Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà
Chương 23: Giằng co
Bạc Minh Yên nằm mơ cả đêm.
Từ lúc Bạc Vĩ Trạch chết vì bệnh cho đến lúc Lâm Tuệ tâm mang cô vào Hạ gia, cô lại mơ về cái đêm bản thân mất đi hết thảy che chở kia, Lâm Tuệ Tâm lạnh nhạt xa cách mà từ chối cô, Hạ Thần Trừng thì tay cầm một xô nước cứ thế mà đổ tạo nên vòng nước uốn lượn ở giữa không trung.
Khi dòng nước rơi xuống, cũng là lúc Bạc Minh Yên cùng rơi xuống biển sâu, cô không ngừng chìm xuống đáy, mãi cho đến khi có một cái móc câu lớn xuất hiện trước mặt.
Trong mơ, Bạc Minh Yên theo bản năng mà cầm lấy cái móc câu kia.
Khoảnh khắc cô được kéo lên khỏi mặt nước, lập tức có thứ gì đó ấm áp bao bọc lấy cơ thể cô.
Càng lúc càng chặt, càng ngày càng nóng, Bạc Minh Yên giãy giụa một chút, lại phát hiện mình duỗi tay chân không được.
Cô chạm chạm vào thứ đang quấn quanh người mình, giống như là da thịt vậy, mềm mại lại ấm áp.
Đây là cái gì, bạch tuộc sao?
Sự sắc bén từ trong xương cốt của cô ở thời điểm này nổi dậy càng rõ ràng, nói trắng ra là đang bực bội, cô bị cuốn lấy có chút khó chịu, giãy giụa để đẩy cái vật trước ngực ra, sau đó vặn một cái trên thân "Bạch Tuột".
"Ô...hừ..."
"Bạch tuột" phát ra tiếng rên nũng nịu.
Là kiểu giọng trầm thấp khi chưa tỉnh ngủ, tiếng kêu mang chút hơi thở nhẹ như âm khóc nức nở, giống như là yêu tinh cắn tai người, cứ quanh quẩn bên ngoài vành tai mà trêu chọc, lúc âm thanh vang lên thì lập tức thâm nhập vào tai.
Bên tai mềm nhũn ra.
Chút buồn ngủ còn lại của Bạc Minh Yên đều bị âm thanh này quét sạch, cô đột nhiên mở mắt.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô là mái tóc đen xõa trên làn da trắng như tuyết, giống như một bức tranh thủy mặc.
Dời tầm mắt xuống, là cổ áo hơi hé mở cùng một mảnh trắng bạch, trắng đến có chút chói mắt.
Dưới lòng bàn tay cô lại có chút cảm giác vi diệu.
Đầu óc Bạc Minh Yên hỗn loạn, không thể suy nghĩ được nữa.
Vậy...cô vừa vặn cái gì vậy?
Sự phỏng đoán này có hồ làm Bạc Minh Yên bị đốt cháy, cơ thể cô lập tức nóng lên, gương mặt nóng bừng, còn ngón tay thì cứng đờ.
"...Chậc."
Âm thanh không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại khiến Bạc Minh Yên giật mình, nhanh chóng thu tay lại. Cô nhướng mi liếc nhìn đôi môi hồng đang thật gần.
Lại nhìn lên trên, cô và Mạnh Hủ Nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Mạnh Hủ Nhiên cau mày, đôi mắt nâu đồng ấm áp như hạt thủy tinh trong nước, có chút nước mắt, lại ẩn chứa chút mê ly vì chưa tỉnh dậy cùng chút khó chịu vì mưa gió sắp tới.
Lúc này, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí xấu hổ vô cùng.
Bạc Minh Yên trấn tĩnh nhìn đi nơi khác.
Bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng, kỳ thật lại hỗn loạn không thôi.
Nên nói gì đây? Cô rốt cuộc đã véo cái gì? Mạnh Hủ Nhiên là do cô véo đau nên tỉnh à?
Mạnh Hủ Nhiên trầm ngâm nhìn cô: "Cô mộng xuân hả?"
Giống như sấm dậy đất bằng.
Bạc Minh Yên sửng sốt, không thể tin điều chính mình vừa nghe được: "Cô nói cái gì?"
Giọng nói trầm thấp cũng có chút khàn.
Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên tối sầm lại, cô ấy hơi quay đầu liếc nhìn bàn tay đã lấy ra của Bạc Minh Yên: "Vậy sao cô lại nhéo tôi... làm gì?"
Những khoảng dừng vi diệu, còn có lười biếng kéo dài âm điệu.
Thảo.
Bạc Minh Yên thiếu chút nữa là lên tiếng chửi cô ấy, vốn tưởng rằng như thế đã là sấm chớp cùng sóng gió cuồn cuộn đánh vào nội tâm cô rồi.
Không ngờ tới sau đó càng kích thích hơn.
Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, dùng ánh mắt lười biếng ngước lên nhìn vào đôi mắt Bạc Minh Yên, đôi mắt hoa đào lại có chút lấp lánh, cô ấy vừa liếm môi, lười biếng nói thêm: "Cô còn cắn miệng tôi, còn sờ tôi nữa."
Giọng điệu vừa vô tội vừa hờn trách, cô ấy vừa mới tỉnh dậy nên thanh âm còn hơi khàn khàn, như thế càng giống như đang làm nũng.
Cào ngứa lỗ tai người ta, bên tai nóng hổi.
Bạc Minh Yên xoa xoa dái tai, bỗng nhiên ngước mắt lên.
Tầm mắt chạm nhau, lập tức tách ra.
Lúc này Bạc Minh Yên cảm thấy mình như cái túi nhiệt, hơn nữa là sắp nổ tung rồi.
Không chỉ véo mà còn sờ? Còn gặm? Là cắn chứ không phải hôn. Cô cô đơn lâu rồi nên giờ trở thành sói đói sao?
Bạc Minh Yên muốn tìm điểm chỗ để bình tĩnh phân tích những lời này thật hay giả, nhưng cô đang bị sốc đến mức không thể bình tĩnh được, thêm vừa mới tỉnh dậy đầu óc vẫn có chút đờ đẫn.
Thêm nữa, Mạnh Hủ Nhiên cơ bản không có định cho cô bình tĩnh lại, bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tinh tế kèm chút ngạc nhiên: "Cô thật sự đã mộng xuân sao, mặt cô đỏ lắm đó."
"..." Bạc Minh Yên nhắm mắt, muốn xoay người đi, nhưng lại sợ bị nói là chột dạ nên đổi thành nằm thẳng, bình tĩnh phủ nhận: "Nóng."
Cô chỉnh điều hòa thấp xuống hai độ nữa.
"Ồ ~" Mạnh Hủ Nhiên kéo âm cuối dài đến như vậy, hiển nhiên là không tin.
"...Cô nói tôi véo lại cắn cô... Còn sờ cô nữa..." Bạc Minh Yên bình tĩnh, đàu óc cũng bắt đầu linh hoạt lại, rất nhanh đã phát giác ra chỗ không đúng lắm, cô nhẹ giọng bắt đầu nhẹ nhàng phân tích. "Cho là véo trước, cắn hay sờ trước, cô cũng sẽ tỉnh dậy rồi tránh được điều thứ hai, thứ ba xảy ra. Màu môi của cô cũng phải đỏ hơn bây giờ. Lúc tôi thức dậy, chúng ta đang đối mặt với nhau, tay của tôi đặt ở phía trước, cũng không vòng ra sau mặt cô.
Mạnh Hủ Nhiên hỏi: "Cho nên là?"
Bạc Minh Yên trả lời lại: "Cho nên tôi cảm thấy... Tôi chỉ có véo cô thôi."
Người bình thường bị cô véo rồi cắn chắc chắn sẽ tỉnh lại rồi đẩy cô ra, Mạnh Hủ Nhiên người kiêu căng này càng không thể nằm bất động tùy ý cô làm xằng làm bậy.
"Sách, cô cảm thấy tôi đang lừa cô chắc." Mạnh Hủ Nhiên nheo mắt, chống khuỷu tay đẩy nửa người lên, tiến lại gần Bạc Minh Yên, nhướng mày, thổi vào tai cô: "Có cần tôi dựng lại vụ án cho cô xem không?"
Tê dại từ vành tai truyền vào khắp cơ thể Bạc Minh Yên.
Tầm mắt Mạnh Hủ Nhiên từ nửa rũ dần rơi xuống môi Bạc Minh Yên, sau đó dùng ngón tay quấn một sợi tóc trên ngực Bạc Minh Yên, không ngừng dùng đầu ngón tay kẹp nó lại rồi vẽ những vòng xoắn ốc.
Không biết lúc nào thì sẽ để tóc rơi xuống rồi véo một chút.
Hoặc là cúi người xuống cắn một miếng.
Tim đập như trống, Bạc Minh Yên đưa đẩy tay Mạnh Hủ Nhiên ra, bất giác mím môi nói: "Không cần."
"Được rồi, cô không tin cũng không còn cách nào." Mạnh Hủ Nhiên nằm nghiêng trên tay, trên mặt mỉm cười nhẹ, mái tóc dài xõa trên vai, tư thái lười biếng, nói chuyện một cách thản nhiên.
Những lời này nghe như Bạc Minh Yên là tên cặn bã dê người ta còn không chịu thừa nhận. Lúc này trong cô có một cảm giác khó chịu vô cùng, kèm theo đó là cảm giác mãnh liệt khó tả.
Cho dù là cùng bạn tốt Lọc Yêu hay cùng chị của Mạnh Hủ Nhiên là Phó Quân Tuyết ngủ chung cũng không có bị như vậy. Sao ngủ cùng Mạnh Hủ Nhiên cứ bị như vậy?
Bạc Minh Yên ngồi dậy, từ từ giải thích nói: "Xin lỗi, từ trước đến nay tôi ngủ với người khác đều chưa từng phát sinh chuyện như vậy, nhất thời có chút khó tin, Tôi xin lỗi cô."
Nụ cười trên môi Mạnh Hủ Nhiên buông xuống, đôi mắt tối sầm, giọng nói trầm xuống: "Vậy đúng là bây giờ trạng thái ngủ của cô không tốt nữa nha, lần sau đừng ngủ chung giường với người khác, kẻo làm phiền người ta."
"..." Bạc Minh Yên thiện ý gật đầu.
Từ "trạng thái ngủ" gợi lại chút chuyện đêm qua. Cô chỉ nhớ rằng Mạnh Hủ Nhiên có bao nhiêu không an ổn khi ngủ, mà không hề có chút ký ức nào về việc mình "sờ" hay "cắn" cô ấy, chỉ có chuyện cô "véo" vì người nào quấn cô rất chặt thôi, cô còn tưởng mình đang đại chiến với bạch tuộc cơ đấy.
Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nhắc nhở của Mạnh Hủ Nhiên không chỉ nên áp dụng cho mình.
"Cô tốt nhất cũng đừng ngủ cùng giường với người khác." Bạc Minh Yên vừa nói vừa xốc chăn ra khỏi giường.
Viền váy ngủ bị xắn lên đến đùi, côi đưa chân đến mép giường, mỗi cử động qua đi, váy ngủ lại cao lên một chút, viền màu xanh nhạt bên trong cũng dần lộ ra.
Mạnh Hủ Nhiên chớp mắt, lơ đãng nói: "Hả?"
Bạc Minh Yên không hề có cảm giác mà đi dép lê vào, nghĩ đến mình vừa bị Mạnh Hủ Nhiên trêu chọc xấu hổ đến mức nào, cô nhướng mày trêu lại: "Hôm qua cô nói ngủ ngoan lắm sao? Bộ dáng khi ngủ của cô còn có thể so sánh với Người đẹp ngủ trong rừng nhỉ?"
"Có vấn đề gì à?"
Lời này của Mạnh Hủ Nhiên có chút nói dối, từ nhỏ cô ấy đã không an ổn khi ngủ, lúc ngủ từ giường lăn xuống sàn là chuyện bình thường.
"Kéo chăn, xem người bên cạnh là gối ôm, trong lúc ngủ còn vừa khóc vừa nói mớ." Bạc Minh Yên từ cuối giường đi đến cửa sổ, nghiêng người nhìn Mạnh Hủ Nhiên, nửa cười, "Không phải là từ Mỹ nhân ngủ trong rừng thành bạch tuộc rồi sao?"
"..." Lời nói dối đã bị lộ, Mạnh Hủ Nhiên xấu hổ nhìn loạn xung quanh nhưng không nhìn Bạc Minh Yên, gãi gãi chóp mũi, "Tôi nói mớ hả? Tôi đã nói gì cơ?"
"Quên rồi." Bạc Minh Yên kéo rèm ra, "Lúc ấy tôi nhớ rất rõ ràng, nhưng ngủ một giấc rồi cũng không nhớ rõ nữa."
Ánh mặt trời ấm áp qua cửa kính chiếu vào phòng, bụi mịn bay lơ lửng trong không khí.
Bạc Minh Yên nghiêng người, qua khóe mắt thoáng nhìn thấy vai của Mạnh Hủ Nhiên đang lơi lỏng xuống giường.
Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng nói: "Ồ" một tiếng.
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên người cô ấy, giống như một tầng lọc mềm mại, bởi vì cơ thể đang thả lỏng nên toàn thân cô ấy trông thật ấm áp cùng mềm mại.
Bạc Minh Yên hỏi: "Cô mơ thấy cái gì?"
Mạnh Hủ Nhiên mấp máy môi, bầu không khí trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Cô ấy nhìn Bạc Minh Yên, nhưng cô đang ngược sáng, cô ấy không nhìn rõ được vẻ mặt của Bạc Minh Yên.
Giống như trong giấc mơ, lần đầu tiên cô ấy cố gắng tiếp cận, cô biết thông qua Weibo biết Bạc Minh Yên đang chơi trò gì, sau đó đăng ký một tài khoản cả ngày ghé qua chỗ Bạc Minh Yên hỏi đông hỏi tây.
Cách màn hình không nhìn được người đối diện, cô ấy chỉ có thể đoán được tâm trạng, cảm xúc của người ta qua những dòng chữ vô cảm.
Mãi cho đến khi đối phương không cho cô cơ ấy hội đoán, dùng dao sắc bén cắt ngang đống hỗn độn, cắt đến sạch sẽ.
Trong lòng Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên trào ra một loại cảm giác khó tả, rất nhiều lần cố ý đến gần, nhưng luôn có một khoảng cách mà cô ấy không thể chạm tới hay nhìn thấy được.
Thế nên, từ trước đến nay cô ấy không bao giờ nghĩ tới có thể cùng với cô giống như bây giờ, cùng mặt đối mặt, người tới tôi lui mà giằng co.
Đúng lúc này, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động vang lên.
Mạnh Hủ Nhiên thu hồi suy nghĩ, tắt đồng hồ báo thức rồi nói: "Tôi quên mất. Lúc nằm mơ tôi nhớ rất rõ, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì."
"..."
Có hẹn phỏng vấn độc quyền nên hai người không giằng co nữa, trước sau vào phòng tắm thay quần áo và tắm rửa.
Ăn sáng xong, hai người trả phòng, đến bãi đậu xe tìm xe của chú Thái. Chú Thái sáng sớm từ thành phố Nam Tuyền tới đây, mang theo hai bộ quần áo do Mạnh Hủ Nhiên thiết kế và một đôi giày cao gót mới.
Sau đó chú Thái chở họ đến tòa nhà Hoa Phong.
Đối với cuộc phỏng vấn độc quyền, phải chụp hai bộ ảnh . Mạnh Hủ Nhiên có nền tốt nên cũng không mất nhiều thời gian trang điểm. Tuy khả năng biểu cảm qua ống kính của cô ấy không mạnh nhưng nhiếp ảnh gia cảm thấy vẻ lạnh lùng, lãnh đạm của cô ấy rất phù hợp với tính cách, không cần phải cố gắng định hình nên rất nhanh đã chụp xong.
Bạc Minh Yên vẫn luôn quan sát ở cửa studio
Cô cảm thấy tạo hình của Mạnh Hủ Nhiên ở bộ đầu tiên đặc biệt đẹp, nếu không phải studio không cho dùng điện thoại chụp, cô đã muốn lặng lẽ chụp ảnh tấm.
Có lẽ vì sợ nội dung cuộc phỏng vấn bị rò rỉ nên cuộc phỏng vấn cũng được diễn ra trong phòng riêng.
Bạc Minh Yên chỉ có thể đợi ở phòng chờ.
Đợi hơn bốn mươi phút, Mạnh Hủ Nhiên từ cuộc phỏng vấn đã trở về.
Điều đầu tiên cô nói khi nhìn thấy Bạc Minh Yên là: "Hôm qua không phải cô đã hỏi mẫu người lý tưởng của tôi sao?"
Bạc Minh Yên ngẩn người một lát, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Phỏng vấn hỏi cô vấn đề này à?"
Hai người đi vào thang máy.
"Ừm ~" Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu ném câu, "Cô đoán xem tôi trả lời thế nào."
Hôm qua không nhận được đáp án Bạc Minh Yên lập tức cắn câu: "Cô trả lời như thế nào?"
Hỏi xong, Bạc Minh Yên liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên, cô nghe được Mạnh Hủ Nhiên lại bắt đầu úp úp mở mở: "Muốn biết?"
Thang máy tới tầng trệt, Mạnh Hủ Nhiên đi ra ngoài trước, Bạc Minh Yên đi theo sau muốn nói: "Tôi không có hứng thú biết nữa."
Kết quả là lời còn chưa kịp nói ra, Mạnh Hủ Nhiên ở trước mặt đột nhiên quay người lại.
Bên tai cô là giọng nói ngọt ngào câu người của Mạnh Hủ Nhiên.
"Khi tạp chí xuất bản nhớ mua nhé."
—-*Sách, thảo: tiếng chửi🧂: sao giống đọc sự mắc cỡ của gái thẳng vá 🫠 gái thẳng trong gặp gái là căng thẳng...