Tình Nào Sâu Như Tình Đầu - Trang 3
Chương 11: Chương 11
Thầy Sato nghe vậy xong bắt đầu nói chuyện thẳng với anh, hai người nói qua nói lại, phiên dịch viên của Sato tự dưng trở thành người phiên dịch cuộc đối thoại của họ sang tiếng Trung.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, một lớp ánh sáng vàng phủ lên người anh, lời lẽ của anh vừa sắc bén vừa lịch sự, nhưng mi tâm lại có sự anh dũng không dễ nhượng bộ, khiến người ta lóa mắt.
Nước ngầm dao động, lúc cao lúc thấp, cuối cùng cuộc đối thoại cũng kết thúc.
Vu Tranh nghe phiên dịch xong, anh ta như phát hiện ra điều gì rất mới mẻ, nhìn sang phía Vương Kiêu Kỳ trước.
“Thì ra quản lý Vương cũng biết tiếng Nhật?”
Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh tự nhiên đáp: “Hồi học đại học rảnh rỗi không có việc gì làm nên học qua.”
Vu Tranh hơi nhướng mày: “Tự học được đến trình độ này là khá giỏi đấy.”
Lúc này Hứa Ý Nùng ngồi bên cạnh anh lại cầm chai nước khoáng lên uống một ngụm.
Vương Kiêu Kỳ cười nhạt không nói gì nữa.
Bầu không khí căng thẳng hòa hoãn lại một chút, Vu Tranh phát biểu tổng kết: “Đầu tiên, dù trên phương diện nào, quyết tâm thúc đẩy hệ thống mã vị trí chức năng linh kiện của doanh nghiệp chúng ta đã được nhất trí và quyết định.
Thứ hai, khi quyết định hệ thống đặt một dự án, chúng ta không tránh khỏi tranh luận, vì mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tôi thấy có vẻ chúng ta không thể đưa ra kết luận ngay trong buổi họp hôm nay.
Đã vậy, không bằng…” Anh ta nhìn thoáng qua Hứa Ý Nùng, “Để Tiểu Hứa đi hợp tác với bộ phận IT, đánh giá ưu khuyết điểm của cả hai đề án này, làm một bản báo cáo hoàn chỉnh, mấy hôm nữa chúng ta sẽ báo lại cho lãnh đạo.” Rồi anh ta lại nhìn sang người phụ trách bộ phận IT, “Sếp Kim, anh nghĩ sao?”
Người phụ trách bộ phận IT đẩy cặp kính phản quang, khẽ hừ một tiếng: “Cũng được, thế thì vất vả cho quản lý Vương rồi.”
Hứa Ý Nùng cau mày muốn nói chuyện, nhưng Vu Tranh đã hạ lệnh: “Thế hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Chuyện vốn có thể quyết định dứt khoát lại phải chờ thêm, điều này đã lệch khỏi kế hoạch cô đặt ra.
Mọi người đóng sổ lại đứng dậy lục tục rời đi, lúc Hứa Ý Nùng ra khỏi phòng họp, vừa hay mấy người Vương Kiêu Kỳ cũng đi tới.
Hai người cùng đi ra ngoài, suýt thì đụng nhau.
Như trong ngày thi nhiều năm trước.
Khi ấy giáo viên ôm tập đề bước vào lớp, Hứa Ý Nùng tháo tai nghe ra bước vào phòng học, không ngờ vừa định bước vào đã bị người ta đẩy một cái.
Người ấy rất cao, bóng dáng có thể che cả người cô, cô không vui ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Vương Kiêu Kỳ.
Thì ra hai người họ thi cùng một điểm, hai người cùng vào phòng thi, nhưng cửa không đủ lớn nên cùng bị kẹt ở đó.
Hứa Ý Nùng cau mày như muốn dùng ánh mắt giết chết anh, nhưng người này lại ỷ chân dài mà chèn thẳng cô ra ngoài, Hứa Ý Nùng đâu địch lại sức anh, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ra ngoài.
Cô rất giận, nhưng Vương Kiêu Kỳ đã vào phòng, cô cũng cầm túi bút nhanh chóng bước vào phòng.
Không biết xui xẻo thế nào mà hai người còn ngồi gần nhau, anh trước cô sau, chắc là xếp theo thành tích tháng trước.
Cô ném túi bút lên bàn, tay vỗ bộp một cái lên bàn anh.
“Vương Kiêu Kỳ, sao vừa nãy cậu lại chen với tôi?”
Vương Kiêu Kỳ lấy tay không lau bụi bặm trên bàn, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Là cậu chen với tôi hay tôi chen với cậu?”
“Tôi vào phòng thi trước mà.”
“Thế tôi cũng nói là tôi vào trước.” Mí mắt anh cũng coi như đã nhấc lên, đáy mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn.
“Cậu có biết Lady first không?”
Anh lười biếng dựa vào bàn: “Cậu là Lady?”
Lúc ấy Hứa Ý Nùng tức đến đau tim: “Cậu!”
Anh lại cười vô lại: “Girl or Lady?”
Cô lập tức cạn lời…
Thời gian trôi qua, lại khung cảnh tương tự, Hứa Ý Nùng đang định dừng bước thì anh đã lui về sau, rõ ràng là muốn nhường cô đi trước.
Cô cũng không khách sáo mà bước về phía trước, lúc đi còn không quên nhắc nhở một câu, “Để không làm chậm tiến độ tổng thể của dự án, mong quản lý Vương nhanh chóng hoàn thành phần đề án của bộ phận IT các anh.”
Vương Kiêu Kỳ không màng hơn thua, gật đầu: “Được thôi, tổ trưởng Hứa.”
Hứa Ý Nùng rời đi, để lại một sợi hương ngọt ngào như như mùi đào mật và dương hòa, tươi mát thanh nhã chứ không gắt mũi.
Kỳ Dương lập tức sấn tới, khoanh tay: “Lão đại, anh đỉnh quá đi thôi, xin hãy nhận của tôi một lạy!”
Từ khi họ vào Trục Ảnh làm việc, Vương Kiêu Kỳ vẫn luôn khiêm tốn, đều là bên A nói gì anh sẽ đồng ý nấy, gần như không tranh luận với họ, có lúc họ sẽ thấy bị thiệt.
Hôm nay là lần đầu tiên anh cứng rắn với bên A, cậu ấy chỉ sợ anh không khống chế được thái độ mà đắc tội bên A.
Ai ngờ cậu ấy nghĩ nhiều rồi, lần này tham gia này của anh có thể nói là xuất sắc.
Trước đó Hứa Ý Nùng bành trướng tứ phương, thế mà sau đó anh lại chèn ép cô trong vô hình, tiện thể vả mặt chuyên gia người Nhật Bản.
Mà từ đầu đến cuối anh đều nói có sách mách có chứng, tiến lùi vừa phải, khiến đối phương không vui mà không có cớ phản bác, sau buổi họp còn tự nhiên trở thành bên B khiêm tốn.
Cái kiểu vừa ngang ngược vừa khiêm tốn này đúng là mẹ nó cao cấp, mẹ nó ngầu thật!
Vương Kiêu Kỳ không để ý cậu ấy, cậu ấy lại chạy theo nịnh nọt: “Hôm nay lúc công kích bên A anh không thấy bên đó mặt ai cũng như mất sổ gạo đâu, đúng là cười chết em.
Màn phản pháo này đúng là quá sướng, anh cứ thế phát huy nhá lão đại!” Nói rồi, cậu ấy còn không quên trách anh, “Lão đại giấu kỹ quá đấy, là chiến hữu thương mến kiêm bạn cùng phòng mà tôi chẳng hề biết anh biết tiếng Nhật!”
Vương Kiêu Kỳ không nóng không lạnh đáp: “Giờ cậu biết rồi đó.”
“Thế anh biết tiếng Nhật mà sao không xem phim người lớn với bọn tôi!”
Mấy người tổ BOM 3 còn ở ngay phía trước, tiếng giày cao gót dẫm lên nền đá cẩm thạch vang vọng khắp hành lang, đến tận khi bóng dáng đi đầu rẽ vào phòng hút thuốc, tiếng lộp cộp mới tạm dừng.
Bỗng Vương Kiêu Kỳ đang đi bình thường lại dừng chân, hại Kỳ Dương suýt thì đụng phải anh, chỉ thấy anh duỗi tay ra.
Kỳ Dương khó hiểu: “Làm gì?”
“Có mang bật lửa không?”
Kỳ Dương sờ túi quần và túi áo sơ mi: “Không.”
Vương Kiêu Kỳ liếc cậu ấy: “Thế cậu đến họp làm gì?”
Kỳ Dương ngây người, nhìn bóng lưng anh rời đi một lát rồi mới phản ứng lại.
Mẹ kiếp, thế sao anh không tự mang đi! Sao luôn là cậu ấy tổn thương!
Lúc Hứa Ý Nùng về đến văn phòng, mấy người khác đang chúi đầu hóng hớt và liếc nhìn biểu cảm của cô, dự án không được tiến hành luôn sau buổi họp, còn bị quản lý dự án bên B phản pháo trước mặt mọi người, mấy tổ khác đúng là hối hận vì không đến xem khung cảnh kinh điển ấy.
Cô vừa đến Trục Ảnh đã ra mặt mấy lần, dự án không quản lý cô cũng muốn nhúng tay vào, đúng là phải chấn chỉnh lại một chút, kẻo sau này cô lại càng ngày càng kiêu ngạo.
Mấy người trong tổ thấy đồng nghiệp tổ khác vui sướng khi cô gặp họa, lại nhìn Hứa Ý Nùng không nói lời nào từ lúc ngồi xuống.
Họ muốn nói gì đó, nhưng cô lại kéo bàn phím ra bắt đầu viết đề án, bộ dạng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính như thể cô không để ý chuyện trong buổi họp.
Hứa Ý Nùng viết đề án đến tận lúc tan làm, cô nhìn thời gian rồi dọn đồ đi về.
Hôm nay Lưu Sảng tổ chức đầy tháng cho con trai, luôn miệng nói người mẹ nuôi như cô không có lý gì lại không đi.
Lưu Sảng nói cô ấy chỉ mời bạn cùng phòng đại học, vì đều làm việc ở thành phố A, mà bạn đại học của Chu Nghiệp phần lớn đều là lập trình viên, bận đến mức ai cũng bảo không có thời gian đến, các bạn học khác thì phân tán tới nhiều nơi nên họ không mời nữa.
Thật ra Hứa Ý Nùng chỉ thuận miệng hỏi chứ không nghĩ gì nhiều, bây giờ cô đã về nước, còn là mẹ nuôi đứa nhỏ, không có lý gì là không đi.
Hơn nữa, đúng là lâu rồi cô không gặp bạn cùng phòng, vừa hay có thể mượn cơ hội này tụ tập một buổi.
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
Lúc đến khách sạn, Lưu Sảng và Chu Nghiệp đang bế bé con ở đại sảnh đón khách.
Khác với bộ dạng nhăn nheo bèo nhèo như lúc mới sinh, lần này bé con trông đã ra hình ra dạng, Hứa Ý Nùng yêu thích bước tới bế cậu bé vào lòng.
“Nhìn thấy chưa con trai, đây là mẹ nuôi của con đấy, sau này tìm vợ phải tìm người xinh như mẹ nuôi của con biết chưa?” Lưu Sảng chỉ Hứa Ý Nùng, nói với con trai.
Hứa Ý Nùng lườm cô ấy: “Nói linh tinh gì thế, con trai cậu nghe có hiểu không?”
“Nghe hiểu mà, thằng bé đang nhìn cậu chằm chằm đấy thôi?” Chu Nghiệp vẫn như trước đây, ngả ngớn hùa với bà xã: “Ấy, thằng nhỏ này từ nhỏ đã biết nhìn người xinh đẹp, có tiền đồ đấy.”
Hứa Ý Nùng thật lòng cảm thấy hai vợ chồng nhà này đúng là quá hợp nhau, cô trả bé con lại cho hai vợ chồng rồi tự vào tìm chỗ ngồi xuống, đang ngồi chơi điện thoại một mình thì có người chọc chọc lưng cô.
Cô vừa quay đầu đã thấy là bạn cùng phòng đại học Tề Hoan, cô ấy mặc một bộ đồ hiệu, đang khoanh tay bực bội nhìn cô: “Con bé này, về nước đến tận bây giờ cũng không tìm tớ, nếu Sảng không sinh con thì bao giờ mới gặp được cậu? Còn coi tớ là chị em không vậy?”
Hứa Ý Nùng đứng dậy giơ tay ôm cô ấy một cái: “Thì gặp rồi đấy còn gì?” Rồi lại tỉ mỉ hỏi thăm, “Nào, cho tớ ngắm KOL nổi tiếng của chúng ta nào.”
Tề Hoan cố tình khẽ đẩy cô một cái: “KOL cái gì, chỉ livestream bán hàng thôi.”
Chắc Tề Hoan là người có cá tính nhất trong bốn người phòng cô, vì biết nhảy, năm nhất cô ấy đã tham gia vào đội nhảy của trường.
Ban đầu cô ấy chỉ nhảy cho những hoạt động trong trường, sau đó đàn chị giới thiệu cho mấy buổi diễn thương mại để kiếm tiền, cô ấy bắt đầu tranh thủ lúc không có tiết để ra ngoài diễn.
Khi họ vẫn đang phát sầu vì phải tiết kiệm tiền sinh hoạt thì cô ấy đã không còn cần xin tiền bố mẹ, tự lực cũng mua được mỹ phẩm hàng hiệu.
Có lần video cô ấy nhảy được người ta đăng lên mạng, nổi tiếng một phen, lại tích lũy thêm được một ít fan.
Sau đó, cô ấy bắt trend làm video ngắn, lúc năm tư mọi người đều bận học thạc sĩ hay tìm việc, cô ấy đã chọn tốt nghiệp rồi chuyên tâm làm livestream.
Bây giờ cô ấy đã là một streamer bán hàng khá nổi tiếng, sớm tự chủ tài chính, thoải mái biết bao nhiêu.
Hứa Ý Nùng xoa vòng eo còn nhỏ hơn lúc học đại học của cô ấy: “Khiêm tốn rồi đấy, thấy cậu đăng status bay đi trời nam đất bắc trên mạng, có thể sánh ngang tổng tài bá đạo rồi đó.”
Tề Hoan véo ngược lại eo cô: “Học bá như cậu chọc tớ ít thôi.” Rồi cũng bắt đầu đánh giá cô, “Ai dà, người từ Nhật Bản về đúng là dát vàng lên người, hay cậu đừng làm công cho người ta nữa, làm streamer với tớ đi.
Giờ cậu làm công được bao nhiêu tớ trả bấy nhiêu, còn trích thêm phần trăm.”
Hứa Ý Nùng cười hì hì: “Các cụ có câu gì ấy nhỉ? Nói chuyện tình cảm không bàn tiền nong, bàn tiền nong thì đừng nói tình cảm, người nhà và bạn bè là hai đối tượng không nên làm ăn cùng nhất.”
Tề Hoan chậc một tiếng: “Sống rõ ràng thế có mệt không hả? Kiếm ra tiền là được rồi?”
Khóe mắt Hứa Ý Nùng vẫn cong cong: “Làm người vẫn phải rõ ràng mới tốt.”
Lúc hai người nói chuyện, những người khác cũng lục tục đến bàn hai cô, có nam có nữ, trông không hơn hai người mấy tuổi.
Mọi người ngồi một lát đã thấy mấy người đàn ông hơi lớn tuổi bắt đầu chào hỏi.
“Chúng tôi là đồng nghiệp của Lưu Sảng, các cô là?”
Tề Hoan lập tức phát huy thực lực của streamer, cô mỉm cười nói với họ: “Chúng tôi là bạn đại học của Lưu Sảng.”
Họ đều ồ ồ gật đầu, sau đó Tề Hoan bắt đầu biểu diễn tiết mục của mình, nhanh chóng khống chế cục diện trên bàn tiệc, mọi người từ xa lạ dần dần nói chuyện vui vẻ hơn, cô ấy lại tranh thủ lấy mã Wechat ra cho người ta quét.
“Tôi hay ra nước ngoài, cũng nhận mua đồ hộ, mọi người có hứng thú thì sau này có thể tìm tôi nhé.”
Một đám người ồ ồ rồi rút điện thoại ra, bắt đầu kết bạn Wechat với cô.
Hứa Ý Nùng ngồi cạnh cô ấy bội phục đến muốn quỳ, đây gọi là tận dụng mọi cơ hội kinh doanh à?
Không khí bên này đang rất ổn, mẹ Chu Nghiệp lại bỗng cắt ngang: “Ai dà, quấy rầy mọi người tí nhé, cô không để ý nên lỡ sắp xếp người nhà mình ngồi hết bàn chính rồi.”
Nghe vậy, Hứa Ý Nùng ngẩng đầu, vừa nhìn đã bắt gặp khuôn mặt Vương Kiêu Kỳ.
Anh không mặc áo khoác, khác với bộ vest trong buổi họp hôm nay, thân trên anh mặc một chiếc áo hoodie oversize màu xám, bên dưới là quần thể thao màu đen, nhìn như tùy tiện phối đồ, nhưng trông lại rất thoải mái và bắt mắt dưới ánh đèn rực rỡ.
Cô không ngẩng đầu còn đỡ, vừa ngẩng đầu đã bị mẹ Chu Nghiệp bắt gặp, bà ấy vỗ tay một cái, hơi bất ngờ nói: “Ây dà! Ý Nùng, sao cháu lại ngồi bàn này? Haizz! Thằng nhóc Chu Nghiệp này xếp chỗ ngồi kiểu gì không biết, thế mà lại tách hai cháu ra.” Rồi bà ấy đẩy Vương Kiêu Kỳ về phía cô, “Đây đây, mọi người dịch sang một chỗ, nhường chỗ cho đôi trẻ ngồi với nhau nha.”
Hứa Ý Nùng: “…”.