Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tổ Thần Chí Tôn

Chương 155



Rời đi Diệp gia bảo nhiều ngày như vậy, đoán chừng thúc công, phụ thân cũng muốn nhớ mình.
Đột phá thập giai, lại thu phục được nhiều yêu thú như vậy, nếu như lần nữa đụng phải Khâu Anh, cũng sẽ không như lúc trước chật vật như vậy rồi, nhất định có thể đem Khâu Anh đánh một trận!
Diệp Thần cho rằng mình rời đi Diệp gia bảo chỉ là hơn mười ngày mà thôi, nhưng trên thực tế đã qua gần nửa tháng.
Tầng một Hạ Địa Quỳnh Lâu khắp nơi đều là thạch lâm đứng sừng sững, rất nhiều địa phương bị cài đặt cấm chế, một đám cấm chế trong lúc đó chỉ có một mảnh đường nhỏ dài hẹp thông qua, Diệp Thần chỉ có thể căn cứ thần hồn trí nhớ, tìm kiếm lộ khẩu rời đi.
Thần hồn quét qua, tầng một Hạ Địa Quỳnh Lâu khắp nơi đều là thi thể nhân loại cường giả cùng yêu thú, có thể thấy được Hạ Địa Quỳnh Lâu mở ra, chết bao nhiêu người.
Diệp Thần nhìn qua, chẳng qua là một góc của băng sơn mà thôi, cái gọi là điểu vì thực mà vong, người vì tài mà chết, này cũng có thể hiểu, bất quá phần lớn cường giả tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, sợ rằng cũng là thất vọng mà quay về, chân chính tìm được bảo bối, cũng chỉ là số ít.
Diệp Thần từ Hạ Địa Quỳnh Lâu đi ra ngoài, đã là ba ngày sau đó rồi, đại khái còn phải một ngày, mới có thể chạy về Diệp gia bảo.
Hô hấp không khí bên ngoài, cảm giác được những yêu vật kia đã cách mình đi xa, Diệp Thần nhất thời có một loại dễ dàng khoái trá, rốt cục rời đi địa phương quỷ quái kia rồi, trong lòng đột nhiên có một chút cấp bách, muốn trở lại Diệp gia bảo.
Diệp Thần hiểu được, đây là một loại quyến luyến mãnh liệt, mình có chút nhớ nhà.
Nghĩ tới thúc công cùng phụ thân, nghĩ tới Nhu nhi, nghĩ tới đại ca Nhị ca Nhị thúc Tam thúc, còn có rất nhiều rất nhiều Diệp gia tộc nhân.
- Diệp Thần ta trở về rồi!
Diệp Thần không nhịn được vui vẻ huýt sáo một tiếng, hắn khẩn cấp mà muốn cùng phụ thân, thúc công chia xẻ một chút thành tựu của mình.
Thấy bộ dạng Diệp Thần, A Ly mấp máy miệng, làm như cười một chút, lại nghĩ tới điều gì, có mấy phần ảm nhiên. Diệp Thần có thể trở về nhà, nhưng nhà nó đã không có.
- A Ly, không nên khổ sở, sau này Diệp gia bảo cũng là nhà của ngươi.
Diệp Thần sờ sờ đầu A Ly, an ủi A Ly nói.
Xèo xèo.
A Ly giống như là đáp một tiếng.
Sau một lúc lâu, Tuyết Ngân Điêu, Phong Hành Bạch Viên, Xích Kim Khuyển tất cả cũng đi theo, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu ở trên cao càng không ngừng quanh quẩn.
Nhìn năm con thập giai yêu thú phía sau, nghĩ nghĩ, mình đã tấn chức thập giai, trở thành thập giai cường giả, trong ánh mắt Diệp Thần toả sáng thần thái hưng phấn, oán hận mà nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, Đông Lâm quận sẽ phải do Diệp gia bảo định đoạt, nếu Đông Lâm Quận Vương phủ dám phóng một cái rắm, liền đánh gảy răng hắn!
Đông Lâm quận bất kỳ một gia tộc nào, nhìn thấy bất kỳ một con nào trong Tuyết Ngân Điêu, Phong Hành Bạch Viên, Xích Kim Khuyển, Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu năm chỉ thập giai yêu thú này, đoán chừng cũng sẽ bị dọa đến tè ra quần!
Đang suy nghĩ, chỉ thấy nơi xa một cái bóng đen cực kỳ nhanh hướng Diệp Thần chạy tới, thần hồn Diệp Thần vừa động, khẽ mỉm cười, là con linh miêu kia.
Diệp Thần tiến vào Hạ Địa Quỳnh Lâu, chỉ thập giai linh miêu kia dưỡng tốt thương thế liền ngày đêm ngồi chổm hổm chờ ở phụ cận lối ra Hạ Địa Quỳnh Lâu, vẫn đợi Diệp Thần xuất hiện!
Linh miêu trải qua trận chiến lúc trước ấy, cộng thêm ăn một quả yêu đan, thực lực có điều tăng lên, so với Khâu Anh cũng không kém chút nào.
Sáu con thập giai yêu thú, so sánh với sáu thập giai đỉnh phong nhân loại cường giả còn muốn cường đại hơn nhiều!
Không biết bọn người thúc công, phụ thân nhìn thấy những yêu thú này, sẽ hưng phấn thành cái dạng gì, sau này còn ai dám khi dễ Diệp gia bảo?
Đại bộ đội hạo hạo đãng đãng một đường bước đi, yêu thú, nhân loại hoạt động phụ cận rối rít sợ hãi, trừ khi là ba đại tông môn Tôn cấp cường giả còn có Sư cấp Huyền thú, yêu thú, người nào cũng dây không nổi Diệp Thần?
Vừa nghĩ tới phải trở về Diệp gia bảo rồi, cước bộ của Diệp Thần cũng không khỏi nhẹ nhàng vài phần, hận không thể chắp cánh bay về.
Diệp gia bảo.
Hắc giáp vệ đã hoàn toàn tiếp quản Diệp gia bảo, mười bước một tốp, nhiều đội Hắc giáp vệ võ trang đầy đủ nơi nơi tuần tra, phía ngoài Diệp gia bảo lại càng có đại lượng quân đội Đông Lâm Quận Vương phủ trú đóng, đề phòng sâm nghiêm.
Trên Diễn võ trường, trên thân, trên tay, trên chân bọn người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên đều bị khóa xiềng xích trầm trọng, xương quai hai vai bị khóa sắt khóa lại, không cách nào cô đọng huyền khí, bọn họ tinh thần uể oải không phấn chấn, trên người tất cả đều là vết máu, chật vật không chịu nổi, Diệp Mông, Diệp Bằng, Diệp Mục một đám tộc nhân tu vi hơi thấp, trên người cũng mang gông xiềng trầm trọng, ngay cả phụ nữ và trẻ em, tất cả cũng bị bắt tới cùng nhau.
Bọn họ đã bị nhốt mấy ngày, trong khoảng thời gian này Lưu Huân để cho thủ hạ chỉ cung cấp cho bọn hắn chút ít thức ăn, miễn cưỡng bảo đảm bọn họ không bị chết đói.
Mấy ngày qua, vẫn không có bất kỳ cường giả vì Diệp gia bảo ra mặt!
- Đứng lên, Vương gia tới, lão gia nầy, nhanh một chút đứng lên cho ta!
Một Hắc giáp vệ đi tới bên cạnh Diệp Thương Huyền, một cước đá vào sau lưng Diệp Thương Huyền.
Diệp Thương Huyền giận trừng mắt liếc Hắc giáp vệ kia.
- Moá, lão gia nầy, làm tù nhân còn dám cứng như thế, đá chết ngươi!
Hắc giáp vệ kia chợt đạp hướng Diệp Thương Huyền, đem Diệp Thương Huyền một cước đạp lật.
Vết thương trên xương hai vai bị tác động, đau đến Diệp Thương Huyền ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng sửng sốt không có thốt một tiếng, bị khóa xương quai, coi như là thập giai cường giả, vậy cùng người bình thường không khác, đau đớn kia cũng là một chút cũng không phải ít.
- Thúc công!
- Lục thúc!
- Không, liều mạng với các ngươi!
Bên cạnh đám người Diệp Chiến Long, Diệp Mông chợt đứng lên, vọt tới Hắc giáp vệ kia.
Hắc giáp vệ một cái tát đem Diệp Mông phiến bay ra ngoài, khóe miệng Diệp Mông hàm máu, tựa như một con yêu thú thị huyết, gắt gao ngó chừng Hắc giáp vệ kia.
Hắc giáp vệ kia đem Diệp Chiến Long đá bay ra ngoài, quay đầu lại thấy Diệp Mông vẻ mặt sát khí như thế, không kiềm lòng được lui một bước, thẹn quá thành giận gắt một cái:
- Lão tử ở trên chiến trường giết người vô số, còn có thể sợ ngươi một mao hài tử chưa dứt sữa sao!
Hắn một cước đá Diệp Mông ngả lăn, Hắc giáp vệ kia mặc dù lớn lối, nhưng Quận Vương đã thông báo không cho giết người, hắn hạ thủ cũng không có sử dụng huyền khí.
- Những người Diệp gia bảo này, một đám thật đúng là không sợ chết!
Hắc giáp vệ lầm bầm nói, xoay người rời đi.
Một lát sau, một nhóm hơn mười người Lưu Huân, Lưu Kham đi tới, nhìn lướt qua Diệp gia tộc nhân tản mạn ngồi dưới đất, vẻ mặt có chút âm trầm.
- Vương gia, bất kể đánh bọn họ thế nào, bọn họ cũng là không chịu.
Mấy Hắc giáp vệ đi tới trước người Lưu Huân, có chút áo não nói.
- Một đám phế vật, một ít chuyện này cũng làm không xong!
Chương trước Chương tiếp
Loading...