Tinh Thần Biến
Chương 25: Bí Mật (1)
Thành Viêm Kinh, Trấn Đông vương vương phủ ngày hôm nay đăng đèn kết hoa, hiện tại chưa quá sáng sớm mà trước cửa vương phủ đã đông đảo những xe ngựa, kiệu rồng. Những phú thương hào môn, vương tôn quý tộc của Sở triều nhất tề dặn dò, mang quà mừng lễ cũng như thiếp mời đến bước vào trong Vương phủ. Hôm nay là ngày mà Trấn Đông vương tam thế tử Tần Vũ làm đại lễ thành nhân.
Lễ thành nhân được tổ chức trọng thị tại lục địa Tiềm Long, mức độ trước giờ hầu như chưa có. So sánh với hồi tổ chức sinh nhật cũng không trọng thị bằng, lúc đó là sinh nhật mười sáu tuổi của Tần Vũ, chỉ có một số người trong vương phủ vây quanh chúc mừng, còn lễ thành nhân thì đi phát thiệp mời, thậm chí Sở vương cũng có khả năng đến. Nhớ hồi tám năm về trước, lúc đại ca của Tần Vũ là Tần Phong làm lễ thành nhân, đích thân hoàng đế của Sở Vương là Hạng Nghiễm đến chúc mừng.
Sáng sớm. Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ ‐ cả ba huynh đệ đều cùng một lúc đến phòng của Tần Đức để thỉnh an thân phụ. Đại ca Tần Phong có dáng vóc cao nhất, có lẽ gần một mét chín mươi, thân thể lúc nào cũng như có một luồng khí lạnh bao quanh, trên gương mặt hiếm khi nở nụ cười, chỉ có những khi đối diện với hai huynh đệ thì Tần Phong mới hay cười mà thôi. Tần Chính và Tần Vũ thì dáng vóc ngang nhau, không cao lắm.
"Nhi thần bái kiến phụ vương."
Ba huynh đệ cùng nhìn Tần Đức, khấu đầu thỉnh an.
Tần Đức nhìn thấy ba nhi tử của mình, trong lòng rất đỗi vui mừng vì cả ba đứa đều là nhất biểu nhân tài. Con trai trưởng Tần Phong theo nghiệp võ, không những là đại tướng quân đội mà quá khứ còn trở thành tiên thiên cao thủ từ năm ngoái, danh tiếng đồn xa. Khắp cả Sở triều tiên thiên cao thủ không quá trăm người nhưng chưa quá hai mươi ba tuổi mà đã là tiên thiên cao thủ thì quả thật là cực kỳ hiếm có.
Đứa con thứ là Tần Chính quản lý triều chính và chính bản thân Tần Chính cũng có tài năng như Tần Đức, hiện nay chuyện lớn nhỏ của ba quận phía Đông thành đều do Tần Chính thủ quản. Tới phiên người con thứ 3 là Tần Vũ…
Tần Đức xoay đầu liếc nhìn Tần Vũ, trong lòng Tần Đức không khỏi cảm thấy tự hối tiếc.
"Ngoại công làm sao có thể đạt đến tối cao chỉ sau một ngày luyện thành, hơn nữa lại không thể thành cao thủ tiên thiên, chung quy cũng chỉ bước vào đường cùng mà thôi. Trong lòng Tần Đức có một cái nhìn u ám, sau đó Tần Đức xem lại, trong chính ba đứa con trai của mình Tần Vũ là người có ít khả năng đạt thành nghiệp lớn nhất. "
Nếu như có đủ khả năng đạt đến cấp độ đó, tuy không bằng tiên thiên nhưng lực công kích cũng có đủ khả năng hơn tiên thiên tiền kỳ cao thủ. Chỉ tiếc là, để đạt đến cảnh giới đó cần phải ít nhất những ba mươi năm tu luyện. Như nay Vũ nhi đã tu luyện tám năm nhưng, vẫn còn phải tu luyện hơn hai mươi năm nữa. Thật tiếc, Tần Đức không biết Tần Vũ cơ bắp tiếp thu nội lực, tiến bộ rất nhanh, vượt quá nhiều lần so với ước tính của Triệu Vân Hưng.
Tần Đức cười bảo: "Các người đi trước đi." rồi nhìn Tần Vũ mà nói: "Vũ nhi, hôm nay là lễ thành nhân của con, là sinh nhật, là một ngày trọng đại. Qua hôm nay thì con đã là người lớn rồi, có xảy ra chuyện gì thì còn cũng phải nỗ lực mà đối diện đó!"
Tần Vũ gật đầu đáp: "Phụ vương an lòng "
Tự mình đối diện với cuộc sống? Hơn ba năm trước, một mình Tần Vũ mang theo con hắc ưng đi ngao du bốn phương, với tốc độ của hắc ưng đã đích thân tới gần Sở vương triều nhiều phen. Trải qua nhiều kinh nghiệm, Tần Vũ đã biết cách tự nhìn nhận và cảm thụ cuộc sống.
"Tốt, hiện tại bên ngoài khách đã đến đông đủ, các con hãy theo cha ra chào hỏi khách." Tần Đức nói rồi dẫn đầu các con, Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ – ba huynh đệ cùng nhau bước ra cổng.
Trong ngày, vương phủ của Trấn Đông vương vô cùng huyên náo, tất cả vương tôn quý tộc, tất cả những phú thương đều đến chúc mừng, đương nhiên là những người này đối với Trấn Đông vương vô cùng tôn trọng. Nhưng đại quyền tương đương với Trấn Đông vương còn hai người nữa: một là Trấn Nam vương, một là Trấn Bắc vương.
Trấn Nam Vương của khu vực ba quận phía nam là Mộc Lam thân chinh đến chúc mừng, Trấn Bắc Vương của hai quận phía bắc là Thương Quan Hồng cũng thân chinh đến chúc mừng còn bốn thành bốn quận là của hoàng tộc Hạng gia chiếm quản, lần này hoàng đế Hạng Nghiễm không tới, phái đích thân đệ đệ của mình là Hạng Sóc tới.
Bữa yến tiệc không biết đã chiêu đãi bao nhiêu bàn. Có bao nhiêu khách tới tham dự, Tần Vũ đều không biết rõ. Nhưng hắn biết một điểm, là nhận được rất nhiều quà chúc mừng đến nỗi chất đầy cả hai gian phòng, có lẽ khách đến cũng rất nhiều. Tất nhiên cử hành lễ chính là thế tử của Trấn Đông vương. Một ngày huyên náo, đãi tiệc đến đêm khuya, khách đã ra về, Vương phủ lại trở về yên tĩnh.
Mật thất.
Căn mật thất này, Tần Vũ chưa bao giờ bước vào trong, lúc này đã quá nửa đêm. Trong căn phòng bí mật có năm người: Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính, Tần Vũ còn có Từ Nguyên. Trong năm người ngoài Tần Vũ trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, còn ngoài ra thì những người còn lại trong lòng đều có biết ít nhiều.
"Mọi người ngồi trước đi!" Tần Đức khi đi trước trên một các ghế bành thái sư, ra hiệu cho họ ngồi xuống.
Tần Vũ chờ bốn người lần lượt ngồi xuống bộ trường kỉ rồi mới dám ngồi, Từ Nguyên phe phẩy cây quạt trong tay, nhìn Tần Vũ rồi khẽ mỉm cười.
"Phụ vương, người cho mời con đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Tần Vũ hỏi, hiện tại hắn vẫn còn u mê mù mịt trong đầu.
Tần Đức bình tĩnh, gật đầu bảo: "Vũ nhi, chẳng phải con luôn nghi hoặc phụ vương làm điều gì, đang mưu tính những gì hay sao? Chính xác! Ta có một chuyện không nhỏ mà trước giờ luôn giấu diếm con. Hôm nay, con đã mười sáu tuổi rồi, ta sẽ kể hết cho con nghe mọi bí mật." Tần Vũ nhất thời mắt sáng lên.
Hắn từ trước đã sớm biết phụ vương thân chinh tiến hành kế sách, hắn cũng nghi hoặc, lỡ như Tần Đức nhất quyết không nói cho hắn biết. Hiện tại nghe đích thân phụ vương nói, những sự việc mà bản thân chưa biết hãy còn rất nhiều. Hôm nay phụ vương quyết định phải nói rõ chuyện đó.
Tần Đức hỏi Tần Vũ: "Vũ nhi, con có biết là tại trong lịch sử của Tiềm Long đại lục là đã từng có một triều đại nào đó thống nhất cả Tiềm Long đại lục."
Tần Vũ mỉm cười: "Điều này cũng đã nói, trước đây rất lâu, tình huống của Tiềm Long đại lục thực ra là phân tán, đúng một nghìn năm về trước, nguyên cả Tiềm Long đại lục chưa từng bị thống trị dù chỉ là một phần, thống trị nguyên cả Tiềm Long đại lục chính là nhà Tần. Tần Thủy Hoàng Doanh Chính đại danh hiện thời như sấm nổ bên tai, chỉ tiếc rằng nhà Tần tồn tại quá ngắn ngủi, thống trị chỉ hơn có một trăm năm thì đã bị tan rã, Tần triều Doanh thị nguyên cả một họ đã bị diệt sạch không còn một mống."
Tần Đức khẽ lắc đầu: "Hôm nay, ta sẽ cho con biết một bí mật chính là…Tần gia chúng ta chính là hậu đại trực hệ của Tần Thủy Hoàng."
Tần Vũ chỉ cảm nhận như bị một tiếng sấm bổ xuống não, thời gian như ngừng trôi lại.
Sau một thời gian dài, Tần Vũ vừa mới tỉnh một phần rượu, thần trí khó mà minh mẫn, nhìn thấy phụ thân, vừa xem coi đại ca, nhị ca cùng Từ Nguyên thú c thúc, nhưng tất cả mọi người đều nhìn Tần Vũ, trong mắt hàm ý Tần Vũ đều hiểu rõ. Tần Vũ tuy một tấm lòng trung nhưng vẫn hỏi cho ra nhẽ: "Dòng chính của Tần Thủy Hoàng không phải họ Doanh sao?"
Tần Đức đau đầu: "Nhà Tần diệt vong, cả thiên hạ truy cùng sát tận hậu nhân của Doanh thị, chúng ta liệu có đủ can đảm mang họ Doanh chăng? Còn bằng đổi họ thì cũng giống như chúng ta đã quên đi tổ tông của chúng ta là Tần Thủy Hoàng. Vũ nhi, con có biết chăng, Tần gia chúng ta truyền công pháp nguyên bản không phải gọi là Tổ Long quyết mà gọi là Thủy Hoàng Tổ Long quyết. Vũ Nhi, hãy nhớ lấy, huyết mạch đang chảy trong người con cháu Tần gia chúng ta chính là huyết mạch của Tần Thủy Hoàng." Ánh mắt Tần Đức sáng lên.