Tinh Thần Biến
Chương 616: Băng phủ địa ngục
- Không khí quả là quỷ dị.
Tần Vũ, Khương Lập giống như một đôi tình nhân thần tiên nhẹ nhàng đi tới trước đám hắc khí. Nhìn đám hắc khí khi thì khuếch trương, khi thì thu hẹp, Tần Vũ không khỏi lên tiếng cảm thán. Trong mắt của cư dân trên băng đảo, đám hắc khí đang lởn vởn trước mặt họ chính là đại biểu cho tử vong.
- Vũ ca, loại hắc khí này là một chủng năng lượng đặc thù, tương phản hoàn toàn với sinh mệnh nguyên lực của muội. Nói chính xác, nó có chút đặc biệt hơn so với sinh mệnh nguyên lực. - Khương Lập khẽ nhíu mày.
Khương Lập giờ đã là tân Sinh Mệnh thần vương, đối với linh hồn cũng nắm rõ như Tả Thu Mi khi xưa.
- Lập Nhi, muội nói hắc khí này lợi hại hơn sao? - Tần Vũ đối với việc này quả là một khiếu không thông.
Khương Lập gật đầu khẳng định:
- Sinh mệnh nguyên lực của muội chẳng những có thể chữa trị cho linh hồn đồng thời còn có thể chữa trị cả những vết thương trên cơ thể. Còn hắc khí này chỉ hoàn toàn nhắm vào linh hồn, không có chút công kich lực nào với cơ thể cả.
- Chỉ công kích linh hồn sao? - Tần Vũ mỉm cười - Lập Nhi chúng ta tiến vào thôi.
Tử Vong thần vương này có lợi hại hơn cũng không thể nào chỉ dựa vào lớp hắc khí này đả thương được Tần Vũ, chứ đừng nói tới người kế thừa Tả Thu Mi như Khương Lập.
Vừa mới bước vào trong phạm vi của hắc khí, Tần Vũ liền cảm thấy đám hắc khí này như ăn sâu vào trong thân thể, muốn làm tổn thương linh hồn của mình.
- Chỉ là trò trẻ con.
Tâm ý Tần Vũ máy động, lớp huyền hoàng chi khí trên bề mặt tàn tuyết thần thương lơ lửng bên cạnh linh hồn nguyên anh khẽ rung lên, đám hắc khí liền nhanh chóng bị đẩy lui, căn bản không cách nào tiến lại gần.
Huyền hoàng chi khí là một chủng năng lượng thần kì sinh ra trong quá trình khai thiên tích địa, đám hắc khí này không thể so bì về uy lực, căn bản không cùng một cấp độ.
Tần Vũ nhìn Khương Lập đứng bên cạnh, xung quanh thân thể Khương Lập ẩn hiện một lớp quang mang lục sắc, hắc khí tương tự cũng không cách nào tiếp cận Khương Lập.
Trong khu vực của hắc khí có một tòa phủ đệ do hàng ức vạn khối hàn băng cấu thành, phủ đệ này tuy được xây dựng rộng lớn mênh mông nhưng bên trong lại không có lấy một bóng người. Tần Vũ cùng Lập Nhi đều dễ dàng phát hiện, ở chính điện của phủ đệ của một thông đạo ăn sâu xuống bên dưới.
- Vũ ca, thông đạo trước mặt kéo dài vài ngàn dặm dẫn thẳng xuống Băng huyệt cung điện, giờ chúng ta đi qua thông đạo hay là trực tiếp thuấn di tiến nhập? - Khương Lập nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ trầm ngâm một lúc.
- Trực tiếp thuấn di tới trước cửa cung điện vậy.
Trong phạm vi không gian chi lực của Tần Vũ bao trùm, mọi vật trên hải đảo đều hiện ra rõ ràng, thông đạo này quả là vô cùng âm u, hơn nữa còn tràn ngập hắc khí.
Ở khu vực trung tâm của băng đảo bên dưới vài ngàn dặm là một khoảng không trống rỗng vô tận. Một huyệt động hàn băng to lớn như vậy gần như hoàn hảo để tạo nên một tòa hàn băng cung điện.
Cung điện này diện tích lên tới vài ngàn dặm, ở bên trong hàn khí phiêu hốt như có như không, còn bên ngoài là một lớp hắc khí vô tận. Nói cũng thật kì lạ, đám hắc khí này lại không hề thâm nhập vào trong cung điện.
Tần Vũ cùng Khương Lập bỗng lăng không xuất hiện trước cửa cung điện.
- Trong cung điện này, ngoài Tử Vong thần vương còn có mười hai nữ thiên thần, bất quá trong mười hai vị nữ thiên thần này không ngờ lại không có một ai tới canh cửa. - Tần Vũ không khỏi bật cười nói.
Cũng không trách được mười hai vị nữ thiên thần này, kẻ có thể vượt qua được lớp khí tử vong tới trước cửa điện, bọn họ làm sao mà ngăn cản nổi.
- Tử Vong thần vương đang ở tại một tòa đại điện bên dưới chính điện, vũ ca chúng ta đi. - Khương Lập đã cảm ứng được vị trí của Tử Vong thần vương.
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Không gian chi lực vừa mới phát tán Tần Vũ đã quan sát được rất rõ ràng, phía bên dưới băng điện cung điện còn có một tòa cung điện khác, chi là trong cung điện đó ẩn chứa một luồng hắc khí hung hãn vô tận. Hắc khí ở bên ngoài chính là từ trong cung điện đó truyền ra.
Trên hành lang bên ngoài chính điện của Băng huyệt cung điện có hai nữ tử mặc áo màu xanh biếc đang sánh vai.
- Nhị tỉ, cung chủ đã sắp tới lúc xuất quan, những ngày tháng an nhàn của bọn ta cũng chẳng còn bao lâu nữa. - Một nữ tử nhỏ nhắn khẽ lên tiếng.
- Thất muội… - Nữ tử còn lại bỗng nhìn chằm chằm vào trong chính điện.
- Sao vậy?
Nữ tử nhỏ nhắn được gọi là thất muội kinh ngạc nhìn nhị tỷ của mình.
- Ta vừa rồi có nghe thấy một tiếng gì đó, hình như là từ trong thông đạo dưới thánh điện truyền tới. - Nhị tỉ có chút lo lắng.
Thất muội nghe thấy nhị tỉ nói vậy tựa như không thèm để ý cười nói:
- Nhị tỉ yên tâm, cung chủ đang tu luyện ở bên dưới, ai dám vào chứ? Cho dù có người đi vào cũng là tìm chết mà thôi.
- Cũng đúng.
Nhị tỉ gật đầu tán đồng, nhưng vẫn đưa mắt nhìn qua thông đạo trong chính điện một lượt rồi mới cùng với thất muội bỏ đi.
Hắc khí dày vô tận bao trùm lên toàn bộ cung điện, chỉ dựa vào mắt thường căn bản không thể nhìn thấy gì, may mà Tần Vũ cùng Khương Lập đều đã nắm rõ đường đi. Trong cung điện này có một thông đạo hình xoắn ốc, Tần Vũ sóng vai cùng Khương Lập từng bước đi sâu xuống bên dưới.
Tần Vũ lần này tới đây là muốn mười Tử Vong thần vương, tự nhiên không muốn chọc giận y. Từ trong thông đạo bỗng vang lên:
- Tại hạ Tần Vũ, cùng… - Âm thanh của Tần Vũ chợt ngưng lại.
Bởi vì…
Vô số tiếng chuông chói tai đã vang lên, mỗi tiếng chuông đều không giống nhau, nhưng khi tất cả những tiếng chuống này kết hợp với nhau không ngờ lại ẩn chứa một lực xuyên thấu vô cùng quỷ dị. Tần Vũ không khỏi cảm thấy choáng váng đầu óc, tuy vậy chỉ cảm thấy hơi choáng, ảnh hưởng tịnh không lớn.
- Vũ ca, đây là một loại công kích phổ thông của Tả Thu Lâm – Dẫn Hồn Chi Âm, tuy đối với linh hồn tổn thương không lớn nhưng lại khiến cho đối phương không cách nào tập trung tinh thần. Bình thường tuy không tính vào đâu, nhưng trong lúc chiến đấu ảnh hưởng lại cực lớn. - Khương Lập truyền âm nói.
Tần Vũ âm thầm gật đầu.
- Tại hạ Tần Vũ cùng thê tử Khương Lập tới đây thỉnh Tử Vong thần vương…
Tần Vũ còn muốn nói thêm mấy lời nhưng bỗng nhiên một giọng nói cộc cằn như của một lão phu nhân vang lên:
- Câm mồm, dám bước vào nơi ta tu luyện coi như đã phạm vào tội chết.
Đồng thời, những tiếng chuông kia bỗng vang lên kịch liệt hơn. Tần Vũ chỉ cảm thấy linh hồn đau đớn giống như bị người ta lấy kim đâm vào. Tàn Tuyết thần thương bên cạnh linh hồn nguyên anh liền khẽ kêu vang một tiếng, theo tiếng kêu của thương, cảm giác đau đớn của linh hồn Tần Vũ cùng giảm đi rất nhiều.
- Huyền hoàng chi khí mặc dù huyền diệu nhưng ta chỉ có thể thông qua Tàn Tuyết thần thương sử dụng được một ít mà thôi. - Tần Vũ thầm than trong lòng.
Sự thần kì của huyền hoàng chi khí Tần Vũ tự nhiên hiểu rõ, nhưng hiện tại Tần Vũ cũng chỉ có thể khiến cho huyền hoàng chi khí dung nhập vào vũ khí, còn lại không có cách nào khác để sử dụng huyền hoàng chi khí.
- Vũ ca, không sao chứ?
Lập Nhi nắm lấy tay Tần Vũ, một đạo sinh mệnh nguyên lực liền thâm nhập vào đầu của Tần Vũ, linh hồn nguyên anh của Tần Vũ lập tức hấp thu đạo sinh mệnh nguyên lực này.
Tần Vũ bỗng cảm thấy linh hồn nguyên anh sung mãn hơn trước nhiều.
- Hừ, sinh mệnh nguyên lực?
Một tiếng hừ lạnh cộc lốc vang lên, theo đó Tần Vũ cùng Khương Lập đều cảm thấy một trận khí kình. Chỉ thấy vô số những chiếc chuông màu đen mang theo kình phong hướng về phía Tần Vũ Khương Lập đánh tới.
Trong lòng Tần Vũ không khỏi có chút giận dữ. Chỉ là bản thân không muốn gây chuyện với Tử Vong thần vương, chẳng lẽ Tử Vong thần vương lại nghĩ rằng hắn đánh không lại y?
- Tử Vong thần vương ta tới đây không hề có ác ý.
Âm thanh đê trầm của Tần Vũ vang vọng khắp cung điện hắc ám, đồng thời trong tay Tần Vũ đã xuất hiện Tàn Tuyết thần thương, toàn lực đánh tới.
Cánh tay khẽ rung lên, Tàn Tuyết thần thương liền tạo thành vô số đạo thương ảnh, mỗi đạo thương ảnh đều như trường long phá không bay tới, trong chốc lát đã đánh lui được đám chuông kia.
- Quả nhiên là có bản lĩnh.
Tiếng nói kia lại vang lên, một tấm lụa bỗng phóng tới bao vây xung quanh Tần Vũ.
- Vũ ca, đó là vũ khí công kích của Tử Vong thần vương Chiêu Hồn Lăng, một khi bị cuốn lấy, linh hồn nguyên anh của thần vương bình thường cũng không chống đỡ nổi. - Khương Lập lập tức truyền âm nói.
Nghe thấy Khương Lập nói vậy, trong lòng Tần Vũ không khỏi càng thêm tức giận. Bản thân dù đã nhẫn nhịn, nhưng Tả Thu Lâm này không ngờ lại muốn giết hắn. Tần Vũ liền trực tiếp thuấn di tránh khỏi Chiêu hồn lăng, rồi hừ lạnh một tiếng:
- Tả Thu Lâm, nếu như người còn tiếp tục lấn tới, sau này người cũng không còn cơ hội để sử dụng Chiêu hồn lăng nữa đâu.
Vừa rồi khi đối diện với đòn tấn công của Chiêu hồn lăng, Tần Vũ hoàn toàn có thể dùng Tàn Tuyết thần thương đánh tan Chiêu hồn lăng, chỉ là một khi đánh tan rồi thì càng khó nói chuyện với y.
- Hừ, có bản lãnh thì thử xem.
Chiêu hồn lăng trong chớp mắt lại lao tới phía trước Tần Vũ, Chiêu hồn lăng mới chỉ tới gần thôi mà đã khiến cho linh hồn nguyên anh của Tần Vũ cảm thấy chấn động. Tần Vũ không còn dám nghi ngờ, một khi bản thân bị Chiêu hồn lăng trói buộc, linh hồn nguyên anh sợ rằng sẽ bị chấn vỡ.
- Hừ.
Thân thể Tần Vũ chợt run lên, lướt sang ngang vài thước, đồng thời Tàn Tuyết thần thương trong tay máy động, bắt đầu mãnh liệt công kích Chiêu hồn lăng. Lớp huyền hoàng chi khí bên ngoài Tàn Tuyết thần thương lưu động càng nhanh hơn.
Hốt nhiên…
Chiêu hồn lăng bỗng nhiên tung ra, biến mất không còn thấy đâu nữa.
- Hô!
Hắc khí dày đặc bao phủ khắp cung điện cũng bị thổi bay, toàn bộ hắc khí không ngờ đều tiêu tán như vậy. Cung điện dưới mặt đất cuối cùng cũng lộ ra diện mạo thật của mình.
Cung điện này tương đối thông thoáng, điều khiến cho Tần Vũ kinh ngạc nhất chính là cung điện này được cấu tạo bởi những khối băng màu đen. Cẩn thận quan sát những khối băng này mới thấy được bên trong không ngờ lại ẩn chứa những luồng khí hắc sắc từ từ chuyển động.
Ở giữa cung điện, trên một đóa hắc sắc liên hoa là một nữ tử xinh đẹp khoác trường bào màu đen đang ngồi xếp bằng. Ở trên tấm trường bào màu đen này có vài đồ án cùng những chiếc chuông màu đen, trên hai tay nàng là một tấm lụa cũng màu đen.
Tử Vong thần vương Tả Thu Lâm.
Lúc này Tả Thu Lâm đang nhìn về phía Tần Vũ cùng Khương Lập cười lạnh, khàn khàn nói:
- Tần Vũ, ngươi quả nhiên không nói dối, trường thương trên tay ngươi quả có đủ sức để đánh tan được Chiêu hồn lăng của ta. Xem ra thái độ của ngươi cũng rất khiêm nhường, ta cho ngươi một cơ hội. Nói đi! Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
- Quả là giống như trong ký ức. - Khương Lập nhìn Tả Thu Lâm, nét mặt lộ vẻ vui sướng.
Dung mạo của Tả Thu Lâm cùng Tả Thu Mi cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ có khí chất của hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng mà thôi. Nhìn thấy dáng vẻ của Tả Thu Lâm giống Tả Thu Mi như vậy trong lòng Khương Lập tự nhiên có chút kích động.
Dù sao khi trước nàng cũng đã trưởng thành bên cạnh Tả Thu Mi.
- Tả Thu Lâm tiền bối. - Tần Vũ khiêm tốn. - Đây là thê tử Khương Lập của tại hạ, chắc hẳn người cũng đã nhìn ra, thê tử của tại hạ có sinh mệnh nguyên lực.
- Hừ.
Ánh mắt Tả Thu Lâm lạnh lùng liếc qua Khương Lập, khàn khàn nói:
- Muội muội của ta có sinh mệnh nguyên lực đặc trưng, ta đương nhiên nhìn ra được. Bất quá muội muội ngốc của ta đã chết rất lâu rồi, các ngươi còn tìm tới ta làm gì?
Khương Lập liền nói:
- Dì Tả Thu Lâm…
- Im ngay.
Tả Thu Lâm hai mắt trợn trừng, cười lạnh nói:
- Đừng cố làm thân với ta, ta với ngươi không có quen biết, có việc gì thì mau nói, nói xong rồi thì đi đi.
Tần Vũ không khỏi nhíu mày, Tả Thu Lâm này làm người thật là quá hà khắc.
- Tả Thu Lâm tiền bối. - Tần Vũ trực tiếp nói. - Tả Thu Mi tiền bối là đại ân nhân của Lập Nhi, người chết rồi bất quá đã chọn Lập Nhi làm người kế thừa, trở thành tân sinh mệnh thần vương. Nói thật, hiện tại bọn ta cùng Lôi Phạt thành đang có mâu thuẫn rất lớn. Ta hi vọng tiền bối có thể trợ giúp, cùng với chúng ta chống lại Lôi Phạt thành, đương nhiên… cũng có thể tính là vì Tả Thu Mi tiền bối mà báo thù.
- Nói nghe hay như khiếu hót vậy.
Tả Thu Lâm cười lạnh một tiếng,
- Muội muội ngu ngốc của ta chết đi có liên quan gì tới ta, muốn ta vì nó mà đấu với Lôi Phạt thành? Quả là chuyện nực cười.
- Tả Thu Lâm tiền bối xin hãy yên tâm, Lôi Phạt thành bất quá chỉ có bốn đại thần vương, tại hạ một mình cũng có thể chọi được hai kẻ, Lập Nhi cùng với Dịch Phong thần vương cũng có thể xuất thủ, có thêm người gia nhập chỉ là để cho bọn ta chiếm được ưu thế áp đảo mà thôi. - Tần Vũ vội nói.
Tả Thu Lâm cười xùy một tiếng.
- Các ngươi có thể đi rồi. - Tả Thu Lâm lạnh nhạt nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ, Khương Lập không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
- Không có lợi gì mà muốn ta xuất thủ quả là nằm mộng. - Tả Thu Lâm lại tiếp tục ngồi xếp bằng, - Đường đường là tân Tượng thần, tới mời ta không ngờ chỉ có mấy câu nói xuông, thật là buồn cười.
Âm thanh của Tả Thu Lâm tuy nhỏ nhưng Tần Vũ lại nghe thấy rất rõ ràng.
- Ồ?
Tần Vũ cùng Khương Lập đưa mắt nhìn nhau không khỏi ngẩn ra. Thế rồi trên mặt bọn họ đều lộ vẻ vui mừng.
- Tả Thu Lâm tiền bối, là bọn ta không đúng, không biết tiền bối muốn thứ gì, vãn bối khẳng định sẽ tận lực đáp ứng. - Tần Vũ vội vàng nói.
Tả Thu Lâm liếc mắt nhìn Tần Vũ, từ từ chậm rãi nói:
- Nhất lưu hồng mông linh bảo được không? Không có, nhị lưu hồng mông linh bảo ta cũng có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Nghe xong lời này trong lòng Tần Vũ bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Tả Thu Lâm này vừa rồi cự tuyệt cương quyết là vậy, hiện tại sao lại dễ dàng nói chuyện như thế?