Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay - Trang 4
Chương 115
Hai bên gặp nhau tại dịch trạm phía bắc quận Từ. Đồng chí Vạn Tùng Bách vẫn như trước, chiếc bụng phệ không hề xẹp đi, chòm râu cá trê vẫn bóng nhẫy như mọi lần, thị vệ gia đinh tỳ nữ đầu bếp cộng thêm hai người chăm chó săn không thiếu một người – lần đầu tiên Thiếu Thương phát hiện, Vạn lão bá thực sự rất có phong thái của lão công tử thế gia.
Nhìn dáng vẻ thong thả đi dạo sân vắng của cha già nhà mình, Vạn Thê Thê tức đến nỗi hai mắt phóng đao vù vù, bắn cho cái bụng nở hoa, nhìn xem cha già còn khoe khoang nổi nữa không!
“Phụ thân! Phụ thân còn thong dong được hả! Phụ thân có biết con…”
“Được rồi.” Vạn Tùng Bách nghiêm nghị ngắt lời con gái, “Có gì vào nhà hẵng nói.”
Thiếu Thương véo Vạn Thê Thê, Vạn Thê Thê nén giận theo anh em Trình gia vào phòng – là căn phòng tốt nhất ở dịch trạm. Cho binh sĩ lui ra, Vạn Thê Thê sốt ruột nói: “Phụ thân có biết là…”
“Ta biết rồi!” Vạn Tùng Bách nói, đoạn ông quay sang nhìn ba huynh muội Trình thị, “Bốn ngày trước thánh chỉ được ngựa chiến đưa đến chỗ ta, nhưng mật báo của mẫu thân mấy đứa đã đến từ năm ngày trước. Ta đã biết mọi chuyện, lão Hoàng Văn quả là đồ đáng ghét, ông đây với lão không thù không oán, vậy mà dám hãm hại ta! Đợi ông về đô thành bái kiến bệ hạ, ta sẽ tố cáo lão một trận!”
Thiếu Thương thoáng thở phào khi nghe lời áy, vui vẻ nói: “Nói vậy có nghĩa chuyện Hoàng Ngự sử bẩm tấu là giả? Bá phụ không hề làm rối loạn kỷ cương hãm hại bách tính?”
Vạn Tùng Bách vỗ bàn, quát to với khí thế vạn quân: “Bá phụ cháu là loại người đó hả?!”
“Phụ thân nói chuyện nhẹ nhàng thôi, đừng dọa muội muội của con!” Vạn Thê Thê vội vàng chắn trước Thiếu Thương.
Trình Thiếu Cung uể oải dựa vào lò sửa, giơ tay sưởi ấm, làu bàu nói: “Làm như dọa được nó ấy.”
“Vì sao hai ngày trước ta mới xuất phát, vì ta không thể đi tay không gặp bệ hạ! Lão cẩu họ Hoàng dám nói ta cưỡng bắt dân nữ… Hừ, giờ ta đang nắm giữ lời làm chứng của các đại gia đình trong quận, cam đoan tuyệt đối không có chuyện này. Ta thấy cô bé mồ côi đó không cha không mẹ đáng thương, bèn tìm cặp vợ chồng già đức cao vọng trọng hỗ trợ nuôi nấng. Ta mà vừa ý đám con gái đáng thương ấy hả? Cô nào cô nấy mặt vàng vọt người gầy đét, xương như thanh gỗ, ông đây mù hay bị điên!”
“Còn nói ta chiếm ruộng của dân? Quận Từ là vùng đất trù phú phì nhiêu ngàn dặm hả, đến bảy phần là miền núi, bảy phần đấy! Khai khẩn đất hoang còn không kịp còn dám bảo ta đi chiếm đất? Chiếm núi làm gì, khai núi đắp mộ cho Hoàng Văn lão ta hả!” Vạn Tùng Bách thật độc mồm.
“Vậy bá phụ chiếm đất không chủ?” Trình Thiếu Cung cau mày.
Vạn Tùng Bách nói: “Khoanh vùng ruộng nương chỉ có hai tác dụng, một là thu được lợi, có thể trồng trọt hoặc đào mỏ, thú hai là làm trang viên, chẳng lẽ ta làm Thái thú ở đây cả đời hả mà phải chiếm đất quận Từ!”
Thiếu Thương phát hiện điểm lạ, liếc sang ông anh sinh đôi rồi nói: “… Vì sao Hoàng Văn lại hạch tội bá phụ một chuyện dễ dàng phân trần như vậy? Lẽ nào… Bá phụ có thù oán gì với ông ta…?”
Vạn Tùng Bách tắt lửa, ngập ngừng: “Chuyện này… Ta cũng không rõ…” Ông nghiêng đầu hỏi lão bộc trung niên bên cạnh, “A Phúc, ta từng đắc tội với họ Hoàng đó lần nào chưa?”
Vạn Phúc là người hầu gia đình họ Vạn, từ nhỏ đã là tùy tùng của Vạn Tùng Bách, đến nay trở thành đại quản sự. Ông cũng do dự: “… Hình như không, chúng ta và Hoàng đại nhân có qua lại gì đâu.”
“Khó nói lắm, phụ thân nóng tính, còn không quản được cái miệng, có khi đắc tội với người ta mà không biết.” Vạn Thê Thê liếc ông.
“Cũng có khi là con ở ngoài đắc tội với người ta, liên lụy đến phụ thân con!” Vạn Tùng Bách chỉ vào con gái mắng.
Trình Tụng lại suy nghĩ trực diện hơn: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng về đô thành. Bá phụ gặp bệ hạ rồi trình bày rõ ràng mọi chuyện, sau đó cùng bàn bạc kỹ với lão phu nhân và mẫu thân.”
Vạn Tùng Bách đập xuống đầu gối, yên tâm nói: “Đúng thế. Dù tổ mẫu Thê Thê không nghĩ ra thì vẫn còn mẫu thân mấy đứa, cái đầu gấp mười lần người ta, chắc chắn có thể nghĩ ra. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng mai lại lên đường.”
Tiểu bối đồng thanh vâng dạ.
Trên đường đi, Thiếu Thương lo mãi không biết rốt cuộc Vạn lão bá có phạm tội phạm pháp không, giờ đây nghe giải thích như thế, trong lòng nàng đã có quyết định, thế là tối hôm ấy ngủ rất say. Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lăn bánh, Vạn Tùng Bách muốn nhanh chóng gặp vua kêu oan nên đề nghị đi đường tắt, dù gì hai nhóm cũng đã gặp nhau, không sợ bỏ lỡ.
Vậy là ngoài Trình Thiếu Cung vẫn rúc trong xe, những người còn lại ngồi trên lưng ngựa cười nói cả ngày, đêm đến lại hạ trại dưới chân núi, sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
“Nơi đây cách khu vực Thọ Xuân không xa, Niệu Niệu, cháu có muốn đi thăm Lăng Bất Nghi không?” Vạn Tùng Bách ưỡn bụng phệ trêu.
“Không đi!” Thiếu Thương dứt khoát từ chối, “Khó lắm mới không bị ai kìm kẹp… Khụ, ý cháu là, nam nhi “tây bắc lầu cao vút, chót vót tới tầng mây”*. Nay Lăng đại nhân đang vất vả vì nước, sao cháu có thể đến làm phiền…”
(*Hai câu thơ trích trong bài Tây bắc hữu cao lâu trong Cổ thi thập cửu thủ, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.)
Vạn Thê Thê sao không hiểu lòng của muội muội kết nghĩa nhà mình, nàng mỉm cười nhìn Trình Tụng, Trình Tụng làm mặt quỷ. Trình Thiếu Cung ló đầu ra qua cửa sổ: “Muội giả vờ cái nỗi gì, có bản lĩnh đi mà giả vờ cho Lăng đại nhân tin đi.”
Thiếu Thương trở mặt: “Không phải hồi trước huynh chê A Nghiêu ngây thơ không có chủ kiến à, bây giờ đem tới cho huynh cậu em rể Lăng Bất Nghi đó, huynh vui chưa? Mai mốt chàng tới nhà dùng cơm, huynh cũng ăn cùng bọn ta đi!”
Trình Thiếu Cung đang định trả lễ đôi câu thì nhác thấy một mũi tên bắn lên không trung, lao vụt qua xe ngựa, ngay sau đó tiếng huýt sáo rộ lên ở xung quanh, các thị vệ đằng trước quát to: “Có cướp!”
Chuyến đi này khác với lần đến huyện Hoạt, trên Thiếu Thương có đồng chí Vạn Tùng Bách, trái phải có hai huynh trưởng, lại có Vạn Thê Thê tinh thông cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, thành thử nàng không quá lo lắng.
Chừng năm sáu mươi tên cướp lao đến phía trước, chúng mặc đủ kiểu trang phục, có kẻ mặc đồ thợ săn, có kẻ mặc võ phục trên phố, thậm chí có kẻ còn mặc khôi giáp cũ kỹ, người nào người nấy bịt một miếng vải đen.
Mới đầu mọi người không cảm thấy căng thẳng, dẫu gì phe mình cộng lại cũng hơn trăm người, nhưng nào ngờ toán cướp này lại khó giải quyết hơn ngoài dự liệu. Các thị vệ bắn tên, bọn chúng biết dùng khiên làm từ mây tre cản lại; các thị vệ cưỡi ngựa xung phong, bọn chúng biết chống trường mâu kháng lại ngựa; tới khi đánh cận chiến, bọn cướp lại chặn đao bổ gươm đối phó nhẹ nhàng, võ nghệ không hề thua kém.
Hai bên giao chiến hơn nửa canh giờ thì thủ lĩnh phe địch huýt sáo một tiếng, toán cướp lập tức rút lui.
Vạn Tùng Bách dẫn Trình Tụng đi kiểm tra thương vong, Trình Thiếu Cung cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Thiếu Thương, khó tin nói: “Giặc cướp dạo này to gan vậy ư? Ban ngày cũng dám cướp của quan binh!”
Thiếu Thương nói: “Đúng thế, bọn cướp này kỳ lạ quá, không hét mấy câu như ‘núi này do ta mở’ gì gì đó.”
Vạn Thê Thê lại gần: “Có lẽ chúng tính giết hết chúng ta rồi mới cướp sạch? Hồi còn ở bên ngoài, tỷ và phụ thân cũng từng gặp sơn tặc ác độc như vậy. Bọn chúng không đánh lại sẽ chạy, nếu đánh thắng ắt sẽ đuổi cùng giết tận, không để lọt tung tích tránh có kẻ đi báo quan phủ.”
Thiếu Thương cảm thấy rất có lý.
Lúc này, thủ lĩnh đội thị vệ do Lăng Bất Nghi để lại bỗng đi tới, y chắp tay nói với Thiếu Thương: “Khởi bẩm tiểu nữ quân, tình hình không ổn, ty chức thỉnh cầu đi mời viện binh.”
“Tình hình không ổn? Không phải toàn thắng rồi à.” Thiếu Thương không hiểu.
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Tiểu nữ quân nhìn vị trí hiện tại của chúng ta đi.”
Hội Thiếu Thương nhìn xung quanh. Đây là một con đường trong rừng ở trên núi, hai bên đều là rừng rậm. Thiếu Thương vẫn chưa hiểu thì Trình Thiếu Cung đã trầm giọng nói: “Rừng rậm núi sâu, đường hẹp nhỏ dài, phụ thân từng nói rất dễ có địch mai phục ở địa hình này.”
Thủ lĩnh thị vệ chắp tay: “Công tử sáng suốt. Dù toán cướp bị đánh lui nhưng bọn chúng chỉ chết mười đến hai mười người, mà thương vong phe ta lên đến ba bốn mươi người. Chết cũng được, chôn tại chỗ rồi về sau tính tiếp. Vậy còn những người bị thương, lẽ nào bỏ họ lại đây? Nhưng nếu muốn phân bổ nhân lực chăm sóc lại thiếu lực đánh. Nếu còn gặp phục binh trước khi ra khỏi ngọn núi này, chỉ sợ khó đối phó.”
Thiếu Thương hoảng hốt: “Không lẽ toán cướp kia sẽ lại đến nữa? Chẳng phải đã bị đuổi đi cả rồi ư.”
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Tốt nhất là không nên đến. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu chúng ta dự liệu tình huống xấu nhất. Chẳng may tiểu nữ quân có sơ xuất gì, chúng thuộc hạ có chết vạn lần cũng không đủ.”
Thiếu Thương lờ mờ nhận thấy tính nghiêm trọng, trịnh trọng nói: “Vậy chúng ta xin viện quân từ ai đây, ta thấy dịch trạm ở hôm qua cũng không nhiều người lắm.”
Thị vệ thủ lĩnh nói: “Quận Từ nằm phía tây bắc Thọ Xuân, đại quân của Thôi Hầu đi từ bắc xuống nam tạo thành thế Thái Sơn đè đỉnh với Thọ Xuân, chúng ta cử kỵ binh tiến thẳng đến phía bắc là được, bất kể gặp toán người nào, chỉ cần xưng danh hiệu của thiếu chúa công thì bọn họ sẽ cắt cử người đến cứu.”
Thiếu Thương đã hiểu, lập tức sai người lấy bút mực lụa trắng từ trong xe ra, tự tay viết bốn phong thư cầu cứu, đóng tư ấn Lăng Bất Nghi đã để lại cho mình vào chỗ ký tên, dán niêm phong rồi giao cho bốn kỵ sĩ cường tráng.
Nhìn bốn kỵ binh lao vụt đi, Vạn Thê Thê cười nói: “Có khi lại phí ơn huệ của chàng rể nhà muội rồi.”
Thu xọn xong, Vạn Tùng Bách cũng cảm thấy không thể ở lại đây lâu, bèn hét ra lệnh đoàn xe mau chóng tiến lên. Đi hơn nửa ngày, thấy trời đã chập tối, sắp rời khỏi khu rừng âm u, nào ngờ lại có toán cướp bịt mặt lao ra từ trong khu rừng hai bên, bao vây trước sau tạo thành thế bọc kép.
Không cần nói cũng biết lại là cảnh chém giết rung trời. Lần này Thiếu Thương không cười nổi nữa, nhìn thương vong phe mình ngày một nhiều, còn phe địch lại từ từ ép sát rất bài bản, Vạn Tùng Bách và Trình Tụng xông lên tham chiến đã dính máu bê bết, mồ hôi vết bẩn xen lẫn trên mặt.
Lúc này mới thấy rõ tâm lý của các hộ vệ dưới quyền Lăng Bất Nghi, rơi vào tình cảnh ấy nhưng bọn họ vẫn rất bình tĩnh, thị vệ thủ lĩnh còn chỉ huy gia đinh từ từ khép vòng lại, vừa đánh vừa lùi, trốn vào trong núi.
Tới khi trời đen kịch, toán cướp này lần nữa bị đánh lùi. Kiểm tra thương vong, dù tính luôn anh em Trình thị thì chỉ còn chưa đến ba mươi người có thể chiến đấu.
Thị vệ thủ lĩnh chỉ huy mọi người nấp trong sơn động lớn trong núi, sau đó sai người kéo xe ngựa còn nguyên vẹn tới, quây tròn lại làm hàng rào chống ngựa, thổi tắt lựa trong đèn lồng. Thiếu Thương hỏi: “Ngay đằng trước là có thể rời khỏi núi rừng, vì sao chúng ta không lao ra.”
Không đợi thị vệ thủ lĩnh lên tiếng, Trình Tụng dính đầy máu mệt mỏi nói: “Bây giờ phe ta ít người, không biết kẻ địch có bao nhiêu, đến địa thế rộng rãi thì chúng ta càng chỉ có đường chết, còn không bằng ở lại đây mượn địa hình ẩn nấp, cộng thêm rừng rậm tối trời, tạm thời bọn chúng sẽ không dám đến, nhưng tới khi trời sáng…”
Thiếu Thương hiểu, lòng thấy sợ hãi.
Thị vệ thủ lĩnh trấn an: “Tiểu nữ quân đừng lo. Có lẽ trời sáng là viện quân sẽ tới.”
Thiếu Thương chưa kịp thở phào thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Vạn Thê Thê ở lều da trâu bên kia: “Phụ thân, phụ thân!”
Thiếu Thương và anh em Trình gia lập tức đứng dậy chạy đến, vừa vào lều đã thấy dưới ánh đèn u ám, Vạn Tùng Bách máu me khắp người nằm trên cáng, yếu ớt rên rỉ. Vạn Thê Thê khóc nấc: “Lúc nãy quản sự dìu phụ thân về, nói ngực bị trúng đao, còn bị đập mạnh sau lưng.”
Thiếu Thương không có quá nhiều cảm xúc, nhưng anh em Trình gia từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Vạn Tùng Bách, tình nghĩa hai nhà sâu nặng không thua kém ruột thịt, hai anh em nhào đến trước cáng òa khóc.
Vạn Tùng Bách khó khăn mở mắt, nắm chặt cánh tay Trình Tụng: “Là, là ta bất cẩn, thà đi đường lớn xa hơn… Vẫn tốt hơn, tốt hơn là đi đường này…”
Trình Tụng chảy nước mắt, đôi môi trắng bệch của Trình Thiếu Cung run lên, cả hai chẳng thể đáp lời.
“Không thể trách bá phụ chuyện này được.” Thiếu Thương thở dài, “Hiện tại ở phía bắc là đại quân của Thôi Hầu, Bành nghịch tặc có muốn trốn cũng sẽ bỏ trốn về phía nam, đến lúc ấy sẽ có cơ hội cho phụ thân nhà cháu lập công, nào ngờ lại có sơn tặc nhảy ra ở đây!”
“Mấy… Mất đứa phải đi…” Vạn Tùng Bách nắm chặt cổ tay Trình Tụng, hốc mắt đỏ sẫm ngập tràn áy náy lẫn tự trách, “Hiền đệ có bốn nam một nữ, bây giờ hơn nửa đang ở trong tay ta, ta… không thể để mấy đứa ở lại đây… Ta chết cũng không có mặt mũi gặp hiền đệ… Mấy đứa hãy cố xuống núi, cưỡi khoái mã mà đi…”
Thị vệ thủ lĩnh đứng canh ngoài lều cúi đầu, trao đổi ánh mắt với các thuộc hạ sau lưng, tất cả cùng hiểu: bọn họ chắc chắn có thể che chở một mình tiểu nữ quân rời đi. Với tác phong độc ác của toán cướp nọ, ở lại nơi toàn người bị thương tàn phế này thì bọn họ chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu thật sự đến mức đường cùng, bọn họ không cần phải để tâm tới những chuyện ấy…
Vạn Tùng Bách còn chưa nói hết, Trình Tụng đã hét lớn: “Bá phụ nói gì vậy, nếu chúng cháu chỉ khư khư tính mạng bỏ chạy, dù có sống cũng không còn mặt mũi gặp ai!” Hắn kéo tay Vạn Thê Thê, “Thê Thê, muốn chết thì chúng ta chết chung!”
Lệ nóng chao đảo trong mắt Vạn Thê Thê, nàng lao vào người Trình Tụng nức nở nói không nên lời.
Trình Thiếu Cung ngẩn ngơ, nhìn Vạn Tùng Bách nói: “Bá phụ, hồi bé phụ thân dẫn chúng cháu vào núi đi săn, cháu làm biếng không chịu leo núi, bá phụ sợ phụ thân sẽ mắng cháu nên đã cõng cháu đi…”
Nhớ lại chuyện năm xưa, Vạn Tùng Bách chảy nước mắt.
Hốc mắt Thiếu Thương nóng lên.
Thật ra Vạn lão bá là một người đàn ông rất thương con, thậm chí không hề trọng nam khinh nữ, ông cũng rất thương mười hai cô con gái trước đó, luôn chọn rể tốt cho bọn họ, của hồi môn cũng rất phong phú. Nếu không phải vì kéo dài hương khói, thực chất ông cũng không quá muốn con trai tới vậy.
Vạn Tùng Bách cực kỳ cảm động, nhưng vẫn cương quyết bắt bọn họ đi trước, cuối cùng hai bên xảy ra tranh chấp, sau đó quyết định đợi thêm một đêm nữa, tới khi trời sắp sáng mà viện binh vẫn chưa tới thì các tiểu bối sẽ rời đi.
Ra ngoài lều, Trình Tụng khẽ nói với Thiếu Thương: “Muội muội, lát nữa chúng ta chia làm hai đường. Thị vệ của Lăng đại nhân sẽ bảo vệ muội và Thê Thê rời đi, Thiếu Cung cũng đi cùng; huynh sẽ cõng bá phụ đi từ bên kia.”
Thiếu Thương chua xót, cười gượng: “Chúng ta có thể nghĩ theo hướng tích cực được không, có khi viện binh sẽ tới đó.”
Trình Tụng lạnh lùng nói: “Huynh không thể bỏ bác ấy lại được, nhưng chúng ta cũng không thể chết tại đây. Nếu… sau này mọi người hãy báo thù cho huynh!” Dứt lời, chàng trai trẻ cao lớn xoay người bước đi, trong chớp mắt, Thiếu Thương như nhìn thấy bóng lưng đáng tin cậy của cha Trình.
Đêm hôm ấy không có trăng sao, giữa núi rừng lạnh buốt tĩnh lặng, mọi người im lặng cùng chờ đợi.
Hơn nửa đêm, khi tất cả đang lim dim ngái ngủ, bỗng đằng trước phát ra tiếng rên rất bé. Thiếu Thương choàng tỉnh, đằng trước bố trí rất nhiều thanh tre cắm vào đất, lẽ nào… Nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra thì bên ngoài lại truyền đến tiếng đánh nhau.
Toán cướp kia không đợi trời sáng mà đã mò tới!
Thiếu Thương đành rút kiếm đứng dậy, được hai thị vệ bảo vệ sau lưng, thấy phía trước dần không chống lại nổi, thị vệ thủ lĩnh ôm vết thương đẫm máu chạy tới: “Tiểu nữ quân, hiện tại không ngăn được toán cướp, ty chức xin phép bảo vệ người rời đi trước.”
Thiếu Thương bình tĩnh đáp: “Được, nhưng phải dẫn theo Thê Thê a tỷ và Tam huynh của ta.”
Thị vệ thủ lĩnh gật đầu, xoay người chạy đi rồi lập tức trở lại, thấy y cõng trên vai Vạn Thê Thê bị đánh ngất, tay dắt theo Trình Thiếu Cung đang mơ màng. Ở gian bên kia, Thiếu Thương thấy Trình Tụng đã buộc Vạn Tùng Bách trên lưng, đang định lên ngựa.
Dưới ánh lửa bập bùng, hai huynh muội nhìn nhau từ xa, chẳng rõ mai sau liệu còn có thể gặp lại. Thiếu Thương kìm nén không khóc, thều thào trong cổ hai chữ ‘Nhị huynh’.
Chợt đúng lúc này, cách đó không xa có một quả pháo hoa lộng lẫy đột nhiên bắn lên không trung, trên bầu trời phát ra tia lửa vàng, tím, cam, đỏ tạo thành hoa văn kỳ dị. Thủ lĩnh thị vệ vui mừng quát lớn: “Là thiếu chúa công, thiếu chúa công đến rồi!… Các anh em cố lên, thiếu chúa công đã dẫn người đến rồi!”
Vừa nói y vừa lấy ra một món đồ bằng sắt hình trụ màu đen từ trong ngực, giơ lên trời kéo mạnh ngòi nổ, ngay lập tức một quả pháo lộng lẫy bắn vụt lên trời – lần này Thiếu Thương đã nhìn rõ, trên bầu trời là hình đầu thú ghê rợn.
Có lòng tin, dũng khí của phe mình lập tức tăng cao, Trình Tụng vội đỡ Vạn Tùng Bách xuống rồi xông vào cuộc chiến, chẳng mấy chốc âm thanh chém giết trong rừng núi ầm ầm như sấm. Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa rầm rập từ xa lại gần, cánh rừng hiền hòa rậm rạp như bó rau được đặt trên tấm mẹt, những giọt sương đọng trên lá rơi xuống, thấm ướt gò má trang phục của mọi người.
Khi kỵ binh đến gần, Thiếu Thương nhìn thấy ngay bóng người cao ráo quen thuộc cùng cặp binh khí trong tay chàng.
Cuối cùng nàng cũng đã trông thấy rìu chiến hình thú rạch mây trong lời đồn, nghe nói được Hoàng đế bỏ ra vạn lượng, mời đại sư rèn sắt của tiền triều tự tay chế tạo, lưỡi rìu bén ngọt không lưu một vết máu, hai bên thân rìu có khắc hình dã thú khát máu, cán rìu dài quá tay, lúc tách ra có thể dùng làm kích ngắn, khi nối lại có thể dùng làm trường binh.
Nếu cây kích Xích Phượng mạ vàng trong tay Lăng Bất Nghi ngày trước như một vầng thái dương lộng lẫy, không ai có thể lẩn tránh dưới tia sáng lóa mắt ấy, thì cặp rìu chiến đen láy lúc này lại là những u linh gai góc, lặng thinh thích giết chóc.
Lăng Bất Nghi ra tay chưa bao giờ làm màu, chỉ đơn giản vung tay chém xuống, rồi xung quanh là biển máu sát phạt, như tử thần vung lưỡi hái cắt đứt sinh mệnh, máu bắn lên bên má trắng nõn của chàng, vừa oai phong vừa lạnh lùng.
Lần đầu tiên Thiếu Thương thấy chàng giết người gần đến thế, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Phía trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thị vệ đứng bên cạnh Thiếu Thương lập tức tiến lên vài bước, quỳ một chân trước vó ngựa của thiếu chúa công nhà mình, chỉ có thị vệ thủ lĩnh không rời khỏi Thiếu Thương, vẫn quỳ ở bên cạnh nàng.
Lăng Bất Nghi đổi rìu chiến từ tay phải qua tay trái, sau đó chậm rãi xuống ngựa, đứng cách Thiếu Thương hơn mười bước, lạnh lùng nhìn nàng.
Trình Thiếu Cung thôi mơ màng, cậu nuốt nước bọt, cảm thấy ghen tị với Vạn Thê Thê đang dựa vào vách núi hôn mê, dục vọng cầu sinh khiến cậu tự động lùi về sau vài bước, nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.
Thiếu Thương lóng ngóng, nàng biết giờ đây chàng rất tức giận, nhưng không biết làm thế nào để chàng nguôi giận. Chàng đang mang quân vụ trong người, không biết chàng có bỏ qua nhiệm vụ quan trọng nào để tới cứu mình không.
Khi Lăng Bất Nghi rời đô thành, nàng đã hứa sẽ ‘ngoan ngoãn chờ chàng’, kết quả lại…
Nàng thầm hạ quyết tâm, nếu chàng muốn mắng thì sẽ để chàng mắng, nếu chàng vẫn chưa bớt giận… vậy đánh vài cái cũng được.
“… Lại đây.” Lăng Bất Nghi nói.
Thiếu Thương ngẩn ngơ nhìn chàng.
Lăng Bất Nghi giơ bàn tay phải nhuốm máu lên, ngoắt tay gọi nàng.
Bỗng Thiếu Thương cảm thấy thật tủi thân, xách váy chạy ùa vào lòng ngực rộng rãi của chàng.
Tay trái cầm song rìu của Lăng Bất Nghi buông thõng, tay phải chàng vuốt ve mái tóc và gáy nàng, thở dài: “Không sao là tốt rồi.”
Nhìn dáng vẻ thong thả đi dạo sân vắng của cha già nhà mình, Vạn Thê Thê tức đến nỗi hai mắt phóng đao vù vù, bắn cho cái bụng nở hoa, nhìn xem cha già còn khoe khoang nổi nữa không!
“Phụ thân! Phụ thân còn thong dong được hả! Phụ thân có biết con…”
“Được rồi.” Vạn Tùng Bách nghiêm nghị ngắt lời con gái, “Có gì vào nhà hẵng nói.”
Thiếu Thương véo Vạn Thê Thê, Vạn Thê Thê nén giận theo anh em Trình gia vào phòng – là căn phòng tốt nhất ở dịch trạm. Cho binh sĩ lui ra, Vạn Thê Thê sốt ruột nói: “Phụ thân có biết là…”
“Ta biết rồi!” Vạn Tùng Bách nói, đoạn ông quay sang nhìn ba huynh muội Trình thị, “Bốn ngày trước thánh chỉ được ngựa chiến đưa đến chỗ ta, nhưng mật báo của mẫu thân mấy đứa đã đến từ năm ngày trước. Ta đã biết mọi chuyện, lão Hoàng Văn quả là đồ đáng ghét, ông đây với lão không thù không oán, vậy mà dám hãm hại ta! Đợi ông về đô thành bái kiến bệ hạ, ta sẽ tố cáo lão một trận!”
Thiếu Thương thoáng thở phào khi nghe lời áy, vui vẻ nói: “Nói vậy có nghĩa chuyện Hoàng Ngự sử bẩm tấu là giả? Bá phụ không hề làm rối loạn kỷ cương hãm hại bách tính?”
Vạn Tùng Bách vỗ bàn, quát to với khí thế vạn quân: “Bá phụ cháu là loại người đó hả?!”
“Phụ thân nói chuyện nhẹ nhàng thôi, đừng dọa muội muội của con!” Vạn Thê Thê vội vàng chắn trước Thiếu Thương.
Trình Thiếu Cung uể oải dựa vào lò sửa, giơ tay sưởi ấm, làu bàu nói: “Làm như dọa được nó ấy.”
“Vì sao hai ngày trước ta mới xuất phát, vì ta không thể đi tay không gặp bệ hạ! Lão cẩu họ Hoàng dám nói ta cưỡng bắt dân nữ… Hừ, giờ ta đang nắm giữ lời làm chứng của các đại gia đình trong quận, cam đoan tuyệt đối không có chuyện này. Ta thấy cô bé mồ côi đó không cha không mẹ đáng thương, bèn tìm cặp vợ chồng già đức cao vọng trọng hỗ trợ nuôi nấng. Ta mà vừa ý đám con gái đáng thương ấy hả? Cô nào cô nấy mặt vàng vọt người gầy đét, xương như thanh gỗ, ông đây mù hay bị điên!”
“Còn nói ta chiếm ruộng của dân? Quận Từ là vùng đất trù phú phì nhiêu ngàn dặm hả, đến bảy phần là miền núi, bảy phần đấy! Khai khẩn đất hoang còn không kịp còn dám bảo ta đi chiếm đất? Chiếm núi làm gì, khai núi đắp mộ cho Hoàng Văn lão ta hả!” Vạn Tùng Bách thật độc mồm.
“Vậy bá phụ chiếm đất không chủ?” Trình Thiếu Cung cau mày.
Vạn Tùng Bách nói: “Khoanh vùng ruộng nương chỉ có hai tác dụng, một là thu được lợi, có thể trồng trọt hoặc đào mỏ, thú hai là làm trang viên, chẳng lẽ ta làm Thái thú ở đây cả đời hả mà phải chiếm đất quận Từ!”
Thiếu Thương phát hiện điểm lạ, liếc sang ông anh sinh đôi rồi nói: “… Vì sao Hoàng Văn lại hạch tội bá phụ một chuyện dễ dàng phân trần như vậy? Lẽ nào… Bá phụ có thù oán gì với ông ta…?”
Vạn Tùng Bách tắt lửa, ngập ngừng: “Chuyện này… Ta cũng không rõ…” Ông nghiêng đầu hỏi lão bộc trung niên bên cạnh, “A Phúc, ta từng đắc tội với họ Hoàng đó lần nào chưa?”
Vạn Phúc là người hầu gia đình họ Vạn, từ nhỏ đã là tùy tùng của Vạn Tùng Bách, đến nay trở thành đại quản sự. Ông cũng do dự: “… Hình như không, chúng ta và Hoàng đại nhân có qua lại gì đâu.”
“Khó nói lắm, phụ thân nóng tính, còn không quản được cái miệng, có khi đắc tội với người ta mà không biết.” Vạn Thê Thê liếc ông.
“Cũng có khi là con ở ngoài đắc tội với người ta, liên lụy đến phụ thân con!” Vạn Tùng Bách chỉ vào con gái mắng.
Trình Tụng lại suy nghĩ trực diện hơn: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng về đô thành. Bá phụ gặp bệ hạ rồi trình bày rõ ràng mọi chuyện, sau đó cùng bàn bạc kỹ với lão phu nhân và mẫu thân.”
Vạn Tùng Bách đập xuống đầu gối, yên tâm nói: “Đúng thế. Dù tổ mẫu Thê Thê không nghĩ ra thì vẫn còn mẫu thân mấy đứa, cái đầu gấp mười lần người ta, chắc chắn có thể nghĩ ra. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước, sáng mai lại lên đường.”
Tiểu bối đồng thanh vâng dạ.
Trên đường đi, Thiếu Thương lo mãi không biết rốt cuộc Vạn lão bá có phạm tội phạm pháp không, giờ đây nghe giải thích như thế, trong lòng nàng đã có quyết định, thế là tối hôm ấy ngủ rất say. Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lăn bánh, Vạn Tùng Bách muốn nhanh chóng gặp vua kêu oan nên đề nghị đi đường tắt, dù gì hai nhóm cũng đã gặp nhau, không sợ bỏ lỡ.
Vậy là ngoài Trình Thiếu Cung vẫn rúc trong xe, những người còn lại ngồi trên lưng ngựa cười nói cả ngày, đêm đến lại hạ trại dưới chân núi, sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
“Nơi đây cách khu vực Thọ Xuân không xa, Niệu Niệu, cháu có muốn đi thăm Lăng Bất Nghi không?” Vạn Tùng Bách ưỡn bụng phệ trêu.
“Không đi!” Thiếu Thương dứt khoát từ chối, “Khó lắm mới không bị ai kìm kẹp… Khụ, ý cháu là, nam nhi “tây bắc lầu cao vút, chót vót tới tầng mây”*. Nay Lăng đại nhân đang vất vả vì nước, sao cháu có thể đến làm phiền…”
(*Hai câu thơ trích trong bài Tây bắc hữu cao lâu trong Cổ thi thập cửu thủ, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.)
Vạn Thê Thê sao không hiểu lòng của muội muội kết nghĩa nhà mình, nàng mỉm cười nhìn Trình Tụng, Trình Tụng làm mặt quỷ. Trình Thiếu Cung ló đầu ra qua cửa sổ: “Muội giả vờ cái nỗi gì, có bản lĩnh đi mà giả vờ cho Lăng đại nhân tin đi.”
Thiếu Thương trở mặt: “Không phải hồi trước huynh chê A Nghiêu ngây thơ không có chủ kiến à, bây giờ đem tới cho huynh cậu em rể Lăng Bất Nghi đó, huynh vui chưa? Mai mốt chàng tới nhà dùng cơm, huynh cũng ăn cùng bọn ta đi!”
Trình Thiếu Cung đang định trả lễ đôi câu thì nhác thấy một mũi tên bắn lên không trung, lao vụt qua xe ngựa, ngay sau đó tiếng huýt sáo rộ lên ở xung quanh, các thị vệ đằng trước quát to: “Có cướp!”
Chuyến đi này khác với lần đến huyện Hoạt, trên Thiếu Thương có đồng chí Vạn Tùng Bách, trái phải có hai huynh trưởng, lại có Vạn Thê Thê tinh thông cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, thành thử nàng không quá lo lắng.
Chừng năm sáu mươi tên cướp lao đến phía trước, chúng mặc đủ kiểu trang phục, có kẻ mặc đồ thợ săn, có kẻ mặc võ phục trên phố, thậm chí có kẻ còn mặc khôi giáp cũ kỹ, người nào người nấy bịt một miếng vải đen.
Mới đầu mọi người không cảm thấy căng thẳng, dẫu gì phe mình cộng lại cũng hơn trăm người, nhưng nào ngờ toán cướp này lại khó giải quyết hơn ngoài dự liệu. Các thị vệ bắn tên, bọn chúng biết dùng khiên làm từ mây tre cản lại; các thị vệ cưỡi ngựa xung phong, bọn chúng biết chống trường mâu kháng lại ngựa; tới khi đánh cận chiến, bọn cướp lại chặn đao bổ gươm đối phó nhẹ nhàng, võ nghệ không hề thua kém.
Hai bên giao chiến hơn nửa canh giờ thì thủ lĩnh phe địch huýt sáo một tiếng, toán cướp lập tức rút lui.
Vạn Tùng Bách dẫn Trình Tụng đi kiểm tra thương vong, Trình Thiếu Cung cầm kiếm bảo vệ bên cạnh Thiếu Thương, khó tin nói: “Giặc cướp dạo này to gan vậy ư? Ban ngày cũng dám cướp của quan binh!”
Thiếu Thương nói: “Đúng thế, bọn cướp này kỳ lạ quá, không hét mấy câu như ‘núi này do ta mở’ gì gì đó.”
Vạn Thê Thê lại gần: “Có lẽ chúng tính giết hết chúng ta rồi mới cướp sạch? Hồi còn ở bên ngoài, tỷ và phụ thân cũng từng gặp sơn tặc ác độc như vậy. Bọn chúng không đánh lại sẽ chạy, nếu đánh thắng ắt sẽ đuổi cùng giết tận, không để lọt tung tích tránh có kẻ đi báo quan phủ.”
Thiếu Thương cảm thấy rất có lý.
Lúc này, thủ lĩnh đội thị vệ do Lăng Bất Nghi để lại bỗng đi tới, y chắp tay nói với Thiếu Thương: “Khởi bẩm tiểu nữ quân, tình hình không ổn, ty chức thỉnh cầu đi mời viện binh.”
“Tình hình không ổn? Không phải toàn thắng rồi à.” Thiếu Thương không hiểu.
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Tiểu nữ quân nhìn vị trí hiện tại của chúng ta đi.”
Hội Thiếu Thương nhìn xung quanh. Đây là một con đường trong rừng ở trên núi, hai bên đều là rừng rậm. Thiếu Thương vẫn chưa hiểu thì Trình Thiếu Cung đã trầm giọng nói: “Rừng rậm núi sâu, đường hẹp nhỏ dài, phụ thân từng nói rất dễ có địch mai phục ở địa hình này.”
Thủ lĩnh thị vệ chắp tay: “Công tử sáng suốt. Dù toán cướp bị đánh lui nhưng bọn chúng chỉ chết mười đến hai mười người, mà thương vong phe ta lên đến ba bốn mươi người. Chết cũng được, chôn tại chỗ rồi về sau tính tiếp. Vậy còn những người bị thương, lẽ nào bỏ họ lại đây? Nhưng nếu muốn phân bổ nhân lực chăm sóc lại thiếu lực đánh. Nếu còn gặp phục binh trước khi ra khỏi ngọn núi này, chỉ sợ khó đối phó.”
Thiếu Thương hoảng hốt: “Không lẽ toán cướp kia sẽ lại đến nữa? Chẳng phải đã bị đuổi đi cả rồi ư.”
Thủ lĩnh thị vệ nói: “Tốt nhất là không nên đến. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu chúng ta dự liệu tình huống xấu nhất. Chẳng may tiểu nữ quân có sơ xuất gì, chúng thuộc hạ có chết vạn lần cũng không đủ.”
Thiếu Thương lờ mờ nhận thấy tính nghiêm trọng, trịnh trọng nói: “Vậy chúng ta xin viện quân từ ai đây, ta thấy dịch trạm ở hôm qua cũng không nhiều người lắm.”
Thị vệ thủ lĩnh nói: “Quận Từ nằm phía tây bắc Thọ Xuân, đại quân của Thôi Hầu đi từ bắc xuống nam tạo thành thế Thái Sơn đè đỉnh với Thọ Xuân, chúng ta cử kỵ binh tiến thẳng đến phía bắc là được, bất kể gặp toán người nào, chỉ cần xưng danh hiệu của thiếu chúa công thì bọn họ sẽ cắt cử người đến cứu.”
Thiếu Thương đã hiểu, lập tức sai người lấy bút mực lụa trắng từ trong xe ra, tự tay viết bốn phong thư cầu cứu, đóng tư ấn Lăng Bất Nghi đã để lại cho mình vào chỗ ký tên, dán niêm phong rồi giao cho bốn kỵ sĩ cường tráng.
Nhìn bốn kỵ binh lao vụt đi, Vạn Thê Thê cười nói: “Có khi lại phí ơn huệ của chàng rể nhà muội rồi.”
Thu xọn xong, Vạn Tùng Bách cũng cảm thấy không thể ở lại đây lâu, bèn hét ra lệnh đoàn xe mau chóng tiến lên. Đi hơn nửa ngày, thấy trời đã chập tối, sắp rời khỏi khu rừng âm u, nào ngờ lại có toán cướp bịt mặt lao ra từ trong khu rừng hai bên, bao vây trước sau tạo thành thế bọc kép.
Không cần nói cũng biết lại là cảnh chém giết rung trời. Lần này Thiếu Thương không cười nổi nữa, nhìn thương vong phe mình ngày một nhiều, còn phe địch lại từ từ ép sát rất bài bản, Vạn Tùng Bách và Trình Tụng xông lên tham chiến đã dính máu bê bết, mồ hôi vết bẩn xen lẫn trên mặt.
Lúc này mới thấy rõ tâm lý của các hộ vệ dưới quyền Lăng Bất Nghi, rơi vào tình cảnh ấy nhưng bọn họ vẫn rất bình tĩnh, thị vệ thủ lĩnh còn chỉ huy gia đinh từ từ khép vòng lại, vừa đánh vừa lùi, trốn vào trong núi.
Tới khi trời đen kịch, toán cướp này lần nữa bị đánh lùi. Kiểm tra thương vong, dù tính luôn anh em Trình thị thì chỉ còn chưa đến ba mươi người có thể chiến đấu.
Thị vệ thủ lĩnh chỉ huy mọi người nấp trong sơn động lớn trong núi, sau đó sai người kéo xe ngựa còn nguyên vẹn tới, quây tròn lại làm hàng rào chống ngựa, thổi tắt lựa trong đèn lồng. Thiếu Thương hỏi: “Ngay đằng trước là có thể rời khỏi núi rừng, vì sao chúng ta không lao ra.”
Không đợi thị vệ thủ lĩnh lên tiếng, Trình Tụng dính đầy máu mệt mỏi nói: “Bây giờ phe ta ít người, không biết kẻ địch có bao nhiêu, đến địa thế rộng rãi thì chúng ta càng chỉ có đường chết, còn không bằng ở lại đây mượn địa hình ẩn nấp, cộng thêm rừng rậm tối trời, tạm thời bọn chúng sẽ không dám đến, nhưng tới khi trời sáng…”
Thiếu Thương hiểu, lòng thấy sợ hãi.
Thị vệ thủ lĩnh trấn an: “Tiểu nữ quân đừng lo. Có lẽ trời sáng là viện quân sẽ tới.”
Thiếu Thương chưa kịp thở phào thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Vạn Thê Thê ở lều da trâu bên kia: “Phụ thân, phụ thân!”
Thiếu Thương và anh em Trình gia lập tức đứng dậy chạy đến, vừa vào lều đã thấy dưới ánh đèn u ám, Vạn Tùng Bách máu me khắp người nằm trên cáng, yếu ớt rên rỉ. Vạn Thê Thê khóc nấc: “Lúc nãy quản sự dìu phụ thân về, nói ngực bị trúng đao, còn bị đập mạnh sau lưng.”
Thiếu Thương không có quá nhiều cảm xúc, nhưng anh em Trình gia từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Vạn Tùng Bách, tình nghĩa hai nhà sâu nặng không thua kém ruột thịt, hai anh em nhào đến trước cáng òa khóc.
Vạn Tùng Bách khó khăn mở mắt, nắm chặt cánh tay Trình Tụng: “Là, là ta bất cẩn, thà đi đường lớn xa hơn… Vẫn tốt hơn, tốt hơn là đi đường này…”
Trình Tụng chảy nước mắt, đôi môi trắng bệch của Trình Thiếu Cung run lên, cả hai chẳng thể đáp lời.
“Không thể trách bá phụ chuyện này được.” Thiếu Thương thở dài, “Hiện tại ở phía bắc là đại quân của Thôi Hầu, Bành nghịch tặc có muốn trốn cũng sẽ bỏ trốn về phía nam, đến lúc ấy sẽ có cơ hội cho phụ thân nhà cháu lập công, nào ngờ lại có sơn tặc nhảy ra ở đây!”
“Mấy… Mất đứa phải đi…” Vạn Tùng Bách nắm chặt cổ tay Trình Tụng, hốc mắt đỏ sẫm ngập tràn áy náy lẫn tự trách, “Hiền đệ có bốn nam một nữ, bây giờ hơn nửa đang ở trong tay ta, ta… không thể để mấy đứa ở lại đây… Ta chết cũng không có mặt mũi gặp hiền đệ… Mấy đứa hãy cố xuống núi, cưỡi khoái mã mà đi…”
Thị vệ thủ lĩnh đứng canh ngoài lều cúi đầu, trao đổi ánh mắt với các thuộc hạ sau lưng, tất cả cùng hiểu: bọn họ chắc chắn có thể che chở một mình tiểu nữ quân rời đi. Với tác phong độc ác của toán cướp nọ, ở lại nơi toàn người bị thương tàn phế này thì bọn họ chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu thật sự đến mức đường cùng, bọn họ không cần phải để tâm tới những chuyện ấy…
Vạn Tùng Bách còn chưa nói hết, Trình Tụng đã hét lớn: “Bá phụ nói gì vậy, nếu chúng cháu chỉ khư khư tính mạng bỏ chạy, dù có sống cũng không còn mặt mũi gặp ai!” Hắn kéo tay Vạn Thê Thê, “Thê Thê, muốn chết thì chúng ta chết chung!”
Lệ nóng chao đảo trong mắt Vạn Thê Thê, nàng lao vào người Trình Tụng nức nở nói không nên lời.
Trình Thiếu Cung ngẩn ngơ, nhìn Vạn Tùng Bách nói: “Bá phụ, hồi bé phụ thân dẫn chúng cháu vào núi đi săn, cháu làm biếng không chịu leo núi, bá phụ sợ phụ thân sẽ mắng cháu nên đã cõng cháu đi…”
Nhớ lại chuyện năm xưa, Vạn Tùng Bách chảy nước mắt.
Hốc mắt Thiếu Thương nóng lên.
Thật ra Vạn lão bá là một người đàn ông rất thương con, thậm chí không hề trọng nam khinh nữ, ông cũng rất thương mười hai cô con gái trước đó, luôn chọn rể tốt cho bọn họ, của hồi môn cũng rất phong phú. Nếu không phải vì kéo dài hương khói, thực chất ông cũng không quá muốn con trai tới vậy.
Vạn Tùng Bách cực kỳ cảm động, nhưng vẫn cương quyết bắt bọn họ đi trước, cuối cùng hai bên xảy ra tranh chấp, sau đó quyết định đợi thêm một đêm nữa, tới khi trời sắp sáng mà viện binh vẫn chưa tới thì các tiểu bối sẽ rời đi.
Ra ngoài lều, Trình Tụng khẽ nói với Thiếu Thương: “Muội muội, lát nữa chúng ta chia làm hai đường. Thị vệ của Lăng đại nhân sẽ bảo vệ muội và Thê Thê rời đi, Thiếu Cung cũng đi cùng; huynh sẽ cõng bá phụ đi từ bên kia.”
Thiếu Thương chua xót, cười gượng: “Chúng ta có thể nghĩ theo hướng tích cực được không, có khi viện binh sẽ tới đó.”
Trình Tụng lạnh lùng nói: “Huynh không thể bỏ bác ấy lại được, nhưng chúng ta cũng không thể chết tại đây. Nếu… sau này mọi người hãy báo thù cho huynh!” Dứt lời, chàng trai trẻ cao lớn xoay người bước đi, trong chớp mắt, Thiếu Thương như nhìn thấy bóng lưng đáng tin cậy của cha Trình.
Đêm hôm ấy không có trăng sao, giữa núi rừng lạnh buốt tĩnh lặng, mọi người im lặng cùng chờ đợi.
Hơn nửa đêm, khi tất cả đang lim dim ngái ngủ, bỗng đằng trước phát ra tiếng rên rất bé. Thiếu Thương choàng tỉnh, đằng trước bố trí rất nhiều thanh tre cắm vào đất, lẽ nào… Nhưng nàng chưa kịp nghĩ ra thì bên ngoài lại truyền đến tiếng đánh nhau.
Toán cướp kia không đợi trời sáng mà đã mò tới!
Thiếu Thương đành rút kiếm đứng dậy, được hai thị vệ bảo vệ sau lưng, thấy phía trước dần không chống lại nổi, thị vệ thủ lĩnh ôm vết thương đẫm máu chạy tới: “Tiểu nữ quân, hiện tại không ngăn được toán cướp, ty chức xin phép bảo vệ người rời đi trước.”
Thiếu Thương bình tĩnh đáp: “Được, nhưng phải dẫn theo Thê Thê a tỷ và Tam huynh của ta.”
Thị vệ thủ lĩnh gật đầu, xoay người chạy đi rồi lập tức trở lại, thấy y cõng trên vai Vạn Thê Thê bị đánh ngất, tay dắt theo Trình Thiếu Cung đang mơ màng. Ở gian bên kia, Thiếu Thương thấy Trình Tụng đã buộc Vạn Tùng Bách trên lưng, đang định lên ngựa.
Dưới ánh lửa bập bùng, hai huynh muội nhìn nhau từ xa, chẳng rõ mai sau liệu còn có thể gặp lại. Thiếu Thương kìm nén không khóc, thều thào trong cổ hai chữ ‘Nhị huynh’.
Chợt đúng lúc này, cách đó không xa có một quả pháo hoa lộng lẫy đột nhiên bắn lên không trung, trên bầu trời phát ra tia lửa vàng, tím, cam, đỏ tạo thành hoa văn kỳ dị. Thủ lĩnh thị vệ vui mừng quát lớn: “Là thiếu chúa công, thiếu chúa công đến rồi!… Các anh em cố lên, thiếu chúa công đã dẫn người đến rồi!”
Vừa nói y vừa lấy ra một món đồ bằng sắt hình trụ màu đen từ trong ngực, giơ lên trời kéo mạnh ngòi nổ, ngay lập tức một quả pháo lộng lẫy bắn vụt lên trời – lần này Thiếu Thương đã nhìn rõ, trên bầu trời là hình đầu thú ghê rợn.
Có lòng tin, dũng khí của phe mình lập tức tăng cao, Trình Tụng vội đỡ Vạn Tùng Bách xuống rồi xông vào cuộc chiến, chẳng mấy chốc âm thanh chém giết trong rừng núi ầm ầm như sấm. Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa rầm rập từ xa lại gần, cánh rừng hiền hòa rậm rạp như bó rau được đặt trên tấm mẹt, những giọt sương đọng trên lá rơi xuống, thấm ướt gò má trang phục của mọi người.
Khi kỵ binh đến gần, Thiếu Thương nhìn thấy ngay bóng người cao ráo quen thuộc cùng cặp binh khí trong tay chàng.
Cuối cùng nàng cũng đã trông thấy rìu chiến hình thú rạch mây trong lời đồn, nghe nói được Hoàng đế bỏ ra vạn lượng, mời đại sư rèn sắt của tiền triều tự tay chế tạo, lưỡi rìu bén ngọt không lưu một vết máu, hai bên thân rìu có khắc hình dã thú khát máu, cán rìu dài quá tay, lúc tách ra có thể dùng làm kích ngắn, khi nối lại có thể dùng làm trường binh.
Nếu cây kích Xích Phượng mạ vàng trong tay Lăng Bất Nghi ngày trước như một vầng thái dương lộng lẫy, không ai có thể lẩn tránh dưới tia sáng lóa mắt ấy, thì cặp rìu chiến đen láy lúc này lại là những u linh gai góc, lặng thinh thích giết chóc.
Lăng Bất Nghi ra tay chưa bao giờ làm màu, chỉ đơn giản vung tay chém xuống, rồi xung quanh là biển máu sát phạt, như tử thần vung lưỡi hái cắt đứt sinh mệnh, máu bắn lên bên má trắng nõn của chàng, vừa oai phong vừa lạnh lùng.
Lần đầu tiên Thiếu Thương thấy chàng giết người gần đến thế, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Phía trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thị vệ đứng bên cạnh Thiếu Thương lập tức tiến lên vài bước, quỳ một chân trước vó ngựa của thiếu chúa công nhà mình, chỉ có thị vệ thủ lĩnh không rời khỏi Thiếu Thương, vẫn quỳ ở bên cạnh nàng.
Lăng Bất Nghi đổi rìu chiến từ tay phải qua tay trái, sau đó chậm rãi xuống ngựa, đứng cách Thiếu Thương hơn mười bước, lạnh lùng nhìn nàng.
Trình Thiếu Cung thôi mơ màng, cậu nuốt nước bọt, cảm thấy ghen tị với Vạn Thê Thê đang dựa vào vách núi hôn mê, dục vọng cầu sinh khiến cậu tự động lùi về sau vài bước, nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.
Thiếu Thương lóng ngóng, nàng biết giờ đây chàng rất tức giận, nhưng không biết làm thế nào để chàng nguôi giận. Chàng đang mang quân vụ trong người, không biết chàng có bỏ qua nhiệm vụ quan trọng nào để tới cứu mình không.
Khi Lăng Bất Nghi rời đô thành, nàng đã hứa sẽ ‘ngoan ngoãn chờ chàng’, kết quả lại…
Nàng thầm hạ quyết tâm, nếu chàng muốn mắng thì sẽ để chàng mắng, nếu chàng vẫn chưa bớt giận… vậy đánh vài cái cũng được.
“… Lại đây.” Lăng Bất Nghi nói.
Thiếu Thương ngẩn ngơ nhìn chàng.
Lăng Bất Nghi giơ bàn tay phải nhuốm máu lên, ngoắt tay gọi nàng.
Bỗng Thiếu Thương cảm thấy thật tủi thân, xách váy chạy ùa vào lòng ngực rộng rãi của chàng.
Tay trái cầm song rìu của Lăng Bất Nghi buông thõng, tay phải chàng vuốt ve mái tóc và gáy nàng, thở dài: “Không sao là tốt rồi.”