Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tinh Thần Biến

Chương 191: Nguyên linh chi khí




Hai mắt Thanh Long đỏ ngầu, hướng về phía nam mà gầm lên cuồng nộ, hai tay không ngừng đánh ra loạn xạ. Lúc này Thanh Long hoàn toàn không chú ý đến sự tình xung quanh, căn bản không thể nhận ra sát chiêu của Duyên Mặc.
Duyên Mặc thở hổn hển, đôi mắt lấp lánh hồng quang.
Duyên Mặc cho tới lúc này vẫn chưa hoàn toàn bị thanh âm kia dẫn dụ về hướng nam, do vẫn chưa hoàn toàn nhập ma nên Duyên Mặc vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo. Nếu không phải do phân tâm giết chết Tiêu Cửu thì lúc này Duyên Mặc chắc cũng chưa có dấu hiệu nhập ma.
Duyên Mặc vừa nghe tiếng sáo lại đồng thời giết chết Tiêu Cửu, lòng tràn ngập sát ý tự nhiên không chống lại được ma ý. Khi giết Tiêu Cửu thì Duyên Mặc đã không còn kiềm chế được bản thân, nhìn thấy Tư Đồ Huyết y cũng không tha.
Như bây giờ, Duyên Mặc lại còn muốn giết Thanh Long.
- Không hay rồi, Thanh Long đã hoàn toàn nhập ma, không hề chú ý tới sát chiêu của Duyên Mặc.
Tần Vũ kinh dị hét lên. Lập Nhi gật đầu nói:
- Hiện tại Duyên Mặc sắp hoàn toàn nhập ma và chỉ còn cách một bước nhỏ, nếu như quả thật y giết chết Thanh Long thì sẽ càng lún sâu hơn vào ma đạo, có thể hoàn toàn nhập ma.
- Tần Vũ đại ca, đại ca đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ đại ca muốn giúp Thanh Long sao?
Lập Nhi nhìn Tân Vũ cười nói. Thật sự lúc này trong tâm Tần Vũ đang đấu tranh hết sức kịch liệt.
Cứu hay không cứu?
Thực tế dù Tần Vũ có muốn cứu cũng không thể đấu lại Duyên Mặc, thực lực của Tần Vũ căn bản không đủ để cùng hắn giao tranh.
- Tần Vũ đại ca nếu ra tay mà bị Duyên Mặc phát hiện có thể sát tính của hắn sẽ đại phát khả năng còn quay sang giết huynh nữa… đối với Thanh Long chúng ta quả thật là hữu tâm vô lực .
Lập Nhi lắc đầu thở dài nói.
Tần Vũ bỗng quay lại nhìn Lập Nhi nói:
- Lập Nhi, ta luôn cảm thấy muội rất cao siêu. Có lẽ tất cả mọi sự việc diễn ra dường như đều không ảnh hưởng tới muội.
- Thật vậy sao?
Lập Nhi run giọng hỏi:
- Á………
Một tiếng la thảm vang lên.
Tần Vũ và Lập Nhi cùng ngoái đầu nhìn lại. Hướng phát ra tiếng la chính là hướng nam mà Thanh Long tiến tới. Chỉ có điều sự tình quả thật khiến người ta kinh dị…….Duyên Mặc không ngờ lại không hạ sát thủ đối với Thanh Long.
- Không, không…..
Duyên Mặc không ngưng thở hồng hộc, mồ hôi không ngừng túa ra, toàn thân toát ra khí tức khủng bố vô cùng.
- Ối.
Hai mắt Lập Nhi sáng bừng lên , cười nói:
- Tần Vũ đại ca, Duyên Mặc tâm tính kiên định quả thật vượt qua tưởng tượng của muội, đến lúc tối hậu, y vẫn có thể khống chế được bản thân, hơn nữa còn nỗ lực chống lại sự mê hoặc của tiếng sáo.
Lập Nhi vừa nói tiện tay nhẹ nhàng gảy lên cổ cầm và những tia sóng xanh hoàn toàn đẩy lùi những tia sóng hồng sắc trong phạm vi xung quanh Lập Nhi.
Tần Vũ cũng đã phát hiện ra.
Bỗng nhiên.
Hai tay Duyên Mặc bỗng biến đổi, hai bàn tay đột nhiên nắm chặt lại.
Giống như một chiếc búa khổng lồ. Duyên Mặc rít lên một tiếng nhỏ, hai bàn tay không ngừng hướng tới mặt đất công kích, từ dưới đất vọng lên những tiếng vang ầm ỉ.
Xen lẫn với tiếng tay cuống nộ đấm vào đất, là tiếng gầm của Duyên Mặc.
Theo từng đợt oanh kích, mắt Duyên Mặt lại có thêm vài tia vằn máu, nhãn thần như đứng trước lằn ranh sinh tử quả thực vô cùng đáng sợ, lúc này Duyên Mặc qủa thật đã lâm vào trạng thái cuồng nộ, chỉ một lát sau.
Một tiếng rồng gầm lên. Duyên Mặc bỗng nhiên đứng dậy.
Sát khí!
Sát khí ngút trời, giờ khắc này Duyên Mặc tựa như đang đứng giữa chiến trường thảm khốc, mắt rồng quét qua khắp nơi, sau đó ngay lập tức phóng về hướng Thanh Long phi hành lúc trước, hiển nhiên Duyên Mặc vẫn nhớ quỹ đạo di chuyển của Thanh Long. Trong tình huống nhập ma thì chạy chỉ là hành động vô thức.
Nhưng hiện tại Duyên Mặc như một đạo hồng quang, tốc độ quả thật quá nhanh.
- Duyên Mặc định làm gì vậy?
Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
- Không đi theo y thì khó mà biết được.
Lập Nhi cười nói, hai người cực tốc phi hành theo hướng của Duyên Mặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thanh Long chỉ đi bộ, quả thật chậm hơn rất nhiều so với tốc độ phi hành của Duyên Mặc, chỉ một lúc Duyên Mặc đã đuổi kịp Thanh Long. Tần Vũ cùng Lập Nhi nhìn thấy Duyên Mặc đuổi sát Thanh Long, đồng thời hắn huy động tay tấn công y.
- Hắn muốn giết Thanh Long sao?
Tần Vũ cả kinh nói.
Hứng trọn cú đánh cực mạnh đó, toàn thân Thanh Long bị tống bay đi, y phục của y cũng bị chấn cho tơi tả.
- Không.
Lập Nhi lắc đầu nói:
- Duyên Mặc một chiêu có thể giết chết Thanh Long, nhưng y chỉ cố ngăn trở Thanh Long đi về phía Nam, hiển nhiên Duyên Mặc nhận thấy nơi đó cực kì nguy hiểm, sở dĩ Duyên Mặc ngăn trở Thanh Long có thể do họ cùng thuộc Long tộc.
Nghe Lập Nhi giải thích, Tần Vũ nhìn lại cả Thanh Long lẫn Duyên Mặc.
- Grừ, grừ ….
Thanh Long gầm lên, không ngờ vẫn cố đi về phương nam.
Duyên Mặc lúc này toàn thân run lên, cùng lúc phải chống lại ma lực của tiếng sáo, đồng thời bồi thêm cho Thanh Long một đòn nữa.
- Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, trúng phải một chiêu mạnh như thế cả người Thanh Long đổ xuống.
Chân phải của Thanh Long đã gãy đoạn. Tần Vũ thấy thế liền cất tiếng khen Duyên Mặc:
- Duyên Mặc quả thật thông minh, nếu muốn cản trở Thanh Long thì đánh gãy chân của y quả thật là biện pháp tốt nhất, khẳng định tốc độ của Thanh Long sẽ chậm hơn rất nhiều.
Trong trạng thái nhập ma, trí tuệ lúc đó cũng chỉ cùng dạng với hung thú.
Chạy căn bản theo một cách vô thức, Thanh Long la lên cố gắng đứng dậy nhưng y cũng thất bại.
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm, hai tay Thanh Long vỗ vào mặt đất, sau đó cả thân người bay lên , lúc này y chỉ có thể dựa vào chân trái để đứng. Sau một lúc, bỗng nhiên Thanh Long nằm úp xuống mặt đất, dùng hai tay cố gắng bò về hướng Nam.
Duyên Mặc đã nhắm chặt hai mắt, trên trán mồ hôi đầm đìa. Dĩ nhiên bản thân hắn cũng khó có thể tự bảo vệ, mà hắn lại tổn hao tâm lực giúp đỡ Thanh Long khiến cho bản thân càng tiến sâu hơn vào ma cảnh.
Bỗng nhiên tiếng sáo lại thay đổi, không rõ ràng nhưng lại giống như tiếng hoàng kim va chạm lẫn nhau, những làn sóng hồng sắc lập tức đẩy cao tần suất, áp lực lên từng người không ngừng tăng lên.
Nhãn thần Lập Nhi kinh hoảng, sợ hãi hét lên :
- Thật đáng sợ.
Tay phải Lập Nhi liền di động gảy lên cổ cầm đang nằm trên tay trái. Thời khắc này trên ngón tay nàng xuất hiện quang mang màu xanh, những tia sáng của cổ cầm phát xuất ra lúc trước đồng thời uy lực đại tăng. Vì uy lực của những tia hồng sắc đã gia tăng nên cổ cầm thanh sắc chỉ có thể tạo thành một phạm vi an toàn chu vi hai mươi mét xung quanh Lập Nhi mà thôi.
Bỗng nhiên.
Hai tiếng hét vọng lại
- Theo nhận xét của muội, thì đó là của Ngôn Tự Chân Nhân và Y Đạt.
Hai mắt Lập Nhi phát ra những tia sáng chứa đựng trí tuệ, quét về hướng Bắc, có thể nhận thấy những đám mây trắng dường như kéo dài vô tận.
- Thật đáng tiếc, Duyên Mặc có thể kiên trì một thời gian dài, đáng tiếc…
Lúc này, do tần suất của các tia màu hồng gia tăng, nên Duyên Mặc đã không thể tiếp tục kiên trì chống chọi lâu hơn được nữa. Cuối cùng y ngẩng đầu lên trời cất tiếng gầm, đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ huyết, đồng thời phóng mình về phương Nam.
Cho dù tâm tính của Duyên Mặc cực kì kiên định nhưng y mấy lần phân tâm cuối cùng cũng đã hoàn toàn nhập ma.
Duyên Mặc vừa gầm vừa chạy, Tần Vũ và Lập Nhi cũng đồng thời tăng tốc, khoảng cách với Duyên Mặc cũng không quá gần chỉ tầm ba mươi mét. Nguyên lai…. Tần Vũ cùng Lập Nhi sợ Duyên Mặc phát hiện, ở sau lưng Duyên Mặc với khoảng cách này thật sự cũng không cần phải lo lắng.
Sau một lúc….
- Thanh Long kìa.
Tần Vũ nói. Tần Vũ cùng Lập Nhi dĩ nhiên nhìn thấy. Thanh Long vừa gầm lên trước mặt Duyên Mặc và dựa vào hai tay không ngừng tiến về hướng Nam.
Thanh Long chỉ dựa vào hai tay nhưng tốc độ cũng không chậm, nhưng so với người khác chạy thì quả thật chậm hơn rất nhiều…… Tần Vũ cùng Lập Nhi cùng thất thanh kêu lên đồng thời thầm hít một hơi khí lạnh.
- Lão thiên….. vị thiên tiên này quả thật quá…..
Tần Vũ sắc mặt tái nhợt đi.
Tần Vũ lúc này phát hiện ở phía trước Thanh Long và Duyên Mặc khoảng mười mét là một hồng sắc hồ , trên mặt hồ …… giống như là nham thạch, chỉ nhìn thấy dung nham trong hồ không ngừng sôi sục, không ngừng nổi lên những bọt bong bóng.
Nóng.
Trong phạm vi một trăm mét mà Tần Vũ còn cảm thấy không khí nóng khủng khiếp.
Hiển nhiên, dung nham màu hồng này tuyệt đối không phải là loại dung nham thông thường.
Cả Thanh Long và Duyên Mặc cùng la lên, dường như đang được động viên. Nhìn vào tình huống của họ như sắp sửa lao về phía hồ.
- Đinh.
Âm thanh trong trẻo đó vang vọng khắp bốn phía khiến cho tiếng sáo bỗng nhiên tiêu tán.
- Phụt.
Thân thể Thanh Long, Duyên Mặc cùng run lên, vừa dừng được một lúc, bỗng cả hai đồng thời thổ ra hai đạo tiên huyết , dáng vẻ lập tức trở nên mệt mỏi vô cùng.
Tần Vũ và Lập Nhi lúc này cùng nhìn về phía bọn Ngôn Tự Chân Nhân, Y Đạt. Hai người bọn họ vì tiếng sáo đột nhiên tiêu thất đồng thời cũng thổ ra hai đạo tiên huyết.
Chỉ một đạo tiên huyết phun ra đã cao hơn một mét, khả dĩ có thể tưởng tượng lượng máu tiêu hao quả thật rất lớn.
- Nghịch Ương tiên nhân này thật sự quá đáng, ông ta tạo ra Mê ảo ma cảnh, bất quá cũng chỉ để kiểm tra năng lực cùng định lực của mọi người có đạt đủ yêu cầu của ông ta để tiến vào cửu kiếm tiên phủ. Tuy nhiên nếu lúc kết thúc tiếng sáo thì nên từ từ ngừng lại không nên đột ngột như vừa nãy vì những người bị mê hoặc dứt khoát sẽ không bị trọng thương như vậy, lục phủ ngũ tạng của họ khẳng định đã bị chấn động nghiêm trọng, ngay cả như những vị tán tiên tán ma kia chắc cũng chịu không ít thương tổn.
Lập Nhi giọng đầy phẫn nộ.
Tần Vũ lúc này đã minh bạch ý định của Nghịch Ương tiên nhân.
- Tiên nhân này quả thật hỉ nộ vô thường, đã thế hành động cũng không giống những tu tiên giả thông thường.
Tần Vũ cười nói.
Đúng lúc này Tần Vũ và chúng nhân đều cảm thấy như thiên địa xoay chuyển.
Đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo, toàn bộ những đám mây bao bọc xung quanh cũng bỗng nhiên biến mất.
Bốn người Thanh Long, Duyên Mặc, Ngôn Tự đạo nhân, Y Đạt thần sắc ảm đạm, Thanh Long và Duyên Mặc toàn thân nhuốm đầy máu , còn Hắc phát lão giả và ba vị hoàng y nam tử Thanh Long cung sắc mặt cũng vô cùng nhợt nhạt. Như mấy vị tán tiên, tán ma sau khi điều tức một lúc cũng đã khôi phục được dáng vẻ như bình thường.
Tán tiên, tán ma thực lực quả thật mạnh mẽ không thể nghi ngờ .
Lúc này, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh mọi người bất ngờ lại tập trung tại một điểm.
Nguyên lúc đầu mọi nguời cùng Thanh Long đều chạy hướng tới gần viên hồ, sau một lúc, bọn họ đã tập trung. Không thể không thừa nhận Nghịch Ương tiên nhân quả nhiên thần thông quảng đại.
- Đa tạ!
Thanh Long nhẹ giọng nói với Duyên Mặc
Nhưng Duyên Mặc vẫn không nói một lời nào.
Thanh Long đã hoàn toàn nhớ lại những viêc vừa xảy ra , y thật sự minh bạch nếu không phải Duyên Mặc ngăn chặn y, cho dù về sau có hủy mất chân phải của y, nếu rơi vào trong viên hồ này dứt khoát Thanh Long không thể sống sót thậm chí xương cốt cũng không còn.
- Đây là đâu?
Hoắc Xán nhìn bốn phía hỏi.
Sau một lúc điều tức, toàn bộ tán tiên tán ma đều đã hồi phục không hề bị ảnh hưởng quá nhiều, lức này đang suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại.
- Không biết đây có phải là một địa phương giống như Mê ảo ma cảnh lúc nãy hay không?
Thủy Nhu chân nhân nhíu mày hiển nhiên chân nhân đối với ma cảnh rất cố kị, nếu như đây lại là một địa phương giống Mê ảo ma cảnh uy lực chắc chắn cường đại hơn, như tán yêu, tán ma bọn họ có thể chống chọi được hay không quả thật khó nói.
Nhưng lúc đó.
- Ha Ha, các ngươi đã vượt qua được Mê ảo ma cảnh, ta Nghịch Ương cũng biết các ngươi đã đợi để được nghe tiếng của ta.
Đột nhiên một âm thanh vang vọng khắp nơi.
Chúng nhân ngay lập tức hoàn toàn nín thở, họ đều biết, âm thanh ngạo nghễ đó khẳng định là của Nghịch Ương tiên nhân lưu lại, lúc này từng câu Nghịch Ương nói rất có khả năng liên quan tới sự sống chết của tất cả mọi người tại trường.
- Quá ư ngông cuồng.
Càn Hư chân nhân cau mày nhẹ giọng nói. Những người còn lại tuyệt nhiên không ai nói một lời nào.
- Mê ảo ma cảnh này ta đã phải mất rất nhiều tâm lực mới tạo ra được, ta đoán chắc trong số các người tất có người hoàn toàn bị tiếng sáo mê hoặc, có điều khi các người tiếp cận tử vong viêm hồ đến một cự li nhất định nếu quả như đủ may mắn các ngươi có khả năng tiến tới vị trí làm ngừng tiếng sáo, đó là vận khí của các ngươi, bất quá….. vận khí đôi khi còn quan trọng hơn cả thực lực.
Nói đến câu "vận khí đôi khi còn quan trọng hơn cả sức mạnh" thì giọng của Nghịch Ương tiên nhân nhỏ đi rất nhiều, ngay khi đó không tiếp tục nói nữa.
Ngừng lại một lúc lâu, chúng nhân tưởng rằng Nghịch Ương tiên nhân sẽ không nói nữa, cuối cùng từ trên cao thanh âm lại vang vọng.
- Cửu kiếm tiên phủ, do Nghịch Ương ta đã thu thập không ít bảo vật trân quý mà kiến tạo thành. Từ lúc các người thoát khỏi Mê ảo ma cảnh, các ngươi hãy hướng về hướng bắc nơi phát ra thanh quang mà tiến tới, sẽ thấy kiếm tiên phủ đại điện ngoại vi, còn như có đoạt được gì hay không , thì phải xem vận khí của các ngươi thế nào, ha ha….
Cùng với tiếng cười lớn, âm thanh Nghịch Ương tiên nhân cũng hoàn toàn tiêu biến giữa không gian.
Chúng nhân may mắn sống sót đều cùng đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì, trực tiếp tiến tới nơi phát tán thanh quang ở phía bắc khởi hành.
Sau một lúc, trước mắt họ xuất hiện một tòa cung điện lỗng lậy, toàn bộ cung điện được cấu tạo từ thanh sắc ngọc, dường như thanh quang đích thực được phát tán ra từ đây, đồng thời chúng nhân đều cảm thấy một cổ khí tức hiện hữu.
Nhãn thần Càn Hư lão đạo, Nhạc Diễm chân nhân cùng huynh đệ Hoắc Xán, Hoắc Lạn đồng thời sáng lên.
Nói về tiên nguyên lực, ma nguyên lực thật sự đều từ chân nguyên lực mà ra, như nguyên linh chi khí quả thật là thiên địa linh khí, thiên ma thiên tiên đều hấp thu nguyên linh chi khí để tu luyện, đối với tán yêu tán ma mà nói nguyên linh khí làm cho bọn họ kích động vô cùng.
Trong tình huống bình thường, phàm nhân giới làm sao có được thiên địa linh khí.
Như có điện quang, tất cả nhãn thần tán tiên, tán ma đều lấp lánh hướng về thanh ngọc cung điện.
Chương trước Chương tiếp
Loading...