Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay - Trang 4
Chương 81
Điểm đặc biệt của triều đình thời khai quốc là ngoại trừ không có Thái hậu Thái phi, tình cảm cha con hoàng tộc vẫn còn gắn bó, không như hoàng đế đời sau đến bản thân có bao nhiêu người con cũng không biết. Chí ít Hoàng đế hiện tại vẫn nhớ rõ tên tuổi vợ chồng của từng người con một, thậm chí chính xác đến cả ngày tháng sinh nhật.
Vì phong cách chòm sao Thiên bình đặc thù của Hoàng đế nên rất dễ nhớ người con nào đến từ cái bụng nào, nếu bỏ đi Ngũ hoàng tử thì chỉ có hai lựa chọn về nguồn gốc cái bụng.
Cũng giống như nhiều người tiên phong tay trắng lập nghiệp, dù Hoàng đế ở ngôi vị chí tôn nhưng ông vẫn giữ tình cảm rất đỗi bình dị như người dân bình thường; để tránh tình cảm giữa gia tộc suy yếu theo sự thăng tiến của địa vị, cứ hai tháng một lần Hoàng đế lại tổ chức gia yến, có khi là đại yến – gọi hết họ hàng thân thuộc trong gia tộc tới, thậm chí chiêu đãi một số công thần quý tộc thân hữu, nhưng đa số luôn là tiệc nhỏ – chỉ có đế hậu phi và mấy người hoàng tử công chúa.
Bữa tiệc tối nay là tiệc nhỏ, hơn nữa còn không đủ nhân số, Tam công chúa được lệnh đóng cửa sám hối, hại Tam phò mã cũng không được tham dự, còn Việt Phi vẫn thần bí như trước – dù chỉ mới nhập cung bổ túc mười ngày, song Thiếu Thương đã lờ mờ phát hiện vị Việt Phi nương nương này thuộc kiểu không ai giám sát, Hoàng đế không rảnh giám sát, Hoàng hậu không muốn giám sát. Trừ những dịp công bà mới xuất hiện làm tròn bổn phận thê hiền thiếp nhường với Hoàng hậu, còn những dịp khác bà luôn cố gắng tránh mặt Hoàng hậu. Không thỉnh an cũng không bái kiến, làm Thiếu Thương đến giờ vẫn chưa được gặp vị nương nương này lần nào.
Để tránh tình cảm ruột thịt xa cách và không có quy tắc vô lý giữa đích thứ, vị trí chỗ ngồi đều được sắp xếp theo độ tuổi. Ghế đầu tiên bên phải là vợ chồng Thái tử, ghế đầu tiên bên trái là vợ chồng Nhị hoàng tử, kế tiếp tới Đại công chúa và Nhị công chúa ngồi đối diện nhau… Rồi sau đấy nỗi sợ của Thiếu Thương đã đến, ghế ngồi đối diện Tam hoàng tử lại là Lăng Bất Nghi và mình?!
Thấy hai vị hoàng tử Tứ Ngũ cùng hai công chúa Tứ Ngũ cao quý mà còn ngồi dưới cả mình, Thiếu Thương cảm thấy bản thân như rơi vào mây, hai chân lơ lửng, vô cùng khó chịu. Từ nhỏ nàng đã không phải là học sinh giỏi, cũng chưa bao giờ đến lượt nàng chủ trì bài phát biểu tại hội nghị chính trị tư tưởng dành cho học sinh xuất sắc trong các tiết mục văn nghệ, chẳng qua vì thành tích thực sự tiến bộ nên giáo viên chủ nhiệm hay hiệu trưởng mới phải công khai khen ngợi, chứ biểu cảm của bọn họ không khác gì ăn mười miếng đậu phụ hôi thối.
Dù Tứ công chúa rất bất bình nhưng vẫn che giấu được, thậm chí còn mỉm cười nâng cốc với Thiếu Thương; Ngũ công chúa tức tối hậm hực, nếu không phải đế hậu có mặt, đoán chừng nàng ta đã phun lửa ngay tại chỗ, đáng tiếc vì có Ngũ hoàng tử ngăn giữa nên khi ngọn lửa ấy lan đến chỗ Thiếu Thương thì đã thành chậu nước ngâm chân.
Còn Ngũ hoàng tử cứ đưa mắt nhìn Thiếu Thương miết, cười khẩy nói: “Mới ít ngày không gặp Trình nương tử mà dung mạo càng đẹp lên rồi đấy.”
Lăng Bất Nghi nhướn mày, nào ngờ chẳng đợi chàng nổi giận, Thiếu Thương đã giơ tay áo che miệng, nhẹ nhàng trả lời: “Tạ ơn lời khen của Ngũ điện hạ, nhiều ngày không gặp, hình như điện hạ lại cao thêm mấy tấc rồi.” Lưu manh chòng ghẹo hả, tưởng nàng chưa gặp bao giờ à.
Ngay lập tức, vẻ mặt của Ngũ hoàng tử chuyển từ lụa là khinh bạc thành củ cải khinh bạc, P/S, là củ cải đỏ.
Thực ra diện mạo của Ngũ hoàng tử không tệ, tiếc nỗi vóc dáng quá nhỏ bé, năm nay đã 18 tuổi, chẳng những không sánh bằng Lăng Bất Nghi hay Tam hoàng tử, mà nếu Tứ công chúa mỗi bữa ăn nhiều thêm vài chén cơm là sẽ bắt kịp hắn cho xem. Trong bữa tiệc hoàng gia lần trước, Thiếu Thương nghe Nhị hoàng tử vừa chỉ vào Ngũ hoàng tử vừa cười, Tứ hoàng tử ngồi bên góp vui chế giễu, bảo rằng hắn phải lót mấy lớp dưới đế giày.
Xét thấy những hoàng tử khác đều cao to rắn rỏi, rõ ràng gen của Hoàng đế không có vấn đề, vậy nguyên nhân nằm ở Từ mỹ nhân nhỏ nhắn – đáng tiếc đây là thời đại đề cao sự võ dũng gan dạ, trọng đàn ông cao to hùng vĩ và phụ nữ khỏe đẹp nở nang, không có chỗ cho kiểu mỹ nam như hoa phát huy.
Thiếu Thương thở dài, thật ra cũng không có chỗ cho kiểu mỹ nữ nhỏ bé yếu ớt như nàng phát huy, chẳng hay Lăng Bất Nghi bị co giật con mắt nào mà nhìn trúng mình nữa.
Ngũ hoàng tử còn tính buông đôi câu hăm dọa Thiếu Thương một trận, nhưng Lăng Bất Nghi đã bắn ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang, hắn chỉ biết giả vờ kiêu ngạo im lặng nghiêng đầu, bắt bẻ soi mói cung nữ hầu hạ không tốt.
Thiếu Thương bĩu môi nhìn lên trên, thấy Từ mỹ nhân nhún nhường gắp thức ăn rót rượu cho Hoàng hậu, khom lưng quỳ gối không dám ngẩng cao đầu, Lạc Tế Thông càng không có đất dụng võ, thế là nàng ấy mỉm cười bất đắc dĩ với Thiếu Thương rồi “tan làm” sớm.
Thiếu Thương nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Tế Thông mà hâm mộ thở dài, đến gần bên tai Lăng Bất Nghi nói: “Ngài xem ngài xem, Từ mỹ nhân cứ nhìn bệ hạ hoài luôn, tiếc là bệ hạ không nhìn lại, nên bà ấy mới lân la chỗ Hoàng hậu.”
Lăng Bất Nghi không tiếp lời, chỉ nhìn chằm chằm gò má và dái tai mũm mĩm của cô gái, dưới ánh nến, làn da trong mờ được phủ những sợi lông măng mịn màng của trẻ thơ, vừa mềm mại lại mong manh… Chàng chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.
Thiếu Thương ngây ngô không để ý, tiếp tục hứng chí nhìn đông ngó tây – dù cung đình có nhỏ tới đâu thì Từ mỹ nhân cũng chỉ có thể xuất hiện vào dịp thế này, nếu không có lẽ đến Hoàng đế cũng không nhớ nổi nàng ta.
Chuyện rằng mười tám năm trước, Tuyên hậu và Việt Phi chưa tìm được phương pháp chung sống hài hòa, một ngày nào đó hai người cãi nhau trước mặt sau lưng Hoàng đế, rồi hai bên khép kín cửa cung không cho Hoàng đế vào, Hoàng đế nổi giận uống say, sau đó ‘tình cờ’ có được Từ mỹ nhân đây, kế nữa là ‘tình cờ’ có được Ngũ hoàng tử. Nhưng dựa vào thông tin Địch ảo tiết lộ, Từ mỹ nhân không phải dạng ngây thơ, nếu không thì làm sao một cung nữ hầu hạ ở ngoại đình ao có thể vào tẩm điện để xảy ra ‘tình cờ’? Trong số đó, có rất nhiều người cố nhân cơ hội bám vảy rồng nấp cánh phượng.
Nhưng ba người đế hậu phi, người thì tính tình phúc hậu còn người lại chẳng buồn quan tâm, về sau đã xử lý rất nhiều người trong chuyện này, cuối cùng ban phong hào rồi coi như chấm dứt tại đây.
Hậu quả của sự việc này là trong tẩm cung của Hoàng đế không có cung nữ mà chỉ có hoạn quan, Tuyên hậu và Việt Phi cũng có vẻ đạt được ăn ý ngầm. Tức là, ai sinh sự thì người đó trả giá, cãi nhau với ai ngủ lại chỗ ai, người kia tuyệt đối không nhúng tay vào.
Nhưng dĩ nhiên vẫn khó có thể thực hiện. Theo như Lạc Tế Thông lén kể lại, hồi bé nàng ấy từng thấy Hoàng đế và Việt Phi cãi một trận ầm ĩ, tới nỗi có khi ca Nam Cung đều nghe thấy. Hoàng đế giận dữ đi tới Trường Thu cung, kết quả Hoàng hậu kiên quyết không mở cửa, còn sai người chuyển lời đến Việt Phi một tràng văn vẻ cổ hủ, Việt Phi tức giận chân trần đuổi theo, cố kéo Hoàng đế từ ngoài Trường Thu cung về.
Nghe được chuyện xưa ấy, dù Thiếu Thương vừa bị lão Hoàng đế nạt một trận nên thân nhưng nàng vẫn nảy sinh ngưỡng mộ với ông.
“Thật ra bệ hạ cũng là người tốt.” Thiếu Thương nhìn đế hậu vui vẻ nói cười, thở dài từ trong thâm tâm.
Lăng Bất Nghi nhìn vợ chồng Nhị công chúa bên cạnh, quấn quít thân thiết, thầm thì cười nói; lại nhìn sang vợ chồng Nhị hoàng tử ở đối diện, không biết đang nói chuyện thú vị nào mà Nhị hoàng tử phi còn hờn dỗi chỉnh lại kim quan cho Nhị hoàng tử.
Chàng quay sang nhìn cô gái bên cạnh, nói nhỏ: “Thiếu Thương, em xem có phải phát quan của ta bị lệch không.”
Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn, vô tâm cười nói: “Không lệch, vẫn thẳng mà.” Nhưng nàng vẫn nhớ mình vừa mới hứa với Hoàng đế, thế là duỗi tay chỉnh lại phát quan bằng bạc dát ngọc tím.
Ánh nến trong cung điện đầu hè sáng rực, xung quanh có chậu băng quạt mát, vậy mà Lăng Bất Nghi vẫn cảm thấy hơi thở bị kích thích, mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô gái luẩn quẩn trên chóp mũi chàng, gần thêm nữa là núi đồi bé nhỏ dưới lớp áo mỏng manh.
Đúng lúc này Hoàng hậu đã nâng cốc rượu lên hướng xuống bên dưới, các con cái lần lượt thẳng người chúc lại, bây giờ Thiếu Thương đã có thể nhận diện rõ nguồn gốc chào đời của các hoàng tử công chúa rồi. Trưởng và Nhị hoàng tử do Tuyên hậu sinh, Tam và Tứ hoàng tử là con của Việt Phi, Trưởng và Ngũ công chúa được Tuyên hậu sinh, Nhị và Tam công chúa là con của Việt Phi, còn những người còn nhỏ tuổi thì tạm thời không nhắc đến.
Hoàng đế trông không khác gì cán bộ nông thôn vừa lôi kéo được nhà đầu tư, cười rạng rỡ như hoa ngày xuân, vừa tự hào vừa ân cần chỉ vào Thiếu Thương mà cười nói với gia tộc hoàng thất ‘nương tử của Thập Nhất lang đấy, mai sau sẽ là người một nhà’. Thiếu Thương buộc lòng vui vẻ cúi người hành lễ, như một chú Chi-hua-hua mũm mĩm trắng trẻo giơ chi trước ngắn ngủi ra chắp tay.
Nhị hoàng tử phi có gương mặt khuôn trăng, cười nói: “Ta và Thiếu Thương muội muội chỉ mới gặp nhưng lại như quen biết đã lâu, ngày mai tạm khoan, muội cứ ở nhà nghỉ ngơi, bao giờ tới ngày nghỉ lần sau thì muội nhớ đến phủ ta giải trí nhé, ta sẽ mở tiệc!”
Thái tử phi cụp mi mỉm cười: “Nhị đệ muội nói đùa, Thiếu Thương muội muội rất rụt rè e lệ, mấy lần ta mời nàng đến Đông Cung nhưng nàng nào có chịu đi.”
Thiếu Thương chỉ mỉm cười, kiên quyết không tham gia nhóm chiến đấu, im lặng hóng chuyện.
Nhị hoàng tử phi sờ cái bụng đã nhô lên, bâng quơ nói: “Nếu là ta, ta cũng không muốn đến Đông Cung làm gì. Ngày nào cũng phải ở trong cung rồi, mà Đông Cung không phải cũng trong cung sao.” Nàng lại quay sang nói với Thiếu Thương, “Thiếu Thương, ta biết muội bận rộn nên cũng không làm khó muội, bao giờ có thời gian rảnh hẵng đến phủ ta. Tử Thịnh, nếu ngươi không yên tâm thì cũng đi cùng đi!”
Nhị hoàng tử cau mày cứ như ai nợ tiền mình không trả, nhưng vừa nghe vậy là lập tức giãn mày nói: “Đúng thế đúng thế, Tử Thịnh, đến khi ấy ngươi cũng tới đi!”
Đúng lúc này, Tam hoàng tử bỗng cười khẽ, Nhị hoàng tử không vui: “Tam đệ, đệ cười cái gì!” Tam hoàng tử thong dong cắt thịt, nói: “Không có gì cả, chỉ là đệ nhớ hồi Tử Thịnh mới vào cung, không biết là ai ỷ mình cao to mà lần nào cũng bắt nạt hắn nhỉ. Tới những năm nay mới liên tục lấy lòng, nhưng có phải muộn rồi không.”
Nhị hoàng tử đỏ mặt: “Đó, đó là do ta nhỏ dại…”
Tứ hoàng tử chế giễu: “Nhị hoàng huynh, lúc ấy huynh nhỏ dại cái nỗi gì, cơ thiếp của huynh còn mang thai rồi kia mà!”
Thái tử nhức đầu: “Được rồi được rồi, các đệ đừng chộn rộn nữa… Sao cứ hở tí là lại cãi nhau thế hả…”
“Liên quan gì đến lão Tứ đệ hả!” Nhị hoàng tử đùng đùng đứng dậy, “Ta và Tử Thịnh có sinh sự ồn ào thì cũng là cùng lớn lên trong cung mẫu hậu, hơn hẳn các ngươi, hừ, thứ như các ngươi…”
Hoàng đế nhướn mày không vui.
Đại phò mã rất thận trọng, dò mặt xong liền thấp giọng rầy: “Nhị điện hạ chớ nói lung tung!” Đồng thời huých tay vào Đại công chúa, Đại công chúa hiểu ý phò mã, cười gượng: “Cùng là anh em ruột thịt, cùng lớn lên trong cung với nhau, Tử Thịnh không khác gì anh em chúng ta… Nhị đệ, còn không mau ngồi xuống!”
Hoàng đế chậm rãi giãn mày, quay lại nói: “Tử Tốn, Bích Ung* sửa đến đâu rồi?”
(*Thái Học cung, tục gọi Bích Ung vốn là một thủy tọa. Con em quý tộc phải vào đấy học lễ nghi, âm nhạc, vũ đạo, kị xạ.)
Đại phò mã cười bẩm: “Thần và chư vị đại nho tham khảo Chu lễ*, ghi chép lại các điều lệ quy định, đã sửa đến viên bích rồi ạ.”
(*Chu lễ là tên gọi của bộ sách xuất hiện vào thời Chiến Quốc ghi chép về chế độ quan lại cùng những tập tục lễ nghi của đời Chu, có thể coi là một lý tưởng về chế độ chính trị và chức trách của bách quan, tương truyền do Chu công chế định.)
“Ồ, nhanh thế sao.”
Đại phò mã chắp tay: “Nếu bệ hạ chưa yên tâm, chi bằng mời bệ hạ tới xem.”
Hoàng đế vui vẻ vung tay: “Chuyện đã giao cho Tử Tốn, trẫm luôn yên tâm.”
Được Hoàng đế khen ngợi, Đại phò mã vốn tuấn tú lúc này lại tỏ vẻ ngạo mạn tự phụ, rạng rỡ ung dung.
Đại công chúa đắc ý nói: “Phụ hoàng, không phải lần trước nhi thần đã nói với phụ hoàng rồi sao, Tử Tốn thích được nghe phụ hoàng khen lắm, chàng lại là người thành thật, coi trọng từng câu từng chữ của phụ hoàng! Hôm nay phụ hoàng khen chàng một câu như thế, khéo chàng không tìm thấy cửa cung để ra đâu! Tu sửa Bích Ung là chuyện lớn, còn cần phụ hoàng đích thân giám sát. Phụ hoàng vung tay mặc kệ như vậy, nếu Tử Tốn xảy ra sai sót bị người vạch tội là trạch phụ hoàng cả đấy nha.”
Có vẻ Hoàng đế rất sủng ái trưởng nữ khéo ăn khéo nói này, ông vuốt râu cười to: “Con đấy, cái gì cũng để con nói hết!” Cười một hồi, ông đảo mắt, chỉ vào Nhị phò mã: “Còn con, vẫn suốt ngày ngâm thơ làm khúc, phu xướng phụ tùy hả?”
Nhị phò mã điềm đạm nho nhã, là cùng kiểu heo ba peppa với Thái tử, y cười nói: “Mỗi người mỗi kiểu, tài năng mỗi khác. Tử Tốn huynh đại tài, nhi thần nào dám so. Nhi thần nguyện tuân theo Hoàng Lão Đạo*, không màng danh lợi không màng chí tiến, chỉ mong bầu bạn cùng công chúa ngao du thanh sơn lục thủy, ca hay múa dẻo, ngâm tụng suốt đời.”
(*Hoàng Lão Đạo là tiền thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo, chủ trương thanh tĩnh vô vi, cho dân nghỉ ngơi, nới tay trị dân.)
Nhị công chúa mỉm cười rất tình tứ với phò mã, đoạn quay sang giận dỗi: “Phụ hoàng cũng thật là, phụ hoàng đã có nhiều con trai hạ thần xuất sắc thế rồi mà, không để chúng con lười một chút được ư. Nếu có khúc nhạc hay điệu múa nào mới, chúng con cũng không cho phụ hoàng xem đâu!”
“Được được được!” Hoàng đế cười mắng, nhưng trong mắt đong đầy yêu thương, “Hai con thích ngâm thơ cứ ngâm thơ, thích nhảy múa cứ nhảy múa, may là phụ hoàng còn có ít gia tài, dù hai đứa không làm gì thì cũng không chết đói!”
“Còn không phải sao?” Nhị công chúa tinh nghịch, “Ai bảo nhi thần và lang tế của phụ hoàng đầu thai tốt chứ, vừa vào đúng nhà tốt, lại còn được lớn lên trong cảnh thái bình thịnh thế!”
Long nhan của Hoàng đế càng thêm hồ hởi lẫn vẻ ngà say, ông đập mạnh xuống bàn: “Nói rất hay! Trẫm không dám xưng là thịnh thế, nhưng cuối cùng thiên hạ này cũng đã dần dần thái bình trong tay trẫm!”
Nhị công chúa rưng rưng, cảm thán thật lòng: “Phụ hoàng khiêm tốn quá. Thiên hạ ngày nhi thần còn bé ra sao, rồi giờ đây như thế nào, chẳng nhẽ người trong thiên hạ là kẻ mù! Tất cả là nhờ phụ hoàng ngày đêm miệt mài thức khuya dậy sớm đánh đổi! Nhi thần và phò mã không có tài cán, nguyện phổ một khúc ca thịnh thế cho thái bình thiên hạ hôm nay!”
Nghe lời con gái nói, mắt rồng của Hoàng đế thấm ướt, ông cúi đầu che giấu, một tay phe phẩy trước mặt. Giữa bầu không khí ấy, con cái hoàng gia trong điện lập tức đứng dậy nâng ly chúc Hoàng đế tài trí mưu lược kiệt xuất đã dẹp yên được thiên hạ.
Thiếu Thương đặt cốc rượu xuống, dịch tới gần bên tai Lăng Bất Nghi nói nhỏ: “Nhị công chúa đúng là nhân tài, khéo ăn nói ghê!” Thần công nịnh nọt lần này thật sự có thể ghi vào sách giáo khoa, nhất định phải học theo!
Nàng vừa dứt lời, chẳng đợi Lăng Bất Nghi lên tiếng thì Đại công chúa ở bên cạnh vừa ngồi xuống vừa lẩm bẩm giận dỗi: “Nhị muội đúng là khéo ăn khéo nói, chẳng trách phụ hoàng thương muội như vậy, tỷ muội ta chỉ chênh nhau có vài tháng nhưng ta chẳng thể nào bì được muội.”
Nhị công chúa mỉm cười không đáp. Đại phò mã sợ xích mích, vội rót rượu cho Đại công chúa, thấp giọng khuyên thê tử chớ nhiều chuyện.
Thiếu Thương lại xích đến gần: “Đại phò mã đúng là người thực dụng.” Nếu Nhị phò mã đã không đặt chí ở triều đình thì sẽ không có xung đột lợi ích với Đại phò mã, việc gì phải để ý người ta nịnh nọt ra làm sao.
Lăng Bất Nghi duỗi ngón tay dài trắng trẻo, cúi đầu siết chéo váy của cô gái: “Em cứ là chính mình là đủ, không cần học theo người khác.” Dừng một lúc, chàng nói tiếp: “Em đừng nhìn người khác nữa, chú ý mặt mũi.”
Thiếu Thương ngơ ngác, vội thu mắt về: “Ồ, ngài nói đúng.”
Thấy bữa tiệc đang êm đềm vui vẻ, Ngũ công chúa chớp mắt, cắn môi một lúc rồi bỗng hỏi: “Thái tử phi, lần trước tỷ mời Thiếu Thương muội muội đến Đông Cung hả, rốt cuộc vì sao nàng ta không chịu đi?”
Thiếu Thương tức giận, đồ khốn nhà cô, xong chưa hả! Đề tài đã bị kéo đi xa hơn tám trăm dặm, Nhị Tam Tứ hoàng tử đang vui vẻ uống rượu mà sao cô cứ cứng đầu lì lợm vậy hả! Cô họ rùa à hay sao mà cắn dai thế! Để đấy ta tìm cho cô một tỷ muội tốt để hầm một nồi Bá vương biệt Cơ*!
(*Bá vương biệt Cơ là cách gọi khác của món canh rùa đen hầm gà ác.)
Nàng đang định sắc sảo đáp trả thì Lăng Bất Nghi đã thong dong cất tiếng: “Không phải Thái tử phi đã nói rồi hả, Thiếu Thương nàng ấy e lệ rụt rè, không thích đi lung tung. Ngũ công chúa không nghe thấy à, hay tai có tật, chi bằng mời thái y khám xem sao.”
Tứ công chúa ngồi bên nghe được thì phì cười.
Ngũ công chúa bực tức toan đáp trả, nhưng bỗng lúc này tiểu hoàng môn ở ngoài cửa chạy vào, đến chỗ đế hậu thấp giọng bẩm báo, hình như có ai đó thỉnh cầu gặp mặt. Hoàng đế ngẩn ra, sau mới nói: “… Tuyên.”
Một lúc sau, hoạn quan cao giọng hô: “Nhữ Dương vương phi đến, Dụ Xương quận chúa đến.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, một thiếu phụ tuổi xuân đỡ một bà lão tóc hoa râm chầm chậm đi vào điện. Hoàng đế đứng dậy chắp tay, Hoàng hậu cúi đầu khom lưng, những người còn lại hành lễ theo cấp bậc.
Nhữ Dương vương phi khinh thường liếc xéo Từ mỹ nhân, Từ mỹ nhân rất nhanh trí, lập tức nhường chỗ bên cạnh Hoàng hậu, lùi ra sau không dám nói lời nào. Ngũ hoàng tử thấy vậy thì thầm siết chặt tay, ánh mắt u ám.
Lão vương phi thong thả ngồi xuống, lại kéo cháu gái đến ngồi cùng bàn, nói: “Hoàng đế, lão thân không mời mà tới, ngài sẽ không trách chứ.”
“Thúc mẫu quá lời rồi.” Hoàng đế từ từ thu lại vẻ mặt cười đùa ban nãy, hỏi, “Chẳng hay thúc mẫu đến đây là có chuyện gì.”
Nhữ Dương vương phi trưng ra vẻ mặt soi mói, nói: “Lão thân biết hôm nay bệ hạ tổ chức gia yến nên muốn tới thăm con cháu, ồ, lẽ nào lão thân tới không đúng lúc?”
Hoàng đế chỉ cười mà không trả lời.
“Dĩ nhiên…” Lão vương phi nói thiếp, “Lão thân còn muốn gặp nương tử của Thập Nhất lang.” Nói đoạn, đôi mắt già nua đầy nếp nhăn quét xuống bên dưới.
Mọi người ở bên dưới cùng nghĩ: Thôi đi, chứ không phải bà đến là chỉ để gặp Trình Thiếu Thương à!
Thiếu Thương đang định đứng dậy hành lễ thì phát hiện bàn tay thon dài đang túm lấy eo mình, đè nàng ngồi xuống. Váy mùa hè rất mỏng, lòng bàn tay lành lạnh như dán lên da nàng, hình như ngón tay còn nhẹ nhàng xoa nắn bên eo.
Thiếu Thương đỏ mặt, nhăn nhó cúi đầu gạt tay chàng ra.
Người ngoài không thấy được động tác này nhưng vợ chồng Nhị công chúa ngồi kế bên lại thấy rõ mồn một. Nhị phò mã mỉm cười, dịu dàng kéo tay công chúa, Nhị công chúa cười mắng trở tay nắm lại, đồng thời liếc sang Lăng Bất Nghi, lòng thấp thỏm.
Nhị phò mã như tâm ý tương thông với thê tử, xáp vào tai nàng hỏi: “Sao thế?”
Nhị công chúa thở dài: “Thập Nhất lang thích muội ấy quá rồi.”
“Vậy có gì không ổn?” Nhị phò mã ngạc nhiên.
Nhị công chúa mở miệng, song cuối cùng vẫn lắc đầu – nhưng hắn quá nặng lòng, như thế không hay.
Vì sao băng cứng mùa đông lại cứ thích côn trùng ngày hè, vì sao Lăng Bất Nghi lại cứ thích Trình Thiếu Thương, tìm một cô gái dịu dàng như Lạc Tế Thông không được ư.
“Trình thị…” Nhữ Dương vương phi nhìn chòng chọc cô gái bên cạnh Lăng Bất Nghi, tự biết đã tìm được mục tiêu, “Thấy ngươi còn nhỏ, không biết đức hạnh tài học đến đâu rồi?”
Thiếu Thương né người, toan trả lời nhưng Lăng Bất Nghi đã thong thả đáp: “Dù đức hạnh tài học ra sao thì ta và Thiếu Thương cũng đã đính hôn, đích thân bệ hạ hạ chỉ, song thân cho phép, nay vương phi nói lời này là có ý gì?”
Nhữ Dương vương phi nói tiếp: “Song thân đồng ý? Hừ, Trình thị, ngươi đã bái kiến Lăng Hầu phu nhân chưa.”
“Lăng Hầu phu nhân nào?”
Lăng Bất Nghi lại cướp lời lần nữa, tự múc cho mình một muôi rượu ấm và từ từ rót vào cốc rượu trước mặt, “À, ta quên mất, gia mẫu và gia phụ đã hủy hôn. Vậy có lẽ lão vương phi đang nói người vợ sau của gia phụ rồi… Thiếu Thương vẫn chưa gặp Thuần Vu thị.”
Nhữ Dương vương phi nhíu mày, “Các ngươi đã đính hôn được một thời gian, vì sao Trình thị ngươi vẫn chưa bái kiến quân cô tương lai…”
Choang!
Lăng Bất Nghi ném mạnh muôi rượu vào bình rượu, rượu bắn ra văng xuống đất tạo thành mấy chấm đen. Bầu không khí trong cung thất bỗng lạnh ngắt, không còn vui vẻ ấm áp như vừa nãy. Các hoàng tử công chúa thấy Hoàng đế sầm mặt, càng không dám lên tiếng.
“Quân cô tương lai? Lão vương phi xem gia mẫu của ta chết rồi ư?!” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn lên, “Sốt ruột tìm cho nương tử của ta quân cô mới?!”
Dụ Xương quận chúa cuống lên, vội vã kéo tay áo của tổ mẫu.
Nhữ Dương lão vương phi tự biết lỡ lời, im lặng một lúc mới nói tiếp: “Là lão thân nói sai. Dù không phải trưởng bối bậc nhất, nhưng nói cho cùng cũng là trưởng bối. Trình thị, vì sao ngươi vẫn chưa bái kiến?”
Lần này Thiếu Thương không buồn há miệng, nhìn thẳng vị hôn phu.
Quả nhiên Lăng Bất Nghi lại thong thả nói: “Thứ nhất, mười ngày qua Thiếu Thương đang học lễ ở chỗ Hoàng hậu, không có thời gian rảnh. Thứ hai…” Chàng cười giễu, “Nương tử của ta còn chưa bái kiến mẫu thân ta, việc gì phải bái kiến Thuần Vu thị trước.”
Lão vương phi sốt sắng: “Thế bao giờ Trình thị mới đi bái kiến mẫu thân ngươi.”
“Nay gia mẫu đang đổ bệnh, không tiện gặp người.”
“Thế bao giờ mẫu thân ngươi mới hết bệnh!”
“Làm sao ta biết được?” Lăng Bất Nghi ngước mắt lên, chớp nhẹ nói, “Bệnh của mẫu thân bị gieo từ mười mấy năm trước, gốc bệnh quá sâu, khi tốt khi xấu, ta cũng không biết lúc nào thì khỏe lúc nào thì phát bệnh.”
“Lăng Bất Nghi ngươi?!” Nhữ Dương vương phi nổi giận.
Thiếu Thương hiểu ra, nhìn chằm chằm chàng trai, nói khẽ: “Lần đầu tiên em gặp bệ hạ ở núi Đồ Cao, ngài cũng cướp lời từng câu y như hôm nay, không cho bệ hạ cơ hội làm khó em, cũng không để em có cơ hội nói lung tung… Nhưng sau đó, ngài lại để mặc em nói chuyện ở ngự tiền. Vì ngài biết bệ hạ đã chấp nhận em. Ngài vẫn luôn chú ý quan tâm đến em phải không?”
Lăng Bất Nghi mỉm cười, đôi mắt màu nâu sáng ngời trong suốt tựa tinh tú trên trời, chàng nhẹ nhàng nói nhỏ: “Đúng vậy thì sao? Em định cám ơn ta thế nào đây.”
Ánh nến le lói trong cung điện, không biết là do ánh nến hay do nhiệt mà hai má cô gái đỏ như mây, đôi mắt to chớp chớp, môi cắn chặt muốn nói. Lăng Bất Nghi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Lão vương phi vẫn đang lải nhải: “… Hoàng đế khinh suất quá rồi, chưa nói Trình thị không môn đăng hộ đối, mà lão thân thấy tiểu nữ nương này không có vẻ đảm đương được thân phận nương tử của Thập Nhất lang. Y theo ta thấy, nên suy nghĩ lại đi, cưới một người khác…”
Nhưng vào lúc này, tiểu hoàng môn trực ở cửa điện cao giọng hô: “Việt Phi nương nương đến…
Thiếu Thương lập tức ngoái đầu rướn cổ lên nhìn, vô cùng kích động ôm ngực, nói nhỏ: “Việt Phi nương nương thật sao, cuối cùng em cũng gặp được rồi… Oái, ngài làm gì vậy…” Tiếng cảm thán biến thành tiếng hô khẽ, vì sợ bị mọi người để ý nên nàng không dám thét lớn.
Mặt Lăng Bất Nghi như phủ sương giá, nắm lấy cổ tay cô gái, cắn một cái thật mạnh lên bàn tay mũm mĩm hồng hào của nàng.
Vì phong cách chòm sao Thiên bình đặc thù của Hoàng đế nên rất dễ nhớ người con nào đến từ cái bụng nào, nếu bỏ đi Ngũ hoàng tử thì chỉ có hai lựa chọn về nguồn gốc cái bụng.
Cũng giống như nhiều người tiên phong tay trắng lập nghiệp, dù Hoàng đế ở ngôi vị chí tôn nhưng ông vẫn giữ tình cảm rất đỗi bình dị như người dân bình thường; để tránh tình cảm giữa gia tộc suy yếu theo sự thăng tiến của địa vị, cứ hai tháng một lần Hoàng đế lại tổ chức gia yến, có khi là đại yến – gọi hết họ hàng thân thuộc trong gia tộc tới, thậm chí chiêu đãi một số công thần quý tộc thân hữu, nhưng đa số luôn là tiệc nhỏ – chỉ có đế hậu phi và mấy người hoàng tử công chúa.
Bữa tiệc tối nay là tiệc nhỏ, hơn nữa còn không đủ nhân số, Tam công chúa được lệnh đóng cửa sám hối, hại Tam phò mã cũng không được tham dự, còn Việt Phi vẫn thần bí như trước – dù chỉ mới nhập cung bổ túc mười ngày, song Thiếu Thương đã lờ mờ phát hiện vị Việt Phi nương nương này thuộc kiểu không ai giám sát, Hoàng đế không rảnh giám sát, Hoàng hậu không muốn giám sát. Trừ những dịp công bà mới xuất hiện làm tròn bổn phận thê hiền thiếp nhường với Hoàng hậu, còn những dịp khác bà luôn cố gắng tránh mặt Hoàng hậu. Không thỉnh an cũng không bái kiến, làm Thiếu Thương đến giờ vẫn chưa được gặp vị nương nương này lần nào.
Để tránh tình cảm ruột thịt xa cách và không có quy tắc vô lý giữa đích thứ, vị trí chỗ ngồi đều được sắp xếp theo độ tuổi. Ghế đầu tiên bên phải là vợ chồng Thái tử, ghế đầu tiên bên trái là vợ chồng Nhị hoàng tử, kế tiếp tới Đại công chúa và Nhị công chúa ngồi đối diện nhau… Rồi sau đấy nỗi sợ của Thiếu Thương đã đến, ghế ngồi đối diện Tam hoàng tử lại là Lăng Bất Nghi và mình?!
Thấy hai vị hoàng tử Tứ Ngũ cùng hai công chúa Tứ Ngũ cao quý mà còn ngồi dưới cả mình, Thiếu Thương cảm thấy bản thân như rơi vào mây, hai chân lơ lửng, vô cùng khó chịu. Từ nhỏ nàng đã không phải là học sinh giỏi, cũng chưa bao giờ đến lượt nàng chủ trì bài phát biểu tại hội nghị chính trị tư tưởng dành cho học sinh xuất sắc trong các tiết mục văn nghệ, chẳng qua vì thành tích thực sự tiến bộ nên giáo viên chủ nhiệm hay hiệu trưởng mới phải công khai khen ngợi, chứ biểu cảm của bọn họ không khác gì ăn mười miếng đậu phụ hôi thối.
Dù Tứ công chúa rất bất bình nhưng vẫn che giấu được, thậm chí còn mỉm cười nâng cốc với Thiếu Thương; Ngũ công chúa tức tối hậm hực, nếu không phải đế hậu có mặt, đoán chừng nàng ta đã phun lửa ngay tại chỗ, đáng tiếc vì có Ngũ hoàng tử ngăn giữa nên khi ngọn lửa ấy lan đến chỗ Thiếu Thương thì đã thành chậu nước ngâm chân.
Còn Ngũ hoàng tử cứ đưa mắt nhìn Thiếu Thương miết, cười khẩy nói: “Mới ít ngày không gặp Trình nương tử mà dung mạo càng đẹp lên rồi đấy.”
Lăng Bất Nghi nhướn mày, nào ngờ chẳng đợi chàng nổi giận, Thiếu Thương đã giơ tay áo che miệng, nhẹ nhàng trả lời: “Tạ ơn lời khen của Ngũ điện hạ, nhiều ngày không gặp, hình như điện hạ lại cao thêm mấy tấc rồi.” Lưu manh chòng ghẹo hả, tưởng nàng chưa gặp bao giờ à.
Ngay lập tức, vẻ mặt của Ngũ hoàng tử chuyển từ lụa là khinh bạc thành củ cải khinh bạc, P/S, là củ cải đỏ.
Thực ra diện mạo của Ngũ hoàng tử không tệ, tiếc nỗi vóc dáng quá nhỏ bé, năm nay đã 18 tuổi, chẳng những không sánh bằng Lăng Bất Nghi hay Tam hoàng tử, mà nếu Tứ công chúa mỗi bữa ăn nhiều thêm vài chén cơm là sẽ bắt kịp hắn cho xem. Trong bữa tiệc hoàng gia lần trước, Thiếu Thương nghe Nhị hoàng tử vừa chỉ vào Ngũ hoàng tử vừa cười, Tứ hoàng tử ngồi bên góp vui chế giễu, bảo rằng hắn phải lót mấy lớp dưới đế giày.
Xét thấy những hoàng tử khác đều cao to rắn rỏi, rõ ràng gen của Hoàng đế không có vấn đề, vậy nguyên nhân nằm ở Từ mỹ nhân nhỏ nhắn – đáng tiếc đây là thời đại đề cao sự võ dũng gan dạ, trọng đàn ông cao to hùng vĩ và phụ nữ khỏe đẹp nở nang, không có chỗ cho kiểu mỹ nam như hoa phát huy.
Thiếu Thương thở dài, thật ra cũng không có chỗ cho kiểu mỹ nữ nhỏ bé yếu ớt như nàng phát huy, chẳng hay Lăng Bất Nghi bị co giật con mắt nào mà nhìn trúng mình nữa.
Ngũ hoàng tử còn tính buông đôi câu hăm dọa Thiếu Thương một trận, nhưng Lăng Bất Nghi đã bắn ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang, hắn chỉ biết giả vờ kiêu ngạo im lặng nghiêng đầu, bắt bẻ soi mói cung nữ hầu hạ không tốt.
Thiếu Thương bĩu môi nhìn lên trên, thấy Từ mỹ nhân nhún nhường gắp thức ăn rót rượu cho Hoàng hậu, khom lưng quỳ gối không dám ngẩng cao đầu, Lạc Tế Thông càng không có đất dụng võ, thế là nàng ấy mỉm cười bất đắc dĩ với Thiếu Thương rồi “tan làm” sớm.
Thiếu Thương nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Tế Thông mà hâm mộ thở dài, đến gần bên tai Lăng Bất Nghi nói: “Ngài xem ngài xem, Từ mỹ nhân cứ nhìn bệ hạ hoài luôn, tiếc là bệ hạ không nhìn lại, nên bà ấy mới lân la chỗ Hoàng hậu.”
Lăng Bất Nghi không tiếp lời, chỉ nhìn chằm chằm gò má và dái tai mũm mĩm của cô gái, dưới ánh nến, làn da trong mờ được phủ những sợi lông măng mịn màng của trẻ thơ, vừa mềm mại lại mong manh… Chàng chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.
Thiếu Thương ngây ngô không để ý, tiếp tục hứng chí nhìn đông ngó tây – dù cung đình có nhỏ tới đâu thì Từ mỹ nhân cũng chỉ có thể xuất hiện vào dịp thế này, nếu không có lẽ đến Hoàng đế cũng không nhớ nổi nàng ta.
Chuyện rằng mười tám năm trước, Tuyên hậu và Việt Phi chưa tìm được phương pháp chung sống hài hòa, một ngày nào đó hai người cãi nhau trước mặt sau lưng Hoàng đế, rồi hai bên khép kín cửa cung không cho Hoàng đế vào, Hoàng đế nổi giận uống say, sau đó ‘tình cờ’ có được Từ mỹ nhân đây, kế nữa là ‘tình cờ’ có được Ngũ hoàng tử. Nhưng dựa vào thông tin Địch ảo tiết lộ, Từ mỹ nhân không phải dạng ngây thơ, nếu không thì làm sao một cung nữ hầu hạ ở ngoại đình ao có thể vào tẩm điện để xảy ra ‘tình cờ’? Trong số đó, có rất nhiều người cố nhân cơ hội bám vảy rồng nấp cánh phượng.
Nhưng ba người đế hậu phi, người thì tính tình phúc hậu còn người lại chẳng buồn quan tâm, về sau đã xử lý rất nhiều người trong chuyện này, cuối cùng ban phong hào rồi coi như chấm dứt tại đây.
Hậu quả của sự việc này là trong tẩm cung của Hoàng đế không có cung nữ mà chỉ có hoạn quan, Tuyên hậu và Việt Phi cũng có vẻ đạt được ăn ý ngầm. Tức là, ai sinh sự thì người đó trả giá, cãi nhau với ai ngủ lại chỗ ai, người kia tuyệt đối không nhúng tay vào.
Nhưng dĩ nhiên vẫn khó có thể thực hiện. Theo như Lạc Tế Thông lén kể lại, hồi bé nàng ấy từng thấy Hoàng đế và Việt Phi cãi một trận ầm ĩ, tới nỗi có khi ca Nam Cung đều nghe thấy. Hoàng đế giận dữ đi tới Trường Thu cung, kết quả Hoàng hậu kiên quyết không mở cửa, còn sai người chuyển lời đến Việt Phi một tràng văn vẻ cổ hủ, Việt Phi tức giận chân trần đuổi theo, cố kéo Hoàng đế từ ngoài Trường Thu cung về.
Nghe được chuyện xưa ấy, dù Thiếu Thương vừa bị lão Hoàng đế nạt một trận nên thân nhưng nàng vẫn nảy sinh ngưỡng mộ với ông.
“Thật ra bệ hạ cũng là người tốt.” Thiếu Thương nhìn đế hậu vui vẻ nói cười, thở dài từ trong thâm tâm.
Lăng Bất Nghi nhìn vợ chồng Nhị công chúa bên cạnh, quấn quít thân thiết, thầm thì cười nói; lại nhìn sang vợ chồng Nhị hoàng tử ở đối diện, không biết đang nói chuyện thú vị nào mà Nhị hoàng tử phi còn hờn dỗi chỉnh lại kim quan cho Nhị hoàng tử.
Chàng quay sang nhìn cô gái bên cạnh, nói nhỏ: “Thiếu Thương, em xem có phải phát quan của ta bị lệch không.”
Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn, vô tâm cười nói: “Không lệch, vẫn thẳng mà.” Nhưng nàng vẫn nhớ mình vừa mới hứa với Hoàng đế, thế là duỗi tay chỉnh lại phát quan bằng bạc dát ngọc tím.
Ánh nến trong cung điện đầu hè sáng rực, xung quanh có chậu băng quạt mát, vậy mà Lăng Bất Nghi vẫn cảm thấy hơi thở bị kích thích, mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô gái luẩn quẩn trên chóp mũi chàng, gần thêm nữa là núi đồi bé nhỏ dưới lớp áo mỏng manh.
Đúng lúc này Hoàng hậu đã nâng cốc rượu lên hướng xuống bên dưới, các con cái lần lượt thẳng người chúc lại, bây giờ Thiếu Thương đã có thể nhận diện rõ nguồn gốc chào đời của các hoàng tử công chúa rồi. Trưởng và Nhị hoàng tử do Tuyên hậu sinh, Tam và Tứ hoàng tử là con của Việt Phi, Trưởng và Ngũ công chúa được Tuyên hậu sinh, Nhị và Tam công chúa là con của Việt Phi, còn những người còn nhỏ tuổi thì tạm thời không nhắc đến.
Hoàng đế trông không khác gì cán bộ nông thôn vừa lôi kéo được nhà đầu tư, cười rạng rỡ như hoa ngày xuân, vừa tự hào vừa ân cần chỉ vào Thiếu Thương mà cười nói với gia tộc hoàng thất ‘nương tử của Thập Nhất lang đấy, mai sau sẽ là người một nhà’. Thiếu Thương buộc lòng vui vẻ cúi người hành lễ, như một chú Chi-hua-hua mũm mĩm trắng trẻo giơ chi trước ngắn ngủi ra chắp tay.
Nhị hoàng tử phi có gương mặt khuôn trăng, cười nói: “Ta và Thiếu Thương muội muội chỉ mới gặp nhưng lại như quen biết đã lâu, ngày mai tạm khoan, muội cứ ở nhà nghỉ ngơi, bao giờ tới ngày nghỉ lần sau thì muội nhớ đến phủ ta giải trí nhé, ta sẽ mở tiệc!”
Thái tử phi cụp mi mỉm cười: “Nhị đệ muội nói đùa, Thiếu Thương muội muội rất rụt rè e lệ, mấy lần ta mời nàng đến Đông Cung nhưng nàng nào có chịu đi.”
Thiếu Thương chỉ mỉm cười, kiên quyết không tham gia nhóm chiến đấu, im lặng hóng chuyện.
Nhị hoàng tử phi sờ cái bụng đã nhô lên, bâng quơ nói: “Nếu là ta, ta cũng không muốn đến Đông Cung làm gì. Ngày nào cũng phải ở trong cung rồi, mà Đông Cung không phải cũng trong cung sao.” Nàng lại quay sang nói với Thiếu Thương, “Thiếu Thương, ta biết muội bận rộn nên cũng không làm khó muội, bao giờ có thời gian rảnh hẵng đến phủ ta. Tử Thịnh, nếu ngươi không yên tâm thì cũng đi cùng đi!”
Nhị hoàng tử cau mày cứ như ai nợ tiền mình không trả, nhưng vừa nghe vậy là lập tức giãn mày nói: “Đúng thế đúng thế, Tử Thịnh, đến khi ấy ngươi cũng tới đi!”
Đúng lúc này, Tam hoàng tử bỗng cười khẽ, Nhị hoàng tử không vui: “Tam đệ, đệ cười cái gì!” Tam hoàng tử thong dong cắt thịt, nói: “Không có gì cả, chỉ là đệ nhớ hồi Tử Thịnh mới vào cung, không biết là ai ỷ mình cao to mà lần nào cũng bắt nạt hắn nhỉ. Tới những năm nay mới liên tục lấy lòng, nhưng có phải muộn rồi không.”
Nhị hoàng tử đỏ mặt: “Đó, đó là do ta nhỏ dại…”
Tứ hoàng tử chế giễu: “Nhị hoàng huynh, lúc ấy huynh nhỏ dại cái nỗi gì, cơ thiếp của huynh còn mang thai rồi kia mà!”
Thái tử nhức đầu: “Được rồi được rồi, các đệ đừng chộn rộn nữa… Sao cứ hở tí là lại cãi nhau thế hả…”
“Liên quan gì đến lão Tứ đệ hả!” Nhị hoàng tử đùng đùng đứng dậy, “Ta và Tử Thịnh có sinh sự ồn ào thì cũng là cùng lớn lên trong cung mẫu hậu, hơn hẳn các ngươi, hừ, thứ như các ngươi…”
Hoàng đế nhướn mày không vui.
Đại phò mã rất thận trọng, dò mặt xong liền thấp giọng rầy: “Nhị điện hạ chớ nói lung tung!” Đồng thời huých tay vào Đại công chúa, Đại công chúa hiểu ý phò mã, cười gượng: “Cùng là anh em ruột thịt, cùng lớn lên trong cung với nhau, Tử Thịnh không khác gì anh em chúng ta… Nhị đệ, còn không mau ngồi xuống!”
Hoàng đế chậm rãi giãn mày, quay lại nói: “Tử Tốn, Bích Ung* sửa đến đâu rồi?”
(*Thái Học cung, tục gọi Bích Ung vốn là một thủy tọa. Con em quý tộc phải vào đấy học lễ nghi, âm nhạc, vũ đạo, kị xạ.)
Đại phò mã cười bẩm: “Thần và chư vị đại nho tham khảo Chu lễ*, ghi chép lại các điều lệ quy định, đã sửa đến viên bích rồi ạ.”
(*Chu lễ là tên gọi của bộ sách xuất hiện vào thời Chiến Quốc ghi chép về chế độ quan lại cùng những tập tục lễ nghi của đời Chu, có thể coi là một lý tưởng về chế độ chính trị và chức trách của bách quan, tương truyền do Chu công chế định.)
“Ồ, nhanh thế sao.”
Đại phò mã chắp tay: “Nếu bệ hạ chưa yên tâm, chi bằng mời bệ hạ tới xem.”
Hoàng đế vui vẻ vung tay: “Chuyện đã giao cho Tử Tốn, trẫm luôn yên tâm.”
Được Hoàng đế khen ngợi, Đại phò mã vốn tuấn tú lúc này lại tỏ vẻ ngạo mạn tự phụ, rạng rỡ ung dung.
Đại công chúa đắc ý nói: “Phụ hoàng, không phải lần trước nhi thần đã nói với phụ hoàng rồi sao, Tử Tốn thích được nghe phụ hoàng khen lắm, chàng lại là người thành thật, coi trọng từng câu từng chữ của phụ hoàng! Hôm nay phụ hoàng khen chàng một câu như thế, khéo chàng không tìm thấy cửa cung để ra đâu! Tu sửa Bích Ung là chuyện lớn, còn cần phụ hoàng đích thân giám sát. Phụ hoàng vung tay mặc kệ như vậy, nếu Tử Tốn xảy ra sai sót bị người vạch tội là trạch phụ hoàng cả đấy nha.”
Có vẻ Hoàng đế rất sủng ái trưởng nữ khéo ăn khéo nói này, ông vuốt râu cười to: “Con đấy, cái gì cũng để con nói hết!” Cười một hồi, ông đảo mắt, chỉ vào Nhị phò mã: “Còn con, vẫn suốt ngày ngâm thơ làm khúc, phu xướng phụ tùy hả?”
Nhị phò mã điềm đạm nho nhã, là cùng kiểu heo ba peppa với Thái tử, y cười nói: “Mỗi người mỗi kiểu, tài năng mỗi khác. Tử Tốn huynh đại tài, nhi thần nào dám so. Nhi thần nguyện tuân theo Hoàng Lão Đạo*, không màng danh lợi không màng chí tiến, chỉ mong bầu bạn cùng công chúa ngao du thanh sơn lục thủy, ca hay múa dẻo, ngâm tụng suốt đời.”
(*Hoàng Lão Đạo là tiền thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo, chủ trương thanh tĩnh vô vi, cho dân nghỉ ngơi, nới tay trị dân.)
Nhị công chúa mỉm cười rất tình tứ với phò mã, đoạn quay sang giận dỗi: “Phụ hoàng cũng thật là, phụ hoàng đã có nhiều con trai hạ thần xuất sắc thế rồi mà, không để chúng con lười một chút được ư. Nếu có khúc nhạc hay điệu múa nào mới, chúng con cũng không cho phụ hoàng xem đâu!”
“Được được được!” Hoàng đế cười mắng, nhưng trong mắt đong đầy yêu thương, “Hai con thích ngâm thơ cứ ngâm thơ, thích nhảy múa cứ nhảy múa, may là phụ hoàng còn có ít gia tài, dù hai đứa không làm gì thì cũng không chết đói!”
“Còn không phải sao?” Nhị công chúa tinh nghịch, “Ai bảo nhi thần và lang tế của phụ hoàng đầu thai tốt chứ, vừa vào đúng nhà tốt, lại còn được lớn lên trong cảnh thái bình thịnh thế!”
Long nhan của Hoàng đế càng thêm hồ hởi lẫn vẻ ngà say, ông đập mạnh xuống bàn: “Nói rất hay! Trẫm không dám xưng là thịnh thế, nhưng cuối cùng thiên hạ này cũng đã dần dần thái bình trong tay trẫm!”
Nhị công chúa rưng rưng, cảm thán thật lòng: “Phụ hoàng khiêm tốn quá. Thiên hạ ngày nhi thần còn bé ra sao, rồi giờ đây như thế nào, chẳng nhẽ người trong thiên hạ là kẻ mù! Tất cả là nhờ phụ hoàng ngày đêm miệt mài thức khuya dậy sớm đánh đổi! Nhi thần và phò mã không có tài cán, nguyện phổ một khúc ca thịnh thế cho thái bình thiên hạ hôm nay!”
Nghe lời con gái nói, mắt rồng của Hoàng đế thấm ướt, ông cúi đầu che giấu, một tay phe phẩy trước mặt. Giữa bầu không khí ấy, con cái hoàng gia trong điện lập tức đứng dậy nâng ly chúc Hoàng đế tài trí mưu lược kiệt xuất đã dẹp yên được thiên hạ.
Thiếu Thương đặt cốc rượu xuống, dịch tới gần bên tai Lăng Bất Nghi nói nhỏ: “Nhị công chúa đúng là nhân tài, khéo ăn nói ghê!” Thần công nịnh nọt lần này thật sự có thể ghi vào sách giáo khoa, nhất định phải học theo!
Nàng vừa dứt lời, chẳng đợi Lăng Bất Nghi lên tiếng thì Đại công chúa ở bên cạnh vừa ngồi xuống vừa lẩm bẩm giận dỗi: “Nhị muội đúng là khéo ăn khéo nói, chẳng trách phụ hoàng thương muội như vậy, tỷ muội ta chỉ chênh nhau có vài tháng nhưng ta chẳng thể nào bì được muội.”
Nhị công chúa mỉm cười không đáp. Đại phò mã sợ xích mích, vội rót rượu cho Đại công chúa, thấp giọng khuyên thê tử chớ nhiều chuyện.
Thiếu Thương lại xích đến gần: “Đại phò mã đúng là người thực dụng.” Nếu Nhị phò mã đã không đặt chí ở triều đình thì sẽ không có xung đột lợi ích với Đại phò mã, việc gì phải để ý người ta nịnh nọt ra làm sao.
Lăng Bất Nghi duỗi ngón tay dài trắng trẻo, cúi đầu siết chéo váy của cô gái: “Em cứ là chính mình là đủ, không cần học theo người khác.” Dừng một lúc, chàng nói tiếp: “Em đừng nhìn người khác nữa, chú ý mặt mũi.”
Thiếu Thương ngơ ngác, vội thu mắt về: “Ồ, ngài nói đúng.”
Thấy bữa tiệc đang êm đềm vui vẻ, Ngũ công chúa chớp mắt, cắn môi một lúc rồi bỗng hỏi: “Thái tử phi, lần trước tỷ mời Thiếu Thương muội muội đến Đông Cung hả, rốt cuộc vì sao nàng ta không chịu đi?”
Thiếu Thương tức giận, đồ khốn nhà cô, xong chưa hả! Đề tài đã bị kéo đi xa hơn tám trăm dặm, Nhị Tam Tứ hoàng tử đang vui vẻ uống rượu mà sao cô cứ cứng đầu lì lợm vậy hả! Cô họ rùa à hay sao mà cắn dai thế! Để đấy ta tìm cho cô một tỷ muội tốt để hầm một nồi Bá vương biệt Cơ*!
(*Bá vương biệt Cơ là cách gọi khác của món canh rùa đen hầm gà ác.)
Nàng đang định sắc sảo đáp trả thì Lăng Bất Nghi đã thong dong cất tiếng: “Không phải Thái tử phi đã nói rồi hả, Thiếu Thương nàng ấy e lệ rụt rè, không thích đi lung tung. Ngũ công chúa không nghe thấy à, hay tai có tật, chi bằng mời thái y khám xem sao.”
Tứ công chúa ngồi bên nghe được thì phì cười.
Ngũ công chúa bực tức toan đáp trả, nhưng bỗng lúc này tiểu hoàng môn ở ngoài cửa chạy vào, đến chỗ đế hậu thấp giọng bẩm báo, hình như có ai đó thỉnh cầu gặp mặt. Hoàng đế ngẩn ra, sau mới nói: “… Tuyên.”
Một lúc sau, hoạn quan cao giọng hô: “Nhữ Dương vương phi đến, Dụ Xương quận chúa đến.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, một thiếu phụ tuổi xuân đỡ một bà lão tóc hoa râm chầm chậm đi vào điện. Hoàng đế đứng dậy chắp tay, Hoàng hậu cúi đầu khom lưng, những người còn lại hành lễ theo cấp bậc.
Nhữ Dương vương phi khinh thường liếc xéo Từ mỹ nhân, Từ mỹ nhân rất nhanh trí, lập tức nhường chỗ bên cạnh Hoàng hậu, lùi ra sau không dám nói lời nào. Ngũ hoàng tử thấy vậy thì thầm siết chặt tay, ánh mắt u ám.
Lão vương phi thong thả ngồi xuống, lại kéo cháu gái đến ngồi cùng bàn, nói: “Hoàng đế, lão thân không mời mà tới, ngài sẽ không trách chứ.”
“Thúc mẫu quá lời rồi.” Hoàng đế từ từ thu lại vẻ mặt cười đùa ban nãy, hỏi, “Chẳng hay thúc mẫu đến đây là có chuyện gì.”
Nhữ Dương vương phi trưng ra vẻ mặt soi mói, nói: “Lão thân biết hôm nay bệ hạ tổ chức gia yến nên muốn tới thăm con cháu, ồ, lẽ nào lão thân tới không đúng lúc?”
Hoàng đế chỉ cười mà không trả lời.
“Dĩ nhiên…” Lão vương phi nói thiếp, “Lão thân còn muốn gặp nương tử của Thập Nhất lang.” Nói đoạn, đôi mắt già nua đầy nếp nhăn quét xuống bên dưới.
Mọi người ở bên dưới cùng nghĩ: Thôi đi, chứ không phải bà đến là chỉ để gặp Trình Thiếu Thương à!
Thiếu Thương đang định đứng dậy hành lễ thì phát hiện bàn tay thon dài đang túm lấy eo mình, đè nàng ngồi xuống. Váy mùa hè rất mỏng, lòng bàn tay lành lạnh như dán lên da nàng, hình như ngón tay còn nhẹ nhàng xoa nắn bên eo.
Thiếu Thương đỏ mặt, nhăn nhó cúi đầu gạt tay chàng ra.
Người ngoài không thấy được động tác này nhưng vợ chồng Nhị công chúa ngồi kế bên lại thấy rõ mồn một. Nhị phò mã mỉm cười, dịu dàng kéo tay công chúa, Nhị công chúa cười mắng trở tay nắm lại, đồng thời liếc sang Lăng Bất Nghi, lòng thấp thỏm.
Nhị phò mã như tâm ý tương thông với thê tử, xáp vào tai nàng hỏi: “Sao thế?”
Nhị công chúa thở dài: “Thập Nhất lang thích muội ấy quá rồi.”
“Vậy có gì không ổn?” Nhị phò mã ngạc nhiên.
Nhị công chúa mở miệng, song cuối cùng vẫn lắc đầu – nhưng hắn quá nặng lòng, như thế không hay.
Vì sao băng cứng mùa đông lại cứ thích côn trùng ngày hè, vì sao Lăng Bất Nghi lại cứ thích Trình Thiếu Thương, tìm một cô gái dịu dàng như Lạc Tế Thông không được ư.
“Trình thị…” Nhữ Dương vương phi nhìn chòng chọc cô gái bên cạnh Lăng Bất Nghi, tự biết đã tìm được mục tiêu, “Thấy ngươi còn nhỏ, không biết đức hạnh tài học đến đâu rồi?”
Thiếu Thương né người, toan trả lời nhưng Lăng Bất Nghi đã thong thả đáp: “Dù đức hạnh tài học ra sao thì ta và Thiếu Thương cũng đã đính hôn, đích thân bệ hạ hạ chỉ, song thân cho phép, nay vương phi nói lời này là có ý gì?”
Nhữ Dương vương phi nói tiếp: “Song thân đồng ý? Hừ, Trình thị, ngươi đã bái kiến Lăng Hầu phu nhân chưa.”
“Lăng Hầu phu nhân nào?”
Lăng Bất Nghi lại cướp lời lần nữa, tự múc cho mình một muôi rượu ấm và từ từ rót vào cốc rượu trước mặt, “À, ta quên mất, gia mẫu và gia phụ đã hủy hôn. Vậy có lẽ lão vương phi đang nói người vợ sau của gia phụ rồi… Thiếu Thương vẫn chưa gặp Thuần Vu thị.”
Nhữ Dương vương phi nhíu mày, “Các ngươi đã đính hôn được một thời gian, vì sao Trình thị ngươi vẫn chưa bái kiến quân cô tương lai…”
Choang!
Lăng Bất Nghi ném mạnh muôi rượu vào bình rượu, rượu bắn ra văng xuống đất tạo thành mấy chấm đen. Bầu không khí trong cung thất bỗng lạnh ngắt, không còn vui vẻ ấm áp như vừa nãy. Các hoàng tử công chúa thấy Hoàng đế sầm mặt, càng không dám lên tiếng.
“Quân cô tương lai? Lão vương phi xem gia mẫu của ta chết rồi ư?!” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn lên, “Sốt ruột tìm cho nương tử của ta quân cô mới?!”
Dụ Xương quận chúa cuống lên, vội vã kéo tay áo của tổ mẫu.
Nhữ Dương lão vương phi tự biết lỡ lời, im lặng một lúc mới nói tiếp: “Là lão thân nói sai. Dù không phải trưởng bối bậc nhất, nhưng nói cho cùng cũng là trưởng bối. Trình thị, vì sao ngươi vẫn chưa bái kiến?”
Lần này Thiếu Thương không buồn há miệng, nhìn thẳng vị hôn phu.
Quả nhiên Lăng Bất Nghi lại thong thả nói: “Thứ nhất, mười ngày qua Thiếu Thương đang học lễ ở chỗ Hoàng hậu, không có thời gian rảnh. Thứ hai…” Chàng cười giễu, “Nương tử của ta còn chưa bái kiến mẫu thân ta, việc gì phải bái kiến Thuần Vu thị trước.”
Lão vương phi sốt sắng: “Thế bao giờ Trình thị mới đi bái kiến mẫu thân ngươi.”
“Nay gia mẫu đang đổ bệnh, không tiện gặp người.”
“Thế bao giờ mẫu thân ngươi mới hết bệnh!”
“Làm sao ta biết được?” Lăng Bất Nghi ngước mắt lên, chớp nhẹ nói, “Bệnh của mẫu thân bị gieo từ mười mấy năm trước, gốc bệnh quá sâu, khi tốt khi xấu, ta cũng không biết lúc nào thì khỏe lúc nào thì phát bệnh.”
“Lăng Bất Nghi ngươi?!” Nhữ Dương vương phi nổi giận.
Thiếu Thương hiểu ra, nhìn chằm chằm chàng trai, nói khẽ: “Lần đầu tiên em gặp bệ hạ ở núi Đồ Cao, ngài cũng cướp lời từng câu y như hôm nay, không cho bệ hạ cơ hội làm khó em, cũng không để em có cơ hội nói lung tung… Nhưng sau đó, ngài lại để mặc em nói chuyện ở ngự tiền. Vì ngài biết bệ hạ đã chấp nhận em. Ngài vẫn luôn chú ý quan tâm đến em phải không?”
Lăng Bất Nghi mỉm cười, đôi mắt màu nâu sáng ngời trong suốt tựa tinh tú trên trời, chàng nhẹ nhàng nói nhỏ: “Đúng vậy thì sao? Em định cám ơn ta thế nào đây.”
Ánh nến le lói trong cung điện, không biết là do ánh nến hay do nhiệt mà hai má cô gái đỏ như mây, đôi mắt to chớp chớp, môi cắn chặt muốn nói. Lăng Bất Nghi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Lão vương phi vẫn đang lải nhải: “… Hoàng đế khinh suất quá rồi, chưa nói Trình thị không môn đăng hộ đối, mà lão thân thấy tiểu nữ nương này không có vẻ đảm đương được thân phận nương tử của Thập Nhất lang. Y theo ta thấy, nên suy nghĩ lại đi, cưới một người khác…”
Nhưng vào lúc này, tiểu hoàng môn trực ở cửa điện cao giọng hô: “Việt Phi nương nương đến…
Thiếu Thương lập tức ngoái đầu rướn cổ lên nhìn, vô cùng kích động ôm ngực, nói nhỏ: “Việt Phi nương nương thật sao, cuối cùng em cũng gặp được rồi… Oái, ngài làm gì vậy…” Tiếng cảm thán biến thành tiếng hô khẽ, vì sợ bị mọi người để ý nên nàng không dám thét lớn.
Mặt Lăng Bất Nghi như phủ sương giá, nắm lấy cổ tay cô gái, cắn một cái thật mạnh lên bàn tay mũm mĩm hồng hào của nàng.