Tinh Giới
Chương 255: Chu Dao rời đi
Chu Dao hỏi:
– Nhưng sau khi ta đến Tiên giới rồi thì làm sao? Nếu phụ thân của tỷ tỷ tìm tới thì sao? Còn nữa, ta sợ Khương Phong sẽ tìm Thiên gây sự.
Nữ nhân nói:
– Thực lực Tiên giới phân chia thế này, cấp thấp nhất là Thiên Tiên, rồi đến Thượng Tiên, Đại La Kim Tiên, La Thiên Thượng Tiên, Tiên Quân, Cửu Thiên Huyền Tiên, Tiên Đế. Tiên Đế là chí tôn một phương, toàn Tiên giới chỉ có vài vị Tiên Đế. Số lượng Cửu Thiên Huyền Tiên rất thưa thớt, trong Tiên giới đẳng cấp Tiên Quân đã siêu mạnh, muội muội có thực lực Tiên Quân thì thiên hạ to lớn đi đâu đều được, muốn du lịch Tiên giới hoặc tìm chỗ ẩn tu tùy muội muội.
– Nếu phụ thân của ta tìm đến thì muội muội có thể nói là muốn tu luyện thành thần, phụ thân của ta sẽ đồng ý. Muội muội, chút nữa hãy kêu Tiểu Linh vá lại màng trinh đi, lão chủ nhân của Tiểu Linh là tồn tại siêu tuyệt, với thủ đoạn của Tiểu Linh chắc không khiến người nhìn ra muội muội đã từng phá thân. Vậy thì Khương Phong có tìm tới cũng có thể kéo dài một thời gian, khoảng thời gian đó đủ cho Lâm Thiên lớn lên.
Muội muội, tỷ tỷ cuối cùng chúc ngươi hạnh phúc!
Cơ thể nữ nhân biến thành đoàn sáng bảy sắc, ánh sáng lao vào bao bọc thể linh hồn của Chu Dao.
Bên ngoài, khi giới lực chỉ còn khoảng năm vạn duy thì Tiểu Linh báo cho Lâm Thiên biết nguy hiểm đã bị tiêu trừ. Lâm Thiên lại tiêu hao khoảng ngàn duy giới lực chữa khỏi một ít vết thương, hắn sốt ruột chờ đợi Chu Dao thức tỉnh.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, ý thức của Dao nhi chắc đã dung hợp với thần hồn Chu Nhược Hàm? Tiểu Linh nói xem là ai chiếm địa vị chủ đạo đây?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, Tiểu Linh không phải vạn năng, không thể trả lời chủ nhân được.
Thời gian chậm rãi trôi, lòng Lâm Thiên ngày càng nặng trĩu.
Một tiếng sau, Chu Dao mở mắt ra, thần quang lóe sáng:
– Thiên!
Lâm Thiên nghe Chu Dao kêu mình là Thiên thì mừng rỡ:
– Dao nhi, nàng là Dao nhi!?
Lâm Thiên rất sợ Chu Dao vừa tỉnh lại liền công kích hắn.
Chu Dao nói:
– Thiên, Nhược Hàm tỷ tỷ là người tốt!
Lâm Thiên tiến lên ôm chặt Chu Dao vào lòng:
– Dao nhi, nàng hơi thay đổi, vẻ ngoài và khí chất đều khác. Nhưng không sao, nàng vẫn là Dao nhi mà ta yêu.
Chu Dao đẩy Lâm Thiên ra, xấu hổ nói:
– Thiên có thể né tránh một lúc không? Ta có chút chuyện muốn nói với Tiểu Linh.
Lâm Thiên sảng khoái đồng ý:
– A! Ta né tránh? Được được, không thành vấn đề.
Lâm Thiên lòng máy động ra khỏi không gian Tinh Giới.
Trên thảo nguyên, một con ngựa vằn sắp mất mạng trong miệng sư tử, Lâm Thiên vừa lúc xuất hiện bên cạnh hai con vật. Lâm Thiên hiện ra làm sư tử đực giật mình.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Thôi được, hôm nay tâm tình của gia vui vẻ, cứu ngươi một mạng.
Lâm Thiên vung kình khí đẩy sư tử đực ra xa hơn mười thước, nó biết hắn lợi hại nên gầm gừ rồi biến mất trong bụi cỏ.
Lát sau Chu Dao đi ra, vẻ mặt xấu hổ.
– Dao nhi, thực lực của nàng…!
Lúc này Lâm Thiên mới chú ý đến việc không thể nhìn thấu thực lực của Chu Dao. Lâm Thiên đã là Nguyên Anh kỳ, trừ phi thực lực của đối phương cao hơn hắn không thì làm sao hắn không nhìn thấu được? Vậy là Chu Dao đã mạnh hơn Nguyên Anh kỳ? Mắt Lâm Thiên lộ tia khó tin.
Chu Dao nói, giọt lệ tuôn rơi:
– Thiên, ta sẽ chờ, dù trăm năm, ngàn năm hay vạn năm.
Lâm Thiên rùng mình, chua xót nói:
– Thật sự giống như lúc trước chúng ta đã nói, nàng phải đi sao?
Chu Dao trả lời:
– Ừm! Nhược Hàm tỷ tỷ nói ta phải rời đi, trước khi thực lực của Thiên chưa cao thì ta không thể gặp mặt Thiên.
Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao vào lòng:
– Dao nhi, ta nhất định sẽ cố gắng tăng thực lực thật mau, không có ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau!
– Thiên tu luyện công pháp hơi tà, ta không ý kiến Thiên hấp thu linh hồn kẻ ác nhưng…
Chu Dao chưa nói hết đã bị Lâm Thiên ngắt lời:
Dao nhi, ta biết, ta có lằn ranh giới hạn của mình, sẽ không để mình biến thành ác ma người gặp người sợ.
Chu Dao nói:
– Ừm! Ta tin tưởng Thiên!
Chu Dao chủ động dâng lên môi thơm.
Nụ hôn qua đi, Chu Dao bay lên trời càng lúc càng cao. Chu Dao vung tay, trên đầu hiện ra vòng sáng hình tròn.
– Thiên, ta sẽ chờ ngươi!
Chu Dao nói xong không quay đầu lao vào trong vòng sáng hình tròn, biến mất. Giữa không trung có một giọt nước mắt bảy sắc rơi xuống.
Lâm Thiên vươn tay ra nắm hờ giọt lệ bảy sắc.
– Dao nhi, Dao nhi, Dao nhi…
Lâm Thiên không ngừng kêu, thanh âm càng lúc càng cao, đến cuối cùng là gào rách cổ họng.
Giọng Tiểu Linh vang trong đầu Lâm Thiên:
– Nếu chủ nhân cố gắng tu luyện thì hai người vẫn có duyên bên nhau.
– Ta biết, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Lâm Thiên nằm vật xuống bãi cỏ, mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Lâm Thiên xòe tay ra:
– Tiểu Linh, hãy cất chứa giọt nước mắt này cho ta.
Giọt lệ bảy sắc trong lòng bàn tay Lâm Thiên như phản chiếu khuôn mặt Chu Dao.
– Vâng thưa chủ nhân!
Tiểu Linh thu giọt lệ bảy sắc vào không gian Tinh Giới.
Chốc lát sau.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân thấy vậy được không?
Bàn tay Lâm Thiên chùng xuống, một quả cầu thủy tinh cỡ bóng bàn nằm trong lòng bàn tay hắn. Chính giữa quả cầu là giọt lệ bảy sắc, rất đẹp, cực kỳ đẹp.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân. Chế tạo quả cầu thủy tinh này tiêu hết giới lực của chủ nhân nhưng nó có thể đỡ được linh khí cực phẩm dốc sức một kích.
Lâm Thiên vuốt ve quả cầu thủy tinh:
– Tiêu hết kệ nó, sau này kiếm lại là được.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân, có một chuyện chắc nên cho chủ nhân biết.
Lâm Thiên hít sâu hỏi:
– Nói đi, có chuyện gì?
Lâm Thiên cất quả cầu thủy tinh vào không gian Tinh Giới.
Tiểu Linh nói:
– Trừ Trung Quốc ra ở các nước khác những tờ báo lớn, truyền thông nói chủ nhân là kẻ hiềm nghi vụ án lớn tập kích khủng bố hơn sáu mươi vạn người Nhật chết.
Lâm Thiên thầm tức giận:
– Có phải Giáo Hoàng sai khiến việc này không?
Tiểu Linh đáp:
– Chủ nhân, có lẽ nhưng đằng sau cũng có bóng dáng huyết tộc, Kim Đế.
Lâm Thiên giận dữ:
– Thật là tên tồi tệ!
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, bây giờ trong nước cũng có nhiều người cho rằng chủ nhân làm việc này, danh tiếng của chủ nhân hơi, ưm, xấu.
Lâm Thiên nói:
– Hơi xấu? Thực lực Giáo Đình, huyết tộc cực mạnh, với năng lực của bọn họ chắc chắn liệt kê ra nhiều chứng cứ, hơi xấu không đủ để hình dung. Là tiếng xấu lan xa phải không?
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
– Chủ nhân anh minh!
Lâm Thiên phun nước miếng:
– Minh cái con khỉ!
Lâm Thiên thở hắt ra, tâm tình tốt hơn lúc nãy buồn vì Chu Dao ra đi.
Trung Nam hải Bắc Kinh.
Chủ tịch Long Hoa lắc đầu nói:
– Long lão, giải quyết việc này thế nào đây? Lâm cố vấn chúng ta làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa thế này, truyền thông nhiều nước cùng nã pháo vào Lâm cố vấn.
Long Lăng Thiên nhíu mày nói:
– Ta cũng không rõ ràng. Lâm lão đệ mang Chu Dao đi Châu Âu, tiếp đó Địa Trung Hải xảy ra biến cố gì đó, có tiếng nổ rất lớn dù ở ven bờ cũng nghe rõ mồn một. Chuyện này chắc liên quan đến Lâm lão đệ, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ. Tạm thời quản lý chặt tin trong nước, chờ Lâm lão đệ trở về rồi tính. Bên Nhật Bản thì sao? Có phản ứng gì không?
Long Hoa nói:
– Còn phản ứng gì nữa? Khiển trách, du hành thị uy, hô hào quốc tế xã hội cho viện trợ! Long lão nói xem có khi nào Lâm cố vấn…
Long Lăng Thiên trừng Long Hoa:
– Có gì mà có, với tu vi của Lâm lão đệ làm sao xảy ra chuyện gì được?
Nói vậy nhưng Long Lăng Thiên hơi lo, lão có phát tin cho Lâm Thiên nhưng vì hắn đang lo chuyện Chu Dao nên Tiểu Linh không báo với hắn, không có hồi âm.
Lâm Thiên biết chính mình bị ô miệt, tức giận qua đi hắn bình tĩnh lại.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Đã là kẻ thù thì sử dụng thủ đoạn như thế không có gì đáng trách. Nhưng Lâm Thiên ta nhớ kỹ tất cả.
Lâm Thiên ngự sử Thanh Linh kiếm bay hướng Từ Hàng Tịnh Trai, hắn nên cho Thạch Huyên Hiên biết tin Chu Dao rời đi, cũng lo nàng tin lời tiểu nhân.
Từ Châu Phi đến Từ Hàng Tịnh Trai làm Lâm Thiên mất vài tiếng. Khi Lâm Thiên đến Từ Hàng Tịnh Trai thì trời đã tối, hắn không từ chân núi chậm rãi đi lên mà đáp xuống trước sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.
Lâm Thiên đáp xuống nhìn thiếu nữ từ trong sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai đi ra, cười chào:
– Tú Nhi lại trông cửa sao?
Tú Nhi căng thẳng chào:
– Thiên Đế tiền bối!
Lâm Thiên cười nói:
– Đừng vậy, Tú Nhi kêu ta Lâm sư huynh được rồi, gọi Thiên Đế tiền bối khiến ta già.
Thiếu nữ nói:
– Được rồi Lâm sư huynh, kêu bằng Thiên Đế tiền bối thì Thanh Ngưng sư tỷ cũng không vui, hi hi.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Ha ha ha! Vậy là đúng rồi, Tú Nhi, ta vào được không?
Tú Nhi vội nói:
– Đương nhiên được, mời Lâm sư huynh! Giờ đang lúc ăn tối, sư huynh muốn ăn chút cơm chay không? Lâm sư huynh, lúc này chắc Thanh Ngưng sư tỷ đang dùng cơm. Phải rồi, Tề Tần sư huynh cũng ở, hiện đang quấn Thanh Ngưng sư tỷ.
Lâm Thiên cười nói:
– Tú Nhi giỏi lắm, giờ trên người sư huynh không có thứ tốt, sau này nhất định sẽ chừa một phần cho Tú Nhi.
Tú Nhi thừa lưỡi nhỏ giọng nói:
– Đa tạ Lâm sư huynh, trai chủ cũng không thích Tề Tần sư huynh, quá kiêu ngạo.
– Nhưng sau khi ta đến Tiên giới rồi thì làm sao? Nếu phụ thân của tỷ tỷ tìm tới thì sao? Còn nữa, ta sợ Khương Phong sẽ tìm Thiên gây sự.
Nữ nhân nói:
– Thực lực Tiên giới phân chia thế này, cấp thấp nhất là Thiên Tiên, rồi đến Thượng Tiên, Đại La Kim Tiên, La Thiên Thượng Tiên, Tiên Quân, Cửu Thiên Huyền Tiên, Tiên Đế. Tiên Đế là chí tôn một phương, toàn Tiên giới chỉ có vài vị Tiên Đế. Số lượng Cửu Thiên Huyền Tiên rất thưa thớt, trong Tiên giới đẳng cấp Tiên Quân đã siêu mạnh, muội muội có thực lực Tiên Quân thì thiên hạ to lớn đi đâu đều được, muốn du lịch Tiên giới hoặc tìm chỗ ẩn tu tùy muội muội.
– Nếu phụ thân của ta tìm đến thì muội muội có thể nói là muốn tu luyện thành thần, phụ thân của ta sẽ đồng ý. Muội muội, chút nữa hãy kêu Tiểu Linh vá lại màng trinh đi, lão chủ nhân của Tiểu Linh là tồn tại siêu tuyệt, với thủ đoạn của Tiểu Linh chắc không khiến người nhìn ra muội muội đã từng phá thân. Vậy thì Khương Phong có tìm tới cũng có thể kéo dài một thời gian, khoảng thời gian đó đủ cho Lâm Thiên lớn lên.
Muội muội, tỷ tỷ cuối cùng chúc ngươi hạnh phúc!
Cơ thể nữ nhân biến thành đoàn sáng bảy sắc, ánh sáng lao vào bao bọc thể linh hồn của Chu Dao.
Bên ngoài, khi giới lực chỉ còn khoảng năm vạn duy thì Tiểu Linh báo cho Lâm Thiên biết nguy hiểm đã bị tiêu trừ. Lâm Thiên lại tiêu hao khoảng ngàn duy giới lực chữa khỏi một ít vết thương, hắn sốt ruột chờ đợi Chu Dao thức tỉnh.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, ý thức của Dao nhi chắc đã dung hợp với thần hồn Chu Nhược Hàm? Tiểu Linh nói xem là ai chiếm địa vị chủ đạo đây?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, Tiểu Linh không phải vạn năng, không thể trả lời chủ nhân được.
Thời gian chậm rãi trôi, lòng Lâm Thiên ngày càng nặng trĩu.
Một tiếng sau, Chu Dao mở mắt ra, thần quang lóe sáng:
– Thiên!
Lâm Thiên nghe Chu Dao kêu mình là Thiên thì mừng rỡ:
– Dao nhi, nàng là Dao nhi!?
Lâm Thiên rất sợ Chu Dao vừa tỉnh lại liền công kích hắn.
Chu Dao nói:
– Thiên, Nhược Hàm tỷ tỷ là người tốt!
Lâm Thiên tiến lên ôm chặt Chu Dao vào lòng:
– Dao nhi, nàng hơi thay đổi, vẻ ngoài và khí chất đều khác. Nhưng không sao, nàng vẫn là Dao nhi mà ta yêu.
Chu Dao đẩy Lâm Thiên ra, xấu hổ nói:
– Thiên có thể né tránh một lúc không? Ta có chút chuyện muốn nói với Tiểu Linh.
Lâm Thiên sảng khoái đồng ý:
– A! Ta né tránh? Được được, không thành vấn đề.
Lâm Thiên lòng máy động ra khỏi không gian Tinh Giới.
Trên thảo nguyên, một con ngựa vằn sắp mất mạng trong miệng sư tử, Lâm Thiên vừa lúc xuất hiện bên cạnh hai con vật. Lâm Thiên hiện ra làm sư tử đực giật mình.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Thôi được, hôm nay tâm tình của gia vui vẻ, cứu ngươi một mạng.
Lâm Thiên vung kình khí đẩy sư tử đực ra xa hơn mười thước, nó biết hắn lợi hại nên gầm gừ rồi biến mất trong bụi cỏ.
Lát sau Chu Dao đi ra, vẻ mặt xấu hổ.
– Dao nhi, thực lực của nàng…!
Lúc này Lâm Thiên mới chú ý đến việc không thể nhìn thấu thực lực của Chu Dao. Lâm Thiên đã là Nguyên Anh kỳ, trừ phi thực lực của đối phương cao hơn hắn không thì làm sao hắn không nhìn thấu được? Vậy là Chu Dao đã mạnh hơn Nguyên Anh kỳ? Mắt Lâm Thiên lộ tia khó tin.
Chu Dao nói, giọt lệ tuôn rơi:
– Thiên, ta sẽ chờ, dù trăm năm, ngàn năm hay vạn năm.
Lâm Thiên rùng mình, chua xót nói:
– Thật sự giống như lúc trước chúng ta đã nói, nàng phải đi sao?
Chu Dao trả lời:
– Ừm! Nhược Hàm tỷ tỷ nói ta phải rời đi, trước khi thực lực của Thiên chưa cao thì ta không thể gặp mặt Thiên.
Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao vào lòng:
– Dao nhi, ta nhất định sẽ cố gắng tăng thực lực thật mau, không có ai có thể ngăn cản chúng ta bên nhau!
– Thiên tu luyện công pháp hơi tà, ta không ý kiến Thiên hấp thu linh hồn kẻ ác nhưng…
Chu Dao chưa nói hết đã bị Lâm Thiên ngắt lời:
Dao nhi, ta biết, ta có lằn ranh giới hạn của mình, sẽ không để mình biến thành ác ma người gặp người sợ.
Chu Dao nói:
– Ừm! Ta tin tưởng Thiên!
Chu Dao chủ động dâng lên môi thơm.
Nụ hôn qua đi, Chu Dao bay lên trời càng lúc càng cao. Chu Dao vung tay, trên đầu hiện ra vòng sáng hình tròn.
– Thiên, ta sẽ chờ ngươi!
Chu Dao nói xong không quay đầu lao vào trong vòng sáng hình tròn, biến mất. Giữa không trung có một giọt nước mắt bảy sắc rơi xuống.
Lâm Thiên vươn tay ra nắm hờ giọt lệ bảy sắc.
– Dao nhi, Dao nhi, Dao nhi…
Lâm Thiên không ngừng kêu, thanh âm càng lúc càng cao, đến cuối cùng là gào rách cổ họng.
Giọng Tiểu Linh vang trong đầu Lâm Thiên:
– Nếu chủ nhân cố gắng tu luyện thì hai người vẫn có duyên bên nhau.
– Ta biết, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Lâm Thiên nằm vật xuống bãi cỏ, mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Lâm Thiên xòe tay ra:
– Tiểu Linh, hãy cất chứa giọt nước mắt này cho ta.
Giọt lệ bảy sắc trong lòng bàn tay Lâm Thiên như phản chiếu khuôn mặt Chu Dao.
– Vâng thưa chủ nhân!
Tiểu Linh thu giọt lệ bảy sắc vào không gian Tinh Giới.
Chốc lát sau.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân thấy vậy được không?
Bàn tay Lâm Thiên chùng xuống, một quả cầu thủy tinh cỡ bóng bàn nằm trong lòng bàn tay hắn. Chính giữa quả cầu là giọt lệ bảy sắc, rất đẹp, cực kỳ đẹp.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân. Chế tạo quả cầu thủy tinh này tiêu hết giới lực của chủ nhân nhưng nó có thể đỡ được linh khí cực phẩm dốc sức một kích.
Lâm Thiên vuốt ve quả cầu thủy tinh:
– Tiêu hết kệ nó, sau này kiếm lại là được.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân, có một chuyện chắc nên cho chủ nhân biết.
Lâm Thiên hít sâu hỏi:
– Nói đi, có chuyện gì?
Lâm Thiên cất quả cầu thủy tinh vào không gian Tinh Giới.
Tiểu Linh nói:
– Trừ Trung Quốc ra ở các nước khác những tờ báo lớn, truyền thông nói chủ nhân là kẻ hiềm nghi vụ án lớn tập kích khủng bố hơn sáu mươi vạn người Nhật chết.
Lâm Thiên thầm tức giận:
– Có phải Giáo Hoàng sai khiến việc này không?
Tiểu Linh đáp:
– Chủ nhân, có lẽ nhưng đằng sau cũng có bóng dáng huyết tộc, Kim Đế.
Lâm Thiên giận dữ:
– Thật là tên tồi tệ!
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, bây giờ trong nước cũng có nhiều người cho rằng chủ nhân làm việc này, danh tiếng của chủ nhân hơi, ưm, xấu.
Lâm Thiên nói:
– Hơi xấu? Thực lực Giáo Đình, huyết tộc cực mạnh, với năng lực của bọn họ chắc chắn liệt kê ra nhiều chứng cứ, hơi xấu không đủ để hình dung. Là tiếng xấu lan xa phải không?
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
– Chủ nhân anh minh!
Lâm Thiên phun nước miếng:
– Minh cái con khỉ!
Lâm Thiên thở hắt ra, tâm tình tốt hơn lúc nãy buồn vì Chu Dao ra đi.
Trung Nam hải Bắc Kinh.
Chủ tịch Long Hoa lắc đầu nói:
– Long lão, giải quyết việc này thế nào đây? Lâm cố vấn chúng ta làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa thế này, truyền thông nhiều nước cùng nã pháo vào Lâm cố vấn.
Long Lăng Thiên nhíu mày nói:
– Ta cũng không rõ ràng. Lâm lão đệ mang Chu Dao đi Châu Âu, tiếp đó Địa Trung Hải xảy ra biến cố gì đó, có tiếng nổ rất lớn dù ở ven bờ cũng nghe rõ mồn một. Chuyện này chắc liên quan đến Lâm lão đệ, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ. Tạm thời quản lý chặt tin trong nước, chờ Lâm lão đệ trở về rồi tính. Bên Nhật Bản thì sao? Có phản ứng gì không?
Long Hoa nói:
– Còn phản ứng gì nữa? Khiển trách, du hành thị uy, hô hào quốc tế xã hội cho viện trợ! Long lão nói xem có khi nào Lâm cố vấn…
Long Lăng Thiên trừng Long Hoa:
– Có gì mà có, với tu vi của Lâm lão đệ làm sao xảy ra chuyện gì được?
Nói vậy nhưng Long Lăng Thiên hơi lo, lão có phát tin cho Lâm Thiên nhưng vì hắn đang lo chuyện Chu Dao nên Tiểu Linh không báo với hắn, không có hồi âm.
Lâm Thiên biết chính mình bị ô miệt, tức giận qua đi hắn bình tĩnh lại.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Đã là kẻ thù thì sử dụng thủ đoạn như thế không có gì đáng trách. Nhưng Lâm Thiên ta nhớ kỹ tất cả.
Lâm Thiên ngự sử Thanh Linh kiếm bay hướng Từ Hàng Tịnh Trai, hắn nên cho Thạch Huyên Hiên biết tin Chu Dao rời đi, cũng lo nàng tin lời tiểu nhân.
Từ Châu Phi đến Từ Hàng Tịnh Trai làm Lâm Thiên mất vài tiếng. Khi Lâm Thiên đến Từ Hàng Tịnh Trai thì trời đã tối, hắn không từ chân núi chậm rãi đi lên mà đáp xuống trước sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.
Lâm Thiên đáp xuống nhìn thiếu nữ từ trong sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai đi ra, cười chào:
– Tú Nhi lại trông cửa sao?
Tú Nhi căng thẳng chào:
– Thiên Đế tiền bối!
Lâm Thiên cười nói:
– Đừng vậy, Tú Nhi kêu ta Lâm sư huynh được rồi, gọi Thiên Đế tiền bối khiến ta già.
Thiếu nữ nói:
– Được rồi Lâm sư huynh, kêu bằng Thiên Đế tiền bối thì Thanh Ngưng sư tỷ cũng không vui, hi hi.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Ha ha ha! Vậy là đúng rồi, Tú Nhi, ta vào được không?
Tú Nhi vội nói:
– Đương nhiên được, mời Lâm sư huynh! Giờ đang lúc ăn tối, sư huynh muốn ăn chút cơm chay không? Lâm sư huynh, lúc này chắc Thanh Ngưng sư tỷ đang dùng cơm. Phải rồi, Tề Tần sư huynh cũng ở, hiện đang quấn Thanh Ngưng sư tỷ.
Lâm Thiên cười nói:
– Tú Nhi giỏi lắm, giờ trên người sư huynh không có thứ tốt, sau này nhất định sẽ chừa một phần cho Tú Nhi.
Tú Nhi thừa lưỡi nhỏ giọng nói:
– Đa tạ Lâm sư huynh, trai chủ cũng không thích Tề Tần sư huynh, quá kiêu ngạo.