Tổ Thần Chí Tôn
Chương 321
- Ân, ta sẽ đi an bài, bất quá trước đem những Hôi Minh Điêu này mang trở về sơn cốc a, tuy trong sơn cốc hơi có vẻ chen chúc, nhưng cho chúng nó dừng lại vài ngày cũng là không có gì đáng ngại.
Diệp Thương Huyền suy nghĩ một chút nói.
- Di, ta lại có cái ý nghĩ, bốn phía sơn cốc không phải có sơn nhai ư, trên vách núi có không ít đại thụ, liền cho chúng nó ở trên vách núi xây tổ là được, như vậy vừa vặn cũng có thể bảo vệ xung quanh Diệp gia.
Diệp Thần trong đầu linh quang lóe lên nói.
- Cái ý nghĩ này cũng không sai, có thể thử một lần.
Diệp Thương Huyền nhẹ gật đầu.
Tiểu Dực ngồi ở trên Kim Dương Điêu buồn bực gần chết, hắn còn tưởng rằng lần này có thể đánh nhau một trận, không nghĩ tới những Hôi Minh Điêu này thoáng cái đều bị Diệp Thần ca ca thu phục.
- Cái tiểu hài tử này là ai?
Diệp Thương Huyền chứng kiến trên Kim Dương Điêu còn ngồi một người, liền hỏi.
- Hắn gọi Tiểu Dực.
Diệp Thần nói, chỉ nói là cô nhi, cũng không có nói cho Diệp Thương Huyền bản thể Tiểu Dực là một dực xà.
Các tộc nhân Diệp gia đang vô cùng lo lắng chờ đợi, nguyên một đám tụ tập ở trên Diễn Võ Trường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Không biết Thần nhi cùng lục thúc hiện tại thế nào?
Diệp Chiến Long lo lắng nói.
Trong lòng Diệp Chiến Thiên cũng lo sợ bất an.
Giữa thiên không đột nhiên vang lên một hồi thanh âm chim hót, một đám tộc nhân vui mừng quá đỗi.
- Hẳn là Tộc trưởng đã trở lại!
- Không biết thúc công có tới không.
Bầu trời đột nhiên u ám xuống, một đội Cự Điêu xuất hiện ở trong tầm mắt, đem những tộc nhân này làm càng hoảng sợ, còn tưởng rằng yêu thú tập kích sơn cốc, tập trung nhìn vào, phát hiện trung ương đội Cự Điêu này, là Kim Dương Điêu của Diệp Thần cùng Hỏa Linh Điêu của thúc công, lúc này mới an tâm.
Những Cự Điêu này xoay quanh rơi vào trong sơn cốc, Diệp Thần cùng Tiểu Dực từ trên lưng Kim Dương Điêu nhảy xuống, Diệp Thương Huyền cũng từ trên Hỏa Linh Điêu nhảy xuống.
Trên người Hôi Minh Điêu đầu lĩnh bị trọng thương, bị đặt ở trên một khối bình địa, bộ dạng rầm rì.
Bọn người Diệp Chiến Thiên từ bên kia Diễn Võ Trường chạy vội mà đến, chứng kiến một đoàn đại điêu như vậy, từng người đều thất thần.
- Lục thúc, ngươi đã trở lại.
Diệp Chiến Thiên chào đón nói, ánh mắt càng không ngừng nhìn về phía những đại điêu kia.
- Ân.
Diệp Thương Huyền nhìn nhìn những tộc nhân này, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại một lần chứng kiến tộc nhân, cảm thấy rất thân thiết.
- Lục thúc, những Hôi Minh Điêu này là chuyện gì xảy ra?
Con mắt Diệp Chiến Long mở tròn vo.
- Những Hôi Minh Điêu này là lục thúc từ Phỉ Thúy Chi Đô đấu giá hội mua về sao?
Diệp Chiến Hùng nghĩ tới điều gì hỏi, Diệp Thần đã có thể ở Phỉ Thúy Chi Đô đấu giá hội mua một con Kim Dương Điêu trở về, thúc công cũng nhất định có thể mua một ít thập giai Hôi Minh Điêu trở về.
Đây chính là suốt mười sáu con Hôi Minh Điêu a, nhìn xem hình thể Địa Sư cấp Hôi Minh Điêu còn lớn hơn, chích Hôi Minh Điêu này như thế nào còn bị thương?
- Những Hôi Minh Điêu này không phải ta mua về, mà là Thần nhi thu phục.
Diệp Thương Huyền lắc đầu nói.
- Ta ở trên đường trở về bị những Hôi Minh Điêu này vây công, may mắn Thần nhi kịp thời đuổi tới, cứu ta một lần.
- Thần nhi thu phục?
Mọi người đều nhìn về Diệp Thần, cảm thấy không thể tưởng tượng, Diệp Thần đi ra ngoài lúc này mới bao lâu? Bọn họ nhớ tới những yêu thú còn lại trong sơn cốc kia, liền cũng bình thường trở lại, Diệp Thần tựa hồ có một chút bí pháp thuần thú đặc biệt.
- Không nói trước những thứ này, phụ thân, các ngươi nhanh trước cứu trị con Hôi Minh Điêu kia a.
Diệp Thần đi đến bên người Hôi Minh Điêu đầu lĩnh, ở trong thân thể của nó đưa vào một tia huyền khí, lại xuất ra một viên yêu đan, cho Hôi Minh Điêu đầu lĩnh ăn.
Bọn người Diệp Chiến Thiên tranh thủ thời gian gọi đến tộc nhân, thay con Hôi Minh Điêu kia băng bó miệng vết thương, bọn họ chính là biết rõ, tương lai những Hôi Minh Điêu này sẽ trở thành một trong chiến lực chủ yếu của Diệp gia, một con cũng không thể tổn thất!
Mọi người bắt đầu bận rộn lên, những Hôi Minh Điêu kia ngoan ngoãn đứng tại nguyên chỗ, chải vuốt vũ mao, một đám tộc nhân tuổi trẻ Diệp gia cũng không sợ hãi những Hôi Minh Điêu này, nguyên một đám tất cả đều xúm lại, tò mò dò xét vuốt ve chúng nó.
Trong sơn cốc nhiều hơn một đám Hôi Minh Điêu như vậy, còn có một Địa Sư cấp, một đám tộc nhân đều vui rạo rực.
Diệp Thần an tĩnh lại, dùng thần hồn dọ thám trong óc những Hôi Minh Điêu này, sau khi những Hôi Minh Điêu này trở thành yêu thú của Diệp Thần, sẽ tự nguyện cung cấp cho Diệp Thần một ít tin tức.
Ở trong đầu chút ít Hôi Minh Điêu này, Diệp Thần chiếm được một ít tin tức, một đội Hôi Minh Điêu này là một chi tuần tra đội của Lang Vương Điện, phụ trách ở phía đông Tây Vũ đế quốc tuần tra, biết là tuần tra đội của Lang Vương Điện, trong lòng Diệp Thần giật mình.
Lang Vương Điện tổn thất một đội Hôi Minh Điêu như vậy, có thể truy xét đến Liên Vân sơn mạch hay không?
Tiếp tục dọ thám, Diệp Thần hiểu rõ mình suy nghĩ quá nhiều, thế lực của Lang Vương Điện cực kỳ khổng lồ, thống soái vô số bộ tộc yêu thú, ranh giới cũng cực kỳ bao la, chỉ là phi hành yêu thú ở phiến cương vực này tuần tra, thì có ngàn vạn đội, thường xuyên sẽ có một chút tiểu đội không giải thích được mất tích hoặc là cùng địch nhân tao ngộ, tổn thương là không thể tránh được, Lang Vương Điện mới chẳng muốn truy cứu.
Từ trong óc chút ít Hôi Minh Điêu này, Diệp Thần càng là rõ ràng nhận thức đến Lang Vương Điện đáng sợ, thế lực của bọn nó là vô cùng cường hoành, khó trách Sư Vương Điện cũng liên tiếp bại lui, càng không ngừng co rút lại địa bàn.
Những thế lực yêu thú này trong lúc đó chiến tranh, so với quốc cùng quốc trong nhân loại chiến tranh càng kinh người hơn.
Diệp Thần hít sâu một hơi, trong nội tâm mặc dù có chút đau buồn âm thầm, nhưng không người có thể thay hắn chia sẻ. Nhìn xem những tộc nhân chất phác này, Diệp Thần biết rõ, thủ hộ gia tộc là trách nhiệm hắn trốn không khỏi.
Trong sơn cốc các tộc nhân bắt đầu giúp Hôi Minh Điêu ở trên vách núi xây dựng sào huyệt, cho Hôi Minh Điêu chở đám thợ thủ công đi lên, đám thợ thủ công dùng các loại tài liệu như Hắc Huyền Thiết tiến hành xây dựng, khoảng thời gian này Diệp gia lại có chút bận rộn.
Trở lại sơn cốc, tâm phiêu bạt của Diệp Thần cuối cùng có một ít cảm giác an bình, cảm thụ được hương vị gia đình nơi này, cùng một đám người thân nói chuyện phiếm, đều cảm thấy rất thân thiết.
A Ly biết rõ các tộc nhân của mình còn sống, sau khi trở lại sơn cốc này, liền không có bi thương giống như trước kia.
Tiểu Dực cùng Tiểu Vưu tới đây thì càng hưng phấn, bởi vì hài tử như bọn họ trong sơn cốc rất nhiều, bọn họ cuối cùng có người chơi, cùng bọn trẻ Diệp gia chơi phi thường cao hứng, nội dung bọn họ chơi là đá bóng!
Một góc trong sơn cốc, nơi này là một mặt cỏ bằng phẳng, cách hồ nước cũng chỉ có hơn mười mét.
Diệp Thương Huyền suy nghĩ một chút nói.
- Di, ta lại có cái ý nghĩ, bốn phía sơn cốc không phải có sơn nhai ư, trên vách núi có không ít đại thụ, liền cho chúng nó ở trên vách núi xây tổ là được, như vậy vừa vặn cũng có thể bảo vệ xung quanh Diệp gia.
Diệp Thần trong đầu linh quang lóe lên nói.
- Cái ý nghĩ này cũng không sai, có thể thử một lần.
Diệp Thương Huyền nhẹ gật đầu.
Tiểu Dực ngồi ở trên Kim Dương Điêu buồn bực gần chết, hắn còn tưởng rằng lần này có thể đánh nhau một trận, không nghĩ tới những Hôi Minh Điêu này thoáng cái đều bị Diệp Thần ca ca thu phục.
- Cái tiểu hài tử này là ai?
Diệp Thương Huyền chứng kiến trên Kim Dương Điêu còn ngồi một người, liền hỏi.
- Hắn gọi Tiểu Dực.
Diệp Thần nói, chỉ nói là cô nhi, cũng không có nói cho Diệp Thương Huyền bản thể Tiểu Dực là một dực xà.
Các tộc nhân Diệp gia đang vô cùng lo lắng chờ đợi, nguyên một đám tụ tập ở trên Diễn Võ Trường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Không biết Thần nhi cùng lục thúc hiện tại thế nào?
Diệp Chiến Long lo lắng nói.
Trong lòng Diệp Chiến Thiên cũng lo sợ bất an.
Giữa thiên không đột nhiên vang lên một hồi thanh âm chim hót, một đám tộc nhân vui mừng quá đỗi.
- Hẳn là Tộc trưởng đã trở lại!
- Không biết thúc công có tới không.
Bầu trời đột nhiên u ám xuống, một đội Cự Điêu xuất hiện ở trong tầm mắt, đem những tộc nhân này làm càng hoảng sợ, còn tưởng rằng yêu thú tập kích sơn cốc, tập trung nhìn vào, phát hiện trung ương đội Cự Điêu này, là Kim Dương Điêu của Diệp Thần cùng Hỏa Linh Điêu của thúc công, lúc này mới an tâm.
Những Cự Điêu này xoay quanh rơi vào trong sơn cốc, Diệp Thần cùng Tiểu Dực từ trên lưng Kim Dương Điêu nhảy xuống, Diệp Thương Huyền cũng từ trên Hỏa Linh Điêu nhảy xuống.
Trên người Hôi Minh Điêu đầu lĩnh bị trọng thương, bị đặt ở trên một khối bình địa, bộ dạng rầm rì.
Bọn người Diệp Chiến Thiên từ bên kia Diễn Võ Trường chạy vội mà đến, chứng kiến một đoàn đại điêu như vậy, từng người đều thất thần.
- Lục thúc, ngươi đã trở lại.
Diệp Chiến Thiên chào đón nói, ánh mắt càng không ngừng nhìn về phía những đại điêu kia.
- Ân.
Diệp Thương Huyền nhìn nhìn những tộc nhân này, tìm được đường sống trong chỗ chết, lại một lần chứng kiến tộc nhân, cảm thấy rất thân thiết.
- Lục thúc, những Hôi Minh Điêu này là chuyện gì xảy ra?
Con mắt Diệp Chiến Long mở tròn vo.
- Những Hôi Minh Điêu này là lục thúc từ Phỉ Thúy Chi Đô đấu giá hội mua về sao?
Diệp Chiến Hùng nghĩ tới điều gì hỏi, Diệp Thần đã có thể ở Phỉ Thúy Chi Đô đấu giá hội mua một con Kim Dương Điêu trở về, thúc công cũng nhất định có thể mua một ít thập giai Hôi Minh Điêu trở về.
Đây chính là suốt mười sáu con Hôi Minh Điêu a, nhìn xem hình thể Địa Sư cấp Hôi Minh Điêu còn lớn hơn, chích Hôi Minh Điêu này như thế nào còn bị thương?
- Những Hôi Minh Điêu này không phải ta mua về, mà là Thần nhi thu phục.
Diệp Thương Huyền lắc đầu nói.
- Ta ở trên đường trở về bị những Hôi Minh Điêu này vây công, may mắn Thần nhi kịp thời đuổi tới, cứu ta một lần.
- Thần nhi thu phục?
Mọi người đều nhìn về Diệp Thần, cảm thấy không thể tưởng tượng, Diệp Thần đi ra ngoài lúc này mới bao lâu? Bọn họ nhớ tới những yêu thú còn lại trong sơn cốc kia, liền cũng bình thường trở lại, Diệp Thần tựa hồ có một chút bí pháp thuần thú đặc biệt.
- Không nói trước những thứ này, phụ thân, các ngươi nhanh trước cứu trị con Hôi Minh Điêu kia a.
Diệp Thần đi đến bên người Hôi Minh Điêu đầu lĩnh, ở trong thân thể của nó đưa vào một tia huyền khí, lại xuất ra một viên yêu đan, cho Hôi Minh Điêu đầu lĩnh ăn.
Bọn người Diệp Chiến Thiên tranh thủ thời gian gọi đến tộc nhân, thay con Hôi Minh Điêu kia băng bó miệng vết thương, bọn họ chính là biết rõ, tương lai những Hôi Minh Điêu này sẽ trở thành một trong chiến lực chủ yếu của Diệp gia, một con cũng không thể tổn thất!
Mọi người bắt đầu bận rộn lên, những Hôi Minh Điêu kia ngoan ngoãn đứng tại nguyên chỗ, chải vuốt vũ mao, một đám tộc nhân tuổi trẻ Diệp gia cũng không sợ hãi những Hôi Minh Điêu này, nguyên một đám tất cả đều xúm lại, tò mò dò xét vuốt ve chúng nó.
Trong sơn cốc nhiều hơn một đám Hôi Minh Điêu như vậy, còn có một Địa Sư cấp, một đám tộc nhân đều vui rạo rực.
Diệp Thần an tĩnh lại, dùng thần hồn dọ thám trong óc những Hôi Minh Điêu này, sau khi những Hôi Minh Điêu này trở thành yêu thú của Diệp Thần, sẽ tự nguyện cung cấp cho Diệp Thần một ít tin tức.
Ở trong đầu chút ít Hôi Minh Điêu này, Diệp Thần chiếm được một ít tin tức, một đội Hôi Minh Điêu này là một chi tuần tra đội của Lang Vương Điện, phụ trách ở phía đông Tây Vũ đế quốc tuần tra, biết là tuần tra đội của Lang Vương Điện, trong lòng Diệp Thần giật mình.
Lang Vương Điện tổn thất một đội Hôi Minh Điêu như vậy, có thể truy xét đến Liên Vân sơn mạch hay không?
Tiếp tục dọ thám, Diệp Thần hiểu rõ mình suy nghĩ quá nhiều, thế lực của Lang Vương Điện cực kỳ khổng lồ, thống soái vô số bộ tộc yêu thú, ranh giới cũng cực kỳ bao la, chỉ là phi hành yêu thú ở phiến cương vực này tuần tra, thì có ngàn vạn đội, thường xuyên sẽ có một chút tiểu đội không giải thích được mất tích hoặc là cùng địch nhân tao ngộ, tổn thương là không thể tránh được, Lang Vương Điện mới chẳng muốn truy cứu.
Từ trong óc chút ít Hôi Minh Điêu này, Diệp Thần càng là rõ ràng nhận thức đến Lang Vương Điện đáng sợ, thế lực của bọn nó là vô cùng cường hoành, khó trách Sư Vương Điện cũng liên tiếp bại lui, càng không ngừng co rút lại địa bàn.
Những thế lực yêu thú này trong lúc đó chiến tranh, so với quốc cùng quốc trong nhân loại chiến tranh càng kinh người hơn.
Diệp Thần hít sâu một hơi, trong nội tâm mặc dù có chút đau buồn âm thầm, nhưng không người có thể thay hắn chia sẻ. Nhìn xem những tộc nhân chất phác này, Diệp Thần biết rõ, thủ hộ gia tộc là trách nhiệm hắn trốn không khỏi.
Trong sơn cốc các tộc nhân bắt đầu giúp Hôi Minh Điêu ở trên vách núi xây dựng sào huyệt, cho Hôi Minh Điêu chở đám thợ thủ công đi lên, đám thợ thủ công dùng các loại tài liệu như Hắc Huyền Thiết tiến hành xây dựng, khoảng thời gian này Diệp gia lại có chút bận rộn.
Trở lại sơn cốc, tâm phiêu bạt của Diệp Thần cuối cùng có một ít cảm giác an bình, cảm thụ được hương vị gia đình nơi này, cùng một đám người thân nói chuyện phiếm, đều cảm thấy rất thân thiết.
A Ly biết rõ các tộc nhân của mình còn sống, sau khi trở lại sơn cốc này, liền không có bi thương giống như trước kia.
Tiểu Dực cùng Tiểu Vưu tới đây thì càng hưng phấn, bởi vì hài tử như bọn họ trong sơn cốc rất nhiều, bọn họ cuối cùng có người chơi, cùng bọn trẻ Diệp gia chơi phi thường cao hứng, nội dung bọn họ chơi là đá bóng!
Một góc trong sơn cốc, nơi này là một mặt cỏ bằng phẳng, cách hồ nước cũng chỉ có hơn mười mét.