Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 45



Bạch Nam mỉm cười, sau đó đi theo anh lên sân đấu. 
Ở hiệp đầu tiên, Quảng Dã tấn công, anh nghiêng người làm một số động tác giả, sau đó đột phá phòng thủ của Bạch Nam, đưa bóng vào rổ.
Bạch Nam vỗ tay: “Rất xuất sắc.” 
Hiệp thứ hai, Bạch Nam tấn công, nhưng quả bóng đã bị Quảng Dã cản phá lại, rơi ra bên ngoài. 
Quảng Dã nhìn về phía anh ấy: “Nếu em lại ghi thêm một bàn nữa thì thầy sẽ không còn cơ hội.” 
Quay trở lại hiệp ba, Quảng Dã tấn công, nhưng quả bóng lại bị Bạch Nam ngăn lại, hiệp thứ tư, Bạch Nam giống như đột nhiên hiểu được phương thức phòng thủ của Quảng Dã, sau khi đột phá vòng vây thành công thì đã đưa bóng vào rổ, Quảng Dã khẽ nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng, anh nhanh chóng tiếp tục tấn công, nhưng lại bị ngăn cản. 
Ở hiệp cuối cùng, Bạch Nam tỏ vẻ lo lắng mà đập bóng, nhanh chóng xuyên thủng hàng phòng ngự, sau khi bóng vào rổ, anh ấy đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, nhíu mày: “Ây da…”
Quảng Dã nhướng mày, dẫn anh ấy đến ngồi trên ghế, cười nhạo: “Vì thắng em mà thầy lại bị què rồi.” 
Bạch Nam cười: “Không sao, có lẽ do thầy khởi động làm nóng người còn chưa đủ, chắc chỉ bị bong gân nhỏ thôi, haizz, đúng là già rồi, không còn được nhanh nhẹn như lúc trẻ nữa.”
Anh ấy nhìn về phía Quảng Dã, ánh mắt bình tĩnh: “Thầy thắng rồi, là một người đàn ông chân chính, nếu em đã đánh cược thì phải chịu thua.” 
Quảng Dã nhíu mày khẽ nói: “Tại sao nhất định phải là em.” 
Nếu là giáo viên khác, họ chắc chắn sẽ không đề cử anh làm chuyện này, mọi người đều mong anh đừng gây thêm rắc rối, xem anh như gánh nặng của lớp. “Không tại sao cả, chỉ là thầy cảm thấy em có năng lực như vậy, dù sao năm trước cũng đã xếp hạng thứ nhất từ dưới đếm lên, em cứ tùy tiện thử một chút, hơn nữa nếu là mọi người chọn em, vậy điều đó nói lên rằng em đáng giá để mọi người tin tưởng.” 
Bạch Nam vỗ bả vai của anh: “Thầy nói trước nhé, thầy hoàn toàn ủng hộ em, nếu em có yêu cầu gì thì thầy sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, em có thể nhờ mấy người bạn cùng lớp giúp đỡ, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể vi phạm nội quy trường học.” 
Quảng Dã khẽ cười, cầm lên đồ vật rồi đi lướt qua Bạch Nam… “Vậy được, thầy cứ chuẩn bị tinh thần là được rồi.”
… Hoàng hôn như ngọn lửa đốt cháy những đám mây vảy cá ở phía chân trời, ánh nắng chiều tà dọc theo bức tường trời rồi dần dần lan tràn ra, mãi cho đến dãy núi phương xa.
Buổi họp lớp sẽ diễn ra sau tiết tự học thứ tư, phòng học đang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút cọ vào trang giấy tạo thành âm thanh sàn sạt, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thảo luận làm bài của mọi người. 
“…… Cho nên khi α bằng 6/7, sẽ chứng minh được mặt phẳng BEF vuông góc với mặt phẳng ACD.” 
Sau khi Tang Lê nhỏ giọng trả lời xong, người ngồi ở bàn trên cô là Kim Diệu Phù đã hiểu ra, cô ấy lấy bài thi đi, đôi mắt tràn đầy sự sùng bái: “Cậu nói xong là tớ hiểu ngay, Tang Lê, cậu giỏi quá à, cảm ơn cậu nhé!” 
Tang Lê mỉm cười nói rằng không có gì, ngay sau đó lại có một cô gái chạy tới hỏi bài, bây giờ có rất nhiều người đều thích Tang Lê, họ cảm thấy cô vừa thông minh vừa dịu dàng, lại vô cùng dễ gần. 
Sau khi người khác rời đi, Dụ Niệm Niệm chống cằm than nhẹ: “Lê Lê, cậu thật thông minh, đề khó như vậy mà cậu nhìn vào là biết làm ngay, tại sao giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn như vậy cơ chứ.” 
Tang Lê khẽ cười: “Không có đâu, do loại câu hỏi thế này tớ đã được giảng trong lớp học Hỏa Tiễn trước đây rồi, cho nên tớ mới có thể làm nhanh được như vậy đấy.”
Dụ Niệm Niệm nghĩ đến việc này bèn hỏi: “Vậy tối nay cậu có đến lớp Hỏa Tiễn hay không?” 
“Có chứ.” 
Lớp học buổi trưa hôm nay đã được chuyển sang buổi tối. 
Dụ Niệm Niệm vui vẻ: “Vậy chiều tối chúng ta gọi thêm Nguyệt Nguyệt rồi cùng nhau đi ăn nhé?” 
Tang Lê gật đầu đồng ý, bỗng nhiên rầm một tiếng, cửa sau lớp học bị đẩy ra. 
Nghe thấy tiếng động nên cô vô thức quay đầu, lập tức nhìn thấy Quảng Dã đang đi đến. 
Bởi vì đổ mồ hôi nhiều nên quần áo của chàng trai ướt đẫm, dính chặt vào người, càng nổi bật lên đường cong săn chắc ở bụng, cả người tỏa ra hơi thở hormone mãnh liệt. 
Anh đã trở lại… “A Dã, cậu đi đâu thế? Gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời.” 
Nhiếp Văn lập tức bước đến. Quảng Dã ngồi vào chỗ của mình rồi trả lời: “Chơi bóng.” 
“Cmn, cậu đi chơi bóng mà lại không gọi tôi.”
Quảng Dã lười biếng ngả người ra sau: “Hôm nay tôi không muốn hành hạ mấy tên cùi bắp.” 
“… Đệch, ai hành hạ ai còn chưa biết đâu.” 
Trương Bác Dương lo lắng: “A Dã, cậu… cậu không sao chứ?” 
“Có chuyện gì?”
Đôi chân thon dài vạm vỡ của Quảng Dã giẫm lên xà ngang dưới gầm bàn, anh lấy ra điện thoại, Nhiếp Văn nói: “Chính là việc mọi người bỏ phiếu chọn cậu làm người tổ chức buổi biểu diễn, dù sao nếu A Dã cậu đã không muốn làm thì cứ mặc kệ đi, có ai dám ép buộc cậu làm việc đâu chứ.” 
Cậu ta vừa dứt lời, bên ngoài hành lang đã xuất hiện bóng dáng của Bạch Nam, bước đi của anh ấy hơi lảo đảo, từ cửa trước chậm rãi bước vào, ra hiệu cho mọi người nhìn qua, rồi thông báo một chuyện: “Trải qua quá trình trao đổi và thương lượng, thầy chính thức tuyên bố… buổi biểu diễn lễ khai mạc chào sân đại hội thể dục thể thao lần này sẽ do bạn học Quảng Dã toàn quyền phụ trách tổ chức.” 
Trong mắt Tang Lê chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tựa như quả bom nguyên tử được ném vào trong lớp, ầm ầm nổ tung. “Trời má, chuyện này thật sự sẽ do Quảng Dã phụ trách tổ chức hả?!”
Không biết là ai dẫn đầu, âm thanh ồn ào và tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, trong lúc nhất thời, những ánh mắt khác nhau đều đổ dồn về phía Quảng Dã, điều này góp phần đẩy người vốn đã đủ nổi bật lên thành đỉnh cao của sự chú ý. 
Quảng Dã ngồi ở chỗ của mình, một chữ cũng không nói. Bạch Nam: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hy vọng mọi người sẽ tuân theo sự sắp xếp của bạn học Quảng Dã, được rồi, mọi người tiếp tục tự học đi nhé.” 
Sau khi Bạch Nam rời đi, trong lớp nhất thời vang lên những giọng nói khác nhau: “Thầy chủ nhiệm có nói đùa không vậy, để Quảng Dã tổ chức, liệu cậu ta có làm được hay không thế?” 
“Này, mọi chuyện đều đã quyết định xong, chúng ta cứ chuẩn bị tinh thần tiếp tục xếp hạng nhất từ dưới đếm lên đi thôi.” 
“Tôi cảm thấy Quảng Dã có thể làm được, khí chất mạnh mẽ của cậu ấy có thể quản lý được mọi người.” 
“Thôi đi, cậu ta thì có thể cho ý kiến gì hay được cơ chứ…” 
Cừu Hạo cũng chết lặng: “Buổi biểu diễn có quy mô lớn thế này mà thầy chủ nhiệm cũng có thể yên tâm giao cho Quảng Dã luôn hả? Hơn nữa chẳng phải vừa rồi Quảng Dã đã nói sẽ không làm hay sao, bây giờ lại đồng ý rồi, tôi thật sự không hiểu nổi, lớp chúng ta có cán sự nào là không giỏi hơn cậu ta đâu chứ?”
Lư Hạ Dương rũ mắt xuống khẽ cười: “Như vậy thì chẳng phải càng tốt hay sao, tôi cũng đỡ mệt, nếu Quảng Dã muốn tổ chức thì để cho cậu ta tổ chức, dù sao đây cũng là một lần cuối cùng.” 
Một bên khác, vẻ mặt của Nhiếp Văn và Trương Bác Dương vô cùng kinh sợ: “A Dã, thầy chủ nhiệm đã cho cậu uống thuốc mê gì vậy? Sao cậu lại đồng ý rồi?!”
Dụ Niệm Niệm cũng quay sang nói: “Đúng vậy, Quảng Dã, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không đi.” 
Lúc này, chuông tan học vang lên, Dụ Niệm Niệm nói muốn đi ăn lẩu niêu, Trương Bác Dương nói rằng cậu cũng muốn ăn, Dụ Niệm Niệm: “Vậy hay là mọi người cùng nhau đi ăn nhé, có được không, Lê Lê?” 
Tang Lê cảm thấy không sao cả: “Tớ sao cũng được.” 
Trương Bác Dương kêu Nhiếp Văn và Quảng Dã, Dụ Niệm Niệm cũng kêu Lữ Nguyệt, cuối cùng một nhóm người giàu có gồm sáu người lại lần nữa tập trung rồi xuất phát. 
Đón ánh hoàng hôn, mấy người bọn họ đi đến cửa hàng bún ở bên ngoài trường, sáu người gọi món xong, họ lập tức sắp xếp một bàn cho bốn người và một bàn cho sáu người thành chung một chỗ rồi ngồi xuống.
Trong tiệm có rất nhiều học sinh, cãi cọ ồn ào, trong không khí tràn ngập mùi bún canh gà, toả hương thơm ngào ngạt, đầy hương vị khói lửa. 
Ba cô gái ngồi thành một hàng, dùng khăn giấy lau cái bàn, đối diện, Nhiếp Văn cầm sáu bộ đồ ăn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Quảng Dã, nhướng mày: “A Dã, tôi rất muốn phỏng vấn cậu một chút, nếu đã nhận công việc này rồi thì kế hoạch trước mắt của cậu là gì?”
Quảng Dã cạy mở nắp chai nước có ga, sau đó ném đồ khui lên mặt bàn, rồi nói như thể tâm trí của anh vẫn còn đang dạo chơi ở bên ngoài: “Kế hoạch gì?” 
“Chính là kế hoạch cho buổi biểu diễn lễ khai mạc đấy?” 
Quảng Dã nói: “Đi đội ngũ, hô khẩu hiệu, còn muốn kế hoạch gì nữa.” 
Hả?? Dụ Niệm Niệm: “Chỉ có vậy thôi sao?!” 
Trương Bác Dương ngơ ngác: “Không phải đã… đã nói lần này phải lên kế hoạch thật tốt rồi ư, cậu nói hô hai câu khẩu hiệu rồi kết thúc, mọi người sẽ không… không cảm thấy thất vọng đó chứ?” 
Quảng Dã khẽ cười nhạo: “Thất vọng cái con khỉ, là tôi muốn tổ chức à? Để tôi sắp xếp thì chỉ có đơn giản như vậy, thích thì làm không thì thôi.”
Nhiếp Văn giơ ngón tay cái lên cho Quảng Dã: “… Không tệ đấy.” 
Ngồi ở đối diện, Tang Lê nghe thấy vậy, thầm nghĩ cô sớm đã đoán được. 
Quả nhiên, cho dù Quảng Dã đã đồng ý sẽ tổ chức thì chắc chắn anh cũng sẽ không cố gắng để làm cho tốt. 
Nhiếp Văn cảm thán: “Nhưng nếu là tôi thì tôi cũng lười làm, làm không tốt còn có thể bị chửi, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chúng ta cũng thật là, đề cử cậu làm gì, đây chẳng phải là đơn thuần gây thêm rắc rối cho người ta hay sao?” 
Quảng Dã liếc mắt nhìn cậu ta: “Là tên thiếu đạo đức nào đã bỏ phiếu cho ông đây, chẳng lẽ trong lòng cậu không có chút manh mối nào hay sao?” 
“…” 
Nhiếp Văn vội vàng mỉm cười làm lành: “A Dã, không phải tôi chỉ đùa một chút thôi sao, tùy tiện viết tên cậu, ai ngờ ngoại trừ tôi ra thì bên ngoài còn có tận hai mươi con người khác bỏ phiếu chọn cậu! Tôi chỉ sợ không ai chọn cậu, cậu sẽ bị mất mặt, vì thế mới muốn cổ vũ cho cậu một chút thôi.” 
Quảng Dã có chút cạn lời, anh đá vào chân ghế của Nhiếp Văn: “Cậu còn rất quan tâm đến tôi phải không?”
Trương Bác Dương mỉm cười một cách khờ khạo, Nhiếp Văn nắm lấy cậu ta: “Trương Bác Dương, cậu mau nói thật, cậu đã bỏ phiếu cho ai?” 
Trương Bác Dương: “A Dã, thật… thật… thật xin lỗi, tôi cũng bầu cho cậu.” 
Nhiếp Văn dùng khuỷu tay siết chặt cổ cậu ta: “Cmn, vậy mà cậu còn cười tôi…” 
Sau đó bọn họ hỏi ba cô gái đối diện rằng họ đã bỏ phiếu cho ai, Lữ nguyệt chột dạ thừa nhận: “Tớ cũng bỏ phiếu cho Quảng Dã, bởi vì tớ thân với các cậu hơn một chút, xin lỗi nhé, Quảng Dã.” 
“Dụ Niệm Niệm, cậu thì sao?” 
Dụ Niệm Niệm sờ mũi: “À, để tớ giải thích, tớ bầu cho Quảng Dã, nhưng chỉ đơn thuần nghĩ rằng cậu ấy có thể làm được, Quảng Dã, đây là lời khẳng định của tớ về năng lực của cậu.” 
Không ngờ sau khi kiểm tra thì phát hiện mọi người đang ngồi ở đây đều là đầu sỏ gây tội số một. 
Quảng Dã: “…” 
Nhóm bạn này không có cũng được.
Nhiếp Văn cười đến đau bụng: “Xem ra nếu chúng ta không bỏ phiếu, A Dã cũng không có khả năng sẽ được chọn, Tang Lê, có phải cậu cũng bầu cho A Dã hay không? Thì ra trong hai mươi mốt phiếu thì chúng ta đã chiếm năm phiếu!” 
Tang Lê đón nhận ánh mắt của mọi người, vài giây sau, cô mới từ tốn lên tiếng: “Không, tớ không bỏ phiếu cho Quảng Dã.” 
Nhiếp Văn: “Haizz, nhìn Tang Lê mà xem, cậu ấy tốt bụng hơn nhiều so với các cậu!” 
“Cút đi, cậu, cậu cũng bầu mà…” 
Dụ Niệm Niệm tò mò: “Lê Lê, cậu bỏ phiếu cho ai thế?” 
Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã ngồi đối diện đang cầm điện thoại, khẽ ngước mắt lên, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn về phía cô, cô mở chai nước dừa trong tay, khẽ nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Tớ bầu cho lớp trưởng.” 
Dụ Niệm Niệm: “À, thì ra là thế, Lê Lê và lớp trưởng rất thân, hai ngươi đều là thành viên của lớp Hỏa Tiễn.” 
Tang Lê tỏ vẻ việc có thân hay không cũng không liên quan: “Tớ không biết rõ về mọi người, chỉ cảm giác lớp trưởng chắc chắn sẽ là người có nhiều kinh nghiệm nhất, năng lực cũng mạnh nhất, tựa như việc tổ chức một chương trình thì đòi hỏi người đó phải có uy tín và năng lực nhất.”
Quảng Dã uống một ngụm nước có ga, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong đáy mắt đang dần giảm xuống. 
Nhiếp Văn tỏ vẻ đồng thuận, vỗ bả vai của Quảng Dã: “Cũng đúng, những chuyện này vừa mệt lại vừa phiền, A Dã, chúng ta không làm được thì quên đi, đến lúc đó chỉ cần đơn giản hô một câu khẩu hiệu là được, đỡ phải có người lải nha lải nhải, đúng không?” 
Đôi mắt đen như mực của Quảng Dã như đang quay cuồng, vài giây sau, anh đặt chai nước có ga lên trên mặt bàn, nhìn thẳng và nói: “Từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì mà ông đây muốn mà không làm được cả.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...