Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tinh Giới

Chương 205: Yêu đao ma linh



Mới bắt đầu so đấu là mười lôi chủ lên đài trước. Mục tiêu thứ nhất của Lâm Thiên là Đằng Điền tay cầm Thôn Chính. Đằng Điền hôm nay khác với hôm qua, khí thế mạnh hơn rất nhiều. Đêm qua Bát Kỳ trợ giúp Đằng Điền đột phá tu vi, từ đại viên mãn thiên giai thành công tăng lên tới Kim Đan sơ kỳ, cộng thêm yêu đao Thôn Chính cầm trong tay, thực lực của gã lên đến đẳng cấp mạnh nhất trong toàn bộ tuyển thủ trừ Lâm Thiên ra.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Trong một đêm đã đột phá, Tiểu Linh, ngày hôm qua bảo ngươi chú ý hướng đi của Bát Kỳ có thấy hắn hành động gì không?
Tiểu Linh đáp:
– Chủ nhân, Đằng Điền có thể đột phá là nhờ có Bát Kỳ. Suốt đêm qua Bát Kỳ ở chỗ Đằng Điền.
Lâm Thiên cau mày, hắn hiểu chút ít về Bát Kỳ, dù sao có Tiểu Linh nên sẽ tìm được tin tức liên quan từ tư liệu bí mật của các nước.
Không có nữ nhân không vui, đây là miêu tả chân thực về Bát Kỳ. Mỗi buổi tối Bát Kỳ hầu như nằm trên bụng nữ nhân, lần này đến đảo Sinh Tử cũng mang mười nữ nhân ưu tú Nhật Bản đến. Bát Kỳ nỡ bỏ một đêm không hợp hoan đi giúp Đằng Điền nâng cao thực lực thì đúng là khác thường.
Lâm Thiên căng thẳng trong lòng:
– Sợ là Bát Kỳ vẫn có ý định muốn đối phó với ta.
Hôm qua khi Lâm Thiên và khủng long bạo chúa chiến đấu vẫn có thể rút ra tám mươi phần trăm ý thức liều mạng với Bát Kỳ trong thức hải, nhưng hôm nay nếu đánh nhau với Đằng Điền thì tuyệt đối không thể rút nhiều ý thức ra được. Đằng Điền tu vi Kim Đan sơ kỳ, trong tay cầm yêu đao Thôn Chính, khủng long bạo chúa ngốc chỉ có đại viên mãn thiên giai hoàn toàn không thể so sánh. Nếu Lâm Thiên còn dám rút ra tám mươi phần trăm ý thức chắc chắn sẽ bị nhát đao Thôn Chính cắt.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, Long Lăng Thiên cũng có trên đảo Sinh Tử, chủ nhân dù gì cũng là người Long tổ, Long Lăng Thiên làm tổ trưởng không thể bỏ mặc đi?
Mắt Lâm Thiên sáng rực:
– Đúng rồi! Ta luôn chỉ muốn giải quyết dựa vào sức mình, không ngờ quên mất lợi dụng lực lượng của người khác. Tiểu Linh, hãy liên lạc với Long lão, báo cáo chuyện ngày hôm qua cho Long lão biết!
Tiểu Linh đáp:
– Vâng thưa chủ nhân!
Tiểu Linh lập tức truyền tin vào đồng hồ của Long Lăng Thiên.
Trước khung cửa sổ sát đất của tòa kiến trúc màu trắng mới xây bên bờ biển, Long Lăng Thiên đang nằm trên ghế dài, vừa uống trà vừa chờ xem so đấu. Đồng hồ rung nhẹ, Long Lăng Thiên cảm giác được ngay. Tiểu Linh truyền tin đơn giản vắn tắt, Long Lăng Thiên đọc vài giây là xong.
Mắt Long Lăng Thiên hấp háy tia sáng lạnh:
– Hay cho Bát Kỳ, hạ sát thủ với vãn bối!
Long Lăng Thiên đang định khiến Lâm Thiên nhận chức tổ trưởng Long tổ đời tiếp theo, vậy mà bây giờ suýt bị Bát Kỳ hạ độc thủ, hỏi sao lão không tức giận?
Ý thức thể tấn công, nếu không dùng thần niệm luôn bao phủ xung quanh thì rất khó phát hiện, dù sao ý thức vô hình vô chất. Long Lăng Thiên, bao gồm sáu cao thủ Nguyên Anh kỳ khác ngày hôm qua có xem so đấu nhưng không dùng thần niệm bao phủ sân thi đấu, làm vậy để tị hiềm. Ai biết ngươi có trợ giúp cao thủ thanh niên phe mình hoặc âm thầm tạo áp lực cho đối thủ phe địch không? Vì thế Bát Kỳ chui chỗ trống ám hại Lâm Thiên, nhưng gã không ngờ lại thua.
Người như Bát Kỳ lại thua trước tiểu bối Lâm Thiên, nếu không lấy lại mặt mũi là không được. Long Lăng Thiên biết rõ điều đó, lão và Bát Kỳ giao tiếp cũng được trăm năm rồi.
Long Lăng Thiên cười lạnh thầm nghĩ:
– Ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi!
– Ý của Long lão là cho ý thức của hắn giấu trong thức hải của ta, nếu Bát Kỳ dùng ý thức công kích thì sẽ lấy hai chọi một?
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, nếu địa chiến trong thức hải của ta có tạo ra ảnh hưởng gì xấu cho thức hải không?
– Ý của Long lão là vậy, cách này không tệ, nếu may mắn có thể trực tiếp diệt đa số ý thức của Bát Kỳ.
Tiểu Linh nói:
– Thức hải ở giữa hư thực, nếu bị phá hoại nặng nề đương nhiên sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nhưng chủ nhân cứ yên tâm, chủ nhân còn nhớ ta nói cảnh giới của chủ nhân đã là Xuất Khiếu Kỳ không? Cảnh giới liên quan đến thức hải, thức hải của chủ nhân rộng lớn và bền chắc hơn cao thủ Nguyên Anh kỳ bình thường, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu có vấn đề thì có thể sử dụng giới lực tu sửa lại thân thể. Tu sửa thân thể chủ nhân sẽ không ảnh hưởng tăng cao khí thế khí thế vô thiên duy ngã.
Lâm Thiên gật gù:
– Phát tin cho Long lão nói là ta đồng ý.
Đằng Điền đã đánh xong một trận, đối thủ của gã là đại viên mãn thiên giai. Người này tưởng sẽ qua được trăm chiêu trong tay Đằng Điền, không ngờ chưa tới mười chiêu dã bị Thôn Chính cắt đầu, trở thành quỷ xui xẻo thứ nhất trong so đấu hôm nay.
Trong lòng Đằng Điền háo hức mong chờ:
– Sao Lâm Thiên còn chưa lên?
Hôm qua Đằng Điền đã thấy Lâm Thiên ra tay, sự cường đại đó lúc ấy gã không thể sánh bằng. Nhưng qua một đêm, Đằng Điền tự tin đã có thực lực đấu một trận với Lâm Thiên. Cộng thêm đêm qua Bát Kỳ nói sẽ ra tay vào phút then chốt, nên Đằng Điền hoàn toàn không lo mình sẽ không đánh lại Lâm Thiên, gã chỉ muốn sảng khoái chiến một trận với hắn, rồi một nhát đao giết chết, dùng dòng máu nóng nuôi nấng Thôn Chính.
Bát Kỳ thầm nôn nóng, nếu hôm nay Lâm Thiên không hành động thì đêm qua gã bỏ thời gian trên người Đằng Điền bị lãng phí.
Bát Kỳ không ngừng lặp đi lặp lại:
– Mau lên đi, mau lên đi. Hôm nay ta ra tám mươi phần trăm ý thức, để xem ngươi làm sao đấu với ta?
Lâm Thiên nhúc nhích, hắn tiến lên một bước vượt khoảng cách gần hai trăm thước xuất hiện trên lôi đài số một.
Đằng Điền giơ cao Thôn Chính, cuồng cười:
– Ha ha Lâm Thiên, ta còn tưởng rằng ngươi không dám lên!
Đêm qua có cơn mưa to nhưng giờ thì mặt trời đã nóng cháy. Ánh nắng phản chiếu Thôn Chính thấy không rõ thân đao, vì ánh sáng đỏ yêu dị bao phủ thân đao.
Người Lâm Thiên run nhẹ, là một phần ý thức của Long Lăng Thiên tiến vào thức hải.
– Lâm tiểu tử, ta ra tám mươi phần trăm ý thức, ước chừng Bát Kỳ cũng sẽ nhiều chừng này. Ngươi xử lý Đằng Điền trước rồi phong lại thức hải, chúng ta bắt lươn trong rọ. Nhưng ngươi phải cẩn thận chút, đừng để Bát Kỳ nhìn ra ta đã nấp đi nếu không hắn sẽ bỏ chạy ngay. Bát Kỳ rất gian xảo.
Long Lăng Thiên ở trong thức hải của Lâm Thiên e hình tượng cuồng sư cao trăm thước chứ không phải con rồng như hắn nghĩ.
Hình tượng hình thành trong thức hải không phải càng to càng tốt, vì càng lớn chứng minh cô đọng ý thức càng yếu, đó là trong tình huống tinh thần lực ngang nhau. Tinh thần lực ngang nhau nếu ngươi ngưng tụ thành con chim nhỏ thì sức chiến đấu lợi hại hơn cự long dài trăm thước rất nhiều.
– Long lão yên tâm!
Lâm Thiên lòng máy động, thức hải biến hóa che đậy Long Lăng Thiên, lão có thể thấy cảnh tượng nơi khác nhưng khi Bát Kỳ tiến vào không biết biết ngay trong thức hải của Lâm Thiên còn vị khách khác.
– Ngươi cho rằng ngươi là ai, đủ tư cách khiến ta sợ sao?
Lâm Thiên lạnh nhạt nói với Đằng Điền:
– Nếu trong tay ngươi không cầm ma đao tạm được thì hiện tại ngươi không kịp đợi ta đến giết ngươi. Hôm nay ngươi tuyệt đối không xuống lôi đài được!
Đằng Điền lạnh lùng cười:
– Vậy sao? Câu nói này ta cũng trả lại cho ngươi!
Trên Thôn Chính phát ra ánh sáng đỏ càng đáng sợ, ánh sáng đỏ hình thành cái đầu lâu màu đỏ to lớn trong không trung nhanh như tia chớp táp hướng Lâm Thiên.
– Tài mọn!
Lâm Thiên nhẹ vỗ chưởng, dường như không có sức gì nhưng ám kình khủng bố dời núi lấp biển ập hướng đầu lâu màu đỏ. Bát Kỳ vẫn chưa hành động, thực lực Kim Đan kỳ đại viên mãn của Lâm Thiên dốc hết sức ra Đằng Điền tu vi Kim Đan sơ kỳ không ngăn nổi. Khô lâu đỏ to lớn chặn ám kình của Lâm Thiên chưa tới một giây đã tan biến trong không trung, Đằng Điền hoàn toàn biến sắc mặt, không chút do dự rót đa phần công lực vào yêu đao Thôn Chính. Yêu đao Thôn Chính tỏa ánh sáng đỏ máu chói lòa dốc sức ngăn cản lực lượng một chưởng của Lâm Thiên.
Bát Kỳ thầm giận:
– Chết tiệt, Lâm Thiên muốn nhanh chóng giải quyết Đằng Điền để ta không có cơ hội ra tay!
Trong phút chốc tám mươi phần trăm tinh thần lực tách khỏi người Bát Kỳ nhanh như tia chớp bắn vào thức hải nằm trong não Lâm Thiên cách xa vài trăm thước.
Khi Bát Kỳ chui vào thức hải thì thức hải từ phòng thủ mỏng manh thoáng chốc kín kẽ, tuy không thể ngăn cản Bát Kỳ đột phá thức hải nhưng đủ ngăn cản một lúc. Một chút thời gian đó đủ cho Long Lăng Thiên chặn Bát Kỳ lại.
Bát Kỳ nhìn cuồng sư to lớn xuất hiện trước mặt, mười sáu con mắt trên tám cái đầu rắn khổng lồ do Bát Kỳ biến ra xanh lè. Bát Kỳ đã quá quen thuộc hình tượng sư tử này.
Bát Kỳ trầm giọng nói:
– Long Lăng Thiên, ngươi và Lâm Thiên dám đặt bẫy ám hại ta!
Long Lăng Thiên cười to bảo:
– Ha ha, Bát Kỳ, khi dễ tiểu bối không hay ho gì, nếu ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi!
Hiện tại ý thức của Bát Kỳ đã bị nhốt trong thức hải của Lâm Thiên, Long Lăng Thiên có nắm chắc sẽ xử lý được tám mươi phần trăm ý thức của Bát Kỳ, nên lão rất vui vẻ.
– Chúng ta đã đấu gần trăm năm, hôm nay nên chấm dứt.
Bát Kỳ thầm hận, nếu đấu đơn với Long Lăng Thiên thì gã không sợ gì, nhưng hiện tại đang trong thức hải của Lâm Thiên. Không nói cái khác, Lâm Thiên chỉ sử dụng khí thế khủng bố kia đủ để cán cân chiến thắng nghiêng hướng Long Lăng Thiên. Về tôn nghiêm cao thủ không để Lâm Thiên hỗ trợ thì đánh chết Bát Kỳ cũng không dám tin. Bản thân Bát Kỳ là cao thủ Nguyên Anh kỳ đi đối phó Lâm Thiên đâu thèm để ý tôn nghiêm cao thủ gì, gã rất hiểu tính cách Long Lăng Thiên, tuyệt đối sẽ không giơ tôn nghiêm cao thủ chơi với gã. Chỉ cần Lâm Thiên diệt Đằng Điền, hắn rảnh tay rồi là lúc tám mươi phần trăm ý thức thể của Bát Kỳ diệt vong.
Không cần nói nhảm nhiều, Bát Kỳ hóa thành rắn to tám đầu nhanh chóng vọt hướng sư tử to Long Lăng Thiên biến ra. Hai con cự thú khủng bố vứt bỏ chiêu thức chuyển sang vật nhau. Tám cái đầu rắn của Bát Kỳ không ngừng táp thân thể cự sư, cự sư há mồm rộng cắn người đại xà, móng vuốt sắc bén để lại từng vết thương khủng bố trên người con rắn.
Bên ngoài, Lâm Thiên một chiêu chưa diệt được Đằng Điền, hắn không chút suy nghĩ lắc người áp sát, vỗ chưởng vào gã. Mặt Đằng Điền trướng đỏ rực, chưởng lực từ Lâm Thiên liên miên không dứt đè ép Thôn Chính khiến Đằng Điền liên tục thụt lùi.
Đằng Điền biết chênh lệch quá lớn giữa mình và Lâm Thiên, gã ngóng trông Bát Kỳ âm thầm giúp đỡ.
– Bát Kỳ đại thần!
Đằng Điền không biết rằng Bát Kỳ đại thần mà gã tôn sùng hiện tại đến bản thân còn khó giữ.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Chết đi cho ta!
Lâm Thiên liên tục vỗ mười chưởng, mười sức mạnh khủng bố giáng xuống. Thôn Chính bị đè xuống, ép lên trán Đằng Điền. Lâm Thiên sử dụng khí thế vô thiên duy ngã, khí thế khủng bố bao phủ người Đằng Điền. Khí thế khủng khiếp làm Đằng Điền chỉ phát huy được tám mươi phần trăm thực lực, thiếu đi hai mươi phần trăm khiến Thôn Chính vốn chỉ sát trán gã chợt thuận thế chém một nhát vào sọ não.
Làm chủ nhân lại bị vũ khí của mình giết chết, đúng là điên rồi.
Chính lúc này, biến dị xảy ra. Thôn Chính trong phút chốc thú khô máu Đằng Điền, bắn ra tia sáng đỏ yêu dị lên cao xa xa giằng co với Lâm Thiên.
Từ thân đao phát ra tiếng cười rùng rợn:
– Khục khục khục khục!
Các khán giả thấy cảnh đó thì ngây người. Lâm Thiên nhìn chằm chằm yêu đao Thôn Chính càng quỷ dị, trực giác cho hắn biết Thôn Chính hiện tại đáng sợ còn hơn lúc nằm trong tay Đằng Điền.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, là ma linh! Ma linh bên trong yêu đao Thôn Chính thức tỉnh!
Lâm Thiên không rảnh hỏi thăm thêm tin tức từ Tiểu Linh, vì yêu đao Thôn Chính đã nhanh như tia chớp đâm vào ngực hắn.
– Grao!
Lâm Thiên lắc người đấm vào mặt yêu đao Thôn Chính. Quyền lực khủng bố của Lâm Thiên đánh yêu đao Thôn Chính bay xa trăm thước, thoạt trông hắn mạnh hơn nhưng mặt hắn không cười nổi. Cú đấm đó ngoại trừ làm yêu đao Thôn Chính bay ra trăm thước thì không khiến nó bị tổn thương gì, ngược lại nắm tay Lâm Thiên đau đớn. Độ cứng của yêu đao Thôn Chính hoàn toàn vượt ngoài Lâm Thiên tưởng tượng.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, ta rất nghi ngờ mới rồi yêu đao Thôn Chính cố ý khiến ta giết Đằng Điền giúp nó.
– Chắc không phải đâu chủ nhân, khi đó ma linh chưa hoàn toàn thức tỉnh, cộng thêm thực lực Đằng Điền có hạn, không phát huy ra hết lực lượng yêu đao Thôn Chính cũng bình thường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...