Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay - Trang 4
Chương 104
Thiếu Thương ôm nỗi tâm sự rời khỏi bữa tiệc, đi dọc cung hẻm quay về Trường Thu cung, nào ngờ vừa đi qua một dãy tuyết tùng cao ơi là cao, thấy bên bờ hồ Kính Tâm chính giữa Bắc cung là Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi đứng đối diện nhau nói chuyện, đã cho người hầu lui ra. Thiếu Thương lập tức dừng bước, đồng thời giơ tay ra hiệu Liên Phòng và Xảo Quả cùng vào cung hôm nay im lặng.
“… Thái tử phi không cần nói thế để kích ta.” Nhị hoàng tử phi ra chiều khinh bỉ, “Cùng là dâu hoàng gia nhiều năm, nội tình hai bên đều rõ ràng. Đúng vậy, xuất thân của Thiếu Thương không bao giờ bằng được chúng ta. Và cũng đúng, danh tiếng của nàng ta bây giờ nổi hơn hai chúng ta. Nhưng vậy thì sao? Có thể khiến phụ hoàng mẫu hậu thích ấy là bản lĩnh của nàng ta!”
Thái tử phi thấp giọng bực bội: “Ngươi vẫn muốn điều đường đệ từ Tây Bắc về đô thành còn gì, khẩn cầu mẫu hậu những mấy tháng mà mẫu hậu vẫn không đồng ý. Nhưng Trình Thiếu Thương nó còn chẳng cần mở miệng, bệ hạ đã điều Tam thúc của nó từ một tiểu huyện hoang vu đến làm Thái thú của một huyện lớn sung túc. Cứ chờ mà xem, chắc hẳn phụ thân nàng ta sẽ lập công trong chuyến chinh phạt Thọ Xuân lần này.”
Nhị hoàng tử phi cười lạnh: “Không phải mới ít hôm trước, Thái tử phi cũng cầu khẩn mẫu hậu gả đường muội của mình cho con trưởng của Nhữ Dương vương Thế tử à. Dù mẫu hậu không chấp nhận chuyện của đường đệ nhà ta, nhưng chí ít bà không từ chối thẳng thừng. Nhưng Thái tử phi thì sao, mẫu hậu nói không là không! Với lại, nhìn sắc mặt của Thái tử huynh trưởng, e rằng phụ hoàng và mẫu hậu cũng không muốn trong nhà xuất hiện nữ nương nào từ Tôn thị nữa!”
Thái tử phi biến sắc, tức đến nỗi run tay: “Ngươi…”
Nhị hoàng tử phi rưới thâm dầu mà nói: “Nếu muốn bàn về xuất thân… Hừ, còn nhớ hồi bé, ta từng thấy bá phụ của Thái tử phi đến nhà bái kiến phụ thân đấy. Ủng vớ chưa cởi đã khấu đầu với phụ thân ta… Nhưng sau khi thành thân, Thái tử phi vừa là trưởng tẩu, vừa là phu nhân của trữ quân, lần nào ta gặp ngươi mà chẳng cúi người bái lạy? Đến chuyện đó ta vẫn thấy bình thường thì việc ngươi lấy Thiếu Thương ra kích động ta còn lâu mới có tác dụng!”
Thái tử phi tái mặt, không hiểu sao lại có cảm giác bị sỉ nhục.
Thiếu Thương nghe tới đây thì tự thấy đã đủ, cất bước đi ra trước khi Thái tử phi lên tiếng, tới gần hai người, Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi đồng thời sửng sốt. Nhị hoàng tử phi phản ứng trước, cười híp mắt nói: “Ra là Thiếu Thương đấy à, mời rượu xong rồi hả?”
Thiếu Thương cúi người hành lễ, cung kính thưa: “Hồi bẩm hai vị điện hạ, đã mời xong rồi ạ.”
Nhị hoàng tử phi liếc thấy sắc mặt trắng bệch của Thái tử phi, vô cùng sung sướng, cố ý nói mập mờ: “Những lời ta và Thái tử phi vừa nói, Thiếu Thương có nghe gì không…?”
Thiếu Thương cũng nhìn Thái tử phi, mỉm cười đáp: “Có chỗ nghe được, có chỗ… không nghe rõ.”
Nhị hoàng tử phi bật cười.
Cuối cùng Thái tử phi cũng bình thường trở lại, cười gượng nói: “Thiếu Thương ở trong cung đã một thời gian, còn cùng Tử Thịnh dự tiệc ở phủ của Nhị đệ những hai lần, nhưng ngươi lại chưa đến Đông cung lần nào. Bây giờ mùa Đông đang rảnh, mọi người cũng ít việc lại, ngày mai ngươi nhất định phải đến chỗ ta đấy!”
“Ngày mai không được rồi, mai là ngày nghỉ của thiếp.” Thiếu Thương nghiêm túc nói.
“Thế thì hôm sau!” Thái tử phi cứng mặt.
“Hôm sau cũng không được, thiếp muốn đến thăm Hoắc phu nhân với Lăng đại nhân.”
“Hôm sau nữa!” Thái tử phi cắn răng, tự biết ban đầu mình đã có thái độ sai với Trình Thiếu Thương, bất kể thế nào cũng phải tìm cơ hội sửa sai.
Thiếu Thương nhử đối phương đã đủ, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Cũng được, vậy thì hôm sau nữa.”
Nhị hoàng tử phi mỉm cười nhìn, nói: “Biết là Thái tử phi mời khách, nhưng ai không biết, khéo còn tưởng Thái tử phi đang đòi nợ đấy. Được rồi, cũng coi như có lòng thành… Ơ, đó, đó không phải là… Linh Quân a tỷ, Linh Quân a tỷ!” Cuối câu nàng ta cao giọng gọi.
Thiếu Thương và Thái tử phi cùng nhìn theo ánh mắt nàng ta, thấy bên kia bờ hồ Kính Tâm có một đội hoạn quan cung nữ đi tới, xúm quanh một đôi nam nữ trang phục lộng lẫy, phía sau có hai ma ma ôm hai đứa trẻ.
Người đàn ông nọ có gương mặt bình thường, tuổi chừng ba mươi, trông chỉ như công tử thế gia bình thường, song thiếu phụ ăn vận lộng lẫy ấy lại không tầm thường chút nào. Trông nàng ta khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, da trắng xinh xắn, đi đến gần, Thiếu Thương càng cảm nhận được cử chỉ cao sang quý phái của nàng ta, gương mặt ấm áp rung động, nhưng nom sắc mặt không khỏe, chân mày nhíu chặt có vẻ lo lắng.
Không đợi người ngoài lên tiếng, Nhị hoàng tử phi đã thân thiết tới đón, rất tự nhiên kéo tay thiếu phụ ấy, kích động nói: “Là Linh Quân a tỷ thật ư! Muội không mơ đấy chứ! Sao tỷ lại về đô thành, không phải vẫn luôn ở Hà Đông sao, vì sao lại vào cung?! Vì sao tỷ không đến thăm muội!”
Thiếu phụ bị hỏi liên tục cũng chỉ biết cười, còn người đàn ông đi cùng đã hành lễ với Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi trước. Lúc hành lễ, công tử ấy tự xưng ‘ngoại thần Lương Thượng’, Thiếu Thương cũng không biết đó là hai chữ nào.
Thiếu phụ ấy đáp: “Ta và lang tế luôn ở quê, nhưng thời gian này Châu mục đại nhân đến đô thành báo cáo, thế nên vợ chồng ta đi cùng. Tính thời gian thì cũng chỉ vừa tới mấy ngày trước. Không phải hôm nay Hoàng hậu nương nương đã tuyên bọn ta vào cung à.”
Nhị hoàng tử phi siết chặt tay nàng ta, liên tục truy hỏi: “Lần này a tỷ đừng đi nữa được không, lần nào các tỷ muội chúng ta gặp nhau cũng chỉ thiếu mỗi tỷ! Những năm qua mẫu hậu cũng thường nhắc đến tỷ, có lẽ cũng muốn gặp con của tỷ.”
Nói đoạn, nàng đánh mắt nhìn ra sau lưng thiếu phụ. Lúc này, hai ma ma đặt hai đứa bé xuống đất, bé gái khoảng sáu bảy tuổi, bé trai tầm bốn năm tuổi.
Thiếu phụ nhỏ nhẹ dặn hai con hành lễ, Nhị hoàng tử phi luôn miệng nói không cần, cúi người trêu đùa một lúc rồi mới cười hỏi: “Té ra đây là con của a tỷ, quả là lá ngọc cành vàng, đáng yêu như tuyết ngọc. A tỷ có một trai một gái hả, muội sinh được hai trái một gái, có gì chúng ta cho các con chơi cùng nhau…”
Ban đầu Thiếu Thương không biết người tới là ai, nhưng nhác thấy sắc mặt Thái tử phi đanh lại, trông còn khó coi hơn gấp mười lần khi bị Nhị hoàng tử phi châm chọc lúc nãy. Nàng nghĩ ngợi, hình như đã đoán được ‘Linh Quân a tỷ’ này là ai.
Nhị hoàng tử phi nói rất nhiều như bắn liên thanh, cho tới khi người chồng của thiếu phụ mất kiên nhẫn thì nàng mới cười nói: “Thiếu Thương đến rồi đây, để tỷ giới thiệu mọi người với nhau. Đây là a tỷ thân thiết của ta, họ Khúc, tên tự Linh Quân. Linh Quân a tỷ, nàng ấy chính là nương tử tương lai của Tử Thịnh, tên Trình Thiếu Thương, nàng ấy nhỏ tuổi thế thôi chứ thực chất thông minh và cũng thú vị lắm!”
Khúc Linh Quân mỉm cười cùng làm lễ với Thiếu Thương, quan sát kỹ rồi nói: “Mới chớp mắt đó mà Tử Thịnh đã lớn rồi, ừ, nhớ hồi cậu ấy vừa tròn mười tuổi, bệ hạ đã bắt đầu tính toán hôn sự của cậu ấy cho các con mình.”
Nhị hoàng tử phi che tay áo cười nói: “Ha ha ha, a tỷ nói phải. Phụ hoàng vẫn ngóng trông ngày Tử Thịnh sớm thành thân, ai ngờ chờ mãi đến tận bây giờ, phụ hoàng sốt ruột lắm.”
Khúc Linh Quân nói: “Cơm tốt không sợ trễ, Tử Thịnh trưởng thành sớm, rất biết tính toán. Bản thân cậu ấy cưới người muốn cưới vẫn tốt hơn là ép buộc…”
Lúc này, người đàn ông tên Lương Thượng nhịn không đặng, nói: “Chi bằng nàng và các quý nhân ôn chuyện, ta dẫn các con đi trước.” Nói đoạn, y xoay người định ôm con đi, chẳng ngờ hai đứa bé có vẻ rất sợ phụ thân, đồng thời lùi về sau một bước.
Lương Thượng không vui, lạnh lùng gọi ma ma ôm con.
Thái tử phi thờ ơ nhìn, nói: “Công tử không cần gấp gáp rời đi làm gì, tỷ muội ta và vợ của công tử đã nhiều năm không gặp, thật rất nhớ nhung. Khúc phu nhân, nếu cô đã về đô thành vì sao không gửi tin đến Đông cung… Lần này đến đô thành hẳn không đi nữa nhỉ.”
Khi nói đến hai chữ Đông cung, nàng ta cố nghiến răng nhấn mạnh, Thiếu Thương thầm nhíu mày, quả nhiên trên mặt Lương công tử xẹt qua sát khí.
Khúc Linh Quân bình thản nói: “Lấy chồng theo chồng, Châu mục đại nhân thấy những năm qua lang tế học hành thành tài, định giới thiệu cho chàng gặp mặt làm quen các vị đại nhân ở trong thành, nhân tiện dạy dỗ chính vụ, thần phụ chỉ đi cùng mà thôi. Nếu có ngày lang tế rời đi thì dĩ nhiên thần phụ cũng sẽ theo chàng.”
Thái tử phi liếc Lương công tử, cố ý nói nhỏ: “Nhiều năm không gặp, nhớ hồi ấy cô và bổn cung gọi tỷ xưng muội, nói chuyện không kiêng dè. Giờ đây phải tự xưng là thần phụ, uốn gối hành lễ, đúng là cảnh còn người đã khác…”
Khúc Linh Quân thấy chồng tức giận, lập tức nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện cảnh còn người đã khác, đâu phải chỉ một chuyện một việc. Dù thân phận của thiếp và Nhị hoàng phi đã thay đổi, song tình cảm vẫn luôn thân thiết.”
Nhị hoàng tử phi lập tức phụ họa: “Linh Quân a tỷ nói phải! Dù có thay đổi thế nào thì ta cũng xem a tỷ là tỷ tỷ ruột!”
“Đến cũng đến rồi, chi bằng tới Đông cung làm khách hai hôm đi.” Bỗng Thái tử phi lên tiếng.
Lương công tử hừ lạnh, phất tay áo đứng sang một bên.
Khúc Linh Quân ngẩng đầu, giận dữ nói: “Thiếp sẽ không đến Đông cung, Thái tử phi cũng đừng nói những lời vô vị này nữa, nếu để người cố ý biết được thì không có lợi cho ai đâu.”
Nghe được lời từ chối không chút nể nang ấy, Thiếu Thương ngẩn ra, nghĩ bụng vị đại tỷ này ngoài nhu trong cương, rất có cá tính nhé.
Thái tử phi tái mặt, cười gượng nói: “Vậy thôi. Gần đây ta vừa được một thớ gấm lụa từ phía nam, sẽ gửi cho cô sau. Hai người cứ từ từ ôn chuyện, ta quay về trước.”
Khúc Linh Quân cung kính nói: “Thái tử phi nói đùa. Nơi này là trong cung, sao chúng tôi có thể tự do tán gẫu được, thiếp cũng cần đến Trường Thu cung. Nếu điện hạ muốn về, thiếp cung tiễn Thái tử phi.” Nói đoạn, nàng nhún gối hành lễ đàng hoàng.
Thái tử phi nhìn nàng mấy lần, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đợi nàng ta đi xa, Khúc Linh Quân mới quay lại, nói với Nhị hoàng tử phi: “Đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta gặp nhau sau.”
Nhị hoàng tử phi gật đầu, đưa mắt nhìn nhóm Khúc Linh Quân rời đi, một lúc sau mới thở dài nói: “Năm xưa ta còn tưởng có thể cùng làm tỷ muội hoàng gia với tỷ ấy… Ừ, Thiếu Thương muội không ngạc nhiên nhỉ, hẳn Tử Thịnh đã kể chuyện ngày ấy với muội rồi đúng không.”
Thiếu Thương cười xòa: “Lần này điện hạ đã đoán sai rồi, không phải Lăng đại nhân nói cho tiểu nữ.” Mà là Hoàng hậu nói, Lăng Bất Nghi rất kín miệng.
Nhị hoàng tử phi nhướn mày song không hỏi gì thêm, lại nhìn theo hướng nhóm Khúc Linh Quân rời đi: “Ngày xưa Linh Quân a tỷ cũng thường vào cung chơi, ôi, chỉ tiếc…” Rồi nàng ngoái đầu lại, “Thiếu Thương, nếu Linh Quân a tỷ là Thái tử phi, cuộc sống của chúng ta sẽ còn tốt hơn hiện tại nữa, muội nói có đúng không?”
Thiếu Thương cười: “Điện hạ cẩn trọng lời nói… Huống hồ, thiếp cũng không dám nói có tốt hơn hay không. Nhưng thiếp thấy bây giờ Khúc phu nhân sống không tệ, hẳn lang tế cũng là người môn đăng hộ đối, lại sinh được hai người con đáng yêu đến thế. Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại.”
Lăng Bất Nghi đã từng nói, Nhị hoàng tử phi thoạt nhìn nhanh nhảu thẳng thắn nhưng thực chất trong lòng rất toan tính, khá là có tài, quản xuyến vương phủ của Nhị hoàng tử cực kỳ đâu vào đấy.
Nhị hoàng tử phi khinh thường: “Ừ thì môn đăng hộ đối, nhưng muội cũng thấy Lương công tử này rồi đấy. Không những hấp tấp mà con người cũng bình thường, ôi, thật là uổng tài năng học vấn của Linh Quân a tỷ, cũng tiếc ta phải làm chị em dâu với một kẻ bình thường, nào khác gì áo gấm đi đêm…”
Thiếu Thương phì cười: “Điện hạ, xin điện hạ cẩn trọng lời nói… Còn nữa, làm gì có ai tự khen mình như điện hạ.”
Nhị hoàng tử phi xoay sang hướng Thái tử phi rời đi: “Kỳ thực ta chưa bao giờ dám xem thường người nào có xuất thân không bằng mình. Hồi còn bé, ta đi theo phụ thân gặp rất nhiều loạn tướng ngoài kia, cũng từng gặp các anh hùng hào kiệt xuất thân nông dân. Nhưng Thái tử phi của chúng ta đây, hừ, nếu nàng ta có bản lĩnh dỗ được phụ hoàng mẫu hậu, lung lay thái tử huynh trưởng thì ta cũng phục ả. Nhưng nàng ta vừa không tài năng không kiến thức, cũng không đủ độ lượng đức hạnh, tới bản lĩnh tranh chấp cũng thua kém, ngoài dùng thân phận phép tắc chèn ép thì chưa từng thắng ta lần nào. Mai sau muội kết giao thật với nàng ta sẽ biết. Ôi ôi, không phải ta miệng mồm vô đức, mà bà chị dâu này của ta thật sự không có gì đáng khen…”
Thiếu Thương không muốn xổ chữ phê bình giống nàng ta, bèn đổi đề tài: “Thứ lỗi cho Thiếu Thương kiến thức nông cạn, rốt cuộc Khúc phu nhân được gả cho nhà nào vậy ạ. Còn vị công tử Lương Thượng này nữa, tiểu nữ đã từng gặp thân quyến nào của nhà y chưa?”
Nhị hoàng tử phi xoay người cười: “Không phải muội vừa mới gặp đấy hả, chính là vị đại nhân Lương Vô Kỵ trong bữa tiệc. Lang tế của Linh Quân a tỷ là gia chủ tương lai của Lương gia, tên chỉ một chữ Thượng, Thượng trong thượng đức*.”
(*Từ nãy đến giờ Thiếu Thương nghe tên của vị công tử này là 凉上/liáng shàng nên không biết y là ai, tên đúng của y là 梁尚, cũng phát âm là liáng shàng.)
Thiếu Thương bật cười, ra là hai chữ này. Nàng lại nói: “Đa tạ điện hạ đã chỉ giáo. Theo như thiếp vừa thấy, Lương Châu mục là người biết nhìn nhận lại còn tốt bụng, có quân cữu như thế, hẳn cuộc sống của Khúc phu nhân sẽ không quá khó khăn.”
Nhị hoàng tử phi thở dài rồi lại cười, rủ Thiếu Thương cùng bước dọc bên bờ hồ, vừa đi vừa chuyện trò: “Hầy, nếu là quân cữu thật thì quá tốt rồi. Không phải đâu, Lương Châu mục là đường huynh của Lương Thượng. Phụ thân hai người họ là anh em ruột, phụ thân của Lương Thượng lớn hơn ông ấy một tuổi. Năm xưa, phụ thân của Lương Châu mục mất sớm không lâu sau khi con trai vừa chào đời, huynh trưởng – cũng tức là phụ thân của Lương Thượng mới nghĩ, dù gì mình cũng không có con, bèn đón cháu đến nuôi. Nào ngờ hai mươi năm sau, phụ thân của Lương Thượng đã tái giá, phu nhân mới sinh ra Lương Thượng và một người em trai của y, nhưng rồi Lương thái công đổ bệnh nặng, thời gian không còn nhiều.”
Thiếu Thương vẹt cành liễu khô ở bên bờ, chớp mắt nói: “Ừm, cũng là chuyện của hai mươi ba mươi năm trước rồi. Lúc ấy thế đạo vẫn chưa yên. Đừng nói là đại gia tộc như Lương gia, ngay cả gia đình nhỏ thì cũng phải có người trẻ trung khỏe mạnh làm chủ gia đình.”
Nhị hoàng tử phi tán thưởng: “Đúng là đạo lý này, Lương thái công là người khôn ngoan, huống hồ ông ấy cũng coi cháu mình như con ruột, trước lúc lâm chung đã truyền chức gia chủ cho Lương Châu mục chỉ mới hơn hai mươi. Lương thái công đã không chọn nhầm người, có câu cây to gió lớn, cuối cùng Lệ đế đã vơ vét rúc rỉa, sưu cao thuế nặng vô đức, những thế tộc Hà Đông cùng nổi tiếng như Lương gia lần lượt ngã xuống, nhưng nhà họ Lương vẫn có thể đứng vững.”
Thiếu Thương biết, nếu không có chuyện trong quá khứ thì ở Hà Đông đã không tới lượt những thế tộc cấp hai cấp ba như Lâu gia ra mặt.
“Chỉ là, Lương thái công nhìn rõ nhưng người khác chưa chắc. Quả phụ của thái công góa chồng khi trẻ, lại không chịu tái giá. Được rồi, coi như bà ấy khó quên tình cũ đi, nhưng Lương Châu mục đang bận thu xếp giải quyết ở đằng trước, bà ta ở hậu phương suốt ngày khóc lóc kể khổ, hết tố cô nhi quả mẫu nhà mình đáng thương thì lại nhắc đến đại ân ‘ngút trời’ của Lương thái công với Lương Châu mục. Hồi bé ta thường xuyên nghe người ta nói bà già Lương này rất hồ đồ đáng ghét! Được rồi, không biết có phải bị bà ta nguyền rủa hay không mà Lương Châu mục cũng giống Đại bá phụ Lương thái công của mình, con cái ít ỏi, sau khi vợ già qua đời, dưới gối chỉ còn lại vài người con gái do cơ thiếp sinh. Trước khi Linh Quân a tỷ qua cửa không lâu, ngay trước mặc phụ lão toàn tộc và thân quyến của Khúc gia, Lương Châu mục đã lập Lương Thượng làm gia chủ đời tiếp theo.”
Thiếu Thương cau mày: “Nếu Lương Châu mục cũng có con ở tuổi già như Lương thái công thì sao.”
Nhị hoàng tử phi không quan tâm: “Có con ở tuổi già cũng vô dụng, lời thề đã lập trước linh vị tổ tiên cùng tộc nhân và thông gia, lí nào lại là giỡn.”
“Lúc nãy điện hạ còn nói Lương Thượng rất bình thường mà. Nếu có người nói y không gánh nổi chức gia chủ, muốn đổi người khác, vậy Khúc phu nhân phải làm thế nào?” Nhân tài đáng nhẽ làm Thái tử phi mà nay phải làm chủ mẫu quản xuyến một thế tộc thật sự quá thiệt, mà đấy là còn chưa chắc đã có thể làm chủ mẫu gia tộc.
“Hừ, lẽ nào Khúc gia lại ăn chay. Năm ấy hai nhà Lương Khúc xích mích thành thù, khó khăn lắm mới hóa giải hiềm khích, kết duyên Tần Tấn. Hơn nữa, giờ đây thiên hạ thái bình, chỉ cần Lương Thượng không mù quáng gây họa thì tình hình cũng sẽ không xấu đi.”
“Điện hạ đúng là nghe rộng nhớ nhiều, dù là chuyện cũ năm xưa của nhà người ta hay là nhìn thế đạo lòng người, điện hạ đều nắm rõ như lòng bàn tay, lại còn nói rất rõ ràng mạch lạc, thiếp vô cùng bội phục.”
“Là vì ta được gả cho lang tế tính xởi lởi nóng nảy, nếu không vươn dài hai tai mở to hai mắt, không biết vương phủ sẽ ra nông nỗi nào. Ví mà ta cười người như Tử Thịnh thì đã không cần phải để ý nhiều như thế làm gì. Không chỉ vậy, có khi hắn sẽ còn tính toán nước để rửa mặt mỗi ngày nên nóng cỡ nào.”
Hai người đồng thời dừng bước, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Ai cũng cảm thấy Lăng Bất Nghi là thần tiên hạ phàm, không thể chỉ trích, chẳng mấy khi có người mắng chàng, thế là Thiếu Thương cười rất khoái chí.
Cười một lúc đã đủ, Nhị hoàng tử phi trịnh trọng nói: “Thiếu Thương muội muội, ta nhờ muội một chuyện. Hôm qua gia huynh gửi thư đến nói gia phụ đổ bệnh, luôn mong ngóng nhớ ta. Nên ta định ngày mai xuất phát về quê thăm ông. Dù quận Bình Dương không quá xa nhưng ít cũng phải hơn một tháng mới có thể quay về. Trong thời gian đó nếu Nhị hoàng tử có gì không ổn, nhờ muội năn nỉ Tử Thịnh để mắt một hai. Đợi ta về, nhất định sẽ có hậu tạ… Muội chỉ cần yêu cầu là được, còn Tử Thịnh có đồng ý hay không cũng không sao, ta vẫn nhận tình của muội.”
Thiếu Thương đáp ngay. Trong bụng thở dài, dù Nhị hoàng tử cọc cằn nhưng rất có số cưới vợ. Thái tử điện hạ phúc hậu như vậy lại xui xẻo cưới một người không hiểu chuyện.
***
Hôm sau Thiếu Thương ở nhà ngủ một giấc say sưa, hôm sau nữa theo Lăng Bất Nghi đến biệt viện Hạnh Hoa thăm Hoắc Quân Hoa, lại lần nữa gặp Thôi Hựu đại thúc đang chờ lên chức cha dượng. Ông không những đến lấy lòng một mình mà còn dẫn theo hai người con trai.
Thôi Đại năm nay mười ba tuổi, đệ đệ Thôi Nhị nhỏ hơn hai tuổi, hai thiếu niên cực giống cha, tay chân dài mà nhỏ, y hệt con khỉ ốm, song nhìn mặt mũi lại rất lanh lẹ. Khi Thiếu Thương ra về, hai đứa nhỏ đang vây quanh Hoắc Quân Hoa, một đứa đấm vai một đứa bưng thuốc, khép miệng mở miệng là gọi ‘a tỷ Hoắc gia’, rất biết nịnh nọt.
Đúng vậy, bây giờ tâm trí của Hoắc Quân Hoa dừng lại ở tuổi thiếu nữ, dĩ nhiên A Viên ca ca sẽ chưa thành thân và không có con, Thôi Đại Thôi Nhị mới giả vờ là đường đệ họ hàng xa của cha ruột, diễn kịch rất bài bản.
Thôi Đại nói: “… Với dung mạo gia thế của tỷ thật đúng là Hằng Nga trên cung trăng, là Tây Thi của Việt vương Ngô vương, dư sức xứng với quý tộc vương công, sao có thể tùy tiện hứa gả!”
Thôi Nhị nói: “Đúng thế đúng thế. Hoắc gia a tỷ, tỷ phải có giá vào, đừng dễ tính đến vậy, chứ một kẻ tầm thường cũng dám thèm muốn tỷ đấy!” Cậu bé vừa nói câu này vừa nhìn cha ruột, ý tứ rất rõ ràng.
Hoắc Quân Hoa được nịnh đến lâng lâng, vui vẻ uống hết chén thuốc, quên đi vị đắng, còn đắc ý nói: “… Hai đứa còn nhỏ mà ánh mắt không tệ chút nào. Ta cũng cảm thấy mình quá dễ tính, quá mềm lòng, kết quả a miêu a cẩu gì cũng cả gan thèm muốn ta, ta phải lợi hại lên mới được!”
Thôi Hầu tức tím mặt, Thiếu Thương nín cười ngã vật xuống sàn.
Thôi Đại Thôi Nhị phản bội cha ruột, dỗ Hoắc Quân Hoa cười run vai, không khác gì một đôi nịnh thần, nào ngờ vừa trông thấy Lăng Bất Nghi thì lập tức ra vẻ già đời, ánh sáng sùng kính trong mắt suýt soi mù mắt chó của Thiếu Thương. Lăng Bất Nghi cũng rất thích hai đứa nhỏ, một tay kẹp một đứa kéo ra ngoài sân chỉ điểm võ công.
Đợi hai đứa con bất hiếu rời đi, Thôi Hầu mới có cơ hội lại gần nữ thần, nịnh nọt đề nghị cùng dùng bữa trưa.
Hoắc Quân Hoa nghiêm mặt, dè dặt nói: “Chuyện này không được. Hai ta nam chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, dù có là thanh mai trúc mã thì cũng phải giữ ý tứ chừng mực. Còn nữa, huynh đừng có suốt ngày gọi ta là ‘Quân Hoa muội muội’, hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán mất!”
Thôi Hầu tức tới mức suýt tắt thở, lúc đó Thiếu Thương đang ngồi bên cửa sổ uống nước, vừa nghe thấy thế thì lập tức phì ra cây cầu vồng nhảy múa dưới mặt trời.
***
Ngày thứ ba, Thiếu Thương theo lệ học hành ở chỗ Hoàng hậu, ngủ một giấc sau bữa trưa, tỉnh dậy rồi ngồi trước gương trang điểm chỉnh trang, sau đó hiên ngang đi tới Đông cung.
Trên đường đi, Liên Phòng lo lắng mãi: “Hay là nữ công tử đừng đi nữa, Đông Cung là địa bàn của người ta, ngộ nhỡ Thái tử phi muốn bắt nạt người thì phải làm sao?”
Thiếu Thương sải bước không chút sợ hãi: “Ngày trước ta chưa biết lai lịch của đối phương nên mới không chịu đến Đông cung. Nhưng hôm nay… Thứ nhất, trong lòng ta đã có áng chừng, Thái tử phi sẽ không gây khó dễ cho ta được. Thứ hai, ta đâu thể tránh né nàng ta suốt.”
Xảo Quả thấp giọng: “Nữ công tử à, nói gì đi nữa nàng ta cũng là Thái tử phi, nếu người đắc tội với nàng ta, mai sau nàng ta làm khó người thì sao?”
Thiếu Thương cười khẩy: “Nói cứ như ta không đắc tội với nàng ta thì nàng ta sẽ không làm khó ta vậy. Trên đời này có một kiểu người gọi là tiểu nhân dốt nát. Bất luận ngươi có đắc tội với người ta hay không, người ta cũng sẽ đá ngươi mấy phát.”
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến Đông cung. Thái tử phi đã chuẩn bị điểm tâm cùng rượu trái cây, đồng thời còn mời đến những cô gái bên nhà ngoại.
Thu phục một người rồi để nàng ta làm việc cho mình cần bao nhiêu bước? Trong lòng Thái tử phi tính toán mấy lần, không gì ngoài hai chữ ‘thiệt hơn’, vừa đe dọa vừa cho lợi ích, thế là nước chảy thành sông.
Nàng ta định trước hết sẽ chỉ ra những khó khăn tiềm tàng của Trình Thiếu Thương, đe dọa tương lai khó lường, sau đó sẽ ân cần hứa hẹn nhiều lợi ích, bày tỏ mình sẵn lòng trở thành chỗ dựa cho nàng ở trong cung, kế hoạch là vậy.
Sau khi dùng điểm tâm, Thái tử phi thấy màn chào hỏi giữa hai người vẫn khá khách sáo, thế là thở dài một tiếng rồi đợi Thiếu Thương hỏi ‘cớ gì điện hạ lại thở dài’. Nào ngờ tiểu nữ nương này chỉ biết cúi đầu ăn uống, chốc chốc lại chỉ trích đồ sơn mài quá bóng.
Thái tử phi hậm hực, trợn mắt nhìn người bên cạnh, tiểu đường muội hiểu ý: “Thái tử phi, vì sao Thái tử phi lại thở dài?” Cuối cùng Thái tử phi cũng đã có thể lên tiếng, than thở nói: “Ta thở dài vì Thiếu Thương muội muội gặp nạn, vả lại nạn ở ngay trước mắt nhưng muội ấy vẫn không nhận ra.”
Theo giả sử đáng nhẽ bây giờ Thiếu Thương phải rất sợ hãi hỏi ‘ta có nạn gì’, nhưng Thái tử phi sợ tiểu nữ nương này không hiểu ám chỉ, thế là nhiệm vụ ấy lại do tiểu đường muội gánh vác.
Đường muội nói: “Trình nương tử sắp cưới quý tế, lại được Hoàng hậu yêu quý, thế thì có nạn gì ạ?”
Thiếu Thương có vẻ hứng thú, ngẩng đầu lên.
Thái tử phi buồn rầu nói: “Thiếu Thương muội muội à, muội còn nhỏ tuổi, có lúc chưa suy nghĩ chu toàn. Lần trước muội đắc tội với Ngũ công chúa, hại nó bị giam đến nay, còn bị thu hồi cả thực ấp. Bây giờ hai người đã kết thù rồi đấy, mai này nếu nó được ra ngoài thì kiểu gì cũng sẽ trả thù muội. Về phía mẫu hậu, bây giờ bà ấy đang bực bội, gì cũng nói được. Nhưng nếu bà xót thương con gái, giận cá chém thớt lên muội thì muội phải làm gì đây.”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, hỏi: “Vậy điện hạ có diệu kế gì giúp thiếp thoát khỏi khốn cảnh không.”
Thái tử phi cười nói: “Ta cũng vì tốt cho muội thôi, có câu sơ không bằng thân, nói gì nương nương và công chúa cũng là mẹ con ruột, nghĩ cho tương lai, muội có thể năn nỉ cầu xin nương nương thả Ngũ công chúa ra khỏi phủ đệ, cũng trả lại thực ấp. Như thế công chúa sẽ niệm tình muội, ân oán giữa hai người tự động hóa giải, có khi về sau còn có thể thân như tỷ muội.”
Thiếu Thương cười: “Có hai chuyện có lẽ Thái tử phi cần biết. Thứ nhất, khi Ngũ công chúa vu oan thiếp giết người thì thiếp không đắc tội với nàng ta. Hẳn Thái tử phi cũng biết rõ lý do nàng ta hận thiếp. Nên, trừ phi thiếp và Lăng đại nhân giải trừ hôn ước, bằng không tuyệt đối không có chuyện công chúa thân như tỷ muội với thiếp.”
Thái tử phi la lên: “Đúng là nguyên nhân ấy, nhưng muội đã lấy đức báo oán, cứu công chúa ra khỏi phủ, chắc chắn nó sẽ cảm kích muội.”
Thiếu Thương cười, nói tiếp: “Chuyện thứ hai, năm ngày trước Lăng đại nhân đã cho thiếp biết, ít hôm trước Ngũ công chúa đã mua chuộc một lính gác để phó mẫu của nàng ta lén rời phủ, đem theo vàng bạc ngọc ngà tới Đông cung, thuyết phục Thái tử phi nói tốt cho mình.”
Bất thình lình bị vạch trần, mặt Thái tử phi thoắt đỏ thoắt xanh như bị sốt rét, lúc sau mới cười gượng: “Chỉ là Ngũ muội sốt ruột muốn ra ngoài, ta thấy xấu hổ với chức tẩu tử, luôn muốn giúp đỡ muội ấy một hai. Vàng ngọc đó là ta tạm thời quản lý thay muội ấy…”
Thấy Thiếu Thương cười híp mắt, Thái tử phi không nói thêm.
“Nhưng điện hạ nói cũng có lý.” Thiếu Thương nói, “Nên từ khi Ngũ công chúa bị phạt, cứ hai ba bữa thiếp lại xin cho nàng ta trước mặt bệ hạ và nương nương. Còn về việc có thả hay không thì vẫn phải xem ý của hai trưởng bối.” Ai mà chẳng biết làm người tốt, còn cần Thái tử phi khuyên ư.
Kế sách thất bại, Thái tử phi tái mặt, song vẫn kiên cường chiến đấu tiếp.
“Được rồi, chuyện của Ngũ muội tạm thời gác sang một bên, nói tới hôn sự của muội và Tử Thịnh đi. Ta lớn tuổi hơn muội, không thể không khuyên nhủ vài lời. Nhiều năm qua, vì sao bệ hạ luôn khuyên Tử Thịnh sớm thành thân, chẳng phải vì khai chi tán diệp, sinh con đàn cháu đống ư. Nhưng tuổi muội còn nhỏ, sinh sớm sinh nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Tới khi ấy bệ hạ thấy đường con cái của con trai nuôi không vượng, lại thầm trách móc muội, muội phải làm thế nào đây. Theo như ta thấy, chi bằng lên kế hoạch sớm, tìm vài tỷ muội đáng tin rồi tương lai xuất giá cùng, vừa có thể làm tâm phúc vừa có thể san sẻ chuyện sinh con, chẳng phải sẽ vẹn toàn đôi đường?”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, nghiêng đầu nói: “Từ lâu thiếp đã nói với bệ hạ và nương nương, thiếp đố kỵ thành tính, tuyệt đối không cho phép Lăng đại nhân nạp thiếp. Nếu chàng dám, tới một người thiếp sẽ hại chết người đó, tới hai người thì thiếp sẽ hủy hoại cả đôi.”
Các cô gái bên cạnh Thái tử phi đang thẹn thùng xấu hổ, nhưng nghe như vậy lập tức biến sắc.
“Điện hạ đừng nóng.” Thiếu Thương bật cười ngăn Thái tử phi lên tiếng, “Lời điện hạ nói cũng có lý, đúng là sinh con không dễ dàng gì.”
Thái tử phi lau mồ hôi, cười nói: “Muội nghe xuôi là được rồi, ta cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi. Muội nhìn các tỷ muội ở đây đi, người nào người nấy dịu dàng thục nữ, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa…”
“Nhưng…” Thiếu Thương ngắt lời, “Nếu muốn tìm dắng thiếp thì vì sao không tìm người trong nhà. Chưa nói tới bộ khúc của gia phụ có nhiều con gái, mà thân tộc Trình thị cũng có rất nhiều con gái. Không phải càng đáng tin hơn ư?”
Thái tử phi nổi giận: “Đám con gái đần độn kia làm sao xứng với Tử Thịnh…”
“Vì sao lại không xứng!” Trong mắt Thiếu Thương lộ ý cười, “Chẳng qua là để sinh con thôi mà, phải to khỏe mới đúng chứ. Cần những cô gái ỏng à ỏng ẻo đó làm gì, để sau này phá tình phu thê của thiếp và Lăng đại nhân à.”
Thái tử phi không phản bác nổi, vì lần này đối phương nói rất có lý. Giống như chính nàng ta, từ sau không thể sinh con, cơ thiếp tiến cử cho Thái tử đều là người to béo xấu xí.
Nếu tiểu tiện nhân này đã không nghe lọt thì… Thái tử phi sầm mặt: “Tháng ngày về sau còn nhiều, nay Thiếu Thương muội muội được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, tất nhiên sẽ không đặt ta vào trong mắt. Nhưng tương lai còn dài, lẽ nào Thiếu Thương muội muội không muốn giao hảo với ta, kết tình tỷ muội? Nếu muội đón nhận bổn cung làm tỷ muội, mai này bổn cung cũng sẽ coi ngươi như tỷ muội.”
Ôi chao, trở mặt uy hiếp rồi à. Thiếu Thương khoái chí nói: “Thiếp cho rằng, có Lăng đại nhân và Thái tử điện hạ tình như huynh đệ là đã đủ. Thái tử phi điện hạ à, thứ cho thiếp không dám với cao.” Ý nói rằng vinh hoa phú quý của cô còn đang ở trên người Thái tử kìa, lấy lòng cô chi bằng lấy lòng Thái tử cho nhanh… Huống hồ, trong lòng nàng thoáng qua một suy nghĩ.
Quả nhiên Thái tử phi đúng như lời Nhị hoàng tử phi nói, tham lam dối trá còn rất ngu xuẩn.
Thực ra nàng ta không biết có đế hậu mới là sự bảo vệ lớn nhất của nàng ta. Hoàng đế trọng chữ tín, Hoàng hậu nhân từ, nếu không có hai ngọn núi lớn này, nàng ta vừa không được sủng vừa không có gia thế mạnh, chẳng cần Lăng Bất Nghi ra tay, bản thân Thiếu Thương cũng có thể kéo nàng ta ngã. Mà thậm chí Thiếu Thương cũng không cần tự động thủ, lẽ nào các công thần thèm khát ngai vàng Hoàng hậu và lợi ích của ngoại thích là đồ bất tài? Nực cười, Thái tử phi vẫn còn đang mơ tưởng ‘cuộc sống tốt đẹp’ khi đế hậu qua đời cơ đấy.
Lúc này Thái tử phi không muốn giả hiền từ nữa, lạnh lùng nói: “Được được được, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì để ta nói với ngươi về phép tắc hiếu đạo! Từ ngày ngươi đính hôn cho tới nay, vẫn chưa đến phủ đệ Lăng Hầu một lần nào, thậm chí coi như không có Lăng Hầu phu nhân! Dù gì đi nữa bà ấy cũng là mẹ kế của Tử Thịnh, phép tắc cần có ngươi lại cứ làm ngơ. Ta muốn xem các Ngự sử đại phu trong triều có dạy dỗ…”
Dù gì nàng ta cũng là thê tử của trữ quân, vẫn sai khiến được vài tiểu Ngự Sử, trong triều ngoài triều cũng có người đáp, để xem có chỉnh chết tiểu tiện nhân Trình Thiếu Thương này không!
Nào ngờ nàng ta không những không dọa được đối phương, mà trái lại cô gái còn đập mạnh xuống bàn, hai mắt như tóe lửa, chậm rãi đứng dậy.
“Nếu có thời gian rảnh thì Thái tử phi đọc sách nhiều vào, học chưa đâu vào đâu đã giáo huấn người khác! Thứ nhất Thuần Vu phu nhân không phải mẹ đẻ của Lăng đại nhân, thứ hai bà ta chưa nuôi nấng chàng lấy một ngày, ơn sinh dưỡng không có, thậm chí còn kết thâm cừu đại hận với Hoắc phu nhân, giờ còn ra vẻ quân cô mẹ kế cái gì!”
“Tuy tính cách Hoắc phu nhân không tốt, nhưng không chỉ có ơn sinh dưỡng Lăng đại nhân, mà trong thời buổi chiến loạn còn vất vả bảo vệ chăm lo cho con trai. Thời điểm cùng cực đó, Thuần Vu phu nhân đang ở đâu? Bà ta đang dụ dỗ Lăng Hầu!”
“Yêu tinh già ngàn năm còn giả vờ tiểu tiên cô từ bi thiện lương cái nỗi gì. Có ai không biết quân cô thực sự của ta hận chết Thuần Vu thị! Nếu đổi lại là ta, mẫu thân ta có thù sinh tử với người khác, ta mà không hắt nước uế lên người kẻ đó ở ngoài phố thì ấy là đại bất hiếu! Giờ Lăng đại nhân còn khách khí với Thuần Vu phu nhân là nể mặt sinh phụ Lăng Hầu. Ta rất muốn xem kẻ nào chán sống đem chuyện này ra khiêu khích?!”
Thái tử phi bị cạnh khóe đến nghẹt thở, nhưng cũng như Nhị hoàng tử phi nói, nàng ta rất không biết cách đấu khẩu, chỉ biết run run chỉ tay lẩm bẩm “Ngươi, ngươi… dám, dám…”
Thiếu Thương toàn thắng, không có ý đuổi cùng giết tận, mỉm cười hài lòng, đang định gióng chuông thu binh đắc thắng quay về. nhưng đúng lúc này, một bà lão ở ngoài cửa điện loạng choạng xông vào, hô to với Thái tử phi: “Nương nương, điện hạ điện hạ… Xảy ra chuyện rồi! Vừa nãy A Hắc đã tới ngoài cửa cung báo tin…!”
Thiếu Thương không hiểu ai là ai, nhưng Thái tử phi biết A Hắc chính là tai mắt nàng ta phái đi nghe ngóng Lương phủ (mà chính xác là Khúc Linh Quân). Nàng ta vừa nghe thấy nhà tình địch có chuyện, không màng có mặt Thiếu Thương, vội hỏi: “Đã có chuyện gì? Bà mau nói đi!”
Bà lão dập đầu, cao giọng bẩm: “Lương gia xảy ra án mạng rồi! Nói là Khúc thị phu nhân mưu sát chồng!”
“… Thái tử phi không cần nói thế để kích ta.” Nhị hoàng tử phi ra chiều khinh bỉ, “Cùng là dâu hoàng gia nhiều năm, nội tình hai bên đều rõ ràng. Đúng vậy, xuất thân của Thiếu Thương không bao giờ bằng được chúng ta. Và cũng đúng, danh tiếng của nàng ta bây giờ nổi hơn hai chúng ta. Nhưng vậy thì sao? Có thể khiến phụ hoàng mẫu hậu thích ấy là bản lĩnh của nàng ta!”
Thái tử phi thấp giọng bực bội: “Ngươi vẫn muốn điều đường đệ từ Tây Bắc về đô thành còn gì, khẩn cầu mẫu hậu những mấy tháng mà mẫu hậu vẫn không đồng ý. Nhưng Trình Thiếu Thương nó còn chẳng cần mở miệng, bệ hạ đã điều Tam thúc của nó từ một tiểu huyện hoang vu đến làm Thái thú của một huyện lớn sung túc. Cứ chờ mà xem, chắc hẳn phụ thân nàng ta sẽ lập công trong chuyến chinh phạt Thọ Xuân lần này.”
Nhị hoàng tử phi cười lạnh: “Không phải mới ít hôm trước, Thái tử phi cũng cầu khẩn mẫu hậu gả đường muội của mình cho con trưởng của Nhữ Dương vương Thế tử à. Dù mẫu hậu không chấp nhận chuyện của đường đệ nhà ta, nhưng chí ít bà không từ chối thẳng thừng. Nhưng Thái tử phi thì sao, mẫu hậu nói không là không! Với lại, nhìn sắc mặt của Thái tử huynh trưởng, e rằng phụ hoàng và mẫu hậu cũng không muốn trong nhà xuất hiện nữ nương nào từ Tôn thị nữa!”
Thái tử phi biến sắc, tức đến nỗi run tay: “Ngươi…”
Nhị hoàng tử phi rưới thâm dầu mà nói: “Nếu muốn bàn về xuất thân… Hừ, còn nhớ hồi bé, ta từng thấy bá phụ của Thái tử phi đến nhà bái kiến phụ thân đấy. Ủng vớ chưa cởi đã khấu đầu với phụ thân ta… Nhưng sau khi thành thân, Thái tử phi vừa là trưởng tẩu, vừa là phu nhân của trữ quân, lần nào ta gặp ngươi mà chẳng cúi người bái lạy? Đến chuyện đó ta vẫn thấy bình thường thì việc ngươi lấy Thiếu Thương ra kích động ta còn lâu mới có tác dụng!”
Thái tử phi tái mặt, không hiểu sao lại có cảm giác bị sỉ nhục.
Thiếu Thương nghe tới đây thì tự thấy đã đủ, cất bước đi ra trước khi Thái tử phi lên tiếng, tới gần hai người, Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi đồng thời sửng sốt. Nhị hoàng tử phi phản ứng trước, cười híp mắt nói: “Ra là Thiếu Thương đấy à, mời rượu xong rồi hả?”
Thiếu Thương cúi người hành lễ, cung kính thưa: “Hồi bẩm hai vị điện hạ, đã mời xong rồi ạ.”
Nhị hoàng tử phi liếc thấy sắc mặt trắng bệch của Thái tử phi, vô cùng sung sướng, cố ý nói mập mờ: “Những lời ta và Thái tử phi vừa nói, Thiếu Thương có nghe gì không…?”
Thiếu Thương cũng nhìn Thái tử phi, mỉm cười đáp: “Có chỗ nghe được, có chỗ… không nghe rõ.”
Nhị hoàng tử phi bật cười.
Cuối cùng Thái tử phi cũng bình thường trở lại, cười gượng nói: “Thiếu Thương ở trong cung đã một thời gian, còn cùng Tử Thịnh dự tiệc ở phủ của Nhị đệ những hai lần, nhưng ngươi lại chưa đến Đông cung lần nào. Bây giờ mùa Đông đang rảnh, mọi người cũng ít việc lại, ngày mai ngươi nhất định phải đến chỗ ta đấy!”
“Ngày mai không được rồi, mai là ngày nghỉ của thiếp.” Thiếu Thương nghiêm túc nói.
“Thế thì hôm sau!” Thái tử phi cứng mặt.
“Hôm sau cũng không được, thiếp muốn đến thăm Hoắc phu nhân với Lăng đại nhân.”
“Hôm sau nữa!” Thái tử phi cắn răng, tự biết ban đầu mình đã có thái độ sai với Trình Thiếu Thương, bất kể thế nào cũng phải tìm cơ hội sửa sai.
Thiếu Thương nhử đối phương đã đủ, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Cũng được, vậy thì hôm sau nữa.”
Nhị hoàng tử phi mỉm cười nhìn, nói: “Biết là Thái tử phi mời khách, nhưng ai không biết, khéo còn tưởng Thái tử phi đang đòi nợ đấy. Được rồi, cũng coi như có lòng thành… Ơ, đó, đó không phải là… Linh Quân a tỷ, Linh Quân a tỷ!” Cuối câu nàng ta cao giọng gọi.
Thiếu Thương và Thái tử phi cùng nhìn theo ánh mắt nàng ta, thấy bên kia bờ hồ Kính Tâm có một đội hoạn quan cung nữ đi tới, xúm quanh một đôi nam nữ trang phục lộng lẫy, phía sau có hai ma ma ôm hai đứa trẻ.
Người đàn ông nọ có gương mặt bình thường, tuổi chừng ba mươi, trông chỉ như công tử thế gia bình thường, song thiếu phụ ăn vận lộng lẫy ấy lại không tầm thường chút nào. Trông nàng ta khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, da trắng xinh xắn, đi đến gần, Thiếu Thương càng cảm nhận được cử chỉ cao sang quý phái của nàng ta, gương mặt ấm áp rung động, nhưng nom sắc mặt không khỏe, chân mày nhíu chặt có vẻ lo lắng.
Không đợi người ngoài lên tiếng, Nhị hoàng tử phi đã thân thiết tới đón, rất tự nhiên kéo tay thiếu phụ ấy, kích động nói: “Là Linh Quân a tỷ thật ư! Muội không mơ đấy chứ! Sao tỷ lại về đô thành, không phải vẫn luôn ở Hà Đông sao, vì sao lại vào cung?! Vì sao tỷ không đến thăm muội!”
Thiếu phụ bị hỏi liên tục cũng chỉ biết cười, còn người đàn ông đi cùng đã hành lễ với Thái tử phi và Nhị hoàng tử phi trước. Lúc hành lễ, công tử ấy tự xưng ‘ngoại thần Lương Thượng’, Thiếu Thương cũng không biết đó là hai chữ nào.
Thiếu phụ ấy đáp: “Ta và lang tế luôn ở quê, nhưng thời gian này Châu mục đại nhân đến đô thành báo cáo, thế nên vợ chồng ta đi cùng. Tính thời gian thì cũng chỉ vừa tới mấy ngày trước. Không phải hôm nay Hoàng hậu nương nương đã tuyên bọn ta vào cung à.”
Nhị hoàng tử phi siết chặt tay nàng ta, liên tục truy hỏi: “Lần này a tỷ đừng đi nữa được không, lần nào các tỷ muội chúng ta gặp nhau cũng chỉ thiếu mỗi tỷ! Những năm qua mẫu hậu cũng thường nhắc đến tỷ, có lẽ cũng muốn gặp con của tỷ.”
Nói đoạn, nàng đánh mắt nhìn ra sau lưng thiếu phụ. Lúc này, hai ma ma đặt hai đứa bé xuống đất, bé gái khoảng sáu bảy tuổi, bé trai tầm bốn năm tuổi.
Thiếu phụ nhỏ nhẹ dặn hai con hành lễ, Nhị hoàng tử phi luôn miệng nói không cần, cúi người trêu đùa một lúc rồi mới cười hỏi: “Té ra đây là con của a tỷ, quả là lá ngọc cành vàng, đáng yêu như tuyết ngọc. A tỷ có một trai một gái hả, muội sinh được hai trái một gái, có gì chúng ta cho các con chơi cùng nhau…”
Ban đầu Thiếu Thương không biết người tới là ai, nhưng nhác thấy sắc mặt Thái tử phi đanh lại, trông còn khó coi hơn gấp mười lần khi bị Nhị hoàng tử phi châm chọc lúc nãy. Nàng nghĩ ngợi, hình như đã đoán được ‘Linh Quân a tỷ’ này là ai.
Nhị hoàng tử phi nói rất nhiều như bắn liên thanh, cho tới khi người chồng của thiếu phụ mất kiên nhẫn thì nàng mới cười nói: “Thiếu Thương đến rồi đây, để tỷ giới thiệu mọi người với nhau. Đây là a tỷ thân thiết của ta, họ Khúc, tên tự Linh Quân. Linh Quân a tỷ, nàng ấy chính là nương tử tương lai của Tử Thịnh, tên Trình Thiếu Thương, nàng ấy nhỏ tuổi thế thôi chứ thực chất thông minh và cũng thú vị lắm!”
Khúc Linh Quân mỉm cười cùng làm lễ với Thiếu Thương, quan sát kỹ rồi nói: “Mới chớp mắt đó mà Tử Thịnh đã lớn rồi, ừ, nhớ hồi cậu ấy vừa tròn mười tuổi, bệ hạ đã bắt đầu tính toán hôn sự của cậu ấy cho các con mình.”
Nhị hoàng tử phi che tay áo cười nói: “Ha ha ha, a tỷ nói phải. Phụ hoàng vẫn ngóng trông ngày Tử Thịnh sớm thành thân, ai ngờ chờ mãi đến tận bây giờ, phụ hoàng sốt ruột lắm.”
Khúc Linh Quân nói: “Cơm tốt không sợ trễ, Tử Thịnh trưởng thành sớm, rất biết tính toán. Bản thân cậu ấy cưới người muốn cưới vẫn tốt hơn là ép buộc…”
Lúc này, người đàn ông tên Lương Thượng nhịn không đặng, nói: “Chi bằng nàng và các quý nhân ôn chuyện, ta dẫn các con đi trước.” Nói đoạn, y xoay người định ôm con đi, chẳng ngờ hai đứa bé có vẻ rất sợ phụ thân, đồng thời lùi về sau một bước.
Lương Thượng không vui, lạnh lùng gọi ma ma ôm con.
Thái tử phi thờ ơ nhìn, nói: “Công tử không cần gấp gáp rời đi làm gì, tỷ muội ta và vợ của công tử đã nhiều năm không gặp, thật rất nhớ nhung. Khúc phu nhân, nếu cô đã về đô thành vì sao không gửi tin đến Đông cung… Lần này đến đô thành hẳn không đi nữa nhỉ.”
Khi nói đến hai chữ Đông cung, nàng ta cố nghiến răng nhấn mạnh, Thiếu Thương thầm nhíu mày, quả nhiên trên mặt Lương công tử xẹt qua sát khí.
Khúc Linh Quân bình thản nói: “Lấy chồng theo chồng, Châu mục đại nhân thấy những năm qua lang tế học hành thành tài, định giới thiệu cho chàng gặp mặt làm quen các vị đại nhân ở trong thành, nhân tiện dạy dỗ chính vụ, thần phụ chỉ đi cùng mà thôi. Nếu có ngày lang tế rời đi thì dĩ nhiên thần phụ cũng sẽ theo chàng.”
Thái tử phi liếc Lương công tử, cố ý nói nhỏ: “Nhiều năm không gặp, nhớ hồi ấy cô và bổn cung gọi tỷ xưng muội, nói chuyện không kiêng dè. Giờ đây phải tự xưng là thần phụ, uốn gối hành lễ, đúng là cảnh còn người đã khác…”
Khúc Linh Quân thấy chồng tức giận, lập tức nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện cảnh còn người đã khác, đâu phải chỉ một chuyện một việc. Dù thân phận của thiếp và Nhị hoàng phi đã thay đổi, song tình cảm vẫn luôn thân thiết.”
Nhị hoàng tử phi lập tức phụ họa: “Linh Quân a tỷ nói phải! Dù có thay đổi thế nào thì ta cũng xem a tỷ là tỷ tỷ ruột!”
“Đến cũng đến rồi, chi bằng tới Đông cung làm khách hai hôm đi.” Bỗng Thái tử phi lên tiếng.
Lương công tử hừ lạnh, phất tay áo đứng sang một bên.
Khúc Linh Quân ngẩng đầu, giận dữ nói: “Thiếp sẽ không đến Đông cung, Thái tử phi cũng đừng nói những lời vô vị này nữa, nếu để người cố ý biết được thì không có lợi cho ai đâu.”
Nghe được lời từ chối không chút nể nang ấy, Thiếu Thương ngẩn ra, nghĩ bụng vị đại tỷ này ngoài nhu trong cương, rất có cá tính nhé.
Thái tử phi tái mặt, cười gượng nói: “Vậy thôi. Gần đây ta vừa được một thớ gấm lụa từ phía nam, sẽ gửi cho cô sau. Hai người cứ từ từ ôn chuyện, ta quay về trước.”
Khúc Linh Quân cung kính nói: “Thái tử phi nói đùa. Nơi này là trong cung, sao chúng tôi có thể tự do tán gẫu được, thiếp cũng cần đến Trường Thu cung. Nếu điện hạ muốn về, thiếp cung tiễn Thái tử phi.” Nói đoạn, nàng nhún gối hành lễ đàng hoàng.
Thái tử phi nhìn nàng mấy lần, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đợi nàng ta đi xa, Khúc Linh Quân mới quay lại, nói với Nhị hoàng tử phi: “Đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta gặp nhau sau.”
Nhị hoàng tử phi gật đầu, đưa mắt nhìn nhóm Khúc Linh Quân rời đi, một lúc sau mới thở dài nói: “Năm xưa ta còn tưởng có thể cùng làm tỷ muội hoàng gia với tỷ ấy… Ừ, Thiếu Thương muội không ngạc nhiên nhỉ, hẳn Tử Thịnh đã kể chuyện ngày ấy với muội rồi đúng không.”
Thiếu Thương cười xòa: “Lần này điện hạ đã đoán sai rồi, không phải Lăng đại nhân nói cho tiểu nữ.” Mà là Hoàng hậu nói, Lăng Bất Nghi rất kín miệng.
Nhị hoàng tử phi nhướn mày song không hỏi gì thêm, lại nhìn theo hướng nhóm Khúc Linh Quân rời đi: “Ngày xưa Linh Quân a tỷ cũng thường vào cung chơi, ôi, chỉ tiếc…” Rồi nàng ngoái đầu lại, “Thiếu Thương, nếu Linh Quân a tỷ là Thái tử phi, cuộc sống của chúng ta sẽ còn tốt hơn hiện tại nữa, muội nói có đúng không?”
Thiếu Thương cười: “Điện hạ cẩn trọng lời nói… Huống hồ, thiếp cũng không dám nói có tốt hơn hay không. Nhưng thiếp thấy bây giờ Khúc phu nhân sống không tệ, hẳn lang tế cũng là người môn đăng hộ đối, lại sinh được hai người con đáng yêu đến thế. Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại.”
Lăng Bất Nghi đã từng nói, Nhị hoàng tử phi thoạt nhìn nhanh nhảu thẳng thắn nhưng thực chất trong lòng rất toan tính, khá là có tài, quản xuyến vương phủ của Nhị hoàng tử cực kỳ đâu vào đấy.
Nhị hoàng tử phi khinh thường: “Ừ thì môn đăng hộ đối, nhưng muội cũng thấy Lương công tử này rồi đấy. Không những hấp tấp mà con người cũng bình thường, ôi, thật là uổng tài năng học vấn của Linh Quân a tỷ, cũng tiếc ta phải làm chị em dâu với một kẻ bình thường, nào khác gì áo gấm đi đêm…”
Thiếu Thương phì cười: “Điện hạ, xin điện hạ cẩn trọng lời nói… Còn nữa, làm gì có ai tự khen mình như điện hạ.”
Nhị hoàng tử phi xoay sang hướng Thái tử phi rời đi: “Kỳ thực ta chưa bao giờ dám xem thường người nào có xuất thân không bằng mình. Hồi còn bé, ta đi theo phụ thân gặp rất nhiều loạn tướng ngoài kia, cũng từng gặp các anh hùng hào kiệt xuất thân nông dân. Nhưng Thái tử phi của chúng ta đây, hừ, nếu nàng ta có bản lĩnh dỗ được phụ hoàng mẫu hậu, lung lay thái tử huynh trưởng thì ta cũng phục ả. Nhưng nàng ta vừa không tài năng không kiến thức, cũng không đủ độ lượng đức hạnh, tới bản lĩnh tranh chấp cũng thua kém, ngoài dùng thân phận phép tắc chèn ép thì chưa từng thắng ta lần nào. Mai sau muội kết giao thật với nàng ta sẽ biết. Ôi ôi, không phải ta miệng mồm vô đức, mà bà chị dâu này của ta thật sự không có gì đáng khen…”
Thiếu Thương không muốn xổ chữ phê bình giống nàng ta, bèn đổi đề tài: “Thứ lỗi cho Thiếu Thương kiến thức nông cạn, rốt cuộc Khúc phu nhân được gả cho nhà nào vậy ạ. Còn vị công tử Lương Thượng này nữa, tiểu nữ đã từng gặp thân quyến nào của nhà y chưa?”
Nhị hoàng tử phi xoay người cười: “Không phải muội vừa mới gặp đấy hả, chính là vị đại nhân Lương Vô Kỵ trong bữa tiệc. Lang tế của Linh Quân a tỷ là gia chủ tương lai của Lương gia, tên chỉ một chữ Thượng, Thượng trong thượng đức*.”
(*Từ nãy đến giờ Thiếu Thương nghe tên của vị công tử này là 凉上/liáng shàng nên không biết y là ai, tên đúng của y là 梁尚, cũng phát âm là liáng shàng.)
Thiếu Thương bật cười, ra là hai chữ này. Nàng lại nói: “Đa tạ điện hạ đã chỉ giáo. Theo như thiếp vừa thấy, Lương Châu mục là người biết nhìn nhận lại còn tốt bụng, có quân cữu như thế, hẳn cuộc sống của Khúc phu nhân sẽ không quá khó khăn.”
Nhị hoàng tử phi thở dài rồi lại cười, rủ Thiếu Thương cùng bước dọc bên bờ hồ, vừa đi vừa chuyện trò: “Hầy, nếu là quân cữu thật thì quá tốt rồi. Không phải đâu, Lương Châu mục là đường huynh của Lương Thượng. Phụ thân hai người họ là anh em ruột, phụ thân của Lương Thượng lớn hơn ông ấy một tuổi. Năm xưa, phụ thân của Lương Châu mục mất sớm không lâu sau khi con trai vừa chào đời, huynh trưởng – cũng tức là phụ thân của Lương Thượng mới nghĩ, dù gì mình cũng không có con, bèn đón cháu đến nuôi. Nào ngờ hai mươi năm sau, phụ thân của Lương Thượng đã tái giá, phu nhân mới sinh ra Lương Thượng và một người em trai của y, nhưng rồi Lương thái công đổ bệnh nặng, thời gian không còn nhiều.”
Thiếu Thương vẹt cành liễu khô ở bên bờ, chớp mắt nói: “Ừm, cũng là chuyện của hai mươi ba mươi năm trước rồi. Lúc ấy thế đạo vẫn chưa yên. Đừng nói là đại gia tộc như Lương gia, ngay cả gia đình nhỏ thì cũng phải có người trẻ trung khỏe mạnh làm chủ gia đình.”
Nhị hoàng tử phi tán thưởng: “Đúng là đạo lý này, Lương thái công là người khôn ngoan, huống hồ ông ấy cũng coi cháu mình như con ruột, trước lúc lâm chung đã truyền chức gia chủ cho Lương Châu mục chỉ mới hơn hai mươi. Lương thái công đã không chọn nhầm người, có câu cây to gió lớn, cuối cùng Lệ đế đã vơ vét rúc rỉa, sưu cao thuế nặng vô đức, những thế tộc Hà Đông cùng nổi tiếng như Lương gia lần lượt ngã xuống, nhưng nhà họ Lương vẫn có thể đứng vững.”
Thiếu Thương biết, nếu không có chuyện trong quá khứ thì ở Hà Đông đã không tới lượt những thế tộc cấp hai cấp ba như Lâu gia ra mặt.
“Chỉ là, Lương thái công nhìn rõ nhưng người khác chưa chắc. Quả phụ của thái công góa chồng khi trẻ, lại không chịu tái giá. Được rồi, coi như bà ấy khó quên tình cũ đi, nhưng Lương Châu mục đang bận thu xếp giải quyết ở đằng trước, bà ta ở hậu phương suốt ngày khóc lóc kể khổ, hết tố cô nhi quả mẫu nhà mình đáng thương thì lại nhắc đến đại ân ‘ngút trời’ của Lương thái công với Lương Châu mục. Hồi bé ta thường xuyên nghe người ta nói bà già Lương này rất hồ đồ đáng ghét! Được rồi, không biết có phải bị bà ta nguyền rủa hay không mà Lương Châu mục cũng giống Đại bá phụ Lương thái công của mình, con cái ít ỏi, sau khi vợ già qua đời, dưới gối chỉ còn lại vài người con gái do cơ thiếp sinh. Trước khi Linh Quân a tỷ qua cửa không lâu, ngay trước mặc phụ lão toàn tộc và thân quyến của Khúc gia, Lương Châu mục đã lập Lương Thượng làm gia chủ đời tiếp theo.”
Thiếu Thương cau mày: “Nếu Lương Châu mục cũng có con ở tuổi già như Lương thái công thì sao.”
Nhị hoàng tử phi không quan tâm: “Có con ở tuổi già cũng vô dụng, lời thề đã lập trước linh vị tổ tiên cùng tộc nhân và thông gia, lí nào lại là giỡn.”
“Lúc nãy điện hạ còn nói Lương Thượng rất bình thường mà. Nếu có người nói y không gánh nổi chức gia chủ, muốn đổi người khác, vậy Khúc phu nhân phải làm thế nào?” Nhân tài đáng nhẽ làm Thái tử phi mà nay phải làm chủ mẫu quản xuyến một thế tộc thật sự quá thiệt, mà đấy là còn chưa chắc đã có thể làm chủ mẫu gia tộc.
“Hừ, lẽ nào Khúc gia lại ăn chay. Năm ấy hai nhà Lương Khúc xích mích thành thù, khó khăn lắm mới hóa giải hiềm khích, kết duyên Tần Tấn. Hơn nữa, giờ đây thiên hạ thái bình, chỉ cần Lương Thượng không mù quáng gây họa thì tình hình cũng sẽ không xấu đi.”
“Điện hạ đúng là nghe rộng nhớ nhiều, dù là chuyện cũ năm xưa của nhà người ta hay là nhìn thế đạo lòng người, điện hạ đều nắm rõ như lòng bàn tay, lại còn nói rất rõ ràng mạch lạc, thiếp vô cùng bội phục.”
“Là vì ta được gả cho lang tế tính xởi lởi nóng nảy, nếu không vươn dài hai tai mở to hai mắt, không biết vương phủ sẽ ra nông nỗi nào. Ví mà ta cười người như Tử Thịnh thì đã không cần phải để ý nhiều như thế làm gì. Không chỉ vậy, có khi hắn sẽ còn tính toán nước để rửa mặt mỗi ngày nên nóng cỡ nào.”
Hai người đồng thời dừng bước, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Ai cũng cảm thấy Lăng Bất Nghi là thần tiên hạ phàm, không thể chỉ trích, chẳng mấy khi có người mắng chàng, thế là Thiếu Thương cười rất khoái chí.
Cười một lúc đã đủ, Nhị hoàng tử phi trịnh trọng nói: “Thiếu Thương muội muội, ta nhờ muội một chuyện. Hôm qua gia huynh gửi thư đến nói gia phụ đổ bệnh, luôn mong ngóng nhớ ta. Nên ta định ngày mai xuất phát về quê thăm ông. Dù quận Bình Dương không quá xa nhưng ít cũng phải hơn một tháng mới có thể quay về. Trong thời gian đó nếu Nhị hoàng tử có gì không ổn, nhờ muội năn nỉ Tử Thịnh để mắt một hai. Đợi ta về, nhất định sẽ có hậu tạ… Muội chỉ cần yêu cầu là được, còn Tử Thịnh có đồng ý hay không cũng không sao, ta vẫn nhận tình của muội.”
Thiếu Thương đáp ngay. Trong bụng thở dài, dù Nhị hoàng tử cọc cằn nhưng rất có số cưới vợ. Thái tử điện hạ phúc hậu như vậy lại xui xẻo cưới một người không hiểu chuyện.
***
Hôm sau Thiếu Thương ở nhà ngủ một giấc say sưa, hôm sau nữa theo Lăng Bất Nghi đến biệt viện Hạnh Hoa thăm Hoắc Quân Hoa, lại lần nữa gặp Thôi Hựu đại thúc đang chờ lên chức cha dượng. Ông không những đến lấy lòng một mình mà còn dẫn theo hai người con trai.
Thôi Đại năm nay mười ba tuổi, đệ đệ Thôi Nhị nhỏ hơn hai tuổi, hai thiếu niên cực giống cha, tay chân dài mà nhỏ, y hệt con khỉ ốm, song nhìn mặt mũi lại rất lanh lẹ. Khi Thiếu Thương ra về, hai đứa nhỏ đang vây quanh Hoắc Quân Hoa, một đứa đấm vai một đứa bưng thuốc, khép miệng mở miệng là gọi ‘a tỷ Hoắc gia’, rất biết nịnh nọt.
Đúng vậy, bây giờ tâm trí của Hoắc Quân Hoa dừng lại ở tuổi thiếu nữ, dĩ nhiên A Viên ca ca sẽ chưa thành thân và không có con, Thôi Đại Thôi Nhị mới giả vờ là đường đệ họ hàng xa của cha ruột, diễn kịch rất bài bản.
Thôi Đại nói: “… Với dung mạo gia thế của tỷ thật đúng là Hằng Nga trên cung trăng, là Tây Thi của Việt vương Ngô vương, dư sức xứng với quý tộc vương công, sao có thể tùy tiện hứa gả!”
Thôi Nhị nói: “Đúng thế đúng thế. Hoắc gia a tỷ, tỷ phải có giá vào, đừng dễ tính đến vậy, chứ một kẻ tầm thường cũng dám thèm muốn tỷ đấy!” Cậu bé vừa nói câu này vừa nhìn cha ruột, ý tứ rất rõ ràng.
Hoắc Quân Hoa được nịnh đến lâng lâng, vui vẻ uống hết chén thuốc, quên đi vị đắng, còn đắc ý nói: “… Hai đứa còn nhỏ mà ánh mắt không tệ chút nào. Ta cũng cảm thấy mình quá dễ tính, quá mềm lòng, kết quả a miêu a cẩu gì cũng cả gan thèm muốn ta, ta phải lợi hại lên mới được!”
Thôi Hầu tức tím mặt, Thiếu Thương nín cười ngã vật xuống sàn.
Thôi Đại Thôi Nhị phản bội cha ruột, dỗ Hoắc Quân Hoa cười run vai, không khác gì một đôi nịnh thần, nào ngờ vừa trông thấy Lăng Bất Nghi thì lập tức ra vẻ già đời, ánh sáng sùng kính trong mắt suýt soi mù mắt chó của Thiếu Thương. Lăng Bất Nghi cũng rất thích hai đứa nhỏ, một tay kẹp một đứa kéo ra ngoài sân chỉ điểm võ công.
Đợi hai đứa con bất hiếu rời đi, Thôi Hầu mới có cơ hội lại gần nữ thần, nịnh nọt đề nghị cùng dùng bữa trưa.
Hoắc Quân Hoa nghiêm mặt, dè dặt nói: “Chuyện này không được. Hai ta nam chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, dù có là thanh mai trúc mã thì cũng phải giữ ý tứ chừng mực. Còn nữa, huynh đừng có suốt ngày gọi ta là ‘Quân Hoa muội muội’, hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán mất!”
Thôi Hầu tức tới mức suýt tắt thở, lúc đó Thiếu Thương đang ngồi bên cửa sổ uống nước, vừa nghe thấy thế thì lập tức phì ra cây cầu vồng nhảy múa dưới mặt trời.
***
Ngày thứ ba, Thiếu Thương theo lệ học hành ở chỗ Hoàng hậu, ngủ một giấc sau bữa trưa, tỉnh dậy rồi ngồi trước gương trang điểm chỉnh trang, sau đó hiên ngang đi tới Đông cung.
Trên đường đi, Liên Phòng lo lắng mãi: “Hay là nữ công tử đừng đi nữa, Đông Cung là địa bàn của người ta, ngộ nhỡ Thái tử phi muốn bắt nạt người thì phải làm sao?”
Thiếu Thương sải bước không chút sợ hãi: “Ngày trước ta chưa biết lai lịch của đối phương nên mới không chịu đến Đông cung. Nhưng hôm nay… Thứ nhất, trong lòng ta đã có áng chừng, Thái tử phi sẽ không gây khó dễ cho ta được. Thứ hai, ta đâu thể tránh né nàng ta suốt.”
Xảo Quả thấp giọng: “Nữ công tử à, nói gì đi nữa nàng ta cũng là Thái tử phi, nếu người đắc tội với nàng ta, mai sau nàng ta làm khó người thì sao?”
Thiếu Thương cười khẩy: “Nói cứ như ta không đắc tội với nàng ta thì nàng ta sẽ không làm khó ta vậy. Trên đời này có một kiểu người gọi là tiểu nhân dốt nát. Bất luận ngươi có đắc tội với người ta hay không, người ta cũng sẽ đá ngươi mấy phát.”
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến Đông cung. Thái tử phi đã chuẩn bị điểm tâm cùng rượu trái cây, đồng thời còn mời đến những cô gái bên nhà ngoại.
Thu phục một người rồi để nàng ta làm việc cho mình cần bao nhiêu bước? Trong lòng Thái tử phi tính toán mấy lần, không gì ngoài hai chữ ‘thiệt hơn’, vừa đe dọa vừa cho lợi ích, thế là nước chảy thành sông.
Nàng ta định trước hết sẽ chỉ ra những khó khăn tiềm tàng của Trình Thiếu Thương, đe dọa tương lai khó lường, sau đó sẽ ân cần hứa hẹn nhiều lợi ích, bày tỏ mình sẵn lòng trở thành chỗ dựa cho nàng ở trong cung, kế hoạch là vậy.
Sau khi dùng điểm tâm, Thái tử phi thấy màn chào hỏi giữa hai người vẫn khá khách sáo, thế là thở dài một tiếng rồi đợi Thiếu Thương hỏi ‘cớ gì điện hạ lại thở dài’. Nào ngờ tiểu nữ nương này chỉ biết cúi đầu ăn uống, chốc chốc lại chỉ trích đồ sơn mài quá bóng.
Thái tử phi hậm hực, trợn mắt nhìn người bên cạnh, tiểu đường muội hiểu ý: “Thái tử phi, vì sao Thái tử phi lại thở dài?” Cuối cùng Thái tử phi cũng đã có thể lên tiếng, than thở nói: “Ta thở dài vì Thiếu Thương muội muội gặp nạn, vả lại nạn ở ngay trước mắt nhưng muội ấy vẫn không nhận ra.”
Theo giả sử đáng nhẽ bây giờ Thiếu Thương phải rất sợ hãi hỏi ‘ta có nạn gì’, nhưng Thái tử phi sợ tiểu nữ nương này không hiểu ám chỉ, thế là nhiệm vụ ấy lại do tiểu đường muội gánh vác.
Đường muội nói: “Trình nương tử sắp cưới quý tế, lại được Hoàng hậu yêu quý, thế thì có nạn gì ạ?”
Thiếu Thương có vẻ hứng thú, ngẩng đầu lên.
Thái tử phi buồn rầu nói: “Thiếu Thương muội muội à, muội còn nhỏ tuổi, có lúc chưa suy nghĩ chu toàn. Lần trước muội đắc tội với Ngũ công chúa, hại nó bị giam đến nay, còn bị thu hồi cả thực ấp. Bây giờ hai người đã kết thù rồi đấy, mai này nếu nó được ra ngoài thì kiểu gì cũng sẽ trả thù muội. Về phía mẫu hậu, bây giờ bà ấy đang bực bội, gì cũng nói được. Nhưng nếu bà xót thương con gái, giận cá chém thớt lên muội thì muội phải làm gì đây.”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, hỏi: “Vậy điện hạ có diệu kế gì giúp thiếp thoát khỏi khốn cảnh không.”
Thái tử phi cười nói: “Ta cũng vì tốt cho muội thôi, có câu sơ không bằng thân, nói gì nương nương và công chúa cũng là mẹ con ruột, nghĩ cho tương lai, muội có thể năn nỉ cầu xin nương nương thả Ngũ công chúa ra khỏi phủ đệ, cũng trả lại thực ấp. Như thế công chúa sẽ niệm tình muội, ân oán giữa hai người tự động hóa giải, có khi về sau còn có thể thân như tỷ muội.”
Thiếu Thương cười: “Có hai chuyện có lẽ Thái tử phi cần biết. Thứ nhất, khi Ngũ công chúa vu oan thiếp giết người thì thiếp không đắc tội với nàng ta. Hẳn Thái tử phi cũng biết rõ lý do nàng ta hận thiếp. Nên, trừ phi thiếp và Lăng đại nhân giải trừ hôn ước, bằng không tuyệt đối không có chuyện công chúa thân như tỷ muội với thiếp.”
Thái tử phi la lên: “Đúng là nguyên nhân ấy, nhưng muội đã lấy đức báo oán, cứu công chúa ra khỏi phủ, chắc chắn nó sẽ cảm kích muội.”
Thiếu Thương cười, nói tiếp: “Chuyện thứ hai, năm ngày trước Lăng đại nhân đã cho thiếp biết, ít hôm trước Ngũ công chúa đã mua chuộc một lính gác để phó mẫu của nàng ta lén rời phủ, đem theo vàng bạc ngọc ngà tới Đông cung, thuyết phục Thái tử phi nói tốt cho mình.”
Bất thình lình bị vạch trần, mặt Thái tử phi thoắt đỏ thoắt xanh như bị sốt rét, lúc sau mới cười gượng: “Chỉ là Ngũ muội sốt ruột muốn ra ngoài, ta thấy xấu hổ với chức tẩu tử, luôn muốn giúp đỡ muội ấy một hai. Vàng ngọc đó là ta tạm thời quản lý thay muội ấy…”
Thấy Thiếu Thương cười híp mắt, Thái tử phi không nói thêm.
“Nhưng điện hạ nói cũng có lý.” Thiếu Thương nói, “Nên từ khi Ngũ công chúa bị phạt, cứ hai ba bữa thiếp lại xin cho nàng ta trước mặt bệ hạ và nương nương. Còn về việc có thả hay không thì vẫn phải xem ý của hai trưởng bối.” Ai mà chẳng biết làm người tốt, còn cần Thái tử phi khuyên ư.
Kế sách thất bại, Thái tử phi tái mặt, song vẫn kiên cường chiến đấu tiếp.
“Được rồi, chuyện của Ngũ muội tạm thời gác sang một bên, nói tới hôn sự của muội và Tử Thịnh đi. Ta lớn tuổi hơn muội, không thể không khuyên nhủ vài lời. Nhiều năm qua, vì sao bệ hạ luôn khuyên Tử Thịnh sớm thành thân, chẳng phải vì khai chi tán diệp, sinh con đàn cháu đống ư. Nhưng tuổi muội còn nhỏ, sinh sớm sinh nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Tới khi ấy bệ hạ thấy đường con cái của con trai nuôi không vượng, lại thầm trách móc muội, muội phải làm thế nào đây. Theo như ta thấy, chi bằng lên kế hoạch sớm, tìm vài tỷ muội đáng tin rồi tương lai xuất giá cùng, vừa có thể làm tâm phúc vừa có thể san sẻ chuyện sinh con, chẳng phải sẽ vẹn toàn đôi đường?”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, nghiêng đầu nói: “Từ lâu thiếp đã nói với bệ hạ và nương nương, thiếp đố kỵ thành tính, tuyệt đối không cho phép Lăng đại nhân nạp thiếp. Nếu chàng dám, tới một người thiếp sẽ hại chết người đó, tới hai người thì thiếp sẽ hủy hoại cả đôi.”
Các cô gái bên cạnh Thái tử phi đang thẹn thùng xấu hổ, nhưng nghe như vậy lập tức biến sắc.
“Điện hạ đừng nóng.” Thiếu Thương bật cười ngăn Thái tử phi lên tiếng, “Lời điện hạ nói cũng có lý, đúng là sinh con không dễ dàng gì.”
Thái tử phi lau mồ hôi, cười nói: “Muội nghe xuôi là được rồi, ta cũng chỉ muốn tốt cho muội thôi. Muội nhìn các tỷ muội ở đây đi, người nào người nấy dịu dàng thục nữ, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa…”
“Nhưng…” Thiếu Thương ngắt lời, “Nếu muốn tìm dắng thiếp thì vì sao không tìm người trong nhà. Chưa nói tới bộ khúc của gia phụ có nhiều con gái, mà thân tộc Trình thị cũng có rất nhiều con gái. Không phải càng đáng tin hơn ư?”
Thái tử phi nổi giận: “Đám con gái đần độn kia làm sao xứng với Tử Thịnh…”
“Vì sao lại không xứng!” Trong mắt Thiếu Thương lộ ý cười, “Chẳng qua là để sinh con thôi mà, phải to khỏe mới đúng chứ. Cần những cô gái ỏng à ỏng ẻo đó làm gì, để sau này phá tình phu thê của thiếp và Lăng đại nhân à.”
Thái tử phi không phản bác nổi, vì lần này đối phương nói rất có lý. Giống như chính nàng ta, từ sau không thể sinh con, cơ thiếp tiến cử cho Thái tử đều là người to béo xấu xí.
Nếu tiểu tiện nhân này đã không nghe lọt thì… Thái tử phi sầm mặt: “Tháng ngày về sau còn nhiều, nay Thiếu Thương muội muội được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, tất nhiên sẽ không đặt ta vào trong mắt. Nhưng tương lai còn dài, lẽ nào Thiếu Thương muội muội không muốn giao hảo với ta, kết tình tỷ muội? Nếu muội đón nhận bổn cung làm tỷ muội, mai này bổn cung cũng sẽ coi ngươi như tỷ muội.”
Ôi chao, trở mặt uy hiếp rồi à. Thiếu Thương khoái chí nói: “Thiếp cho rằng, có Lăng đại nhân và Thái tử điện hạ tình như huynh đệ là đã đủ. Thái tử phi điện hạ à, thứ cho thiếp không dám với cao.” Ý nói rằng vinh hoa phú quý của cô còn đang ở trên người Thái tử kìa, lấy lòng cô chi bằng lấy lòng Thái tử cho nhanh… Huống hồ, trong lòng nàng thoáng qua một suy nghĩ.
Quả nhiên Thái tử phi đúng như lời Nhị hoàng tử phi nói, tham lam dối trá còn rất ngu xuẩn.
Thực ra nàng ta không biết có đế hậu mới là sự bảo vệ lớn nhất của nàng ta. Hoàng đế trọng chữ tín, Hoàng hậu nhân từ, nếu không có hai ngọn núi lớn này, nàng ta vừa không được sủng vừa không có gia thế mạnh, chẳng cần Lăng Bất Nghi ra tay, bản thân Thiếu Thương cũng có thể kéo nàng ta ngã. Mà thậm chí Thiếu Thương cũng không cần tự động thủ, lẽ nào các công thần thèm khát ngai vàng Hoàng hậu và lợi ích của ngoại thích là đồ bất tài? Nực cười, Thái tử phi vẫn còn đang mơ tưởng ‘cuộc sống tốt đẹp’ khi đế hậu qua đời cơ đấy.
Lúc này Thái tử phi không muốn giả hiền từ nữa, lạnh lùng nói: “Được được được, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì để ta nói với ngươi về phép tắc hiếu đạo! Từ ngày ngươi đính hôn cho tới nay, vẫn chưa đến phủ đệ Lăng Hầu một lần nào, thậm chí coi như không có Lăng Hầu phu nhân! Dù gì đi nữa bà ấy cũng là mẹ kế của Tử Thịnh, phép tắc cần có ngươi lại cứ làm ngơ. Ta muốn xem các Ngự sử đại phu trong triều có dạy dỗ…”
Dù gì nàng ta cũng là thê tử của trữ quân, vẫn sai khiến được vài tiểu Ngự Sử, trong triều ngoài triều cũng có người đáp, để xem có chỉnh chết tiểu tiện nhân Trình Thiếu Thương này không!
Nào ngờ nàng ta không những không dọa được đối phương, mà trái lại cô gái còn đập mạnh xuống bàn, hai mắt như tóe lửa, chậm rãi đứng dậy.
“Nếu có thời gian rảnh thì Thái tử phi đọc sách nhiều vào, học chưa đâu vào đâu đã giáo huấn người khác! Thứ nhất Thuần Vu phu nhân không phải mẹ đẻ của Lăng đại nhân, thứ hai bà ta chưa nuôi nấng chàng lấy một ngày, ơn sinh dưỡng không có, thậm chí còn kết thâm cừu đại hận với Hoắc phu nhân, giờ còn ra vẻ quân cô mẹ kế cái gì!”
“Tuy tính cách Hoắc phu nhân không tốt, nhưng không chỉ có ơn sinh dưỡng Lăng đại nhân, mà trong thời buổi chiến loạn còn vất vả bảo vệ chăm lo cho con trai. Thời điểm cùng cực đó, Thuần Vu phu nhân đang ở đâu? Bà ta đang dụ dỗ Lăng Hầu!”
“Yêu tinh già ngàn năm còn giả vờ tiểu tiên cô từ bi thiện lương cái nỗi gì. Có ai không biết quân cô thực sự của ta hận chết Thuần Vu thị! Nếu đổi lại là ta, mẫu thân ta có thù sinh tử với người khác, ta mà không hắt nước uế lên người kẻ đó ở ngoài phố thì ấy là đại bất hiếu! Giờ Lăng đại nhân còn khách khí với Thuần Vu phu nhân là nể mặt sinh phụ Lăng Hầu. Ta rất muốn xem kẻ nào chán sống đem chuyện này ra khiêu khích?!”
Thái tử phi bị cạnh khóe đến nghẹt thở, nhưng cũng như Nhị hoàng tử phi nói, nàng ta rất không biết cách đấu khẩu, chỉ biết run run chỉ tay lẩm bẩm “Ngươi, ngươi… dám, dám…”
Thiếu Thương toàn thắng, không có ý đuổi cùng giết tận, mỉm cười hài lòng, đang định gióng chuông thu binh đắc thắng quay về. nhưng đúng lúc này, một bà lão ở ngoài cửa điện loạng choạng xông vào, hô to với Thái tử phi: “Nương nương, điện hạ điện hạ… Xảy ra chuyện rồi! Vừa nãy A Hắc đã tới ngoài cửa cung báo tin…!”
Thiếu Thương không hiểu ai là ai, nhưng Thái tử phi biết A Hắc chính là tai mắt nàng ta phái đi nghe ngóng Lương phủ (mà chính xác là Khúc Linh Quân). Nàng ta vừa nghe thấy nhà tình địch có chuyện, không màng có mặt Thiếu Thương, vội hỏi: “Đã có chuyện gì? Bà mau nói đi!”
Bà lão dập đầu, cao giọng bẩm: “Lương gia xảy ra án mạng rồi! Nói là Khúc thị phu nhân mưu sát chồng!”