Tinh Giới
Chương 200: Công pháp tà ác
Né thì sẽ bị thương, về sau khó có thực lực đối kháng Đằng Điền.
Mắt Kiệt Khắc lộ tia điên cuồng:
– Muốn chết thì chúng ta cùng chết!
Kiệt Khắc bất chấp tất cả cạn kiệt tinh thần lực hình thành phong nhẫn màu xanh sậm trước mặt nhanh như tia chớp bắn hướng Đằng Điền.
Phong nhẫn màu xanh sậm va chạm đao phong Thôn Chính chém xuống. Ánh sáng đỏ và ánh sáng xanh đấu tranh kịch liệt. Mắt Kiệt Khắc lộ tia mừng rỡ, ánh sáng đỏ và xanh đấu ngang ngửa. Nhưng vui mừng chỉ đọng lại hai giây rồi ánh sáng đỏ đột nhiên rực rỡ nuốt mất ánh sáng xanh. Trong ánh sáng đỏ yêu dị, Thôn Chính nhanh như tia chớp giáng xuống Kiệt Khắc. Lòng Kiệt Khắc hoảng hốt, vội né sang bên cạnh. Nhưng tinh thần lực mới bị cạn kiệt, giờ bùng nổ tốc độ không như ý mình, cộng thêm phản phệ ập đến vào lúc này. Kiệt Khắc di chuyển sang trái nửa thước liền cứng ngắc.
Tiên tinh hạ phẩm dốc hết sức rống to:
– Ta nhận...!
Đáng tiếc Kiệt Khắc chưa hét trọn ba chữ ‘ta nhận thua’ thì Thôn Chính của Đằng Điền đã cắt nửa bên người của gã. Máu phun ra bị Thôn Chính hút hết, đã hút máu của hai người khiến ánh sáng yêu dị càng đậm, nhấp nháy như bên trong có ma linh hung ác tùy thời lao ra.
So đấu mới vừa bắt đầu chưa tới một phút thì hai tuyển thủ dự thi đã chết. Đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới vừa cho người đời biết thanh niên xuất sắc nhất thế giới cũng để lại ấn tượng tàn nhẫn vô tình trong lòng mọi người.
Một số khán giả không chịu nổi so đấu tàn nhẫn thế này:
– Sao có thể như vậy? Sao có thể? Chẳng phải nói hữu nghị đi đầu, so đấu thứ hai sao?
Nhưng có lẽ trong thân thể nhân loại ẩn giấu bạo lực, bên bờ biển rất nhiều người xem hò reo nhiệt liệt.
Lâm Thiên cau mày, Đằng Điền khát máu làm hắn hơi khó chịu, người xem hoan hô cũng khiến hắn bức bối.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, đây rốt cuộc đúng hay sai? Thế giới lúc đầu dù ngầm có nhiều điều tối tăm nhưng mặt ngoài ít ra còn giữ hòa bình thân thiện. Hiện tại giết chóc phô bày trước mắt bao người.
– Chủ nhân, thời đại chuyển biến luôn đi kèm với máu me, có lẽ đây chỉ là bắt đầu. Chủ nhân nghĩ xem hiện tại cao thủ Nguyên Anh kỳ không bị hạn chế ra tay, thời đại đẳng cấp sắp đến, không thể thiếu náo động và chết chóc.
Lâm Thiên hít sâu một hơi nói thầm:
– Kệ cha nó đi, ta không phải chúa cứu thế, ta chỉ cần người bên cạnh mình hạnh phúc là tốt rồi. Những người khác có chết cũng liên quan gì ta?
Lang thang nhiều năm khiến lòng Lâm Thiên cứng rắn hơn hắn tưởng.
Đằng Điền giơ cao Thôn Chính:
– Muốn cướp vị trí lôi chủ với ta thì lên đây đi!
Ánh sáng đỏ yêu dị từ Thôn Chính khiến nhiều người sinh lòng sợ hãi. Tu vi đại viên mãn thiên giai cộng thêm Thôn Chính yêu dị, thực lực của Đằng Điền không yếu hơn cao thủ Kim Đan sơ kỳ bình thường, trong các thí sinh trừ Lâm Thiên ra cao nhất chỉ cỡ Kim Đan sơ kỳ. Trong phút chốc không ai đáp lời.
Hình Thiên nhúc nhích định đánh nhưng Lâm Thiên ghì chặt vai gã, truyền âm:
– Đừng xúc động, để người Mỹ, người da đen lên trước đi. Người của họ đã chết, sẽ không bỏ qua cho Đằng Điền. Để bọn họ chó cắn chó, chúng ta chờ xem kịch.
Từ cái lần Hình Thiên bị Lâm Thiên dễ dàng đánh bại thì lòng vô cùng phục hắn, người khác nói gã không nghe chứ Lâm Thiên đã bảo thì Hình Thiên gật đầu, thân thể mềm đi, chiến ý biến mất.
– Tạp Mã, đến từ Châu Phi!
Lâm Thiên không ngờ người tiếp theo là một thiếu nữ da đen, hàm răng trắng, mặt mũi sáng sủa, nói tiếng Trung lưu loát. Trong phút chốc khán giả phát ra tiếng hò reo, nhưng trái tim cũng treo cao. Thiếu nữ da đen thoạt trông yếu đuối có thể đấu lại Đằng Điền sao?
– Ngươi muốn báo thù cho người kia?
Đằng Điền cười khẩy nói:
– Không biết tự lượng sức mình, hắn ít ra có thực lực cấp A còn ngươi chỉ là cấp B!
Thiếu nữ da đen hất bím tóc dài, lạnh nhạt nói:
– Không sai, ta không bằng hắn, càng kém hơn ngươi, nhưng... Nguyền rủa, vạn nghĩ phệ tâm!
Đằng Điền hét lên:
– A!
Trái tim Đằng Điền như bị ngàn vạn con kiến cắn, đau đớn đó còn hơn bị đứt tay chân gấp trăm ngàn lần. Giọt mồ hôi to toát ra, Đằng Điền suýt không cầm chắc Thôn Chính rơi xuống đất.
Vượt ngoài dự đoán của các khán giả là thiếu nữ áo đen phát ra chiêu bí ẩn này xong nhận thua ngay:
– Trọng tài, ta nhận thua!
Mặt Đằng Điền trướng đỏ rực:
– Nữ nhân đáng giận!
Hai trọng tài cùng xuất hiện trên bầu trời, một mặc áo đỏ, một mặc áo trắng, tu vi Kim Đan trung kỳ.
Lão nhân mặc áo đỏ cười nhạt nói:
– Tạp Mã của liên tổ Châu Phi nhận thua, trận so đấu này kết thúc. Đằng Điền từ Nhật Bản thắng!
Đằng Điền thắng, Tạp Mã thua. Nhưng người thua cười toe toét, mặt Đằng Điền thì âm trầm nhỏ nước.
Lâm Thiên buồn cười thầm nghĩ:
– Đằng Điền ăn bồ hòn, nhưng dị năng giả cấp S liên đội Châu Phi không ra tay mà để thiếu nữ Tạp Mã lên thì hơi quá đáng.
Đằng Điền đã đấu ba trận, giờ lại chịu nỗi khổ vạn con kiến cắn tim, sao chịu ở trên lôi đài nữa? Đằng Điền vội xin nghỉ một ngày.
Đằng Điền nghỉ ngơi, lôi đài không thể tiếp tục sử dụng, vì lôi chủ không còn. Đành chờ một ngày sau Đằng Điền nghỉ ngơi lại xuất hiện trên lôi đài tiếp tục so đấu.
Những người còn lại giết hướng chín lôi đài khác. Mười người Lâm Thiên tản ra. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên bay đi lôi đài số sáu. Hình Thiên, Nguyệt Vũ thì ở lôi đài số năm phía bên trái Lâm Thiên. Một mình Huyền Minh đến lôi đài số hai. Cổ Vân đến lôi đài số ba. Hai cao thủ đại viên mãn thiên giai của Côn Luân là Thanh Lôi, Thanh Huyền đi lôi đài số bốn. Đôi tình nhân Tử Kiếm, Tử Nguyệt của Thục Sơn thì ở lôi đài số bảy bên cạnh nhóm Lâm Thiên.
Vậy là trừ lôi đài số tám, chín, mười, một ra các lôi đài khác toàn là bóng dáng tuyển thủ Trung Quốc.
Lôi đài số sáu của nhóm Lâm Thiên lại ra một người thú vị. Người đó tu vi thấp hơn Thạch Huyên Hiên, chỉ có thiên giai sơ kỳ nhưng lại là người thứ nhất xông lên lôi đài số sáu, trở thành lôi chủ.
– Các vị đại ca, đại tỷ, đa số người thực lực cao hơn ta, cao thủ thì nên có phong độ của cao thủ. Khó khăn lắm mới tham gia so đấu lần này, nếu không đấu một lần đã kết thúc thì rất mất mặt. Các đại ca, đại tỷ thực lực cao cường hãy làm chút việc tốt nhường cho người thực lực thấp hơn như chúng ta chơi đã ghiền trên lôi đài được không? Dù sao lôi chủ tuyệt đối sẽ không rơi vào chúng ta.
Người này đến từ đội Brazil, thân thể cao to không ngờ lại tếu vậy.
Lâm Thiên mỉm cười hỏi:
– Huyên Hiên, hay là nàng lên đó chơi đi? Chút nữa nếu cao thủ mạnh hơn nàng lên thì cứ trực tiếp nhận thua.
Một thanh niên đứng bên cạnh Lâm Thiên khinh bỉ liếc hắn:
– Sợ chết thì đừng đến tham gia so đấu như vậy!
Lâm Thiên lạnh lùng liếc thanh niên kia, sát khí lẫm liệt lộ ra. Người đó cảm giác khí lạnh xộc thẳng lên đầu, toàn thân dựng đứng lông tơ.
Thanh niên sợ hãi lắp bắp:
– Ngươi... Ngươi...!
Thanh niên liên tục thụt lùi bốn, năm bước mới thả lỏng một chút.
Thạch Huyên Hiên lắc đầu nói:
– Thực lực của hắn chỉ cỡ thiên giai sơ kỳ.
Thạch Huyên Hiên mới vào Từ Hàng Tịnh Trai không lâu nhưng nàng tự tin không khó đối phó người cùng đẳng cấp, thiên giai sơ kỳ thì không có tính khiêu chiến chút nào.
Chợt tiếng cười quái dị vang lên:
– Khục khục, ta đến đấu với ngươi!
Một thanh niên lùn đạp trên đao nhẫn dài nửa thước hình nửa vầng trăng vượt trăm thước đáp xuống lôi đài.
Mắt Thạch Huyên Hiên sáng rực:
– Dị năng khống chế đồ vật?
Người đi lên có tu vi ngang với Thạch Huyên Hiên, mạnh hơn thanh niên đi lên trước một bậc.
Thanh niên đi lên trước nhăn nhó nói:
– Đại ca, ta nhìn không thấu tu vi của ngươi chứng minh ngươi mạnh hơn ta. Sao ta xui quá, hay đại ca xuống trước, đổi người tu vi thấp hơn lên đi?
Thiên giai trung kỳ, trong số thí sinh lần này thì thực lực như thế không tính cao. Người cầm vũ khí đao nhẫn hình nửa vầng trăng thuộc đội Mỹ. Thực lực đội Mỹ hùng hậu, tên này xếp chót, hay bị đồng đội khinh thường. Thanh niên nói làm gã tìm về chút cảm giác chuyển động.
– Không cần sợ, ta sẽ không đánh đến chết!
Người có đao nhẫn nửa vầng trăng lơ lửng trước mặt nói:
– Tá Y, đến từ nước Mỹ, kẻ khống vật.
Thanh niên cao to nói:
– Tang Mộc từ Brazil, sức mạnh của ta lớn hơn người bình thường một chút, và còn có ít đồ chơi. Tá Y đại ca nương tay giùm.
Hai người mới tiếp xúc Tá Y đã hoàn toàn trấn áp Tang Mộc. Đao nhẫn nửa vầng trăng lấp lánh ánh sáng lạnh theo Tá Y điều khiển xé gió cắt nhanh. Sức mạnh thân thể của Tang Mộc khá cường đại, một đấm kéo kình phong tứ giăng, nếu bị đánh trúng thì đao nhẫn nửa vầng trăng sẽ bị bật ra một chút. Bất đắc dĩ đẳng cấp kém hơn người ta một chút, vài lần Tang Mộc suýt bị đao nhẫn nửa vầng trăng đánh trúng. Đến đây thì Tá Y giữ lời hứa lúc trước, nương tay cho Tang Mộc, không thì lưỡi dao sắc bén khủng bố sớm để lại nhiều vết đao trên người gã chứ không phải rách áo nhiều chỗ như hiện tại.
Tá Y nói:
– Tang Mộc huynh đệ, ngươi sớm chút nhận thua đi.
Tá Y là lôi chủ, còn phải lo ứng đối người khác khiêu chiến, không thể tốn nhiều sức vào Tang Mộc.
– Được, Tá Y huynh đệ, ta nhận...!
Tá Y nghe Tang Mộc chuẩn bị nhận thua thì thả lỏng thần kinh, đao nhẫn cắt tới giữa chừng thì khựng lại.
Tang Mộc nhe răng cười gằn:
– Tinh thần xuyên thứ!
Tang Mộc chỉ biết có một chiêu dị năng tinh thần này, nhưng cho đến nay biết bao nhiêu người chết vào tay gã.
Trúng tinh thần xuyên thứ làm Tá Y ngây người tại chỗ, sững sờ giây lát. Cao thủ tranh đấu thì một giây tức là cách biệt sống chết. Cú đấm mạnh mẽ của Tang Mộc trúng ngực Tá Y không chút đề phòng.
Tá Y phun máu:
– Phụt!
Tá Y biết nội tạng đã bị đánh nát bấy, không có chút may mắn thoát khỏi.
Trước khi chết Tá Y cố gượng hỏi:
– Tại... Tại sao?
Tá Y không hiểu tại sao mình tha cho người ta mà đối phương lại xuống tay ác vậy, nếu không tìm hiểu rõ đáp án thì gã sẽ chết không nhắm mắt!
Tang Mộc lạnh lùng cười:
– Tại sao? Vì ta muốn thắng, ngươi là đối thủ của ta, đơn giản vậy thôi. Nương tay trên lôi đài? Ngươi nghĩ đang chơi đồ hàng sao?
Tang Mộc tùy ý đấm một cú, đao nhẫn nửa vầng trăng không được Tá Y điều khiển đang rơi tự do bị đấm bay vào biển xa.
Thạch Huyên Hiên lạnh nhạt nói:
– Thiên, ta đánh với hắn.
Thạch Huyên Hiên tu tập kiếm điển, kiếm điển yêu cầu tu vi tinh thần rất nghiêm khắc thế nhưng hành vi của Tang Mộc khiến tinh thần nàng chấn động, nàng giận thật rồi.
Tuy Đằng Điền giết hai người nhưng so sánh thì mọi người phỉ nhổ Tang Mộc hơn. Đằng Điền hơi khát máu nhưng ít ra giết người tại chỗ, Tang Mộc thì dùng âm mưu quỷ kế.
Lâm Thiên ngạc nhiên nói thầm:
– Ủa? Chuyện gì vậy, tu vi của tiểu tử này bỗng chốc tăng lên tới thiên giai trung kỳ!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, khi Tang Mộc kia giết Tá Y thì năng lượng trong người Tá Y bị Tang Mộc hút vào cơ thể của hắn. Năng lượng đó nhanh chóng bị Tang Mộc hấp thu, khiến thực lực của hắn thoáng chốc từ thiên giai sơ kỳ lên thiên giai trung kỳ.
Lâm Thiên hỏi:
– Công pháp tà môn thật. Tiểu Linh, hắn hấp thu lực lượng của người khác nhanh như vậy có bị gì không?
Tiểu Linh nói:
– Không bị gì sao được? Chủ nhân không thấy tinh thần của Tang Mộc có vấn đề sao? Tính cách trước sau khác biệt rất lớn, tính tình đã vặn vẹo.
Đoạn đối thoại này lâu nhưng thật ra Lâm Thiên và Tiểu Linh hỏi đáp trong đầu chỉ một giây.
Tang Mộc tà môn như thế hỏi sao Lâm Thiên cho Thạch Huyên Hiên đi mạo hiểm?
Lâm Thiên bác bỏ ngay:
– Không được, để người khác lên, chúng ta đứng xem.
Thạch Huyên Hiên ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên:
– Tại sao? Tu vi của hắn chỉ là thiên giai sơ kỳ, ta có thể thắng!
Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Nàng hãy nhìn kỹ xem bây giờ hắn còn là thiên giai sơ kỳ không?
Cách hơn một trăm năm mươi thước Thạch Huyên Hiên không nhìn ra Tang Mộc đã đến thiên giai trung kỳ cũng bình thường, nghe Lâm Thiên nói xong nàng nhìn kỹ lại.
Thạch Huyên Hiên há hốc mồm:
– A!
Mắt Kiệt Khắc lộ tia điên cuồng:
– Muốn chết thì chúng ta cùng chết!
Kiệt Khắc bất chấp tất cả cạn kiệt tinh thần lực hình thành phong nhẫn màu xanh sậm trước mặt nhanh như tia chớp bắn hướng Đằng Điền.
Phong nhẫn màu xanh sậm va chạm đao phong Thôn Chính chém xuống. Ánh sáng đỏ và ánh sáng xanh đấu tranh kịch liệt. Mắt Kiệt Khắc lộ tia mừng rỡ, ánh sáng đỏ và xanh đấu ngang ngửa. Nhưng vui mừng chỉ đọng lại hai giây rồi ánh sáng đỏ đột nhiên rực rỡ nuốt mất ánh sáng xanh. Trong ánh sáng đỏ yêu dị, Thôn Chính nhanh như tia chớp giáng xuống Kiệt Khắc. Lòng Kiệt Khắc hoảng hốt, vội né sang bên cạnh. Nhưng tinh thần lực mới bị cạn kiệt, giờ bùng nổ tốc độ không như ý mình, cộng thêm phản phệ ập đến vào lúc này. Kiệt Khắc di chuyển sang trái nửa thước liền cứng ngắc.
Tiên tinh hạ phẩm dốc hết sức rống to:
– Ta nhận...!
Đáng tiếc Kiệt Khắc chưa hét trọn ba chữ ‘ta nhận thua’ thì Thôn Chính của Đằng Điền đã cắt nửa bên người của gã. Máu phun ra bị Thôn Chính hút hết, đã hút máu của hai người khiến ánh sáng yêu dị càng đậm, nhấp nháy như bên trong có ma linh hung ác tùy thời lao ra.
So đấu mới vừa bắt đầu chưa tới một phút thì hai tuyển thủ dự thi đã chết. Đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới vừa cho người đời biết thanh niên xuất sắc nhất thế giới cũng để lại ấn tượng tàn nhẫn vô tình trong lòng mọi người.
Một số khán giả không chịu nổi so đấu tàn nhẫn thế này:
– Sao có thể như vậy? Sao có thể? Chẳng phải nói hữu nghị đi đầu, so đấu thứ hai sao?
Nhưng có lẽ trong thân thể nhân loại ẩn giấu bạo lực, bên bờ biển rất nhiều người xem hò reo nhiệt liệt.
Lâm Thiên cau mày, Đằng Điền khát máu làm hắn hơi khó chịu, người xem hoan hô cũng khiến hắn bức bối.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, đây rốt cuộc đúng hay sai? Thế giới lúc đầu dù ngầm có nhiều điều tối tăm nhưng mặt ngoài ít ra còn giữ hòa bình thân thiện. Hiện tại giết chóc phô bày trước mắt bao người.
– Chủ nhân, thời đại chuyển biến luôn đi kèm với máu me, có lẽ đây chỉ là bắt đầu. Chủ nhân nghĩ xem hiện tại cao thủ Nguyên Anh kỳ không bị hạn chế ra tay, thời đại đẳng cấp sắp đến, không thể thiếu náo động và chết chóc.
Lâm Thiên hít sâu một hơi nói thầm:
– Kệ cha nó đi, ta không phải chúa cứu thế, ta chỉ cần người bên cạnh mình hạnh phúc là tốt rồi. Những người khác có chết cũng liên quan gì ta?
Lang thang nhiều năm khiến lòng Lâm Thiên cứng rắn hơn hắn tưởng.
Đằng Điền giơ cao Thôn Chính:
– Muốn cướp vị trí lôi chủ với ta thì lên đây đi!
Ánh sáng đỏ yêu dị từ Thôn Chính khiến nhiều người sinh lòng sợ hãi. Tu vi đại viên mãn thiên giai cộng thêm Thôn Chính yêu dị, thực lực của Đằng Điền không yếu hơn cao thủ Kim Đan sơ kỳ bình thường, trong các thí sinh trừ Lâm Thiên ra cao nhất chỉ cỡ Kim Đan sơ kỳ. Trong phút chốc không ai đáp lời.
Hình Thiên nhúc nhích định đánh nhưng Lâm Thiên ghì chặt vai gã, truyền âm:
– Đừng xúc động, để người Mỹ, người da đen lên trước đi. Người của họ đã chết, sẽ không bỏ qua cho Đằng Điền. Để bọn họ chó cắn chó, chúng ta chờ xem kịch.
Từ cái lần Hình Thiên bị Lâm Thiên dễ dàng đánh bại thì lòng vô cùng phục hắn, người khác nói gã không nghe chứ Lâm Thiên đã bảo thì Hình Thiên gật đầu, thân thể mềm đi, chiến ý biến mất.
– Tạp Mã, đến từ Châu Phi!
Lâm Thiên không ngờ người tiếp theo là một thiếu nữ da đen, hàm răng trắng, mặt mũi sáng sủa, nói tiếng Trung lưu loát. Trong phút chốc khán giả phát ra tiếng hò reo, nhưng trái tim cũng treo cao. Thiếu nữ da đen thoạt trông yếu đuối có thể đấu lại Đằng Điền sao?
– Ngươi muốn báo thù cho người kia?
Đằng Điền cười khẩy nói:
– Không biết tự lượng sức mình, hắn ít ra có thực lực cấp A còn ngươi chỉ là cấp B!
Thiếu nữ da đen hất bím tóc dài, lạnh nhạt nói:
– Không sai, ta không bằng hắn, càng kém hơn ngươi, nhưng... Nguyền rủa, vạn nghĩ phệ tâm!
Đằng Điền hét lên:
– A!
Trái tim Đằng Điền như bị ngàn vạn con kiến cắn, đau đớn đó còn hơn bị đứt tay chân gấp trăm ngàn lần. Giọt mồ hôi to toát ra, Đằng Điền suýt không cầm chắc Thôn Chính rơi xuống đất.
Vượt ngoài dự đoán của các khán giả là thiếu nữ áo đen phát ra chiêu bí ẩn này xong nhận thua ngay:
– Trọng tài, ta nhận thua!
Mặt Đằng Điền trướng đỏ rực:
– Nữ nhân đáng giận!
Hai trọng tài cùng xuất hiện trên bầu trời, một mặc áo đỏ, một mặc áo trắng, tu vi Kim Đan trung kỳ.
Lão nhân mặc áo đỏ cười nhạt nói:
– Tạp Mã của liên tổ Châu Phi nhận thua, trận so đấu này kết thúc. Đằng Điền từ Nhật Bản thắng!
Đằng Điền thắng, Tạp Mã thua. Nhưng người thua cười toe toét, mặt Đằng Điền thì âm trầm nhỏ nước.
Lâm Thiên buồn cười thầm nghĩ:
– Đằng Điền ăn bồ hòn, nhưng dị năng giả cấp S liên đội Châu Phi không ra tay mà để thiếu nữ Tạp Mã lên thì hơi quá đáng.
Đằng Điền đã đấu ba trận, giờ lại chịu nỗi khổ vạn con kiến cắn tim, sao chịu ở trên lôi đài nữa? Đằng Điền vội xin nghỉ một ngày.
Đằng Điền nghỉ ngơi, lôi đài không thể tiếp tục sử dụng, vì lôi chủ không còn. Đành chờ một ngày sau Đằng Điền nghỉ ngơi lại xuất hiện trên lôi đài tiếp tục so đấu.
Những người còn lại giết hướng chín lôi đài khác. Mười người Lâm Thiên tản ra. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên bay đi lôi đài số sáu. Hình Thiên, Nguyệt Vũ thì ở lôi đài số năm phía bên trái Lâm Thiên. Một mình Huyền Minh đến lôi đài số hai. Cổ Vân đến lôi đài số ba. Hai cao thủ đại viên mãn thiên giai của Côn Luân là Thanh Lôi, Thanh Huyền đi lôi đài số bốn. Đôi tình nhân Tử Kiếm, Tử Nguyệt của Thục Sơn thì ở lôi đài số bảy bên cạnh nhóm Lâm Thiên.
Vậy là trừ lôi đài số tám, chín, mười, một ra các lôi đài khác toàn là bóng dáng tuyển thủ Trung Quốc.
Lôi đài số sáu của nhóm Lâm Thiên lại ra một người thú vị. Người đó tu vi thấp hơn Thạch Huyên Hiên, chỉ có thiên giai sơ kỳ nhưng lại là người thứ nhất xông lên lôi đài số sáu, trở thành lôi chủ.
– Các vị đại ca, đại tỷ, đa số người thực lực cao hơn ta, cao thủ thì nên có phong độ của cao thủ. Khó khăn lắm mới tham gia so đấu lần này, nếu không đấu một lần đã kết thúc thì rất mất mặt. Các đại ca, đại tỷ thực lực cao cường hãy làm chút việc tốt nhường cho người thực lực thấp hơn như chúng ta chơi đã ghiền trên lôi đài được không? Dù sao lôi chủ tuyệt đối sẽ không rơi vào chúng ta.
Người này đến từ đội Brazil, thân thể cao to không ngờ lại tếu vậy.
Lâm Thiên mỉm cười hỏi:
– Huyên Hiên, hay là nàng lên đó chơi đi? Chút nữa nếu cao thủ mạnh hơn nàng lên thì cứ trực tiếp nhận thua.
Một thanh niên đứng bên cạnh Lâm Thiên khinh bỉ liếc hắn:
– Sợ chết thì đừng đến tham gia so đấu như vậy!
Lâm Thiên lạnh lùng liếc thanh niên kia, sát khí lẫm liệt lộ ra. Người đó cảm giác khí lạnh xộc thẳng lên đầu, toàn thân dựng đứng lông tơ.
Thanh niên sợ hãi lắp bắp:
– Ngươi... Ngươi...!
Thanh niên liên tục thụt lùi bốn, năm bước mới thả lỏng một chút.
Thạch Huyên Hiên lắc đầu nói:
– Thực lực của hắn chỉ cỡ thiên giai sơ kỳ.
Thạch Huyên Hiên mới vào Từ Hàng Tịnh Trai không lâu nhưng nàng tự tin không khó đối phó người cùng đẳng cấp, thiên giai sơ kỳ thì không có tính khiêu chiến chút nào.
Chợt tiếng cười quái dị vang lên:
– Khục khục, ta đến đấu với ngươi!
Một thanh niên lùn đạp trên đao nhẫn dài nửa thước hình nửa vầng trăng vượt trăm thước đáp xuống lôi đài.
Mắt Thạch Huyên Hiên sáng rực:
– Dị năng khống chế đồ vật?
Người đi lên có tu vi ngang với Thạch Huyên Hiên, mạnh hơn thanh niên đi lên trước một bậc.
Thanh niên đi lên trước nhăn nhó nói:
– Đại ca, ta nhìn không thấu tu vi của ngươi chứng minh ngươi mạnh hơn ta. Sao ta xui quá, hay đại ca xuống trước, đổi người tu vi thấp hơn lên đi?
Thiên giai trung kỳ, trong số thí sinh lần này thì thực lực như thế không tính cao. Người cầm vũ khí đao nhẫn hình nửa vầng trăng thuộc đội Mỹ. Thực lực đội Mỹ hùng hậu, tên này xếp chót, hay bị đồng đội khinh thường. Thanh niên nói làm gã tìm về chút cảm giác chuyển động.
– Không cần sợ, ta sẽ không đánh đến chết!
Người có đao nhẫn nửa vầng trăng lơ lửng trước mặt nói:
– Tá Y, đến từ nước Mỹ, kẻ khống vật.
Thanh niên cao to nói:
– Tang Mộc từ Brazil, sức mạnh của ta lớn hơn người bình thường một chút, và còn có ít đồ chơi. Tá Y đại ca nương tay giùm.
Hai người mới tiếp xúc Tá Y đã hoàn toàn trấn áp Tang Mộc. Đao nhẫn nửa vầng trăng lấp lánh ánh sáng lạnh theo Tá Y điều khiển xé gió cắt nhanh. Sức mạnh thân thể của Tang Mộc khá cường đại, một đấm kéo kình phong tứ giăng, nếu bị đánh trúng thì đao nhẫn nửa vầng trăng sẽ bị bật ra một chút. Bất đắc dĩ đẳng cấp kém hơn người ta một chút, vài lần Tang Mộc suýt bị đao nhẫn nửa vầng trăng đánh trúng. Đến đây thì Tá Y giữ lời hứa lúc trước, nương tay cho Tang Mộc, không thì lưỡi dao sắc bén khủng bố sớm để lại nhiều vết đao trên người gã chứ không phải rách áo nhiều chỗ như hiện tại.
Tá Y nói:
– Tang Mộc huynh đệ, ngươi sớm chút nhận thua đi.
Tá Y là lôi chủ, còn phải lo ứng đối người khác khiêu chiến, không thể tốn nhiều sức vào Tang Mộc.
– Được, Tá Y huynh đệ, ta nhận...!
Tá Y nghe Tang Mộc chuẩn bị nhận thua thì thả lỏng thần kinh, đao nhẫn cắt tới giữa chừng thì khựng lại.
Tang Mộc nhe răng cười gằn:
– Tinh thần xuyên thứ!
Tang Mộc chỉ biết có một chiêu dị năng tinh thần này, nhưng cho đến nay biết bao nhiêu người chết vào tay gã.
Trúng tinh thần xuyên thứ làm Tá Y ngây người tại chỗ, sững sờ giây lát. Cao thủ tranh đấu thì một giây tức là cách biệt sống chết. Cú đấm mạnh mẽ của Tang Mộc trúng ngực Tá Y không chút đề phòng.
Tá Y phun máu:
– Phụt!
Tá Y biết nội tạng đã bị đánh nát bấy, không có chút may mắn thoát khỏi.
Trước khi chết Tá Y cố gượng hỏi:
– Tại... Tại sao?
Tá Y không hiểu tại sao mình tha cho người ta mà đối phương lại xuống tay ác vậy, nếu không tìm hiểu rõ đáp án thì gã sẽ chết không nhắm mắt!
Tang Mộc lạnh lùng cười:
– Tại sao? Vì ta muốn thắng, ngươi là đối thủ của ta, đơn giản vậy thôi. Nương tay trên lôi đài? Ngươi nghĩ đang chơi đồ hàng sao?
Tang Mộc tùy ý đấm một cú, đao nhẫn nửa vầng trăng không được Tá Y điều khiển đang rơi tự do bị đấm bay vào biển xa.
Thạch Huyên Hiên lạnh nhạt nói:
– Thiên, ta đánh với hắn.
Thạch Huyên Hiên tu tập kiếm điển, kiếm điển yêu cầu tu vi tinh thần rất nghiêm khắc thế nhưng hành vi của Tang Mộc khiến tinh thần nàng chấn động, nàng giận thật rồi.
Tuy Đằng Điền giết hai người nhưng so sánh thì mọi người phỉ nhổ Tang Mộc hơn. Đằng Điền hơi khát máu nhưng ít ra giết người tại chỗ, Tang Mộc thì dùng âm mưu quỷ kế.
Lâm Thiên ngạc nhiên nói thầm:
– Ủa? Chuyện gì vậy, tu vi của tiểu tử này bỗng chốc tăng lên tới thiên giai trung kỳ!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, khi Tang Mộc kia giết Tá Y thì năng lượng trong người Tá Y bị Tang Mộc hút vào cơ thể của hắn. Năng lượng đó nhanh chóng bị Tang Mộc hấp thu, khiến thực lực của hắn thoáng chốc từ thiên giai sơ kỳ lên thiên giai trung kỳ.
Lâm Thiên hỏi:
– Công pháp tà môn thật. Tiểu Linh, hắn hấp thu lực lượng của người khác nhanh như vậy có bị gì không?
Tiểu Linh nói:
– Không bị gì sao được? Chủ nhân không thấy tinh thần của Tang Mộc có vấn đề sao? Tính cách trước sau khác biệt rất lớn, tính tình đã vặn vẹo.
Đoạn đối thoại này lâu nhưng thật ra Lâm Thiên và Tiểu Linh hỏi đáp trong đầu chỉ một giây.
Tang Mộc tà môn như thế hỏi sao Lâm Thiên cho Thạch Huyên Hiên đi mạo hiểm?
Lâm Thiên bác bỏ ngay:
– Không được, để người khác lên, chúng ta đứng xem.
Thạch Huyên Hiên ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên:
– Tại sao? Tu vi của hắn chỉ là thiên giai sơ kỳ, ta có thể thắng!
Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Nàng hãy nhìn kỹ xem bây giờ hắn còn là thiên giai sơ kỳ không?
Cách hơn một trăm năm mươi thước Thạch Huyên Hiên không nhìn ra Tang Mộc đã đến thiên giai trung kỳ cũng bình thường, nghe Lâm Thiên nói xong nàng nhìn kỹ lại.
Thạch Huyên Hiên há hốc mồm:
– A!