Tình Mỏng Người Không Hay Biết
Chương 1
Đỉnh núi Vân Cảnh phủ đầy tuyết trắng, nhưng giờ đây xác chất thành đống, máu chảy thành sông. Gió núi rít từng cơn, như tiếng khóc của vô số vong hồn.
Đế Tử Nguyên một thân tấn y đen tuyền đứng trên đỉnh núi, cơn gió vù vù không biết từ khi nào thổi tung mái tóc đen mượt của nàng nhuốm sương hóa tuyết! Nét mặt nàng như đã tê dại vì gió lạnh trên núi Vân Cảnh, nếu không phải ánh mắt đau đớn quá đỗi bàng hoàng của nàng, thì hầu như sẽ khiến người ta nghĩ nàng đã bình tĩnh đón nhận sự thật.
Cuối cùng, nàng xoay người rút kiếm Thanh Lư nhuốm máu cắm bên bờ vực, tuy lưỡi kiếm nhuốm máu nhưng không giấu được sự sắc bén, giống như cách thức quyết liệt của chủ nhân nó khi nhảy xuống núi Vân Cảnh. Đế Tử Nguyên lấy một dải lụa trắng, cẩn thận lau lưỡi kiếm cho đến khi không còn vết máu, nó lại trở nên sáng bóng. Đế Tử Nguyên nhìn khuôn mặt của nữ tử được phản chiếu trên thân kiếm: nhếch nhác thảm hại, hốc hác tiều tụy, lần đầu tiên trong đời nàng dùng những từ như vậy để miêu tả khuôn mặt bản thân. Nhưng chủ nhân của thanh kiếm này đã vì nàng chôn mình ở đây, thậm chí còn không cho nàng một cơ hội để xoay chuyển, đúng là một tên ngốc, Đế Tử Nguyên thê lương cười thành tiếng, không biết là đang cười bản thân hay là tên ngốc đó.
Bọn họ nói Hàn Diệp chết rồi, còn nói lúc chàng nhảy xuống vực khắp người đầy thương tích, thân trúng nhiều tên, mũi tên chí mạng còn nằm ngay tim, Đế Tử Nguyên khổ sở nghĩ: Hàn Diệp phải đau đớn đến mức nào, sao nàng lại để Hàn Diệp rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều tại nàng. Làm sao nàng có thể chịu được, một An Ninh đã làm nàng vô cùng hối hận rồi, nàng không thể chấp nhận được chuyện Hàn Diệp dùng cách này cáo biệt với nàng.
Nàng nhặt vỏ kiếm, chậm rãi tra Thanh Lư vào vỏ. Ánh mắt trở nên kiên định, Hàn Diệp, chàng không thể chết, chàng đừng hòng chết một mình để lại đống lộn xộn này cho ta, chàng chết rồi ta cần thiên hạ này có ích gì?
Lúc Đế Tử Nguyên mang theo bội kiếm Thanh Lư tùy thân của Hàn Diệp xuống núi, đến lưng chừng núi thì thấy Ôn Sóc đang lo lắng chờ đợi. Lúc này, có lẽ phải gọi hắn là Đế Tẫn Ngôn, nếu Ôn Sóc không nói rõ thân phận với nàng, vừa nãy trên đỉnh núi Vân Cảnh có lẽ nàng đã nhảy xuống vực theo Hàn Diệp rồi …
Ôn Sóc thấy mái tóc đen của nàng bạc trắng chỉ trong một đêm, ánh mắt sợ hãi ngẩn ra, chỉ nghe thấy hắn gọi một tiếng “Tỷ …” Đế Tử Nguyên đi ngang qua như thể chẳng nghe thấy. Ôn Sóc bất lực, chỉ đành cùng Cát Lợi cẩn thận theo sau.
Vài người quay về thành Nghiệp nghỉ ngơi, trận chiến trên bình nguyên thành Nghiệp đã kết thúc, kỵ binh Bắc Tần do Tiên Vu Hoán chỉ huy hoàn toàn bị quét sạch, Bắc Tần đại bại.
Nghe Uyển Thư báo cáo xong tình hình trận chiến, Đế Tử Nguyên im lặng một lúc lâu, dù nàng đã ép hỏi Cát Lợi ở thành Quân Hiến, Cát Lợi cũng đã nói với nàng kế hoạch của Hàn Diệp, nhưng khi thật sự nghe Uyển Thư báo cáo sắp xếp của Hàn Diệp, nàng vẫn không kìm được cảm xúc.
Sau khi Uyển Thư thu binh mới biết tin Hàn Diệp đã chết trên núi Vân Cảnh, chợt biết tin khó tránh đau buồn và tự trách bản thân. Sau khi Đế Tử Nguyên xuống núi, Uyển Thư càng sốc hơn khi thấy mái tóc bạc trắng của nàng, lúc này lại nhìn thấy Đế Tử Nguyên vô thức lộ ra nét mặt tiêu điều thất thần, khiến bản thân càng thêm đau thương và hối lỗi. Đáng lẽ mình nên phái người chi viện khi Điện hạ phái người đến báo Điện hạ sẽ lên núi Vân Cảnh, có lẽ sẽ không có kết quả thế này.
Uyển Thư quỳ xuống nhận tội với Đế Tử Nguyên “Tiểu thư, đều là lỗi của ta, ta đã sớm biết bên cạnh Điện hạ chỉ có ba trăm thân vệ, nhưng vẫn để Điện hạ một mình dẫn theo ba trăm thân vệ dẫn dụ hàng chục ngàn quân địch lên núi Vân Cảnh …”
“Ngươi không cần tự trách, chuyện mà chàng đã tính toán xong cũng lừa luôn cả ta, huống chi là ngươi, dù ngươi có biết hoàn cảnh của chàng, chàng cũng sẽ có cách để ngươi tuân theo sắp xếp của chàng.” Đế Tử Nguyên im lặng hồi lâu chợt cắt ngang lời nhận tội của Uyển Thư.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, không ai có thể ngăn cản và thay đổi những quyết định cùng kế hoạch mà Hàn Diệp đã sắp xếp. Từ lúc Hàn Diệp một mình lẻn vào thành Quân Hiến, nàng và mọi người đều bị hắn lừa gạt, bị dẫn đi một cách vô thức mà không hay biết gì, nàng tin lời thoái thác của Hàn Diệp, ngu ngốc nghĩ rằng hắn lẻn vào thành Quân Hiến là vì thích sát Hoàng đế Bắc Tần Mạc Thiên, dù trước đó nàng tin chắc Hàn Diệp sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng hắn vẫn làm cho nàng tin những gì hắn muốn nàng tin. Cuối cùng nàng cũng biết, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn, ảnh hưởng kế hoạch của hắn, chuyện hắn muốn làm cuối cùng sẽ đạt được.
Sau khi thoát khỏi thành Quân Hiến, nàng nói với Hàn Diệp không cần gặp lại nữa, không ngờ được lời tỉnh táo cuối cùng nàng nói với hắn trở thành lời tiên đoán, bây giờ quả thật không gặp lại nữa rồi. Dù hắn thật sự đã chết, đến cả thi thể cũng không muốn nàng nhìn thấy. Dứt khoát làm sao, tàn nhẫn làm sao!
Đôi mắt Đế Tử Nguyên đỏ ngầu, nhưng khô khốc đến mức không thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa, nước mắt nàng đã chảy cạn trên núi Vân Cảnh rồi. Trái tim nàng như bị ai đó siết chặt, đau thắt không thể thở được, khi đau đớn cùng cực như vậy nàng sẽ hận, hận hắn tàn nhẫn, dứt khoát như vậy, không cho nàng cơ hội nào để xoay chuyển. Nhưng người đó đi đến bước đường ngày hôm nay, có một nửa là do nàng ban tặng … có lẽ nàng nên hận bản thân mình!
“Đứng dậy đi, Uyển Thư, không phải lỗi của ngươi.” Đế Tử Nguyên lại lên tiếng. Giọng nàng khô khốc khàn khàn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. Nếu ngươi sai, ta càng sai hơn ngươi, đây là điều mà nàng không nói thành lời. Nàng nói với Uyển Thư ‘không phải lỗi của ngươi’, chỉ vì nàng không trách Uyển Thư, không ai có thể can thiệp và thay đổi quyết định của Hàn Diệp, nhưng nàng không thể không tự trách mình. Nàng không nên để mình bị Hàn Diệp lừa, nàng không nên không phát hiện được gì như vậy.
Đế Tử Nguyên từ nhỏ đến lớn luôn rất kiêu ngạo, tin rằng tài trí thủ đoạn của mình không thua gì nam nhân. Từ khi Đế gia diệt môn, nàng bỗng trưởng thành hơn, cách suy nghĩ của một đứa trẻ mười hai tuổi vượt xa người thường, thậm chí còn biết cách thu phục lòng người, hơn mười năm nay nàng không hề sơ suất như vậy! Đây là lần đầu tiên Hàn Diệp khiến nàng bị đánh bại một cách thảm hại như vậy, nhưng nàng không còn gì để nói.
Nhưng Đế Tử Nguyên có lẽ không biết, sai không phải ở chỗ nàng tính toán sai lầm, mà sai ở chỗ nàng chưa từng muốn nhìn rõ tấm lòng của Hàn Diệp với nàng. Trái tim của Hàn Diệp luôn bày sẵn ở đó đợi nàng nhìn thấy, nhưng nàng chưa từng nhìn đến. Cho đến ngày mất đi, lại hối tiếc khôn nguôi …
Đế Tử Nguyên một thân tấn y đen tuyền đứng trên đỉnh núi, cơn gió vù vù không biết từ khi nào thổi tung mái tóc đen mượt của nàng nhuốm sương hóa tuyết! Nét mặt nàng như đã tê dại vì gió lạnh trên núi Vân Cảnh, nếu không phải ánh mắt đau đớn quá đỗi bàng hoàng của nàng, thì hầu như sẽ khiến người ta nghĩ nàng đã bình tĩnh đón nhận sự thật.
Cuối cùng, nàng xoay người rút kiếm Thanh Lư nhuốm máu cắm bên bờ vực, tuy lưỡi kiếm nhuốm máu nhưng không giấu được sự sắc bén, giống như cách thức quyết liệt của chủ nhân nó khi nhảy xuống núi Vân Cảnh. Đế Tử Nguyên lấy một dải lụa trắng, cẩn thận lau lưỡi kiếm cho đến khi không còn vết máu, nó lại trở nên sáng bóng. Đế Tử Nguyên nhìn khuôn mặt của nữ tử được phản chiếu trên thân kiếm: nhếch nhác thảm hại, hốc hác tiều tụy, lần đầu tiên trong đời nàng dùng những từ như vậy để miêu tả khuôn mặt bản thân. Nhưng chủ nhân của thanh kiếm này đã vì nàng chôn mình ở đây, thậm chí còn không cho nàng một cơ hội để xoay chuyển, đúng là một tên ngốc, Đế Tử Nguyên thê lương cười thành tiếng, không biết là đang cười bản thân hay là tên ngốc đó.
Bọn họ nói Hàn Diệp chết rồi, còn nói lúc chàng nhảy xuống vực khắp người đầy thương tích, thân trúng nhiều tên, mũi tên chí mạng còn nằm ngay tim, Đế Tử Nguyên khổ sở nghĩ: Hàn Diệp phải đau đớn đến mức nào, sao nàng lại để Hàn Diệp rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều tại nàng. Làm sao nàng có thể chịu được, một An Ninh đã làm nàng vô cùng hối hận rồi, nàng không thể chấp nhận được chuyện Hàn Diệp dùng cách này cáo biệt với nàng.
Nàng nhặt vỏ kiếm, chậm rãi tra Thanh Lư vào vỏ. Ánh mắt trở nên kiên định, Hàn Diệp, chàng không thể chết, chàng đừng hòng chết một mình để lại đống lộn xộn này cho ta, chàng chết rồi ta cần thiên hạ này có ích gì?
Lúc Đế Tử Nguyên mang theo bội kiếm Thanh Lư tùy thân của Hàn Diệp xuống núi, đến lưng chừng núi thì thấy Ôn Sóc đang lo lắng chờ đợi. Lúc này, có lẽ phải gọi hắn là Đế Tẫn Ngôn, nếu Ôn Sóc không nói rõ thân phận với nàng, vừa nãy trên đỉnh núi Vân Cảnh có lẽ nàng đã nhảy xuống vực theo Hàn Diệp rồi …
Ôn Sóc thấy mái tóc đen của nàng bạc trắng chỉ trong một đêm, ánh mắt sợ hãi ngẩn ra, chỉ nghe thấy hắn gọi một tiếng “Tỷ …” Đế Tử Nguyên đi ngang qua như thể chẳng nghe thấy. Ôn Sóc bất lực, chỉ đành cùng Cát Lợi cẩn thận theo sau.
Vài người quay về thành Nghiệp nghỉ ngơi, trận chiến trên bình nguyên thành Nghiệp đã kết thúc, kỵ binh Bắc Tần do Tiên Vu Hoán chỉ huy hoàn toàn bị quét sạch, Bắc Tần đại bại.
Nghe Uyển Thư báo cáo xong tình hình trận chiến, Đế Tử Nguyên im lặng một lúc lâu, dù nàng đã ép hỏi Cát Lợi ở thành Quân Hiến, Cát Lợi cũng đã nói với nàng kế hoạch của Hàn Diệp, nhưng khi thật sự nghe Uyển Thư báo cáo sắp xếp của Hàn Diệp, nàng vẫn không kìm được cảm xúc.
Sau khi Uyển Thư thu binh mới biết tin Hàn Diệp đã chết trên núi Vân Cảnh, chợt biết tin khó tránh đau buồn và tự trách bản thân. Sau khi Đế Tử Nguyên xuống núi, Uyển Thư càng sốc hơn khi thấy mái tóc bạc trắng của nàng, lúc này lại nhìn thấy Đế Tử Nguyên vô thức lộ ra nét mặt tiêu điều thất thần, khiến bản thân càng thêm đau thương và hối lỗi. Đáng lẽ mình nên phái người chi viện khi Điện hạ phái người đến báo Điện hạ sẽ lên núi Vân Cảnh, có lẽ sẽ không có kết quả thế này.
Uyển Thư quỳ xuống nhận tội với Đế Tử Nguyên “Tiểu thư, đều là lỗi của ta, ta đã sớm biết bên cạnh Điện hạ chỉ có ba trăm thân vệ, nhưng vẫn để Điện hạ một mình dẫn theo ba trăm thân vệ dẫn dụ hàng chục ngàn quân địch lên núi Vân Cảnh …”
“Ngươi không cần tự trách, chuyện mà chàng đã tính toán xong cũng lừa luôn cả ta, huống chi là ngươi, dù ngươi có biết hoàn cảnh của chàng, chàng cũng sẽ có cách để ngươi tuân theo sắp xếp của chàng.” Đế Tử Nguyên im lặng hồi lâu chợt cắt ngang lời nhận tội của Uyển Thư.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, không ai có thể ngăn cản và thay đổi những quyết định cùng kế hoạch mà Hàn Diệp đã sắp xếp. Từ lúc Hàn Diệp một mình lẻn vào thành Quân Hiến, nàng và mọi người đều bị hắn lừa gạt, bị dẫn đi một cách vô thức mà không hay biết gì, nàng tin lời thoái thác của Hàn Diệp, ngu ngốc nghĩ rằng hắn lẻn vào thành Quân Hiến là vì thích sát Hoàng đế Bắc Tần Mạc Thiên, dù trước đó nàng tin chắc Hàn Diệp sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng hắn vẫn làm cho nàng tin những gì hắn muốn nàng tin. Cuối cùng nàng cũng biết, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn, ảnh hưởng kế hoạch của hắn, chuyện hắn muốn làm cuối cùng sẽ đạt được.
Sau khi thoát khỏi thành Quân Hiến, nàng nói với Hàn Diệp không cần gặp lại nữa, không ngờ được lời tỉnh táo cuối cùng nàng nói với hắn trở thành lời tiên đoán, bây giờ quả thật không gặp lại nữa rồi. Dù hắn thật sự đã chết, đến cả thi thể cũng không muốn nàng nhìn thấy. Dứt khoát làm sao, tàn nhẫn làm sao!
Đôi mắt Đế Tử Nguyên đỏ ngầu, nhưng khô khốc đến mức không thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa, nước mắt nàng đã chảy cạn trên núi Vân Cảnh rồi. Trái tim nàng như bị ai đó siết chặt, đau thắt không thể thở được, khi đau đớn cùng cực như vậy nàng sẽ hận, hận hắn tàn nhẫn, dứt khoát như vậy, không cho nàng cơ hội nào để xoay chuyển. Nhưng người đó đi đến bước đường ngày hôm nay, có một nửa là do nàng ban tặng … có lẽ nàng nên hận bản thân mình!
“Đứng dậy đi, Uyển Thư, không phải lỗi của ngươi.” Đế Tử Nguyên lại lên tiếng. Giọng nàng khô khốc khàn khàn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn. Nếu ngươi sai, ta càng sai hơn ngươi, đây là điều mà nàng không nói thành lời. Nàng nói với Uyển Thư ‘không phải lỗi của ngươi’, chỉ vì nàng không trách Uyển Thư, không ai có thể can thiệp và thay đổi quyết định của Hàn Diệp, nhưng nàng không thể không tự trách mình. Nàng không nên để mình bị Hàn Diệp lừa, nàng không nên không phát hiện được gì như vậy.
Đế Tử Nguyên từ nhỏ đến lớn luôn rất kiêu ngạo, tin rằng tài trí thủ đoạn của mình không thua gì nam nhân. Từ khi Đế gia diệt môn, nàng bỗng trưởng thành hơn, cách suy nghĩ của một đứa trẻ mười hai tuổi vượt xa người thường, thậm chí còn biết cách thu phục lòng người, hơn mười năm nay nàng không hề sơ suất như vậy! Đây là lần đầu tiên Hàn Diệp khiến nàng bị đánh bại một cách thảm hại như vậy, nhưng nàng không còn gì để nói.
Nhưng Đế Tử Nguyên có lẽ không biết, sai không phải ở chỗ nàng tính toán sai lầm, mà sai ở chỗ nàng chưa từng muốn nhìn rõ tấm lòng của Hàn Diệp với nàng. Trái tim của Hàn Diệp luôn bày sẵn ở đó đợi nàng nhìn thấy, nhưng nàng chưa từng nhìn đến. Cho đến ngày mất đi, lại hối tiếc khôn nguôi …