Tình Nào Sâu Như Tình Đầu - Trang 3
Chương 39: 39: Yêu Sớm
Chuyện thầy thể dục thực tập có vấn đề về đạo đức, sau khi lãnh đạo nhà trường điều tra kỹ cuối cùng cũng đã chứng thực.
Nhà trường lập tức ra văn bản đuổi việc đồng thời vĩnh viễn không tuyển dụng, cũng gửi qua văn bản lời xin lỗi và kiểm điểm chính thức tới toàn thể học sinh trong trường.
Với những học sinh bị tổn thương, nhà trường cho biết nếu cần thiết, họ sẽ tích cực giúp đỡ, áp dụng hình thức tư vấn tâm lý tuyệt đối bí mật.
Đồng thời, nhà trường cũng trịnh trọng hứa hẹn, từ nay về sau trong việc tuyển dụng giáo viên, nhà trường sẽ không chỉ chú trọng bằng cấp và xuất thân của giáo viên, mà còn thận trọng kiểm tra cả đạo đức cá nhân.
Mong học sinh toàn trường cũng góp sức giám sát, cùng ban giám hiệu xây dựng một môi trường học tập tốt đẹp.
Việc này vừa công khai đã nhanh chóng lan truyền khắp thành phố C, dư luận xã hội ồn ào huyên náo, có khen có chê.
Có người nói, trường Trung học số 1 nổi tiếng là trường học lâu đời, vậy mà đạo đức giáo viên không đồng đều, tạo thành bóng ma tâm lý cho những học sinh từng bị tổn thương, ảnh hưởng đến việc tập bình thường, không làm tốt tấm gương trường học đạt chuẩn nhất toàn thành phố, rất thất vọng.
Có người lại nói trường Trung học số 1 đi điều tra ngay lập tức, điều tra xong cũng không im ỉm cho qua mà công khai kết quả và thừa nhận sai lầm bất chấp áp lực của xã hội, chứng tỏ vốn nhà trường đã coi trọng chuyện này, cũng thành thật nhận lỗi.
Ít nhất từ cách xử lý của trường cũng thấy đáng tin tưởng và chấp nhận.
Sau khi biết những chuyện này, cô giáo Ngô cũng căng thẳng một thời gian, có lần về nhà còn đặc biệt hỏi Hứa Ý Nùng vòng vo: “Nghe nói lão giáo viên thể dục thực tập kia từng dạy thay lớp con đúng không?”
Nhưng Hứa Ý Nùng lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cắm đầu vào làm bài tập trong phòng.
Cô giáo Ngô tự thấy lần trước mình gây chuyện làm trong nhà gà chó không yên, con gái nói chuyện với bà ngày càng ít, bà đành nhẹ giọng lại, bước vào phòng thử nói chuyện với cô.
Bà đứng cạnh bàn học, giơ tay ra xoa đầu con gái: “Nùng Nùng, mẹ đang nói chuyện với con.”
Đèn bàn làm động tác của bà đổ bóng lên tường, ngay khi bàn tay kia sắp đụng đến tóc Hứa Ý Nùng, bóng người nho nhỏ trên tường bỗng né ra sau như trốn chạy.
Bàn tay cô giáo Ngô dừng giữa không khí, động tác cứng lại.
Chỉ thấy Hứa Ý Nùng không ngẩng đầu lên, giọng điệu không chút tình cảm chui vào tai cô giáo Ngô:
“Mẹ, con không sao, vẫn rất ổn.”
Giọng điệu không chút gợn sóng và cảm xúc không hề giao động của cô khiến cô giáo Ngô nhíu mày: “Nùng Nùng, mẹ, mẹ đang quan tâm con.”
Bà lại tranh thủ đề tài này mà giải thích: “Vì vấn đề công việc, mẹ không thể dành quá nhiều thời gian cho con.
Từ nhỏ con đã rất nghe lời, biết bố mẹ bận nên không làm bố mẹ phiền lòng bao giờ, bố mẹ đều biết, cũng rất vui.
Nhưng con cũng phải biết, bố mẹ sẽ mãi yêu con, bố mẹ cố gắng làm việc thăng chức, đều là vì con.”
Bà vừa nói xong, Hứa Ý Nùng đã ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, biết hết.”
Thế nên cô chưa từng khát khao điều gì, vẫn luôn làm một cô con gái ngoan ngoãn không quậy phá nghịch ngợm, đây chẳng phải điều họ luôn mong chờ trong tiềm thức sao?
Con gái bình tĩnh tự nhiên như vậy lại khiến cô giáo Ngô không nói được gì tiếp.
Sự yên tĩnh tràn ra khắp phòng, không biết từ bao giờ hai mẹ con đã xa cách đến vậy.
Cuối cùng, bà thở dài một hơi, chỉ nói: “Đừng để mệt mỏi quá, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.”
Khi cánh cửa khẽ khàng đóng lại, cây bút Hứa Ý Nùng đang cầm viết chữ mới dừng lại.
Cô bỗng nhận ra, thì ra đeo mặt nạ lâu dần cũng thành quen, đến ở trước mặt người thân thiết nhất cũng có thể đối phó một cách tự nhiên.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang cái gương toàn thân ở bên bàn học, rõ ràng trong gương vẫn là mình, nhưng càng nhìn càng thấy xa lạ.
Người này có một khuôn mặt y hệt mình, thoạt nhìn vô cùng cô độc, cô khát khao được làm chính mình, nhưng không biết rốt cuộc trong gương hay ngoài đời mới là “mình” thật sự.
Nghĩ đến đây, Hứa Ý Nùng như rơi vào mê cung vô tận, như một con tằm bị tơ quấn chặt, xiềng xích ở khắp mọi nơi khiến cô không làm gì được, chỉ thiếu nước phá kén thoát ra.
Nhưng là bao giờ, thì cô không biết.
Chuyện ông thầy náo loạn một hồi rồi cũng dần bình ổn lại, mọi người vẫn đoán mãi không biết thread nặc danh là ai gửi, nhưng đến cuối vẫn không biết là ai.
Người nọ như chuẩn bị kỹ càng mới xuất hiện, lúc lên diễn đàn còn mã hóa địa chỉ IP, người bình thường không phá giải được.
Thế nên có người đoán chắc chắn không phải học sinh làm, năng lực máy tính của học sinh cấp ba bình thường sao có thể đạt đến trình độ này.
Chuyện này cũng trở thành một câu hỏi không có lời giải của trường Trung học số 1.
Mà học sinh nhanh chóng bị những cuộc thi che trời lấp đất chiếm hết sự chú ý, học còn chẳng kịp, nên chuyện này đành ném ra sau đầu.
Không lâu sau, nhà trường tuyên bố tin tức về cuộc thi Toán do các trường cấp ba top đầu của thành phố cùng tổ chức.
Bảng đăng ký được giao cho lớp trưởng Vương Kiêu Kỳ, rồi anh sẽ nộp lại cho giáo viên Toán.
Trong lớp có không ít người tích cực đăng ký, nhưng Hứa Ý Nùng lại không tham gia, vì cô thấy Toán học không phải sở trường của mình, hơn nữa đề thi rất biến thái, ôn tập rất mất thời gian và công thức.
Cô không yêu thương môn Toán đến mức đấy, nếu làm đề tiếng Anh thì có lẽ cô sẽ suy nghĩ.
Giáo viên Toán cứ tưởng Vương Kiêu Kỳ sẽ tham gia, ai ngờ lúc nhận giấy đăng ký nhìn lại, từ dưới lên trên từ trên xuống dưới đều không có tên anh.
Thế nên giữa giờ, thầy tìm anh nói chuyện: “Tại sao không đăng ký thi Toán? Dù chỉ là cuộc thi nho nhỏ cấp thành phố thì tham gia cũng được mà.
Thi thố kiểu này chỉ có tốt không có xấu, với trình độ của em thì chỉ như làm mấy đề thi thôi.”
Hai thầy trò mặt đối mặt đứng trước phòng học, Vương Kiêu Kỳ đứng trong hành lang, tầm mắt vẫn hướng vào lớp.
Anh vẫn bình tĩnh, ăn ngay nói thật: “Em không có hứng thú, thưa thầy.”
Giáo viên Toán đẩy kính, ý bảo không hiểu nổi: “Nói gì vậy chứ, chuyện giành vinh quang cho bản thân và trường học như này sao có thể không có hứng thú được?”
Bấy giờ Vương Kiêu Kỳ mới nhìn vào mắt thầy: “Thưa thầy, trên thông báo viết là đăng ký tự nguyện.”
Giáo viên Toán nói chuyện sâu xa: “Thì đúng là viết như thế, nhưng mà…”
Vương Kiêu Kỳ cũng trịnh trọng nhắc lại: “Thưa thầy, em thật sự không có hứng thú, mong thầy hiểu cho.”
“…”
Lúc Vương Kiêu Kỳ ngoan cố thì đúng là rất ngoan cố, giáo viên Toán thật sự không làm anh lung lay nổi, cuối cùng chỉ đành nói: “Thầy đi dạy bao nhiêu năm, có mỗi thằng nhóc em là thầy không hiểu nổi.”
Nói rồi, thầy cầm ê ke vỗ nhẹ lên người Vương Kiêu Kỳ một cái, vừa trút giận nhưng cũng khống chế lực đạo: “Được rồi, em không muốn thì thôi.” Thầy lại chỉ vào lớp, “Vào đi, gọi Hứa Ý Nùng ra đây cho thầy.”
Nhất thời Vương Kiêu Kỳ không động đậy, giáo viên Toán lại đẩy đẩy kính: “Làm sao? Gọi đăng ký đi thi không lay động được em, giờ tôi bảo em đi gọi bạn học cũng không được đúng không?” Suýt thì nhấc chân đạp anh một cái.
Bấy giờ Vương Kiêu Kỳ mới xem như phản ứng lại, anh ồ một tiếng.
Giáo viên Toán mất kiên nhẫn giục: “Đi đi.”
Lúc Vương Kiêu Kỳ đi đến chỗ Hứa Ý Nùng ngồi, cô đang cúi xuống ngăn bàn tìm gì đó, không hề nhận ra có người đứng bên cạnh.
Vương Kiêu Kỳ đứng nhìn cô từ trên cao như vậy một lát, từ lúc ở ngoài đã thấy cô giữ tư thế này một lúc lâu.
Thấy cô vẫn chưa phát hiện ra mình, nếu không quấy rầy cô thì không biết cô còn mân mê bao lâu, thế nên, anh giơ một tay ra.
Hứa Ý Nùng hoàn toàn không biết gì cả, cô còn đang tìm tập đề sai mấy môn khoa học tự nhiên tự nhiên của mình.
Rõ ràng cô nhớ hôm qua đã bỏ vào cặp rồi, sao bây giờ lại không tìm thấy nữa nhỉ?
Bỗng cô cảm thấy đuôi ngựa của mình bị người ta kéo ra sau một cái, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vương Kiêu Kỳ.
Vốn dáng anh đã cao, cộng thêm giờ cô đang ngồi xổm nên bóng dáng anh như phủ kín lấy người cô.
Vừa nhìn thấy anh, cô vội trốn sang bên cạnh giật đuôi tóc mình về, sợi tóc chảy qua kẽ tay Vương Kiêu Kỳ, anh sợ làm cô đau nên vội thả lỏng tay.
Sau đó, anh lại gặp sự hung hãn của cô như mọi khi.
Cô đứng phắt dậy, cơ thể vốn đến eo anh cao lên một chút nhưng cũng chỉ đến cằm.
Cô hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt chiếu đến đôi mắt đen như mực của anh, mới nhìn vào mắt nhau một giây mà cô đã đầu hàng, chuyển xuống đầu mũi cao thẳng của anh.
Cô khô khốc hỏi: “Làm gì?”
Cũng đã được một thời gian từ khi hai người nói chuyện với nhau trên sân thể dục, gần đây họ nước sông không phạm nước giếng.
Vương Kiêu Kỳ chỉ bảo cô: “Thầy tìm cậu.”
Khi hai người chỉ còn cách nhau một bàn tay, anh bỗng nhận ra, mái tóc suốt những năm cấp hai chưa từng dài quá vai của cô giờ đã dài tới gần eo, không bao lâu nữa là sẽ đến eo.
Hứa Ý Nùng nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, quả nhiên giáo viên Toán đang đứng trên hành lang vẫy tay với cô.
Thế là cô bước ngang qua anh ra ngoài phòng học, dường như sự tồn tại của anh chỉ là món đồ trang trí, còn chẳng bằng chân chạy vặt của giáo viên.
Vương Kiêu Kỳ thuận đường về chỗ mình ngồi, lúc lấy đồ ra lại vô tình ngửi thấy một mùi hương như dầu gội đầu, giống hệt mùi trên người Hứa Ý Nùng.
Anh suy nghĩ một lát, chần chừ đưa tay lên mũi ngửi, đúng là mùi trên tay mình.
Anh lại ngước mắt nhìn sang hành lang, thấy giáo viên Toán nói với cô mấy câu rồi hai người cùng đi luôn.
“Hey man! Give me five!”
Đột nhiên, Chu Nghiệp mới rồi còn đang ném một cú ba điểm bằng lon nước trên bục giảng bỗng xuất hiện như cô hồn các đảng, nhảy nhanh vài bước đến trước bàn, hoàn hảo chặn hết tầm mắt anh.
Cậu ấy hưng phấn giơ tay lên muốn đập tay với Vương Kiêu Kỳ.
Nhưng Vương Kiêu Kỳ lại không cử động, chỉ hỏi: “Cậu rửa tay chưa?”
Chu Nghiệp mờ mịt: “Tớ có đi vệ sinh đâu, sao phải rửa tay?”
“Ai mà biết.”
Chu Nghiệp vội lau mạnh tay vào quần, rồi lại giơ ra trước mặt anh: “Bây giờ ok chưa?”
Nhưng hình như Vương Kiêu Kỳ còn khinh bỉ hơn: “Đừng có đụng cái tay đầy mồ hôi vào người tớ.”
Đến tận khi vào lớp Chu Nghiệp vẫn không hiểu nổi: Bình thường lúc chơi bóng tay đen như đít nồi còn bẩn hơn giờ nhiều mà? Nhưng cậu ấy vẫn đập tay với mình đấy thôi, sao tự dưng hôm nay lại yêu sạch sẽ thế?
Tiết sau là môn Vật lý, vào học được mười phút Hứa Ý Nùng mới vội chạy về, vì chạy nhanh về chỗ nên lúc ngồi xuống mang theo một cơn gió, không chỉ lật tung trang sách của Vương Kiêu Kỳ lên, còn mang theo một mùi hương thanh mát, giống hệt mùi hương lưu trên đầu ngón tay anh.
Hứa Ý Nùng vừa ngồi xuống, tranh thủ giáo viên trên bảng đang viết bài, Lâm Miểu nhỏ giọng hỏi cô đi đâu thế, sao lại vào lớp muộn.
Cô lặng lẽ mở sách, không nói gì, Lâm Miểu bị ăn quả bơ, chỉ đành nghe giảng trước.
Giáo viên Vật lý đang giảng bài dõng dạc trên bàn, quanh tai đều là tiếng giảng bài đầy nhịp điệu ‘1/2π~’.
Tuy người Hứa Ý Nùng đang trong phòng học nhưng dường như hồn đã bay đi nơi khác, lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng.
Vừa nãy lúc bị giáo viên Toán gọi ra, thầy hỏi sao không đăng ký thi, cô nói thẳng môn Toán không phải thế mạnh của mình, không hợp dự thi lắm.
Giáo viên Toán cũng không bất ngờ lắm với đáp án này, chỉ nói tôn trọng quyết định của cô, sao đó lại nói: “Cũng không có chuyện gì khác, có điều chiều nay chủ nhiệm lớp em không có tiết, nên bảo thầy nhắc em tan học thì đến phòng làm việc tìm cô ấy.”
Lúc ấy Hứa Ý Nùng cũng không nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn đi theo giáo viên Toán đến phòng làm việc của giáo viên khối 10.
Ai ngờ vừa vào đã thấy chủ nhiệm nghiêm túc ngồi đó, cô ấy nhíu mày híp mắt, như đợi cô đã lâu, nhìn thấy cô thì ngước mắt lên: “Đến rồi đấy à?”
Giọng điệu không mặn không nhạt không hiểu sao lại khiến huyệt thái dương của Hứa Ý Nùng giật giật, cô bước đến bên cạnh chủ nhiệm, hỏi: “Cô tìm em ạ?”
Cô chủ nhiệm ừ một tiếng, dẹp chuyện trong tay sang một bên rồi bảo cô ngồi vào chỗ trống của giáo viên khác: “Cô có chút việc muốn hỏi em.”
Hứa Ý Nùng nín thở, đương nhiên cũng không ngồi, chỉ nói: “Cô hỏi đi ạ.”
Cô chủ nhiệm dựa lưng ra sau, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô, nháy mắt một áp lực vô hình ập tới: “Gần đây em rất hay đi gần Giang Tấn lớp A10, có phải yêu đương rồi không?”
Cô ấy nói thẳng như vậy làm Hứa Ý Nùng ngây người, chỉ thấy không thể tin được, cô nói ngay: “Em không ạ.”
“Nhưng có bạn học nói nhìn thấy hai em đi học, ăn cơm, đến tiệm tạp hóa mua đồ với nhau nhiều lần, trong giờ học bạn ấy còn sang lớp mình tìm em.”
Chủ nhiệm nói rồi giơ một tay ra gõ bàn như cảnh cáo: “Hứa Ý Nùng này, em phải biết mình là tuyển thủ hạt giống được bồi dưỡng hàng đầu, không chỉ của lớp mình mà còn của trường mình.
Thành tích của em rất ổn định, mẹ em cũng là giáo viên ưu tú của trường Trung học số 3, em phải hiểu những chuyện học sinh nên làm hơn các bạn khác chứ.
Đừng chạm vào đường điện cao thế nguy hiểm chết người đó.”
Hứa Ý Nùng nhắc lại một lần: “Em không ạ.”
Cô chủ nhiệm trầm giọng xuống: “Không có thật?”
Để chứng minh sự trong sạch, Hứa Ý Nùng kể lại một lượt từ đầu đến cuối quá trình quen biết Giang Tấn cho cô chủ nhiệm, trừ phần liên quan đến Vương Kiêu Kỳ bị cô bỏ qua, những chuyện khác đều không hề giấu diếm, thậm chí còn rút điện thoại cho cô xem lịch sử trò chuyện của hai người họ.
“Em chưa từng xóa tin nhắn, mối quan hệ của bọn em chỉ có thế thôi.”
Cô chủ nhiệm nhận lấy điện thoại lật qua lật lại, xác nhận chỉ là giao lưu học tập bình thường, không có cái gì không ổn.
Cô ấy âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng thấy biểu cảm của Hứa Ý Nùng vẫn căng chặt: “Rồi, cô tin em với Giang Tấn thật sự không có gì.
Em là một học sinh mũi nhọn, giúp đỡ học sinh lớp tự chủ tài chính cùng tiến bộ là điều có tác dụng, vậy còn một chuyện…”
Cô ấy dừng lại một chút, cúi người lại gần cô, xích lại khoảng cách giữa hai người: “Có phải bạn cùng bàn của em là Lâm Miểu đang yêu đương với cậu nhóc tên Phạm gì đó bên lớp A10 không?”
Giọng điệu này chắc chắn hơn vừa nãy hỏi chuyện của cô nhiều, cô đứng yên tại chỗ, suy nghĩ quay cuồng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, tự nhủ mình không thể hoảng loạn.
“Em không biết ạ.” Cô đáp giáo viên chủ nhiệm như vậy, ánh mắt cũng không hề né tránh.
Vì cô biết chắc những giáo viên ở trường Trung học số 1 tiếp xúc với đủ loại học sinh, từ lâu đã tu luyện thành tinh, sẽ nhận ra vận động tâm lý của một người từ những chi tiết nhỏ bé nhất.
Bây giờ mình càng trốn tránh thì càng thể hiện sự chột dạ.
Nhưng hiển nhiên, cô chủ nhiệm hoàn toàn không vừa ý với đáp án này, Hứa Ý Nùng đối mặt với biểu cảm nghiêm túc của cô ấy:
“Em phải biết, trường mình đã giảng giải nhiều lần về chuyện yêu sớm này, nghiêm khắc ngăn chặn, một khi bị tra ra, hai em ấy nhẹ thì mời bố mẹ nói chuyện, nặng thì cho xử lý thôi học.
Cô tin em là bạn cùng bàn, chắc chắn cũng thấy thành tích mỗi lần thi của Lâm Miểu có thay đổi, từ lần thi tháng đầu tiên có thể nói là tụt liên tục.
Cứ thế này, cô thấy chưa cần chờ đến vòng loại sau bài thi cuối kỳ, vụ yêu sớm này đã đủ phán em ấy tử hình.
Thế nên, em đừng tưởng che giấu là giúp hai em ấy, thật ra là đang hại bọn họ đấy.”
Giữa chừng có hai cuộc điện thoại gọi đến, cô ấy đổi chuông điện thoại thành tắt tiếng: “Nếu em biết gì thì nói hết cho cô, cô vẫn có thể kịp thời kéo lại một phen, nếu không chờ đến khi nhà trường ra tay thì mọi chuyện không đơn giản như vậy nữa đâu.”
Mấy câu cô chủ nhiệm nói như kéo Hứa Ý Nùng vào một vũng bùn, nặng nề chưa từng thấy.
Giờ khắc này cô như bị một đôi tay vô hình đẩy mạnh xuống vách núi sâu không đáy, bước về trước một bước là vực sâu vạn trượng, mà sau lưng lại không còn đường lui.
Cô biết rõ điều lợi và hại trong đấy.
Bây giờ, mỗi lời cô nói đều sẽ ảnh hưởng đến Lâm Miểu, lại thêm giáo viên chủ nhiệm không ngừng tẩy não cô: “Em nói thật mới là đang giúp bạn đấy, biết chưa?”
Hứa Ý Nùng nghẹn họng, nhưng cuối cùng vẫn chọn đi theo nội tâm mình, cô thận trọng nói năng chắc chắn: “Thưa cô, em không biết thật.”
Cô chủ nhiệm vô cùng thất vọng.
Bấy giờ, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô ấy mệt mỏi gỡ kính xuống ném lên bàn, xoa trán, thở dài một hơi: “Em về học đi.”
Bấy giờ Hứa Ý Nùng hệt như con cá bơi mãi mới vào được bờ, thở ra bong bóng, trôi dọc theo con kênh.
Nhưng lo lắng lại ùn ùn kéo đến, lời giáo viên chủ nhiệm nói như hồi chuông cảnh tỉnh không ngừng vang vọng bên tai cô, dư âm không dứt.
Nếu nhà trường xác nhận mối quan hệ giữa Lâm Miểu và Phạm Diệc Thành là người yêu, họ sẽ đối mặt với hình phạt thôi học thật ư?
“Hứa Ý Nùng.” Bỗng nhiên, tiếng giáo viên Vật lý vang lên kéo linh hồn phiêu bạt của cô về lại lớp học.
Giáo viên gõ gõ lên bảng đen: “Câu đầu tiên của đề này em ra đáp án như thế nào?”
Hứa Ý Nùng nhìn thử, là một bài thi, câu đầu tiên hỏi: Tìm hệ số ma sát động giữa cát vàng.
Vừa nãy giáo viên cho cả lớp mấy phút để suy nghĩ đáp án, các bạn khác đều nhanh tay giải bài trên nháp, chỉ có cô thất thần, chắc chắn giáo viên đã nhận ra.
“Em, còn chưa làm ra ạ.” Cô đã không kịp tính toán, chỉ đành nói.
Giáo viên nhìn cô một cái, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết, sau đó lại quay sang gọi Vương Kiêu Kỳ, muốn mượn anh để cảnh tỉnh Hứa Ý Nùng một chút.
“Vương Kiêu Kỳ, câu này em làm ra chưa?”
“Chưa ạ.”
Ai ngờ câu trả lời của anh khiến cả lớp tròn mắt.
Gì cơ? Anh đại còn không giải ra? Không thể nào?
Nhưng Chu Nghiệp thấy rõ ràng trên vở anh viết u=tanθ=h/R=2πh/l≈0.75,θ=37°
Vừa định ngó lại gần nhìn, Vương Kiêu Kỳ lập tức gập vở lại, Chu Nghiệp chỉ nhìn thấy cái bìa vở.
Hai học sinh cưng một người treo tâm hồn ngoài cửa sổ, một người không giải ra bài nhanh, giáo viên Vật lý không khỏi thất vọng, nhưng để không làm mất thời gian của cả lớp, thầy chỉ đành xuống nước, tiếp tục giảng bài.
Hứa Ý Nùng nghiêng đầu nhìn sang Vương Kiêu Kỳ, anh đang nhìn thẳng lên bảng đen, cánh tay đè lên vở.
Cô chỉ nghĩ anh lại làm bài tập môn khác trong giờ.
Cố gắng lắm mới ngồi được đến cuối giờ, Hứa Ý Nùng không để ý được chuyện gì khác, chỉ túm lấy Lâm Miểu nhắc nhở: “Chuyện cậu với Phạm Diệc Thành cô chủ nhiệm nghe tiếng gió rồi.
Hai cậu chú ý một tí, nếu nghiêm trọng là bị đuổi học đấy.”
Một giây trước Lâm Miểu còn đang cười đùa, bây giờ bỗng nghiêm mặt lại: “Sao cậu biết? Chẳng phải thầy Toán lôi cậu ra à?”
Hứa Ý Nùng nói ngắn gọn cho cô ấy nghe, đương nhiên là lược bớt chuyện tai tiếng của mình với Giang Tấn.
Nghe xong, Lâm Miểu cũng không sợ hãi như cô nghĩ, mà chỉ đột nhiên hỏi cô một câu: “Nếu là cậu, cậu định làm gì tiếp? Chia tay?”
Phản ứng cứng họng của Hứa Ý Nùng làm Lâm Miểu bật cười, nói chuyện như tự say: “Hỏi cậu làm gì chứ, cậu là cô gái ngoan đâu có thích ai, sẽ không hiểu cảm giác này đâu.”
Sau đó, cô ấy lại bình thường trở lại, đụng đụng cánh tay cô: “Được rồi, dù cuối cùng tớ với Phạm Diệc Thành có ra sao, hôm nay cũng cảm hơn cậu che giấu cho tớ, tớ sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Hứa Ý Nùng nghe cô ấy nói mà nổi da gà khắp người, ngại ngùng nói: “Không cần cảm ơn tớ, tớ cũng có làm gì đâu.”
Lâm Miểu cười haha: “Cậu cũng thú vị ghê.” Rồi không nói thêm gì.
Cô ấy đâu ngờ, một câu mình nói ra lại như viên đá ném vào mặt hồ trong lòng Hứa Ý Nùng, từng vòng sóng lan ra, mãi không tĩnh lặng lại.
Cũng có một khoảnh khắc cô hâm mộ tính bộc trực của Lâm Miểu, chân thật sống đúng với bản thân mình.
Chứ không phải như cô, sống như con ốc ký sinh oán trách bản thân mà chui vào cái xác nhỏ hẹp, rúc vào một góc, khi nào không có người mới dám cẩn thận thò đầu ra liếc nhìn một cái.
Nên Lâm Miểu nói cũng không sai, cô không hiểu cảm giác này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu.
Đến chủ nhật, học sinh lớp chạy nước rút được nhà trường triệu tập đi họp, học sinh cả hai lớp đều đến đúng giờ, chỉ có mình Vương Kiêu Kỳ là mãi không thấy bóng dáng đâu.
Chủ nhiệm lớp liên lạc thế nào cũng không được, lại bận không rời tay được nên chỉ đành gọi cô với Chu Nghiệp đến.
Cô chủ nhiệm hỏi Chu Nghiệp trước: “Bình thường em với Vương Kiêu Kỳ như hình với bóng, chắc biết nhà bạn ấy ở đâu chứ?”
Chu Nghiệp gật đầu như gà mổ thóc: “Biết ạ, đương nhiên là biết rồi ạ, ở ngay cạnh trường mình, very gần luôn.”
Cô chủ nhiệm phân phó ngay: “Thế hai em sang nhà bạn một chuyến, xem xem rốt cuộc có vấn đề gì, sao không liên lạc được.”
Hứa Ý Nùng cứng đờ người, không hiểu lắm tại sao giáo viên lại bảo cô đi cùng.
“Cô sợ Chu Nghiệp đi đường ngó đông ngó tây không nghiêm túc, càng mất thêm thời gian, có em đi cùng cô yên tâm hơn.” Nhưng giáo viên chủ nhiệm đã nhanh chóng giải thích vấn đề của Hứa Ý Nùng, cô cũng ngại thoái thác, “nhận nhiệm vụ gấp” mà rời đi.
Thật ra Chu Nghiệp cũng quen cửa quen nẻo với nhà Vương Kiêu Kỳ, hai người mới đi chưa tới mười phút, Chu Nghiệp đã chỉ trước mặt rồi bảo cô: “Tới rồi.”
Hứa Ý Nùng nhìn thử, là một dãy nhà cũ đã có tuổi đời, nhưng nó lại ở gần trường Trung học số 1 và Tiểu học số 1, là khu nhà gần hai cấp học tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn.
Ở thành phố C, đoạn đường này đừng nói là mua, muốn thuê một căn phòng cũng khó, giá cả còn hơn căn nhà của anh họ cô.
Nhà anh trên tầng hai, dừng xe xong, Chu Nghiệp gõ cửa nửa ngày mới nghe động tĩnh.
Cửa mở ra, Vương Kiêu Kỳ xuất hiện, nhìn thấy Chu Nghiệp cũng nhìn thấy cô.
Hứa Ý Nùng vừa chạy lên đã phủi sạch quan hệ: “Là giáo viên bảo tôi tới.”
Vương Kiêu Kỳ liếc nhìn cô, Chu Nghiệp vội hòa giải: “Buổi tập hợp hôm nay cậu không đến, giáo viên mãi không liên lạc được với cậu, không yên tâm nên bảo bọn tớ tới xem.”
Vương Kiêu Kỳ rời mắt đi, nói với Chu Nghiệp: “Bà nội tớ bị cao huyết áp nguy hiểm, cơ thể không thoải mái, tớ không đến trường được, cậu xin giáo viên nghỉ giúp tớ.”
Chu Nghiệp sững sờ: “Bà cậu không sao chứ?”
“Tớ mua thuốc cho bà uống rồi, bây giờ đang ngủ, nhưng tớ không yên tâm để bà ở nhà một mình nên không đến trường đâu.”
Chu Nghiệp không ngừng ồ ồ ồ: “Thế tớ báo lại chuyện cho giáo viên hộ cậu.”
“Ừ.”
Trong suốt quá trình, Hứa Ý Nùng không nói lời nào, dù sao cũng không nói được gì.
Cô từng gặp bà Vương Kiêu Kỳ một lần, là lúc thi giữa kỳ xong, trong buổi họp phụ huynh toàn khối.
Lúc ấy cô chủ nhiệm đang cúi đầu đứng trên bục giảng thao tác với máy tính, bỗng cửa phòng học vang lên tiếng gõ cẩn thận.
Tất cả học sinh và phụ huynh ngồi ở đó đều nhìn theo âm thanh, là một bà lão.
Bà không cao, còn hơi mập mạp vì tuổi tác, ăn mặc mộc mạc nhưng sạch sẽ, ăn bận cũng tinh tế.
Dưới ánh nhìn của mọi người, trông bà càng câu nệ, tay bà vịn vào cửa, động tác nào trông cũng rất ngượng ngùng.
Cô chủ nhiệm đứng thẳng dậy: “Xin hỏi bà là?”
Bà lão như bước vội tới, một tay vẫn ấn ngực đè tiếng thở dốc lại, bà quay qua gật đầu lễ phép với giáo viên một cái, sau đó dùng tiếng địa phương lẫn với tiếng phổ thông để giới thiệu: “Chào cô, tôi là bà của Vương Kiêu Kỳ.”
Thoáng chốc, căn phòng yên lặng đến như nghe thấy tiếng kim rơi, chủ yếu là vì mọi người không ngờ mẹ của một nhà kinh doanh nổi tiếng lại chất phác như vậy…
Lúc ấy họ mới biết, thì ra từ khi Vương Kiêu Kỳ chuyển từ thành phố H về anh vẫn luôn sống cùng bà.
Bố mẹ anh làm ăn buôn bán ở thành phố H đã lâu, hoàn toàn không có thời gian quản anh, đừng nói tới chuyện tham dự họp phụ huynh.
Đã gặp được người nguyên nhân vắng họp cũng biết, Hứa Ý Nùng và Chu Nghiệp bất lực trở về.
Nhưng vừa leo lên xe đạp đã nghe tiếng chân dồn dập vang lên sau lưng, Vương Kiêu Kỳ nhảy mấy bậc thang một lượt, xuất hiện sau lưng họ không hổn hển tí nào.
“Hứa Ý Nùng!” Anh không gọi Chu Nghiệp mà lại gọi cô.
Cô còn tưởng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn lại thấy đúng là anh.
“Giúp tôi một việc.” Câu nói tiếp theo làm cô càng bất ngờ.
“Gì cơ?” Cô khó tin nhìn Vương Kiêu Kỳ đang nói chuyện với mình, mà cô thì giúp anh được việc gì?
Vương Kiêu Kỳ lại nhắc lại từng chữ: “Giúp tôi một việc.”
Hứa Ý Nùng vẫn duy trì tư thế ngồi trên xe đạp, một chân chống đất, vẫn nghi ngờ tai mình.
Cô không nói gì cả, khuôn mặt không chút thay đổi khiến Chu Nghiệp tưởng hai người lại sắp gây nhau.
Sợ không khí xấu hổ, Chu Nghiệp tốt bụng khụ một tiếng, lại bắt đầu hòa giải: “Là việc gì thế? Tớ giúp được không?” Cậu ấy vừa nói vừa xuống xe đạp.
“Bà tớ tỉnh rồi, đầu vẫn còn choáng, muốn đi vệ sinh.” Nói tới đây, Vương Kiêu Kỳ hơi nghiêng đầu, không nhìn họ nữa, mà giọng nói cũng thấp hơn một chút: “Tớ không tiện.”
Hứa Ý Nùng không ngờ đến nguyên nhân này, bàn tay đặt trên ghi đông cũng thả lỏng.
Chu Nghiệp vừa xuống xe lại lặng lẽ ngồi lên xe, cậu ấy gãi gãi đầu: “Hả? Cái này… Tớ cũng không giúp được rồi.”
Cậu ấy lại nhìn sang Hứa Ý Nùng, thấy cô do dự, hiểu chuyện chỉ nghĩ cô không buông thể diện được, nên lanh lợi kiếm bậc thang cho cô: “Gì ấy nhỉ, anh Nùng của bọn mình cũng đã bảo là không giúp đâu đúng không?”
Hứa Ý Nùng thuận thế gật đầu, cô thoải mái bỏ xe đạp lại, đi ngược về: “Đi thôi.”
Nhưng lúc đi ngang qua Vương Kiêu Kỳ, đầu cô vẫn ngẩng lên như một con thiên nga, còn nhấn mạnh: “Tôi giúp bà thôi.”
Ý bảo: Chứ không phải giúp cậu.
Nhưng cô có duỗi cổ dài đến đâu cũng không bằng Vương Kiêu Kỳ.
Anh đánh giá cô một cái, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghiêng người nhường cô đi trước, vẻ lạnh lùng kia không khác gì lúc ở trường, vẫn rất kiêu ngạo.
Nhìn đi, đấy là thái độ anh nhờ vả người ta đấy.
Nhưng Hứa Ý Nùng là đại nhân không chấp tiểu nhân.
Cô đi lên giúp bà đi vệ sinh, lúc bà ở trong cô đứng ngoài chờ, chỉ hơi yên tĩnh một chút là cô sẽ gọi: “Bà ơi?”
Sợ bà sẽ lại ngất đi, lần nào cũng nghe tiếng mới yên tâm một chút.
Lúc bà bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thỉnh thoảng lại nhìn cô một cái, làm cô bị nhìn có hơi ngại.
Cô bắt đầu tìm chủ đề: “À, bà ơi, bà còn chỗ nào thấy không thoải mái không ạ?”
Bà nói: “Đỡ nhiều rồi.” Ánh mắt bà dịu dàng, “Cháu là bạn cùng lớp với Kỳ Kỳ nhà bà à?”
Hứa Ý Nùng vâng một tiếng.
Bà khẽ vỗ lên mu bàn tay cô: “Ngại quá, hôm nay làm phiền cháu rồi, còn bắt cháu làm mấy chuyện này.”
Hứa Ý Nùng lắc lắc đầu: “Không sao đâu bà.” Rồi lại nói trái lương tâm: “Bạn học với nhau, giúp đỡ nhau là điều nên làm mà ạ.”
Bà cười cười, đôi mắt nhìn cô càng thêm trìu mến.
Cô vẫn đỡ bà về giường, đắp chăn kỹ cho bà rồi mới rời khỏi phòng.
Vương Kiêu Kỳ với Chu Nghiệp, một người đứng trong phòng khách, một người ngồi trên sofa không coi mình là người ngoài mà uống đồ uống ùng ục.
Thấy Hứa Ý Nùng đi ra, Chu Nghiệp lau miệng hỏi: “Xong rồi à?”
Hứa Ý Nùng gật đầu, bấy giờ mới nhận ra tuy nhìn bên ngoài nhà Vương Kiêu Kỳ trông hơi cổ xưa, nhưng bên trong đã được sửa sang mới toanh, đồ nội thất cũng dùng gỗ hồng, là kiểu cổ phong kinh điển mà người trung lão niên hay thích.
Thấy cô hơi ngượng ngùng, Chu Nghiệp còn tích cực hơn chủ nhà là Vương Kiêu Kỳ.
Cậu ấy cầm một bình nước lạnh khác trên bàn lên, ném cho cô: “Anh Nùng vất vả rồi, uống ít nước đi, đừng khách sáo.”
Rồi lại bị Vương Kiêu Kỳ giơ tay ngăn lại.
Hứa Ý Nùng đang thất thần nhạy cảm vì động tác của anh, lại vô tình chạm phải ánh mắt anh: “Cậu có uống lạnh được không?”
Trong nháy mắt, có vô số dòng nước ấm xâm nhập vào huyết mạch cô, chui vào trái tim, có khó thể nào tin được, cũng có những rung động tinh tế lặng lẽ.
Cô hơi hé môi ra nói: “Không được.”
Đúng là không được, kỳ sinh lý gần nhất của cô vẫn chưa kết thúc.
Anh lại đi đến máy lọc nước rót một cốc nước ấm, đưa đến trước mặt cô: “Thế cậu uống cái này đi.”
Tầm mắt cô khẽ rời khỏi mặt anh, giơ tay nhận lấy, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Nhưng âm thanh yếu ớt đã bị Chu Nghiệp át mất, bên tai cũng toàn là tiếng cậu ấy kêu la: “Vẫn là lão Vương tinh tế nhất!”
Hứa Ý Nùng cầm cốc nước kia, cảm nhận độ ấm truyền đến qua đầu ngón tay, chúng như lan qua lớp da rồi chảy theo dòng máu đi khắp người, cũng khiến trái tim cô loạn nhịp, thậm chí quên cả động tác uống nước.
Sau đó, Vương Kiêu Kỳ đưa họ xuống lầu.
Chu Nghiệp xua xua tay: “Lão Vương đừng tiễn nữa, mau về chăm sóc bà đi, tớ với anh Nùng có phải không biết đường về trường đâu.”
Anh ừm một tiếng nhưng cũng không đi ngay, đợi họ đạp xe đạp rời đi, anh lại bỗng mở miệng gọi tên cô:
“Hứa Ý Nùng.”
Hứa Ý Nùng chống chân xuống quay đầu lại, chỉ thấy anh vẫn đứng đó, hai người cách nhau khá xa, nhưng giờ đây, ánh mắt anh như bắn thẳng vào tim cô, xán lạn không kém gì ánh mặt trời giữa trưa trên đỉnh đầu.
Anh nói: “Cảm ơn.” Là biểu cảm rất chân thành, trước nay chưa từng có.
Trong khoảnh khắc ấy, khung cảnh như tĩnh lại, đầu óc Hứa Ý Nùng bay một nửa lên mây, bên tai chỉ còn tiếng tim đập và tiếng hít thở nhanh gấp bội.
Cô biết, đó đều là của mình.
Chu Nghiệp làm quần chúng hóng hớt, tầm mắt quét qua quét lại hai người họ như máy dò.
Cái tư thế này, khung cảnh này, tiết tấu này, hai cái người này muốn làm gì đây? Diễn phim thần tượng thanh xuân ư?
Nhưng cảnh đẹp luôn lướt qua trong một giây, Hứa Ý Nùng nhanh chóng tỉnh táo lại, cô tiếp tục động tác đạp xe, sau đó cũng không quay đầu lại mà đạp thẳng ra ngoài.
Bỗng dưng, cô quay lưng lại với họ, giơ thẳng tay rồi vẫy vẫy, đáp lại anh một câu: “Không có gì!”
Tư thế “anh dũng” lập tức hạ gục Chu Nghiệp, mẹ kiếp, không hổ là anh Nùng, ngầu quá thể đáng!
Cậu ấy vội chào Vương Kiêu Kỳ : “Đi nhá!” Sau đấy cuống cuồng đạp xe theo sau, “Anh Nùng! Đợi tớ với!”
Vương Kiêu Kỳ vẫn đứng tại chỗ nhìn theo họ đến khi khuất bóng.
Anh xoay người về nhà, lúc bước lên bậc thang đầu tiên lại bỗng mỉm cười, nó cứ thế bén rễ bên khóe môi anh, trong đôi mắt anh.
Lúc về nhà nhìn thấy cốc nước ấm đang yên tĩnh nằm đó, không ít đi tí nào.
Anh đi tới cầm lên, giơ lên trước cửa sổ.
Dưới ánh nắng, dấu tay trên cốc thủy tinh trong suốt lộ ra rõ ràng.
Đầu ngón tay đặt trùng khớp với năm vệt mờ mờ kia, chặt chẽ giao hòa như một thể.
Hơi ấm còn sót lại xuyên qua thủy tinh truyền đến khe hở giữa các ngón tay, anh nắm tay lại hồi lâu, đến khi lạnh đến mất cảm giác, anh mới giơ tay lên uống cốc nước kia, một hơi cạn sạch.
------oOo------