Tinh Thần Biến
Chương 37: Tu Chân Giới (2)
Cầm tách trà trong tay, ánh mắt Tần Đức lại xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Từ Nguyên, Thượng Quan Hồng cũng nên đến rồi chứ." Tần Đức nói chầm chậm.
Đứng sau lưng Tần Đức, Từ Nguyên trong bóng tối gật đầu nói: "Theo tin tình báo, Trấn Bắc vương Thượng Quan Hồng đã đến, ngày mai vừa hay là ngày đàm phán, với tính tình lão hồ ly Thượng Quan Hồng tuyệt đối không đợi đến ngày cuối cùng mới đến. Từ Nguyên đột nhiên nói: "Vương gia, đến lúc đại sự bắt đầu còn tới ba năm, vì sao gấp rút hội ngộ Thượng Quan Hồng như thế?"
Từ Nguyên cũng rõ, người của Trấn Nam vương Mộc thị nhất tộc hết sức trung thành, tuyệt đối đứng về phía Hạng gia hoàng tộc. Trấn Đông vương Tần Đức đối với việc lôi kéo Trấn Nam vương căn bản không ôm hy vọng, chỉ có Trấn Bắc vương Thượng Quan gia luôn giữ thái độ trung lập mới có khả năng lôi kéo. Lần này phải lôi kéo cho được Thượng Quan gia.
Tần Đức đặt tách trà xuống, khóe môi hơi nhếch lên: "Từ Nguyên, không còn cách nào khác, theo ta biết bây giờ thủ lĩnh tổ chức tình báo của Hạng gia ở ba quận Đông vực đã đổi sang người khác, biến thành Chân Từ."
"Chân Từ!" Trong đầu Từ Nguyên lập tức xuất hiện một đôi mắt âm lãnh.
"Đúng, chính là Chân Từ, khả năng của tên thủ lĩnh cũ ta biết rất rõ, hắn tuyệt đối không điều tra ra thực lực thật sự của quân đội chúng ta. Tuy nhiên tên Chân Từ này không phải loại vô dụng như tên tiền nhiệm, theo ta đoán chừng nửa năm thời gian đủ để hắn phát hiện số lượng thật sự của quân đội chúng ta."
Sắc mặt Tần Đức có phần ngưng trọng. Từ Nguyên cũng là người hết sức thông minh, thoáng cái đã hiểu rõ ý tứ của Tần Đức.
"Vương gia, con át chủ bài lần đàm phán này của ngài không phải là…" trong lòng Từ Nguyên không dằn được sự khâm phục đối với Tần Đức.
"Đúng, chính là như thế." Trên mặt Tần Đức chỉ có vẻ tươi cười, "tiện thể xem phản ứng sau đó, ta phải xác định Thượng Quan Hồng này rốt cuộc đầu kháo bên nào. Đương nhiên, hy vọng của chúng ta không thể ký thác trên người hắn."
Từ Nguyên gật đầu nói: "Chỉ cần khiến Thượng Quan Hồng không bắt cá hai tay cũng đủ rồi."
"Vương gia, thuộc hạ còn có một tin tốt." Từ Nguyên gương mặt tươi cười rạng rỡ trình lên Tần Đức một phong thư.
"Hả!"
Tần Đức nhận bức thư, vừa nhìn lập tức đôi mắt sáng lên, sau đó cao giọng cười lớn: "Vũ nhi nó đã giúp ta một việc lớn a, khối khoáng thạch lớn như thế hơn nữa còn là tiên phẩm thượng cấp, có thể luyện chế biết bao nhiêu thần binh. Đây đúng là tin tốt."
Phong thư này do chính tay Liên Ngôn viết, ông ta cũng viết thư cho Tần Chính và Tần Phong, hai người họ đang quay trở về vương phủ còn Tần Đức vì có việc quan trọng chưa thể về. Tần Đức căn bản không biết khối hỏa hồng sắc tinh thể đó vốn không phải là quáng thạch tiên phẩm thượng cấp, mà là Thạch Trung Diễm Sí Thiết so với tiên phẩm thượng cấp còn trân quý hơn nhiều.
"Tốt, tốt, trở về nhất định phải thưởng cho Vũ nhi mới được." Tâm tình Tần Đức lập tức trở nên rất tốt, "Từ Nguyên, ngươi đi chuẩn bị cẩn thận cho việc ngày mai một lần nữa, không được để xảy ra một chút sơ suất."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui!" Tần Nguyên cung tay nói, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
Tần Đức cầm lá thư trong tay, trên mặt có một vẻ tươi cười của bậc từ phụ.
Viêm kinh thành Trấn Đông vương vương phủ, trong mật thất chuyên dùng luyện khí của Phong Ngọc Tử.
Mật thất phía trên hình tròn, ở dưới hình vuông ngụ "Trời tròn đất vuông", trung tâm mật thất có một Lưu kim sắc Bát quái (kim sắc bát quái: kim sắc bát quái mạ vàng) , đồng thời đạo đạo quang mang lưu chuyển ở giữa Bát quái, một cổ khí tức cuồn cuộn tự nhiên lan rộng tràn ngập cả luyện khí mật thất, bên ngoài Bát quái có ba tấm bồ đoàn, lúc này Phong Ngọc Tử ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn chính giữa, Tần Vũ ngồi kế bên.
"Đi!" đơn thủ Phong Ngọc Tử vừa chỉ, Thạch Trung Diễm Sí Thiết liền bay thẳng đến chính giữa Bát quái, Phong Ngọc Tử thu hồi chân nguyên lực, Thạch Trung Diễm Sí Thiết lại nổi bồng bềnh phía trên Bát quái tựa như Lưu kim sắc Bát quái này có sức mạnh thần kỳ chống đỡ khối Thạch Trung Diễm Sí Thiết. Tần Vũ nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này trong lòng hết sức chấn động, đối với thế giới của những thượng tiên Tần Vũ càng hiếu kỳ hơn.
Phi kiếm, Kim đan kỳ tu chân giả, tam muội chân hỏa, bát quái thần kỳ trước mắt…
Tất cả những điều này khiến cho Tần Vũ tò mò, thế giới của các thượng tiên rốt cuộc là thế giới như thế nào.
"Tiểu Vũ, Thạch Trung Diễm Sí Thiết do con phát hiện ra, tự nhiên là sở hữu của con. Ta muốn có một ít Thạch Trung Diễm Sí Thiết, lớn chừng nắm tay, không biết được hay không?" Phong Ngọc Tử có chút ngượng ngùng nói.
Lưu Ông một vị thượng tiên lại yêu cầu bảo bối của một tên hậu sinh, thật sự ông cảm thấy rất hổ thẹn.
Thế nhưng Phong Ngọc Tử đối với Thạch Trung Diễm Sí Thiết này hết sức trông mong, phi kiếm của ông tuy được xem là không tệ nhưng luận về chất liệu căn bản không thể sánh bằng Thạch Trung Diễm Sí Thiết, đối với người tu chân, đan dược, tinh thạch quí hiếm có sức hấp dẫn rất lớn.
"Đương nhiên có thể, Phong bá bá cứ lấy." Tần Vũ không còn là đứa bé như lúc trước, hắn hiểu rất rõ. Phong Ngọc Tử này là cao thủ số một bên mình phụ vương, hơn nữa phi kiếm càng mạnh hơn cũng chính là thực lực của Phong Ngọc Tử được đề thăng, lại thêm kích thước Thạch Trung Diễm Sí Thiết như thế, một nắm tay bé tí hắn không quan tâm.
"Dĩ nhiên ta lấy Thạch Trung Diễm Sí Thiết lớn cỡ nắm tay cũng là nợ con một phần đại ân. Nếu con có bất kỳ yêu cầu gì cứ nói ra, Phong bá bá đáp ứng hết." Phong Ngọc Tử vội nói, ông đường đường là bậc thượng tiên muốn có bảo bối người khác tất nhiên phải tặng lại một cái gì đó.
"Yêu cầu gì cũng được phải không?" Mắt Tần Vũ sáng lên.
Phong Ngọc Tử khẽ mỉm cười gật đầu: "Đúng, chỉ cần ta có khả năng làm được đều có thể."
"Vậy có thể nói cho con nghe về thế giới của những thượng tiên được không, bá bá đã nói qua tu chân giả, tam muội chân hỏa gì đó, con rất tò mò." Tần Vũ nói nhanh.
"Chỉ có yêu cầu này sao?" Phong Ngọc Tử ngẩn người ra.
Tần Vũ cười nói: "Vâng, chỉ có yêu cầu này. Thật ra điều mong muốn nhất trong lòng con chính là đan điền biến trở lại bình thường, có thể để cho con tích tụ nội lực cho phép con tu luyện thành tiên thiên cao thủ, thậm chí trở thành thượng tiên. Hai yêu cầu này tùy Phong bá bá lựa chọn." Tần Vũ cười hì hì.
Phong Ngọc Tử lắc đầu cười khổ.
"Đan điền của con ta quả là không còn biện pháp nào hết, thôi được, ta giảng giải cẩn thận cho con về thế giới tu chân giả vậy."
Phong Ngọc Tử thầm sắp xếp lại mọi chuyện một chút rồi nói: "Thực tế tất cả "Thượng tiên" trên Tiềm Long đại lục tịnh không phải là tiên thật sự, chỉ là tu chân giả truy cầu việc trở thành tiên nhân mà thôi."
"Tu chân giả?" Tần Vũ nghi hoặc nói.
Phong Ngọc Tử nói tiếp: "Đúng, một phàm nhân muốn trở thành tiên cần trải qua vô số kiếp nạn. Trước tiên phải đạt đến cảnh giới tiên thiên, khi đạt đến tiên thiên đại thành sẽ gặp Tứ cửu tiểu thiên kiếp, nếu như vượt qua tiểu thiên kiếp thành công thì bước vào hàng ngũ tu chân giả, Phong bá bá của con chính là Kim đan kỳ tu chân giả."
"Tứ cửu tiểu thiên kiếp?" Tần Vũ đối với tên gọi này hoàn toàn không biết.
Phong Ngọc Tử nở nụ cười nói: "Tu luyện chính là nghịch thiên, đương nhiên phải chịu thiên kiếp, tứ cửu tiểu thiên kiếp so với hai đại thiên kiếp sau đó còn nhẹ nhàng hơn. Cảnh giới tu chân giả chia thành: Kim đan kỳ, Nguyên anh kỳ, Đổng hư kỳ, Không minh kỳ, Độ kiếp kỳ, Đại thành kỳ. Mỗi một cảnh giới đều phân ra tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Chỉ có trải qua vô số kiếp nạn, sau khi đạt đến Đại thành kỳ mới có thể phi thăng, cuối cùng trở thành một tiên nhân danh tiếng. Nói thật ta bất quá vừa mới bước chân vào hàng ngũ tu chân giả mà thôi, nhưng ở Tiềm Long đại lục được xưng là thượng tiên thật sự rất hổ thẹn"
Tần Vũ bây giờ mới hiểu, những người được Tiềm Long đại lục gọi là cao thủ thượng tiên chỉ là Kim đan kỳ tu chân giả, còn cách tiên nhân một quãng rất xa.
"Con đường tu chân giả kiếp nạn trùng trùng, sau khi vượt qua Tứ cửu tiểu thiên kiếp đạt đến Kim đan kỳ, thọ mệnh kéo dài hơn ngàn năm, Nguyên anh kỳ tu thọ mệnh chân giả có thể hơn năm ngàn năm. Đạt đến Nguyên anh kỳ hậu kỳ, lúc sắp đến điểm giới hạn sẽ dẫn khởi Lục cửu đại thiên kiếp, chỉ có trải qua Lục cửu đại thiên kiếp mới có thể tiến nhập Đổng hư kỳ. Khi đó Nguyên
anh kỳ hòa hợp với linh hồn mới có thể nguyên anh xuất thể, vậy mới là trường sinh bất tử"
Trong mắt Phong Ngọc Tử phát ra đạo đạo tinh quang.
"Đáng tiếc, Lục cửu đại thiên kiếp quá đáng sợ, hơn nữa Lục cửu đại thiên kiếp tịnh không phải người nào cũng có thể gặp được. Nguyên anh kỳ và Đỗng hư kỳ là sự biến đổi căn bản nhất của linh hồn. Rất nhiều cao thủ đạt đến Nguyên anh hậu kỳ vài ngàn năm, cuối cùng đành chịu chết mà không cách nào có đột phá, nghênh đón Lục cửu đại thiên kiếp." Phong Ngọc Tử than thở.
Trong lòng Tần Vũ lại sôi sục như biển cả có sóng to gió lớn.
Ngàn năm?
Tuổi thọ của tu chân giả dùng ngàn năm làm đơn vị, đến Đỗng hư kỳ trở nên trường sinh bất tử, đó là loại thế giới gì.