Tinh Thần Biến
Chương 39: Tam Pho Đồ
"Quần tiên đại chiến?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Phong Ngọc Tử nhãn quang phát sáng nói: "Đúng, đó là thời gian ta đang tu luyện ở Hải Ngoại tiên đảo thì có nghe các tiền bối của tông phái nói qua. Tham dự đại chiến có một số tán tiên, cộng với vài chục cao thủ Không minh kỳ và Độ kiếp kỳ, thậm chí dẫn đầu là một Đại thành kỳ tu chân giả…" "Sao cơ, tán tiên là gì vậy?" Tần Vũ vội vàng hỏi.
Phong Ngọc Tử lắc đầu mỉm cười: "Ta đã quên mất không nói cho ngươi biết tán tiên là gì rồi. Lúc gặp Cửu cửu trọng kiếp, sẽ có một số tu chân giả tự biết không thể độ kiếp thành công, nên tự mình nỗ lực bảo tồn nguyên anh linh hồn, nhục thể bị huỷ diệt, bọn họ chỉ có thể tu thành tán tiên. Nhưng phải biết rằng thực lực của tán tiên cực mạnh, so với một cao thủ độ kiếp kỳ thực còn mạnh hơn một chút."
"Tán tiên mạnh vậy sao? Một tu chân giả Đại thành kỳ độ kiếp thành công, vài tán tiên, cộng với vài chục cao thủ Không minh kỳ và Độ kiếp kỳ, họ làm gì vậy?" Tần Vũ thúc giục.
"Hạ sát một người, chỉ để hạ sát một người thôi." Phong Ngọc Tử sắc mặt nghiêm trọng.
"Giết một người, bao nhiêu cao thủ như vậy, chỉ để giết một người thôi sao?" Tần Vũ không thể tưởng tượng, quần tiên tụ họp không ngờ chỉ để hạ sát một người.
Người đó là ai, trong lòng Tần Vũ thậm chí đã nghĩ đến tiên nhân.
Phong Ngọc Tử gật đầu: "Phải, căn cứ vào truyền thuyết trong tu chân giới, có một kẻ thần bí căn bản không phải là tu Nguyên anh. Cuối cùng, ông ta trở nên cuồng loạn, bạo phát ra một luồng nhiệt lượng sáng chói, phảng phất như…như thái dương, huỷ thiên diệt địa, tức thì các cao thủ tại đó, bao gồm cả vị Đại thành kỳ tu chân giả kia, bị hạ sát toàn bộ!" Phong Ngọc Tử kích động kể lại.
"Tiểu Vũ, ngươi có biết chuyện gì đã xẩy ra không? Ngươi biết không?" Phong Ngọc Tử toàn thân kích động, nắm chặt vai Tần Vũ, trừng mắt nhìn hắn nói.
Tần Vũ vội lắc đầu.
Hắn không thể tưởng tượng một người đột nhiên lại có sức mạnh cường đại như vậy, có thể tiêu diệt cao thủ Đại thành kỳ cộng thêm một số tán tiên.
"Đám người tu chân công lực thấp kém ẩn nấp đằng xa không dám lại gần đó đột nhiên phát hiện…Sau khi thần bí nhân kia sát hại rất nhiều người, bắt đầu trải qua độ kiếp, là Cửu cửu trọng kiếp. Lão thiên ơi, thần bí nhân kia có thể hạ sát Đại thành kỳ cao thủ, cùng nhiều tán tiên và Độ kiếp kỳ cao thủ, không ngờ lại không thể độ kiếp thành công!" Phong Ngọc Tử toàn thân lại run lên. "Ông ta lại không thể độ kiếp thành công, không thể vượt qua độ kiếp mà thực lực của bản thân đã cường bạo như vậy, nếu độ kiếp thành công thì…" Tần Vũ cũng bị chấn động.
Một người không thể vượt qua độ kiếp, lại có thể giết chết Đại thành kỳ cao thủ, cộng với vài chục Không minh, Độ kiếp kỳ cao thủ và vô số tán tiên. Căn bản không thể tưởng tượng nổi sự tình lúc đó, nếu như là một dạng tu Kim đan, luyện Nguyên anh liệu có khả năng đạt đến cường đại như vậy không?
"Rất nhiều vị tiền bối cùng khẳng định một điều, thần bí nhân là một tu chân giả, nhưng tuyệt đối không phải là tu ma hay tu tiên, cũng không phải tu yêu, ông ta có lẽ là một chủng loại mới. Bản thân ông ta lúc tối hậu trong nội thể lại có thể bạo phát một luồng nhiệt sức mạnh tinh thuần như mặt trời, căn bản không một cao thủ Độ kiếp kỳ nào làm được điều đó, ngay cả Đại thành kỳ cao thủ khi đối mặt với lực lượng cường đại đó, cũng phải vong mệnh." Phong Ngọc Tử như đang hồi tưởng lại cảnh quần tiên đại chiến. Trong lòng Tần Vũ cũng đang tưởng tượng về trận chiến đó.
Một lúc lâu sau, Phong Ngọc Tử bình tâm lại, nhìn Tần Vũ cười nhẹ nói: "Tiểu Vũ, trận Quần tiên đại chiến đó đã được lưu truyền rộng rãi, không những gần như mọi người ở Hải Ngoại tiên đảo đều biết, thậm chí cũng có không ít người tại Tiềm Long đại lục đã từng nghe qua."
"Hả, có nhiều người ở Tiềm Long đại lục cũng biết sao?" Tần Vũ trong lòng chấn động, nếu không phải do tu chân giả kể, đám phàm nhân ở Tiềm Long đại lục sao có thể biết được?
Phong Ngọc Tử khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Đừng lo, lúc đó rất nhiều tiền bối ở Hải Ngoại tiên đảo từ xa nhìn lại, thấy vị thần bí cao thủ kia trải qua độ kiếp."
"Ông ta có vượt qua được không?" Trong tâm Tần Vũ lại có chút quan tâm đến thần bí nhân.
"Phong Ngọc Tử lắc đầu: "Ông ta đã thất bại, thất bại dưới Cửu cửu trọng kiếp, thần bí nhân đã tự biến mình thành vầng thái dương, đã dựa vào tu vi của bản thân để ngang nhiên đối kháng, không giống như đám tu chân giả chúng ta dùng linh khí để kháng lại thiên kiếp. Sau khi đại chiến với quần tiên, thần bí nhân căn bản không cần nghỉ ngơi lập tức nghênh tiếp thiên kiếp. Và đến khi đệ cửu thiên lôi đánh xuống, thần bí nhân đã không thể kháng cự nổi, nhục thể bị tan nát, công lực bị tổn thương nghiêm trọng."
"Bất quá ông ta không chết ngay lập tức, liền cố tụ tập một nguồn năng lượng tối hậu, hướng về Tiềm Long đại lục, bao gồm cả đám tu chân giả trong đó, nói một câu…"Ngọc Phong Tử như đang sống trong hồi ức.
Tần Vũ mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng cũng không dám làm đứt đoạn dòng hồi tưởng của Phong Ngọc Tử.
"Tung hoành trong cõi vũ trụ vô hạn, chiêm nghiệm diễn biến của vũ trụ. Phiêu lưu cả ngàn năm, đi qua vô số tinh cầu, không ngờ hôm nay linh hồn lại bị tiêu tán, trời không giúp ta, tinh thần chi biến, vầng kiêu dương kia cũng chung nguồn gốc. Hỡi ôi! Hỡi ôi! Nhân loại trên đại lục hãy nghe, hôm nay ta truyền lại "Thông Thiên" tam đồ, nếu ai có được ba đồ hình trên, lại ngộ ra sự kỳ ảo của nó, sẽ được truyền lại công pháp của ta. Ha ha…tai hoạ, tai hoạ…" Phong Ngọc Tử từng lời tuôn ra, thanh âm phiêu hốt.
Tần Vũ trầm tư nghĩ về hàm nghĩa của những câu trên, cõi vũ trụ là gì, vũ trụ là gì, tinh cầu là gì, và cái gì là tinh thần chi biến. Tần Vũ vô phương minh bạch tinh cầu nghĩa là gì, nhưng cũng có thể hiểu rõ ý tứ tối hậu trong lời nói của thần bí nhân, hiển nhiên là trong cái "Thông Thiên" tam đồ gì gì đó có ẩn chứa việc thần bí nhân kia truyền thụ pháp công của ông ta. Bất quá đằng sau câu tai hoạ, tai hoạ ẩn chứa điều gì? Chẳng lẽ có được công pháp, lại là tai hoạ?
"Trước khi thần bí nhân chết, bằng năng lượng cường đại của mình, đã tạo ra ba bộ đồ hình, đó chính là Thông Thiên tam đồ, Thông Thiên tam đồ đã thất tán ở Tiềm Long đại lục, bao nhiêu năm qua, thậm chí chúng nhân tại Hải Ngoại tiên đảo cũng đã một lần thu thập được Tam phó đồ. Từ đó đến nay, không biết bao nhiêu người đã được sở hữu Tam phó đồ tuy nhiên không ai có khả năng lĩnh ngộ được sự ảo bí của nó, trở thành truyền nhân của thần bí nhân." Phong Ngọc Tử thở dài.
Sưu tập ba pho đồ, đối với tu chân giả đích thực không khó, tuy vậy lại không có ai có khả năng lĩnh ngộ được ảo bí của Thông Thiên tam đồ.
"Đương thời tổ tông Tần Thuỷ Hoàng của ngươi cũng đã có được ba pho đồ, đáng tiếc là ông ta cũng không thể ngộ ra sự ảo bí của nó. Nếu ông ta lĩnh ngộ được, có lẽ ông ta đã không chết." Phong Ngọc Tử cười.
Tần Vũ trong lòng như có cơn xung động, sâu trong tâm thức hắn khao khát hướng về thế giới tu chân giả.
"Tu chân giả, hoặc là ngự kiếm lên tận cửu thiên, hoặc hạ xuống biển sâu vô tận, hoặc khám phá hồng hoang vô cùng, hoặc chém giết hồng hoang yêu thú. Bình thường hấp thụ thiên địa linh khí, truy cầu thân thể đạt tới thượng đỉnh, chiến đấu với trời đất, hay động thủ cùng đồng cấp cao thủ, vượt ra ngoài sinh tử, cuộc sống đó thật là thống khoái." Tần Vũ trong lòng than thở, lặng nghe thế giới tu chân giả, tận sâu trong tâm thức vô cùng ao ước được như vậy. Tần Vũ hít một hơi sâu.
Dựa trên lời kể của Phong bá, thế giới tu chân đã được hình thành trong tâm trí Tần Vũ, Tần Vũ hiểu rõ, bản thân bất quá là một phàm nhân, mà phàm nhân thì không thể đạt đến tiên thiên cảnh giới, thậm chí nếu tại Tiềm Long đại lục có đến ngàn vạn phàm nhân, thì hắn cũng không thể trở thành nhân vật trên đỉnh Kim tự tháp.
Kì thực mà nói, Thông Thiên tam đồ là một cái gì đó rất mơ hồ, Tần Vũ hi ện tại hoàn toàn dựa vào…Lưu Tinh Lệ cũng như nỗ lực của bản thân hắn. Dựa vào sự thần kỳ của Lưu Tinh Lệ, cộng với bản thân luôn nỗ lực tu luyện sao cho sức mạnh ngoại công có thể đạt đến cảnh giới tiên thiên tiền kỳ. "Tiểu Vũ, ngươi cần linh khí gì, bá bá sẽ chế luyện giúp ngươi". Phong Ngọc Tử quay lại phía Tần Vũ hỏi.
Những sự tình về tu chân giới đích thực như một truyền thuyết mơ hồ, từ trình độ hiện tại của Tần Vũ đến cảnh giới đó quả thực như cách nhau trăm sông nghìn núi vậy, tại Tiềm Long đại lục hắn chỉ là thế tử Sở vương triều Trấn Đông vương, tu luyện tối gian khổ ngoại công, một cao thủ bình thường quả thật khó lòng đạt đến cảnh giới tiên thiên.
"Linh khí?" Tần Vũ kinh hãi.
"Dùng Thạch Trung Diễm sí thiết luyện chế, đương nhiên phải là linh khí. Bất quá ngươi không hề có chút chân nguyên lực nào, bản thân chỉ có thể dựa vào sự lợi hại của linh khí, vô phương biến hoá linh khí thành to nhỏ, tạo thành một loại hình tấn công đặc thù." Phong Ngọc Tử lắc đầu, "nếu như linh khí có thể dung nhập được với cơ thể, sự lợi hại của nó sẽ vượt xa so với binh khí phàm phẩm của ngươi, hộ thân tuyệt đối không thành vấn đề, ta hy vọng ngươi sẽ chế luyện một kiện chiến giáp tốt nhất."
Tần Vũ cả cười: "Không cần đâu, bá bá giúp ta dựa theo hình dạng của Ngư Trường kiếm chế luyện một kiện đoản kiếm, còn nữa, chế luyện thêm một đôi quyền sáo để bảo hộ ngón tay. Còn lại tuỳ thuộc vào việc phụ vương cần gì, để lại toàn bộ cho người."
"Chỉ vậy thôi sao?" Phong Ngọc Tử tưởng mình nghe lầm.
Đoản kiếm, quyền sáo, cần dùng bao nhiêu Thạch Trung Diễm sí thiết chứ. Có vẻ như Tần Vũ không quá coi trọng Thạch Trung Diễm sí thiết.
"Vậy là đủ, tu luyện ngoại công, nếu quá ỷ lại vào ngoại vật, đối với quá trình tu luyện của bản thân thực không có lợi. Phong bá bá, ta đi trước đây, không làm phiền người nữa." Tần Vũ liền vòng tay cung kính chào, sau đó chuyển thân ly khai.
Phong Ngọc Tử nhìn theo bóng dáng Tần Vũ, khi không gian đã vắng lặng trở lại, liền nói: "Luyện chế linh khí, cần rất nhiều thời gian, có thể mất đến ba mươi lăm ngày."
Chờ cho Tần Vũ đi khuất, Phong Ngọc Tử cảm thán: "Tiểu tử này chỉ cần một ít sí thiết để luyện chế, hẳn là muốn để lại phần lớn Thạch Trung Diễm sí thiết cho phụ vương của hắn đây."
Rời khỏi mật thất, Tần Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này trời đã tối hẳn, gió lạnh thổi ào ào từng cơn.
"Từ bé đến giờ ta chưa giúp gì được cho phụ vương, giờ chính là lúc để phụ giúp người." Trên Tần Vũ sắc mặt chợt hiện nét tiếu ý, rồi nhanh chóng biến mất, "chà, có ba mươi lăm ngày, khoảng thời gian này phải nỗ lực tu luyện, hơn nữa phải với khối lượng cực lớn, xem ngoại công có khả năng đạt đến tiên thiên cảnh giới không."
Tần Vũ đang suy nghĩ, chợt rú lên một tiếng dài, Hắc ưng lập tức hạ xuống, chờ cho Tần Vũ nhảy lên lưng, liền trực tiếp ly khai Vương phủ, rời khỏi thành Viêm Kinh.