Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 51



Tang Lê nghe vậy thì ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn Quảng Dã đang điều khiển máy bay không người lái, vẻ mặt thản nhiên, không hề sợ hãi. 
Từ trước đến nay anh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy. 
Nhưng nghe anh nói vậy, Tang Lê cũng bình tĩnh lại, cô cười nhẹ: "Được." 
Đúng vậy, đừng nhìn người khác, chỉ cần nhìn chính bản thân mình thôi. 
Mặc kệ kết quả có như thế nào, chỉ cần mọi người cùng đoàn kết cố gắng vượt qua, đây đã là một kỷ niệm khó quên rồi. 
Mặt trời đã lên cao, học sinh trên sân ngày càng nhiều, lớp A8 đứng ở hàng thứ 4 từ dưới lên, các học sinh nhìn mấy tiết mục na ná giống nhau trên sân khấu thì thấy vô cùng nhàm chán, hận sao nó mãi vẫn chưa kết thúc.
Năm lớp đếm ngược lên sân khấu, lớp A8 vào vị trí chuẩn bị. 
Dưới ánh nắng mặt trời, trán ai cũng chảy mồ hôi, tim đập nhanh, như có thể nghe thấy cả tiếng đếm ngược bên tai.
Lớp phía trước đã biểu diễn xong, đi xuống đài chủ tịch. 
Âm nhạc trong loa trường bỗng dừng lại, xung quanh rơi vào yên tĩnh, ngay lúc mọi người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy giây sau…
Loa trường phát ra âm thanh gầm rú của động cơ xe moto. "Rừm, rừm!" 
Âm thanh phong cách càng ngày càng to, cứ như có người không đang ngừng vặn tay ga, như lửa quét qua màng nhĩ của mọi người. 
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? 
Mọi người đều đang kinh ngạc, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của một nam sinh: "Phía dưới chú ý, bây giờ chúng tôi xin mời lớp 12A8 ngầu nhất của chúng ta lên sân khấu." 
Giọng nói của Bạch Nam như ngọn lửa ném vào đống củi khô.
Bầu không khí tại hiện trường lập tức bùng nổ. 
Mọi người không ai nghĩ tới lớp 12A8 lại có màn chào sân hài hước như vậy, ai cũng nhao nhao vỗ tay, tò mò thò đầu ra nhìn: "Chết tiệt, lớp A8 chơi lớn vậy sao?!" 
Dường như bức tranh di chuyển rất nhanh, ngay sau đó, một bài hát kết hợp giữa cổ cầm và trống vang lên. 
Âm thanh của đàn cổ cầm vô cùng uyển chuyển, tiết tấu tiếng trống lại vô cùng nhanh và mạnh, hai âm thanh kết hợp với nhau, ngay sau đó một giọng nữ du dương vang lên, hát lên những câu thơ nổi tiếng: "Một mình đứng giữa trời cuối thu. Nhìn sông Tương chảy về hướng bắc. Chảy qua Quất Tử Châu..." 
Giọng nữ vang lên đầy nội lực mang theo niềm kiêu hãnh của tuổi trẻ, cùng với tiếng trống tùng tùng tùng tùng tùng, cảm xúc không ngừng tăng lên, cứ như một người đang cưỡi ngựa tùy ý lao về phía trước. 
Tang Lê cầm bảng biểu ngữ của lớp đi đầu hàng, đội hình lớp đi dọc theo đường chạy. 
Mấy nữ sinh mặc áo ngắn tay màu trắng với váy xếp ly dài thời nhà Đường, nam sinh thì mặc trường sam Trung Quốc màu xám đen, hai tay mọi người giơ cao bảng biểu ngữ, thay đổi vị trí đứng, vững vàng đi về phía trước.
Mọi người thấy một cái máy bay không người lái đang bay về phía đội hình, cảm thấy có chút kỳ lạ, bỗng nhiên có người kích động chỉ tay về phía đài chủ tịch nói: "Các cậu nhìn bảng LED kìa!" 
Lúc lớp A8 đang đọc to những câu thơ, mọi người thấy trên bảng LED là những hình ảnh do máy bay không người lái chụp lại, bảng biểu ngữ trong tay mọi người ghép lại chính xác với nhau, như có người vẩy mực viết tại chỗ, từng câu từng chữ hiện ra trước mắt mọi người: 
“Đại bàng gặp gió vút trời cao,
Chín vạn tầng mây lướt qua mau.
Lỡ khi cánh mỏi gió ngừng thổi,
Biển rộng tung hoành chẳng nề hà.
Thế nhân cho ta là ngông cuồng,
Chỉ cười phẩy nhẹ mọi thị phi.
Dương công hỏi chí đời ta hướng,
Ta chỉ mây xanh núi ngút ngàn.”
Vị trí không ngừng thay đổi bảng biểu ngữ trên tay cũng lật liên tục, cả hàng ngũ cứ như con sông cuồn cuộn tiến về phía trước. 
Mọi người không ngờ lớp A8 lại dùng cách này để trình bày thơ cổ, cả sân thể dục đều vang lên tiếng vỗ tay reo hò, các lãnh đạo trên đài chủ tịch cũng ngạc nhiên với màn biểu diễn đặc biệt này
Lúc đọc xong những câu thơ, giọng nữ dừng lại, bài hát cũng trở nên nhẹ nhàng, hàng ngũ cũng vừa lúc đi tới giữa đài chủ tịch. 
Cả lớp lại thay đổi đội hình, đúng lúc đó, Tang Lê mặc một chiếc váy dài thời Đường màu xanh đậm đi lên trước đội ngũ. 
Âm nhạc vang lên, cô vẫy lá cờ, đón gió bắt đầu khiêu vũ. 
Sáu vũ công trong lớp đi ra, những bạn học khác sau lưng đứng yên, đến bài thứ hai, mọi người vừa hát vừa ngâm nga bài thơ được truyền từ đời này qua đời khác của Nhạc Phi: 
“Giận tóc dựng ngược, gió gầm vang,
Đứng tựa lan can, mưa ngừng hiu quạnh.
Mắt trừng trời, cất tiếng gào mạnh,
Lòng trai dậy sóng, chí cuồn cuộn cao."
Bài thơ mạnh mẽ hùng hồn, tràn đầy cảm xúc, câu thơ lừng lẫy hào hùng. 
Ngày xưa, trong cơn giận dữ Nhạc Phi đã thể hiện tham vọng của mình, ông muốn đi xe đường dài tới san bằng núi Hạ Lan, trung thành phục vụ đất nước, bây giờ ông hy vọng họ, những người tiên phong của thời đại mới, sẽ không sợ hãi con đường phía trước và phải biết trân trọng thời gian, không được dễ dãi, tiến tới thời kì thịnh vượng của quê hương. 
“... Nuôi chí lớn đói ăn thịt Hồ tặc.
Nói cười khát, uống máu giặc Hung Nô. 
Đợi từ lâu thu hồi sông núi cũ, 
Dâng lên cung khuyết!” 
Câu thơ cuối cùng vô cùng chân thành cương quyết, Tang Lê giơ cao lá cờ, lá cờ đón gió tung bay, các học sinh đứng sau giơ cao bảng biểu ngữ, hoàn thành dòng chữ trên màn hình LED.
Không khí cả sân thể dục đều đang sôi trào, mọi người hò hét cổ vũ chói tai. 
Hiện trường vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đến những lãnh đạo đang ngồi trên đài chủ tịch cũng vỗ tay hưởng ứng. 
Hàng ngũ di chuyển, giọng nữ lại vang lên lần nữa, mọi người vừa giơ bảng biểu ngữ vừa hát, câu thơ lại xuất hiện trên màn hình LED: 
"Cùng bạn bè đến nơi đây dạo chơi,
Nhớ lại bao ngày xưa kia đã trải.
Vừa gặp bạn cũ phong nhã, hào hoa,
Thanh niên sục sôi, chí khí sáng ngời."
Mọi người vừa mới đi xuống, tiếng vỗ tay ở hiện trường kéo dài mãi không dứt, tất cả học sinh lớp A8 đều vui vẻ, khuôn mặt không giấu được sự phấn khích. 
Cả lớp đang đứng ở sân thể dục, Tang Lê là người cầm bảng nên đứng ở phía trước, cô nhìn thấy Quảng Dã đang cầm máy bay không người lái đi tới đây, hôm nay anh chỉ mặc áo trắng quần đen rất bình thường nhưng vô cùng đẹp trai. 
Anh đi tới trước mặt cô, Tang Lê lo lắng hỏi: "Buổi biểu diễn vừa nãy của bọn tôi thế nào?" 
Quảng Dã lười biếng cong môi: "Cậu nhìn phản ứng của mọi người không phải sẽ biết sao?" 
Tang Lê há miệng thở ra, vừa nãy cô thật sự rất lo lắng, cô sợ mình nhớ nhầm động tác, nhưng lúc cô đứng đứng trước đài chủ tịch, cô thấy Quảng Dã đang ở bên cạnh nhìn bọn họ biểu diễn, cô đã lập tức bình tĩnh lại. 
Mỗi lần tập luyện anh đều nhìn bọn họ như vậy, như thể chỉ cần có anh ở đây thì không có gì phải lo lắng cả.
Sau khi tiết mục của các lớp kết thúc, nghi thức khai mạc chính thức bắt đầu, thêm một số quá trình nữa, cuối cùng lãnh đạo nhà trường cũng bắt đầu công bố kết quả của buổi biểu diễn. 
Hạng nhất thì không thể nghi ngờ rồi, đương nhiên là thuộc về lớp 12A8. 
Lãnh đạo nhà trường nói, kể cả là chủ đề biểu diễn hay là sự sáng tạo của tiết mục, hay buổi biểu diễn tại hiện trường, đúng là khiến người khác ở rộng tầm mắt, nên thành tích này là hoàn toàn xứng đáng. 
Tang Lê quay sang cười với Quảng Dã rồi nói: "Cậu nói đúng, chúng ta nhất định sẽ thắng." 
Quảng Dã thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười, mắt dần dần tối lại. 
Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, mọi người đi về lớp, Bạch Nam vỗ tay cười với mấy bạn học: "Chúc mừng các em, chúng ta làm được rồi!" 
Mọi người vui vẻ kể lại chuyện vừa nãy: "Tiếng moto lúc chào sân của các cậu ngầu kinh khủng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người luôn." 
Nhiếp Văn: "Haizz, đây chính là ý tưởng của tôi đó!" 
Ý tưởng cho thêm tiếng moto gầm rú vào là của Nhiếp Văn, tuy có hơi trẻ trâu, nhưng nếu so sánh với âm nhạc và giọng nữ, nó sẽ tạo ra tương phản rõ ràng.
Với cả bài hát gốc của nó là một bài hát cổ, sau khi Bạch Nam nghe được ý tưởng của Quảng Dã, anh ấy đã đặc biệt nhờ một người bạn phổ nhạc cho bọn họ, Bạch Nam nói hôm nay lớp bọn họ hát trực tiếp tại hiện trường: "Các em có biết bài này do ai hát không?" 
"Hả, hình như là hát trực tiếp đó, tớ nghe không giống bản ghi âm." 
"Giọng nữ đó hát rõ hay, ai là người hát vậy?" 
Dưới lớp có rất nhiều bạn ngạc nhiên, Bạch Nam mỉm cười nhìn về phía chỗ ngồi của Lữ Nguyệt nói: "Người vừa nãy hát là bạn học Lữ Nguyệt của chúng ta đó.
"??!!” 
Thì ra Lữ Nguyệt không tới là vì cô ấy phải đi hát?! 
Mọi người đều ngạc nhiên, học chung với nhau hơn một năm rồi, thế mà bọn họ không hề hay biết Lữ Nguyệt biết hát, không những thế mà còn hát hay như vậy! 
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lữ Nguyệt thấy mọi người khen cô ấy, ngượng đỏ cả mặt, cô ấy cong môi cười khẽ. 
Sau đó lại có người nhảy ra nói: "Tôi thấy lần này người giỏi nhất chính là Quảng Dã, cậu ấy là chỉ huy của chúng ta đó."
Phía dưới cũng có người phụ họa: "Đúng đó, không có Quảng Dã thì không có buổi biểu diễn này đâu!" 
Lúc mới bắt đầu là hoài nghi xem thường, nhưng khi thấy Quảng Dã chỉ huy mọi người, mấy tên ghét Quảng Dã nghẹn họng không biết nói gì. 
Anh đã chứng minh được năng lực của mình, cũng chứng minh được ánh mắt lúc trước của Bạch Nam là đúng. 
Nhiếp Văn nhìn về phía Quảng Dã, cười nói: "Tôi đã nói rồi mà, ánh mắt của quần chúng rất sắc bén, từ hạng nhất đếm ngược lên hạng nhất, đúng là khác nhau như trời với đất, A Dã chính là người có công lớn nhất của lớp chúng ta đó!” 
"Đúng vậy, Quảng Dã đúng là lợi hại!" 
"A Dã trâu bò! A Dã lợi hại!" 
Anh nhận được một đống rắm cầu vồng. 
Quảng Dã: “...” 
Anh đau đầu lấy bộ quần áo thể thao trong ngăn kéo ra, đứng dậy đi ra ngoài, Nhiếp Văn lớn tiếng gọi anh: "Cậu đi đâu vậy?" 
"Đi thay quần áo, thi đấu."
Quảng Dã ra khỏi lớp, Bạch Nam nhìn thấy cảnh này thì bật cười: "Không có gì đâu, chắc Quảng Dã ngại thôi." 
"Ha ha ha ha..." 
Bàn cuối ở tổ ba, Lư Hạ Dương cúi đầu nhìn bài thi, cảm xúc dưới đáy mắt khẽ thay đổi.
Sau khi giành được hạng nhất của buổi biểu diễn, không khí cả lớp vô cùng vui vẻ hòa hợp, Bạch Nam để mọi người sắp xếp thời gian vừa thi đấu vừa học tập, bởi vì tháng sau đã chuẩn bị thi cuối kì rồi, bọn họ không còn thời gian chơi đùa nữa. 
Thông báo mọi chuyện xong, Bạch Nam đi ra khỏi lớp. 
Nghi thức khai mạc buổi biểu diễn đã kết thúc, sau đó sẽ là những trận thi đấu kịch tính hồi hộp. 
Dụ Niệm Niệm vừa ăn khoai tây chiên vừa liếc nhìn danh sách thi đấu đại hội thể thao: "Lê Lê, thi đấu nhảy xa của cậu vào buổi chiều, ngày mai là chạy 800 mét, sáng nay không có thi đấu." 
Tang Lê gật đầu: "Buổi sáng vẫn có thể thả lỏng." 
"Buổi chiều cậu thi đấu tớ sẽ đi theo cậu, làm một người hầu nhỏ, tớ nhất định sẽ hộ tống cậu an toàn."
Đúng lúc Lữ Nguyệt đi tới, cô ấy cũng nói sẽ làm hậu cần cho Tang Lê, cô mỉm cười gật đầu, Dụ Niệm Niệm cũng cười: "Nguyệt Nguyệt, đến lúc đó cậu chỉ cần hát cho cậu ấy nghe một bài, nhất định cậu ấy sẽ có đầy động lực." 
Tang Lê cười nói cái này nghe được đó, Lữ nguyệt đỏ mặt làm bộ muốn đánh cô ấy, ba nữ sinh đùa giỡn ồn ào với nhau. 
Sau một lúc, mấy người họ đã nhìn thấy Quảng Dã thay quần áo về, áo thun thể thao không tay màu xanh đậm và quần thể thao màu đen, vai rộng eo hẹp, bắp chân rắn chắc đầy mạnh mẽ, mỗi tấc da thịt đều lộ rõ cảm giác căng tràn sức mạnh. 
Anh khác hẳn với lúc nghiêm túc chỉ huy mọi người, giờ phút này cả người anh đều tỏa ra mùi hormone đầy nam tính, với cả sự lạnh lùng, mái tóc đen và đôi lông mày đó, cũng không biết hôm nay anh muốn chiếm bao nhiêu cảm tình các cô gái. 
Mỗi khi đến đại hội thể thao, Quảng Dã sẽ lại thêm nổi tiếng, các nữ sinh thích Quảng Dã như ong vỡ tổ, hận không thể chạy tới lớp anh ngay lập tức. "A Dã, cậu thi chạy 100 mét... Lúc 10 giờ 30." 
Trương Bác Dương nói cho anh biết giờ thi đấu. Quảng Dã lên tiếng trả lời biết, rồi ngồi xuống lấy từ ngăn bàn ra một chai nước: "Chuẩn bị xuống đi."
Dụ Niệm Niệm: "Tớ cứ có cảm giác hôm nay Quảng Dã vô cùng bận rộn, nhìn cậu ấy chẳng khác gì đang đi chợ." 
Nhiếp Văn vui vẻ: "Hôm nay tớ với Trương Bác Dương mới gọi là bận rộn." 
"Các cậu thì bận cái gì chứ?" 
"Cậu biết có bao nhiêu nữ sinh tới đưa nước cho A Dã không hả, chúng tớ phải đến đó để ngăn cản, mẹ nó chứ, nhìn bọn tớ cứ như vệ sĩ của người nổi tiếng ấy." 
Nhiếp Văn đỡ trán cảm thán: "Quả nhiên, ngoại hình đẹp trai cũng là một cái khổ, nhưng cái khổ này hết lần này đến lần khác lại để một người đứng ở ngoài nhìn như tớ phải chịu?!" 
Quảng Dã: “...” 
Chương trước Chương tiếp
Loading...