Tinh Thần Biến
Chương 569: Bội phục
Trán lã chã mồ hôi, ánh mắt của Tần Vũ nhìn chằm chằm lên phía trên .. bậc chín mươi chín của Thông Thiên Thai Giai.
Lúc này đã là bậc chín mươi lăm rồi.
Lần leo Thông Thiên Thai Giai này Tần Vũ từ đầu đã sử dụng không gian chi lực, Tần Vũ khống chế nó thành thục hơn một chút, cũng có thêm chút kinh nghiệm làm sao để chống lại sự áp bức của không gian.
Không gian chi lực chung quanh Tần Vũ lúc thì như sóng vỗ, lúc thì như dòng suối uốn quanh, lúc lại như một quả chùy tròn…
Tóm lại, dùng ít sức lực nhất để gạt bỏ các loại áp bức, trói buộc, giam cầm… của không gian.
Lần này chắc tốt hơn lần trước một chút. Tần Vũ mạnh mẽ bước thêm một bước.
Bậc chín mươi sáu rồi!
Lần trước bậc chín mươi sáu là cực hạn của ta. Vừa mới bước lên bậc chín mươi bảy đã bị hất xuống. Lần này… hình như tốt hơn một chút. Trong đầu Tần Vũ khó giấu nổi một tia vui mừng.
Tần Vũ tuyệt không gấp gáp leo lên bậc chín mươi bảy mà đứng lại ở bậc chín mươi sáu để làm quen với sự công kích ở mức cao hơn của không gian.
Mọi người bên dưới đều nín thở.
Kỷ lục cao nhất trước đây cũng chỉ là bậc chín mươi lăm, Tần Vũ đã sớm đột phá được nên dù hắn thất bại thì trong lòng bọn họ cũng khâm phục.
- Tần Vũ huynh dừng lại ở bậc chín mươi sáu làm gì thế?
Thân Đồ Phàm nghi hoặc lên tiếng.
Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu cũng lắc đầu tỏ ý không biết.
Theo bọn họ thấy thì mỗi bậc thang là để khảo nghiệm lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc. Dừng lại lâu hơn ở mỗi bậc cũng chẳng có ích gì.
Nhưng bọn họ không biết.
Tần Vũ đang tích lũy kinh nghiệm sử dụng không gian chi lực để khống chế các loại công kích của không gian, thời gian càng dài thì kinh nghiệm của Tần Vũ càng nhiều.
Tần Vũ dừng lại ở bậc chín mươi sáu trong nửa thời thần.
- Lần trước Tần Vũ vừa mới bước lên bậc chín mươi bảy đã bị hất xuống, không biết lần này…
Khuê Nhân Hầu hạ giọng nói.
- Tần Vũ cử động rồi.
Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng.
Lúc này người bị cảnh Tần Vũ leo Thông Thiên Thai Giai hấp dẫn đã khá nhiều, những người này đều ngẩng đầu nhìn Tần Vũ leo thang, nghe thấy "Tần Vũ cử động rồi", mắt mọi người đều sáng lên, ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ trên người Tần Vũ.
Một bước!
Tần Vũ đã lên đến bậc chín mươi bảy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, thân hình của Tần Vũ trên bậc chín mươi bảy khẽ lay động một lúc nhưng vẫn đứng vững, không bị hất xuống.
- Huynh ấy đứng vững rồi!
Bọn Khuê Nhân Hầu, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm đều chấn kinh.
Lần trước Tần Vũ vừa leo lên bậc chín mươi bảy liền bị hất xuống chứng minh rằng Tần Vũ không có cách nào chống đỡ công kích của không gian ở bậc chín mươi bảy.
Nhưng vì sao chỉ mới một lúc Tần Vũ đã có thể đứng vững trên bậc chín mươi bảy chứ?
Sự tiến bộ này quá lớn đi!
- Lĩnh ngộ đối với không gian có thể đề cao nhanh thế sao?
Chu Hiển lẩm bẩm đầy vẻ khó tin.
Cả đám người đứng quan sát bên dưới đều không biết được, thời gian giữa lần leo thứ nhất và thứ hai ngắn như thế, lĩnh ngộ đối với không gian đề cao được bao nhiêu chứ. Cái mà Tần Vũ đã đề cao chính là… kinh nghiệm vận dụng không gian chi lực để khống chế sự công kích của không gian.
Làm thế nào để dùng càng ít không gian chi lực thì càng hữu hiệu để khống chế sự công kích cường đại đó.
"Kiên trì, kiên trì đứng vững."
Trên bậc chín mươi bảy, Tần Vũ chọn dùng sách lược như ở bậc chín mươi sáu, hắn không gấp gáp bước lên mà làm quen với công kích của không gian ở mức độ cao hơn.
Thân hình Tần Vũ lắc lư suốt nhưng hắn nhanh chóng khống chế không gian chi lực.
Vào lúc này, không gian chi lực đã bị áp bức thu lại trong phạm vi một mét, Tần Vũ điên cuồng điều chỉnh không gian chi lực để tìm biện pháp khống chế chống lại sự áp bức của không gian.
"Mình cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ có thể bị lật bất cứ lúc nào trong biển lớn đang động dữ dội." Tần Vũ cảm thấy rất mệt mỏi.
Mỗi lần chống lại công kích của không gian đều phảng phất như đã tới mức cực hạn của Tần Vũ.
Khiêu chiến cực hạn của Tần Vũ hết lần này đến lần khác.
Tần Vũ nỗ lực trụ lại.
- Bồng!
Chỉ một sơ suất nhỏ, Tần Vũ liền bị hất khỏi cầu thang, sự áp bức khủng bố của không gian làm cho xương trước ngực Tần Vũ vỡ nát, bộ ngực lõm xuống.
Hắn vô lực rơi xuống bên dưới.
- Tần Vũ huynh.
Mấy người Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu lập tức đỡ lấy Tần Vũ, thương thế của hắn trong phút chốc liền khôi phục, hắn lắc người, những vết máu cũng biến mất không còn tăm tích.
- Huynh không sao chứ? Đoan Mộc Ngọc nhìn Tần Vũ.
Lúc này sắc mặt Tần Vũ rất bình tĩnh, không có lấy một chút biến hóa, điều này làm Đoan Mộc Ngọc lo cho tinh thần của Tần Vũ.
- Không sao.
Tần Vũ nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bậc chín mươi chín của Thông Thiên Thai Giai.
"Tích lũy kinh nghiệm, tích lũy kinh nghiệm… một khi mình có thể hoàn toàn đứng vững ở bậc chín mươi bảy, cố nỗ lực để trụ lại ở bậc chín mươi tám một chốc thì mình có thể nhanh chóng bước lên bậc chín mươi chín. Dù bị hất xuống ngay tức khắc nhưng ít ra… mình cũng leo tới đỉnh." Tần Vũ thầm tính toán.
Suy nghĩ của Tần Vũ rất đúng.
Theo Tần Vũ thấy, bản thân còn có một tia hy vọng đó.
- Tần Vũ huynh, huynh muốn làm gì?
Khuê Nhân Hầu chấn kinh hỏi.
Lúc này đám người chung quanh đều chấn kinh vì Tần Vũ lại tiếp tục leo lên! Đã thất bại hai lần mà còn muốn leo tiếp? Mọi người đều không hiểu Tần Vũ đang nghĩ gì.
- Không lẽ Tần Vũ cho là leo Thông Thiên Thai Giai có thể nâng cao lĩnh ngộ đối với không gian của hắn?
Chu Hiển nhíu mày nói.
Mọi người đều không rõ Tần Vũ nghĩ như thế nào nhưng Tần Vũ cứ tiếp tục leo lên.
Lại một lần nữa Tần Vũ leo lên bậc chín mươi bảy.
Tần Vũ ngừng lại ở trên bậc chín mươi bảy, không ngừng làm quen với các loại công kích của không gian.
"Nếu ngay cả trên bậc chín mươi bảy mà mình cũng không đứng vững được thì có lẽ vừa bước lên bậc chín mươi tám là bị hất xuống ngay." Tần Vũ rất rõ sự chênh lệch giữa các bậc.
Thậm chí là nhắm mắt lại trong đầu Tần Vũ vẫn có thể vạch nên các loại công kích quỷ dị của không gian, hắn nỗ lực đứng vững trong đó.
Khoảng một tuần trà, Tần Vũ lại bị hất xuống.
Tần Vũ chống một tay xuống mặt đất đứng thẳng lên, mắt nhìn đỉnh Thông Thiên Thai Giai. "Hiện tại mình giống như đi trên dây thép, lúc nào cũng có khả năng bị hất xuống, chưa có cách nào để đứng vững hoàn toàn."
Sau đó Tần Vũ chẳng thèm lý tới lời của những người chung quanh, lại leo lên.
Mấy người Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm nhìn nhau một cái rồi đi qua bên cạnh yên lặng ngồi xuống chẳng nói nữa. Những người khác cũng từng người một tản ra.
- Tên Tần Vũ kia muốn bị hành hạ thì cứ từ từ thụ hưởng đi.
Chu Hiển cười lạnh một tiếng rồi đi qua bên cạnh, không quan tâm tới Tần Vũ nữa.
- Oanh!
Tần Vũ lại rơi xuống mặt đất lần nữa, Đoan Mộc Ngọc ngồi bên cạnh mở mắt ra nhìn một cái, Đoan Mộc Ngọc đã quên mất đây là lần thứ bao nhiêu Tần Vũ leo thang.
Đã nửa năm rồi!
Trong thời gian nửa năm, Tần Vũ hết lần này đến lần khác leo lên rơi xuống. Trong nửa năm này Tần Vũ cứ ở mãi bậc chín mươi bảy không chút tiến bộ.
- Tần Vũ…
Đoan Mộc Ngọc cảm thấy mình có một chút xúc động.
- Nếu năm xưa mình cũng kiên trì giống như Tần Vũ bây giờ có khi kết quả đã khác đi.
Trong mắt Đoan Mộc Ngọc đột nhiên lóe lên một tia đau khổ, sắc mặt trắng bệch:
- Không, kiên trì ư? Ta không làm thế được, nếu phải quỵ lụy như thế thì có được nàng còn ý nghĩa gì chứ?
Trong mắt Tần Vũ, hình như không có việc gì có thể khiến cho Đoan Mộc Ngọc dao động. Đúng thế. Một người có thể xưng là hoàn mỹ, lúc này lại đang đau khổ, thân thể run run. Có điều chỉ trong phút chốc Đoan Mộc Ngọc đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Nên bỏ đi thì cứ bỏ đi!
Sau đó Đoan Mộc Ngọc lại nhắm mắt.
Vẫn là bậc chín mươi bảy.
Lúc này Tần Vũ đã đứng trên bậc chín mươi bảy được gần nửa thời thần rồi. Không gian chi lực biến hóa vô cùng trơn tru chung quanh thân thể, khống chế hết lần công kích này đến lần công kích khác một cách xảo diệu.
- Ổn rồi, có thể xông lên rồi!
Ánh mắt Tần Vũ đột nhiên trở nên linh lợi.
Bước thêm một bước!
Lúc này những người khác không có ai quan sát Tần Vũ nữa, nửa năm nay Tần Vũ không ngừng leo thử làm bọn họ thấy nhàm, thậm chí có người còn cho là Tần Vũ là một kẻ điên cố chấp.
Cảnh Tần Vũ bước lên bậc chín mươi tám tự nhiên không có ai chú ý.
Ngay lúc bước lên bậc chín mươi tám, Tần Vũ liền cảm thấy thân thể chấn động mạnh, Tần Vũ hai mắt đỏ vằn, nghiến răng nghiến lợi khống chế không gian chi lực để chống đỡ.
- Chỉ cần một chút thôi, bước thêm một bước nữa!
Trên bậc chín mươi tám, Tần Vũ cảm thấy thân thể lắc lư muốn quỵ xuống, lúc nào cũng có thể bị hất văng nên không quan tâm tới điều gì nữa, bước thêm một bước.
Bậc chín mươi chín!
Tần Vũ vừa bước lên bậc chín mươi chín liền cảm thấy một sự áp bức không thể chống nổi của không gian, toàn thân vô lực bị hất thẳng xuống.
- Bồng!
Tần Vũ đập người xuống đất, xương đầu bị vỡ làm mấy mảnh, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, nhưng mà…
Tần Vũ mỉm cười!
- Tuy thời gian rất ngắn nhưng ít nhất mình cũng đã leo lên bậc chín mươi chín.
Tần Vũ cảm thấy tim đập rộn lên.
– Nếu các thiên tôn giữ chữ tín thì mình leo lên được bậc chín mươi chín bọn họ sẽ hiện thân gặp mình.
Hai tay Tần Vũ vô tình nắm chặt lại, thân thể hơi run run.
Lưu Tinh lệ ở trong đầu bắn ra lục sắc quang mang, trong chớp mắt thương thế của Tần Vũ đã hoàn toàn hồi phục, Tần Vũ đứng lên, ánh mắt lướt về phía ba tòa điện phụ.
Đột nhiên …..
Hạo Tuấn xuất hiện ở trước cửa Tiêu Diêu điện.
- Tần Vũ nghị lực kinh người, cuối cùng đã leo lên bậc chín mươi chín của Thông Thiên Thai Giai, Tiêu Diêu thiên tôn vừa mới truyền chiếu lệnh để Tần Vũ vào Tiêu Diêu điện.
Thanh âm vang dội của Hạo Tuấn truyền khắp Phù Không đảo.
- A!
Nghe thấy thanh âm đó, mọi người đều chấn kinh, ngay cả Đoan Mộc Ngọc đang nhắm mắt tĩnh tọa cũng chấn kinh mở mắt ra nhìn Tần Vũ.
- Cái gì? Hắn leo lên bậc chín mươi chín rồi ư?
Chu Hiển đang cười nói với Dao Lâm quay phắt người lại nhìn về phía Tần Vũ, trong mắt tràn đầy khó tin.
Đoan Mộc Ngọc, Khuê Nhân Hầu, Thân Đồ Phàm… cùng với những người khác đều tụ tập lại nơi đây.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ lúc này trên mặt đầy tươi cười.
Đoan Mộc Ngọc đi tới trước mặt Tần Vũ, trong mắt đầy chấn kinh, cảm thán, kinh nghiệm, khâm phục. Sau đó hắn cười cảm thán:
- Tần Vũ, ta thật không ngờ huynh lại có thể leo lên bậc chín mươi chín, Đoan Mộc Ngọc ta bội phục huynh!
Khuê Nhân Hầu cũng bước lên, trong mắt tràn đầy vui sướng:
- Tần Vũ, huynh có thể leo lên chín mươi chín bậc, ta cũng bội phục huynh.
- Cả ta nữa.
Thân Đồ Phàm cũng đi tới.
Không giống với Chu Hiển, Tần Vũ nỗ lực leo lên hết lần này tới lần khác, trong nửa năm nay rốt cuộc Tần Vũ đã thất bại bao nhiêu lần, mọi người chung quanh không biết được. Nhưng bọn họ biết rằng… mỗi ngày Tần Vũ thất bại rất nhiều lần.
Nửa năm trời không ngừng leo.
Tần Vũ đã thành công!
Chưa đạt tới cảnh giới thần vương mà lại leo được lên đỉnh Thông Thiên Thai Giai.
Đây là một kỷ lục của thần giới!
- Tần Vũ huynh, thiên tôn người đang đợi huynh trong Tiêu Diêu điện.
Thanh âm của Hạo Tuấn từ phía trên truyền xuống, Tần Vũ khẽ gật đầu rồi ôm quyền nói với bọn Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm:
- Chư vị, ta đi trước đã.
Bọn Đoan Mộc Ngọc mỉm cười gật đầu.
Trước sự chú ý của mọi người, Tần Vũ trực tiếp leo lên cầu thang trước Tiêu Diêu điện. Phần lớn đều phâm phục, chỉ có người trước đó đã được thiên tôn ban tặng là Chu Hiển cảm thấy khó chịu.
Tần Vũ cũng được thiên tôn ban tặng.
Đến lúc đó, hắn và Tần Vũ đều được thiên tôn ban tặng, nhưng Tần Vũ do leo lên đỉnh Thông Thiên Thai Giai mà được tặng, còn hắn thì sao?
- Hạo Tuấn huynh.
Leo lên khỏi cầu thang, Tần Vũ hành lễ với Hạo Tuấn.
- Thiên tôn đang ở trong vườn phía sau Tiêu Diêu điện.
Hạo Tuấn chỉ dẫn cho Tần Vũ, Tần Vũ gật đầu cười cảm kích rồi bước vào Tiêu Diêu điện.
"Cuối cùng đã thành công." Bước chân trên đường, trong lòng Tần Vũ đầy kích động, nhưng lúc đến cửa vườn Tần Vũ lại cảm thấy có chút khẩn trương.
Thiên tôn!
Hắn sắp được gặp thiên tôn!
Thiên tôn như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết, ngay cả "Tượng thần" Xa Hầu Viên cũng chưa từng gặp thiên tôn lấy một lần. Nhưng Tần Vũ hắn lại sắp được gặp thiên tôn.
Bước một bước qua cửa vườn.
Trong lòng Tần Vũ bình tĩnh lại, chuẩn xác mà nói thì không khí cổ kính trong vườn đã ảnh hưởng tới Tần Vũ, bước vào vườn rồi Tần Vũ đưa mắt nhìn lướt.
Bóng người gầy gò cô độc, tay chắp sau lưng, quay lưng lại với Tần Vũ.
Tần Vũ nhìn chằm chằm vào bóng người mặc đồ tím này, chỉ nhìn từ sau lưng có thể chắc chắn là một nam tử. Trong lòng Tần Vũ khẽ chấn động: "Người này chính là… Tiêu Diêu thiên tôn trong truyền thuyết sao?"
Cùng lúc Tần Vũ đang nhìn nam tử áo tím này, ông ta cũng quay người lại.
"Tiêu Diêu thiên tôn có hình dáng như thế nào nhỉ?" Tần Vũ nhìn nam tử áo tím không chớp mắt, lúc ông ta quay lại, khuôn mặt lọt vào mắt Tần Vũ, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt.
Cặp mắt đó có màu đỏ sậm.