Tình Thâm Duyên Cạn, Ngã Phật Từ Bi
Chương 5
Có thể nói bằng người có nghĩa là có thể sắp biến được thành hình người, đồng thời cũng có nghĩa là Bạch Hoa Hoa sắp phải độ kiếp.
Trăm lẻ năm lôi kiếp, vượt qua là có thể hóa hình.
Bạch Hoa Hoa cảm thấy một chuột trắng xinh đẹp như nàng, hóa thành hình người tất nhiên sẽ diễm lệ không gì sánh được, nhất định có thể mê hoặc cả đống nam yêu tinh. Tấm tắc nghĩ như vậy, nhưng lập tức lại nhíu mày, pháp lực của nàng thấp kém như vậy, pháp thuật cũng không ra làm sao, phải làm sao mới có thể chịu đựng được thiên kiếp đây?
Tìm kiếm sự che chở của đại yêu là một cách tốt, con mèo yêu Hắc Tang kia còn nói muốn giúp nàng độ kiếp. Nhưng từ xưa mèo chuột không không chung đường. Mèo đen chúc tết chuột trắng… Thật không có lòng mà! Nàng trốn hắn còn không kịp, sao có thể đưa tới cửa cho hắn ăn chứ?
Phải làm sao đây?
Bạch Hoa Hoa khổ não túm tóc liều mạng nghĩ, lông trắng trên mặt đất từng mảnh từng mảnh, trên đỉnh đầu lại như sắp hói hết.
“Làm sao vậy?” Trí Phương tụng kinh xong sớm vừa trở về, đã nhìn thấy một quả cầu trắng xù xì lăn lộn trên bàn, không khỏi buồn cười hỏi.
Quả bóng lăn qua lăn lại rồi dừng lại, đầu Bạch Hoa Hoa nhọn lộ ra, hướng về phía Trí Phương đáng thương hề hề nói: “Ta muốn độ kiếp…”
Tự dưng cảm thấy nên bò lên người Trí Phương tìm một vị trí thật thoải mái, hít mũi. “Chờ sau khi ta vượt qua được lôi kiếp, có thể hóa thành hình người rồi, ta đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể biến thành một đại mỹ nữ kinh thiên động địa. Thật là đau khổ!”
Bạch Hoa Hoa không nói cho Trí Phương biết nàng có thể sẽ không vượt qua được lôi kiếp. Trong suy nghĩ của nàng, tiểu hòa thượng chỉ là một phàm nhân, cho dù biết cũng không giúp được nàng, vẫn không để cho ngài ấy lo lắng thì tốt hơn.
“Hoa Hoa cho dù biến thành cái gì cũng đẹp.” Trí Phương nói, nhân ái xoa đầu vật nhỏ bé trong ngực, mắt đầy vẻ dịu dàng.
Cảm nhận được đôi bàn tay to trên đỉnh đầu vuốt lông cho mình, không biết tại sao, Bạch Hoa Hoa vốn nôn nóng bất an lại bình phục như một kỳ tích, không còn kinh hoảng sợ hãi.
Thiên kiếp khó độ, cho dù Bạch Hoa Hoa có trầm tư suy nghĩ, chuẩn bị trăm phương nghìn kế, cũng không thể gia tăng vài phần nắm chắc độ kiếp.
Mà lúc này, lôi kiếp đã tới.
Cuồng phong thổi mạnh, mây đen đầy trời.
Bạch Hoa Hoa lập tức từ trong phòng đi ra, nhanh chóng chạy đến một cái động chuột mà nàng đã sớm đào xong.
Bên ngoài tiếng sấm nổ vang trời, Bạch Hoa Hoa co rúm lại trong động lạnh lẽo run rẩy, không ngừng cầu nguyện cho mình. Nhất định phải chống đỡ được…. Đừng để bị thiên lôi đánh xuyên qua….
Sấm mạnh như vậy, chỉ sợ nàng không chịu nổi hai cái sẽ biến thành chuột nướng.
Bạch Hoa Hoa gắt gao ôm chặt mắt, trong lòng kêu rên. Nàng không thể chết được… Nàng ấy vẫn chưa biến hình và đi lại với đôi chân của con người… Nàng ấy chưa bao giờ thấy thế giới phồn hoa bên ngoài… Nàng vẫn chưa trả thù con chuột đen luôn thích dọa nàng… Nàng ấy, nàng ấy vẫn chưa nói lời tạm biệt với tiểu hòa thượng… Sao có thể cứ như vậy bị thiên lôi đánh chết chứ?
Nhưng ông trời không hề để ý đến những lời cầu xin của nàng, từng đạo cuồng lôi bổ xuống, ba lần năm lần đã xuyên thủng nơi trú ẩn của nàng.
Bạch Hoa Hoa đành phải chạy về phía một cái lỗ chuột khác, trên đường không thể tránh khỏi bị sét đánh hai cái.
Con chuột nhỏ trốn trong góc, không ngừng co giật cả người, che chỗ thân mình bị sét đánh còn bốc khói, đau đến nhỏ giọng khóc nức nở.
Còn chưa kịp liếm vết thương, lại một tiếng nổ vang theo sau đó, động chuột lại bị sét đánh xuyên thủng!
Bạch Hoa Hoa đành phải chạy trốn về nơi trú ẩn mới một lần nữa.
Cứ như vậy trốn tránh, uy lực của thiên lôi càng ngày càng mạnh, còn những cái lỗ chuột Bạch Hoa Hoa dường như đã sắp dùng hết. Cuối cùng, con chuột nhỏ lao ra khỏi hang động, nhanh chóng chạy như điên vào trong rừng, hy vọng có thể may mắn thoát khỏi thiên lôi phạt.
Nhưng kiếp nạn trời xanh giáng xuống đâu dễ dàng thông qua như vậy? Bạch Hoa tránh được hơn nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều tia sét đánh xuống.
Thiên lôi từng chút lại từng chút đánh vào người nàng, tiếng “chi chi” thê lương của tiểu chuột trong rừng núi không ngừng vang vọng lên. Nhưng Bạch Hoa Hoa kia lại không dám dừng lại, dùng hết khả năng lớn nhất của mình cứ thế chạy như điên.
Ngồi chờ chết, chỉ có thể chờ chết; chạy vội, còn có một tia hy vọng sống còn.
Dù cho tốc độ chạy của nàng càng ngày càng chậm, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, ý thức càng ngày càng mê man….
Không thể tránh được.
Bạch Hoa Hoa nhìn tia sét sáng chói lấp lánh trên bầu trời, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đây là một đạo thiên lôi cuối cùng, cũng là một đạo thiên lôi mạnh nhất, chỉ cần chống đỡ qua coi như đã độ kiếp, nhưng nàng hiện tại ngay cả sức lực động đến móng vuốt cũng không còn.
Sẽ chết sao?
Đối với cái chết, Bạch Hoa Hoa cũng không hề sợ hãi.
Nàng chưa bao giờ chết, cũng không thể tưởng tượng thế giới sau khi chết trông như thế nào. Duy nhất có chút tiếc nuối chính là không thể được một lần cuối cùng ngắm nhìn tiểu hòa thượng Trí Phương. Hôm nay lúc hắn xuống núi, còn nói sẽ mang “kẹo đường” về cho nàng, xem ra là ăn không được.
Sớm biết vậy nàng đã đi tìm Hắc Tang, cho dù đến cuối có bị hắn ăn tươi, tốt xấu gì cũng có thể làm cho hắn no bụng, coi như là làm một chuyện tốt đi.
Đang miên man suy nghĩ, đã phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu bị một đạo tăng bào màu xanh che khuất. Bạch Hoa Hoa theo tăng bào nhìn lên trên, không khỏi ngẩn người ra.
Lần đầu tiên, nàng thấy sự lo lắng và sợ hãi trên khuôn mặt của người luôn luôn lạnh lùng này. Giống như bị mất đi thứ trân quý nhất của mình, sâu thẳm trong ánh mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Thật tốt, trước khi chết có thể nhìn thấy ngài ấy thêm một lần nữa. Bạch Hoa Hoa suy yếu cười cười, giãy dụa né tránh hai tay Trí Phương vươn ra…đạo lôi kia hung mãnh như vậy, nàng sao có thể liên lụy đến hắn?
Trí Phương lại không dễ nói chuyện như ngày xưa, cứng rắn ôm con chuột nhỏ vào trong ngực, cẩn thận vuốt lông nàng, lẩm bẩm nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Bạch Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, nỗi sợ hãi trên mặt hắn đã không còn, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhìn nàng hết thảy đều rất ôn nhu.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi muốn chết của Bạch Hoa Hoa, dùng thân thể của hắn sao? Vì nàng mà ngăn cản thần lôi cấp tốc rơi xuống trên mình.
Có lẽ bởi vì liên lụy đến phàm nhân, thiên lôi vốn uy lực cực lớn lại giảm bớt hơn phân nửa như một kỳ tích. Trí Phương bị chém đến miệng phun máu tươi, Bạch Hoa Hoa lại may mắn thoát chết trong gang tấc.
Mây đen tiêu tán, trên người Bạch Hoa Hoa nổi lên một luồng sáng trong suốt, con chuột nho nhỏ chậm rãi biến thành hình người. Dáng vẻ giống như nàng kỳ vọng, là một giai nhân tuyệt sắc.
Độ kiếp thành công? Bạch Hoa Hoa không rảnh nhìn diện mạo mới của mình, ôm Trí Phương đầy máu gào khóc: “Vì sao phải cứu ta? Tại sao chàng lại ngu ngốc như vậy? Chàng là người, ta là yêu quái, tại sao chàng lại cứu ta?!!”
Tại sao? Trí Phương nhìn nàng thật sâu, cười cười. “Hoa Hoa, đừng khóc. Nàng xinh đẹp như vậy, khóc mãi như vậy sẽ rất xấu xí.” Hắn phun ra một ngụm máu, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Không cần áy náy, đây là việc tu hành của ta, nguyên nhân cứu ngươi không vì lòng riêng, chỉ bởi vì ngã Phật từ bi…”
Ngã phật từ bi, thân là Phật đồ, cam nguyện xả thân vì thiên hạ chúng sinh, ta cứu ngươi, không phải vì ngoại lệ…
Trăm lẻ năm lôi kiếp, vượt qua là có thể hóa hình.
Bạch Hoa Hoa cảm thấy một chuột trắng xinh đẹp như nàng, hóa thành hình người tất nhiên sẽ diễm lệ không gì sánh được, nhất định có thể mê hoặc cả đống nam yêu tinh. Tấm tắc nghĩ như vậy, nhưng lập tức lại nhíu mày, pháp lực của nàng thấp kém như vậy, pháp thuật cũng không ra làm sao, phải làm sao mới có thể chịu đựng được thiên kiếp đây?
Tìm kiếm sự che chở của đại yêu là một cách tốt, con mèo yêu Hắc Tang kia còn nói muốn giúp nàng độ kiếp. Nhưng từ xưa mèo chuột không không chung đường. Mèo đen chúc tết chuột trắng… Thật không có lòng mà! Nàng trốn hắn còn không kịp, sao có thể đưa tới cửa cho hắn ăn chứ?
Phải làm sao đây?
Bạch Hoa Hoa khổ não túm tóc liều mạng nghĩ, lông trắng trên mặt đất từng mảnh từng mảnh, trên đỉnh đầu lại như sắp hói hết.
“Làm sao vậy?” Trí Phương tụng kinh xong sớm vừa trở về, đã nhìn thấy một quả cầu trắng xù xì lăn lộn trên bàn, không khỏi buồn cười hỏi.
Quả bóng lăn qua lăn lại rồi dừng lại, đầu Bạch Hoa Hoa nhọn lộ ra, hướng về phía Trí Phương đáng thương hề hề nói: “Ta muốn độ kiếp…”
Tự dưng cảm thấy nên bò lên người Trí Phương tìm một vị trí thật thoải mái, hít mũi. “Chờ sau khi ta vượt qua được lôi kiếp, có thể hóa thành hình người rồi, ta đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể biến thành một đại mỹ nữ kinh thiên động địa. Thật là đau khổ!”
Bạch Hoa Hoa không nói cho Trí Phương biết nàng có thể sẽ không vượt qua được lôi kiếp. Trong suy nghĩ của nàng, tiểu hòa thượng chỉ là một phàm nhân, cho dù biết cũng không giúp được nàng, vẫn không để cho ngài ấy lo lắng thì tốt hơn.
“Hoa Hoa cho dù biến thành cái gì cũng đẹp.” Trí Phương nói, nhân ái xoa đầu vật nhỏ bé trong ngực, mắt đầy vẻ dịu dàng.
Cảm nhận được đôi bàn tay to trên đỉnh đầu vuốt lông cho mình, không biết tại sao, Bạch Hoa Hoa vốn nôn nóng bất an lại bình phục như một kỳ tích, không còn kinh hoảng sợ hãi.
Thiên kiếp khó độ, cho dù Bạch Hoa Hoa có trầm tư suy nghĩ, chuẩn bị trăm phương nghìn kế, cũng không thể gia tăng vài phần nắm chắc độ kiếp.
Mà lúc này, lôi kiếp đã tới.
Cuồng phong thổi mạnh, mây đen đầy trời.
Bạch Hoa Hoa lập tức từ trong phòng đi ra, nhanh chóng chạy đến một cái động chuột mà nàng đã sớm đào xong.
Bên ngoài tiếng sấm nổ vang trời, Bạch Hoa Hoa co rúm lại trong động lạnh lẽo run rẩy, không ngừng cầu nguyện cho mình. Nhất định phải chống đỡ được…. Đừng để bị thiên lôi đánh xuyên qua….
Sấm mạnh như vậy, chỉ sợ nàng không chịu nổi hai cái sẽ biến thành chuột nướng.
Bạch Hoa Hoa gắt gao ôm chặt mắt, trong lòng kêu rên. Nàng không thể chết được… Nàng ấy vẫn chưa biến hình và đi lại với đôi chân của con người… Nàng ấy chưa bao giờ thấy thế giới phồn hoa bên ngoài… Nàng vẫn chưa trả thù con chuột đen luôn thích dọa nàng… Nàng ấy, nàng ấy vẫn chưa nói lời tạm biệt với tiểu hòa thượng… Sao có thể cứ như vậy bị thiên lôi đánh chết chứ?
Nhưng ông trời không hề để ý đến những lời cầu xin của nàng, từng đạo cuồng lôi bổ xuống, ba lần năm lần đã xuyên thủng nơi trú ẩn của nàng.
Bạch Hoa Hoa đành phải chạy về phía một cái lỗ chuột khác, trên đường không thể tránh khỏi bị sét đánh hai cái.
Con chuột nhỏ trốn trong góc, không ngừng co giật cả người, che chỗ thân mình bị sét đánh còn bốc khói, đau đến nhỏ giọng khóc nức nở.
Còn chưa kịp liếm vết thương, lại một tiếng nổ vang theo sau đó, động chuột lại bị sét đánh xuyên thủng!
Bạch Hoa Hoa đành phải chạy trốn về nơi trú ẩn mới một lần nữa.
Cứ như vậy trốn tránh, uy lực của thiên lôi càng ngày càng mạnh, còn những cái lỗ chuột Bạch Hoa Hoa dường như đã sắp dùng hết. Cuối cùng, con chuột nhỏ lao ra khỏi hang động, nhanh chóng chạy như điên vào trong rừng, hy vọng có thể may mắn thoát khỏi thiên lôi phạt.
Nhưng kiếp nạn trời xanh giáng xuống đâu dễ dàng thông qua như vậy? Bạch Hoa tránh được hơn nửa, nhưng vẫn còn rất nhiều tia sét đánh xuống.
Thiên lôi từng chút lại từng chút đánh vào người nàng, tiếng “chi chi” thê lương của tiểu chuột trong rừng núi không ngừng vang vọng lên. Nhưng Bạch Hoa Hoa kia lại không dám dừng lại, dùng hết khả năng lớn nhất của mình cứ thế chạy như điên.
Ngồi chờ chết, chỉ có thể chờ chết; chạy vội, còn có một tia hy vọng sống còn.
Dù cho tốc độ chạy của nàng càng ngày càng chậm, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, ý thức càng ngày càng mê man….
Không thể tránh được.
Bạch Hoa Hoa nhìn tia sét sáng chói lấp lánh trên bầu trời, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đây là một đạo thiên lôi cuối cùng, cũng là một đạo thiên lôi mạnh nhất, chỉ cần chống đỡ qua coi như đã độ kiếp, nhưng nàng hiện tại ngay cả sức lực động đến móng vuốt cũng không còn.
Sẽ chết sao?
Đối với cái chết, Bạch Hoa Hoa cũng không hề sợ hãi.
Nàng chưa bao giờ chết, cũng không thể tưởng tượng thế giới sau khi chết trông như thế nào. Duy nhất có chút tiếc nuối chính là không thể được một lần cuối cùng ngắm nhìn tiểu hòa thượng Trí Phương. Hôm nay lúc hắn xuống núi, còn nói sẽ mang “kẹo đường” về cho nàng, xem ra là ăn không được.
Sớm biết vậy nàng đã đi tìm Hắc Tang, cho dù đến cuối có bị hắn ăn tươi, tốt xấu gì cũng có thể làm cho hắn no bụng, coi như là làm một chuyện tốt đi.
Đang miên man suy nghĩ, đã phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu bị một đạo tăng bào màu xanh che khuất. Bạch Hoa Hoa theo tăng bào nhìn lên trên, không khỏi ngẩn người ra.
Lần đầu tiên, nàng thấy sự lo lắng và sợ hãi trên khuôn mặt của người luôn luôn lạnh lùng này. Giống như bị mất đi thứ trân quý nhất của mình, sâu thẳm trong ánh mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Thật tốt, trước khi chết có thể nhìn thấy ngài ấy thêm một lần nữa. Bạch Hoa Hoa suy yếu cười cười, giãy dụa né tránh hai tay Trí Phương vươn ra…đạo lôi kia hung mãnh như vậy, nàng sao có thể liên lụy đến hắn?
Trí Phương lại không dễ nói chuyện như ngày xưa, cứng rắn ôm con chuột nhỏ vào trong ngực, cẩn thận vuốt lông nàng, lẩm bẩm nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Bạch Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, nỗi sợ hãi trên mặt hắn đã không còn, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhìn nàng hết thảy đều rất ôn nhu.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi muốn chết của Bạch Hoa Hoa, dùng thân thể của hắn sao? Vì nàng mà ngăn cản thần lôi cấp tốc rơi xuống trên mình.
Có lẽ bởi vì liên lụy đến phàm nhân, thiên lôi vốn uy lực cực lớn lại giảm bớt hơn phân nửa như một kỳ tích. Trí Phương bị chém đến miệng phun máu tươi, Bạch Hoa Hoa lại may mắn thoát chết trong gang tấc.
Mây đen tiêu tán, trên người Bạch Hoa Hoa nổi lên một luồng sáng trong suốt, con chuột nho nhỏ chậm rãi biến thành hình người. Dáng vẻ giống như nàng kỳ vọng, là một giai nhân tuyệt sắc.
Độ kiếp thành công? Bạch Hoa Hoa không rảnh nhìn diện mạo mới của mình, ôm Trí Phương đầy máu gào khóc: “Vì sao phải cứu ta? Tại sao chàng lại ngu ngốc như vậy? Chàng là người, ta là yêu quái, tại sao chàng lại cứu ta?!!”
Tại sao? Trí Phương nhìn nàng thật sâu, cười cười. “Hoa Hoa, đừng khóc. Nàng xinh đẹp như vậy, khóc mãi như vậy sẽ rất xấu xí.” Hắn phun ra một ngụm máu, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Không cần áy náy, đây là việc tu hành của ta, nguyên nhân cứu ngươi không vì lòng riêng, chỉ bởi vì ngã Phật từ bi…”
Ngã phật từ bi, thân là Phật đồ, cam nguyện xả thân vì thiên hạ chúng sinh, ta cứu ngươi, không phải vì ngoại lệ…