Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay - Trang 4
Chương 141
chuyện liên quan đến phế hậu. Năm người nhà họ Trình bàng hoàng đến nỗi không biết phải nói gì, nhất là vợ chồng Trình Tiêu, dù bọn họ kiến thức rộng rãi tới đâu, nhưng thân thế với những nhiêu khê bi thảm trong quá khứ của Hoắc Bất Nghi, cùng với tội ác mất lý tính của Lăng Ích vẫn vượt quá dự liệu của bọn họ.
Thiếu Thương không có hứng thú hỏi ý kiến của người nhà, chỉ dặn: “Ít hôm nữa bệ hạ sẽ công bố chuyện này với thiên hạ, tới lúc ấy triều đình sẽ xử lý Lăng gia và Hoắc Bất Nghi. Song thân đại nhân và ba huynh trưởng tự hiểu là được, chớ rêu rao nhiều. Nhất là chuyện Hoắc Bất Nghi điều binh trong đêm, cứ nói là tăng nhân lực tập kích Lăng thị, không liên quan đến Tam hoàng tử, nếu bên ngoài có người cứ cố tình kéo Tam hoàng tử vào thì mọi người cứ trở mặt đi.”
Trình Tụng hồ nghi: “Đây là ý của bệ hạ?”
Thiếu Thương nói: “Chúng ta là bề tôi, nếu việc gì cũng phải chờ bệ hạ lên tiếng mới biết thì không làm quan được lâu đâu.”
Trình Thủy khen: “Nói rất hay.” Rồi quay sang mắng con thứ, “Sau này con phải gánh vác cả nhà của Vạn bá phụ, phải học cách trầm ổn, suy nghĩ trước rồi hẵng mở miệng.”
Trình Tụng gãi đầu: “Hóa ra Niệu Niệu thông minh hơn ta à!”
Thiếu Thương nói: “Không hẳn thông minh, chỉ là ở trong cung lâu ngày, không chín chắn không được.”
Trình Thủy nhìn vẻ bơ phờ chán chường của con gái, lòng xót xa.
Trình Vịnh đổi chủ đề: “Chẳng trách Vạn bá phụ muốn dẫn A Tụng đến quận Từ bổ nhiệm, Nhị đệ nhớ học hỏi kinh nghiệm nhé. Ấy, Thiếu Cung, sao đệ không nói gì.”
Trình Thiếu Cung xưa nay lắm mồm lại rất im lặng, giờ mới lên tiếng: “Niệu Niệu, huynh dẫn muội về nghỉ.”
Thiếu Thương cười mệt mỏi: “Đa tạ Tam huynh, tự muội về được rồi.” Trước khi đứng dậy rời đi, nàng ngoái đầu nói: “Con và Hoắc Bất Nghi đã từ hôn, kính mong cha mẹ và các anh thứ cho tội kiêu căng tự tiện của con.”
Cha Trình ngẩn ngơ, Trình Tụng há miệng tính truy hỏi, nhưng Tiêu phu nhân đã lập tức đè cha con bọn họ lại, cướp lời: “Được, mọi người biết rồi, con về nghỉ đi. Giữa trưa nay Tam thẩm của con đã về, ngày mai cả hai hãy chuyện trò.”
Thiếu Thương cười giễu.
Kể ra thì… hôm nay vốn là ngày thành hôn của nàng. Tam thúc Trình Chỉ đang được bổ nhiệm không thể tự ý rời đi, nhưng Tam thẩm vẫn cố tình chạy về tham dự hôn lễ, không biết Tang thị sẽ có vẻ mặt nào sau khi biết mọi chuyện đây.
Nàng im lặng, cung kính chắp tay hành lễ rồi cáo lui.
Động tác liền mạch dứt khoát, ánh mắt nhìn người mang vẻ khách sáo lẫn xa lạ, khi nhìn xuống có thừa kính cẩn mà không hèn mọn, khi xoay người gấu váy bay bổng thướt tha, eo thon vừa phải, nữ tính nhưng không lẳng lơ – đây là dáng vẻ được rèn giũa khắc nghiệt từ chốn thâm cung.
Mọi người Trình gia chợt ý thức được một điều, thiếu nữ xinh đẹp có cách cư xử hoàn hảo này đã không còn là Niệu Niệu xông xáo hoạt bát ở Trình gia nữa rồi.
Ba anh em nhìn nhau, trong lòng đồng thời cảm thấy mất mát vô hình. Trình Thủy buồn bã rất lâu, khi ngoái đầu nhìn vợ lại phát hiện Tiêu phu nhân run run.
Thiếu Thương vừa nằm xuống, bao đau đớn và mệt mỏi bị kìm nén mấy hôm lập tức ập đến; mới đầu là cạn kiệt sức lực, cổ họng sưng đau, cuối cùng không đợi Tang thị đến thì nàng đã lên cơn sốt.
Lần này đổ bệnh không như đêm hôm trước, dường như nàng không còn sức để thở, dù là vết thương nứt nẻ hay da thịt lở loét, nàng giống như một con cừu non mới sinh, non nớt yếu đuối, có thể mặc người xẻ thịt.
Trong mơ màng, Thiếu Thương nghe thấy tiếng cha Trình gào khóc, tiếng rấm rứt của Tiêu phu nhân (nàng nghi ngờ mình nghe nhầm), và cả tiếng kêu la của Tang phu nhân. Nàng rất nhớ Tam thẩm, một năm qua nàng có rất nhiều lời muốn nói với bà, nhưng chuyện xảy ra cho đến bây giờ, nàng cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Ngay cả Trình mẫu xưa nay nhìn nàng không thuận mắt cũng đến hai lần, lần thứ nhất không biết nói gì, lần thứ hai hình như nói ‘phải chuẩn bị hậu sự’ khiến cha Trình điên lên, hai mẹ con cãi nhau chí chóe, cuối cùng bị Tiêu phu nhân đuổi đi.
Nàng sốt cao mấy ngày không giảm, toàn thể Trình gia cuống cuồng. Dù đang ngày đầu xuân rét mướt, nhưng khi bị sốt đổ mồ hôi rồi lây lan đến vết thương thì rất dễ chuyển sang viêm, nhẹ là thối rữa nặng sẽ mất mạng. Trình Thủy và Tiêu phu nhân đã xông xáo quân doanh mười mấy năm, biết rõ điểm đáng sợ ấy, thế là càng lo lắng hơn
Trải qua mấy đợt không biết ngày đêm trời trăng, cuối cùng cơn sốt của Thiếu Thương cũng thuyên giảm, Trình Thủy thấy cả nhà bơ phờ mệt mỏi, thế là không cho phép gia đình túm tụm ở đây nữa, ai làm việc gì cứ làm việc nấy.
Ngoài Tiêu phu nhân và Tang thị, người túc trực lâu nhất trong phòng Thiếu Thương là Trình Thiếu Cung – lý do của cậu rất rõ ràng, mình không như huynh trưởng Trình Vịnh sắp được thụ quan, cũng không như thứ huynh Trình Tụng phải gặp một đống người gia tộc Vạn thị.
Nhìn bào muội yếu ớt trên giường bệnh, lần đầu tiên trong đời Trình Thiếu Cung cảm thấy áy náy, nếu mười năm trước mình ở lại thì dã tốt, bản thân không phải kẻ sợ gặp chuyện bực mình, mà nói không chừng muội muội có thể như Vạn Thê Thê, tìm được lang quân như ý trong số con cháu của đồng liêu phụ thân.
Chẳng mấy khi Tiêu phu nhân ngầm cho phép con trai Thiếu Cung xin nghỉ tại trường, bởi toàn bộ Trình gia đều biết rõ lý do tại sao: Viên Thận đến.
Thiếu Thương về nhà khi trời chưa sáng, ngay xế chiều hôm ấy Viên Thận đã đến cửa, ban đầu còn xã giao ‘bái kiến Tang phu nhân’, nhưng khi biết Thiếu Thương đổ bệnh hôn mê chưa tỉnh thì không còn mượn cớ nữa, một ngày đến Trình gia bốn dạo, còn nhiều hơn số bữa ăn trong ngày.
Có khi sẽ dẫn theo đại phu của Viên gia, có lúc lại đem đến túi lớn túi nhỏ đựng dược liệu, đôi khi mới ra khỏi Luận Kinh đường, dù hai tay trống trơn Viên Thận cũng phải đến thăm Thiếu Thương một lần – nếu không để chàng ta gặp thì chàng ta có thể ngồi ở Cửu Truy đường những hai canh giờ, sau đó lỡ mất giờ giới nghiêm, đành ngủ lại Trình gia.
Về chuyện ấy, Trình Thiếu Cung bày tỏ, ‘y biết khách sáo cũng vô dụng, nên bây giờ không những không khách sáo mà còn không cần cả thể diện’.
Người Trình gia khuyên can không hiệu quả, nhưng không thể nhốt người ta ngoài cửa, thế là đành để Trình Thiếu Cung ở bên chăm sóc – có thể làm được gì với người đến cả thể diện cũng không cần đây. Hiện tại sự chú ý của cả trong lẫn ngoài triều đình đang dồn lên hai nhà Hoắc Lăng, không mấy ai phát hiện hành động tấn công nhẹ nhàng của Viên Thận.
Ngày Thiếu Thương tỉnh giấc, cuối cùng triều đình cũng ban sắc lệnh, toàn gia tộc Lăng thị bị khép trọng tội chưa từng có.
Đầu tiên khắc thạch lập trụ về hành vi cấu kết địch phản quốc của ba anh em Lăng thị, quất roi treo cốt của ba người, lấy đó cảnh cáo người dân. Ngoài ra ban cái chết cho toàn bộ con cháu Lăng gia từ năm tuổi trở lên – bao gồm cả con gái đã xuất giá (bởi có khả năng con gái Lăng gia yêu mến cha anh sẽ âm thầm dạy dỗ con cháu chờ cơ hội báo thù), phụ nữ Lăng thị và con trẻ dưới năm tuổi bị đày đến Mạc Bắc, khu mộ Lăng thị bị khai quật hủy nát, tông tộc đổi họ. Không những thế, tất cả các nhà thông gia cố giao có quan hệ thân thiết với Lăng gia đều bị cách chức lần lượt.
Phạm vi liên đới của mức xử phạt này rất rộng, người tinh mắt nhìn vào sẽ biết làm thế để dập tắt hậu hoạn mãi mãi.
Mẹ con Thuần Vu thị phải chết, bọn họ bị nốc rượu độc ngay trước mặt Dụ Xương quận chúa, Dụ Xương quận chúa ngất xỉu tại chỗ.
Mà ngày tốt của Nhữ Dương lão vương gia cuối cùng đã tới, Hoàng đế không bảo lão thúc phụ hủy hôn, ông cảm thấy viết hưu thư và giam lỏng thích hợp với thúc mẫu đại nhân hơn. Nhữ Dương vương Thế tử định tranh biện cho mẹ già vài câu, nhưng Hoàng đế ân cần bày tỏ ‘trẫm biết đường đệ ngươi hiếu thuận, ngươi có thể ra ngoài đô thành phụng dưỡng lão vương phi, nhưng nếu như vậy thì không thể gánh được trọng trách Thế tử’.
Khi biết rõ nội tình, Thế tử phi lập tức ôm con cái thề sống chết cho trượng phu xem, nên Thế tử đành im lặng.
Nghĩ đến bằng chứng Lăng Ích phản quốc được giấu trong pho tượng Nữ Oa, mười sáu năm qua được lão vương phi ngày đêm ôm theo, toàn bộ Nhữ Dương vương phủ sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Dù bọn họ biết lão vương phi không có tâm tư ấy – biết được hành vi của Lăng Ích mà vẫn điềm nhiên như không, nhưng người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây, bọn họ không dám tưởng tượng.
Thế là khi Hoàng đế thuận tiện tìm lang tế cho Dụ Xương quận chúa, đồng thời ra lệnh thành hôn trong vòng ba tháng, không một ai ở Nhữ Dương vương phủ có dị nghị.
Chỉ có hai ngoại lệ trong lần xử lý bão táp máu tanh lần này.
Thứ nhất là con gái của vợ trước Lăng lão Nhị, cái năm cô thành bị công phá thì nàng ta đã mười tuổi, mơ hồ biết được cái chết của cả nhà ngoại tổ phụ và mẫu thân có uẩn khúc, dù không liên tưởng nhiều nhưng về sau vẫn luôn căm hận cha mình. Về sau Lăng lão Nhị tục huyền cưới quả muội của một tướng lĩnh có thực quyền, sinh con dưỡng cái, cuộc sống ấm êm, thế nên càng ghét bỏ đứa con gái đầu, chưa tới mấy năm đã gả nàng cho một lão già góa vợ nhà giàu độc ác.
Lăng thị này quả là may mắn, vừa vào cửa không lâu đã lại góa, bá mẫu già nhà chồng thương nàng mất mẹ từ nhỏ, cha ruột và mẹ kế độc ác vô tình, bèn sắp xếp cho nàng tái giá với một vị quan trung đẳng, vợ chồng hòa thuận, con đàn cháu đống.
Sau khi tội ác của Lăng Ích bị vạch trần, vốn dĩ Lăng thị cũng phải tự vẫn, nhưng lang tế của nàng kiên quyết dâng tấu thỉnh cầu khoan xá tội chết cho vợ.
Một người nữa là thứ nữ của Lăng lão Tam, được sinh ra khi ông ta uống say tằng tịu với tỳ nữ. Mẹ đẻ bị Lăng Tam phu nhân đuổi cổ bán đi từ lâu, khi còn bé bản thân cũng ‘bị’ ngã gãy một chân. Lăng lão Tam có rất nhiều cơ thiếp, thấy đứa con gái này không thể kiếm được hôn nhân tốt nên đã gả đại nàng cho một nhà bần hàn.
Gia đình ấy không có tiền cũng không có thế, chỉ biết quỳ trước cửa Đình Úy phủ, khẩn cầu Kỷ Tuân ra mặt xin tha thứ, bày tỏ từ khi Lăng thị qua cửa nàng không bao giờ qua lại với Lăng gia, hơn nữa rất hiếu kính bề trên, thương yêu tay chân, là hiền phụ được người trong làng khen ngợi.
Lão Kỷ là người ngoài lạnh trong nóng, bèn bẩm báo đầu đuôi sự việc lên Hoàng đế.
Sau khi lắng nghe, Hoàng đế lập tức phê chuẩn hai chuyện này, chúc thần thở phào, khen rằng bệ hạ anh minh.
Giải quyết Lăng gia xong thì đến lượt Hoắc Bất Nghi.
Giết anh em Lăng thị coi như trả thù cho cha, thuộc về đại nghĩa, hơn nữa vì tình huống đặc thù nên không truy cứu Hoắc Bất Nghi tự ý trả thù; nhưng điều động quân đội gây náo loạn lục doanh chắc chắn bị khép vào tội lớn.
Đối mặt với mấy chục đôi mắt lấp lánh của triều thần, Hoàng đế cũng rất vô tư bày tỏ trẫm không lẫn lộn công tư – dù với tiền triều việc làm con tự điều động quân của cha không phải là lỗi lầm, dù con nuôi của trẫm điều vài toán binh chỉ để nắm chắc cơ hội trả thù, dù trẫm không hề để ý, dù… Nhưng, trẫm vẫn sẽ xử theo luật!
Chúng thần im lặng.
Cuối cùng Hoắc Bất Nghi bị tước bỏ quan chức, biếm đến biên thành Tây Bắc, phòng thủ Hồ tộc xâm lăng. Và từ hôn với con gái của Trình Thủy cũng là một trong những điều phạt.
Hoàng đế vừa ban xử phạt chưa tới nửa canh giờ, Thôi Hầu đã cuống quít dâng tấu sớ; đầu tiên là viết một bài rất dài về việc Hồ tộc đã khiến bách tính cực khổ ra sao thế nào, sau đó xung phong được dẫn quân đến trấn thủ biên thành.
Hoàng đế tức giận không chỗ phát tiết, ngồi trong điện một mình mắng sang sảng: “Hay cho Thôi A Viên nhà ngươi, từ khi Quân Hoa qua đời ngươi khóc lóc chết lên chết xuống, ba ngày cáo bệnh hai lần, trẫm bảo ngươi làm gì ngươi cũng thoái thác, còn khóc lóc bảo muốn nghỉ hưu, y hệt phụ nữ chết chồng! Vậy mà giờ lại dồi dào sinh khí muốn xin được muốn tận trung vì nước vì dân!”
Mắng thì mắng nhưng Hoàng đế cũng biết giao con nuôi cho Thôi Hầu mới thỏa đáng, vậy là ông đành trợn mắt đóng ấn tỳ vào chiếu chỉ bổ nhiệm.
Thôi Hầu không có ngoại hình nổi bật, cũng không thường xông xáo trận mạc, nhưng một khi đã xử lý chuyện gì thì rất đâu ra đấy, cẩn thận rõ ràng, chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi đã chuẩn bị xong quân nhu ăn ở cho chuyến đi.
Đủ bốn gia vị nêm nếm nấu ăn, mùng mền thay đổi trong bốn mùa xuân hạ thu đông, chuẩn bị vài đại phu giỏi ngoại thương nội thương, ngay đến hương liệu xua trùng muỗi cũng có đủ năm mùi – thật ra là Hoàng đế mở kho tư nhân cho ông chọn lựa.
Đến ngày rời thành, Thôi Hầu dẫn đầu đội quân dài dằng dặc, trên đầu là cờ bay phần phật, dưới thân là tuấn mã mài vó, ai không biết còn tưởng bọn họ đang dạo chơi.
Hoắc Bất Nghi nằm trong xe ngựa, chăn lông dày đắp lên người, luôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – khi đến đình Thập Lý ở ngoài thành, chàng dặn đội ngũ dừng lại dưỡng sức. Một lúc sau, Lương Khưu Phi giục ngựa tiến tới, cao giọng bẩm: “Thiếu chúa công, Thôi hầu hỏi chúng ta đã lên đường được chưa!”
Hoắc Bất Nghi nói: “Đợi thêm.”
Lương Khưu Khởi nhìn gương mặt tái nhợt của chàng, không đành lòng nói: “Thiếu chúa công đừng nhìn nữa, nàng ấy sẽ không đến đâu.”
Hoắc Bất Nghi cụp mắt: “Chuyến này đến biên thành khó khăn, nàng không tới cũng đúng…”
Bỗng lúc này, Thôi Đại Thôi Nhị ở phía trước kéo một thiếu niên đi tới, hai mắt Lương Khưu Phi sáng lên: “Ơ, không phải là Tam công tử Trình gia sao! Chắc chắn tiểu nữ quân có lời muốn gửi gắm!”
Trong thoáng chốc, con ngươi ảm đạm của Hoắc Bất Nghi vụt sáng niềm khao khát.
Trình Thiếu Cung dùng sức gạt tay Thôi Đại Thôi Nhị: “Hai cái đứa này, sao mới gặp đã kéo ngựa của ta hả, quá quá vô lễ rồi đấy!”
Thôi Đại Thôi Nhị nhí nhố cười tạ tội.
Giọng Hoắc Bất Nghi run run: “Thiếu Cung, có, có phải nàng có lời…”
Trình Thiếu Cung bực bội, móc ra một túi gấm ở trong ngực rồi ném cho Lương Khưu Khởi.
Lương Khưu Khởi cảm nhận được vật cứng nho nhỏ hình vuông trong túi gấm, hai tay dâng lên.
Hoắc Bất Nghi giũ túi gấm, hóa ra là tư ấn mà ngày trước chàng đã tặng cho Thiếu Thương, sắc mặt lập tức xám xịt.
Lương Khưu Phi tức giận gầm lên với Trình Thiếu Cung: “Em gái của công tử thật vô tình, nay thiếu chúa công nhà ta ra nông nỗi này…”
“Hôm đó vừa từ trong cung về, Thiếu Thương sốt cao ba ngày không giảm, khi nặng khi nhẹ kéo dài suốt sáu bảy ngày, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường. Có hai lần đại phu đề nghị trong nhà chuẩn bị hậu sự, cũng may cuối cùng vẫn có thể chống chọi cầm cự.”
Trình Thiếu Cung nhìn Hoắc Bất Nghi, nhả từng chữ một, “Phụ thân và mẫu thân lén bàn với nhau, lo rằng muội muội bị bệnh nặng, không biết mai sau có ảnh hưởng đến tuổi thọ không. Ta nghe nói ngươi bị thương nặng mất nửa cái mạng, giờ Thiếu Thương cũng mất nửa mạng rồi đấy, coi như con bé không hề phụ ngươi.”
Hoắc Bất Nghi nắm chặt tư ấn, ngón tay trắng bệch, dẫu bốn góc tư ấn đâm vào lòng bàn tay chàng cũng không cảm nhận được cái đâu.
Huynh đệ Lương Khưu và huynh đệ Thôi thị nhìn nhau.
Trình Thiếu Cung nói: “Lệnh tôn là bậc trung dũng đáng kính, trên đời mấy ai bằng, toàn thể Trình gia vô cùng xót xa. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hai người không có duyên phận tức là không có duyên phận, xin Hoắc đại nhân đừng ép buộc nữa.”
Hoắc Bất Nghi chậm rãi hít thở, cố điều chỉnh hơi thở: “Ta hiểu ý ngươi, nhưng nàng không nói gì sao?”
Trình Thiếu Cung im lặng một hồi: “Có. Muội ấy nói, không hẹn mai sau.”
Hoắc Bất Nghi lập tức bấu chặt thành xe, không để mình ngã xuống.
Cảnh tượng đêm hôm ấy hiện lên mồn một trước mắt, gió lạnh sương buốt, tiếng cỏ cây rít gào như đao sắc thấu xương, chàng cưỡi ngựa phi nhanh như bay, ôm siết cô gái yêu mến vào lòng. Dứt bỏ nàng còn đau đớn hơn cắt cụt tứ chi, nhưng chàng vẫn bỏ nàng lại.
Lúc ấy chàng đã nói, không hẹn mai sau.
Nàng là người như thế đấy, nếu trợn mắt sẽ trả bằng được, khó lòng tha thứ.
Hoắc Bất Nghi dựa vào túi tựa đằng sau, nhắm nghiền hai mắt: “Ta biết rồi, Trình Tam công tử quay về đi. A Phi, bảo Thôi thúc phụ lên đường.”
Thiếu Thương không có hứng thú hỏi ý kiến của người nhà, chỉ dặn: “Ít hôm nữa bệ hạ sẽ công bố chuyện này với thiên hạ, tới lúc ấy triều đình sẽ xử lý Lăng gia và Hoắc Bất Nghi. Song thân đại nhân và ba huynh trưởng tự hiểu là được, chớ rêu rao nhiều. Nhất là chuyện Hoắc Bất Nghi điều binh trong đêm, cứ nói là tăng nhân lực tập kích Lăng thị, không liên quan đến Tam hoàng tử, nếu bên ngoài có người cứ cố tình kéo Tam hoàng tử vào thì mọi người cứ trở mặt đi.”
Trình Tụng hồ nghi: “Đây là ý của bệ hạ?”
Thiếu Thương nói: “Chúng ta là bề tôi, nếu việc gì cũng phải chờ bệ hạ lên tiếng mới biết thì không làm quan được lâu đâu.”
Trình Thủy khen: “Nói rất hay.” Rồi quay sang mắng con thứ, “Sau này con phải gánh vác cả nhà của Vạn bá phụ, phải học cách trầm ổn, suy nghĩ trước rồi hẵng mở miệng.”
Trình Tụng gãi đầu: “Hóa ra Niệu Niệu thông minh hơn ta à!”
Thiếu Thương nói: “Không hẳn thông minh, chỉ là ở trong cung lâu ngày, không chín chắn không được.”
Trình Thủy nhìn vẻ bơ phờ chán chường của con gái, lòng xót xa.
Trình Vịnh đổi chủ đề: “Chẳng trách Vạn bá phụ muốn dẫn A Tụng đến quận Từ bổ nhiệm, Nhị đệ nhớ học hỏi kinh nghiệm nhé. Ấy, Thiếu Cung, sao đệ không nói gì.”
Trình Thiếu Cung xưa nay lắm mồm lại rất im lặng, giờ mới lên tiếng: “Niệu Niệu, huynh dẫn muội về nghỉ.”
Thiếu Thương cười mệt mỏi: “Đa tạ Tam huynh, tự muội về được rồi.” Trước khi đứng dậy rời đi, nàng ngoái đầu nói: “Con và Hoắc Bất Nghi đã từ hôn, kính mong cha mẹ và các anh thứ cho tội kiêu căng tự tiện của con.”
Cha Trình ngẩn ngơ, Trình Tụng há miệng tính truy hỏi, nhưng Tiêu phu nhân đã lập tức đè cha con bọn họ lại, cướp lời: “Được, mọi người biết rồi, con về nghỉ đi. Giữa trưa nay Tam thẩm của con đã về, ngày mai cả hai hãy chuyện trò.”
Thiếu Thương cười giễu.
Kể ra thì… hôm nay vốn là ngày thành hôn của nàng. Tam thúc Trình Chỉ đang được bổ nhiệm không thể tự ý rời đi, nhưng Tam thẩm vẫn cố tình chạy về tham dự hôn lễ, không biết Tang thị sẽ có vẻ mặt nào sau khi biết mọi chuyện đây.
Nàng im lặng, cung kính chắp tay hành lễ rồi cáo lui.
Động tác liền mạch dứt khoát, ánh mắt nhìn người mang vẻ khách sáo lẫn xa lạ, khi nhìn xuống có thừa kính cẩn mà không hèn mọn, khi xoay người gấu váy bay bổng thướt tha, eo thon vừa phải, nữ tính nhưng không lẳng lơ – đây là dáng vẻ được rèn giũa khắc nghiệt từ chốn thâm cung.
Mọi người Trình gia chợt ý thức được một điều, thiếu nữ xinh đẹp có cách cư xử hoàn hảo này đã không còn là Niệu Niệu xông xáo hoạt bát ở Trình gia nữa rồi.
Ba anh em nhìn nhau, trong lòng đồng thời cảm thấy mất mát vô hình. Trình Thủy buồn bã rất lâu, khi ngoái đầu nhìn vợ lại phát hiện Tiêu phu nhân run run.
Thiếu Thương vừa nằm xuống, bao đau đớn và mệt mỏi bị kìm nén mấy hôm lập tức ập đến; mới đầu là cạn kiệt sức lực, cổ họng sưng đau, cuối cùng không đợi Tang thị đến thì nàng đã lên cơn sốt.
Lần này đổ bệnh không như đêm hôm trước, dường như nàng không còn sức để thở, dù là vết thương nứt nẻ hay da thịt lở loét, nàng giống như một con cừu non mới sinh, non nớt yếu đuối, có thể mặc người xẻ thịt.
Trong mơ màng, Thiếu Thương nghe thấy tiếng cha Trình gào khóc, tiếng rấm rứt của Tiêu phu nhân (nàng nghi ngờ mình nghe nhầm), và cả tiếng kêu la của Tang phu nhân. Nàng rất nhớ Tam thẩm, một năm qua nàng có rất nhiều lời muốn nói với bà, nhưng chuyện xảy ra cho đến bây giờ, nàng cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Ngay cả Trình mẫu xưa nay nhìn nàng không thuận mắt cũng đến hai lần, lần thứ nhất không biết nói gì, lần thứ hai hình như nói ‘phải chuẩn bị hậu sự’ khiến cha Trình điên lên, hai mẹ con cãi nhau chí chóe, cuối cùng bị Tiêu phu nhân đuổi đi.
Nàng sốt cao mấy ngày không giảm, toàn thể Trình gia cuống cuồng. Dù đang ngày đầu xuân rét mướt, nhưng khi bị sốt đổ mồ hôi rồi lây lan đến vết thương thì rất dễ chuyển sang viêm, nhẹ là thối rữa nặng sẽ mất mạng. Trình Thủy và Tiêu phu nhân đã xông xáo quân doanh mười mấy năm, biết rõ điểm đáng sợ ấy, thế là càng lo lắng hơn
Trải qua mấy đợt không biết ngày đêm trời trăng, cuối cùng cơn sốt của Thiếu Thương cũng thuyên giảm, Trình Thủy thấy cả nhà bơ phờ mệt mỏi, thế là không cho phép gia đình túm tụm ở đây nữa, ai làm việc gì cứ làm việc nấy.
Ngoài Tiêu phu nhân và Tang thị, người túc trực lâu nhất trong phòng Thiếu Thương là Trình Thiếu Cung – lý do của cậu rất rõ ràng, mình không như huynh trưởng Trình Vịnh sắp được thụ quan, cũng không như thứ huynh Trình Tụng phải gặp một đống người gia tộc Vạn thị.
Nhìn bào muội yếu ớt trên giường bệnh, lần đầu tiên trong đời Trình Thiếu Cung cảm thấy áy náy, nếu mười năm trước mình ở lại thì dã tốt, bản thân không phải kẻ sợ gặp chuyện bực mình, mà nói không chừng muội muội có thể như Vạn Thê Thê, tìm được lang quân như ý trong số con cháu của đồng liêu phụ thân.
Chẳng mấy khi Tiêu phu nhân ngầm cho phép con trai Thiếu Cung xin nghỉ tại trường, bởi toàn bộ Trình gia đều biết rõ lý do tại sao: Viên Thận đến.
Thiếu Thương về nhà khi trời chưa sáng, ngay xế chiều hôm ấy Viên Thận đã đến cửa, ban đầu còn xã giao ‘bái kiến Tang phu nhân’, nhưng khi biết Thiếu Thương đổ bệnh hôn mê chưa tỉnh thì không còn mượn cớ nữa, một ngày đến Trình gia bốn dạo, còn nhiều hơn số bữa ăn trong ngày.
Có khi sẽ dẫn theo đại phu của Viên gia, có lúc lại đem đến túi lớn túi nhỏ đựng dược liệu, đôi khi mới ra khỏi Luận Kinh đường, dù hai tay trống trơn Viên Thận cũng phải đến thăm Thiếu Thương một lần – nếu không để chàng ta gặp thì chàng ta có thể ngồi ở Cửu Truy đường những hai canh giờ, sau đó lỡ mất giờ giới nghiêm, đành ngủ lại Trình gia.
Về chuyện ấy, Trình Thiếu Cung bày tỏ, ‘y biết khách sáo cũng vô dụng, nên bây giờ không những không khách sáo mà còn không cần cả thể diện’.
Người Trình gia khuyên can không hiệu quả, nhưng không thể nhốt người ta ngoài cửa, thế là đành để Trình Thiếu Cung ở bên chăm sóc – có thể làm được gì với người đến cả thể diện cũng không cần đây. Hiện tại sự chú ý của cả trong lẫn ngoài triều đình đang dồn lên hai nhà Hoắc Lăng, không mấy ai phát hiện hành động tấn công nhẹ nhàng của Viên Thận.
Ngày Thiếu Thương tỉnh giấc, cuối cùng triều đình cũng ban sắc lệnh, toàn gia tộc Lăng thị bị khép trọng tội chưa từng có.
Đầu tiên khắc thạch lập trụ về hành vi cấu kết địch phản quốc của ba anh em Lăng thị, quất roi treo cốt của ba người, lấy đó cảnh cáo người dân. Ngoài ra ban cái chết cho toàn bộ con cháu Lăng gia từ năm tuổi trở lên – bao gồm cả con gái đã xuất giá (bởi có khả năng con gái Lăng gia yêu mến cha anh sẽ âm thầm dạy dỗ con cháu chờ cơ hội báo thù), phụ nữ Lăng thị và con trẻ dưới năm tuổi bị đày đến Mạc Bắc, khu mộ Lăng thị bị khai quật hủy nát, tông tộc đổi họ. Không những thế, tất cả các nhà thông gia cố giao có quan hệ thân thiết với Lăng gia đều bị cách chức lần lượt.
Phạm vi liên đới của mức xử phạt này rất rộng, người tinh mắt nhìn vào sẽ biết làm thế để dập tắt hậu hoạn mãi mãi.
Mẹ con Thuần Vu thị phải chết, bọn họ bị nốc rượu độc ngay trước mặt Dụ Xương quận chúa, Dụ Xương quận chúa ngất xỉu tại chỗ.
Mà ngày tốt của Nhữ Dương lão vương gia cuối cùng đã tới, Hoàng đế không bảo lão thúc phụ hủy hôn, ông cảm thấy viết hưu thư và giam lỏng thích hợp với thúc mẫu đại nhân hơn. Nhữ Dương vương Thế tử định tranh biện cho mẹ già vài câu, nhưng Hoàng đế ân cần bày tỏ ‘trẫm biết đường đệ ngươi hiếu thuận, ngươi có thể ra ngoài đô thành phụng dưỡng lão vương phi, nhưng nếu như vậy thì không thể gánh được trọng trách Thế tử’.
Khi biết rõ nội tình, Thế tử phi lập tức ôm con cái thề sống chết cho trượng phu xem, nên Thế tử đành im lặng.
Nghĩ đến bằng chứng Lăng Ích phản quốc được giấu trong pho tượng Nữ Oa, mười sáu năm qua được lão vương phi ngày đêm ôm theo, toàn bộ Nhữ Dương vương phủ sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Dù bọn họ biết lão vương phi không có tâm tư ấy – biết được hành vi của Lăng Ích mà vẫn điềm nhiên như không, nhưng người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây, bọn họ không dám tưởng tượng.
Thế là khi Hoàng đế thuận tiện tìm lang tế cho Dụ Xương quận chúa, đồng thời ra lệnh thành hôn trong vòng ba tháng, không một ai ở Nhữ Dương vương phủ có dị nghị.
Chỉ có hai ngoại lệ trong lần xử lý bão táp máu tanh lần này.
Thứ nhất là con gái của vợ trước Lăng lão Nhị, cái năm cô thành bị công phá thì nàng ta đã mười tuổi, mơ hồ biết được cái chết của cả nhà ngoại tổ phụ và mẫu thân có uẩn khúc, dù không liên tưởng nhiều nhưng về sau vẫn luôn căm hận cha mình. Về sau Lăng lão Nhị tục huyền cưới quả muội của một tướng lĩnh có thực quyền, sinh con dưỡng cái, cuộc sống ấm êm, thế nên càng ghét bỏ đứa con gái đầu, chưa tới mấy năm đã gả nàng cho một lão già góa vợ nhà giàu độc ác.
Lăng thị này quả là may mắn, vừa vào cửa không lâu đã lại góa, bá mẫu già nhà chồng thương nàng mất mẹ từ nhỏ, cha ruột và mẹ kế độc ác vô tình, bèn sắp xếp cho nàng tái giá với một vị quan trung đẳng, vợ chồng hòa thuận, con đàn cháu đống.
Sau khi tội ác của Lăng Ích bị vạch trần, vốn dĩ Lăng thị cũng phải tự vẫn, nhưng lang tế của nàng kiên quyết dâng tấu thỉnh cầu khoan xá tội chết cho vợ.
Một người nữa là thứ nữ của Lăng lão Tam, được sinh ra khi ông ta uống say tằng tịu với tỳ nữ. Mẹ đẻ bị Lăng Tam phu nhân đuổi cổ bán đi từ lâu, khi còn bé bản thân cũng ‘bị’ ngã gãy một chân. Lăng lão Tam có rất nhiều cơ thiếp, thấy đứa con gái này không thể kiếm được hôn nhân tốt nên đã gả đại nàng cho một nhà bần hàn.
Gia đình ấy không có tiền cũng không có thế, chỉ biết quỳ trước cửa Đình Úy phủ, khẩn cầu Kỷ Tuân ra mặt xin tha thứ, bày tỏ từ khi Lăng thị qua cửa nàng không bao giờ qua lại với Lăng gia, hơn nữa rất hiếu kính bề trên, thương yêu tay chân, là hiền phụ được người trong làng khen ngợi.
Lão Kỷ là người ngoài lạnh trong nóng, bèn bẩm báo đầu đuôi sự việc lên Hoàng đế.
Sau khi lắng nghe, Hoàng đế lập tức phê chuẩn hai chuyện này, chúc thần thở phào, khen rằng bệ hạ anh minh.
Giải quyết Lăng gia xong thì đến lượt Hoắc Bất Nghi.
Giết anh em Lăng thị coi như trả thù cho cha, thuộc về đại nghĩa, hơn nữa vì tình huống đặc thù nên không truy cứu Hoắc Bất Nghi tự ý trả thù; nhưng điều động quân đội gây náo loạn lục doanh chắc chắn bị khép vào tội lớn.
Đối mặt với mấy chục đôi mắt lấp lánh của triều thần, Hoàng đế cũng rất vô tư bày tỏ trẫm không lẫn lộn công tư – dù với tiền triều việc làm con tự điều động quân của cha không phải là lỗi lầm, dù con nuôi của trẫm điều vài toán binh chỉ để nắm chắc cơ hội trả thù, dù trẫm không hề để ý, dù… Nhưng, trẫm vẫn sẽ xử theo luật!
Chúng thần im lặng.
Cuối cùng Hoắc Bất Nghi bị tước bỏ quan chức, biếm đến biên thành Tây Bắc, phòng thủ Hồ tộc xâm lăng. Và từ hôn với con gái của Trình Thủy cũng là một trong những điều phạt.
Hoàng đế vừa ban xử phạt chưa tới nửa canh giờ, Thôi Hầu đã cuống quít dâng tấu sớ; đầu tiên là viết một bài rất dài về việc Hồ tộc đã khiến bách tính cực khổ ra sao thế nào, sau đó xung phong được dẫn quân đến trấn thủ biên thành.
Hoàng đế tức giận không chỗ phát tiết, ngồi trong điện một mình mắng sang sảng: “Hay cho Thôi A Viên nhà ngươi, từ khi Quân Hoa qua đời ngươi khóc lóc chết lên chết xuống, ba ngày cáo bệnh hai lần, trẫm bảo ngươi làm gì ngươi cũng thoái thác, còn khóc lóc bảo muốn nghỉ hưu, y hệt phụ nữ chết chồng! Vậy mà giờ lại dồi dào sinh khí muốn xin được muốn tận trung vì nước vì dân!”
Mắng thì mắng nhưng Hoàng đế cũng biết giao con nuôi cho Thôi Hầu mới thỏa đáng, vậy là ông đành trợn mắt đóng ấn tỳ vào chiếu chỉ bổ nhiệm.
Thôi Hầu không có ngoại hình nổi bật, cũng không thường xông xáo trận mạc, nhưng một khi đã xử lý chuyện gì thì rất đâu ra đấy, cẩn thận rõ ràng, chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi đã chuẩn bị xong quân nhu ăn ở cho chuyến đi.
Đủ bốn gia vị nêm nếm nấu ăn, mùng mền thay đổi trong bốn mùa xuân hạ thu đông, chuẩn bị vài đại phu giỏi ngoại thương nội thương, ngay đến hương liệu xua trùng muỗi cũng có đủ năm mùi – thật ra là Hoàng đế mở kho tư nhân cho ông chọn lựa.
Đến ngày rời thành, Thôi Hầu dẫn đầu đội quân dài dằng dặc, trên đầu là cờ bay phần phật, dưới thân là tuấn mã mài vó, ai không biết còn tưởng bọn họ đang dạo chơi.
Hoắc Bất Nghi nằm trong xe ngựa, chăn lông dày đắp lên người, luôn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – khi đến đình Thập Lý ở ngoài thành, chàng dặn đội ngũ dừng lại dưỡng sức. Một lúc sau, Lương Khưu Phi giục ngựa tiến tới, cao giọng bẩm: “Thiếu chúa công, Thôi hầu hỏi chúng ta đã lên đường được chưa!”
Hoắc Bất Nghi nói: “Đợi thêm.”
Lương Khưu Khởi nhìn gương mặt tái nhợt của chàng, không đành lòng nói: “Thiếu chúa công đừng nhìn nữa, nàng ấy sẽ không đến đâu.”
Hoắc Bất Nghi cụp mắt: “Chuyến này đến biên thành khó khăn, nàng không tới cũng đúng…”
Bỗng lúc này, Thôi Đại Thôi Nhị ở phía trước kéo một thiếu niên đi tới, hai mắt Lương Khưu Phi sáng lên: “Ơ, không phải là Tam công tử Trình gia sao! Chắc chắn tiểu nữ quân có lời muốn gửi gắm!”
Trong thoáng chốc, con ngươi ảm đạm của Hoắc Bất Nghi vụt sáng niềm khao khát.
Trình Thiếu Cung dùng sức gạt tay Thôi Đại Thôi Nhị: “Hai cái đứa này, sao mới gặp đã kéo ngựa của ta hả, quá quá vô lễ rồi đấy!”
Thôi Đại Thôi Nhị nhí nhố cười tạ tội.
Giọng Hoắc Bất Nghi run run: “Thiếu Cung, có, có phải nàng có lời…”
Trình Thiếu Cung bực bội, móc ra một túi gấm ở trong ngực rồi ném cho Lương Khưu Khởi.
Lương Khưu Khởi cảm nhận được vật cứng nho nhỏ hình vuông trong túi gấm, hai tay dâng lên.
Hoắc Bất Nghi giũ túi gấm, hóa ra là tư ấn mà ngày trước chàng đã tặng cho Thiếu Thương, sắc mặt lập tức xám xịt.
Lương Khưu Phi tức giận gầm lên với Trình Thiếu Cung: “Em gái của công tử thật vô tình, nay thiếu chúa công nhà ta ra nông nỗi này…”
“Hôm đó vừa từ trong cung về, Thiếu Thương sốt cao ba ngày không giảm, khi nặng khi nhẹ kéo dài suốt sáu bảy ngày, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường. Có hai lần đại phu đề nghị trong nhà chuẩn bị hậu sự, cũng may cuối cùng vẫn có thể chống chọi cầm cự.”
Trình Thiếu Cung nhìn Hoắc Bất Nghi, nhả từng chữ một, “Phụ thân và mẫu thân lén bàn với nhau, lo rằng muội muội bị bệnh nặng, không biết mai sau có ảnh hưởng đến tuổi thọ không. Ta nghe nói ngươi bị thương nặng mất nửa cái mạng, giờ Thiếu Thương cũng mất nửa mạng rồi đấy, coi như con bé không hề phụ ngươi.”
Hoắc Bất Nghi nắm chặt tư ấn, ngón tay trắng bệch, dẫu bốn góc tư ấn đâm vào lòng bàn tay chàng cũng không cảm nhận được cái đâu.
Huynh đệ Lương Khưu và huynh đệ Thôi thị nhìn nhau.
Trình Thiếu Cung nói: “Lệnh tôn là bậc trung dũng đáng kính, trên đời mấy ai bằng, toàn thể Trình gia vô cùng xót xa. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, hai người không có duyên phận tức là không có duyên phận, xin Hoắc đại nhân đừng ép buộc nữa.”
Hoắc Bất Nghi chậm rãi hít thở, cố điều chỉnh hơi thở: “Ta hiểu ý ngươi, nhưng nàng không nói gì sao?”
Trình Thiếu Cung im lặng một hồi: “Có. Muội ấy nói, không hẹn mai sau.”
Hoắc Bất Nghi lập tức bấu chặt thành xe, không để mình ngã xuống.
Cảnh tượng đêm hôm ấy hiện lên mồn một trước mắt, gió lạnh sương buốt, tiếng cỏ cây rít gào như đao sắc thấu xương, chàng cưỡi ngựa phi nhanh như bay, ôm siết cô gái yêu mến vào lòng. Dứt bỏ nàng còn đau đớn hơn cắt cụt tứ chi, nhưng chàng vẫn bỏ nàng lại.
Lúc ấy chàng đã nói, không hẹn mai sau.
Nàng là người như thế đấy, nếu trợn mắt sẽ trả bằng được, khó lòng tha thứ.
Hoắc Bất Nghi dựa vào túi tựa đằng sau, nhắm nghiền hai mắt: “Ta biết rồi, Trình Tam công tử quay về đi. A Phi, bảo Thôi thúc phụ lên đường.”