Tình Nhân Bé Nhỏ - Tô Mã Lệ
Chương 9: Tôi đang câu dẫn anh
Dây cương bị ghì chặt, Lý Quân xuống ngựa.
Đôi mắt đen nặng nề trừng mắt nhìn Tô Tình.
Tô Tình khiêu khích nhìn anh, sau đó cầm lấy dây cương, hai chân vừa giẫm, khẽ quát một tiếng:"Đi ——”
Mái tóc xoăn ở phía sau bị gió thổi bay, chiếc sườn xám xẻ tà lộ ra cặp đùi trắng nõn, cổ chân bị thương vẫn được quấn trong lớp băng gạc màu trắng, là tối hôm qua Lý Quân băng bó giúp cô.
Sau khi lên ngựa cô liền cởi giày cao gót, giờ phút này, cổ chân trắng nõn hiện ra, đôi bàn chân sáng choang thỉng thoảng ánh lên màu tím chói mắt.
Lý Quân đem ngón trỏ cùng ngón cái đan vào nhau, đặt ở trong miệng thổi cái huýt, con ngựa chạy được một đoạn đường bỗng giơ móng lên kêu một tiếng, quay người lộn trở lại.
Tô Tình suýt nữa ngã xuống, cô giữ chặt dây cương, hạ người xuống, liền thấy con ngựa một đường chạy chậm đến trước mặt Lý Quân.
Người đàn ông đứng ngược sáng, trên mặt không thấy rõ biểu tình, chỉ nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của anh.
Cô nhẹ nhàng cười, “Thổi như thế nào?Dạy cho tôi được không?”
“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?” Đôi mắt Lý Quân đen như mực nhìn thẳng cô.
“Nhìn không ra?” Cô cười đến vài phần quyến rũ, vài phần mê hoặc, giọng nói ép tới thấp thấp nhu nhu, âm cuối mang theo mê hoặc quyến rũ:“Tôi đang câu dẫn anh nha.”
Sắc mặt Lý Quân âm trầm mà nhìn cô.
Tô Tình ở trên lưng ngựa hoạt động một chút, đem đùi phải nâng lên, chân trái cũng đến cùng nhau, Lý Quân nhẹ mắng: “Cô làm cái gì?!”
Tô Tình giang hai tay nhảy về phía anh.
Không kịp nghĩ nhiều, Lý Quân tiến lên một bước đỡ được cô, ôm cô mới vừa đứng vững, anh liền tức giận hét vào mặt cô:“Cô điên rồi! Cô không muốn chân nữa có phải không?”
Cô ôm cổ anh, ngón trỏ quét qua băng cá nhân trên cổ anh, nhón chân để sát vào môi anh, cách môi không đến nửa phân, hô hấp tất cả phun ở trên mặt anh, biểu cảm vô cùng ái muội, “Anh có quan tâm không?”
Lý Quân trừng mắt nhìn cô mấy giây, bông nhiên đột ngột đẩy cô ra.
Tô Tình đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
Cô đau đớn kêu lên, mông đau khiến đầu óc tê dại, hai mắt lập tức liền đỏ.
Cô cau mày trừng mắt nhìn Lý Quân, liếc mắt một cái, liền thấy người đàn ông leo lên ngựa đi rồi.
Cô định đứng lên, lại phát hiện vô cùng đau đớn, chỉ có thể đơn giản ngồi tại chỗ bất động.
Một lúc sau, Lý Quân cưỡi ngựa trở lại, thấy cô cúi đầu ngồi dưới đất, cánh tay qua vòng đầu gối, mặt chôn ở đầu gối.
Anh xuống ngựa, cau mày nói: “Đứng dậy.”
Tô Tình không để ý đến anh.
Lý Quân hét: “Này,đứng dậy.”
Cô vẫn không nhúc nhích.
Anh tức giận, duỗi tay kéo cánh tay mềm mại của cô.
Bị kéo lên, mặt Tô Tình đều là nước mắt, cô vừa khóc vừa mắng anh: “Cút.”
Lý Quân nhất thời ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới buông lỏng tay, nói: “Xin lỗi.”
Anh cúi người ôm cô, Tô Tình khóc, đánh anh: “Cút, tôi không cần anh ôm!”
Lý Quân lại xin lỗi: “Tôi...Xin lỗi.”
Tô Tình khóc đến nghẹn ngào “Đau…”
Lý Quân biết, tối hôm qua khi xoa cổ chân cho cô, cô cũng đau đến mức khóc không ngừng.
Anh không biết nên nói cái gì, đem người ôm đến trên ngựa, cho cô nằm sấp, sau đó anh khóa ngồi ở trên ngựa, cởi dây trói ngựa, anh cúi đầu nhìn xuống thấy Tô Tình vẫn không nhúc nhích,nằm bất động trên lưng ngựa.
Anh duỗi tay đem cô ôm vào lòng, một tay ôm eo cô, tay còn lại nắm lấy dây cương.
Trên đường trở về, Tô Tình không nói lời nào, chỉ là khi bị Lý Quân ôm xuống ngựa, hốc mắt vẫn đỏ hoe.
Nữ bác sĩ ở trại nuôi ngựa kiểm tra vết thương cho Tô Tình, sau đó lại bôi một ít thuốc cho cô.
Tô Tình vừa cắn ngón tay vừa khóc, khi Lý Quân đi vào,toàn bộ mũi cô đã hồng, đôi mắt càng hồng hơn,trông giống như con thỏ.
“Thế nào?” Lý Quân thấp giọng hỏi bác sĩ.
“Không có gì trở ngại, buổi tối bôi thuốc, ngày mai lại bôi thêm một lần, liền không có việc gì.” Nữ bác sĩ cầm thuốc đưa qua, lại dặn dò Tô Tình: “Buổi tối nằm sấp ngủ.”
Tô Tình không nói lời nào, cũng không cầm thuốc.
Lý Quân cầm thuốc, cúi người lần nữa đem cô bế lên.
Tô Tình cũng không thèm nhìn anh, cũng không háo hức ôm như vài lần trước, hai tay và mí mắt rũ xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn sàn nhà.
Đôi mắt đen nặng nề trừng mắt nhìn Tô Tình.
Tô Tình khiêu khích nhìn anh, sau đó cầm lấy dây cương, hai chân vừa giẫm, khẽ quát một tiếng:"Đi ——”
Mái tóc xoăn ở phía sau bị gió thổi bay, chiếc sườn xám xẻ tà lộ ra cặp đùi trắng nõn, cổ chân bị thương vẫn được quấn trong lớp băng gạc màu trắng, là tối hôm qua Lý Quân băng bó giúp cô.
Sau khi lên ngựa cô liền cởi giày cao gót, giờ phút này, cổ chân trắng nõn hiện ra, đôi bàn chân sáng choang thỉng thoảng ánh lên màu tím chói mắt.
Lý Quân đem ngón trỏ cùng ngón cái đan vào nhau, đặt ở trong miệng thổi cái huýt, con ngựa chạy được một đoạn đường bỗng giơ móng lên kêu một tiếng, quay người lộn trở lại.
Tô Tình suýt nữa ngã xuống, cô giữ chặt dây cương, hạ người xuống, liền thấy con ngựa một đường chạy chậm đến trước mặt Lý Quân.
Người đàn ông đứng ngược sáng, trên mặt không thấy rõ biểu tình, chỉ nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của anh.
Cô nhẹ nhàng cười, “Thổi như thế nào?Dạy cho tôi được không?”
“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?” Đôi mắt Lý Quân đen như mực nhìn thẳng cô.
“Nhìn không ra?” Cô cười đến vài phần quyến rũ, vài phần mê hoặc, giọng nói ép tới thấp thấp nhu nhu, âm cuối mang theo mê hoặc quyến rũ:“Tôi đang câu dẫn anh nha.”
Sắc mặt Lý Quân âm trầm mà nhìn cô.
Tô Tình ở trên lưng ngựa hoạt động một chút, đem đùi phải nâng lên, chân trái cũng đến cùng nhau, Lý Quân nhẹ mắng: “Cô làm cái gì?!”
Tô Tình giang hai tay nhảy về phía anh.
Không kịp nghĩ nhiều, Lý Quân tiến lên một bước đỡ được cô, ôm cô mới vừa đứng vững, anh liền tức giận hét vào mặt cô:“Cô điên rồi! Cô không muốn chân nữa có phải không?”
Cô ôm cổ anh, ngón trỏ quét qua băng cá nhân trên cổ anh, nhón chân để sát vào môi anh, cách môi không đến nửa phân, hô hấp tất cả phun ở trên mặt anh, biểu cảm vô cùng ái muội, “Anh có quan tâm không?”
Lý Quân trừng mắt nhìn cô mấy giây, bông nhiên đột ngột đẩy cô ra.
Tô Tình đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
Cô đau đớn kêu lên, mông đau khiến đầu óc tê dại, hai mắt lập tức liền đỏ.
Cô cau mày trừng mắt nhìn Lý Quân, liếc mắt một cái, liền thấy người đàn ông leo lên ngựa đi rồi.
Cô định đứng lên, lại phát hiện vô cùng đau đớn, chỉ có thể đơn giản ngồi tại chỗ bất động.
Một lúc sau, Lý Quân cưỡi ngựa trở lại, thấy cô cúi đầu ngồi dưới đất, cánh tay qua vòng đầu gối, mặt chôn ở đầu gối.
Anh xuống ngựa, cau mày nói: “Đứng dậy.”
Tô Tình không để ý đến anh.
Lý Quân hét: “Này,đứng dậy.”
Cô vẫn không nhúc nhích.
Anh tức giận, duỗi tay kéo cánh tay mềm mại của cô.
Bị kéo lên, mặt Tô Tình đều là nước mắt, cô vừa khóc vừa mắng anh: “Cút.”
Lý Quân nhất thời ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới buông lỏng tay, nói: “Xin lỗi.”
Anh cúi người ôm cô, Tô Tình khóc, đánh anh: “Cút, tôi không cần anh ôm!”
Lý Quân lại xin lỗi: “Tôi...Xin lỗi.”
Tô Tình khóc đến nghẹn ngào “Đau…”
Lý Quân biết, tối hôm qua khi xoa cổ chân cho cô, cô cũng đau đến mức khóc không ngừng.
Anh không biết nên nói cái gì, đem người ôm đến trên ngựa, cho cô nằm sấp, sau đó anh khóa ngồi ở trên ngựa, cởi dây trói ngựa, anh cúi đầu nhìn xuống thấy Tô Tình vẫn không nhúc nhích,nằm bất động trên lưng ngựa.
Anh duỗi tay đem cô ôm vào lòng, một tay ôm eo cô, tay còn lại nắm lấy dây cương.
Trên đường trở về, Tô Tình không nói lời nào, chỉ là khi bị Lý Quân ôm xuống ngựa, hốc mắt vẫn đỏ hoe.
Nữ bác sĩ ở trại nuôi ngựa kiểm tra vết thương cho Tô Tình, sau đó lại bôi một ít thuốc cho cô.
Tô Tình vừa cắn ngón tay vừa khóc, khi Lý Quân đi vào,toàn bộ mũi cô đã hồng, đôi mắt càng hồng hơn,trông giống như con thỏ.
“Thế nào?” Lý Quân thấp giọng hỏi bác sĩ.
“Không có gì trở ngại, buổi tối bôi thuốc, ngày mai lại bôi thêm một lần, liền không có việc gì.” Nữ bác sĩ cầm thuốc đưa qua, lại dặn dò Tô Tình: “Buổi tối nằm sấp ngủ.”
Tô Tình không nói lời nào, cũng không cầm thuốc.
Lý Quân cầm thuốc, cúi người lần nữa đem cô bế lên.
Tô Tình cũng không thèm nhìn anh, cũng không háo hức ôm như vài lần trước, hai tay và mí mắt rũ xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn sàn nhà.