Tổ Thần Chí Tôn
Chương 362
Trăm mét, năm mươi mét, mười mét, lập tức muốn đến lối vào mộ huyệt!
Đạm Đài Lăng trước một bước tiến vào, Diệp Thần, Tiểu Dực cùng A Ly đã đến biên giới lối vào mộ huyệt.
Đúng lúc này, "Sưu sưu sưu", hai cái xiềng xích quấn lấy chân Diệp Thần cùng Tiểu Dực, một cổ lực lượng cường đại lôi kéo Diệp Thần cùng Tiểu Dực không tự chủ được hướng sau bay đi, luồng lực lượng này căn bản không phải bọn hắn hiện tại có thể địch nổi.
- A Ly, đi mau!
Diệp Thần trầm quát, hắn hiểu được, giờ phút này hắn và Tiểu Dực chỉ sợ đã không cách nào đào thoát, mặc cho bọn họ có nhiều thủ đoạn hơn nữa, cũng không phải đối thủ âm hồn này, chỉ cần có thể chạy thoát một cái, cũng là được rồi.
Chết ở chỗ này, tuy trong lòng có không cam lòng thật sâu, nhưng Diệp Thần hiểu rõ, lúc này đã là vô lực xoay chuyển trời đất.
Một cổ tử vong khí âm hàn bao phủ bọn họ, âm hàn chi khí này nhanh chóng hủ thực huyền khí trong cơ thể bọn họ.
Có lẽ sau một khắc, chính là âm dương cách xa nhau, A Ly, ta không nỡ bỏ ngươi.
Trong lòng Diệp Thần hiện lên nguyên một đám ý nghĩ, từ khi đi đến thế giới này, đã trải qua các loại sự tình, có một chút người, thời điểm hắn cô độc, thật sâu ấm áp lòng của hắn, phụ thân, Nhu nhi, thúc công còn có những tộc nhân kia, A Ly còn có Tiểu Dực, kiếp trước hắn là một cô nhi, cả đời này, hắn thỏa mãn.
- Xem các ngươi còn chạy trốn nơi đâu!
Âm hồn biến ảo ra mặt người, lộ ra thần sắc trêu tức cùng đùa cợt.
A Ly đứng ở trên bờ vai Diệp Thần, đôi mắt thanh tịnh liếc nhìn Diệp Thần, nàng tựa hồ có rất nhiều muốn nói với Diệp Thần.
Diệp Thần cảm giác được, trong mắt của A Ly có quyến luyến thật sâu, đột nhiên ý thức được A Ly nghĩ muốn làm cái gì, gấp giọng kêu lên:
- Không, A Ly, không nên!
Đã thấy khóe miệng A Ly có chút bĩu một cái, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, "Sưu" một tiếng, đã nhảy đi ra ngoài, đánh về phía âm hồn, há miệng ra, nhổ ra Mê Huyễn Bảo Châu bạch sắc, Mê Huyễn Bảo Châu phát ra hào quang đẹp mắt, làm tầm mắt Diệp Thần trong nháy mắt trống rỗng.
Bạch sắc quang huy này, hào quang vạn trượng, Diệp Thần lờ mờ nghe được âm hồn thê lương hí.
Trong thoáng chốc, Diệp Thần phảng phất thấy được nét mặt tươi cười vũ mị của A Ly, phảng phất đem lòng của hắn xé rách, trong mắt cũng nhịn không được nữa, một dòng nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống.
- A Ly tỷ tỷ!
Tiểu Dực la khóc, xa xôi như vậy, tựa hồ nghe không đến.
- Đáng chết!
Âm hồn tức giận rít gào, hóa ra một bàn tay khổng lồ, chụp vào A Ly.
Lúc này Đạm Đài Lăng đứng ở trong huyệt mộ, lẳng lặng nhìn xem bên ngoài, nếu như A Ly chạy trốn mà nói, dùng tốc độ của A Ly, âm hồn hẳn là bắt không được, nàng không nghĩ tới, A Ly lại quay người phóng tới âm hồn, cái cử động này cơ hồ là hẳn phải chết. Trong đôi mắt A Ly quyến luyến thật sâu, làm tâm nàng lạnh như băng bỗng nhiên bị nhúc nhích, tay phải nàng vừa động, hai đạo Thất Thải thần quang kích xạ ra, "Oanh" một tiếng, hai đạo âm khí xiềng xích của âm hồn bị tạc thành hai đoạn. Diệp Thần cùng thân thể của Tiểu Dực bị một cổ lực lượng hướng bên huyệt động này hấp tới.
Thời điểm Diệp Thần cùng Tiểu Dực đều bị hút vào huyệt động, một đạo âm khí xiềng xích duỗi tới, bỗng nhiên trói cổ Tiểu Dực lại, đem Tiểu Dực kéo bay đi ra ngoài.
Đạm Đài Lăng có chút ngưng mi, lại oanh ra một đạo Thất Thải thần quang, muốn oanh đoạn xiềng xích trói buộc Tiểu Dực, đã thấy một đạo âm khí xiềng xích bay tới, bùm một tiếng, đem Thất Thải thần quang oanh tán.
Thân thể của Diệp Thần đã rơi vào trong huyệt mộ.
- A Ly. Tiểu Dực!
Diệp Thần vừa rơi xuống đất, liền giãy dụa lấy hướng ngoài mộ huyệt đánh tới, chỉ thấy từng đạo âm khí xiềng xích của âm hồn kéo dài mà tới, sắp trói lại Diệp Thần, đột nhiên, cửa đá mộ huyệt nhanh chóng khép lại. Đem trong đó cùng bên ngoài ngăn cách ra, từng đạo phù chú bay lên, vầng sáng trên cửa đá lưu chuyển.
"Bùm" một tiếng, Diệp Thần đâm vào trên cửa đá, bị đẩy lùi đi ra ngoài.
Bên ngoài chuyện gì xảy ra, đã là không thể nào biết được.
- Một khi đóng cửa đá, liền không cách nào mở ra. Phù chú phía trên, ngay cả ta cũng vô pháp phá giải, ngươi không cần vùng vẫy.
Đạm Đài Lăng bụm lấy ngực, có chút hữu khí vô lực nói.
Mộ huyệt đen kịt, chỉ có cửa đá phát ra vầng sáng yếu ớt, lúc này đầu Diệp Thần nổ vang, đã hoàn toàn nghe không vào lời nói của Đạm Đài Lăng.
A Ly thế nào?
A Ly chết rồi?
Tiểu Dực cũng đã chết?
Trái tim Diệp Thần phảng phất muốn bị xé nứt ra, không, sẽ không, A Ly sẽ không chết, Tiểu Dực cũng sẽ không chết!
Trong lòng Diệp Thần thống khổ hò hét, một loại bi thương khó nói nên lời, cơ hồ đem trái tim Diệp Thần đục lỗ, trong đầu hiện ra nguyên một đám hình ảnh, cùng A Ly gặp mặt, cùng Tiểu Dực gặp nhau, A Ly biến hóa, đối mặt nguy hiểm đồng sanh cộng tử, Diệp Thần đã phát hiện, cảm tình của hắn và A Ly trong lúc đó, đã hóa thành một loại tình cảm tương cứu trong lúc hoạn nạn, còn Tiểu Dực, cũng trở thành thân đệ đệ. của mình
Không, bọn họ sẽ không chết!
Ta muốn giết âm hồn, cứu Tiểu Dực cùng A Ly trở về! Diệp Thần cuồng bạo gào rú, trong đầu phi đao ong ong ông không ngừng chiến minh, huyền khí này, như kinh đào hãi lãng không ngừng tuôn ra.
Cửu tinh trong cơ thể Diệp Thần, giống như là điên rồi vậy, kịch liệt va chạm, từng cổ huyền khí cuồng bạo bốc lên, giống như sôi trào.
Đan điền truyền đến trận trận cảm giác cháy phỏng, nhanh chóng trướng lớn, huyền khí điên cuồng dũng mãnh vào.
Nguyên bản Diệp Thần là Địa Tôn trung kỳ, huyền khí trong cơ thể nhanh chóng kéo lên, tiến nhập hàng ngũ Địa Tôn đỉnh phong.
Tiến vào Địa Tôn đỉnh phong, vẫn không có đình chỉ, cho đến cách bích chướng tấn giai Thiên Tôn chỉ kém một đường, lúc này mới ngừng lại được.
Bên trong đan điền Diệp Thần dung nạp lượng huyền khí, so với Thiên Tôn sơ kỳ cao thủ là không kém.
Trong đầu oanh một tiếng nổ vang, ngũ quan cảm giác trở nên thanh minh, Diệp Thần cảm giác được, thần hồn của mình cũng có tăng lên thật lớn, cho dù không có dung hợp thần hồn của A Ly, cũng có thể đạt tới cấp bậc Thiên Tôn đỉnh phong, gặp phải Thiên Tôn đỉnh phong cao thủ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ thần hồn của Diệp Thần.
- A!
Diệp Thần cuồng bạo gào rú, đạo đạo huyền khí giống như hỏa diễm, lộ ra bên ngoài cơ thể, tựu như một hỏa nhân.
Nội tâm không cam lòng, thống khổ, đối với A Ly quyến luyến thật sâu, đều dung hợp vào bên trong cổ huyền khí này.
Từ tiểu yêu mà sinh đại ái, từ đại ái mà sinh đạo niệm.
Trong mắt của Diệp Thần, huyễn hóa ra một vòng đồ án âm dương nhị ngư, thâm thúy giống như đêm tối tinh không.
Kim giáp binh sĩ lăng không ngưng hóa, huy vũ trường đao hướng đạo thạch môn phía trước kia phóng đi.
Cảm thụ được khí cơ của Diệp Thần biến hóa, Đạm Đài Lăng lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc, nàng cảm giác được, Diệp Thần lĩnh hội, là một loại võ đạo cực kỳ cao thâm, ở trước mặt loại võ đạo này, võ đạo của nàng thua chị kém em.
Đạm Đài Lăng trước một bước tiến vào, Diệp Thần, Tiểu Dực cùng A Ly đã đến biên giới lối vào mộ huyệt.
Đúng lúc này, "Sưu sưu sưu", hai cái xiềng xích quấn lấy chân Diệp Thần cùng Tiểu Dực, một cổ lực lượng cường đại lôi kéo Diệp Thần cùng Tiểu Dực không tự chủ được hướng sau bay đi, luồng lực lượng này căn bản không phải bọn hắn hiện tại có thể địch nổi.
- A Ly, đi mau!
Diệp Thần trầm quát, hắn hiểu được, giờ phút này hắn và Tiểu Dực chỉ sợ đã không cách nào đào thoát, mặc cho bọn họ có nhiều thủ đoạn hơn nữa, cũng không phải đối thủ âm hồn này, chỉ cần có thể chạy thoát một cái, cũng là được rồi.
Chết ở chỗ này, tuy trong lòng có không cam lòng thật sâu, nhưng Diệp Thần hiểu rõ, lúc này đã là vô lực xoay chuyển trời đất.
Một cổ tử vong khí âm hàn bao phủ bọn họ, âm hàn chi khí này nhanh chóng hủ thực huyền khí trong cơ thể bọn họ.
Có lẽ sau một khắc, chính là âm dương cách xa nhau, A Ly, ta không nỡ bỏ ngươi.
Trong lòng Diệp Thần hiện lên nguyên một đám ý nghĩ, từ khi đi đến thế giới này, đã trải qua các loại sự tình, có một chút người, thời điểm hắn cô độc, thật sâu ấm áp lòng của hắn, phụ thân, Nhu nhi, thúc công còn có những tộc nhân kia, A Ly còn có Tiểu Dực, kiếp trước hắn là một cô nhi, cả đời này, hắn thỏa mãn.
- Xem các ngươi còn chạy trốn nơi đâu!
Âm hồn biến ảo ra mặt người, lộ ra thần sắc trêu tức cùng đùa cợt.
A Ly đứng ở trên bờ vai Diệp Thần, đôi mắt thanh tịnh liếc nhìn Diệp Thần, nàng tựa hồ có rất nhiều muốn nói với Diệp Thần.
Diệp Thần cảm giác được, trong mắt của A Ly có quyến luyến thật sâu, đột nhiên ý thức được A Ly nghĩ muốn làm cái gì, gấp giọng kêu lên:
- Không, A Ly, không nên!
Đã thấy khóe miệng A Ly có chút bĩu một cái, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, "Sưu" một tiếng, đã nhảy đi ra ngoài, đánh về phía âm hồn, há miệng ra, nhổ ra Mê Huyễn Bảo Châu bạch sắc, Mê Huyễn Bảo Châu phát ra hào quang đẹp mắt, làm tầm mắt Diệp Thần trong nháy mắt trống rỗng.
Bạch sắc quang huy này, hào quang vạn trượng, Diệp Thần lờ mờ nghe được âm hồn thê lương hí.
Trong thoáng chốc, Diệp Thần phảng phất thấy được nét mặt tươi cười vũ mị của A Ly, phảng phất đem lòng của hắn xé rách, trong mắt cũng nhịn không được nữa, một dòng nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống.
- A Ly tỷ tỷ!
Tiểu Dực la khóc, xa xôi như vậy, tựa hồ nghe không đến.
- Đáng chết!
Âm hồn tức giận rít gào, hóa ra một bàn tay khổng lồ, chụp vào A Ly.
Lúc này Đạm Đài Lăng đứng ở trong huyệt mộ, lẳng lặng nhìn xem bên ngoài, nếu như A Ly chạy trốn mà nói, dùng tốc độ của A Ly, âm hồn hẳn là bắt không được, nàng không nghĩ tới, A Ly lại quay người phóng tới âm hồn, cái cử động này cơ hồ là hẳn phải chết. Trong đôi mắt A Ly quyến luyến thật sâu, làm tâm nàng lạnh như băng bỗng nhiên bị nhúc nhích, tay phải nàng vừa động, hai đạo Thất Thải thần quang kích xạ ra, "Oanh" một tiếng, hai đạo âm khí xiềng xích của âm hồn bị tạc thành hai đoạn. Diệp Thần cùng thân thể của Tiểu Dực bị một cổ lực lượng hướng bên huyệt động này hấp tới.
Thời điểm Diệp Thần cùng Tiểu Dực đều bị hút vào huyệt động, một đạo âm khí xiềng xích duỗi tới, bỗng nhiên trói cổ Tiểu Dực lại, đem Tiểu Dực kéo bay đi ra ngoài.
Đạm Đài Lăng có chút ngưng mi, lại oanh ra một đạo Thất Thải thần quang, muốn oanh đoạn xiềng xích trói buộc Tiểu Dực, đã thấy một đạo âm khí xiềng xích bay tới, bùm một tiếng, đem Thất Thải thần quang oanh tán.
Thân thể của Diệp Thần đã rơi vào trong huyệt mộ.
- A Ly. Tiểu Dực!
Diệp Thần vừa rơi xuống đất, liền giãy dụa lấy hướng ngoài mộ huyệt đánh tới, chỉ thấy từng đạo âm khí xiềng xích của âm hồn kéo dài mà tới, sắp trói lại Diệp Thần, đột nhiên, cửa đá mộ huyệt nhanh chóng khép lại. Đem trong đó cùng bên ngoài ngăn cách ra, từng đạo phù chú bay lên, vầng sáng trên cửa đá lưu chuyển.
"Bùm" một tiếng, Diệp Thần đâm vào trên cửa đá, bị đẩy lùi đi ra ngoài.
Bên ngoài chuyện gì xảy ra, đã là không thể nào biết được.
- Một khi đóng cửa đá, liền không cách nào mở ra. Phù chú phía trên, ngay cả ta cũng vô pháp phá giải, ngươi không cần vùng vẫy.
Đạm Đài Lăng bụm lấy ngực, có chút hữu khí vô lực nói.
Mộ huyệt đen kịt, chỉ có cửa đá phát ra vầng sáng yếu ớt, lúc này đầu Diệp Thần nổ vang, đã hoàn toàn nghe không vào lời nói của Đạm Đài Lăng.
A Ly thế nào?
A Ly chết rồi?
Tiểu Dực cũng đã chết?
Trái tim Diệp Thần phảng phất muốn bị xé nứt ra, không, sẽ không, A Ly sẽ không chết, Tiểu Dực cũng sẽ không chết!
Trong lòng Diệp Thần thống khổ hò hét, một loại bi thương khó nói nên lời, cơ hồ đem trái tim Diệp Thần đục lỗ, trong đầu hiện ra nguyên một đám hình ảnh, cùng A Ly gặp mặt, cùng Tiểu Dực gặp nhau, A Ly biến hóa, đối mặt nguy hiểm đồng sanh cộng tử, Diệp Thần đã phát hiện, cảm tình của hắn và A Ly trong lúc đó, đã hóa thành một loại tình cảm tương cứu trong lúc hoạn nạn, còn Tiểu Dực, cũng trở thành thân đệ đệ. của mình
Không, bọn họ sẽ không chết!
Ta muốn giết âm hồn, cứu Tiểu Dực cùng A Ly trở về! Diệp Thần cuồng bạo gào rú, trong đầu phi đao ong ong ông không ngừng chiến minh, huyền khí này, như kinh đào hãi lãng không ngừng tuôn ra.
Cửu tinh trong cơ thể Diệp Thần, giống như là điên rồi vậy, kịch liệt va chạm, từng cổ huyền khí cuồng bạo bốc lên, giống như sôi trào.
Đan điền truyền đến trận trận cảm giác cháy phỏng, nhanh chóng trướng lớn, huyền khí điên cuồng dũng mãnh vào.
Nguyên bản Diệp Thần là Địa Tôn trung kỳ, huyền khí trong cơ thể nhanh chóng kéo lên, tiến nhập hàng ngũ Địa Tôn đỉnh phong.
Tiến vào Địa Tôn đỉnh phong, vẫn không có đình chỉ, cho đến cách bích chướng tấn giai Thiên Tôn chỉ kém một đường, lúc này mới ngừng lại được.
Bên trong đan điền Diệp Thần dung nạp lượng huyền khí, so với Thiên Tôn sơ kỳ cao thủ là không kém.
Trong đầu oanh một tiếng nổ vang, ngũ quan cảm giác trở nên thanh minh, Diệp Thần cảm giác được, thần hồn của mình cũng có tăng lên thật lớn, cho dù không có dung hợp thần hồn của A Ly, cũng có thể đạt tới cấp bậc Thiên Tôn đỉnh phong, gặp phải Thiên Tôn đỉnh phong cao thủ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ thần hồn của Diệp Thần.
- A!
Diệp Thần cuồng bạo gào rú, đạo đạo huyền khí giống như hỏa diễm, lộ ra bên ngoài cơ thể, tựu như một hỏa nhân.
Nội tâm không cam lòng, thống khổ, đối với A Ly quyến luyến thật sâu, đều dung hợp vào bên trong cổ huyền khí này.
Từ tiểu yêu mà sinh đại ái, từ đại ái mà sinh đạo niệm.
Trong mắt của Diệp Thần, huyễn hóa ra một vòng đồ án âm dương nhị ngư, thâm thúy giống như đêm tối tinh không.
Kim giáp binh sĩ lăng không ngưng hóa, huy vũ trường đao hướng đạo thạch môn phía trước kia phóng đi.
Cảm thụ được khí cơ của Diệp Thần biến hóa, Đạm Đài Lăng lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc, nàng cảm giác được, Diệp Thần lĩnh hội, là một loại võ đạo cực kỳ cao thâm, ở trước mặt loại võ đạo này, võ đạo của nàng thua chị kém em.