Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 80
Ai mà không biết là anh đang cố ý nói dối, nhìn thấy khóe môi của chàng trai đang cong lên một cách rõ ràng, tim Tang Lê bất chợt loạn nhịp, sắc đỏ trên mặt càng sâu thêm mấy tầng, không ngờ được người này vậy mà lại to gan tới đón cô.
Quảng Dã đứng thẳng người, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm đã chuẩn bị sẵn đội lên cho cô, cô nghĩ đến cái gì đó, ngơ ngác nhìn anh: “Đúng rồi, bác Trương đâu?”
Anh điều chỉnh lại mũ bảo hiểm cho cô: “Tôi đã nói với bác ấy rồi.”
“Cậu nói như thế nào?”
Anh cười: “Sao thế, sợ bác ấy phát hiện à?”
“...”
Cô đỏ mặt không nói gì, Quảng Dã thong thả cong môi, đưa cho cô chiếc áo khoác gió mà anh đem theo: “Tôi nói vừa hay tôi đến trường có chút việc nên tiện đường đón cậu về.”
“Ồ”
Tang Lê đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác xong, Quảng Dã hơi ngước mắt lên, mặt mày âm trầm nhìn về phía Lư Hạ Dương đang đứng đợi ở cổng trường, nhếch môi, đè mũ bảo hiểm của cô: “Đi nhé.”
Anh lên xe, nhấn chân ga.
Tiếng động cơ gầm rú đinh tai nhức óc phóng đi như bay.
Ở bên kia, Lư Hạ Dương nhìn theo bóng lưng của hai người, ánh sáng trong mắt chấn động vỡ vụn, mấy chàng trai bên cạnh cũng rất ngạc nhiên: “Trời, vừa rồi không phải là Quảng Dã sao, cậu ta tới đón Tang Lê? Hai người này quen biết nhau à?”
“Nói nhảm, hai người bọn họ không phải là cùng lớp sao, hơn nữa tôi nghe nói Tang Lê hình như có quan hệ với nhà họ Quảng, hình như hai người họ ở chung một chỗ, phải không Hạ Dương?” Mặt Lư Hạ Dương căng thẳng, cậu ấy đáp lại.
Những người khác hiểu ra: “Thảo nào, tôi đã nói hai người này không giống kiểu có mối quan hệ với nhau mà.”
Không giống như có mối quan hệ sao...
Trong đầu Lư Hạ Dương lại hiện lên lời nói mà Tang Lê nói về Quảng Dã ở trên xe ngày hôm đó, cùng với hình ảnh vừa nãy cô theo Quảng Dã lên xe, lông mày cậu ấy cau lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Màn đêm mờ mịt, gió lạnh thấu xương tạt vào mặt.
Hai mươi phút sau, Quảng Dã với Tang Lê về đến nhà.
Xe dừng lại ở gara, anh đỗ xe bước xuống, nhìn thấy ‘Gấu nhỏ’ ở ghế sau vụng về xuống xe, anh đè nén khóe môi, chậm rãi giúp cô cởi mũ bảo hiểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô gái lộ ra, cô nâng tay vuốt lại mái tóc đen bù xù, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Bình thường cậu chạy xe với tốc độ như vậy à?”
“Hả?”
“Nếu với cái tốc độ ban nãy, tôi nghĩ còn có thể hơn nhỉ?”
Quảng Dã cười: “Cậu ngồi ở trên xe nên tôi không vặn ga nhiều, đua xe tốc độ này còn không bằng cưỡi ốc sên.”
Cô tức giận: “Cậu vẫn còn kiêu ngạo à, đua xe vốn đã rất nguy hiểm rồi.”
Hơn nữa tai của anh có vấn đề, lúc lái xe hẳn là cũng phải chịu ít nhiều ảnh hưởng nữa...
Quảng Dã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, đột nhiên nghĩ đến vẻ bối rối của cô vào tối thứ sáu, cười thành tiếng: “Tối nay tôi đã nghe bác Trương nói một chuyện.”
"Hȧ?"
“Thứ sáu, cậu vì tôi mà đã mắng Lư Hạ Dương.”
Tang Lê ngẩn người, không ngờ rằng bác Trương lại nói chuyện này cho Quảng Dã, nhìn thấy ý cười hiện rõ trên mặt anh, cô xấu hổ nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là... cậu ta nói chuyện quá khó nghe, đang ngồi trên xe của nhà cậu mà còn cao giọng đánh giá cậu, cũng may cậu không nghe được, nếu cậu nghe được chắc chắn sẽ đánh cậu ta.”
Quảng Dã không để tâm cười: “Những lời như vậy tôi nghe nhiều rồi, cũng lười quan tâm đến cậu ta, hơn nữa cậu không biết vì sao cậu ta cố ý nói như vậy à?”
Cô cùng Quảng Dã ngày càng thân thiết, Lư Hạ Dương nhìn vậy đương nhiên sẽ không thích.
Trong lòng Tang Lê biết rõ, bỗng nhiên không nói nên lời, Quảng Dã mỉm cười treo mũ bảo hiểm lên xe, nhấc chân đi về phía trước, giọng điệu thong dong: “Nếu chỉ mới bây giờ mà cậu ta đã bắt đầu ghen tị, thì chắc sau này cậu ta phải ghen đến điên luôn rồi.”
Sau này...
Hai má Tang Lê lại bị anh đốt nóng.
Anh đi về hướng biệt thự, Tang Lê đỏ mặt đuổi theo.
Quản gia thấy hai người cùng nhau trở về thì có chút kinh ngạc, Tang Lê có chút chột dạ, nhưng chàng trai bên cạnh lại rất bình tĩnh giải thích, quản gia cũng không nghĩ gì nhiều.
Khi tới đầu cầu thang, Quảng Dã nhìn về phía Tang Lê, giọng nói có phần trong trẻo: “Đi lên phòng tự học làm bài tập về nhà.”
Cô do dự, đành phải đi lên theo anh, khi đến phòng học, Quảng Dã trở về phòng lấy cặp sách, quản gia đem trái cây cùng trà bánh đến, sau đó rời đi.
Tối nay không có học thêm, Tang Lê ăn trái cây, một lúc sau cô thấy Quảng Dã đi vào, kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống, cô ngẩn người: “Sao cậu không ngồi ở đối diện…”
Chàng trai lười biếng cười: “Sợ tôi ảnh hưởng đến cậu à? Không phải học bá ở trong bất kì môi trường gì cũng có thể tập trung à?”
Tang Lê phát hiện Quảng Dã hiện tại ở trước mặt cô cười ngày càng nhiều, khuôn mặt của anh lúc không cười trông rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên lại thực sự làm cho người ta không thể không nhìn.
Cô nghiêm mặt, không thèm nhìn anh: “Dù sao thì ai nói chuyện người đó là chó con.”
Quảng Dã thu hồi ánh mắt, im lặng cười lấy bài tập ra.
Tang Lê làm đề thi, một lúc sau cô bị một đề bài làm khó, nhức đầu chống má suy nghĩ, một lúc lâu sau một giọng nam lười biếng vang lên: “Cậu làm sai rồi, hướng dao động của chất P là dọc theo hướng phụ của trục Y
Tang Lê kinh ngạc quay đầu nhìn về “chó con” bên cạnh: “Cậu biết à?”
Quảng Dã im lặng, Tang Lê đưa đề thi cho anh, chàng trai đối diện với ánh mắt phát sáng của cô, hai giây sau mới bất đắc dĩ cầm lấy bút, ngồi dậy giảng cho cô.
Tang Lê không ngờ rằng có một ngày cô lại phải xin chỉ bảo về đề thi từ Quảng Dã.
Ban đầu cô nghĩ anh chỉ là vô tình nói đúng, nhưng mà lúc anh giảng giải đề bài, suy nghĩ mạch lạc, logic rõ ràng, rõ ràng là hiểu rất rõ điểm kiến thức này.
Nghe anh nói xong, Tang Lê khó mà tin được nhìn về phía anh: “Tôi nói cậu rõ ràng học rất được, cậu còn giả vờ như không học được?"
Quảng Dã thản nhiên xoay bút: “Có học hay không cũng không quan trọng.”
“Ai nói thế, nếu học là vô dụng thì sẽ không có người bỏ ra mười năm gian khổ học mài kiếm, xã hội hiện tại kẻ có tiền rất nhiều, nhưng người vừa có tiền vừa có văn hóa thì không nhiều, dù sao tôi cũng không coi trọng những người có tiền nhưng đầu ốc trống rỗng, là người không có nội hàm.”
Tang Lê thở dài: “Đối với rất nhiều người có điều kiện gia đình không tốt như tôi, kỳ thi đại học có lẽ là cơ hội lớn nhất để có thể thay đổi vận mệnh, tuy cậu không cần dùng thành tích để làm bàn đạp, nhưng hiện tại chúng ta là học sinh, học tập cũng là bổn phận.”
Quảng Dã rủ mắt không nói gì, Tang Lê nghĩ tới cái gì đó, tò mò hỏi anh: “Mỗi tối cậu đều thức suốt đêm để chơi game, thực tế đều là thức đêm học bài phải không?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Anh nói: “Những cái này không khó, nhìn qua là có thể làm được.”
Câu này quá khoa trương, nhưng khi nói ra từ miệng Quảng Dã, Tang Lê lại có chút tin tưởng, dù sao cô cũng biết Quảng Dã rất thông minh, anh có thể là người chỉ cần dùng ba phần lực cũng có thể học tốt, hơn nữa anh cũng phải ghi chép trong một thời gian dài, cũng không phải là hoàn toàn không đọc.
Tang Lê chỉ vào đề bài: “Bạn học Quảng Dã, cái này tôi cũng không hiểu, cậu dạy tôi đi.”
Quảng Dã bất đắc dĩ cười: “Đùa tôi đúng không?”
Cô cười: “Nghiêm túc mà”
Nhìn đôi mắt đầy mong chờ của cô, anh vẫn giảng giải cho cô nghe về các đề bài.
Đoán rằng nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều sẽ mắt chữ O mồm chữ A.
Làm xong đề, Tang Lê đứng dậy bỏ bài thi vào cặp sách, cô sắp xếp lại cặp sách, đột nhiên một phong thư màu hồng từ trong cặp sách rớt ra, cô nhặt lên, ánh mắt Quảng Dã nhìn thấy gì đó kỳ lạ: “Đây là cái gì?"
Cô liếc nhìn, không hiểu sao có chút chột dạ: “Người khác đưa cho tôi.
Anh đi qua, sắc mặt hơi trầm xuống: “Thư tình?”
“Tôi chưa mở ra xem.”
Cô gãi đầu: “Thì giữa trưa, Ốc Thiệu Huy đến lớp đưa cho tôi.”
Giữa trưa hôm nay, Tang Lê ăn cơm xong trở về lớp học, cô đang làm bài tập thì Ốc Thiệu Huy đi tới đưa cho cô cái này, vẻ mặt giống như đang đánh bạc: “Tang Lê, hy vọng cậu có thể xem qua rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục, tôi chờ cậu.”
Tang Lê còn phải làm bài tập nên cô đã bỏ bức thư vào cặp sách, sau lại quên mất.
Quảng Dã nghe vậy, mặt đen lại: “Cậu muốn xem bức thư này?”
Cô mỉm cười nhìn anh: “Sao vậy?”
“Bây giờ là ông đây đang theo đuổi cậu, những người khác có thể cút đi được không?”
Cô còn muốn suy nghĩ đến những người khác?
Tang Lê không nhịn được cười: “Quảng Dã, cậu đừng có bá đạo như vậy được không”
“Lời tôi nói có vấn đề à?"
Tang Lê không muốn để ý anh nữa: “Tôi làm bài tập tiếp đây, không được làm phiền tôi.”
Cô ngồi xuống, sau đó chàng trai cũng ngồi xuống lại: “Không sao, cậu cứ xem thoải mái.
“Hả?” Thái độ của người này sao thay đổi nhanh vậy?
Anh xoay bút, biếng nhác nói: “Dù sao cũng là một bài năm trăm chữ, gồm có ba đoạn, đoạn đầu giới thiệu ưu điểm của bản thân, đẹp trai cao ráo biết chơi bóng rổ tính cách vui vẻ, đoạn hai nói về những điều thu hút cậu ta ở cậu, xinh đẹp dịu dàng tốt bụng tinh ý, khác biệt so với các nữ sinh khác, đoạn ba nói rõ thâm tình, bày tỏ chỉ một lòng với cậu, nhất định sẽ theo đuổi được cậu, hy vọng cậu có thể đồng ý.”
Tang Lê: “???”
Cô mở thư nhìn qua, so với lời nói của Quảng Dã thì không phải rất giống, mà thực sự là giống nhau như đúc, cô sững sờ: “Làm sao cậu biết được?”
“Đây là lá thứ thứ tám cậu ta viết trong ba năm trung học.”
“...”
Người này đúng thực là phong lưu đa tình.
Tang Lê bất đắc dĩ đau đầu: “Nhưng tôi cũng không có ý định đồng ý, tôi sẽ tìm cơ hội nói một tiếng với cậu ta.”
“Không cần.”
"Ha?"
“Cậu ta sẽ không tìm cậu nữa.”
“Là có ý gì…”
Quảng Dã không nói nữa, Tang Lê không biết người này định làm gì, đành phải tiếp tục làm bài tập, Quảng Dã lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Ốc Thiệu Huy: [Cậu đã gửi thư tình cho Tang Lê à?]
Rất nhanh, Ốc Thiệu Huy bên kia đã nhìn thấy tin nhắn: [??!! A Dã sao cậu biết?]
Quảng Dã: [Vừa mới nhìn thấy.]
Ốc Thiệu Huy: [Vậy cậu có nhìn ra được thái độ của Tang Lê không? Đồng ý hay là từ chối, có nảy mầm xuân tâm với tôi không? (cười xấu xa) Tuần trước Văn Tử chết tiệt kia nói với tôi có một tình địch rất lớn nên không cho tôi theo đuổi, tôi thấy cậu ta chỉ đang đùa với tôi thôi, dù sao tôi cũng phải cố gắng một lần mới được, A Dã, chúng ta là anh em, cậu nói tốt giúp tôi vài câu đi!]
Tin nhắn đã được gửi đi.
Một phút sau, tin nhắn trả lời của Quảng Dã được gửi tới: [Nhiếp Văn không đùa cậu, tình địch của cậu là tôi.]
Quảng Dã lại hỏi: [Cậu nói xem, cần tôi giúp cậu nói tốt như thế nào?]
Ốc Thiệu Huy: "...???”
Má nó bây giờ cậu ta đi trốn còn kịp không???!!!
Ốc Thiệu Huy khóc không ra nước mắt, quỳ xuống cào bàn phím: [Anh ơi, tôi từ bỏ, bây giờ tôi sẽ từ bỏ ngay, cậu xé bức thư tình đó đi, tôi gửi nhầm người rồi (khóc).]
Khóe môi Quảng Dã nhếch lên, ném điện thoại lên bàn.
Ở đầu tin nhắn bên kia, Ốc Thiệu Huy hùng hổ đi truy hỏi Nhiếp Văn, nhưng lại bị Nhiếp Văn điên cuồng cười nhạo không thương tiếc, cuối cùng Nhiếp Văn cũng bảo cậu ta ngậm miệng lại, nếu không Quảng Dã nhất định sẽ gây phiền toái cho cậu ta, Ốc Thiệu Huy vội vàng đáp lại, người có thể không theo đuổi, nhưng mạng vẫn phải giữ.
Trong biệt thự, Quảng Dã tiếp tục làm bài tập về nhà.
Thời gian trôi qua, đã gần mười giờ tối, Tang Lê cơ bản đã làm xong bài tập, thấy vẫn chưa quá muộn nên định đi tới phòng khiêu vũ nhảy thả lỏng một chút.
Cô đi qua tập múa, một lúc sau thì thấy Quảng Dã đẩy cửa bước vào.
Chàng trai ngồi xuống dựa vào tường lười biếng nhìn cô, tai Tang Lê nhiễm hồng, cô không nhìn anh, tiếp tục múa.
Ánh mắt của Quảng Dã không kìm nổi bị kéo theo.
Nếu là trước đây, anh chỉ cảm thấy việc xem người khác khiêu vũ là một chuyện hết sức nhàm chán, nhưng bây giờ xem cô nhảy thì hoàn toàn khác.
Tập nhảy xong, Tang Lê đi qua, Quảng Dã đưa khăn mặt và nước cho cô, cô nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”
Cô ngồi xếp bằng ở trước mặt anh nghỉ ngơi, Quảng Dã nhìn thấy hai gò má cô đỏ bừng vì mệt: “Trước đây mỗi ngày đều phải tập nhảy à?”
Cô gật đầu: “Không nhảy một thời gian sẽ rất dễ xa lạ, trước năm lớp 11 tôi gần như ngày nào cũng nhảy, đã thành thói quen rồi.”
Tang Lê nói chuyện với anh về kinh nghiệm khiêu vũ trước đây: “Mặc dù toàn thân bị thương, nhưng mà cảm thấy rất đáng giá.”
Bởi vì tập nhảy nhiều năm, cột sống của cô bị cong vẹo một chút và còn bị viêm gân gót chân, bình thường lúc thời tiết quá lạnh cần mang bao đầu gối.
Quảng Dã nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, hỏi: “Sao bây giờ không học nữa?”
Tang Lê nheo mắt: “Học cấp ba, không có thời gian.”
“Cậu không thiếu chút thời gian đó.”
Cô không biết nói gì, Quảng Dã nói: “Học viện Thịnh An, bắt đầu vào cuối tuần, ba giờ vào buổi tối, sẽ có giáo viên dạy cho cậu học.”
Quảng Dã nói, giáo viên là một vũ công múa dân gian nổi tiếng ở trong nước, sẽ dạy theo hình thức 1-1 cho cô, anh đã tìm giáo viên cách đây một thời gian, nhưng không nói cho cô biết vì giáo viên chưa sắp xếp được thời gian.
Tang Lê nghe vậy thì vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi tự nhảy ở nhà là được rồi, học phí kiểu như vậy chắc chắn rất đắt..”
“Tiền đã trả rồi, không thể hoàn lại.”
“Hơn nữa mẹ tôi cũng biết chuyện này, bà ấy rất ủng hộ, nếu cậu muốn từ chối thì tới tìm bà ấy.”
“Quảng Dã...”
Tang Lê tỏ vẻ khó xử, chàng trai nói tiếp: “Cậu không cần để ý đến gánh nặng, phải nhảy thật tốt để không lãng phí cơ hội này, nếu chỉ trông cậy vào việc tự học lâu dài mà không có thầy dạy thì sẽ tiến bộ như thế nào?”
Trong lòng Tang Lê nóng bỏng, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Quảng Dã, cậu và dì Tống vốn đã tốt với tôi lắm rồi, thật sự không cần phải…”
Anh bình tĩnh nhìn vào đôi mắt hạnh của cô: “Cậu nên đứng ở trên sân khấu, chứ không phải yên lặng ở dưới khán đài để xem, giấc mơ ở trước mặt, những cái khác không quan trọng”
Anh muốn cho cô một cuộc sống tốt ở Vân Lăng, làm chuyện mình thích, mỗi ngày đều vui vẻ.
Nếu biết cô thích học nhảy, anh sẽ không bao giờ để cho cô đứng ở trước cửa lớp nhìn với ánh mắt bất lực, cô có thể chấp nhận, nhưng anh thì không.
Chàng trai từ trước tới giờ luôn mạnh mẽ, vừa nói ra đã không cho cô cơ hội để từ chối, Tang Lê không thể từ chối mãi, trong lòng không kiềm được mà cảm động: “Quảng Dã, cảm ơn cậu…”
Từ lúc đến Vân Lăng cho tới bây giờ, cô đã nhận được quá nhiều ân cần và sự quan tâm của nhà họ Quảng, sự biết ơn ở đáy lòng cô không thể diễn tả được bằng lời.
Quảng Dã cười: “Chỉ biết cảm ơn, không có câu khác để thay thế sao?”
“Hả?”
Đôi mắt đen nhánh của anh nheo lại, nhìn cô: “Ví dụ như, đồng ý với tôi.”
Nghe ra ý trong lời nói của anh, mặt Tang Lê thoáng cái đã đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi xuống lầu ngủ đây.”
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy trối chết của cô, Quảng Dã im lặng nở nụ cười.
Buổi tối Tang Lê rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường ngủ sớm.
Ngày hôm sau cô thức dậy sớm, một mình đi đến trường.
Khi đã tới lớp, cô ngồi đọc sách một mình, một lát sau Trương Bác Dương cùng với Dụ Niệm Niệm cũng tới, hai người chỉ thấy mình cô thì ngạc nhiên nói: “Quảng Dã không tới cùng với cậu sao?”
“Cậu ấy chắc là đi xe máy của mình rồi.”
Dụ Niệm Niệm ngồi xuống, mở túi đồ ăn sáng ra, cười hỏi cô: “Làm sao thế? Bây giờ hai người không phải tốt nhất là nên mỗi ngày cùng nhau đi học sao? Quá là ngọt ngào.”
Tang Lê bất đắc dĩ nói: “Đừng nói lung tung”
Người ta có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, cô cũng không dám đi chung một chỗ với anh mỗi ngày.
Dụ Niệm Niệm nhớ tới một chuyện, nhướng mày: “Tớ nghe nói tối hôm qua Quảng Dã đã đi moto tới cổng trường đón cậu về nhà à.”
“Sao cậu biết?"
“Trương Bác Dương nói đó”
Trương Bác Dương ăn bánh đậu nành: “Là tớ nghe... cậu bạn ở ký túc xá sát vách nói, cậu ta là bạn cùng lớp... lớp toán Hỏa Tiễn, nói rằng tối hôm qua thấy được ở cổng trường”
Nếu tin tức này lan truyền nhanh như vậy...
Lúc này Nhiếp Văn và Quảng Dã đi tới, Trương Bác Dương cũng kể lại chuyện này với bọn họ, Nhiếp Văn ngạc nhiên hỏi: “A Dã, chuyện này có thật không?”
Quảng Dã ngầm thừa nhận, Nhiếp Văn cảm thán: “A Dã, cậu cũng phách lối quá rồi, cậu có biết trong trường có bao nhiêu nữ sinh thương nhớ chỗ sau xe cậu không, nếu tin tức này truyền ra, các cô ấy đều sẽ bùng nổ mất.”
Quảng Dã giẫm chân lên thanh ngang, uống nước: “Họ thì có liên quan gì đến tôi.”
Dụ Niệm Niệm cười: “Cũng không thể trách Quảng Dã được, Tang Lê vốn chính là điểm đặc biệt đối với Quảng Dã mà”
Trương Bác Dương nói chuyện này cũng không có bao nhiêu người ý kiến, dù sao mọi người cơ bản đều biết Tang Lê với Quảng Dã có quan hệ đặc biệt, cho nên những người không biết tình hình cũng không dám nói ra suy nghĩ gì, sợ làm ra lời đồn gì sẽ bị Quảng Dã tìm tới cửa chỉnh đốn.
Khóe miệng Nhiếp Văn kéo tới tận mang tai: “A Dã, cậu bảo chúng tôi đừng nói ra ngoài, chính cậu cũng cần kiềm chế, nếu bị người khác phát hiện chúng tôi cũng không làm được gì.”
"Ha ha ha ha..."
Tang Lê đỏ mặt nằm bò trên mặt bàn, cô muốn chui luôn xuống đất.
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh.
Giữa trưa, sáu người hẹn nhau cùng xuống căn tin ăn cơm, Quảng Dã nói muốn mời, liền gọi một món xào, năm món một canh, hung hãn xa xỉ một lần.
Lúc ăn cơm, mọi người đều cười nói vui vẻ, chỉ có Tang Lê và Quảng Dã phía bên này là một bức tranh hoàn toàn khác biệt.
Quảng Dã nhìn thấy cô ăn xong, lại đưa thêm cho cô nửa bát cơm, nhướng mày nói: “Cậu là gà mổ cơm sao? Mỗi ngày đều ăn ít như vậy? Muốn thành người giấy à?”
Miệng của đại thiếu gia đôi khi vẫn cay độc như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Lê nhăn lại: “Tôi thấy vậy đủ rồi..”
“Ăn hết bát này đi
Rõ ràng là Tang Lê quá gầy, thể chất cũng kém, khả năng miễn dịch cũng thấp, động một tí là bị cảm, còn rất dễ bị suy dinh dưỡng, cho dù là vì nhảy múa mà giữ dáng, nhưng rõ ràng hiện tại đang quá mức. Tang Lê méo miệng, đành phải tiếp tục nuốt cơm.
Mấy người bên cạnh mỉm cười nhìn, Nhiếp Văn tấm tắc nói: “A Dã, cậu đúng là tiêu chuẩn kép, lúc chúng tôi ăn cơm cậu cũng không bảo chúng tôi ăn nhiều một chút như vậy.
“Thứ duy nhất cậu không bỏ xuống được trong đời này chính là chiếc đũa, cậu còn cần tôi bảo cậu ăn nhiều hơn?”
"...”
Nếu đánh thắng được, thật muốn đánh chết cậu ta.
Cuối cùng, Tang Lê bị buộc phải ăn thêm nửa bát, cũng may dạ dày vẫn có thể chịu được.
Sau khi ăn xong, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm quay về ký túc xá nghỉ trưa, Lữ Nguyệt trở lại lớp tự học, Tang Lê nói muốn đi thư viện tìm ít sách, Quảng Dã nói đi chung, Nhiếp Văn cũng không muốn làm bóng đèn nên đi tìm bạn học khác đi chơi.
Những người còn lại nhanh chóng trốn chạy, chỉ còn lại Tang Lê cùng với Quảng Dã.
Tang Lê quay đầu nhìn về phía chóp mũ lưỡi trai của chàng trai, hai má đỏ ửng: “Cậu đến thư viện để làm gì..”
Anh cười: “Làm sao, thư viện là của nhà cậu à?”
Bình thường người này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào thư viện, Tang Lê làm sao có thể không nhận ra mục đích của anh, cô xấu hổ lẩm bẩm: “Cậu đã quên sáng nay Nhiếp Văn nói gì rồi sao?”
“Cái gì?”
“Đừng lộ liễu quá..”
“Tôi đi xem sách của mình, tại sao lại lộ liễu?”
Tang Lê tự biết không lay chuyển được anh, xoắn xuýt cả buổi rồi nói: “Vậy đi thì đi, nhưng cậu không nói chuyện với tôi, tôi cũng không nói chuyện với cậu, chúng ta từ giờ trở đi coi như người xa lạ.”
Quảng Dã nhịn không được bật cười.
Cô có cần đáng yêu như vậy không?
Tang Lê bước xuống bậc thang cuối cùng của căn tin, bước nhanh về phía trước, đi qua cây cầu bắc trên hồ, lúc lâu sau quay đầu lại thì thấy chàng trai đang ngắm nghía bật lửa, không xa không gần đi theo phía sau.
Khoảng cách này vẫn được...
Rất nhanh, cô đi đến thư viện, ngồi vào chỗ ngồi, sau đó thấy Quảng Dã ném cặp sách lên trên bàn, ngồi vào chỗ phía trước bên phải của cô, cách chỗ cô hai ba cái bàn.
Tâm cô khẽ động, kiềm chế thu hồi ánh mắt.
Ánh nắng chiếu xuống bên ngoài rất thoải mái, bóng cây đung đưa trên cửa sổ thủy tinh.
Cô nằm bò trên mặt bàn làm bài tập, lúc lâu sau bỗng nhiên có nhân viên trong quán trà sữa của trường đi đến, đặt một ly đồ uống ở trên mặt bàn cô: “Xin chào, có người gọi cái này cho cô, sữa dừa hoa nhài.”
???
Đợi đối phương rời đi, cô cầm ly nước lên, bỗng thấy ấm áp.
Cô ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen của Quảng Dã, mí mắt hơi mỏng nhướng lên, lười biếng nhìn cô.
Có tờ giấy phía dưới đồ uống: [Bạn học, đã ngắm cậu lâu rồi, tôi muốn làm quen với cậu một chút – Quảng Dã]
Quảng Dã đứng thẳng người, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm đã chuẩn bị sẵn đội lên cho cô, cô nghĩ đến cái gì đó, ngơ ngác nhìn anh: “Đúng rồi, bác Trương đâu?”
Anh điều chỉnh lại mũ bảo hiểm cho cô: “Tôi đã nói với bác ấy rồi.”
“Cậu nói như thế nào?”
Anh cười: “Sao thế, sợ bác ấy phát hiện à?”
“...”
Cô đỏ mặt không nói gì, Quảng Dã thong thả cong môi, đưa cho cô chiếc áo khoác gió mà anh đem theo: “Tôi nói vừa hay tôi đến trường có chút việc nên tiện đường đón cậu về.”
“Ồ”
Tang Lê đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác xong, Quảng Dã hơi ngước mắt lên, mặt mày âm trầm nhìn về phía Lư Hạ Dương đang đứng đợi ở cổng trường, nhếch môi, đè mũ bảo hiểm của cô: “Đi nhé.”
Anh lên xe, nhấn chân ga.
Tiếng động cơ gầm rú đinh tai nhức óc phóng đi như bay.
Ở bên kia, Lư Hạ Dương nhìn theo bóng lưng của hai người, ánh sáng trong mắt chấn động vỡ vụn, mấy chàng trai bên cạnh cũng rất ngạc nhiên: “Trời, vừa rồi không phải là Quảng Dã sao, cậu ta tới đón Tang Lê? Hai người này quen biết nhau à?”
“Nói nhảm, hai người bọn họ không phải là cùng lớp sao, hơn nữa tôi nghe nói Tang Lê hình như có quan hệ với nhà họ Quảng, hình như hai người họ ở chung một chỗ, phải không Hạ Dương?” Mặt Lư Hạ Dương căng thẳng, cậu ấy đáp lại.
Những người khác hiểu ra: “Thảo nào, tôi đã nói hai người này không giống kiểu có mối quan hệ với nhau mà.”
Không giống như có mối quan hệ sao...
Trong đầu Lư Hạ Dương lại hiện lên lời nói mà Tang Lê nói về Quảng Dã ở trên xe ngày hôm đó, cùng với hình ảnh vừa nãy cô theo Quảng Dã lên xe, lông mày cậu ấy cau lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Màn đêm mờ mịt, gió lạnh thấu xương tạt vào mặt.
Hai mươi phút sau, Quảng Dã với Tang Lê về đến nhà.
Xe dừng lại ở gara, anh đỗ xe bước xuống, nhìn thấy ‘Gấu nhỏ’ ở ghế sau vụng về xuống xe, anh đè nén khóe môi, chậm rãi giúp cô cởi mũ bảo hiểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô gái lộ ra, cô nâng tay vuốt lại mái tóc đen bù xù, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Bình thường cậu chạy xe với tốc độ như vậy à?”
“Hả?”
“Nếu với cái tốc độ ban nãy, tôi nghĩ còn có thể hơn nhỉ?”
Quảng Dã cười: “Cậu ngồi ở trên xe nên tôi không vặn ga nhiều, đua xe tốc độ này còn không bằng cưỡi ốc sên.”
Cô tức giận: “Cậu vẫn còn kiêu ngạo à, đua xe vốn đã rất nguy hiểm rồi.”
Hơn nữa tai của anh có vấn đề, lúc lái xe hẳn là cũng phải chịu ít nhiều ảnh hưởng nữa...
Quảng Dã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, đột nhiên nghĩ đến vẻ bối rối của cô vào tối thứ sáu, cười thành tiếng: “Tối nay tôi đã nghe bác Trương nói một chuyện.”
"Hȧ?"
“Thứ sáu, cậu vì tôi mà đã mắng Lư Hạ Dương.”
Tang Lê ngẩn người, không ngờ rằng bác Trương lại nói chuyện này cho Quảng Dã, nhìn thấy ý cười hiện rõ trên mặt anh, cô xấu hổ nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là... cậu ta nói chuyện quá khó nghe, đang ngồi trên xe của nhà cậu mà còn cao giọng đánh giá cậu, cũng may cậu không nghe được, nếu cậu nghe được chắc chắn sẽ đánh cậu ta.”
Quảng Dã không để tâm cười: “Những lời như vậy tôi nghe nhiều rồi, cũng lười quan tâm đến cậu ta, hơn nữa cậu không biết vì sao cậu ta cố ý nói như vậy à?”
Cô cùng Quảng Dã ngày càng thân thiết, Lư Hạ Dương nhìn vậy đương nhiên sẽ không thích.
Trong lòng Tang Lê biết rõ, bỗng nhiên không nói nên lời, Quảng Dã mỉm cười treo mũ bảo hiểm lên xe, nhấc chân đi về phía trước, giọng điệu thong dong: “Nếu chỉ mới bây giờ mà cậu ta đã bắt đầu ghen tị, thì chắc sau này cậu ta phải ghen đến điên luôn rồi.”
Sau này...
Hai má Tang Lê lại bị anh đốt nóng.
Anh đi về hướng biệt thự, Tang Lê đỏ mặt đuổi theo.
Quản gia thấy hai người cùng nhau trở về thì có chút kinh ngạc, Tang Lê có chút chột dạ, nhưng chàng trai bên cạnh lại rất bình tĩnh giải thích, quản gia cũng không nghĩ gì nhiều.
Khi tới đầu cầu thang, Quảng Dã nhìn về phía Tang Lê, giọng nói có phần trong trẻo: “Đi lên phòng tự học làm bài tập về nhà.”
Cô do dự, đành phải đi lên theo anh, khi đến phòng học, Quảng Dã trở về phòng lấy cặp sách, quản gia đem trái cây cùng trà bánh đến, sau đó rời đi.
Tối nay không có học thêm, Tang Lê ăn trái cây, một lúc sau cô thấy Quảng Dã đi vào, kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống, cô ngẩn người: “Sao cậu không ngồi ở đối diện…”
Chàng trai lười biếng cười: “Sợ tôi ảnh hưởng đến cậu à? Không phải học bá ở trong bất kì môi trường gì cũng có thể tập trung à?”
Tang Lê phát hiện Quảng Dã hiện tại ở trước mặt cô cười ngày càng nhiều, khuôn mặt của anh lúc không cười trông rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên lại thực sự làm cho người ta không thể không nhìn.
Cô nghiêm mặt, không thèm nhìn anh: “Dù sao thì ai nói chuyện người đó là chó con.”
Quảng Dã thu hồi ánh mắt, im lặng cười lấy bài tập ra.
Tang Lê làm đề thi, một lúc sau cô bị một đề bài làm khó, nhức đầu chống má suy nghĩ, một lúc lâu sau một giọng nam lười biếng vang lên: “Cậu làm sai rồi, hướng dao động của chất P là dọc theo hướng phụ của trục Y
Tang Lê kinh ngạc quay đầu nhìn về “chó con” bên cạnh: “Cậu biết à?”
Quảng Dã im lặng, Tang Lê đưa đề thi cho anh, chàng trai đối diện với ánh mắt phát sáng của cô, hai giây sau mới bất đắc dĩ cầm lấy bút, ngồi dậy giảng cho cô.
Tang Lê không ngờ rằng có một ngày cô lại phải xin chỉ bảo về đề thi từ Quảng Dã.
Ban đầu cô nghĩ anh chỉ là vô tình nói đúng, nhưng mà lúc anh giảng giải đề bài, suy nghĩ mạch lạc, logic rõ ràng, rõ ràng là hiểu rất rõ điểm kiến thức này.
Nghe anh nói xong, Tang Lê khó mà tin được nhìn về phía anh: “Tôi nói cậu rõ ràng học rất được, cậu còn giả vờ như không học được?"
Quảng Dã thản nhiên xoay bút: “Có học hay không cũng không quan trọng.”
“Ai nói thế, nếu học là vô dụng thì sẽ không có người bỏ ra mười năm gian khổ học mài kiếm, xã hội hiện tại kẻ có tiền rất nhiều, nhưng người vừa có tiền vừa có văn hóa thì không nhiều, dù sao tôi cũng không coi trọng những người có tiền nhưng đầu ốc trống rỗng, là người không có nội hàm.”
Tang Lê thở dài: “Đối với rất nhiều người có điều kiện gia đình không tốt như tôi, kỳ thi đại học có lẽ là cơ hội lớn nhất để có thể thay đổi vận mệnh, tuy cậu không cần dùng thành tích để làm bàn đạp, nhưng hiện tại chúng ta là học sinh, học tập cũng là bổn phận.”
Quảng Dã rủ mắt không nói gì, Tang Lê nghĩ tới cái gì đó, tò mò hỏi anh: “Mỗi tối cậu đều thức suốt đêm để chơi game, thực tế đều là thức đêm học bài phải không?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Anh nói: “Những cái này không khó, nhìn qua là có thể làm được.”
Câu này quá khoa trương, nhưng khi nói ra từ miệng Quảng Dã, Tang Lê lại có chút tin tưởng, dù sao cô cũng biết Quảng Dã rất thông minh, anh có thể là người chỉ cần dùng ba phần lực cũng có thể học tốt, hơn nữa anh cũng phải ghi chép trong một thời gian dài, cũng không phải là hoàn toàn không đọc.
Tang Lê chỉ vào đề bài: “Bạn học Quảng Dã, cái này tôi cũng không hiểu, cậu dạy tôi đi.”
Quảng Dã bất đắc dĩ cười: “Đùa tôi đúng không?”
Cô cười: “Nghiêm túc mà”
Nhìn đôi mắt đầy mong chờ của cô, anh vẫn giảng giải cho cô nghe về các đề bài.
Đoán rằng nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều sẽ mắt chữ O mồm chữ A.
Làm xong đề, Tang Lê đứng dậy bỏ bài thi vào cặp sách, cô sắp xếp lại cặp sách, đột nhiên một phong thư màu hồng từ trong cặp sách rớt ra, cô nhặt lên, ánh mắt Quảng Dã nhìn thấy gì đó kỳ lạ: “Đây là cái gì?"
Cô liếc nhìn, không hiểu sao có chút chột dạ: “Người khác đưa cho tôi.
Anh đi qua, sắc mặt hơi trầm xuống: “Thư tình?”
“Tôi chưa mở ra xem.”
Cô gãi đầu: “Thì giữa trưa, Ốc Thiệu Huy đến lớp đưa cho tôi.”
Giữa trưa hôm nay, Tang Lê ăn cơm xong trở về lớp học, cô đang làm bài tập thì Ốc Thiệu Huy đi tới đưa cho cô cái này, vẻ mặt giống như đang đánh bạc: “Tang Lê, hy vọng cậu có thể xem qua rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục, tôi chờ cậu.”
Tang Lê còn phải làm bài tập nên cô đã bỏ bức thư vào cặp sách, sau lại quên mất.
Quảng Dã nghe vậy, mặt đen lại: “Cậu muốn xem bức thư này?”
Cô mỉm cười nhìn anh: “Sao vậy?”
“Bây giờ là ông đây đang theo đuổi cậu, những người khác có thể cút đi được không?”
Cô còn muốn suy nghĩ đến những người khác?
Tang Lê không nhịn được cười: “Quảng Dã, cậu đừng có bá đạo như vậy được không”
“Lời tôi nói có vấn đề à?"
Tang Lê không muốn để ý anh nữa: “Tôi làm bài tập tiếp đây, không được làm phiền tôi.”
Cô ngồi xuống, sau đó chàng trai cũng ngồi xuống lại: “Không sao, cậu cứ xem thoải mái.
“Hả?” Thái độ của người này sao thay đổi nhanh vậy?
Anh xoay bút, biếng nhác nói: “Dù sao cũng là một bài năm trăm chữ, gồm có ba đoạn, đoạn đầu giới thiệu ưu điểm của bản thân, đẹp trai cao ráo biết chơi bóng rổ tính cách vui vẻ, đoạn hai nói về những điều thu hút cậu ta ở cậu, xinh đẹp dịu dàng tốt bụng tinh ý, khác biệt so với các nữ sinh khác, đoạn ba nói rõ thâm tình, bày tỏ chỉ một lòng với cậu, nhất định sẽ theo đuổi được cậu, hy vọng cậu có thể đồng ý.”
Tang Lê: “???”
Cô mở thư nhìn qua, so với lời nói của Quảng Dã thì không phải rất giống, mà thực sự là giống nhau như đúc, cô sững sờ: “Làm sao cậu biết được?”
“Đây là lá thứ thứ tám cậu ta viết trong ba năm trung học.”
“...”
Người này đúng thực là phong lưu đa tình.
Tang Lê bất đắc dĩ đau đầu: “Nhưng tôi cũng không có ý định đồng ý, tôi sẽ tìm cơ hội nói một tiếng với cậu ta.”
“Không cần.”
"Ha?"
“Cậu ta sẽ không tìm cậu nữa.”
“Là có ý gì…”
Quảng Dã không nói nữa, Tang Lê không biết người này định làm gì, đành phải tiếp tục làm bài tập, Quảng Dã lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Ốc Thiệu Huy: [Cậu đã gửi thư tình cho Tang Lê à?]
Rất nhanh, Ốc Thiệu Huy bên kia đã nhìn thấy tin nhắn: [??!! A Dã sao cậu biết?]
Quảng Dã: [Vừa mới nhìn thấy.]
Ốc Thiệu Huy: [Vậy cậu có nhìn ra được thái độ của Tang Lê không? Đồng ý hay là từ chối, có nảy mầm xuân tâm với tôi không? (cười xấu xa) Tuần trước Văn Tử chết tiệt kia nói với tôi có một tình địch rất lớn nên không cho tôi theo đuổi, tôi thấy cậu ta chỉ đang đùa với tôi thôi, dù sao tôi cũng phải cố gắng một lần mới được, A Dã, chúng ta là anh em, cậu nói tốt giúp tôi vài câu đi!]
Tin nhắn đã được gửi đi.
Một phút sau, tin nhắn trả lời của Quảng Dã được gửi tới: [Nhiếp Văn không đùa cậu, tình địch của cậu là tôi.]
Quảng Dã lại hỏi: [Cậu nói xem, cần tôi giúp cậu nói tốt như thế nào?]
Ốc Thiệu Huy: "...???”
Má nó bây giờ cậu ta đi trốn còn kịp không???!!!
Ốc Thiệu Huy khóc không ra nước mắt, quỳ xuống cào bàn phím: [Anh ơi, tôi từ bỏ, bây giờ tôi sẽ từ bỏ ngay, cậu xé bức thư tình đó đi, tôi gửi nhầm người rồi (khóc).]
Khóe môi Quảng Dã nhếch lên, ném điện thoại lên bàn.
Ở đầu tin nhắn bên kia, Ốc Thiệu Huy hùng hổ đi truy hỏi Nhiếp Văn, nhưng lại bị Nhiếp Văn điên cuồng cười nhạo không thương tiếc, cuối cùng Nhiếp Văn cũng bảo cậu ta ngậm miệng lại, nếu không Quảng Dã nhất định sẽ gây phiền toái cho cậu ta, Ốc Thiệu Huy vội vàng đáp lại, người có thể không theo đuổi, nhưng mạng vẫn phải giữ.
Trong biệt thự, Quảng Dã tiếp tục làm bài tập về nhà.
Thời gian trôi qua, đã gần mười giờ tối, Tang Lê cơ bản đã làm xong bài tập, thấy vẫn chưa quá muộn nên định đi tới phòng khiêu vũ nhảy thả lỏng một chút.
Cô đi qua tập múa, một lúc sau thì thấy Quảng Dã đẩy cửa bước vào.
Chàng trai ngồi xuống dựa vào tường lười biếng nhìn cô, tai Tang Lê nhiễm hồng, cô không nhìn anh, tiếp tục múa.
Ánh mắt của Quảng Dã không kìm nổi bị kéo theo.
Nếu là trước đây, anh chỉ cảm thấy việc xem người khác khiêu vũ là một chuyện hết sức nhàm chán, nhưng bây giờ xem cô nhảy thì hoàn toàn khác.
Tập nhảy xong, Tang Lê đi qua, Quảng Dã đưa khăn mặt và nước cho cô, cô nhận lấy: “Cảm ơn cậu.”
Cô ngồi xếp bằng ở trước mặt anh nghỉ ngơi, Quảng Dã nhìn thấy hai gò má cô đỏ bừng vì mệt: “Trước đây mỗi ngày đều phải tập nhảy à?”
Cô gật đầu: “Không nhảy một thời gian sẽ rất dễ xa lạ, trước năm lớp 11 tôi gần như ngày nào cũng nhảy, đã thành thói quen rồi.”
Tang Lê nói chuyện với anh về kinh nghiệm khiêu vũ trước đây: “Mặc dù toàn thân bị thương, nhưng mà cảm thấy rất đáng giá.”
Bởi vì tập nhảy nhiều năm, cột sống của cô bị cong vẹo một chút và còn bị viêm gân gót chân, bình thường lúc thời tiết quá lạnh cần mang bao đầu gối.
Quảng Dã nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, hỏi: “Sao bây giờ không học nữa?”
Tang Lê nheo mắt: “Học cấp ba, không có thời gian.”
“Cậu không thiếu chút thời gian đó.”
Cô không biết nói gì, Quảng Dã nói: “Học viện Thịnh An, bắt đầu vào cuối tuần, ba giờ vào buổi tối, sẽ có giáo viên dạy cho cậu học.”
Quảng Dã nói, giáo viên là một vũ công múa dân gian nổi tiếng ở trong nước, sẽ dạy theo hình thức 1-1 cho cô, anh đã tìm giáo viên cách đây một thời gian, nhưng không nói cho cô biết vì giáo viên chưa sắp xếp được thời gian.
Tang Lê nghe vậy thì vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi tự nhảy ở nhà là được rồi, học phí kiểu như vậy chắc chắn rất đắt..”
“Tiền đã trả rồi, không thể hoàn lại.”
“Hơn nữa mẹ tôi cũng biết chuyện này, bà ấy rất ủng hộ, nếu cậu muốn từ chối thì tới tìm bà ấy.”
“Quảng Dã...”
Tang Lê tỏ vẻ khó xử, chàng trai nói tiếp: “Cậu không cần để ý đến gánh nặng, phải nhảy thật tốt để không lãng phí cơ hội này, nếu chỉ trông cậy vào việc tự học lâu dài mà không có thầy dạy thì sẽ tiến bộ như thế nào?”
Trong lòng Tang Lê nóng bỏng, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Quảng Dã, cậu và dì Tống vốn đã tốt với tôi lắm rồi, thật sự không cần phải…”
Anh bình tĩnh nhìn vào đôi mắt hạnh của cô: “Cậu nên đứng ở trên sân khấu, chứ không phải yên lặng ở dưới khán đài để xem, giấc mơ ở trước mặt, những cái khác không quan trọng”
Anh muốn cho cô một cuộc sống tốt ở Vân Lăng, làm chuyện mình thích, mỗi ngày đều vui vẻ.
Nếu biết cô thích học nhảy, anh sẽ không bao giờ để cho cô đứng ở trước cửa lớp nhìn với ánh mắt bất lực, cô có thể chấp nhận, nhưng anh thì không.
Chàng trai từ trước tới giờ luôn mạnh mẽ, vừa nói ra đã không cho cô cơ hội để từ chối, Tang Lê không thể từ chối mãi, trong lòng không kiềm được mà cảm động: “Quảng Dã, cảm ơn cậu…”
Từ lúc đến Vân Lăng cho tới bây giờ, cô đã nhận được quá nhiều ân cần và sự quan tâm của nhà họ Quảng, sự biết ơn ở đáy lòng cô không thể diễn tả được bằng lời.
Quảng Dã cười: “Chỉ biết cảm ơn, không có câu khác để thay thế sao?”
“Hả?”
Đôi mắt đen nhánh của anh nheo lại, nhìn cô: “Ví dụ như, đồng ý với tôi.”
Nghe ra ý trong lời nói của anh, mặt Tang Lê thoáng cái đã đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi xuống lầu ngủ đây.”
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy trối chết của cô, Quảng Dã im lặng nở nụ cười.
Buổi tối Tang Lê rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường ngủ sớm.
Ngày hôm sau cô thức dậy sớm, một mình đi đến trường.
Khi đã tới lớp, cô ngồi đọc sách một mình, một lát sau Trương Bác Dương cùng với Dụ Niệm Niệm cũng tới, hai người chỉ thấy mình cô thì ngạc nhiên nói: “Quảng Dã không tới cùng với cậu sao?”
“Cậu ấy chắc là đi xe máy của mình rồi.”
Dụ Niệm Niệm ngồi xuống, mở túi đồ ăn sáng ra, cười hỏi cô: “Làm sao thế? Bây giờ hai người không phải tốt nhất là nên mỗi ngày cùng nhau đi học sao? Quá là ngọt ngào.”
Tang Lê bất đắc dĩ nói: “Đừng nói lung tung”
Người ta có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, cô cũng không dám đi chung một chỗ với anh mỗi ngày.
Dụ Niệm Niệm nhớ tới một chuyện, nhướng mày: “Tớ nghe nói tối hôm qua Quảng Dã đã đi moto tới cổng trường đón cậu về nhà à.”
“Sao cậu biết?"
“Trương Bác Dương nói đó”
Trương Bác Dương ăn bánh đậu nành: “Là tớ nghe... cậu bạn ở ký túc xá sát vách nói, cậu ta là bạn cùng lớp... lớp toán Hỏa Tiễn, nói rằng tối hôm qua thấy được ở cổng trường”
Nếu tin tức này lan truyền nhanh như vậy...
Lúc này Nhiếp Văn và Quảng Dã đi tới, Trương Bác Dương cũng kể lại chuyện này với bọn họ, Nhiếp Văn ngạc nhiên hỏi: “A Dã, chuyện này có thật không?”
Quảng Dã ngầm thừa nhận, Nhiếp Văn cảm thán: “A Dã, cậu cũng phách lối quá rồi, cậu có biết trong trường có bao nhiêu nữ sinh thương nhớ chỗ sau xe cậu không, nếu tin tức này truyền ra, các cô ấy đều sẽ bùng nổ mất.”
Quảng Dã giẫm chân lên thanh ngang, uống nước: “Họ thì có liên quan gì đến tôi.”
Dụ Niệm Niệm cười: “Cũng không thể trách Quảng Dã được, Tang Lê vốn chính là điểm đặc biệt đối với Quảng Dã mà”
Trương Bác Dương nói chuyện này cũng không có bao nhiêu người ý kiến, dù sao mọi người cơ bản đều biết Tang Lê với Quảng Dã có quan hệ đặc biệt, cho nên những người không biết tình hình cũng không dám nói ra suy nghĩ gì, sợ làm ra lời đồn gì sẽ bị Quảng Dã tìm tới cửa chỉnh đốn.
Khóe miệng Nhiếp Văn kéo tới tận mang tai: “A Dã, cậu bảo chúng tôi đừng nói ra ngoài, chính cậu cũng cần kiềm chế, nếu bị người khác phát hiện chúng tôi cũng không làm được gì.”
"Ha ha ha ha..."
Tang Lê đỏ mặt nằm bò trên mặt bàn, cô muốn chui luôn xuống đất.
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh.
Giữa trưa, sáu người hẹn nhau cùng xuống căn tin ăn cơm, Quảng Dã nói muốn mời, liền gọi một món xào, năm món một canh, hung hãn xa xỉ một lần.
Lúc ăn cơm, mọi người đều cười nói vui vẻ, chỉ có Tang Lê và Quảng Dã phía bên này là một bức tranh hoàn toàn khác biệt.
Quảng Dã nhìn thấy cô ăn xong, lại đưa thêm cho cô nửa bát cơm, nhướng mày nói: “Cậu là gà mổ cơm sao? Mỗi ngày đều ăn ít như vậy? Muốn thành người giấy à?”
Miệng của đại thiếu gia đôi khi vẫn cay độc như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Lê nhăn lại: “Tôi thấy vậy đủ rồi..”
“Ăn hết bát này đi
Rõ ràng là Tang Lê quá gầy, thể chất cũng kém, khả năng miễn dịch cũng thấp, động một tí là bị cảm, còn rất dễ bị suy dinh dưỡng, cho dù là vì nhảy múa mà giữ dáng, nhưng rõ ràng hiện tại đang quá mức. Tang Lê méo miệng, đành phải tiếp tục nuốt cơm.
Mấy người bên cạnh mỉm cười nhìn, Nhiếp Văn tấm tắc nói: “A Dã, cậu đúng là tiêu chuẩn kép, lúc chúng tôi ăn cơm cậu cũng không bảo chúng tôi ăn nhiều một chút như vậy.
“Thứ duy nhất cậu không bỏ xuống được trong đời này chính là chiếc đũa, cậu còn cần tôi bảo cậu ăn nhiều hơn?”
"...”
Nếu đánh thắng được, thật muốn đánh chết cậu ta.
Cuối cùng, Tang Lê bị buộc phải ăn thêm nửa bát, cũng may dạ dày vẫn có thể chịu được.
Sau khi ăn xong, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm quay về ký túc xá nghỉ trưa, Lữ Nguyệt trở lại lớp tự học, Tang Lê nói muốn đi thư viện tìm ít sách, Quảng Dã nói đi chung, Nhiếp Văn cũng không muốn làm bóng đèn nên đi tìm bạn học khác đi chơi.
Những người còn lại nhanh chóng trốn chạy, chỉ còn lại Tang Lê cùng với Quảng Dã.
Tang Lê quay đầu nhìn về phía chóp mũ lưỡi trai của chàng trai, hai má đỏ ửng: “Cậu đến thư viện để làm gì..”
Anh cười: “Làm sao, thư viện là của nhà cậu à?”
Bình thường người này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào thư viện, Tang Lê làm sao có thể không nhận ra mục đích của anh, cô xấu hổ lẩm bẩm: “Cậu đã quên sáng nay Nhiếp Văn nói gì rồi sao?”
“Cái gì?”
“Đừng lộ liễu quá..”
“Tôi đi xem sách của mình, tại sao lại lộ liễu?”
Tang Lê tự biết không lay chuyển được anh, xoắn xuýt cả buổi rồi nói: “Vậy đi thì đi, nhưng cậu không nói chuyện với tôi, tôi cũng không nói chuyện với cậu, chúng ta từ giờ trở đi coi như người xa lạ.”
Quảng Dã nhịn không được bật cười.
Cô có cần đáng yêu như vậy không?
Tang Lê bước xuống bậc thang cuối cùng của căn tin, bước nhanh về phía trước, đi qua cây cầu bắc trên hồ, lúc lâu sau quay đầu lại thì thấy chàng trai đang ngắm nghía bật lửa, không xa không gần đi theo phía sau.
Khoảng cách này vẫn được...
Rất nhanh, cô đi đến thư viện, ngồi vào chỗ ngồi, sau đó thấy Quảng Dã ném cặp sách lên trên bàn, ngồi vào chỗ phía trước bên phải của cô, cách chỗ cô hai ba cái bàn.
Tâm cô khẽ động, kiềm chế thu hồi ánh mắt.
Ánh nắng chiếu xuống bên ngoài rất thoải mái, bóng cây đung đưa trên cửa sổ thủy tinh.
Cô nằm bò trên mặt bàn làm bài tập, lúc lâu sau bỗng nhiên có nhân viên trong quán trà sữa của trường đi đến, đặt một ly đồ uống ở trên mặt bàn cô: “Xin chào, có người gọi cái này cho cô, sữa dừa hoa nhài.”
???
Đợi đối phương rời đi, cô cầm ly nước lên, bỗng thấy ấm áp.
Cô ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen của Quảng Dã, mí mắt hơi mỏng nhướng lên, lười biếng nhìn cô.
Có tờ giấy phía dưới đồ uống: [Bạn học, đã ngắm cậu lâu rồi, tôi muốn làm quen với cậu một chút – Quảng Dã]