Tình Mỏng Người Không Hay Biết
Chương 9
Vô Ưu cốc cách biệt với thế giới bên ngoài, khung cảnh trong ngoài sơn cốc cũng khác. Ngoài sơn cốc đã đầu hạ, lại thêm khí hậu Tây Bắc nóng bức, làm người khác không thể chịu nổi, nhưng trong sơn cốc vẫn như cuối xuân, nhiệt độ thoải mái dễ chịu. Hoàn cảnh thanh tịnh, không ai quấy rầy, thích hợp để Hàn Diệp dưỡng thương.
Sáng sớm, trời vẫn chưa mọc, Hàn Diệp đã thức dậy. Hẳn là do hắn hôn mê quá lâu, sau khi tỉnh lại còn chịu đả kích mất ánh sáng, mất trí nhớ, mất cả võ công, chuyện nào cũng phiền não, cộng thêm thân thể suy yếu, không thể ra khỏi cửa, chỉ nằm trên giường tịnh dưỡng, khiến hắn ít ngủ đi, suy nghĩ nhiều hơn.
Hắn bệnh nặng, nhưng có thể miễn cưỡng xuống giường, ngột ngạt trong phòng quá lâu, nên muốn ra ngoài hít thở không khí. Hắn khó khăn đứng dậy xuống giường, muốn ra ngoài đi dạo.
Trong căn phòng nhỏ thông với phòng của Hàn Diệp, thính giác của Cát Lợi rất nhạy, lập tức nghe thấy động tĩnh của Hàn Diệp, liền bật dậy từ trên ghế, rẽ vào phòng của Hàn Diệp. Sau khi hầu hạ Hàn Diệp rửa mặt thay y phục, nghe Hàn Diệp nói muốn ra ngoài đi dạo, bèn vội vàng khoác thêm chiếc áo choàng cho hắn, nhưng Hàn Diệp xua tay, hắn cảm thấy bản thân mặc đủ nhiều rồi, không cần thêm y phục nữa.
Cát Lợi khuyên nhủ “Điện hạ, lúc này bên ngoài lạnh lắm, hay là mặc thêm đi!”
Hàn Diệp vẫn từ chối. Cát Lợi khuyên không được, nhưng cố chấp không bỏ áo choàng xuống, vẫn cầm trong tay. Hàn Diệp không thể nhìn thấy, nhưng sau khi mất thị lực, khả năng nhận thức lại trở nên mẫn cảm hơn, hắn không nghe thấy động tĩnh xung quanh, dường như biết được suy nghĩ của người bên cạnh, trong lòng không khỏi cười khổ, thân thể hắn đã yếu tới mức không chịu nổi một chút gió, còn cần người bên cạnh thường xuyên lo lắng thế này sao?
Biết Cát Lợi lo cho mình, Hàn Diệp vẫn giả vờ như không biết, không quan tâm đến áo choàng Cát Lợi đang cầm trên tay. Hai người đẩy cửa bước ra ngoài, Đế Tử Nguyên đứng trước cửa nhìn hai người bước ra, Cát Lợi sững sờ một lúc, Hàn Diệp cảm thấy bàn tay đang dìu mình của Cát Lợi hơi dừng lại, liền lên tiếng hỏi “Ai ở trước cửa?”
“Là Tĩnh An Hầu quân.” Cát Lợi trả lời.
“Điện hạ sáng sớm đã ra ngoài, có phải là muốn đi dạo, vừa hay ta cũng muốn, chi bằng cùng đi?” Đế Tử Nguyên bình tĩnh nói, chủ động mở lời.
“… Được!”
Hôm qua bọn họ mới nói chuyện, Hàn Diệp không ngờ sáng sớm đã bị Đế Tử Nguyên chặn trước cửa. Sau khi ý thức của Hàn Diệp hoàn toàn tỉnh táo, hắn tự đóng cửa ba bốn ngày không gặp ai, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi phòng sau khi nói chuyện với Đế Tử Nguyên. Thật ra cũng có thể hiểu được, một là hiện giờ hắn rất yếu, khó mà một mình đi lại, hai là trong ba bốn ngày qua, hắn chợt nhận ra mình trải qua biến cố như vậy, trong lòng rất hỗn loạn, nên không còn tâm tư muốn ra ngoài.
Đế Tử Nguyên nhận áo choàng từ tay Cát Lợi, rồi tự nhiên dắt tay của Hàn Diệp, Cát Lợi tự giác lùi lại.
Hiện giờ Hàn Diệp không thể nhìn thấy, vốn cần người dẫn hắn đi dạo, đây là việc của Cát Lợi, nhưng Đế Tử Nguyên dường như rất tự nhiên mà nhận lấy.
Hàn Diệp không thể thích ứng được, suy cho cùng hắn đã mất đi ký ức với Đế Tử Nguyên trong hai năm qua. Tuy hôm qua đã nói chuyện, hiểu được đại khái tác phong hành sự của Đế Tử Nguyên, nhưng ký ức của hắn về nàng trống rỗng, Cát Lợi có kể cho hắn nghe, cũng không phải do hắn tự nhớ lại. Vừa rồi hắn bị sự xuất hiện của Đế Tử Nguyên làm loạn cảm xúc, chưa kịp suy nghĩ đã nhận lời đi dạo cùng, bây giờ nuốt lời có hơi không ổn.
Đế Tử Nguyên dường như không để ý đến phản ứng không tự nhiên của hắn. Dẫn hắn đi về phía trước, nhưng ánh mắt rất tập trung vào dưới chân Hàn Diệp.
Cả hai men theo tiếng nước chảy đi bộ ra ven sông, trong sơn cốc chỉ có một con sông, lưu vực sông rộng, lượng nước khá lớn nhưng dòng chảy không xiết, do địa hình ở đây không dốc, chỉ có một số đồi núi nhỏ. Linh Khu và Linh Triệu đã cứu Hàn Diệp từ con sông này.
Ven sông càng lạnh hơn, Đế Tử Nguyên không rề rà như Cát Lợi, nàng luôn tự tiện với Hàn Diệp, một câu cũng không nói, trực tiếp khoác áo choàng lên vai hắn, vừa giúp hắn buộc áo choàng, vừa lải nhải nói “Điện hạ hiện giờ không thể tùy hứng được, người nên thương tiếc thân thể một chút, lẽ nào muốn ta sau này làm góa phụ sao?”
Hàn Diệp dở khóc dở cười, cảm giác chán nản buồn bực vì bệnh tật bị nàng xua tan hoàn toàn, trên đời này cũng chỉ có Đế Tử Nguyên dám vừa gọi hắn một tiếng Điện hạ, vừa nói với hắn không muốn làm góa phụ như vậy thôi! Hàn Diệp bị nàng nói mà chẳng thể tức giận.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, không khỏi thở dài chua xót và bất lực “Tĩnh An Hầu quân không muốn làm góa phụ, thì không cần gả cho ta là được. Cần gì phiền phức như vậy?”
Đế Tử Nguyên vừa buộc xong áo choàng cho hắn, bỏ tay xuống nghiêm túc nhìn thanh niên trước mặt, trọng thương nằm giường đã lâu, khí sắc không tốt, mù cả hai mắt, trên gương mặt có thêm vài phần ôn hòa dịu dàng, dáng người anh tuấn gầy gò cũng càng thêm rắn rỏi. Đế Tử Nguyên luôn biết tính tình của Hàn Diệp, từ ngày trùng phùng, nàng biết Hàn Diệp chưa từng thay đổi. Chẳng qua khi đó nàng căm hận Hàn gia, không cách nào không chọc giận Hàn Diệp, cho nên nàng luôn lạnh nhạt với hắn. Chỉ là trong lòng nàng biết rõ, tảng băng kết đọng trong lòng nàng đã bị Hàn Diệp từng chút hòa tan. Cho tới nay, với nàng mà nói, Hàn gia là Hàn gia, Hàn Diệp là Hàn Diệp!
Nhưng với tính cách của Hàn Diệp, bây giờ làm sao có thể chấp nhận nàng, nhưng nàng không thể từ bỏ hắn, một Hàn Diệp như vậy, dù thế nào nàng cũng không nỡ buông tay lần nữa!
“Điện hạ không cần nói những lời như vậy, ta sẽ không đổi ý.” nàng lại nắm lấy tay hắn, hai người chậm rãi đi dọc theo ven sông. Giọng Đế Tử Nguyên lúc này có vẻ trầm lắng lạ thường.
Hàn Diệp nghe thấy được sự kiên quyết trong giọng điệu của nàng, nhưng không hề cảm động “Tĩnh An Hầu quân đừng quên, ta chưa đồng ý với điều điện của người.”
“Điện hạ hình như hiểu sai rồi, là người đề ra yêu cầu với ta trước, ta chỉ đưa ra điều kiện kèm theo, dĩ nhiên Điện hạ có quyền từ chối điều kiện của ta, nhưng mà, ta chỉ đành xem như hôm qua Điện hạ không nói gì hết, vậy thì khi nào ta về kinh cũng không cần Điện hạ lo lắng nữa.”
Nghe giọng điệu của Đế Tử Nguyên, dường như nàng không còn quan tâm đến việc Hàn Diệp có muốn cùng nàng về kinh hay không, nhưng trong lòng Hàn Diệp biết Đế Tử Nguyên đang quyết tâm ép hắn về kinh.
Hàn Diệp thật sự không tin Đế Tử Nguyên sẽ vì hắn mà bỏ mặc Đế gia hoặc là nói bỏ mặc đại cục, theo như Cát Lợi nói với hắn về những gì Đế Tử Nguyên đã làm trong hai năm qua, nàng rõ ràng bày một kế hoạch rất lớn, còn bản thân muốn thành toàn cho nàng, nhưng lúc này, tại sao nàng lại để trống một đại cục tốt, không quay về kinh để bắt đầu nó?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt Hàn Diệp là Đế Tử Nguyên thật sự bỏ mặc đại cục chỉ để tìm hắn hết nửa năm, thời thế dễ thay đổi, hiện tại Đế gia đã nắm quyền chủ động triều đình, nhưng Đế Tử Nguyên lại không nắm bắt cơ hội, đợi thời thế qua đi, sẽ là một hoàn cảnh khác. Nàng thật sự không lo lắng Đế gia sẽ lâm vào thế bị động, thậm chí rơi vào tình thế nguy cấp, bị phụ hoàng nhắm tới sao? Huống chi, nếu hắn về kinh, Đế Tử Nguyên không hề có lợi. Nàng chắc chắn biết điều này.
Về phần hôn ước, Hàn Diệp luôn cố chấp muốn cưới nàng, trước hết vì Đế Tử Nguyên là thê tử mà Hoàng gia gia đã chỉ định cho hắn, là Thái tử phi được chiếu cáo thiên hạ. Họ cũng từng có đoạn tình cảm thanh mai trúc mã, sau đó Đế gia sụp đổ, hắn bất chấp sửa đổi thánh chỉ của phụ hoàng, Đế Tử Nguyên mới bị giam cầm trên Thái Sơn. Hắn từng cho rằng mình là hy vọng duy nhất cho cô nhi Đế gia trên Thái Sơn đó, hắn từng một lòng muốn bảo vệ nàng, cho nàng một đời bình an. Nhưng cuối cùng, hắn nhận ra, nếu không có Hàn gia, thì Đế gia sẽ không rơi vào bước đường như vậy, không có hắn, Đế Tử Nguyên có thể không lo không nghĩ sống trên đời này.
Nhưng giờ đây, hắn đã từ bỏ thiên hạ, từ bỏ thân phận là Thái tử Đại Tĩnh, hắn đã mất tất cả những gì có thể mất, ngoại trừ hơi thở cuối cùng này, hắn không còn gì cả, không thể bảo vệ cho ai, hôn ước của bọn họ sớm đã không còn tồn tại, hắn nên trả tự do cho nàng.
Cho nên Hàn Diệp không thể để Đế Tử Nguyên ở lại đây vì hắn, Đế gia và Đế Tử Nguyên chưa từng nợ hắn, dù hắn không còn nhớ chuyện hai năm qua, hắn hiểu lựa chọn của mình trên núi Vân Cảnh là để thành toàn cho nữ tử bên cạnh này, cũng là tận sức thay Hàn gia chuộc tội với Đế gia, chuộc tội với tám mươi ngàn quân Đế gia chết dưới núi Thanh Nam, tám mươi ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh. Hắn đáng lẽ phải chết, giống như An Ninh an nghỉ ngoài thành Thanh Nam trông coi xương khô và linh hồn trung thành của tám mươi ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh, hắn nên chôn thân dưới núi Vân Cảnh, dù chỉ còn là một linh hồn, hắn cũng sẽ canh giữ dân chúng và quốc thổ Đại Tĩnh nơi đây.
Nhưng hắn còn sống, dù chỉ là kéo dài hơi tàn, nếu hắn về kinh để cho phụ hoàng biết, e là sẽ gây ra nhiều thị phi. Chiến tranh ở Đại Tĩnh vừa mới lắng xuống được nửa năm, triều đình bất ổn, lòng người hoang mang, lúc này nếu hai nhà Hàn Đế phân tranh trong triều, ắt sẽ gây ra nội loạn, lúc đó quốc gia dao động, dân chúng chịu khổ, giang sơn Đại Tĩnh nguy khốn. Ngay cả khi Hàn Diệp không muốn như vậy, thế cục ngày sau khó mà đoán trước, không thể kiểm soát.
Nhưng lúc này, hắn bất lực phải thỏa hiệp với nữ trại chủ xông ra từ ổ thổ phỉ này “Được, ta có thể hứa với nàng, nhưng ta cũng có một điều kiện.”
Nghe vậy, Đế Tử Nguyên sửng sốt một hồi, nhỏ giọng cằn nhằn “Điện hạ thật biết cách giao dịch, ta mới đưa ra một điều kiện, người lại muốn ta hứa hai điều.” nhưng nàng cũng biết Hàn Diệp đã thỏa hiệp và nhượng bộ, chỉ đành nói “Bỏ đi! Ta chịu thiệt một chút, người nói xem điều kiện gì?”
“Ta có thể cùng nàng về kinh, nhưng thân phận của ta không được để lộ.”
Đây quả thật là hành động khá bất lực của Hàn Diệp, hắn thật sự không muốn về kinh, nhưng thế cục trong kinh không thể kéo dài thêm được nữa. Đế Tử Nguyên không về, trong kinh không ai có thể chủ trì triều đình, ổn định đại cục, triều đình quốc gia thiếu trụ cột có thể chống đỡ được một năm rưỡi, nhưng nếu kéo dài, hỗn loạn sẽ phát sinh.
Hàn Diệp là người hiểu Gia Ninh đế nhất, phụ hoàng hắn cả đời cố chấp, ông luôn coi Đế gia là cái gai trong mắt. Thực lực mà Đế Tử Nguyên và Đế gia thể hiện trên triều hai năm qua đủ để trở thành hiểm họa cho đế vương trên ngự tọa, nếu thực lực hai nhà đối đầu với nhau cũng đủ làm lung lay căn cơ hoàng triều và an ổn của quốc thổ. Tin tức về cái chết của Thái tử chắc chắn là một đòn giáng mạnh cho đế vương trên cao kia, ông cần thời gian nghỉ ngơi để bồi dưỡng một người kế thừa cho hoàng triều, vì vậy trong thời gian ngắn ông ấy sẽ không động đến Đế Tử Nguyên, chưa nói đến Đế Tử Nguyên, hai nhà Hàn Đế có thể duy trì một trạng thái cân bằng ổn định trong khoảng thời gian này.
Đây cũng là một lý do quan trọng khiến Hàn Diệp chọn lựa nhảy xuống núi Vân Cảnh. Hắn khi đó đã liệu trước cái chết của mình có thể tranh thủ cơ hội cho hai nhà Hàn Đế nguôi ngoai một khoảng thời gian, dù chỉ là mấy năm ngắn ngủi, nếu đến cuối cùng thù oán hai nhà Hàn Đế vẫn không thể hóa giải, vẫn phải nợ máu trả máu, vậy thì những gì hắn và An Ninh đã làm có thể để lại một tia hy vọng cho con cháu Hàn gia ở chỗ Đế Tử Nguyên. Nếu không thể, vậy xem như là báo ứng và số mệnh của Hàn gia, hắn cũng sẽ không oán trách. Ít nhất từ nay về sau ân oán giữa hai nhà Hàn Đế có thể chấm dứt, Hàn gia không còn nợ Đế gia, hắn cũng không còn nợ Đế Tử Nguyên.
“Được, ta hứa với chàng!” Đế Tử Nguyên không ngạc nhiên khi nghe Hàn Diệp nói điều này, nàng không do dự, sảng khoái đồng ý.
Nhưng trong lòng nàng nghĩ: nàng có thể giấu cho hắn, nhưng chỉ cần Hàn Diệp đồng ý cùng nàng về kinh, đến lúc đó ai có thể đoán được thế cục sẽ thay đổi thế nào? Dù gì cũng không thể giấu cả đời. Nhưng nàng đã xác định đời này sẽ không bao giờ để người này rời xa mình, dù Hàn Diệp có thân phận gì đi nữa.
Đế Tử Nguyên từng theo Hàn Diệp lẻn vào thành Quân Hiến nằm trong tay Bắc Tần, dừng chân tại lầu Quân Tử, lúc đó nàng từng nhắc Hàn Diệp với Quân Huyền, nàng nói với Quân Huyền “A Huyền, người sống trên đời, có một số chuyện chung quy vẫn phải làm. Dù gặp muôn vàn khó khăn cũng không sao, ta cùng chàng, bảo vệ chàng là được.”
Lúc đó Hàn Diệp không nghe thấy những lời này, hắn không biết khi hắn một mình mạo hiểm vì Đế Tử Nguyên, vạch kế hoạch bảo vệ cho an nguy của nàng, nữ tử mà hắn muốn bảo vệ đã quyết tâm vượt mọi khó khăn đi cùng hắn, bảo vệ hắn. Dù cả hai trải qua những xáo trộn, gần như xa cách, nhưng họ vẫn không đánh mất nhau.
Đế Tử Nguyên vui mừng vì nàng không mất Hàn Diệp, nàng vẫn có thể ở cùng hắn, bảo vệ hắn, thực hiện những gì nàng đã nói. Dù người đó tạm thời quên đi ký ức trùng phùng của bọn họ, dù bây giờ không thể nói những lời này với hắn, nhưng Đế Tử Nguyên tin rằng chỉ cần nàng ở cạnh hắn, một ngày nào đó hắn sẽ nhớ lại những ký ức giữa bọn họ, khi ấy nàng sẽ nghiêm túc nói với Hàn Diệp tâm ý của mình.
Sáng sớm, trời vẫn chưa mọc, Hàn Diệp đã thức dậy. Hẳn là do hắn hôn mê quá lâu, sau khi tỉnh lại còn chịu đả kích mất ánh sáng, mất trí nhớ, mất cả võ công, chuyện nào cũng phiền não, cộng thêm thân thể suy yếu, không thể ra khỏi cửa, chỉ nằm trên giường tịnh dưỡng, khiến hắn ít ngủ đi, suy nghĩ nhiều hơn.
Hắn bệnh nặng, nhưng có thể miễn cưỡng xuống giường, ngột ngạt trong phòng quá lâu, nên muốn ra ngoài hít thở không khí. Hắn khó khăn đứng dậy xuống giường, muốn ra ngoài đi dạo.
Trong căn phòng nhỏ thông với phòng của Hàn Diệp, thính giác của Cát Lợi rất nhạy, lập tức nghe thấy động tĩnh của Hàn Diệp, liền bật dậy từ trên ghế, rẽ vào phòng của Hàn Diệp. Sau khi hầu hạ Hàn Diệp rửa mặt thay y phục, nghe Hàn Diệp nói muốn ra ngoài đi dạo, bèn vội vàng khoác thêm chiếc áo choàng cho hắn, nhưng Hàn Diệp xua tay, hắn cảm thấy bản thân mặc đủ nhiều rồi, không cần thêm y phục nữa.
Cát Lợi khuyên nhủ “Điện hạ, lúc này bên ngoài lạnh lắm, hay là mặc thêm đi!”
Hàn Diệp vẫn từ chối. Cát Lợi khuyên không được, nhưng cố chấp không bỏ áo choàng xuống, vẫn cầm trong tay. Hàn Diệp không thể nhìn thấy, nhưng sau khi mất thị lực, khả năng nhận thức lại trở nên mẫn cảm hơn, hắn không nghe thấy động tĩnh xung quanh, dường như biết được suy nghĩ của người bên cạnh, trong lòng không khỏi cười khổ, thân thể hắn đã yếu tới mức không chịu nổi một chút gió, còn cần người bên cạnh thường xuyên lo lắng thế này sao?
Biết Cát Lợi lo cho mình, Hàn Diệp vẫn giả vờ như không biết, không quan tâm đến áo choàng Cát Lợi đang cầm trên tay. Hai người đẩy cửa bước ra ngoài, Đế Tử Nguyên đứng trước cửa nhìn hai người bước ra, Cát Lợi sững sờ một lúc, Hàn Diệp cảm thấy bàn tay đang dìu mình của Cát Lợi hơi dừng lại, liền lên tiếng hỏi “Ai ở trước cửa?”
“Là Tĩnh An Hầu quân.” Cát Lợi trả lời.
“Điện hạ sáng sớm đã ra ngoài, có phải là muốn đi dạo, vừa hay ta cũng muốn, chi bằng cùng đi?” Đế Tử Nguyên bình tĩnh nói, chủ động mở lời.
“… Được!”
Hôm qua bọn họ mới nói chuyện, Hàn Diệp không ngờ sáng sớm đã bị Đế Tử Nguyên chặn trước cửa. Sau khi ý thức của Hàn Diệp hoàn toàn tỉnh táo, hắn tự đóng cửa ba bốn ngày không gặp ai, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi phòng sau khi nói chuyện với Đế Tử Nguyên. Thật ra cũng có thể hiểu được, một là hiện giờ hắn rất yếu, khó mà một mình đi lại, hai là trong ba bốn ngày qua, hắn chợt nhận ra mình trải qua biến cố như vậy, trong lòng rất hỗn loạn, nên không còn tâm tư muốn ra ngoài.
Đế Tử Nguyên nhận áo choàng từ tay Cát Lợi, rồi tự nhiên dắt tay của Hàn Diệp, Cát Lợi tự giác lùi lại.
Hiện giờ Hàn Diệp không thể nhìn thấy, vốn cần người dẫn hắn đi dạo, đây là việc của Cát Lợi, nhưng Đế Tử Nguyên dường như rất tự nhiên mà nhận lấy.
Hàn Diệp không thể thích ứng được, suy cho cùng hắn đã mất đi ký ức với Đế Tử Nguyên trong hai năm qua. Tuy hôm qua đã nói chuyện, hiểu được đại khái tác phong hành sự của Đế Tử Nguyên, nhưng ký ức của hắn về nàng trống rỗng, Cát Lợi có kể cho hắn nghe, cũng không phải do hắn tự nhớ lại. Vừa rồi hắn bị sự xuất hiện của Đế Tử Nguyên làm loạn cảm xúc, chưa kịp suy nghĩ đã nhận lời đi dạo cùng, bây giờ nuốt lời có hơi không ổn.
Đế Tử Nguyên dường như không để ý đến phản ứng không tự nhiên của hắn. Dẫn hắn đi về phía trước, nhưng ánh mắt rất tập trung vào dưới chân Hàn Diệp.
Cả hai men theo tiếng nước chảy đi bộ ra ven sông, trong sơn cốc chỉ có một con sông, lưu vực sông rộng, lượng nước khá lớn nhưng dòng chảy không xiết, do địa hình ở đây không dốc, chỉ có một số đồi núi nhỏ. Linh Khu và Linh Triệu đã cứu Hàn Diệp từ con sông này.
Ven sông càng lạnh hơn, Đế Tử Nguyên không rề rà như Cát Lợi, nàng luôn tự tiện với Hàn Diệp, một câu cũng không nói, trực tiếp khoác áo choàng lên vai hắn, vừa giúp hắn buộc áo choàng, vừa lải nhải nói “Điện hạ hiện giờ không thể tùy hứng được, người nên thương tiếc thân thể một chút, lẽ nào muốn ta sau này làm góa phụ sao?”
Hàn Diệp dở khóc dở cười, cảm giác chán nản buồn bực vì bệnh tật bị nàng xua tan hoàn toàn, trên đời này cũng chỉ có Đế Tử Nguyên dám vừa gọi hắn một tiếng Điện hạ, vừa nói với hắn không muốn làm góa phụ như vậy thôi! Hàn Diệp bị nàng nói mà chẳng thể tức giận.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, không khỏi thở dài chua xót và bất lực “Tĩnh An Hầu quân không muốn làm góa phụ, thì không cần gả cho ta là được. Cần gì phiền phức như vậy?”
Đế Tử Nguyên vừa buộc xong áo choàng cho hắn, bỏ tay xuống nghiêm túc nhìn thanh niên trước mặt, trọng thương nằm giường đã lâu, khí sắc không tốt, mù cả hai mắt, trên gương mặt có thêm vài phần ôn hòa dịu dàng, dáng người anh tuấn gầy gò cũng càng thêm rắn rỏi. Đế Tử Nguyên luôn biết tính tình của Hàn Diệp, từ ngày trùng phùng, nàng biết Hàn Diệp chưa từng thay đổi. Chẳng qua khi đó nàng căm hận Hàn gia, không cách nào không chọc giận Hàn Diệp, cho nên nàng luôn lạnh nhạt với hắn. Chỉ là trong lòng nàng biết rõ, tảng băng kết đọng trong lòng nàng đã bị Hàn Diệp từng chút hòa tan. Cho tới nay, với nàng mà nói, Hàn gia là Hàn gia, Hàn Diệp là Hàn Diệp!
Nhưng với tính cách của Hàn Diệp, bây giờ làm sao có thể chấp nhận nàng, nhưng nàng không thể từ bỏ hắn, một Hàn Diệp như vậy, dù thế nào nàng cũng không nỡ buông tay lần nữa!
“Điện hạ không cần nói những lời như vậy, ta sẽ không đổi ý.” nàng lại nắm lấy tay hắn, hai người chậm rãi đi dọc theo ven sông. Giọng Đế Tử Nguyên lúc này có vẻ trầm lắng lạ thường.
Hàn Diệp nghe thấy được sự kiên quyết trong giọng điệu của nàng, nhưng không hề cảm động “Tĩnh An Hầu quân đừng quên, ta chưa đồng ý với điều điện của người.”
“Điện hạ hình như hiểu sai rồi, là người đề ra yêu cầu với ta trước, ta chỉ đưa ra điều kiện kèm theo, dĩ nhiên Điện hạ có quyền từ chối điều kiện của ta, nhưng mà, ta chỉ đành xem như hôm qua Điện hạ không nói gì hết, vậy thì khi nào ta về kinh cũng không cần Điện hạ lo lắng nữa.”
Nghe giọng điệu của Đế Tử Nguyên, dường như nàng không còn quan tâm đến việc Hàn Diệp có muốn cùng nàng về kinh hay không, nhưng trong lòng Hàn Diệp biết Đế Tử Nguyên đang quyết tâm ép hắn về kinh.
Hàn Diệp thật sự không tin Đế Tử Nguyên sẽ vì hắn mà bỏ mặc Đế gia hoặc là nói bỏ mặc đại cục, theo như Cát Lợi nói với hắn về những gì Đế Tử Nguyên đã làm trong hai năm qua, nàng rõ ràng bày một kế hoạch rất lớn, còn bản thân muốn thành toàn cho nàng, nhưng lúc này, tại sao nàng lại để trống một đại cục tốt, không quay về kinh để bắt đầu nó?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt Hàn Diệp là Đế Tử Nguyên thật sự bỏ mặc đại cục chỉ để tìm hắn hết nửa năm, thời thế dễ thay đổi, hiện tại Đế gia đã nắm quyền chủ động triều đình, nhưng Đế Tử Nguyên lại không nắm bắt cơ hội, đợi thời thế qua đi, sẽ là một hoàn cảnh khác. Nàng thật sự không lo lắng Đế gia sẽ lâm vào thế bị động, thậm chí rơi vào tình thế nguy cấp, bị phụ hoàng nhắm tới sao? Huống chi, nếu hắn về kinh, Đế Tử Nguyên không hề có lợi. Nàng chắc chắn biết điều này.
Về phần hôn ước, Hàn Diệp luôn cố chấp muốn cưới nàng, trước hết vì Đế Tử Nguyên là thê tử mà Hoàng gia gia đã chỉ định cho hắn, là Thái tử phi được chiếu cáo thiên hạ. Họ cũng từng có đoạn tình cảm thanh mai trúc mã, sau đó Đế gia sụp đổ, hắn bất chấp sửa đổi thánh chỉ của phụ hoàng, Đế Tử Nguyên mới bị giam cầm trên Thái Sơn. Hắn từng cho rằng mình là hy vọng duy nhất cho cô nhi Đế gia trên Thái Sơn đó, hắn từng một lòng muốn bảo vệ nàng, cho nàng một đời bình an. Nhưng cuối cùng, hắn nhận ra, nếu không có Hàn gia, thì Đế gia sẽ không rơi vào bước đường như vậy, không có hắn, Đế Tử Nguyên có thể không lo không nghĩ sống trên đời này.
Nhưng giờ đây, hắn đã từ bỏ thiên hạ, từ bỏ thân phận là Thái tử Đại Tĩnh, hắn đã mất tất cả những gì có thể mất, ngoại trừ hơi thở cuối cùng này, hắn không còn gì cả, không thể bảo vệ cho ai, hôn ước của bọn họ sớm đã không còn tồn tại, hắn nên trả tự do cho nàng.
Cho nên Hàn Diệp không thể để Đế Tử Nguyên ở lại đây vì hắn, Đế gia và Đế Tử Nguyên chưa từng nợ hắn, dù hắn không còn nhớ chuyện hai năm qua, hắn hiểu lựa chọn của mình trên núi Vân Cảnh là để thành toàn cho nữ tử bên cạnh này, cũng là tận sức thay Hàn gia chuộc tội với Đế gia, chuộc tội với tám mươi ngàn quân Đế gia chết dưới núi Thanh Nam, tám mươi ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh. Hắn đáng lẽ phải chết, giống như An Ninh an nghỉ ngoài thành Thanh Nam trông coi xương khô và linh hồn trung thành của tám mươi ngàn tướng sĩ Đại Tĩnh, hắn nên chôn thân dưới núi Vân Cảnh, dù chỉ còn là một linh hồn, hắn cũng sẽ canh giữ dân chúng và quốc thổ Đại Tĩnh nơi đây.
Nhưng hắn còn sống, dù chỉ là kéo dài hơi tàn, nếu hắn về kinh để cho phụ hoàng biết, e là sẽ gây ra nhiều thị phi. Chiến tranh ở Đại Tĩnh vừa mới lắng xuống được nửa năm, triều đình bất ổn, lòng người hoang mang, lúc này nếu hai nhà Hàn Đế phân tranh trong triều, ắt sẽ gây ra nội loạn, lúc đó quốc gia dao động, dân chúng chịu khổ, giang sơn Đại Tĩnh nguy khốn. Ngay cả khi Hàn Diệp không muốn như vậy, thế cục ngày sau khó mà đoán trước, không thể kiểm soát.
Nhưng lúc này, hắn bất lực phải thỏa hiệp với nữ trại chủ xông ra từ ổ thổ phỉ này “Được, ta có thể hứa với nàng, nhưng ta cũng có một điều kiện.”
Nghe vậy, Đế Tử Nguyên sửng sốt một hồi, nhỏ giọng cằn nhằn “Điện hạ thật biết cách giao dịch, ta mới đưa ra một điều kiện, người lại muốn ta hứa hai điều.” nhưng nàng cũng biết Hàn Diệp đã thỏa hiệp và nhượng bộ, chỉ đành nói “Bỏ đi! Ta chịu thiệt một chút, người nói xem điều kiện gì?”
“Ta có thể cùng nàng về kinh, nhưng thân phận của ta không được để lộ.”
Đây quả thật là hành động khá bất lực của Hàn Diệp, hắn thật sự không muốn về kinh, nhưng thế cục trong kinh không thể kéo dài thêm được nữa. Đế Tử Nguyên không về, trong kinh không ai có thể chủ trì triều đình, ổn định đại cục, triều đình quốc gia thiếu trụ cột có thể chống đỡ được một năm rưỡi, nhưng nếu kéo dài, hỗn loạn sẽ phát sinh.
Hàn Diệp là người hiểu Gia Ninh đế nhất, phụ hoàng hắn cả đời cố chấp, ông luôn coi Đế gia là cái gai trong mắt. Thực lực mà Đế Tử Nguyên và Đế gia thể hiện trên triều hai năm qua đủ để trở thành hiểm họa cho đế vương trên ngự tọa, nếu thực lực hai nhà đối đầu với nhau cũng đủ làm lung lay căn cơ hoàng triều và an ổn của quốc thổ. Tin tức về cái chết của Thái tử chắc chắn là một đòn giáng mạnh cho đế vương trên cao kia, ông cần thời gian nghỉ ngơi để bồi dưỡng một người kế thừa cho hoàng triều, vì vậy trong thời gian ngắn ông ấy sẽ không động đến Đế Tử Nguyên, chưa nói đến Đế Tử Nguyên, hai nhà Hàn Đế có thể duy trì một trạng thái cân bằng ổn định trong khoảng thời gian này.
Đây cũng là một lý do quan trọng khiến Hàn Diệp chọn lựa nhảy xuống núi Vân Cảnh. Hắn khi đó đã liệu trước cái chết của mình có thể tranh thủ cơ hội cho hai nhà Hàn Đế nguôi ngoai một khoảng thời gian, dù chỉ là mấy năm ngắn ngủi, nếu đến cuối cùng thù oán hai nhà Hàn Đế vẫn không thể hóa giải, vẫn phải nợ máu trả máu, vậy thì những gì hắn và An Ninh đã làm có thể để lại một tia hy vọng cho con cháu Hàn gia ở chỗ Đế Tử Nguyên. Nếu không thể, vậy xem như là báo ứng và số mệnh của Hàn gia, hắn cũng sẽ không oán trách. Ít nhất từ nay về sau ân oán giữa hai nhà Hàn Đế có thể chấm dứt, Hàn gia không còn nợ Đế gia, hắn cũng không còn nợ Đế Tử Nguyên.
“Được, ta hứa với chàng!” Đế Tử Nguyên không ngạc nhiên khi nghe Hàn Diệp nói điều này, nàng không do dự, sảng khoái đồng ý.
Nhưng trong lòng nàng nghĩ: nàng có thể giấu cho hắn, nhưng chỉ cần Hàn Diệp đồng ý cùng nàng về kinh, đến lúc đó ai có thể đoán được thế cục sẽ thay đổi thế nào? Dù gì cũng không thể giấu cả đời. Nhưng nàng đã xác định đời này sẽ không bao giờ để người này rời xa mình, dù Hàn Diệp có thân phận gì đi nữa.
Đế Tử Nguyên từng theo Hàn Diệp lẻn vào thành Quân Hiến nằm trong tay Bắc Tần, dừng chân tại lầu Quân Tử, lúc đó nàng từng nhắc Hàn Diệp với Quân Huyền, nàng nói với Quân Huyền “A Huyền, người sống trên đời, có một số chuyện chung quy vẫn phải làm. Dù gặp muôn vàn khó khăn cũng không sao, ta cùng chàng, bảo vệ chàng là được.”
Lúc đó Hàn Diệp không nghe thấy những lời này, hắn không biết khi hắn một mình mạo hiểm vì Đế Tử Nguyên, vạch kế hoạch bảo vệ cho an nguy của nàng, nữ tử mà hắn muốn bảo vệ đã quyết tâm vượt mọi khó khăn đi cùng hắn, bảo vệ hắn. Dù cả hai trải qua những xáo trộn, gần như xa cách, nhưng họ vẫn không đánh mất nhau.
Đế Tử Nguyên vui mừng vì nàng không mất Hàn Diệp, nàng vẫn có thể ở cùng hắn, bảo vệ hắn, thực hiện những gì nàng đã nói. Dù người đó tạm thời quên đi ký ức trùng phùng của bọn họ, dù bây giờ không thể nói những lời này với hắn, nhưng Đế Tử Nguyên tin rằng chỉ cần nàng ở cạnh hắn, một ngày nào đó hắn sẽ nhớ lại những ký ức giữa bọn họ, khi ấy nàng sẽ nghiêm túc nói với Hàn Diệp tâm ý của mình.