
Diệp Thần biểu lộ thành khẩn nói ra, dường như không có nhìn thấy thần sắc tức giận của Hiên Minh.
Nghe được Diệp Thần nói thế đám người Thận Vũ cũng phải cười khẽ một tiếng.
Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người đỏ mặt, khúm núm không nói gì.
Hiên Minh tức giận không thôi, nhưng mà Diệp Thần nói hắn không phản bác được, lạnh lùng trừng Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người.
- Hiên Minh sư huynh, Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong tư chất đều rất không tồi, ba người thật sự không phải là do ta trục xuất sư môn, mà là Hiên Dật ta tự biết vô năng không dạy được bọn họ, mới cho bọn họ đi bái sư khác, mong rằng Hiên Minh sư huynh chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Hiên Dật dược tôn lúc này ngăn cản Diệp Thần, âm thanh ôn hòa nói ra. Hắn cũng đã sắp xuống mồ. Tiếp tục đi tranh giành làm cái gì, dù sao đám người Lôi Nghị cũng theo hắn lâu rồi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Đám người Thận Vũ nhìn qua Hiên Dật dược tôn, vành mắt hồng lên, cả đời này trừ sư tôn ra, Hiên Dật sư huynh là người bọn họ kính nể nhất.
Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người đối đãi sư tôn như thế, sư tôn vẫn lấy ơn báo oán, đối với bọn họ thế nào? Mà ngay cả Diệp Thần cũng khâm phục sư tôn khoan hồng độ lượng. Tuy kính trọng cách làm người của sư tôn, nhưng Diệp Thần vẫn có phong cách xử sự của mình. Người tốt với ta, ta báo ơn gấp bội, người xấu với ta, ta trả lại gấp bội.
Diệp Thần lạnh lùng nhìn qua Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong.
Lúc này Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong dường như cảm thấy mình sai rồi, đều cúi đầu, trầm mặc không nói.
Diệp Thần tin tưởng vững chắc, chó không đổi tính ăn cứt, muốn cho Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong mang ơn Hiên Dật dược tôn là không thể nào.
Hiên Minh cố nén tức giận. Quét mắt nhìn qua Diệp Thần, trách mắng:
- Một đệ tử còn dám làm càn như thế, xem ra Hiên Dật sư đệ quản giáo không nghiêm ah, đệ tử như thế ta không đánh chết mới lạ.
- Diệp Thần và ta là đồ cũng là hữu. Hắn có quyền lực nói chuyện thay ta.
Hiên Dật dược tôn lắc đầu, bình thản nói ra.
- Chỉ là mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, không ngờ dám xưng bằng gọi hữu, Hiên Dật, ngươi càng sống càng thụt lùi.
Hiên Minh uống một miệng trà, mỉa mai nói ra.
Nếu không phải hoàn thành di nguyện của sư tôn, Diệp Thần mới không muốn dây dưa với gia hỏa Hiên Minh này, đã sớm đập hắn rồi.
- Sư tôn khoan hồng độ lượng. Nhưng mà một mặt nhượng bộ lại khiến tiểu nhân được một tấc muốn tiến một thước, theo ta thấy tiểu nhân như vậy nói nhảm với hắn làm gì. Tôi Hồn Đan của Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão rõ ràng là hắn trộm, lại giá họa cho sư tôn và sư thúc, người như vậy không giáo huấn là không được mà!
Thần sắc Diệp Thần lạnh lùng nói ra, hắn có nhiều chuyện cần làm, mới không muốn ở chỗ này nhiều lời với Hiên Minh.
- Ngươi nói ai trộm Tôi Hồn Đan?
Hiên Minh giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận đứng lên, chỉ vào Diệp Thần quát hỏi.
- Ta nói là ngươi trộm!
Diệp Thần không nhân nhượng nói ra.