Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa
Chương 57
Cô loay hoay một lúc, không còn cách nào khác chỉ đành giơ tay lên một cách máy móc.
Lại là giơ tay chữ V.
Quảng Dã kiềm chế khóe môi bất đắc dĩ cong lên, chụp cho cô mấy bức ảnh: “Chưa từng gặp qua người nào tạo dáng ngốc như thế này.”
“…”
Mặt Tang Lê đỏ bừng: “Tôi cũng không biết chụp ảnh, cậu cứ chụp tùy ý là được.”
Quảng Dã bảo cô cứ tiện đi lại rồi bắt máy khoảnh khắc chụp cho cô mấy bức, qua một lúc Tang Lê đến tìm anh, Quảng Dã cho xem, mắt có sáng lên: “Cũng đẹp đó chứ.”
“Cậu xem cái trước đó đúng đờ ra cái gì này.”
Hai người chụp xong thì quay lại tìm bốn người còn lại tụ hợp, đám Dự Niệm Niệm cũng đã nhìn thấy Quảng Dã chụp ảnh cho Tang Lê, vội vàng khen: “Lê Lê xinh như vậy chụp thế nào chả xinh chứ.”
Tang Lê ngại ngùng mỉm cười, Dự Niệm Niệm nói muốn chụp cùng vì thế cô ấy đã đi qua đó.
Quảng Dã đang ngồi trên ghế, gửi những tấm ảnh vừa chụp cho Tang Lê, vẫn chai nước rồi uống, Nhếp Văn nhìn điện thoại, mỉm cười phàn nàn với anh: “A Dã, Ốc Từ biết chúng ta lại cùng Tang Lê ra ngoài chơi rồi, vừa nãy còn ấm ỉ trong nhóm đồi đi qua đây, thằng này làm tôi cười chết mất, trong não ngoài các cô gái ra thì chẳng còn gì.”
Trưởng Bác Dương: “Cảm giác rất nhiều người thích Tang Lê, lớp... lớp trưởng này...”
“Tôi nói một câu công bằng nha, Ốc Từ trước mặt Lữ Hạ Dương như bị giết đến mất dạng vậy, Tang Lê nhất định có cảm tình với Lữ Hạ Dương hơn, cậu có tin không?”
“Tôi cũng cảm thấy...thế..."
Nhếp Văn mỉm cười vỗ vai Quảng Dã: “Đúng vậy, cậu xem như là một nửa nhà gái, từ góc độ đó thì cậu cảm thấy hài lòng với ai hơn, Ốc Thiệu Huy hay Lư Hạ Dương?”
Quảng Dã nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy cậu càng thích hợp hơn, hay là cậu đi thử xem sao?”
“…”
Cậu ta vẫn nên câm miệng thôi.
Quảng Dã nhắm mắt rồi mở chai nước, ngửa đầu uống hết nửa chai, uống xong bóp nát chai rồi đứng dậy xoay người ném vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
“Ừm…”
Nhếp Văn quay đầu nhìn về phía Trường Bắc Dương: “Cái con người này làm sao đấy? Hai người mà còn không vừa lòng sao?”
“Có, có lẽ là thế…”
Mấy người họ gọi mấy cô gái rồi cả nhóm người lại tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Càng đi lên, lượng khách du lịch càng nhiều, tới buổi trưa thì bọn họ lên đến đỉnh núi, cũng là nơi đông đúc nhất, ở đây có nhà hàng và các loại cửa hàng, rất nhiều người sau khi leo núi mệt mỏi đều ăn chỗ này.
Dụ Niệm Niệm bùng đối kêu vang: "Không được rồi, tớ phải đi mua cái gì để ăn thôi, đói chết tớ rồi..."
Nhếp Văn: "Đi đi đi, tớ cũng muốn ăn."
Mấy người bọn họ đã đói tới mức lưng dán chặt vào bụng rồi.
Sáu người đi mua chút đồ để ăn, ở khu nghĩ chân cho khách du lịch nghỉ ngơi một chút, rồi lại đi dạo một vòng trên đỉnh núi, thấy đã gần đến giờ nên họ chuẩn bị dừng bè trúc đi tham thú.
Mười lăm phút sau, Trương Bác Dương trấn đấy mỏ hỏi cuối cùng cũng mua được vé cho sáu người.
"Vất vả rồi, vất vả rồi."
Dụ Niệm Niệm quạt cho cậu ấy, Trương Bác Dương cười nói không sao, sau đó phát vé cho từng người một: "Sáu người ngồi một cái bè trúc, đến lúc đó chúng ta cố gắng ngồi cùng nhau, hiện tại cảm vé qua đó có thể xếp hàng."
“Vậy bây giờ chúng ta đi qua đi, hôm nay có nhiều người thật đó.”
Mọi người đi đến ngồi trên bè trúc, lúc này, túi của Tang Lê rung lên, cô nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, thấy đó là số điện thoại mà cô đã lâu không chủ động liên lạc.
Mợ cô, Quế Tú Viện.
Giống như một vị khách không mời, bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt trong giây lát.
Những người xung quanh ồn ào, Tang Lê do dự, quay đầu nói với Dụ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, các cậu giúp tớ xếp hàng trước nhé, tớ đi nghe điện thoại rồi quay lại ngay.”
“Được.”
Tang Lê đi đến dưới gốc cây cổ thụ cách đó mười mét, cúi xuống nhìn điện thoại, vài giây trước khi đầu dây bên kia cúp máy, cuối cùng cô cũng nghe điện, mím môi thấp giọng nói:
“Alo, mợ.”
“Ồ, Điềm Điềm, chiều nay làm gì đó?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Quế Tú Viện, như thể quan hệ của hai người rất thân thiết vậy.
“Vậy bây giờ chúng ta đi qua đi, hôm nay có nhiều người thật đó.”
Mọi người đi đến ngồi trên bè trúc, lúc này, túi của Tang Lê rung lên, cô nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, thấy đó là số điện thoại mà cô đã lâu không chủ động liên lạc.
Mợ cô, Quế Tú Viện.
Giống như một vị khách không mời, bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt trong giây lát.
Những người xung quanh ồn ào, Tang Lê do dự, quay đầu nói với Dụ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, các cậu giúp tớ xếp hàng trước nhé, tớ đi nghe điện thoại rồi quay lại ngay.”
“Được.”
Tang Lê đi đến dưới gốc cây cổ thụ cách đó mười mét, cúi xuống nhìn điện thoại, vài giây trước khi đầu dây bên kia cúp máy, cuối cùng cô cũng nghe điện, mím môi thấp giọng nói: “Alo, mợ.”
“Ồ, Điềm Điềm, chiều nay làm gì đó?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Quế Tú Viện, như thể quan hệ của hai người rất thân thiết vậy.
Tang Lê làm sao mà không hiểu con người Quế Tú Viện, cô lạnh lùng nói chuyện với bà ta, người này chắc chắn có chuyện mới tới tìm.
Giọng điệu của Tang Lê lạnh lẽo như nhiệt độ hôm nay, tuy vẫn duy trì sự lễ phép nhưng rất xa cách, không muốn giả tạo khách sáo: “Mợ có chuyện gì sao?”
“Ôi trời, chỉ là mợ nhớ cháu thôi, cháu đã đến Vân Lăng hai tháng rồi, gần đây bận quá nên không thể hỏi thăm tình hình của cháu được.” Quế Tú Viện ngồi trên ghế sô pha trong biệt thự cũ, mỉm cười rót một tách trà: “Cháu đó, cũng không thèm liên lạc với mợ hay với cậu cháu, làm cậu mợ rất lo lắng đó.”
Người này thật sự không hiểu lời này giả dối khách sáo đến mức nào sao...
Tang Lê nhẹ nhàng hạ mi xuống, đồng thời cũng học được từ người lớn kiếm vài cái cớ làm qua loa lấy lệ: “Gần đây chuyện học tập rất bận rộn, không có thời gian.”
“Mợ biết, ở thành phố lớn hẳn là học tập rất mệt mỏi.” Quế Tú Viện quay đầu nhìn Liên Vũ Châu đang gọt đậu phộng ở phòng bếp bên cạnh, cười cắn hạt dưa: “Hôm nay mợ và cậu cháu về núi rồi, nghe bà ngoại nói giờ cháu sống rất tốt, vì thế cậu mợ cũng yên tâm rồi.”
Vẫn chưa vào vấn đề chính, Tang Lê quay đầu nhìn đám Dụ Niệm Niệm, cô đã bắt đầu sốt ruột rồi: “Mợ, cháu đang chơi ở bên ngoài với bạn học, khi nào trở về sẽ nói chuyện với mợ sau.”
Quế Tú Viện mỉm cười, vội vàng nói có chuyện, bảo cô đừng vội cúp máy: “À thì... mợ thực sự có chút chuyện muốn làm phiền cháu một chút… mợ nghe nói dì Tống rất thương cháu, bây giờ giúp cháu có cái ăn cái mặc còn cho cháu rất nhiều tiền nhỉ?”
Cô khẽ cau mày: “Thì sao hả mợ?”
Quế Tú Viện cười càng sâu hơn: “Là như vậy, em trai Khải Khải của cháu không học được, chắc sẽ không thể vào trường chính quy, thằng bé nói muốn học piano tham gia thi nghệ thuật, nhưng cái này tốn mấy chục ngàn, nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, cháu xem…”
Tang Lê sững sờ, cắt ngang lời nói của bà ta: “Ý mợ là muốn cháu trả số tiền này?”
“Ôi trời Điềm Điềm à, nếu không phải do mợ cùng đường rồi thì sao có thể tìm đứa trẻ như cháu được chứ.” Lời trong lòng đã nói rõ ra, Quế Tú Viện đứng dậy đi đến sân sau để gọi điện, trên mặt là nụ cười tươi rói: “Mợ biết cháu không có tiền, nhưng nhà họ Quảng đó không phải rất giàu sao? Không phải dì Tống đã cho cháu rất nhiều tiền sao? Cháu lấy một ít rồi gửi về đây giúp cậu mợ, người ta cũng không nói gì đâu.”
Tang Lê không ngờ Quế Tú Viện lại không biết xấu hổ như vậy, còn đưa ra yêu cầu này, cô không thể tin được, lập tức gạt đi: “Dì Tống đưa cháu đến Vân Lăng để học tập đã là rất phiền dì ấy rồi, tiền không phải của cháu, cho dù tiêu xài thì sau này cũng phải trả lại, đi thi nghệ thuật rất tốn kém, tiền này cháu không đưa được, cháu cũng không có nghĩa vụ đưa.”
Lời nói này của Tang Lê không có một chút do dự, giống như một cây kim đột nhiên đâm thủng tưởng tượng đẹp đẽ của Quế Tú Viện, bà ta không ngờ rằng ý tưởng mà bà ta đã chuẩn bị cả một buổi sáng lại bị từ chối dứt khoát như vậy, nụ cười trên mặt bà ta lập tức biến mất, không vui bắt bẻ lại cô: “Mày nói vậy là có ý gì, cái gì gọi là không có nghĩa vụ? Trước đây mày sống trong nhà của ai, mày ăn của ai uống của ai, ai làm việc vất vả để nuôi mày lớn? Bây giờ mày đã đi Vân Lăng nên muốn xóa sạch quan hệ với tao luôn sao?”
Xa xa, tiếng hét của Dụ Niệm Niệm truyền đến: “Lê Lê, cậu xong chưa vậy, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
Tang Lê ra hiệu với Dụ Niệm Niệm là sắp xong rồi, quay lưng lại hít một hơi thật sâu, đè nén sự cay đắng trong lòng, nói với đầu bên kia điện thoại: “Mợ đừng mơ tưởng gì nữa, cháu không thể đưa số tiền này, mợ nói mợ nuôi lớn cháu nhưng tất cả sinh hoạt phí và học phí của cháu đều do mẹ cháu cho, bao gồm cả tiền điện nước ở nhà, mẹ cháu cũng có đưa một phần, nhưng nếu mợ chi một xu cho cháu, mợ có đòi bà ấy ít hơn không?”
Trước đây, cô sống ở nhà cậu mợ trong một căn phòng nhỏ chứa đầy đồ lặt vặt linh tinh không có không gian riêng của mình, mùa hè phòng cô không có điều hòa, buổi tối khi đi ngủ nóng muốn chết cũng chỉ có cái quạt gió, trước đây Tang Tĩnh đều đưa tiền sinh hoạt nhưng mợ trước giờ đều không dùng số tiền này mua bất cứ thứ gì cho Tang Lê, căn bản đều chỉ mua duy nhất một phần cho Khải Khải, cô vĩnh viễn là người bị xem nhẹ, hơn nữa ở nhà cũng là người làm việc nhà nhiều nhất.
Cô không dám nói với mẹ nhiều điều vì cô sợ mẹ sẽ khó xử, cô cũng sợ rằng khi mẹ cô không có bên cạnh, mợ sẽ đối xử với cô tồi tệ hơn.
Còn rất nhiều, rất nhiều nữa, cô đều không muốn nhớ lại.
Khi Quế Tú Viện nghe thấy lời này, bà ta nghẹn lời, cơn giận dâng lên, không ngờ dũng khí của Tang Lê lại trở nên lớn như vậy: “Bây giờ mày đến Vân Lăng học tập, cánh cứng cáp rồi đúng không, sao lại dám nói chuyện với tao như thế?”
Giọng nói của Tang Lê run rẩy: “Những gì cháu nói không phải là sự thật sao?”
Quế Tú Viện tức giận đến mức lại nghẹn lại lần nữa, nếu Tang Lê ở trước mặt bà ta, bà ta sẽ hung hăng tát cho cô mấy cái mới có thể giải tỏa cơn giận: “Đúng vậy, mẹ mày cho tao tiền, nhưng tất cả số tiền đó đều đưa cho mày, để lại mày một mình ở vùng núi hoang vu rách nát này, mày nghĩ mày có thể sống thành cái bộ dạng gì?! Đừng quên ai đã đưa mày đến huyện, cho mày một chỗ ở, để mày có thể học tập, nếu không có tao, mày sẽ phải ở lại khe núi suốt quãng đời còn lại, con sói mắt trắng vô lương tâm lại dùng tiền để tính toán lòng tốt chúng tao đối với mày những năm qua sao?!?”
Sắc mặt Quế Tú Viện thay đổi, lộ ra mặt thật của mình, bà ta mắng: “Tang Lê, đừng tưởng rằng tao không biết mày ăn ngon mặc đẹp, tìm được người chống lưng ở Vân Lăng, mạnh rồi thì lật mặt quên mất bọn tao, không biết trên dưới, mày có thể gửi quần áo gửi đồ cho bà ngoại mày, nhưng đối với cậu mợ mày lại không thèm hỏi han. Năm xưa là tao bị mù mới để mày sống trong cái nhà này, cái loại không hiếu thuận như mày cũng xứng sao, lớn lên có học nhiều đi nữa vẫn là đồ nghèo kiết xác không có tiền đồ, tao chống mắt lên xem mày có thể thành cái thể loại gì…”
Quế Tú Viện điên loạn mắng chửi người vẫn giống y như trước, giống như lưỡi dao chém vào người Tang Lê từng nhát từng nhát một, đầu ngón tay cầm điện thoại của cô trở nên trắng bệch, ánh mắt tràn ngập ướt át.
Ở phía bên kia.
Quảng Dã đi mua một chai nước rồi quay lại xếp hàng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vẫn cứ nhìn về phía Tang Lê ở phía bên kia, khó hiểu hỏi: “Lê Lê đã nghe điện thoại lâu như vậy rồi, sắp đến chúng ta rồi đó.”
Nhiếp Văn cũng buồn bực: “Hai người các cậu qua đó gọi xem.”
Quảng Dã quay đầu nhìn cô gái phía xa rồi nói: “Các cậu cứ xếp hàng trước đi.”
Quảng Dã đi tới, đến phía sau Tang Lê, anh lười biếng nói: “Vẫn chưa gọi xong à, có đi hay không…”
Trước khi anh nói xong, giọng nói run rẩy của Tang Lê truyền đến: “Mợ nói gì cháu cũng chẳng sao cả, dù sao cháu cũng đã nói rõ ràng rồi, tiền này cháu tuyệt đối sẽ không đưa đâu, mợ đừng có mơ tưởng gì cả.”
Tang Lê cúp điện thoại rồi xoay người lại, Quảng Dã thấy đôi mắt hạnh của cô đỏ hoe ướt át, nước mắt trong suốt như thể sắp chảy ra.
Lời nói của Quảng Dã đột nhiên dừng lại.
Tang Lê nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy đó là Quảng Dã, cô cũng sững sờ, nhanh chóng cụp mắt xuống, đè nén sự chua xót trong mắt, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa có chút chuyện, chúng ta đi thôi.”
Cô vừa mới đi về phía trước, cánh tay đã bị túm lấy, giọng nói hơi khàn khàn của Quảng Dã vang lên trên đầu cô: “Cậu cho rằng bây giờ cậu có thể qua đó sao?”
Tang Lê đột nhiên nghẹn ngào, Quảng Dã lấy điện thoại ra gọi cho Nhiếp Văn: “Tạm thời có chuyện… ừm các cậu chờ một chút…”
Tang Lê hơi ngước mắt lên, nhìn thấy Quảng Dã đang đứng trước mặt mình, dáng người cao lớn dường như bảo vệ cô, che khuất tầm nhìn của những du khách khác xung quanh.
Kết thúc cuộc gọi, Quảng Dã cúi xuống nhìn cô: “Đừng vội đi, đi với tôi qua kia.”
Anh dẫn cô đến một khu vực thưa người, đến đài quan sát nhìn xuống bên dưới, xung quanh cũng không có du khách.
Quảng Dã đi đến bên cạnh lúc quay lại đưa cho một túi khăn giấy nhỏ.
Cô nhận lấy: “Cảm ơn…”
Quảng Dã nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh giống như bị trói vào một tảng đá, chìm xuống, lông mày nhíu lại, anh chỉ nói: “Tôi đi sang bên cạnh, cậu ở đây một mình một lát đi.”
Tang Lê hơi sững sờ, nghe giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Tôi ở đây, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi tôi.”
Lại là giơ tay chữ V.
Quảng Dã kiềm chế khóe môi bất đắc dĩ cong lên, chụp cho cô mấy bức ảnh: “Chưa từng gặp qua người nào tạo dáng ngốc như thế này.”
“…”
Mặt Tang Lê đỏ bừng: “Tôi cũng không biết chụp ảnh, cậu cứ chụp tùy ý là được.”
Quảng Dã bảo cô cứ tiện đi lại rồi bắt máy khoảnh khắc chụp cho cô mấy bức, qua một lúc Tang Lê đến tìm anh, Quảng Dã cho xem, mắt có sáng lên: “Cũng đẹp đó chứ.”
“Cậu xem cái trước đó đúng đờ ra cái gì này.”
Hai người chụp xong thì quay lại tìm bốn người còn lại tụ hợp, đám Dự Niệm Niệm cũng đã nhìn thấy Quảng Dã chụp ảnh cho Tang Lê, vội vàng khen: “Lê Lê xinh như vậy chụp thế nào chả xinh chứ.”
Tang Lê ngại ngùng mỉm cười, Dự Niệm Niệm nói muốn chụp cùng vì thế cô ấy đã đi qua đó.
Quảng Dã đang ngồi trên ghế, gửi những tấm ảnh vừa chụp cho Tang Lê, vẫn chai nước rồi uống, Nhếp Văn nhìn điện thoại, mỉm cười phàn nàn với anh: “A Dã, Ốc Từ biết chúng ta lại cùng Tang Lê ra ngoài chơi rồi, vừa nãy còn ấm ỉ trong nhóm đồi đi qua đây, thằng này làm tôi cười chết mất, trong não ngoài các cô gái ra thì chẳng còn gì.”
Trưởng Bác Dương: “Cảm giác rất nhiều người thích Tang Lê, lớp... lớp trưởng này...”
“Tôi nói một câu công bằng nha, Ốc Từ trước mặt Lữ Hạ Dương như bị giết đến mất dạng vậy, Tang Lê nhất định có cảm tình với Lữ Hạ Dương hơn, cậu có tin không?”
“Tôi cũng cảm thấy...thế..."
Nhếp Văn mỉm cười vỗ vai Quảng Dã: “Đúng vậy, cậu xem như là một nửa nhà gái, từ góc độ đó thì cậu cảm thấy hài lòng với ai hơn, Ốc Thiệu Huy hay Lư Hạ Dương?”
Quảng Dã nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy cậu càng thích hợp hơn, hay là cậu đi thử xem sao?”
“…”
Cậu ta vẫn nên câm miệng thôi.
Quảng Dã nhắm mắt rồi mở chai nước, ngửa đầu uống hết nửa chai, uống xong bóp nát chai rồi đứng dậy xoay người ném vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
“Ừm…”
Nhếp Văn quay đầu nhìn về phía Trường Bắc Dương: “Cái con người này làm sao đấy? Hai người mà còn không vừa lòng sao?”
“Có, có lẽ là thế…”
Mấy người họ gọi mấy cô gái rồi cả nhóm người lại tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Càng đi lên, lượng khách du lịch càng nhiều, tới buổi trưa thì bọn họ lên đến đỉnh núi, cũng là nơi đông đúc nhất, ở đây có nhà hàng và các loại cửa hàng, rất nhiều người sau khi leo núi mệt mỏi đều ăn chỗ này.
Dụ Niệm Niệm bùng đối kêu vang: "Không được rồi, tớ phải đi mua cái gì để ăn thôi, đói chết tớ rồi..."
Nhếp Văn: "Đi đi đi, tớ cũng muốn ăn."
Mấy người bọn họ đã đói tới mức lưng dán chặt vào bụng rồi.
Sáu người đi mua chút đồ để ăn, ở khu nghĩ chân cho khách du lịch nghỉ ngơi một chút, rồi lại đi dạo một vòng trên đỉnh núi, thấy đã gần đến giờ nên họ chuẩn bị dừng bè trúc đi tham thú.
Mười lăm phút sau, Trương Bác Dương trấn đấy mỏ hỏi cuối cùng cũng mua được vé cho sáu người.
"Vất vả rồi, vất vả rồi."
Dụ Niệm Niệm quạt cho cậu ấy, Trương Bác Dương cười nói không sao, sau đó phát vé cho từng người một: "Sáu người ngồi một cái bè trúc, đến lúc đó chúng ta cố gắng ngồi cùng nhau, hiện tại cảm vé qua đó có thể xếp hàng."
“Vậy bây giờ chúng ta đi qua đi, hôm nay có nhiều người thật đó.”
Mọi người đi đến ngồi trên bè trúc, lúc này, túi của Tang Lê rung lên, cô nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, thấy đó là số điện thoại mà cô đã lâu không chủ động liên lạc.
Mợ cô, Quế Tú Viện.
Giống như một vị khách không mời, bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt trong giây lát.
Những người xung quanh ồn ào, Tang Lê do dự, quay đầu nói với Dụ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, các cậu giúp tớ xếp hàng trước nhé, tớ đi nghe điện thoại rồi quay lại ngay.”
“Được.”
Tang Lê đi đến dưới gốc cây cổ thụ cách đó mười mét, cúi xuống nhìn điện thoại, vài giây trước khi đầu dây bên kia cúp máy, cuối cùng cô cũng nghe điện, mím môi thấp giọng nói:
“Alo, mợ.”
“Ồ, Điềm Điềm, chiều nay làm gì đó?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Quế Tú Viện, như thể quan hệ của hai người rất thân thiết vậy.
“Vậy bây giờ chúng ta đi qua đi, hôm nay có nhiều người thật đó.”
Mọi người đi đến ngồi trên bè trúc, lúc này, túi của Tang Lê rung lên, cô nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, thấy đó là số điện thoại mà cô đã lâu không chủ động liên lạc.
Mợ cô, Quế Tú Viện.
Giống như một vị khách không mời, bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt trong giây lát.
Những người xung quanh ồn ào, Tang Lê do dự, quay đầu nói với Dụ Niệm Niệm: “Niệm Niệm, các cậu giúp tớ xếp hàng trước nhé, tớ đi nghe điện thoại rồi quay lại ngay.”
“Được.”
Tang Lê đi đến dưới gốc cây cổ thụ cách đó mười mét, cúi xuống nhìn điện thoại, vài giây trước khi đầu dây bên kia cúp máy, cuối cùng cô cũng nghe điện, mím môi thấp giọng nói: “Alo, mợ.”
“Ồ, Điềm Điềm, chiều nay làm gì đó?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của Quế Tú Viện, như thể quan hệ của hai người rất thân thiết vậy.
Tang Lê làm sao mà không hiểu con người Quế Tú Viện, cô lạnh lùng nói chuyện với bà ta, người này chắc chắn có chuyện mới tới tìm.
Giọng điệu của Tang Lê lạnh lẽo như nhiệt độ hôm nay, tuy vẫn duy trì sự lễ phép nhưng rất xa cách, không muốn giả tạo khách sáo: “Mợ có chuyện gì sao?”
“Ôi trời, chỉ là mợ nhớ cháu thôi, cháu đã đến Vân Lăng hai tháng rồi, gần đây bận quá nên không thể hỏi thăm tình hình của cháu được.” Quế Tú Viện ngồi trên ghế sô pha trong biệt thự cũ, mỉm cười rót một tách trà: “Cháu đó, cũng không thèm liên lạc với mợ hay với cậu cháu, làm cậu mợ rất lo lắng đó.”
Người này thật sự không hiểu lời này giả dối khách sáo đến mức nào sao...
Tang Lê nhẹ nhàng hạ mi xuống, đồng thời cũng học được từ người lớn kiếm vài cái cớ làm qua loa lấy lệ: “Gần đây chuyện học tập rất bận rộn, không có thời gian.”
“Mợ biết, ở thành phố lớn hẳn là học tập rất mệt mỏi.” Quế Tú Viện quay đầu nhìn Liên Vũ Châu đang gọt đậu phộng ở phòng bếp bên cạnh, cười cắn hạt dưa: “Hôm nay mợ và cậu cháu về núi rồi, nghe bà ngoại nói giờ cháu sống rất tốt, vì thế cậu mợ cũng yên tâm rồi.”
Vẫn chưa vào vấn đề chính, Tang Lê quay đầu nhìn đám Dụ Niệm Niệm, cô đã bắt đầu sốt ruột rồi: “Mợ, cháu đang chơi ở bên ngoài với bạn học, khi nào trở về sẽ nói chuyện với mợ sau.”
Quế Tú Viện mỉm cười, vội vàng nói có chuyện, bảo cô đừng vội cúp máy: “À thì... mợ thực sự có chút chuyện muốn làm phiền cháu một chút… mợ nghe nói dì Tống rất thương cháu, bây giờ giúp cháu có cái ăn cái mặc còn cho cháu rất nhiều tiền nhỉ?”
Cô khẽ cau mày: “Thì sao hả mợ?”
Quế Tú Viện cười càng sâu hơn: “Là như vậy, em trai Khải Khải của cháu không học được, chắc sẽ không thể vào trường chính quy, thằng bé nói muốn học piano tham gia thi nghệ thuật, nhưng cái này tốn mấy chục ngàn, nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, cháu xem…”
Tang Lê sững sờ, cắt ngang lời nói của bà ta: “Ý mợ là muốn cháu trả số tiền này?”
“Ôi trời Điềm Điềm à, nếu không phải do mợ cùng đường rồi thì sao có thể tìm đứa trẻ như cháu được chứ.” Lời trong lòng đã nói rõ ra, Quế Tú Viện đứng dậy đi đến sân sau để gọi điện, trên mặt là nụ cười tươi rói: “Mợ biết cháu không có tiền, nhưng nhà họ Quảng đó không phải rất giàu sao? Không phải dì Tống đã cho cháu rất nhiều tiền sao? Cháu lấy một ít rồi gửi về đây giúp cậu mợ, người ta cũng không nói gì đâu.”
Tang Lê không ngờ Quế Tú Viện lại không biết xấu hổ như vậy, còn đưa ra yêu cầu này, cô không thể tin được, lập tức gạt đi: “Dì Tống đưa cháu đến Vân Lăng để học tập đã là rất phiền dì ấy rồi, tiền không phải của cháu, cho dù tiêu xài thì sau này cũng phải trả lại, đi thi nghệ thuật rất tốn kém, tiền này cháu không đưa được, cháu cũng không có nghĩa vụ đưa.”
Lời nói này của Tang Lê không có một chút do dự, giống như một cây kim đột nhiên đâm thủng tưởng tượng đẹp đẽ của Quế Tú Viện, bà ta không ngờ rằng ý tưởng mà bà ta đã chuẩn bị cả một buổi sáng lại bị từ chối dứt khoát như vậy, nụ cười trên mặt bà ta lập tức biến mất, không vui bắt bẻ lại cô: “Mày nói vậy là có ý gì, cái gì gọi là không có nghĩa vụ? Trước đây mày sống trong nhà của ai, mày ăn của ai uống của ai, ai làm việc vất vả để nuôi mày lớn? Bây giờ mày đã đi Vân Lăng nên muốn xóa sạch quan hệ với tao luôn sao?”
Xa xa, tiếng hét của Dụ Niệm Niệm truyền đến: “Lê Lê, cậu xong chưa vậy, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
Tang Lê ra hiệu với Dụ Niệm Niệm là sắp xong rồi, quay lưng lại hít một hơi thật sâu, đè nén sự cay đắng trong lòng, nói với đầu bên kia điện thoại: “Mợ đừng mơ tưởng gì nữa, cháu không thể đưa số tiền này, mợ nói mợ nuôi lớn cháu nhưng tất cả sinh hoạt phí và học phí của cháu đều do mẹ cháu cho, bao gồm cả tiền điện nước ở nhà, mẹ cháu cũng có đưa một phần, nhưng nếu mợ chi một xu cho cháu, mợ có đòi bà ấy ít hơn không?”
Trước đây, cô sống ở nhà cậu mợ trong một căn phòng nhỏ chứa đầy đồ lặt vặt linh tinh không có không gian riêng của mình, mùa hè phòng cô không có điều hòa, buổi tối khi đi ngủ nóng muốn chết cũng chỉ có cái quạt gió, trước đây Tang Tĩnh đều đưa tiền sinh hoạt nhưng mợ trước giờ đều không dùng số tiền này mua bất cứ thứ gì cho Tang Lê, căn bản đều chỉ mua duy nhất một phần cho Khải Khải, cô vĩnh viễn là người bị xem nhẹ, hơn nữa ở nhà cũng là người làm việc nhà nhiều nhất.
Cô không dám nói với mẹ nhiều điều vì cô sợ mẹ sẽ khó xử, cô cũng sợ rằng khi mẹ cô không có bên cạnh, mợ sẽ đối xử với cô tồi tệ hơn.
Còn rất nhiều, rất nhiều nữa, cô đều không muốn nhớ lại.
Khi Quế Tú Viện nghe thấy lời này, bà ta nghẹn lời, cơn giận dâng lên, không ngờ dũng khí của Tang Lê lại trở nên lớn như vậy: “Bây giờ mày đến Vân Lăng học tập, cánh cứng cáp rồi đúng không, sao lại dám nói chuyện với tao như thế?”
Giọng nói của Tang Lê run rẩy: “Những gì cháu nói không phải là sự thật sao?”
Quế Tú Viện tức giận đến mức lại nghẹn lại lần nữa, nếu Tang Lê ở trước mặt bà ta, bà ta sẽ hung hăng tát cho cô mấy cái mới có thể giải tỏa cơn giận: “Đúng vậy, mẹ mày cho tao tiền, nhưng tất cả số tiền đó đều đưa cho mày, để lại mày một mình ở vùng núi hoang vu rách nát này, mày nghĩ mày có thể sống thành cái bộ dạng gì?! Đừng quên ai đã đưa mày đến huyện, cho mày một chỗ ở, để mày có thể học tập, nếu không có tao, mày sẽ phải ở lại khe núi suốt quãng đời còn lại, con sói mắt trắng vô lương tâm lại dùng tiền để tính toán lòng tốt chúng tao đối với mày những năm qua sao?!?”
Sắc mặt Quế Tú Viện thay đổi, lộ ra mặt thật của mình, bà ta mắng: “Tang Lê, đừng tưởng rằng tao không biết mày ăn ngon mặc đẹp, tìm được người chống lưng ở Vân Lăng, mạnh rồi thì lật mặt quên mất bọn tao, không biết trên dưới, mày có thể gửi quần áo gửi đồ cho bà ngoại mày, nhưng đối với cậu mợ mày lại không thèm hỏi han. Năm xưa là tao bị mù mới để mày sống trong cái nhà này, cái loại không hiếu thuận như mày cũng xứng sao, lớn lên có học nhiều đi nữa vẫn là đồ nghèo kiết xác không có tiền đồ, tao chống mắt lên xem mày có thể thành cái thể loại gì…”
Quế Tú Viện điên loạn mắng chửi người vẫn giống y như trước, giống như lưỡi dao chém vào người Tang Lê từng nhát từng nhát một, đầu ngón tay cầm điện thoại của cô trở nên trắng bệch, ánh mắt tràn ngập ướt át.
Ở phía bên kia.
Quảng Dã đi mua một chai nước rồi quay lại xếp hàng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vẫn cứ nhìn về phía Tang Lê ở phía bên kia, khó hiểu hỏi: “Lê Lê đã nghe điện thoại lâu như vậy rồi, sắp đến chúng ta rồi đó.”
Nhiếp Văn cũng buồn bực: “Hai người các cậu qua đó gọi xem.”
Quảng Dã quay đầu nhìn cô gái phía xa rồi nói: “Các cậu cứ xếp hàng trước đi.”
Quảng Dã đi tới, đến phía sau Tang Lê, anh lười biếng nói: “Vẫn chưa gọi xong à, có đi hay không…”
Trước khi anh nói xong, giọng nói run rẩy của Tang Lê truyền đến: “Mợ nói gì cháu cũng chẳng sao cả, dù sao cháu cũng đã nói rõ ràng rồi, tiền này cháu tuyệt đối sẽ không đưa đâu, mợ đừng có mơ tưởng gì cả.”
Tang Lê cúp điện thoại rồi xoay người lại, Quảng Dã thấy đôi mắt hạnh của cô đỏ hoe ướt át, nước mắt trong suốt như thể sắp chảy ra.
Lời nói của Quảng Dã đột nhiên dừng lại.
Tang Lê nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy đó là Quảng Dã, cô cũng sững sờ, nhanh chóng cụp mắt xuống, đè nén sự chua xót trong mắt, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi vừa có chút chuyện, chúng ta đi thôi.”
Cô vừa mới đi về phía trước, cánh tay đã bị túm lấy, giọng nói hơi khàn khàn của Quảng Dã vang lên trên đầu cô: “Cậu cho rằng bây giờ cậu có thể qua đó sao?”
Tang Lê đột nhiên nghẹn ngào, Quảng Dã lấy điện thoại ra gọi cho Nhiếp Văn: “Tạm thời có chuyện… ừm các cậu chờ một chút…”
Tang Lê hơi ngước mắt lên, nhìn thấy Quảng Dã đang đứng trước mặt mình, dáng người cao lớn dường như bảo vệ cô, che khuất tầm nhìn của những du khách khác xung quanh.
Kết thúc cuộc gọi, Quảng Dã cúi xuống nhìn cô: “Đừng vội đi, đi với tôi qua kia.”
Anh dẫn cô đến một khu vực thưa người, đến đài quan sát nhìn xuống bên dưới, xung quanh cũng không có du khách.
Quảng Dã đi đến bên cạnh lúc quay lại đưa cho một túi khăn giấy nhỏ.
Cô nhận lấy: “Cảm ơn…”
Quảng Dã nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh giống như bị trói vào một tảng đá, chìm xuống, lông mày nhíu lại, anh chỉ nói: “Tôi đi sang bên cạnh, cậu ở đây một mình một lát đi.”
Tang Lê hơi sững sờ, nghe giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Tôi ở đây, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi tôi.”